Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c40+41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 40

TRA CÔNG MUỐN TÁI HÔN VỚI TÔI

40

TrướcTiếp

Khi Hạ Hi quay lại trường quay thì bắt đầu chuỗi ngày quay phim tới thâu đêm, mấy ngày cậu rời đi phần diễn ở thành phố B đã kết thúc, lịch trình kế tiếp của cậu chặt chẽ đến mức một cây kim cũng không chen nổi.

Nhưng sự bận rộn hiện tại lại khiến cậu cảm thấy không cần phân tam đến chuyện khác, trí óc đều bị chuyện quay phim chiếm đoạt, nhưng hôm nay lại là một ngày bình yên hiếm thấy.

Hạ Hi và Kỷ Thư Nhan có một cảnh diễn.

Kịch bản gốc miêu tả như sau:

&gt bầu trời xám xịt, sương trắng che phủ khắp bầu trời, nơi phương xa bỗng xuất hiện tia sáng nơi đại môn.

&gt đặc tả: khung cửa khắc hoa văn cổ, bên trong cửa là một mảnh hư vô.

&gt bốn người từ đàng xa chạy tới, đầy người chật vật, màn ảnh kéo xa, phía sau bọn họ là vực thẳm vạn trượng, không lối thoát.

&gt trước cửa, nam nhân buông tiểu cô nương ra, một cô gái tóc ngắn lặng lẽ đến dần tiểu cô nương, nhân cô hội này nhéo nhẹ lên cổ tiểu cô nương.

&gt cô gái tóc ngăn hôi nam nhân mang tiểu cô nương tiến vào cửa.

&gt cuồng phong, sương mù, nam nhân cởi quần áo của tiểu cô nương ra, cuộn lại rồi ném sang một bên.

Cảnh này quay vào lúc hoàng hôn, âm thanh, ánh sáng, thiết bị đã sẵn sàng, diễn viên vào chỗ.

Hạ Hi lau đi mồ hôi trên mặt, cậu gần như tuyệt vọng nhìn ba tòa nhà trước mặt, bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm đến được nơi này lại phát hiện không có đường đi vào.

Vẻ mặt an tình văn tuyệt vọng: "Nếu như tiến sai cửa sẽ như thế nào?"

"Sẽ chết."

"Không ai biết đường ư!"

"Không, người đã gợi ý cho chúng ta, nếu không có cô ta, chúng ta đã không tìm được nơi này."

"Chủ nhân giấc mơ?"

"Đại khái... " Hạ Hi còn chưa nói hết bỗng nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát lên: "Thư Ly Nhạn, cô làm gì____"

Ánh mắt Kỷ Thư Nhan rất điên cuồng, hai tay cô ta bóp lấy cổ Tiểu Linh, nhe răng cười nói: "Không cần là quá như vậy, các ngươi cứ chọn lấy một cánh cửa rồi đi vào không phải là xong sao."

"Buông ra Tiểu Linh!"

"Mau đi vào, nếu không ta giết cô ta!"

Tiểu linh hoảng sợ khóc ròng: "Ba Ba..."

Hạ Hi lập tức trấn an: "Đừng sợ." cậu nói xong liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa: "Chúng tôi đi vào cô sẽ thả Tiểu Linh đúng không?"

"Đúng."

Hạ Hi cùng Yên Tĩnh Văn chọn lấy cánh cửa bên trái, đây là cánh cửa gần vị trí Kỷ Thư Nhan nhất, cậu liếc nhìn yên tĩnh văn một cái, sau đó hai người cùng nhau nhấc chân.

