Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 26

TRA CÔNG MUỐN TÁI HÔN VỚI TÔI

26

TrướcTiếp

Tần Thần thấy Hạ Hi đứng trước cửa tủ lạnh quá lâu liền cẩn thận tiến đến bên cạnh cậu, vừa giữ lấy tay Hạ Hi vừa lo lắng hỏi: "Daddy, người làm sao vậy?"

Hạ Hi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, liền cười trừ nói: "A? Con nói cái gì?"

"Daddy đã đứng ở chỗ này lâu lắm rồi!" trên mặt Tần Thần xuất hiện tia hoang mang: "Con không ăn nữa, con hết đói rồi, daddy lại đây nghỉ ngơi đi, không cần đi nấu cơm nữa!"

Nhóc nói xong liền kéo Hạ Hi đến ghế sô pha, trong lòng Hạ Hi không khỏi chua xót, cậu biết mình đã làm Tần Thần sợ. Mấy ngày này nhóc luôn không yên lòng, Tần Thần là trẻ con nhất định sẽ mẫn cảm, nhóc sẽ lo lắng có phải cậu sinh bệnh, cũng thử làm vài chuyện mà nhóc nghĩ là khả thi.

Hạ Hi ngồi xổm xuống, hai tay cậu đặt lên vai Tần Thần, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương: "Thần Thần, con không cần khẩn trương, có phải ba ba làm con sợ không?"

Tần Thần gật gật đầu, nhóc cắn nhẹ môi dưới, cố gắng làm ra vẻ mặt khiến Hạ Hi yên tâm, ngữ khí mềm mỏng nói: "Không hề, con không sợ daddy."

"Thực xin lỗi, là ba ba không tốt, con biết ba ba bởi vì bị bệnh mới nghỉ ngơi ở nhà, cho nên tinh thần cũng không tốt, nếu ba hung dữ với con, con cũng đừng để trong lòng biết không?"

Tần Thần dùng sức gật đầu, khẩn trương nhìn về phía Hạ Hi: "Vậy khi nào daddy mới có thể khỏe hơn?"

"Rất nhanh sẽ tốt lên, ba cam đoan!" Ngữ khí của Hạ Hi rất chắc chắn, vẻ mặt cậu kiên định ảnh hưởng đến Tần Thần, nhóc cuối cùng cũng nở nụ cười, bổ nhào vào lòng Hạ Hi, nhẹ giọng làm nũng nói: "Vậy daddy phải nhanh chóng tốt lên, khi con thi vẽ thì nhất định phải đến tham gia!"

"Được." Hạ Hi nắm lấy tay Tần Thần ngồi trên ghế sa lon, sau đó tìm một ít bánh bích quy cùng sữa ra cho Tần Thần ăn nhẹ trước. Tần Thần giống với tất cả những đứa trẻ khác, rất thích đồ ăn vặt, nhóc yêu thích nhất chính là đồ ngọt, đặc biệt là kẹo, bánh ngọt nữa, bình thường Hạ Hi sợ nhóc ăn đến sâu răng nên mới hạn chế, nhưng bây giờ tất cả đều bày ra trước mặt Tần Thần, nhưng mà hứng thú của nhóc đều bị phá hủy hết rồi.

Hạ Hi có ý định khác, cậu muốn đem Tần Thần đến gửi ở Tần gia một thời gian, ngoại trừ gần đây tâm trạng cậu không tốt, lại khó ra ngoài, Hạ Hi cũng tính rời đi một thời gian, dù sao kết quả cũng đã có thai, cậu không còn cách nào khác lừa mình dối người, có một số việc vô luận sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, cộng với chuyện xảy ra hôm công chiếu phim nữa, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút bất an.

Lần đó mặc dù không đau lâu, nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng Hạ Hi, bất kể như thế nào cậu cũng phải đi làm kiểm tra chính thức một lần.

Mà có thể làm cho cậu an tâm kiểm tra như bệnh viện chỉ có một nơi.

Hạ Hi cố gắng thương lượng với Tần Thần: "Thần Thần, trong khoảng thời gian này ba ba có việc cần ra ngoài, không thể ở nhà chăm sóc con, trước tiên con đến nhà bà nội ở vài ngày được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Thần lập tức suy sụp, không thể nào cao hứng nổi: "Lại đến nhà bà nội à?"

"Nhà bà nội không tốt sao?"

"Bà nội rất tốt với với con, nhưng kém hơn so với daddy, con muốn ở một chỗ với daddy."

"Nhưng mà ba ba có việc phải đi ra ngoài, con phải ở nhà chờ vài ngày, chờ ba ba trở về sẽ đón con được không?"

Tần Thần cúi đầu không nói lời nào.

"Hơn nữa Tần Duệ Lâm cũng ở chỗ đó, không phải con nói muốn ở với hắn sao?"

"Chỉ có một chút muốn thôi."

Hạ Hi sờ sờ đầu Tần Thần, thấp giọng nói: "Thần Thần nghe lời, được không?"

Tần Thần lưu luyến nhìn Hạ Hi không rời, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời người lớn nói: "Nhưng daddy cần nhanh chóng đến đón con, con sẽ ở nhà bà nội chờ daddy, còn có mỗi ngày daddy đều phải gọi điện cho Thần Thần nha!"

Hạ Hi gật đầu: "Được."

Tần Thần ăn không ít đồ ăn vặt, miễn cưỡng đầy bụng liền bị Hạ Hi yêu cầu đi làm bài tập. Tần Thần căm thù bài tập đến tận xương tủy, tiếng trung của nhóc vốn không tốt, còn bị bắt đi giải thích một đống từ ngữ không hiểu, may mắn còn có Úc Thậm Hiên thành tích tốt giúp đỡ.

