Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Draken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: ThatNghiep7999

Giật mình nhìn một cây hồng rực đang phóng nhanh đến trước mình, Takemichi tròn mắt nhìn xuống đôi giày đế đen cao cả nửa tấc rồi ngửa cổ ngơ ngác nhìn hình xăm rồng quen thuộc ở một độ cao mới.

Takemichi đạp gót giày đế mỏng của mình trong hoang mang, người thấp như cậu không cho cao thêm phân nào đã đủ độc ác, sao có thể cho một tên cao hơn mét tám như tên này mang thêm đế cao nửa tấc?

T-Thiết kế bị gì vậy?

Draken cúi đầu cũng bất ngờ với gương mặt con koala lông vàng bỗng nhỏ hơn mọi khi, đôi mắt xanh sáng mở to lấp lánh như hồ nước nhỏ. Chợt nhận ra chiều cao chênh lệch mới tăng thêm cùng bộ dạng vừa hoảng hốt vừa ghen tị của người thấp bé trước mặt, Draken phì cười đưa tay xoa lấy mái tóc vàng mềm mềm được chải chuốt mà vẫn vểnh đủ hướng nọ:

"Chụp rồi?"

"Ừm... Nhưng mà sao..."

Takemichi há hốc miệng muốn nói ra bất công lại không cách nào tự nhận bản thân thấp tũn.

Chiều cao cũng là tự tôn của đàn ông đó!

Lại còn, lại còn...

Takemichi ngây như phỗng trước cơ bụng tám múi đập vào tầm mắt, mấp máy môi vài lần lại lén lút cúi đầu vạch áo ngắn của mình lên so đo, cuối cùng ỉu xìu hai vai buồn rầu khóc trong lòng.

Bất công quá đi mất.

Draken nheo mắt liếc cái eo trắng nhỏ mới lộ ra rõ ràng khi người trước mặt kéo áo lên, vô thức nuốt nước bọt vài lần nơi cổ họng chợt khô nóng. Takemichi bắt đầu so đo tìm ưu điểm hình thể với hắn, bàn chân mang giày xanh lá nhỏ đặt cạnh chân hắn, nhỏ xíu như của trẻ con, bỏ qua! Cái tay quấn băng trắng trông có vẻ ngầu, cậu nhanh chóng nắm lấy tay Draken giấu dưới vạt áo dài, áp lên tay hắn, cũng nhỏ xíu như trẻ con...

Bất công...

Đuôi mắt cùng chóp mũi ửng đỏ, hàng mi ngắn bắt đầu chớp chớp ướt nước là Draken biết con koala mít ướt này lại tủi thân rồi. Hắn mở rộng năm ngón tay khiến bàn tay người thấp bé lọt thỏm vào giữa lòng, mấy ngón tay nhỏ lập tức co lại thành nắm đấm rồi đấm lên tay hắn một cái đầy uất ức. Draken mím môi nhịn cười, trông cái tay đối phương y hệt như cục cơm nắm. Hắn cúi người hôn lên vầng trán chủ nhân cục cơm nắm bé tẹo, mấy ngón tay bắt đầu vân vê nắm đấm nhỏ bắt nó thả lỏng ra, sau đó cào nhẹ mấy vết chai trên tay hắn lên lòng bàn tay nhỏ nóng rực, khàn giọng thì thầm:

"Em dễ thương quá mức rồi đấy, Takemichi."

Con koala lông vàng giật mình rụt cổ tránh đi nụ hôn vừa quay đầu nhìn quanh. Nơi hành lang tuy ít người nhưng chung quy vẫn có "người phá đám", Draken mím môi cố bày ra biểu cảm bình thường, vòng tay qua cái eo nhỏ nhấc bổng lên ép trước người hắn rồi nhanh như chớp đã kéo người vào một góc khuất.

"Draken, mày, mày định làm gì- ưm... a..."

Tên xăm hình rồng bên thái dương thoắt cái xốc nách Takemichi nhấc lên cao hơn cả hắn rồi ép cậu vào tường hôn lên đôi môi mềm ngọt. Đầu lưỡi nóng rực liếm qua làm Takemichi rùng mình vội vàng quàng tay lên vai thủ phạm làm điểm tựa, hai chân ngắn lơ lửng giữa không trung bất lực vội theo thói quen cong lên kẹp chặt hông hắn. Dùng lưỡi trêu chọc bên trong khoang miệng nhạy cảm lại liếm lấy khoé môi nhễu chút nước bọt, tên điên đối diện nhếch môi cười thỏa mãn tựa trán hắn lên trán cậu khẽ nói:

"Cao hơn rồi này."

"...!!!"

Đáng ghét!

