Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Sắc trời dần tối, phía xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng ửng hồng do hoàng hôn để lại. Gió lúc này đã có chút lạnh, khiến Sư Thanh Huyền đang ngồi dưới gốc hoa đào thoáng rùng mình.

Từ nãy đến giờ không ít người qua đường nhìn y với ánh mắt kì quái, chính là kiểu "Thê thảm như thế còn có thể bình thản ngồi thưởng hoa?". Y không để bụng, cảm thấy muốn sống tốt cuộc sống của một tên khất cái, việc đầu tiên cần làm chính là mặc kệ mấy lời bàn tán vô nghĩa ấy đi.

Vài cánh hoa đào lả tả rơi xuống, Sư Thanh Huyền vươn tay bắt lấy, lại thảnh thơi ngắm cảnh tấp nập của Hoàng Thành buổi chiều tà. Một lúc sau, giữa dòng người xuất hiện vài thân ảnh quen thuộc, Tiểu Kê dẫn đầu háo hức chạy về phía y.

"Phong ca ca, bọn ta về rồi này!"

"Ừm, mừng mọi người về nhà!"

Mấy người còn lại chào một tiếng "lão Phong" rồi vào miếu cất đồ dọn dẹp, đoạn vác một bọc to khoai lang ra ngoài, gom lá lại cùng nhau nướng. Tiểu Kê dắt theo tỷ tỷ đến ngồi cạnh y, ríu rít kể chuyện một hồi, lúc này mới làm ra vẻ quái lạ mà hỏi:

"Phong ca ca, Tiểu Hắc đâu rồi? Mọi ngày chẳng phải nó bám huynh lắm sao?"

"À... Nó hình như dỗi ta mất rồi, cũng không biết đã đi đâu nữa."

Ban ngày có lẽ đã bị y doạ sợ rồi, trong lúc y ngồi ngắm hoa cũng có hơi lơ đãng, quay sang đã không thấy nó đâu nữa. Sư Thanh Huyền chưa từng nuôi qua động vật nhỏ, lại chưa quen đi lại nên cũng đành bó tay.

Dù sao thì, y cảm thấy nó chắc chắn sẽ quay về.

Mùi thơm thoang thoảng của khoai nướng lan khắp không gian, đám khất cái cũng đã bắt đầu chia phần, vừa ăn lại vừa rôm rả bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Tỷ tỷ của Tiểu Kê cẩn thận lựa một củ trông ngon nhất, phủi phủi rồi đặc biệt chìa tay đưa cho Sư Thanh Huyền. Y mỉm cười cảm ơn, nhận lấy lại không quên đưa cho Tiểu Kê cắn trước một miếng.

Nàng từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn, lúc này mới đột ngột cất tiếng:

"Phong ca ca, tay của huynh..."

Vốn dĩ mọi người đều ngồi sát vào nhau, lời này cũng vô tình lọt vào tai không ít người. Sư Thanh Huyền không ngờ tới sẽ bị phát hiện sớm như thế, lại còn ở trước cặp mắt của hàng chục người, bèn cười nói:

"À, sáng nay ta vừa thức dậy thì nó đã như thế rồi. Không sao không sao mà, cũng không có đau đâu."

Y sợ mình nói chưa đủ thản nhiên, còn cầm cánh tay vô lực kia lên mà huơ huơ làm chứng. Trong phút chốc, bầu không khí vốn rôm rả lại yên tĩnh đến đáng sợ.

"... Xin lỗi, tất cả là tại ta..."

Từ lần nàng khóc lóc khi Sư Thanh Huyền vừa tỉnh cách đây không lâu, y hoàn toàn có thể lường trước được phản ứng này.

"Muội đừng khóc mà, là ta tự nguyện muốn cứu Tiểu Kê, sao có thể là lỗi của muội chứ."

Sư Thanh Huyền tuy sớm đã có chuẩn bị, nhưng trước giờ cũng không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, thật sự không biết phải dỗ làm sao mới phải. Dù sao nữ thần quan trên Thượng Thiên Đình không nhiều, nếu có cũng sẽ vô cùng khó tiếp cận như Vũ Sư và Linh Văn. Tuy y ở nhân gian cũng có quen biết mấy cô gái ở tửu lâu, nhưng đương nhiên, các nàng cũng không ai khóc thành bộ dạng thế này ở trước mặt y cả.