Hạ Hi xem thực đơn sau đó gọi món ăn từ bên ngoài đưa đến, hiện tại cậu không có tâm trạng đi mua đồ nấu ăn, cậu đang nghiên cứu thực đơn thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, cậu đi ra mở cửa, chỉ cần một giây thấy người kia thôi liền phản xạ muốn đóng cửa lại.

Nhưng mà Tần Duệ Lâm lại nhanh hơn một bước, hắn dùng thân thể cố gắng ngăn cản cánh cửa đang muốn khép lại, vừa lo lắng giải thích nói: "A Hi, từ từ! Trước tiên em cho anh vào được không? Anh đã gọi điện cho em nhiều lần nhưng em vẫn không nghe, anh lo lắng cho em mới chạy đến đây!"

Hạ Hi ngăn không được liền mở cửa nhường đường, lạnh như băng nói: "Lo lắng? Anh nghĩ tôi sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Anh..." Tần Duệ Lâm ngẩn người, một lúc lâu sau ngượng ngùng nói: "Này...đương nhiên không có việc gì là tốt nhất, anh sẽ không phải lo lắng! Em không nghe điện thoại anh đứng ngồi không yên!"

Tần Thần nhô đầu ra, hướng Tần Duệ Lâm kêu lên một tiếng: "Cha!"

"Ừ, con làm bài tập đi, không cần ra đây!" Tần Duệ Lâm nói xong liền đem tầm mắt quay lại trên người Hạ Hi: "A Hi, thực ra anh còn muốn nói với em, sáng mai giáo sư anh mời đến thủ đô, em lúc nào thì rảnh? Anh nói hắn đếm kiếm tra toàn diện cho em."

Tâm trạng Hạ Hi vốn không tốt, bây giờ nghe đến hai chữ kiểm tra liền tức giận không thôi, sắc mặt cậu trầm xuống, hơi không kiên nhẫn hạ giọng nói: "Không cần, tôi không cần phải kiểm tra."

"Cái gì gọi là không cần? Em không cần lấy thân thể mình ra đùa giỡn biết không?"

Hạ Hi lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh."

Tần Duệ Lâm không khỏi nhíu mày, Hạ Hi đã nói rất nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn không thể chấp nhận được, hắn nhìn thoáng qua Tần Thần, sau đó cầm lấy tay Hạ Hi kéo ra khỏi cửa. Hạ Hi vẫn chưa phản kháng, ở chuyện này cậu giống Tần Duệ Lâm, đó là đều không hy vọng chuyện của hai người sẽ tạo ảnh hưởng không tốt với Tần Thần, ít nhất cũng không thể để trẻ con thấy hình ảnh người lớn khắc khẩu thậm chí đánh nhau.

Tần Duệ Lâm vẫn cầm theo chìa khóa phòng sát vách, hắn kéo Hạ Hi thẳng vào trong, chờ đóng cửa lại, Hạ Hi liền bỏ kéo tay hắn ra, căn phòng này vẫn duy trì bộ dạng như trước, sử dụng duy nhất một lần rồi liền bị phủ bụi.

Tần Duệ Lâm khó có thể tin hỏi: "Em vừa nói gì?"

"Tôi sẽ không đi kiểm tra, còn có sau này chuyện của tôi không liên quan gì tới anh, hi vọng anh không cần tự cho mình là đúng mà xen vào."

Thái độ của Hạ Hi cực kỳ lạnh nhạt, khác xa so với lúc ở bệnh viện, khi đó biểu hiện của cậu tuy rằng xa cách, nhưng sẽ không cả người đầy gai như bây giờ, mỗi câu đều giống như muốn khiến người ta đổ máu mới được.

Tần Duệ Lâm không thể lỳ giải nổi nói: "Anh không biết vì gì mà em không muốn gặp nhưng mà Hạ Hi em không thể lấy thân thể mình ra đùa giỡn, em không thể vì giáo sư là do anh tìm đến liền bài xích hắn, em có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề không? Lỡ may kiểm tra ra được cái gì đó...Em để cho anh...cho Thần Thần phải làm sao bây giờ?"

Hạ Hi hơi nhếch khóe miệng, cười nhẹ châm chọc nói: "Tôi sao lại không ý thực được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác."

"Anh không biết đến tột cùng em giấu diếm anh điều gì nhưng mà Hạ Hi, nếu em cảm thấy anh cái gì cũng không biết, em có thể thử nói cho anh biết mà! Nói điều em biết cho anh đi."

Hạ Hi mệt mỏi che kín hai mắt, một lúc lâu sau mới vô lực nói: "Anh tới vừa đúng lúc, thuận tiện đón Thần Thần đi."

Tần Duệ Lâm chợt khẩn trương: "Em..em muốn làm gì?"

"Đừng nghĩ nhiều quá, tạm thời gửi anh một thời gian, tôi sẽ nhanh đón Thần Thần về."

"Em muốn đi đâu?"

"Tôi không cần phải nói cho anh biết."

Hạ Hi nói xong liền muốn rời phòng, lại bị Tần Duệ Lâm bắt lấy cổ tay cậu, ánh mắt hắn kiên định nhìn Hạ Hi, vô cùng chân thành nói: "A Hi, anh mặc kệ em muốn nghĩ thế nào, nhưng kiểm tra em nhất định phải đi, nếu không anh sẽ không yên tâm nổi."

"Tôi sẽ không đi."

Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm Hạ Hi, thấy đối phương không có một chút đổi ý, Hạ Hi vô cùng kiên quyết giữ quyết định của mình, cậu đã quyết định mọi chuyện cơ hồ sẽ không thể thay đổi. Nhưng Tần Duệ Lâm cũng không nghĩ ra, lúc trước rõ ràng Hạ Hi đã đáp ứng đi kiểm tra, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi ý định, nhưng lại thay đổi đến vô cùng kiên quyết, cậu tỏ thái độ này giống như đã dự liệu trước chuyện sẽ xảy ra.