Takemichi cứng họng muốn giơ tay đánh tên biến thái này thì hắn đã buông tay khỏi nách làm cậu hoảng hốt vội dùng cả tay lẫn chân quắp chặt lên cây dừa một thân màu hồng này, vừa hay cho cái tay lớn bắt đầu len qua vạt áo ngắn của cậu mơn trớn da thịt khắp nơi. Takemichi thở hổn hển trừng mắt, tên rồng biến thái này lại còn kéo cao vạt áo của cậu lên đến tận ngực để lộ cả hai đầu ti ửng hồng nhô ra, sau đó nhanh chóng dùng cơ thể săn chắc cạ cơ bụng của hắn lên eo cậu. Đôi mắt đen co nhỏ tràn ngập dục vọng, lọn tóc mái dài rơi bên đuôi mắt xếch đang cong cong như trêu ghẹo, nghiêng mặt bên má cậu cạ nhẹ khẽ cười:

"Ha... Em thích không?..."

Hơi thở nóng rực phả bên vành tai đến nóng cháy, Takemichi há miệng muốn mắng mà chỉ thoát ra mấy tiếng rên "ưm ư" vô dụng. Động tác đẩy eo thúc lên chẳng khác gì đang bị chơi, Takemichi ứa nước mắt cố bấu víu tay chân lên người còn lại, thân trên bị cạ đến nỗi cả hai đầu ngực cương cứng lên, nhạy cảm đến nỗi chỉ chà xát thêm vài lần đã khiến phía thân dưới của cậu cũng ngứa theo.

"Ưm... Khoan-a... a... Đừng, đừng cạ nữa... Em, a... ưm... Em cương mất..."

Người mặc áo xanh ngắn thở hổn hển rùng mình liên tục, eo trắng cũng ửng hồng y hệt như màu áo của hắn, mà hai hạt đậu nhỏ trên làn da láng mịn đã sưng tấy đỏ rực khiến đầu lưỡi Draken khô rát. Hôn lên đuôi mắt ửng đỏ rồi chuyển xuống cắn má hồng, mân mê mút liếm cái vành tai non mềm nhưng kết cục vẫn không thoả được cơn khát trong hắn.

Đôi mắt xanh ướt nước đang khép hờ, hàng mi ngắn cứ run rẩy mỗi khi Draken cạ người hắn lên đầu vú đỏ, hắn liếm môi nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi:

"Em muốn cao hơn nữa không?"

Takemichi còn đang cố dùng chút lý trí sót lại kiềm thân dưới đang muốn cương lên theo đầu ngực ngu ngốc của mình, hình xăm rồng áp sát cùng gương mặt đẹp trai nọ, đầu mũi cao của hắn cạ lên má cậu như cầu xin. Mấy tên bất lương này cứ hễ làm nũng là tim Takemichi liền mềm xìu, cúi đầu đặt một nụ hôn bên sườn mặt góc cạnh đó, thầm nghĩ chỉ cần tên này không làm quá đáng ngoài ôm hôn là được.

Nhưng mà... cao hơn nữa là sao?

"Chỉ hôn thôi... Ưm... ư...? A!!! K-Kh, ưm!!!"

"Em muốn cao hơn mà..."

Draken bóp chặt hai bên eo nhỏ nhấc hẳn lên cao, con koala lông vàng giật mình vùng vẫy hai chân ngắn, chiếc áo xanh không còn tay giữ liền rơi xuống dưới che đi món ngon hắn thèm khát. Đầu lưỡi Draken liếm lên cái rốn nhỏ, người đối diện liền run lẩy bẩy rên lên rồi vội vàng lấy tay bịt chặt miệng, liên tục lắc lắc đầu cầu xin hắn ngừng lại.

Chợt nhận ra đũng quần ngay sát tầm với, hơi cúi đầu xuống là mút sạch được tất, đầu Draken cũng ong ong với hai lựa chọn nên đi lên hay tiến xuống. Quan sát chiếc quần thêu đủ hoạ tiết, hắn còn nhớ rõ mấy lời dặn dò dài dòng không được làm hư áo quần thiết kế đặc biệt, Draken chậc lưỡi bực bội cố kiềm lại máu nóng đang rần rần khắp người hắn, hôn lên hõm eo nhẹ giọng ra lệnh:

"Nắm áo kéo lên nào..."

Takemichi hít mũi vội vàng làm theo mệnh lệnh đưa ra, kéo cái áo ngắn lên đến tận xương quai xanh vừa khom lưng cho đầu ngực vừa tầm miệng con rồng đói khát kia, thầm nghĩ chỉ cần hắn không làm cậu cương lên bắn tinh làm bẩn quần thì có hôn liếm thế nào cũng được.