Lúng túng một hồi, y cảm thấy nàng dù sao cũng nhỏ hơn người đã vài trăm tuổi là mình, bèn vươn tay, nhẹ xoa xoa đầu người ta mà vỗ về:

"Muội nín đi, ta thực sự vẫn ổn mà, không trách ai cả. Muội quên ta là thần tiên trên trời sao? Sẽ lành lại mà, sẽ lành lại mà."

Y từ đầu đến cuối trực tiếp xem nàng là Tiểu Hắc, dùng giọng điệu dỗ nó để dỗ người. Vậy mà lại vô cùng hiệu nghiệm, tiếng thút thít của nàng dần dần nhỏ đi.

Có vài người thấy vậy cũng lên tiếng giúp đỡ:

"A Ninh à, ngươi đừng như vậy chứ, ngươi xem, lão Phong hắn cũng rất bình tĩnh mà."

"Đúng đó A Ninh, chi bằng ngươi sau này chăm sóc hắn cho tốt là được."

"Lão Phong, ngươi sẽ ở lại với chúng ta mà đúng không?"

Sư Thanh Huyền sớm đã có câu trả lời, mỉm cười gật đầu với bọn họ, đoạn nhìn tiểu cô nương đang ngồi trước mặt:

"Ta sẽ ở lại mà. A Ninh, nhờ muội chiếu cố nha."

...

Sau khi ăn uống no nê, đám khất cái bắt đầu giải tán, lần lượt theo nhau vào miếu nghỉ ngơi. Sư Thanh Huyền vì chưa muốn bị bọn họ phát hiện một chân mình cũng đã tàn phế, bèn nói loa qua vài câu, một mực đòi ngủ ở bên ngoài. A Ninh và Tiểu Kê sau khi lôi lôi kéo kéo mấy lần cũng đành bó tay, chỉ có thể đem cho y miếng vải rách làm chăn đắp tạm.

Sư Thanh Huyền tuy đã quen sống trong nhung lụa nhưng khả năng thích ứng cũng rất cao, cứ thế dựa vào gốc cây mà ngắm trăng ngắm sao, thỉnh thoảng lại nhìn những dãy nhà phía xa đang lần lượt tắt đèn.

Không biết đã qua bao lâu, xung quanh bắt đầu trở nên tĩnh lặng. Sư Thanh Huyền biết trời đã khuya, nhưng vẫn vô duyên vô cớ trằn trọc không ngủ được.

Trên người y là y phục đã bẩn đến mức thê thảm, còn có mấy vệt máu đã khô lại thành màu đen, đứng gần có thể ngửi được mùi hương không mấy dễ chịu. Dù sao thì từ ngày ở trên đảo Hắc Thủy đến giờ y vẫn chỉ mặc một bộ đồ này, muốn thay ra, lại có chút cảm giác không nỡ.

Có lẽ ngày mai nên tìm một bộ khác thôi, người ưa sạch sẽ như y chịu được đến giờ cũng đã là hay rồi.

Lúc này, có vài tiếng động nho nhỏ truyền đến từ phía cửa miếu.

"Phong ca ca, huynh vẫn chưa ngủ sao?"

"A Ninh? Có chuyện gì sao?"

"Kh-Không có gì, muội sợ huynh lạnh nên đem thêm chăn cho huynh thôi."

Đoạn, nàng cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đắp thêm một tấm chăn sạch sẽ cho y. Sư Thanh Huyền cảm thấy ấm áp hơn nhiều, mỉm cười với A Ninh:

"Cảm ơn nhé, cũng không còn sớm, muội mau vào trong ngủ đi."

"Muội... có thể ngồi đây với huynh một chút không?"

Vốn dĩ y cũng chưa muốn ngủ, có thêm người bồi chuyện cũng tốt, vì thế vô cùng tự nhiên mà gật gật đầu.

Đêm khuya thanh vắng, chỉ có hai người ngồi dưới gốc đào đương độ nở hoa, có chút giống như một cặp tình nhân trốn nhà đi chơi. Sư Thanh Huyền không biết nên nói gì với A Ninh, đành im lặng chờ nàng lên tiếng.