Ánh mắt Kỷ Thư Nhan gắt gao nhìn chằm chằm hai người, cô ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ quỷ quái này, sống chết của kẻ khác thì có liên quan gì đâu nhưng lúc Hạ Hi đặt chân vào cánh cửa cậu đột nhiên xoay người lại, một ngọn dao cắt ngang đốt ngón tay Kỷ Thư Nhan khiến cô ta không kịp phản ứng, đau đớn vô cùng khiến cô ta không cách nào cố sức. Nhân cơ hội đó Hạ Hi ôm lấy cổ Tiểu Linh, thêm một cước đá bay Kỷ Thư Nhan ra ngoài.

Kỷ Thư Nhan ôm chặt bụng, vẻ mặt thống khổ.

"Cut_____" đạo diễn hô: "Nghỉ ngơi mười phút, chuẩn bị đạo cụ cảnh tiếp theo."

Hạ Hi vừa mới chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi đã thấy Khương Liêm gấp gáp chạy đến: "Hạ Hi, có chuyện không ổn."

"Làm sao vậy?"

Khương liêm kéo Hạ Hi sang một bên: "Cậu xem video này đi."

Hạ Hi bối rối cầm lấy Ipad, Khương liêm ít khi nào khẩn trương như vậy khiễn cậu có dự cảm không ổn.

Tiêu đề là "Hạ Hi dọa đánh nữ diễn viên cùng đoàn làm phim." Từ trong đến ngoài đều lộ bầu không khí u ám.

00:05 phút.

Hạ Hi nắm tóc Kỷ Thư Nhan khiến đối phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt Kỷ Thư Nhan thống khổ, quần áo cô ta xộc xệch, điều này làm cho tư thế của hai người có vẻ đối lập, khoảng cách chụp ảnh cũng không xa, chí ít vẫn nghe được đoạn đối thoại một cách rõ ràng

"Kỷ Thư Nhan, tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi tìm được sự thật."

"Cô nên hiểu rõ thân phận của mình, đắc tội với tôi cô cũng không tốt đẹp gì đâu."

"Tôi có thể khiến cô mất đi tất cả, thậm chí biến mất khỏi giới giải trí."

"..."

00:40 phút.

Khí thế Hạ Hi vô cùng áp bách, lạnh lùng nói: "Đừng tiếp tục gây chuyện nữa, nếu không cô nhất định phải hối hận."

01:15 phút.

Hạ Hi bước về phía trước, Kỷ Thư Nhan giống như bị dọa không động đậy nổi.

Hạ Hi xem xong video liền đưa ipad lại cho khương liêm, trấn an nói: "Video này là ai tung lên? Có điều tra được cái gì không?"

"Là một nick trên weibo, hắn vừa tung lên đã xóa tuy nhiên cộng đồng mạng đã phát lại, tạm thời chưa điều tra được là ai. Thông tin hắn có được đềun là giả, nhưng mà khéo cái là một tòa soạn báo đã sớm phát hành một ban tin sáng nay, điều này chứng tỏ chúng đã sớm có được video, tôi hoài nghi kẻ này và cậu có quan hệ."

Hạ Hi gật đầu: "Mọi người phản ứng như thế nào?"

"Không quá tệ nhưng nhất định là không tốt, đại đa số fan trên mạng đều tin tưởng nhân phẩm cậu, cho rằng Kỷ Thư Nhan cố ý lăng xe, còn một số bộ phận thì mắng chửi xối xa, tốt nhất bây giờ cậu không nên lên weibo."

"Truyền thông thì sao?"

Vẻ mặt khương liêm quái dị.

"Làm sao vậy?"

"Trước khi công ty đứng ra giải quyết đã có người xử lý xong rồi."

"....." Hạ Hi xoa xoa ấn đường: "Rồi, tôi đã biết."

Khương liêm dặn dò: "Sau này gặp phải cô ta phải đi thẳng, đừng có mà cãi nhau với cô ta, ả chỉ muốn lợi dụng cậu để nổi tiếng thôi."

Kỷ Thư Nhan vừa quay phim xong liền đi đến bên cạnh đạo diễn, chẳng biết nói cái gì khiến đạo diễn hài lòng vậy, Hạ Hi nhìn thoáng qua, cười lạnh nói: "Cô ta đã đạt được mục đích."