"Ha... a..."

Hơi thở nóng rực phả lên bụng làm cậu ngứa ran phải co lại, Takemichi nắm lấy đuôi tóc thắt đẹp đẽ bên băng trắng quấn quanh cổ hắn, một tay run lẩy bẩy chống lên vai áo hồng rực chói mắt. Con rồng này giống như quý tộc chuẩn bị thưởng thức một bữa tiệc ngon, trước khi vào món chính phải bắt đầu bằng món khai vị bằng những nụ hôn rải rác từ tận dưới cùng mép đai quần lên đến tận xương quai xanh.

Mùi nước hoa cỏ thơm nhè nhẹ thấm từ quần áo đến tận làn da mềm mịn, mồ hôi ẩm ướt mang theo mùi cơ thể quen thuộc, Draken càng hôn càng nghiện. Hôn đến nỗi cả người trong lòng hồng rực lên không khác gì màu áo, Draken nuốt nước bọt ngắm nhìn đầu ngực dễ thương, chậm rãi thưởng thức món chính ngon ngọt nhất.

"Ưm... A, ng-ngứa... Hưm-a..."

Đầu lưỡi nóng rực đảo tròn viên thịt nhỏ, đẩy trái đẩy phải lại ve tròn, chẳng để ý giày đã rơi xuống đất từ lúc nào, Takemichi sướng đến nỗi mười đầu ngón chân co quắp, tay càng nắm chặt lấy đuôi tóc được thắt đẹp đẽ kia vừa ngửa cổ thở hổn hển. Tầm nhìn mờ nhoè vì nước mắt khoái cảm, Takemichi ở trên cao nhìn xuống bỗng thấy mọi thứ thật lạ lẫm, sau đó cúi xuống gương mặt đẹp trai đang áp trên ngực mình. Đuôi mắt xếch sắc sảo, lông mi đen dài rũ xuống, sóng mũi cao cạ lên làn da mềm, môi mỏng đang ngậm chặt vừa nhếch lên cười vui vẻ. Hình xăm rồng bên thái dương bay lượn trông thì ngầu nhưng hai tai lẫn má tên này lại hồng rực lên chẳng khác gì trẻ con được ngậm kẹo.

Bình thường cậu chỉ đứng ngang ngực hắn, hoá ra đây là góc nhìn của hắn mỗi ngày...

Draken ngước lên xem thử cục cơm nắm bé tẹo của hắn liệu đang sướng thế gì không, chỉ thấy bàn tay nhỏ kia đè lên vai hắn cố đẩy ra, đầu môi hồng bĩu ra buồn bực, khẽ lẩm bẩm:

"Cao thì có gì tốt chứ..."

Draken dùng liếm liếm đầu vú tội nghiệp, buồn cười không nhịn được phải hạ thấp eo con koala lông vàng hôn chụt lên đôi môi nhỏ đang dẩu ra ấy:

"Sao vậy? Không thích cao nữa rồi à?"

Vạt áo dài màu hồng rực mở rộng, Takemichi mím môi ghen tị nhìn chằm chằm cơ ngực cơ bụng, lập tức đấm một phát lên ngực đối phương. Người bị đánh vẫn thoải mái như thường, bàn tay lớn bên eo vẫn đủ lực giữ người nhưng thả lỏng vừa hay báo hiệu cho cậu mau hoá thành con koala ôm lấy hắn. Môi mỏng nóng rực áp lên một nụ hôn lên môi cậu lần nữa dỗ dành, tên rồng nọ dùng một tay ôm mông cậu đỡ lấy, tay còn lại lần mò tìm lấy tay cậu đang quàng trên cổ hắn rồi nắm nhẹ mân mê. Vết chai thô ráp vì đánh nhau nhiều cạ lên mu bàn tay mềm mịn, Takemichi hơi hé mở mấy ngón tay cho mấy ngón tay thon dài kia đan lấy,

"Em không cần cao lớn hơn bất kỳ ai... Bởi vì anh sẽ luôn bảo vệ em, Takemichi..."

Tên bất lương này dùng hết thảy dịu dàng mà nâng niu cậu trong lòng bàn tay hắn, Takemichi bị con rồng này quyến rũ đến trầm mê quên cả lý trí. Nơi góc khuất không người cố giấu đi tiếng tim đập thình thịch từ hai người dán sát nhau, koala ngốc lần nữa khép mắt hôn lại lên môi con rồng cao lớn, khẽ đáp:

"Ừm..."

.

.

.

Donate aye 🙏🥲

Momo: 0909340378

TP bank: 03068229901

Vietcombank: 0561000587768

(Bui Nguyen Ha Tien)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top