Hắn buột miệng nói ra nói: "A Hi, có phải em đã biết được gì đúng không?"

Hạ Hi chưa tìm được ngay câu trả lời thuyết phục, trong mắt cậu không che giấu nổi sự mệt mỏi, giống như bị chuyện gì đó ép đến hết hơi, cậu nhìn Tần Duệ Lâm thật lâu, cái nhìn kia khiến Tần Duệ Lâm cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Hi rất xa, xa đến mức hắn không có cách nào lại gần.

"Chuyện này không liên quan đến anh."

"Chuyện kia có liên quan đến anh không? Hạ Hi, em có thể có lý trí một chút không, đừng hành động theo cảm tính như vậy! Em hận anh không sao, nhưng không thể lấy chuyên này làm trò đùa! Anh sẽ không chịu nổi nếu em xảy ra chuyện gì, cả đời này anh sẽ không sống nổi, dù sao nó cũng chỉ là một loại kiểm tra bình thường thôi, sẽ nhanh chóng trôi qua, em vì cái gì mà không chịu đi? Hay là em có ẩn tình nào đó, không muốn người khác biết được?"

Hạ Hi đột nhiên chết trân nhìn chằm chằm Tần Duệ Lâm, ánh mắt cậu trở nên ngoan lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thu lại mấy cái suy nghĩ linh tinh của anh đi, tôi có cái gì mà sợ bị người khác biết chứ?"

"Vậy đi kiểm tra, chứng minh điều anh nói không đúng!"

Hạ Hi phiền chán nói: "Tôi nói không đi!"

Cậu nói xong liền muốn rời đi ngay, Tần Duệ Lâm tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, một tay hắn giữ chặt Hạ Hi, một tay chống lên tường, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tần Duệ Lâm áp chặt lên người Hạ Hi, hắn không nhúc nhích nhìn đối phương, ánh mắt kiên nghị mà rất có uy nghiêm, trầm giọng nói: "Trừ khi em có thể cho anh lý do, nếu không vì thân thể em, bất kể chuyện gì em cũng phải đi."

Ngữ khí của hắn cường thế, không cho người khác cơ hội cự tuyệt.

Hạ Hi cũng không hạ mình chút nào, cậu không trốn không tránh nhìn thẳng Tần Duệ Lâm, môi gằn mạnh từng chữ một lạnh như băng: "Anh cũng có thể thử, nhưng tôi cam đoan, sau này anh sẽ không còn thấy tôi đâu!"

Biểu cảm của cậu quá thật làm cho người ta hoài nghi tính xác thực của những câu nói này, Tần Duệ Lâm giống như bị đả kích nặng nề, hắn đột ngột lùi từng bước về phía sau, toàn thân không nhịn được mà run rẩy không ngừng.

Hạ Hi đánh trúng tử huyệt của hắn.

Sắc mặt Tần Duệ Lâm tái nhợt, hắn há miệng, lại nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hạ Hi thấy Tần Duệ Lâm không còn khăng khăng nữa, liền bỏ lại một câu: "Anh không cần đón Thần Thần, ngài mai tôi tự mình đưa đến chỗ Tần phu nhân." Sau đó xoay người ra khỏi cửa.

Tần Duệ Lâm lại vươn tay, đầu ngón tay bắt được góc áo Hạ Hi.

Hạ Hi hơi hơi nghiêng đầu, giọng không có độ ấm nói: "Anh nghĩ là tôi không làm được sao?"

Trong mắt Tần Duệ Lâm lộ rõ vẻ đấu tranh, khẩn cầu muốn Hạ Hi xem còn cách nào nữa không. Cậu hất tay Tần Duệ Lâm ra, khẩn cấp muốn rời khỏi chỗ này, hôm nay cậu đã đủ mệt lắm rồi, đầu óc không chịu nổi sức ép nữa, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy Tần Duệ Lâm càng không muốn cùng đối phương tranh chấp vấn đề không có ý nghĩa này.

"Ít nhất...Ít nhât em phải nói cho anh biết, rốt cuộc em đã mắc bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng."

"Được." Tần Duệ Lâm thỏa hiệp nói: "Trong lòng em hiểu rõ là được rồi, anh sẽ không nói nữa, nhưng Hạ Hi, nếu em thực sự có vấn đề khó khăn không thể giải quyết nổi, anh hy vọng mình sẽ là người đầu tiên em nhớ tới, anh sẽ mãi mãi chờ em."

Hạ Hi lạnh lùng dứt khoát xoay người rời phòng.

Tần Duệ Lâm suy sụp ngã nhào xuống ghế sô pha, trong phòng tối đen không hề có tiếng động, không khí như bị phủ lên một tấm màn màu đen, hắc ám mơ hồ khiến người ta phát điên, nhưng sau khi vô cùng tuyệt vọng Tần Duệ Lâm nhanh chóng bắt mình tỉnh táo lại.

Hành vi của Hạ Hi rất khác thường, rốt cuộc là điều gì khiến cậu thay đổi ý định? Cậu sẽ không đem thân thể ra làm trò đùa, vậy chứng tỏ bệnh tình không nghiêm trọng lắm, nhưng sao Hạ Hi phải giấu diếm điều này?

Tần Duệ Lâm không thể khống chế nổi ý nghĩ điều tra đến tận cùng, nhưng hắn không thể, Hạ Hi không muốn cho hắn biết bệnh tình, nếu hắn thật sự làm như vậy, phải chăng hai người không còn liên quan?