Kỷ Thư Nhan đã đạt được mục đích? Đương nhiên không có, từ sáng sớm đến tận bây giờ, người xem video hoàn toàn không phát hỏa như cô ta nghĩ, báo chí bị gián đoạn, bình luận của truyền thông bị cắt bỏ, ngoài trừ một số cộng đồng mạng còn đang bình luận, video này gần như bị ném xuống biển.

Câu chuyện của cô ta đã thu hút được cảm tình của một số người nhưng cũng nhận được không ít bình luận ác ý.

Kỷ Thư Nhan nằm trên giường, cô ta chăm chú xem từng bình luận mới trên weibo.

Náo nhiệt: nhân phẩm Hạ Hi thật kém, trước đây tôi còn nghĩ hắn là một người ấm áp, không ngờ được còn ra tay đánh phụ nữ.

Trong sông một con vịt: Kỷ Thư Nhan muốn lăng xê thì cố, sao không chết luôn đi, tôi sẽ thắp nến chô cô [ ngọn nến ].

Người qua đường giáp: không thích Hạ Hi.

Người qua đường hai: cô nương làm như bị thương nặng lắm ý, nhân phẩm Hạ Hi rất tốt đối với fan càng tốt, thỉnh thoảng không nên dùng cách này làm tổn thương anh ấy.

...

Ninh Hạ: Hạ Hi cút khỏi giới giải trí đi!

...

Kỷ Thư Nhan nổi giận đùng dùng gọi một cú điện thoại, sau đó nôn nóng đi lại không thôi.

Điện thoại được tiếp, cô ta liền tức giận nói: "Đây là hiệu quả anh nói sao? Tôi bị điên mới đi tin anh, anh có dân mạng nguyền rủa tôi thế nào không!"

"Cô còn tin mấy cái này sao? Mấy đứa nói cô chết đi, cô thực sự chết đi à?"

"Tôi không quan tâm, anh phải nghĩ cách thay đổi video." Kỷ Thư Nhan thấp giọng uy hiếp: "Đừng quên chúng ta đang ở trên một con thuyền, nếu như tôi tiết lộ anh..."

"Tôi khuyên cô không nên làm vậy, trừ khi cô muốn hủy hoại tương lai chính mình."

"Vậy nhanh nghĩ cách!"

"Đã biết, cô gấp cái gì."

Đối phương cúp điện thoại rồi, Kỷ Thư Nhan bị cơn mưa to làm cho càng phiền muộn, cô ta đẩy cửa sổ ra nhìn thấy dưới sân đã bị nước bao phủ. Kỷ Thư Nhan xoay người lại trên giường, sau đó đăng một trạng thái lên weibo.

Kỷ Thư Nhan: tôi sẽ chứng minh cho mình.

Cô ta nằm trên giường nhưng tâm trạng không thể nào ổn định được, một lát sau một nhân viên phục vụ gõ cửa nhiều lần, ả nhịn không được nói: "Chuyện gì?"

Nhân viên phục vụ lễ phép cười nói: "Kỷ tiểu thư, có người chờ cô dưới lầu nói có chuyện rất quan trọng." Cô ta xoay người về phía điện thoại, quả nhiên là bị làm khó dễ.

"Không rảnh."

"Được rồi, vậy tôi đi thuyết phục người kia."

"Chờ một chút. " Kỷ Thư Nhan hỏi, "Hắn nói chuyện gì vậy?"

"Hình như hắn nói cái gì về video, còn muốn giao cho cô cái gì nữa."

"Tôi sẽ đi."

