Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Sư Thanh Huyền khẽ động, lại đưa tay dụi dụi mắt.

Hình như y đã ngất xỉu, lúc này đang được một hắc y nhân cõng trên lưng. Y quan sát một chút, cảm thấy người này vô cùng quen mắt, có lẽ đã từng gặp ở Thượng Thiên Đình.

"Huynh là... Địa Sư Minh Nghi phải không?"

Người kia không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

"Là huynh diệt quỷ cứu ta sao? Đa tạ đa tạ, ta cứ tưởng mình sắp tiêu rồi chứ."

Vừa nãy y nhận được lời cầu nguyện, mong y diệt trừ con quỷ đã quậy phá mấy ngày nay ở một vùng nông thôn hẻo lánh. Thông thường rất ít tín đồ cầu nguyện những chuyện này ở miếu y, dù gì tìm võ thần cũng sẽ linh hơn nhiều. Mặc dù không phải sở trường nhưng nghĩ họ vì đã tuyệt vọng nên mới tìm đến y, Sư Thanh Huyền liền không nói không rằng cầm quạt Phong Sư đi diệt quỷ. Vừa hay, Sư Vô Độ dạo gần đây vô cùng bận rộn, sẽ không rảnh rỗi để mắt đến y.

Nhưng mà y lại tính sai một chuyện.

Quạt Phong Sư dù có lợi hại cũng chỉ có thể quạt ra cuồng phong thổi bay đồ vật mà thôi, nhưng con quỷ đó bị y thổi qua thổi lại vẫn không hề hấn gì. Hai bên đánh nhau một hồi, y rốt cuộc cũng thấm mệt, bất cẩn bị nó đánh ngất đi. May ở chỗ, y tốt xấu gì cũng là thần quan, những con quỷ cấp thấp cỡ này sẽ không dám ăn thịt.

Trước đó cảm thấy tình hình không ổn nên y đã nhờ giúp đỡ trong thông linh trận, bằng hữu vốn dĩ rất nhiều, chẳng ngờ người đến lại chỉ có Địa Sư chưa từng nói chuyện qua.

Thì ra, bằng hữu của y chỉ quan tâm y sắp vung ra bao nhiêu vạn công đức mà thôi.

Người kia từ nãy đến giờ vẫn một mực im lặng, vậy mà Sư Thanh Huyền cũng không hề thấy khó chịu. Y len lén dựa đầu lên vai hắn, đưa mắt nhìn ngắm từng tán cây đang lướt qua trên đầu bọn họ, hình như đã đi khỏi chỗ y ngất khá xa rồi.

Bước chân của Minh Nghi vô cùng vững vàng, đều đều khiến Sư Thanh Huyền vốn đã mệt mỏi lại mơ màng muốn thiếp đi.

Địa Sư, Minh Nghi... Minh huynh.

Như đã quyết định sẽ gọi người ta như thế, Sư Thanh Huyền vẫn nhắm mắt, mỉm cười gọi:

"Minh huynh!"

"..."

"Từ giờ huynh sẽ là bằng hữu tốt nhất của ta nhé!"

...

Sư Thanh Huyền giật mình mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tiểu Kê. Thằng bé có vẻ đã ngồi nhìn chằm chằm y lâu lắm rồi, lúc này mới sực tỉnh mà chạy đi kêu tỷ tỷ, nức nở nói y cuối cùng cũng đã chịu tỉnh.

... Là mơ sao?

Sư Thanh Huyền thử cử động một chút, cả người liền đau nhức như có hàng vạn cây kim đâm vào, khiến mặt y trong phút chốc trở nên trắng bệch. Y vốn định theo thói quen cắn môi để không kêu thành tiếng, lại phát hiện môi mình hình như cũng bị thương không nhẹ.

Tình thế thật không khỏi khiến y phải thở dài, mạng mình vậy mà lại dai đến thế.

Tỷ tỷ của Tiểu Kê lúc này đã hấp ta hấp tấp chạy qua chỗ y, giống hệt tiểu đệ mình cũng khóc lóc xin lỗi:

"Nếu ta không nhờ huynh chăm Tiểu Kê thì đã không xảy ra chuyện này... Tiểu ca ca, cảm ơn huynh đã cứu nó, vết thương của huynh ta chắc chắn sẽ cố gắng tìm cách chữa trị!"

Sư Thanh Huyền dường như không nghe lọt tai được chữ nào, trong đầu một mảng mờ mịt khiến y không thể tập trung nổi.

Vẫn còn sống, vậy thì phải sống tiếp thôi.

Nhưng sống tiếp thế nào đây?

Trong lúc y vẫn mơ mơ hồ hồ, lại cảm thấy có mấy bàn chân nhỏ đang bước trên người mình. Cục lông đen mượt vừa thấy y tỉnh đã liền đến làm nũng nữa rồi.