Tần Duệ Lâm sợ thua cho nên không dám đánh cược.

Hắn thiêm thiếp đi, khi tỉnh lại đã là hai giờ đêm, hai chân tê cứng không thể động đậy nổi, hắn nhìn màn hình điện thoại, một tin nhắn ngắn gọn đập vào mắt:

-- Tần tổng, Ngụy tổng Hằng Triệu muốn gặp mặt ngài, ngài xem an bài thế nào?

Tần Duệ Lâm đọc tin nhắn của thư ký, hắn không ngờ đối phương lại nhanh chóng tìm đến như vậy, tay hắn vừa động, rất nhanh trả lời: "Theo như lịch trình mà an bài."

Bình luận của Ngụy Gia Đình đã bị xóa đi, nhưng mọi chuyện càng khó dẹp bỏ hơn, cư dân mạng thảo luận rất sôi nổi thân phận người hôm đó, đương nhiên có người biết chuyện nhưng không dám lộ ra. Nhưng hành động của Ngụy Gia Đình không nghi ngờ gì chính là đập vào mặt Tần Duệ Lâm, hắn cố ý phong tỏa tin tức, lại có kẻ muốn nhảy ra chịu chết.

Ngụy Thắng chắc chắn không ngờ được con trai sẽ làm ra chuyện hỗn loạn này, hắn có qua lại với Bách Dạ Lệ Nhã, ngày thường đều cẩn thận a dua nịnh hót, nhưng mọi cố gắng đều bị Ngụy Gia Đình đánh đổ, nếu mất đi hậu thuẫn to lớn của Bách Dạ Lệ Nhã, cổ phiếu của Hằng Triệu chắc chắn hạ mười phần trăm, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Tần Thần nghe truyện cổ tích đã tiến vào mọng đẹp, Hạ Hi xoa nắn cánh tay mỏi nhừ, sau đó đặt sách đặt truyện cổ tích lên một bên giường, ngọn đèn đầu giường có vẻ vô cùng ấm áp, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn vào Tần Thần, tay cậu dém góc chăn cho nhóc, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Cậu nhớ tới lúc Tần Thần được sinh ra, năm ấy Hạ Hi mới mười chín tuổi, vừa mới vào đại học không lâu, lại không ngờ được chính mình đã mang thai, lúc đó cậu vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin bác sĩ giữ bí mật cho mình, thậm chí cậu còn hoài nghi mình là một quái vật, nếu không sao đàn ông lại có thể mang thai?

Bác sĩ trấn an cậu, vì đây là đặc thù thể chất của cậu, nên đứa trẻ trong bụng cậu cũng không khác gì những đứa trẻ khác, cậu có thể giữ lại đứa bé, sau này còn có thể sinh nó.

Hạ Hi cảm thấy đây là chuyện hão huyền, cậu không ngừng trốn tránh được sự thật mình có thể mang thai, nhưng chuyện này cũng không trốn được bao lâu bởi vì bụng Hạ Hi to lên rất nhanh. Cậu phát hiện lúc đã mang thai năm tháng, mới đầu còn nghĩ rằng vì mình béo lên, cậu bất đắc dĩ phải đến tìm vị bác sĩ kia, hơn nữa nói cho đối phương biết cậu muốn phá bỏ đứa trẻ này.

Sau đó là năm tháng hỗn loạn hoang đường, rất tuyệt vọng, thậm chí Hạ Hi đã có ý định tự tử trong đầu, cậu sợ người khác biết được mình là thứ quái vật mang thai, càng sợ người khác dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu, cậu sợ mà bất lực, lại không tìm được một người để tâm sự.

Mà kẻ thúc đẩy cậu thay đổi chủ ý chính là Tần Duệ Lâm, cậu ngẫu nhiên nghe được đối phương nói hắn rất thích trẻ con, nếu như có thể có con của chính mình thì tốt rồi!

Khi đó Hạ Hi tôn sùng Tần Duệ Lâm như tôn sùng một vị thần, toàn bộ bất an của cậu đột nhiên biến mất, cậu cho rằng đứa trẻ nhất định sẽ làm Tần Duệ Lâm cao hứng, cậu mừng rỡ như điên gọi cho bác sĩ kia, nói cho đối phương biết mình thay đổi ý định, cậu quyết định giữ lại đứa bé này, cậu nói muốn cho người mình yêu thương nhất một kinh hỉ.

Nhưng kinh hỉ này không được toại nguyện, cõi lòng Hạ Hi tràn ngập khát khao mà dưỡng thai, trong lúc này cậu lại nghe được nội dung cuộc điện thoại của Tần Duệ Lâm, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: "Anh điên rồi phải không? Chuyện này có gì đáng để nghiên cứu?"

"Được, coi như có điều anh nói, nhưng tôi hỏi anh, đàn ông có thể mang thai không?"

"Tôi muốn con mình nhưng cũng muốn anh hiểu, anh cảm thấy người đàn ông muốn mình có thể mang thai sao? Đó có phải là quái vật không?"

-- quái vật! Trong đầu Hạ Hi lập đi lặp lại hai chữ này, toàn bộ ảo tưởng của cậu đều bị đánh nát, ánh mắt cậu tựa như dại đi, cảm nhận sự lạnh lẽo đến từ đáy lòng.

Sau đó cậu đến thẳng bệnh viện, và đoạn tuyệt liên lạc cùng mọi người, thẳng đến khi sinh ra Tần Thần, cái cảm giác hỗn hợp vừa thống khổ vừa vui sướng đến bây giờ Hạ Hi vẫn không thể quên được.

Đêm đã khuya, Hạ Hi đứng dậy rời khỏi phòng, một mình cậu ngồi thật lâu trong phòng khách, đầu óc cậu loạn đến mức không thể suy nghĩ được gì.