A Ninh ngồi bên cạnh y ấp úng một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

"Có phải... chân huynh cũng đã, ừm, không chữa được nữa không?"

Sư Thanh Huyền bị sự nhạy bén của nàng làm cho ngạc nhiên, biết không thể giấu được nữa, phì cười:

"Ừm, sao muội biết?"

"Bình thường huynh hễ ra khỏi miếu là sẽ đi dạo khắp nơi, chưa từng ngồi yên một chỗ, nhưng hôm nay... Vì thế muội mới cảm thấy không ổn."

"Muội tinh ý thật đấy, bái phục bái phục."

A Ninh lúc này vậy mà lại không khóc lóc, cũng không nói gì nữa, ngẩng đầu ngắm trăng. Hôm nay là ngày rằm, vầng trăng tròn vằng vặc, phủ lên khung cảnh một tầng sáng nhu hoà. Y cảm thấy nàng có tâm sự, chỉ đành tiếp tục im lặng, tỏ ý sẵn sàng lắng nghe.

"Huynh... đã có ý trung nhân chưa?"

Nghe thấy câu hỏi này, Sư Thanh Huyền sững người một chút. Một lúc sau, vẫn là cười trừ mà đáp:

"Chuyện này... ta thật sự chưa từng nghĩ tới."

"Hiện giờ huynh có thể nghĩ mà. Chính là, có người nào huynh đặc biệt muốn ở bên không thôi."

Người y muốn ở bên?

Hình như không có mấy người. Trừ ca ca ra, vẫn chỉ có Hạ Huyền mà thôi.

Không phải là vì chuyện gì đặc biệt, phàm là thần quan, nào có mấy ai nghĩ đến việc nghiêm túc yêu đương. Y đương nhiên cũng sẽ như thế, cũng không thể phát sinh tình cảm với bằng hữu của mình được.

Chỉ là từ trước đến nay, vẫn luôn muốn cùng hắn du sơn ngoạn thủy, trừ yêu diệt bạo cho thế nhân. Quả thật chưa từng nghĩ đến, hai người từng như hình với bóng sẽ đi đến bước đường này.

Sư Thanh Huyền càng nghĩ càng thấy mông lung, lại nghe người bên cạnh gọi mình một tiếng.

"Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là thấy huynh thất thần như thế, hẳn đã có rồi."

Lần này y thật sự không biết nên đáp thế nào, vậy nên cúi đầu không nói. A Ninh mỉm cười, chống cằm nhìn y:

"Nếu như đã có ý trung nhân, huynh cũng nên chăm sóc tốt cho bản thân mình một chút."

Sư Thanh Huyền nhìn nàng, tỏ vẻ không hiểu. A Ninh lại nói tiếp:

"Huynh nghĩ xem, nếu người đó biết huynh khổ sở như thế, có phải sẽ rất đau lòng không?"

"Ha ha, hẳn là không đâu..."

Y đang muốn chấm dứt chủ đề này, bỗng dưng nghe thấy một tiếng sủa vô cùng quen thuộc.

Tiểu Hắc không biết từ đâu chạy đến, lập tức chen vào giữa hai người, ở trên mình y dụi dụi khắp nơi. Không hiểu tại sao Sư Thanh Huyền lại cảm thấy nó lớn lên không ít, tạm thời không thể xem là chó con được nữa, chật vật một lúc mới đẩy được nó ra khỏi người.

A Ninh ngồi cạnh phì cười, nàng vốn dĩ cũng rất thích chú chó này, liền vươn tay muốn thử xoa đầu nó. Giống như biết trước ý định đó, Tiểu Hắc lập tức gầm gừ quay sang, tặng cho nàng một ánh nhìn không đồng ý. A Ninh theo bản năng rụt tay lại, bỗng dưng cảm thấy mình có chút thừa thãi, đành đứng dậy nói:

"Ừm... Phong ca ca, muội vào trong đây, huynh cũng nên ngủ sớm một chút."

Im lặng một lát, nàng mới khẽ mỉm cười, cong cong đôi mắt mà nhìn y:

"Nếu như huynh và vị ý trung nhân của huynh không phiền, để ta ở bên chăm sóc cho huynh đi."