Không biết lấy sức lực từ đâu, y cố gắng nén đau chống tay ngồi dậy, cười cười gãi đầu nó, đoạn xoay sang nói với tiểu cô nương đã hoảng hết cả lên:

"Tiểu Kê còn nhỏ như vậy, chịu vài chục trượng rồi lại có mệnh hệ gì thì thật không đáng. Dù sao mạng quèn của ta cũng không là gì, chi bằng cứu đứa nhỏ đã, cô nương không cần phải thấy áy náy."

Im lặng một chút, y lại hỏi tiếp:

"Nhưng mà, ta thật sự bị đánh hai trăm trượng vẫn không chết sao?..."

"Lúc bọn ta biết chuyện chạy đến nơi thì huynh đã bất tỉnh rồi, cả người be bét máu, đoán chừng đã bị đánh hơn năm mươi trượng... May mà tên công tử kia hình như cũng đã tận hứng, thấy bọn ta ồn ào liền trả người rồi bỏ đi."

Hình như nàng vẫn còn thấy có lỗi, nói xong cứ thút thít lén nhìn xem sắc mặt y như thế nào. Tiểu Kê không mít ướt như vậy, lúc này đã nín khóc ngồi cạnh y, ánh mắt nhìn y pha thêm vài phần ngưỡng mộ:

"Ca ca, huynh thật sự ngầu lắm đó."

Sư Thanh Huyền từ nãy đến giờ xoa đầu chó nhỏ đến mức nó muốn bỏ đi, nhờ vậy mà tâm tình cũng khấm khá hơn đôi chút. Y bỗng nhiên rất muốn nói đùa, liền cười cười quay sang Tiểu Kê, nháy mắt:

"Chỉ nói cho hai người nghe thôi, thật ra ta là thần tiên trên trời đó. Nhân gian gọi ta là Phong Sư, là Thiếu Quân Khuynh Tửu, đương nhiên ta rất ngầu rồi ha ha ha."

Không ngoài dự đoán, Tiểu Kê và tỷ tỷ nó lập tức nghệch mặt ra, chính là bộ dạng không hiểu y đang nói gì. Cảm giác không khí có phần lúng túng, nàng đành "Ồ" một tiếng rồi nắm tay đứa nhỏ bảo nó đi ăn, sau đó dường như lại thấy không ổn, quay lại nói với y:

"Huynh... nghỉ ngơi chút đi, ta cùng mọi người sẽ tìm thầy thuốc chữa trị. Còn nữa, tên của huynh... là Phong Sư?"

"Có thể coi là vậy, mọi người cứ gọi ta là lão Phong đi."

Nàng gật đầu, lại đi đến chỗ đám khất cái đang tụ tập chia mấy mẩu khoai lang cho nhau. Sư Thanh Huyền ngẩn người nhìn họ một chút, nén cảm giác mất mát khó hiểu đang dâng lên, lại nựng nựng chó con của mình.

Nhớ lại mấy ngày qua, hình như mỗi lần y thất thần hay gặp nguy hiểm, nó đều xuất hiện bên cạnh chọc cho y vui lên, còn biết hung dữ bảo vệ y nữa. Mặc dù, cách bảo vệ này cũng không có tác dụng cho lắm.

"Này, gọi ngươi là Tiểu Hắc được không?"

Cái tên có hơi đơn giản, nhưng Tiểu Hắc lại làm vẻ thích thú bắt đầu liếm láp khắp nơi. Hoạt bát như thế, giống như bảo bối nhỏ ông trời đặc biệt ban tặng cho y. Y áp chóp mũi mình vào cái mũi nhỏ của nó, khẽ cười:

"Từ giờ ngươi sẽ là bằng hữu tốt của ta nha!"

...

Bởi vì bị thương nặng nên cử động vô cùng bất tiện, Sư Thanh Huyền chỉ có thể cả ngày ăn không ngồi rồi, so với ngày tháng trước đây ở Thượng Thiên Đình nói thẳng ra cũng chỉ là thua một cấp bậc. Đám khất cái kể từ lúc y cứu Tiểu Kê đã coi y như người trong nhà, một tiếng "lão Phong" hai tiếng "lão Phong", thập phần thân thiết, đối với việc y thương thế trầm trọng không thể làm việc cũng không có ý kiến gì, một mực muốn giữ y lại.

Chỉ là, dù có muốn đối tốt với y đến mức nào, họ cũng không thể kiếm đủ tiền để mời thầy thuốc về chữa trị. Sư Thanh Huyền không quá quan tâm, dù sao y cảm thấy vết thương trên người đau vài ngày rồi cũng sẽ lành, vẫn thường tươi cười giúp đỡ họ mấy chuyện vặt vãnh như chăm sóc Tiểu Kê.