Ngày cậu bay về từ Mỹ, từng say rượu rồi tìm đến Tần Duệ Lâm một lần, cụ thể quá trình ra sao không còn nhớ rõ, sáng sớm hôm sau, Hạ Hi tỉnh lại từ trên giường Tần Duệ Lâm, trên người cậu nhẹ nhàng sạch sẽ lại khoan khoái, nhưng không thể bỏ qua cảm nhận sâu sắc nhắc nhở cậu đã trải qua chuyện gì.

Nhưng trong trí nhớ Hạ Hi, kiếp trước cậu không hề mang thai! Chuyện này vốn không nên xảy ra!

Trăm mối Hạ Hi vẫn không có cách giải quyết, cậu cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Cậu nhớ đến chính mình đã chịu qua tổn thương thế này, bụng bị va chạm dữ dội, cho nên, có thể là khi đó hay không ...lúc chảy máu, nhưng phía sau nghỉ ngơi điều dưỡng rồi không có trở ngại nào. Hơn nữa đoạn thời gian ấy cậu cực kì không chú ý đến thân thể mình, thậm chí ngay cả bệnh vện cũng không đến.

Hạ Hi cảm thấy được thực hoang đường, tựa hồ cái gì chuyện khó hiểu nào cậu cũng gặp phải.

Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng trong điện thoại Hạ Hi luôn lưu giữ số một bác sĩ, hiện tại đã mười hai giờ đêm cậu không biết vị bác sĩ kia đã ngủ chưa nhưng vẫn gọi điện đến, chỉ sợ Hạ Hi đêm nay không thể ngủ nổi.

"tút_________" âm thanh bên trong loa vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh nghe càng rõ ràng, ánh mắt Hạ Hi rũ xống, vẻ mặt không khỏi khẩn trương.

"Alo." Đầu bên kia di động vang lên một giọng nói của người trung niên.

Hạ Hi ngơ ngác một chút, giọng nói bởi vì quá mức khẩn trương mà nhất thời tắc nghẹn, cậu ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Chú Trần, là cháu Hạ Hi."

"Chú biết, cháu nhiều năm không liên lạc với chú, sao lại đột nhiên nhớ đến mà gọi cho chú vậy?"

"Cháu...tuy rằng không cùng chú liên lạc nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến..."

"Được chứ, đừng khẩn trương, chú còn không biết cháu sao. Sau chuyện kia, cháu hận không thể cách chú ra thật xa, nhưng mà trốn tránh rất có tác dụng sao?" Trần Tấn Thăng bất đắc dĩ nói: "Cháu cũng đừng chê chú dong dài, tốt lắm, bây giờ nói thẳng đi, cháu tìm chú có chuyện gì?"

"Chú...vẫn chưa ngủ sao?"

"Còn chưa, vừa mới chấm dứt một ca phẫu thuật, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút."

"Vậy nếu không chú nghỉ ngơi trước, cháu sẽ gọi lại sau..."

Trần Tấn Thăng không chịu nổi ngắt lời: "Đừng nói vòng vèo với chú, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì? Cháu nói làm tâm trạng chú rất khó chịu."

Hạ Hi hít một hơi thật sâu, ngữ khí cẩn thận nói: "Cháu lại có."

"Hừm, việc này thôi?"

Hạ Hi hơi nghẹn họng: "Chú không ngạc nhiên sao?"

Trần tấn thăng làm điệu bộ như bình thường nói: "Đương nhiên là kinh ngạc, trước kia cháu trốn tránh không kịp, bây giờ sẽ lại có, nhưng mà kinh ngạc có tác dụng sao? Cũng không thể thay đổi được sự thật, mấy năm nay chú thấy nhiều chuyện hơn, tầm nhìn rộng hơn, cũng không kinh ngạc mấy chuyện quái dị nữa."

"Chú gặp qua người giống cháu sao?"

"Không có."

"..." Hạ Hi nhất thời không phản bác được, lại nói: "Cháu muốn ngày mai đến chỗ chú, chú có thời gian rảnh không?"

Trần Tấn Thăng không phải nghĩ ngợi gì liền nói: "Chắc chắn có, cháu tới đi, chú phái người đến sân bay đón chau, khi nào thì đến? Chú bố trí thời gian thật tốt."

"Chiều mai, cháu đặt được vé máy bay sẽ gọi điện cho chú."

Hạ Hi cúp điện thoại liền bắt đầu thu dọn hành lý, cậu đi lần này chắc chắn phải hai ba ngày mới có thể trở về, chậm thì có thể bảy tám ngày, quyết định cụ thể phải chờ đến phút cuối mới đưa ra được. Hạ Hi rất cảm kích Trần Tấn Thăng, lúc cậu gian nan nhất chính ông là người đã giúp đỡ, hơn nữa còn giúp mình giữ bí mật nhiều năm như vậy, nếu không có Trần Tấn Thăng, hiện tại ngay cả mạng cậu cũng không còn.

Như chính lời Trần Tấn Thăng nói, bây giờ cậu vẫn đang trốn tránh chuyện đã qua, cho nên cậu vẫn không muốn liên hệ với chú Trần, trên người cậu vẫn còn nhiều bóng ma ngày ấy, Hạ Hi vừa nghe được giọng nói chú Trần, trong óc không khỏi nhớ đến vô số hình ảnh, làm cách cũng không nào vứt bỏ được.

Thu dọn xong hành lý, Hạ Hi lên mạng đặt vé máy bay cho sáng mai, sau đó nhắn cho Khương Liêm một cái tin, báo cho đối phương biết mình sẽ đi vắng vài ngày, nếu như có chuyện gì chị ý cứ xử lí trước.