Kỷ Thư Nhan nhanh chóng khoác một cái áo, còn đeo thêm kính đen rồi mới ra ngoài. Tuy rằng tên tuổi của ả không nhiều nhưng cũng thường xuyên bị quấy rầy, ả hưởng thụ cảm giác bị người khác theo đuổi rồi làm ra dáng vẻ cao ngạo. Kỷ Thư Nhan đi thang máy xuống lầu một, ả mượn một chiếc dù sau đó miễn cưỡng gọi người đang ở đàng xa đến, mưa ngày càng lớn cô ả cẩn thận từng tí tránh từng giọt nước như sợ làm ướt giày mình.

Cô ta đến gần người kia, không nhịn được hỏi: "Anh là ai?"

Giọng của gã như bị tịt mũi vọng lại: "Tôi có cái muốn đem cho cô."

"Hắn phái anh đến sao?"

"Đúng vậy."

Kỷ Thư Nhan cười xùy một tiếng: "Giả bộ thần bí làm quái gì, nhanh lấy ra đây, anh có thể đi."

"Đồ này rất quan trọng, tôi không dám mang theo bên người."

"Rốt cuộc là cái gì?"

"Cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú." Người nọ gật đầu xoay người đi ra ngoài: "Đi theo tôi."

Đó là một dã đàn ông có vóc dáng cao gầy, so với cô ả không cách biệt lớn lắm, hắn mặc áo mưa lại đột một chiếc mũ, cả khuôn mặt hầu như bị che khất, chân trái bị tật đi cà thọt, lúc đi đường có vài phần buồn cười. Kỷ Thư Nhan do dự một chút nhưng cũng không hoài nghi thân phân của đối phương, cô ả chọn đi theo hắn.

"Phải ngồi xe sao?"

"Xa một chút."

"Đi, tôi muốn xem rốt cuộc hắn muốn cho tôi xem cái gì."

Gã đem áo mưa vứt ra phía sau rồi lái xe rời khỏi khách sạn, lúc đầu hắn còn đi theo đường lớn, càng về sau toàn đi đường nhỏ, đường rất hẹp, cây cối hai bên va quệt vào xe tạo thành những vết rách dài. Ngoài cửa sổ mua gió không ngừng, Kỷ Thư Nhan đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

"Còn chưa tới sao?"

"Nhanh."

"Tôi không đi nữa." kỷ thư nhân giẫn dữ hét lên: "Bây giờ lái xe về, đồ kia đem lại cho tôi sau!"

Gã ngoảnh mặt làm ngơ.

Kỷ Thư Nhan lạnh lùng nói: "Xe đỗ, xe đỗ! Tôi muốn đi xuống!"

Đột nhiên gã lái xe với tốc độ nhanh hơn, Kỷ Thư Nhan nhận ra được điều không phải lập tức nắm lấy quần áo của gã làm cho gã bị mất phương hướng. đột nhiên đầu xe đụng phải một cái cây bên đường, bên cạnh cây cổ thụ là một gò núi nhỏ bị nước mưa rửa trôi trở nên nhão nhoẹt, khi gã va chạm phải, xe liền sập mạnh xuống, hơn nửa đầu xe bị bùn bao trùm.

Kỷ Thư Nhan hét lên một tiếng chói tai, cô ta cố sức kéo cửa xe sau đó lao ra ngoài như điên. Đáng tiếc cho ả đã bị kéo lại bởi gã đàn ông đuổi sát theo sau mà ngã sấp xuống đống bùn, từ tóc tai đến quần áo xa hoa đều bị dính bước bẩn, tóc mái còn bật ngược lên trên trán thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.

Gã đàn ông đứng dưới mưa nhìn cô ả từ trên cao xuống, sau đó hắn lấy điện thoại Kỷ Thư Nhan lại, giọng khàn khàn nói: "Cô gọi điện thoại cho Hạ Hi."

Kỷ Thư Nhan sợ đến mức choáng váng, cô ta ngồi dưới đất liều mạng lùi về phía sau, lớp trang điểm trên mặt bị mưa xối xô lệch như cái mặt nạ.