Có điều, hình như mọi chuyện không đơn giản như y nghĩ.

Ngày hôm đó, khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Sư Thanh Huyền bỗng dưng muốn đứng dậy đi lại một chút.

Bởi vì Tiểu Hắc vừa từ ngoài miếu chạy vào, miệng ngậm một cành hoa đào rực rỡ.

Mùa xuân đã đến rồi.

Nhớ ngày trước khi còn là Phong Sư, mỗi năm Sư Thanh Huyền đều đứng trên đám mây quen thuộc ngoài rìa Thượng Thiên Đình, dùng pháp khí thổi những cơn gió xuân mát lành xuống nhân gian. Cảnh sắc tuyệt đẹp đó, đoán chừng cả đời này y cũng không bao giờ quên được.

Sau khi làm xong nhiệm vụ của mình, y sẽ hoá thành nữ tướng lôi lôi kéo kéo Minh huynh, bắt hắn cùng mình đi uống rượu ngắm hoa, chơi đến là vui vẻ. Sư Vô Độ thấy như vậy đương nhiên không hài lòng, nhất định sẽ lôi y về bằng được, lại không biết đã là lần thứ bao nhiêu cấm y không được qua lại với Địa Sư, cấm y không được tùy tiện hoá nữ tướng, cấm y không được đến những nơi kì quái, cấm y...

Sư Thanh Huyền nắm chặt cành hoa, lại ngẩn ngơ nhìn nó, giống như có thể thông qua nó nhìn thấy viễn cảnh kia.

Như ngày đó, thật tốt biết bao.

"Tiểu Hắc à, giúp ta một chút nha, ta muốn đi dạo."

Chó nhỏ dường như nghe hiểu lời y, liền chạy qua góc tường cố gắng đẩy chiếc ghế sớm đã mục nát về phía chủ, để y vịn vào mà đứng lên. Sư Thanh Huyền lồm cồm ngồi dậy, cảm giác nhoi nhói ở một bên chân lại dâng lên. Đã lâu không vận động, lúc này y mới nhận ra chân mình đã bị đánh gãy, hoàn toàn không phải đau đớn do trầy xước bình thường.

Thấy Tiểu Hắc có chút khổ sở, từ nãy đến giờ vẫn chỉ mới đẩy ghế được một đoạn, y bèn chật vật đứng dậy, định chịu đau nhảy lò cò qua đó. Lúc này, mấy đồ vật tựa ở góc miếu bỗng dưng đổ xuống, đụng trúng Tiểu Hắc khiến nó ư ử kêu lên một tiếng.

Sư Thanh Huyền có chút lo lắng liền muốn đến gần hơn xem thử, lại bị mấy tiếng sủa tiếp theo của nó doạ cho lui ra. Tiểu Hắc bỗng dưng hung dữ lạ thường, nhìn y gầm gừ nhưng vẫn như trước đứng yên tại chỗ. Giống như... không muốn y lại gần?

"Tiểu Hắc? Sao vậy, để ta đến xem ngươi có bị thương không!"

Nó càng sủa, Sư Thanh Huyền lại càng cố gắng đến gần, cũng càng cảm thấy kì quái. Đến lúc bế được nó lên để kiểm tra, y liền nhìn thấy một thứ trên mặt đất, chính là thứ đã đổ xuống vừa nãy.

Y hình như hiểu tại sao rồi.

Thứ kia thoạt nhìn qua giống như một ván gỗ bình thường, hơn nữa còn đã nứt thành mấy mảnh, hoàn toàn không có ích gì, cũng không đáng để bận tâm.

Nhưng trọng điểm chính là, trên những mảnh gỗ đã đứt rời, có thể mơ hồ nhìn ra ba chữ "Điện Phong Thủy".

Một tay đang bế Tiểu Hắc của y run run, cả người như mất hết sức lực mà từ từ khuỵu xuống.

Nơi y ở mấy hôm nay, vậy mà lại là một gian miếu Phong Thuỷ.

Tồi tàn như thế, khẳng định là do sau sự việc kia, dân chúng đã cảm thấy nhị vị Phong Thủy không còn linh nữa. Không linh, vậy thì đập thôi.

Từng mảnh vỡ kí ức rời rạc hiện lên trong đầu y, bức hoành bị Hạ Huyền một chưởng đánh vỡ, điện Phong Thuỷ đổ nát, tượng Thủy Sư không đầu, tượng Phong Sư mất đi tay chân...

Trong phút chốc, y lại như trở về ngày đó trong U Minh Thủy Phủ, chỉ có thể bất động mà nhìn cơn ác mộng lần nữa tái diễn trong đầu mình.