Lúc này không hiểu sao Khương Liêm còn chưa ngủ, tin nhắn được trả lời rất nhanh: "Ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt, nhưng mà đừng đi quá lâu, chơi đủ thì trở về, chị sẽ luôn chờ cậu."

Trong lòng Hạ Hi biết Khương Liêm mặc cảm, cũng không muốn trả lời chị nữa.

Kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ sáng, Hạ Hi đem hành lý đặt trong phòng khách, một mình cậu im lặng đứng giữa phòng, đột nhiên có cảm giác thế giới yên tĩnh đến đáng sợ giống như tất cả mọi người đều ngủ say chỉ còn lại mình cậu cô đơn bị chối bỏ.

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS - Sitemap

Hiện menudoc truyen

Truyện

Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 27

TRA CÔNG MUỐN TÁI HÔN VỚI TÔI

27

TrướcTiếp

Hôm nay vừa lúc cuối tuần, vừa sáng sớm Hạ Hi đã rời giường đi làm bữa sáng, hễ là món Tần Thần thích đều làm hết. Tần Thần bị đánh thức khi vẫn còn rất buồn ngủ, nhóc thật vất vả mới mở được mắt ra vừa thấy Hạ Hi lại nhắm lại lần nữa, cho nên Hạ Hi đành trực tiếp ôm nhóc lên.

Cuối cùng Tần Thần cũng tỉnh táo một chút: "Daddy?"

"Đi rửa mặt đánh răng đi, chúng ta ăn sáng."

"Con muốn ăn bánh rán với bánh waffle, còn có sữa đậu nành nữa."

Hạ Hi cưng chiều nói: "Được, con muốn ăn cái gì cũng có hết."

Hạ Hi rót nước đầy cốc, lấy kem đánh răng ra bàn chải, Tần Thần liền ngoãn ngoãn tự mình đánh răng, nhóc không quen tay, Hạ Hi phải ở bên kiên nhẫn hướng dẫn, dạy Tần Thần phải đánh răng cẩn thận, không thể chỉ đánh vài cái. Hạ Hi nói như thế nào Tần Thần liền học theo như thế, năng lực tự hiểu của nhóc rất mạnh, sau khi nhóc hoàn thành Hạ Hi cũng khen Tần Thần, khen biểu hiện hôm nay của nhóc rất tuyệt.

Rửa mặt xong, Hạ Hi cùng Tần Thần đi đến phòng bếp, lúc đi qua phòng khách Tần Thần chợt dừng lại, ánh mắt nhóc nhìn thẳng vào hành lý, khi quay lại nhìn Hạ Hi ánh mắt đã có chút ướt.

Hạ Hi cực kỳ đau lòng: "Không phải hôm qua ba ba đã nói với con rồi sao? Trước tiên con đến ở nhà bà nội vài ngày, ba ba sẽ nhanh chóng đón con về mà?"

Tần Thần cắn môi dưới, quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Thần Thần, không phải hôm qua con đã đồng ý với ba rồi sao? Con là đàn ông, không thể thất hứa biết không?"

Giọng Tần Thần còn mang theo nức nở: "Nhưng mà con sẽ rất nhớ daddy!"

"Ba ba sẽ gọi điện thoại cho con mỗi ngày, còn mang quà về cho con, không phải tối hôm qua chúng ta đã giao ước như vậy sao?"

Tần Thần nửa ngày không lên tiếng, sau đó nhóc đột nhiên xoay người ôm lấy Hạ Hi, giọng rầu rĩ nói: "Được, con nghe lời daddy."

"Ngoan." Hạ Hi ôm Tần Thần đến bên cạnh bàn ăn.

Ăn sáng xong Hạ Hi đem hành lý của mình cùng quần áo sạch để thay của Tần Thần lên xe, sau đó đưa Tần Thần đến Tần gia.

Tần Thần vui vẻ trước kia ủ rũ suốt, Hạ Hi lái xe đến cửa biệt thự đã thấy bóng dáng của Tần Duệ Lâm, có lẽ hắn đã đợi rất lâu rồi, mắt vẫn nhìn đăm đăm về hướng này, hắn vừa thấy xe Hạ Hi liền nhanh chóng đứng dậy, sau đó bắt đầu đi về phía cậu.

Hạ Hi dừng xe lại, Tần Duệ Lâm đã bế Tần Thần ra, dù sao Tần Thần cũng đã sống với Tần Duệ Lâm bảy năm, tuy rằng ngoài miệng một chút cũng không muốn nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn nhớ đến đối phương, chuyện này đã nằm trong dự liệu của Hạ Hi, cậu cũng không hy vọng con mình thành một kẻ vô tâm vô phế ăn chơi trác táng.

"Cha, daddy phải ra ngoài cho nên mấy ngày nay con sẽ ở lại đây."

"Được, nơi này cách trường học khá xa, sau này quản gia sẽ đưa con đến trường." Tần Duệ Lâm nói với Tần Thần nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Hạ Hi.

Tần Thần cũng thiết tha mong chờ nhìn về phía Hạ Hi.

Bọn họ làm cùng một động tác thì cả ánh mắt lẫn thần thái đều cực kỳ giống nhau, nhất là ánh mắt của Tần Thần và Tần Duệ Lâm cơ hồ như một khuôn đúc ra. Tần Duệ Lâm cùng Tần Thần giống như ban ngày và ban đêm vậy, sự tương đồng này không dễ để phát hiện ra nhưng người tinh ý chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấu, mà càng lớn sự giống nhau giữa hai người càng tăng lên.

Đó là chuyện khiến Hạ Hi vô cùng lo lắng, nếu một ngày nào đó sẽ không còn biện pháp dấu diếm thân thế Tần Thần nữa.