"Nhanh! Gọi điện thoại!"

Kỷ Thư Nhan run rẩy nhận lấy di động, mang theo giọng nức nở: "Được, tôi goi, toi gọi bây giờ."

Tay ả dính nước mưa, lạnh đến đông cứng, đầu óc sợ hãi đến trống rỗng khiến ả tìm một hồi lâu, giọng càng run rẩy: "Tôi...tôi không có số Hạ Hi."

"Tao nhớ, mày nhấn đi."

Kỷ Thư Nhan gọi điện thoại, gã đàn ông đi đến bên cạnh cô ta, ghé sát vào nói: "Tao nói một câu, mày cũng nói theo một câu."

Kỷ Thư Nhan liều mạng gật đầu.

Điện thoại được chuyển đến, giọng Hạ Hi trong tiếng mưa rời càng đột ngột: "Xin chào."

Người đàn ông hạ giọng: "Tôi là Kỷ Thư Nhan, bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn hàn huyên trò truyện với anh một chút."

Hạ Hi cự tuyệt, cậu nói: "Nói qua điện thoại không tiện, lẽ nào cô không muốn biết chân tướng sao?"

"Thế nào? Anh sợ tôi không dám đến sao?"

"Đúng vậy, cô đến tôi liền nói tất cả cho cô biết, cô nhất định cảm thấy hứng thú, cơ hội chỉ có một lần."

"Được, tôi chờ anh."

Kỷ Thư Nhan cúp điện thoại liền lùi ra sau vài nước, cô ta cẩn thận nhìn chằm chằm gã đàn ông nói: "Bây giờ tôi có thể đi chưa?"

"Chưa, chờ hắn đến đã."

"Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?"

"Chuyện này không liên quan đến cô."

Kỷ Thư Nhan co rúc một bên, xung quanh tối mù hầu như chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của một người bên đường, âm thanh mưa rơi bao trùm lên tất cả. cô ta đang ở một rừng cây không có người, ả hiểu rõ nếu bây giờ mình hô cứu mạng cũng chẳng ai nghe thấy được, điều duy nhất có thể làm chính là tận lực bảo toàn tính mạng của mình.

Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất.

Nhưng trong lúc cô ta run run đứng tựa vào cây đại thụ, gã đàn ông lặng lẽ đi đến gần ả, ý muốn đánh ngất Kỷ Thư Nhan. Tuy nhiên Kỷ Thư Nhan lại tung một cước lên người đối hương, cô ả tựa hồ chờ giây phút này lâu lắm rồi, ngay cả liếc mắt cũng không dám chỉ dám liều mạng chạy về phía trước, lầy lội cũng được, cây cối cũng được, cái gì cũng không cần để ý, cô ta không muốn chết, cô ta phải sống.

Cô ả không dám cam đoan người này sẽ không giết mình.

Gã nhanh chóng bắt được cô ả, Kỷ Thư Nhan xoay người lại dùng móng tay hung hăng cào vào mặt gã. Co ta đã thành công để lại trên mặt gã vài vết máu, gã tựa như thẹn quá thanhg giận, tát mạnh vào má Kỷ Thư Nhan đang đúng không vững, một đấm lại một đá vung lên, kỷ thư nhân chỉ còn cách kêu cứu. càng ngày âm thanh càng trở nên yếu ớt, gã vẫn không bỏ qua cho vừa đuổi vừa đánh, không chút lưu tình phát tiết phẫn nộ của mình.

Kỷ Thư Nhan nhanh chóng không còn động đậy nữa, cả người cô ả bị nước bùn bao lấy, ngay cả nét mặt cũng không thể nhận ra rõ ràng.

Gã đột nhiên dừng hành động lại mà dùng ngón tay thăm dò hơi thở Kỷ Thư Nhan, sau đó phiền não chửi một tiếng không may rồi.