Phải rồi, y đã quên mất mình vẫn còn nợ Hạ Huyền. Hắn không giết y, cũng không đổi mệnh, càng không lấy lại chức vị Phong Sư vốn nên thuộc về hắn. Hạ Huyền thật sự... đối với y quá nhân từ.

Nhưng như vậy không có nghĩa là y vô tội. Chỉ cần y còn sống, sẽ vĩnh viễn cảm thấy tất cả thống khổ của Hắc Thủy Trầm Chu là từ mình mà ra.

Kết cục của Hạ Huyền, vốn dĩ không nên là thế.

Sư Thanh Huyền đặt Tiểu Hắc xuống, nhẹ xua tay bảo nó đứng ra xa. Nó dường như cảm thấy không đúng, liều mạng sủa rồi nhảy lên người y, giống như đang ngăn không cho y làm bậy. Y phì cười, xoa xoa đầu nó mà nói:

"Tiểu Hắc lo cho ta sao?"

Hình như y hoa mắt rồi, bởi vì y thấy nó đang gật đầu lia lịa, giống như hận mình không thể mở miệng nói "Rất lo!". Ngưng một chút, y lại mỉm cười nói tiếp, như có như không nhìn bức hoành kia:

"Ngươi biết không, trước kia ta có một bằng hữu vô cùng tốt, cũng có một ca ca tốt nhất thế gian."

"Nhưng mà ca ca ta lại vì ta mà làm ra chuyện tày trời, hại bằng hữu của ta mất hết tất cả."

"Ca ca vì vậy mà không còn nữa rồi, nhưng bằng hữu của ta vẫn cho ta một con đường sống. Ta muốn chuộc tội, nhưng lại không biết tìm hắn ở nơi nào."

Tay y vẫn nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông óng mượt, xoa dịu Tiểu Hắc đang hốt hoảng, lại như xoa dịu chính bản thân mình.

"Ha ha, ta thật ra rất muốn cùng mọi người ở đây và ngươi sống vui vẻ. Nhưng trước đó, ít nhất hãy để ta chuộc tội có được không?"

Những ngày qua y thực sự đã sống quá vui vẻ rồi. Bức hoành kia xuất hiện, giống như một lời nhắc nhở dành cho y, nói y không xứng đáng được như thế. Nếu như thần điện đổ nát đó là do Hạ Huyền đập phá, tượng Phong sư Thủy sư bị rơi đầu mẻ tay là do Hạ Huyền trút giận, vậy thì y đã tìm được cách chuộc tội rồi.

Chó nhỏ lúc này đã yên ổn hơn chút, lại bất ngờ bị đặt xuống, sau đó, một tiếng "rắc" vang lên.

Sư Thanh Huyền nhìn cánh tay đã bị chính mình phế đi, một trận đau đớn ồ ạt kéo tới, sau đó không còn cảm thấy gì nữa.

Tiểu Hắc triệt để hoảng rồi, nó muốn leo lên mình y, lại sợ làm y thêm đau, chỉ có thể đứng yên một chỗ chăm chăm nhìn chủ.

Sư Thanh Huyền bất động một hồi, bởi vì nhịn đau mà mồ hôi vã ướt cả áo, cuối cùng quay sang nhìn Tiểu Hắc, cười gượng:

"Ha ha, doạ ngươi sợ rồi sao? Cánh tay này của ta từ hôm trước đã bị thương không nhẹ rồi. Trực tiếp phế nó đi, cũng chỉ là từ kiểu đau này chuyển sang kiểu đau khác thôi mà. Đừng sợ đừng sợ."

Đoạn, y vịn vào ghế cố gắng đứng dậy, nhưng bởi vì cử động không quen, ngay lập tức té xuống.

"Ách... Không dễ như ta nghĩ nha..."

Trong lúc y cười cười than ngắn thở dài, Tiểu Hắc đã ngậm cành đào ban nãy đến, dụi dụi vào tay y. Sư Thanh Huyền mỉm cười xoa đầu nó, lại lần nữa đứng lên, lần này vậy mà có thể đi ra tới cửa miếu.

Trước miếu có cây hoa đào đang đua nở, từng đoá từng đoá kiều mĩ diễm lệ mà cũng không thiếu phần thanh thoát, dưới ánh nắng ban trưa lại càng đẹp đến mê hoặc nhân tâm. Tán cây phủ lên trên cả nơi ở của họ, hệt như đang bảo hộ cho miếu thờ xập xệ này.

Sư Thanh Huyền ngắm hoa đến ngơ ngẩn, mỉm cười nói chuyện với Tiểu Hắc:

"Ngươi nhìn xem, mùa xuân thật sự đã đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top