"A Hi, vào nhà ngồi một lát đã, anh sai người đi chuẩn bị món tráng miệng, em có thích ăn bánh putdding với pho mát không." Tần Duệ Lâm mong chờ nói.

Hạ Hi nhìn đồng hồ một chút: "Không cần, bây giờ tôi phải đến sân bay."

"Em đã chuẩn bị đầy đủ đồ chưa? Nhất định phải mang theo thuốc, còn có di động, cẩn thận khéo bị người ta cướp mất, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh. Một mình ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, chỗ có nhiều người cố gắng đừng đến, còn phải chú ý chênh lệch nhiệt độ trong ngày, cái này rất dễ dẫn đến cảm mạo..."

Tần Duệ Lâm cứ dông dông dài dài một hồi như vậy, nhưng nội dung thì hoàn toàn rất đơn giản, Hạ Hi nghe đến tâm phiền ý loạn, gật đầu cho xong, liền chuẩn bị lái xe rời đi.

Tần Duệ Lâm lại thật cẩn thận nói: "Không bằng anh đưa em đến sân bay? Em có thể nghỉ ngơi thêm một chút, vành mắt em thâm quầng lại rồi, chắc chắn tối hôm qua ngủ không ngon đúng không?"

Hạ Hi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, thấy đối phương ở trong tình trạng này mà còn không biết xấu hổ hỏi cậu có nghỉ ngơi tốt không?

"Không cần, tôi không mệt."

"Dù sao hiện tại anh cũng không có chuyện gì, em yên tâm, anh đưa em đến sân bay liền quay trở về sẽ không can thiệp vào công việc của em."

Cho dù Tần Duệ Lâm đã rất nhân nhượng nhưng Hạ Hi vẫn cự tuyệt cực kì dứt khoát: "Không cần, anh chăm sóc Thần Thần cho tốt là được rồi, khi nào trở về tôi sẽ đón con đi."

Tần Duệ Lâm chỉ đành gật đầu, hắn bất đắc dĩ nhìn Hạ Hi rời đi, cũng không tìm thấy cớ để giữ người lại.

Hạ Hi phất tay với Tần Thần: "Thần Thần, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại daddy."

Từ thủ đô bay đến thành phố A mất đến hai giờ, Hạ Hi bắt đầu lên máy bay đã nhắm mắt ngủ, tối qua cậu chỉ ngủ được ba tiếng mà thoạt nhìn Tần Duệ Lâm chỉ có hơn chứ không kém so với cậu, cho dù đối phương một mực cố chấp chống đỡ tinh thần nhưng Hạ Hi vẫn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi được che giấu kĩ càng của hắn. Cậu không biết Tần Duệ Lâm làm sao điều chỉnh được cảm xúc, lại có thể vượt qua được tranh cãi tối qua, làm hiện tại không có bất kì điều gì phát sinh.

Đây không phải là bản tính của Tần Duệ Lâm mà hắn vì mình mới làm như vậy, đến tột cùng mình có bao nhiêu quan trọng với hắn?

Hạ Hi thiêm thiếp ngủ, khi tỉnh lại chỉ nghe được tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách chuẩn bị thu dọn hành lý. Ngồi bên cạnh cậu là một cô gái, vừa mới bắt đầu ngồi đã cố gắng bắt chuyện cùng Hạ Hi, nhưng kết quả vẫn không tìm được một chút cơ hội.

Sau khi xuống máy bay, cô gái kia vẫn luôn lén lút đi bên cạnh Hạ Hi, khi bị cậu phát hiện liền ngượng ngùng đi ra.

"Anh ơi...Xin hỏi có phải anh là Hạ Hi không?"

Điều Hạ Hi không ngờ được là đối phương có thể gọi thẳng tên cậu, cậu không khỏi nhíu mày, lần xuất hành này Hạ Hi không muốn bị lộ ra tung tích, để phòng ngừa vạn nhất thậm chí cậu còn cố ý hóa trang, không dự đoán được vẫn bị người khác nhận ra, khó trách cậu cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

"Cô là người đã ngồi gần tôi sao?'

"Thực ra không phải, em đã sớm nhận ra anh liền đổi chỗ với ông chú ngồi bên anh lúc đầu, nhưng mà toàn bộ hành trình anh đều ngủ, căn bản không tìm được cơ hội nói chuyện phiếm, thật đáng tiếc!"

Hạ Hi thấy bên cạnh đã có người chú ý đến liền kéo vành mũ xuống thấp hơn, vừa kéo cô gái kia đến một góc sáng sủa hỏi: "Cô là fan hâm mộ của tôi sao?"

"Đúng vậy ạ, em đã thích anh rất nhiều năm rồi, mỗi tác phẩm của anh em đều đã em qua, thật không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này, anh tới đây đi chơi sao? Em rất quen thuộc chỗ này, có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh!"

Hạ Hi khéo léo từ chối: "Không cần, cảm ơn, tôi đến nơi này vì có chút việc riêng, cô đã là fan hâm mộ của tôi thì có thể đáp ứng một chuyện với tôi được không?"

"Được ạ!"

"Chuyện tôi đến thành phố A đừng nói cho bất cứ người nào, tôi không muốn giới truyền thông chú ý, được không?"

"Được." Cô gái sáng khoái đồng ý, sau đó vẻ mặt tinh quái nói: "Hạ Hi anh chụp cùng em một bức ảnh đi!"

Hạ Hi tất nhiên không thể làm như vậy, tuy rằng cô gái đã đồng ý không truyền chuyện này ra ngoài nhưng chuyện này cũng khó bảo vệ được, đến lúc đó kết hợp giữa lời nói và bức ảnh của cô nữa, chẳng phải không thể cãi lại sự thật một chút sao. Nhưng cậu sẽ không thể thẳng thừng cự tuyệt, nhân tiện nói: "Bây giờ tôi không thể chụp được, nếu có cơ hội sẽ chụp cùng được không."