Hắn kéo thân thể Kỷ Thư Nhan cách xa khỏi chiếc ô tô, sau đó liền nhanh chóng phản hồi, hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Hạ Hi còn chờ hắn ở khách sạn, hắn phải nhanh chóng quay lại đó với thời gian ngắn nhất.

Gã đi ra khỏi đống bùn rồi nhanh chóng chạy xe lên con đường nhỏ, một lần nữa đội chiếc mũ lưỡi trai đen, vành nón áp sát che kín nửa khuôn mặt.

Khi Hạ Hi sửa soạn xong, cậu nhận được một cú điện thoại.

"Xin chào ngài Hạ, tôi là tài xế được Kỷ tiểu thư phái đến đón ngài."

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS - Sitemap

Hiện menudoc truyen

Truyện

Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 41

TRA CÔNG MUỐN TÁI HÔN VỚI TÔI

41

TrướcTiếp

Hạ Hi nhanh chóng gặp được người đàn ông tự xưng là tài xế nhưng cậu không nhìn thấy rõ mặt đối phương, người này ẩn mình vào bóng tối, phảng phất như hòa lẫn trong đó. Trừ lần đó ra, gã vẫn luôn mang một cái mũ màu đen trên đầu, vành mũ hầu như che phần lớn khuôn mặt, tuy rằng hắn mặc áo mưa nhưng trên người lại ướt sũng, không ngừng có nước mưa rơi xuống đất, sau đó hòa với dòng nước chảy xiết.

Gã cúi đầu hỏi: "Xin hỏi có phải ngài Hạ không?"

"Là tôi."

"Mời. " Gã dừng một chút, lại nói: "Kỷ tiểu thư đi ra ngoài,cô ấy nhờ tôi đến đón ngài."

Hạ Hi khẽ nhíu mày, ánh mắt cậu chăm chú đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó mở miệng nói: "Anh là ai? Vì sao phải che mặt?"

"Mặt tôi chịu nhiều thương tích, rất dọa người."

"Tôi chưa gặp anh ở phim trường bao giờ."

"Cô Kỷ muốn bí mật gặp mặt ngài Hạ, tất nhiên không dùng đến tài xe của đoàn làm phim được." Tựa hồ hắn có chút nôn nóng: "Ngài Hạ, chúng ta nhanh đi thôi, cô Kỷ đã chờ lâu rồi."

Hạ Hi không yên lòng bước lên xe cũng nghĩ không phải lắm nhưng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay mà Kỷ Thư Nhan lại vừa gọi điện thoại đến, rất có thể đối phương muốn thương lượng chuyện gì đó, cũng có lẽ cô ta thấy video không đúng theo mong muốn nên muốn tìm chiêu khác.

Lần này Hạ Hi sớm có phòng bị cũng không cần phải lo lắng xảy ra chuyện như lần trước, hơn nữa nêys lợi dụng được cậu còn có thể nắm được nhược điểm của Kỷ Thư Nhan, cũng không phải chỉ mình cô ta biết làm video, cậu sẽ cho cô ta gậy ông đập lưng ông.

Cho dù video này không tạo ảnh hưởng gì quá lớn đối với sự nghiệp của mình nhưng Hạ Hi vẫn không muốn lưu lại vết nhơ.

Ngoại trừ phòng bị với Kỷ Thư Nhan Hạ Hi cũng không buông lỏng đề phòng với tên tài xê này, gã đàn ông này thoạt nhìn rất nguy hiểm, cậu vài lần phát hiện đối phương quan sát mình qua kính chiếu hậu, cặp mắt kia tràn đầy phẫn hận tăm tối thậm chí còn khiến Hạ Hi cảm giác được sự quen thuộc nào đó.

Hạ Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đưa cây dù đặt trên đùi mình, chán nản lấy tay đẩy qua đẩy lại.

Một lát sau, Hạ Hi nói: "Cô ta không có trong huyện sao? Có phải anh đi lầm đường rồi không?"