Sư Thanh Huyền ngước mắt nhìn nàng, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp đơn thuần như thế, khẽ cười:

"Ừm, nhờ cả vào muội."

Đợi A Ninh đi vào miếu, Sư Thanh Huyền liền chăm chú kiểm tra Tiểu Hắc của y.

Y thật sự không nhìn lầm, Tiểu Hắc hiện giờ trông khác hẳn ban trưa, vậy mà A Ninh lại không nhìn ra được điểm khác thường, quả thật vô cùng kì lạ.

Suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng y vẫn cảm thấy là do mình không được tỉnh táo, bèn nằm xuống bên cạnh Tiểu Hắc, tiện tay xoa xoa đầu nó.

"Sau này đừng tự ý bỏ đi như vậy nhé, ta đã rất lo đó."

Giống như vẫn còn giận dỗi, Tiểu Hắc gừ gừ vài tiếng, nhưng vẫn dụi đầu vào người y. Sư Thanh Huyền vuốt bộ lông óng mượt của nó theo thói quen, bất giác nhớ đến những lời mà A Ninh vừa nói, thì thào:

"Này, ngươi nói xem... Ta rốt cuộc có thích hắn hay không?"

Lần này Tiểu Hắc ngước mắt lên nhìn y, nhưng nó đương nhiên không thể đáp lời, chỉ đành tiếp tục rúc vào mình chủ. Sư Thanh Huyền khẽ thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cả hai, một lúc sau mới mơ màng thiếp đi.

Y làm gì có tư cách nói "Thích" chứ?

...

Sư Thanh Huyền mở mắt, phát hiện mình đã gối đầu lên người Tiểu Hắc từ lúc nào. Nó dường như đã nhìn y rất lâu, cũng không giận dỗi nữa, thấy y thức dậy liền vui vẻ liếm láp vài cái. Sư Thanh Huyền cười cười định ngồi dậy, bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó ở trên người mình.

Nhìn kĩ một chút, là một bộ y phục màu đen được gấp gọn gàng.

Y cảm thấy vật này vô cùng thân quen, nhưng lại không nhớ ra được đã nhìn thấy lúc nào. Vừa hay, y cũng đang cần tìm y phục mới.

Tiểu Hắc như cũ làm chỗ dựa cho Sư Thanh Huyền đứng dậy, tuy vẫn còn có chút chật vật nhưng cũng tạm coi là ổn, hoàn toàn có thể đi lại bình thường.

Lúc này, mấy người hành khất đã ra khỏi miếu ngồi nướng khoai, thấy y đã tỉnh liền ném qua một củ, tiện miệng hỏi:

"Lão Phong, hôm nay có muốn đi với bọn ta không, coi như tập đi lại cho quen?"

Xem ra A Ninh đã kể cho bọn họ nghe. Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, họ không chê y là phế nhân cũng là tốt lắm rồi, vì thế Sư Thanh Huyền gật gật đầu, nói:

"Mọi người không thấy ta phiền là được, nhưng đợi ta thay y phục đã."

"Được thôi, bọn ta giúp ngươi."

Vì thế Sư Thanh Huyền, dưới sự giúp đỡ của cả đám người nhốn nháo, lần đầu tiên trong đời mặc y phục màu đen.

Y cảm thấy bộ y phục này có chút rộng, nhưng chất vải lại vô cùng tốt, hoàn toàn vượt xa bộ y vẫn thường mặc. Hiệu quả cũng không tồi, còn toát lên được vài phần khí chất.

Sư Thanh Huyền không rõ làm khất cái rốt cuộc là đi đâu, lại phải làm gì, nhưng trong tiếng cười nói ồn ào của đám người xung quanh, một cảm xúc từ lâu đã không còn xuất hiện lại quay về.

Y rất vui.

Phong Sư tiền đồ vô lượng cũng được, khất cái người người khinh rẻ cũng tốt.

Dù sao thì có thể yên bình sống tốt quãng đời còn lại, cũng là một loại hạnh phúc khó cầu.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Huhu bị deadline dí rồi lại thi học kì, xong xuôi cũng mất cả hứng viết truyện, lại còn bệnh lười kinh niên.
Dập đầu xin lỗi mọi người ༎ຶ‿༎ຶ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top