Cô gái thất vọng ngân dài: "A____"

"Đừng quên giữ bí mật giúp tôi." Hạ Hi nở một nụ cười thật tươi với đối phương, sau đó xoay người đi ra khỏi sân bay rất nhanh.

Một điều Hạ Hi không biết chính là trong điện thoại cô gái đó đã sớm có ảnh chụp cậu lúc đang ngủ, nhưng dựa vào những lời hứa hẹn của Hạ Hi, cô gái cũng không đem ảnh chụp post lên weibo hay chia sẻ cho nhà báo mà đem ảnh chụp truyền cho mấy người bạn tốt, nói ra là khoe thôi.

____ngồi máy bay ngẫu nhiên gặp được nam thần, chỉ đơn giản là không thể hạnh phúc hơn, thật phấn khích nhưng cũng ngượng ngùng!

P/s: Đã đồng ý với nam thần không được truyền ảnh chụp ra ngoài, các người xem xong liền xóa nha!

Đương nhiên có quỷ mới biết mấy cô này có thật sự xóa hay không.

__________________________________

Hạ Hi vừa ra sân bay thì nhận được điện thoại của người đến đón mình, giọng của đối phương có vài phần quen thuộc, chờ Hạ Hi thấy được người thật mới phát hiện ra người này chính là bạn học đại học của mình, hơn nữa khi đó còn là một hotboy nổi tiếng của trường, đương nhiên là hotboy cũng lắm người cạnh tranh, trong thời gian ngắn Hạ Hi đã đem danh hiệu trở lại với mình.

Hoàng Cường mặc áo sơ mi đơn giản, quần dài, tóc cạo chỉ để lại một đoạn ngắn, ngược lại cả người càng thêm vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, hắn bước lên quàng vai Hạ Hi, cười nói: "Thế nào? Thành đại minh tinh liền không nhớ đến bạn học cũ sao?"

"Tóc cậu làm sao vậy?"

Hoàng Cường sờ đầu một chút, không hề gì nói: "Làm việc không tiện nên không thể để tóc dài, phải cắt thành thế này, thoạt nhìn cũng hoạt bát nhanh nhẹn hơn."

"Phải, rất có sức sống." Hạ Hi cười nói: 'Sao cậu lại đến đón tớ?"

"Hiện tại tớ theo lão Trần học tập, lên xe trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Gặp lại bạn cũ khiến hành trình về nơi cũ của Hạ Hi cảm thấy vui vẻ hơn, trước đây, tâm trạng của cậu luôn nặng nề, thành phố A không chỉ có đại học cậu học, còn có vô số kỉ niệm khó quên. Khi cậu bước đến mảnh đất này biết bao cố gắng quên đi kỉ niệm liền trôi thành mây khói, nếu như có thể, cậu nguyện cả đời này không cần tiếp tục phải đến đây.

"Nói tiếp nào, chúng ta hình như chẳng khi nào ngồi tán gẫu nhỉ?"

Hạ Hi nói: "Thời gian đi học cậu coi tôi là kình địch, vừa thấy mặt đã tức giận đùng đùng, làm sao mà có cơ hội nói chuyện phiếm."

"Cậu nhắc đến việc này làm tôi lại phát cáu đó, lúc ấy rõ ràng là tôi theo đuổi hoa khôi giảng đường trước, tôi đoán cô ấy sắp đồng ý, không hiểu cô ấy nghĩ gì liền quay đầu theo đuổi cậu, tôi tất nhiên không phục. Khi đó đầu óc tôi không đúng, đem toàn bộ lửa nóng trút hết lên người cậu, mà không suy nghĩ kĩ xem cậu có thích cô ấy không."

"Bây giờ cậu có liên lạc cùng cô ấy không?"

"Họp lớp năm trước, dẫn theo một tên có tiền đến còn khoe bao nhiêu bất động sản cùng trang sức, tôi đang hoài nghi con mắt mình sao có tầm nhìn thấp thế, lúc ấy ngay cả loại đàn bà như vậy cũng nhìn trúng."

Hạ Hi nghe xong cũng cười, tâm trạng nhất thời thoải mái đi không ít, Hoàng Cường nói xong lại quay về trên người Hạ Hi: "Sao cậu lại không tới tham gia họp lớp?"

"Tôi có việc bận, khi đó không đào đâu ra được thời gian."

"Đừng bào chữa nữa, là do cậu không muốn đến đây thôi, nhưng mà với thân phận bây giờ của cậu cũng thực không thích hợp, nói thẳng ra, gặp mặt bạn cũ thật không có ý nghĩa gì, ngày trước còn đi học tình cảm tốt đẹp thì không gặp mặt, đến lúc ra ngoài xã hội ranh mãnh vừa thấy mặt đã bàn đến công việc, nói một hồi liền lôi nhau ra so sánh."

Hạ Hi cười nói: "Không phải cậu chịu đả kích chứ?"

"Thực sự là có, nhìn người ta đã là ông chủ lớn, tốt xấu gì thu nhập mỗi tháng cũng hơn vạn (10 000), tiền lương bây giờ của tôi còn không đủ tiêu, nhắc đến thêm bực mình."

"Bây giờ cậu còn trẻ, còn nhiều năm để phấn đấu mà."

"Ai, không nhắc đến nữa." Hoàng Cường đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc hỏi lại: "Đúng rồi, khi đó sao cậu đột nhiên nghỉ học một năm, rốt cuộc làm gì vậy?"

Khuôn mặt tươi cười của Hạ Hi cứng đờ.

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS - Sitemap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dam