Tài xế khàn khàn nói: "Không sai."

"Chăc chắn sai ròi." Ngữ khí Hạ Hi rất kiên định: "Cô ta nói gặp mặt tôi trong huyện, mà anh vừa đi qua nơi đó."

"Không thể, cô ta không ở đó."

Tài xế vừa lên tiếng khẳng định trong lòng Hạ Hi đã lộp bộp một tiếng, cậu ý thức được hỏng rồi, tài xế không thể nào biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu và Kỷ Thư Nhan như vậy làm sau hắn dám khẳng định Kỷ Thư Nhan sẽ không đổi địa điểm, trừ khi cô ả đang nằm trong tay hắn.

Cảnh giác trong lòng Hạ Hi vang lên nhưng trên mặt vẫn cố gắng thả lỏng, cậu nói: "Ồi vậy là tốt rồi, tôi còn nghĩ sẽ lỡ mất, còn bao lâu mới đến nơi?"

"Nhanh."

Ô tô chạy dọc theo đừng lớn rồi nửa giờ sau cũng đi vào lối nhỏ, con đường nhỏ này không có đèn, phía trước đen kịt như miệng mãnh thú đang mở rộng vậy. Cành cây xoạc qua cửa sổ xe, mặt đất gồ ghề làm xe xóc nảy điên cuồng, mưa vẫn ùn ùn ngoài cửa sổ, mưa lớn như màn che lớn.

Hạ Hi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẩn trương mãnh liệt đang bị cậu cố gắng kìm chặt xuống, cậu hiểu không thể tiếp tục đợi thêm nữa con đường này có vấn đề, nói không chừng đối phương còn có đồng bọn. Cậu thử chạm vào cây dù, nhanh chóng chạm vào vật cứng làm Hạ Hi an tâm hơn một chút.

Tài xế còn đang chăm chú lái xe nhưng tần suất nhìn gương chiếu hậu ngày càng nhiều, Hạ Hi cố giữ sắc mặt để tìm cơ hội, nhân lức tài xe dời đi đường nhìn cậu nhanh chóng rút con dao dấu dưỡi cây dù ra, sau đó lạnh lùng đặt dưới cổ tên lái xe, thấp giọng uy hiếp: "Dừng xe!"

Gã hiển nhiên không ngờ được Hạ Hi lại chủ động tấn công, gã chần chừ một chút lại bị Hạ Hi đem dao ép sát lên cuối cùng cũng cảm nhận thấy nguy hiểm, gã lên tiếng: "Đừng, ta đỗ, đỗ ngay bây giờ, ngài lấy dao ra đi!"

Hạ Hi hơi buông lỏng một chút sau đó đem hai tay đối phương vòng ra sau đầu, lạnh lùng hỏi: "Kỷ Thư Nhan đâu? Mày đem cô ta đến đâu rồi?"

Ngược lại gã không cam lòng hỏi lại: "Mày bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?"

"Kẽ hở của mày thực sự chồng chất, lúc nghe xong tao đã cảm thấy có vấn đề, chỉ là lúc đó không xác định được nhưng đến khi mày trả lời rất chắc chắn thuyết phục cũng làm tao khẳng định được, mày nhất định đi kèm theo Kỷ Thư Nhan khiến cho cô ta gọi điện cho tao." Hạ Hi nói đến đây rồi dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Nói máu! Rốt cuộc mày đã làm gì Kỷ Thư Nhan?"

"Tao nghĩ chúng mà là kẻ thù của nhau."

"Tao và cô ta chắc chắn không phải là bạn bè nhưng cũng tính là có quan hệ, tao cũng không thể mặc kệ được."

"Được rồi, tao cho mày biết ngay, cô ta..." Lời nói của gã rất chậm, giọng lại khàn khàn quái dị làm cho Hạ Hi không thể không chú ý nghe được. Gã nói được câu rồi chợt cúi đầu, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tút ra một ống tuýt sau đó đánh nhanh về phía Hạ Hi.

Mục tiêu của ống tuýt chính là đầu Hạ Hi, hành động trong nháy mắt kia thực sự khiến cậu sợ hãi đến phát lạnh, sợ hãi như kiến cắn vào tận xương tủy vậy. Đây không phải lần đầu tiên cậu đối diện với cái chết nhưng sự tuyệt vọng và hoảng sợ vẫn khiến đầu óc Hạ Hi trống rỗng, cậu trốn không được mất. Trong lúc ấy, bằng bảnn ăng cậu giơ cánh tay trái lên, ống tuýt hung hăng đập vào cánh tay Hạ Hi có thể nghe được rõ ràng âm thanh xương gãy, cậu hét lên một tiếng thảm thiết nhưng tay phải vẫn nắm được chính xác ống tuýt mà rời sang chỗ khác.

Gã đàn ông khi nện ống tuýt xuống cũng đồng thời mất một người năng lượng, Hạ Hi cố chịu đựng cơn đau đớn chộp được ống tuýt, mồ hôi lạnh nhế nhai trên trán cậu. Gã đàn ông bị đoạt đi hung khí liền nhanh chóng nhảy xuống xe chạy trốn, Hạ Hi nhìn bóng dáng đối phương nhưng cũng không tiếp tục đuổi theo.

Điều đó quá mạo hiểm, nếu chỉ có một mình cậu thì còn có thể đuổi theo nhưng bây giờ thì tuyệt đối không được.

Cậu rút điện thoại ra sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Liêm, tín hiệu chỗ này rất yếu mưa lại tầm tã.

"Chị đâu rồi?"

Khương Liêm sốt ruột nói: "Chúng tôi đuổi theo đến đường nhỏ thì không tìm thấy đường nữa, cậu ở đâu vậy? Nơi này có một cái ngã ba, tôi nên đi hướng nào đây?"

"Này? Cậu nói gì đi?"

"Hạ Hi? Có nghe được không....Nguy rồi..."

"Tụt..tụt_____"

Hạ Hi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bây giờ ngay cả một cột tín hiệu cũng không có. Cậu không dám nhúc nhích tay trái chỉ đành tìm kiếm một hồi trong xe, cuối cùng cũng tìm thấy được hai khúc gỗ ngắn dài khác nhau, tuy nhiên cũng đều dánh đầy bùn đất. Cậu cởi áo sơ mi xuống xé thành mấy miếng vải, sau đó dùng ván gỗ cố định tay trái lại rồi lại dùng vải quấn chặt lấy.

Bốn phía tối mịt, ngoài trừ đèn pha xe chiếu phía trước một đoạn thì Hạ Hi hầu như không tìm thấy bất cứ thứ gì, như thế này muốn kêu cứu cũng không được, bởi vì bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa rơi cũng chỉ có mưa rơi. Hạ Hi khóc khăn bò đến ghế lái, quả nhiên chìa khóa xe đã bị lấy đi, cậu vốn muốn túm cổ gã để ép hỏi nhưng bây giờ thì không thể làm nổi rồi.

Sắc mặt Hạ Hi tái nhợt, cậu đành ngồi dựa vào ghế lái, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn, một là chờ Khương Liêm lái xe đến, hai là tự mình chạy ra ngoài.

Cho dù phương án nào cũng không tốt cả.

Hạ Hi quyết định trước tiên ngồi chờ một chút đã, cậu chán muốn chết nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện có một đồi đất bị sụp xuống cách đó không xa, điều này khiến Hạ Hi cảm thấy rất quen thuộc. Cậu miễn cưỡng xuống xe, quả nhiên phát hiện được dấu vết động cơ ở trên đất bùn, cậu có thể suy đoán chắc chắn có ô tô đã ở đây rồi, đồng thời cũng tranh thủ đi lên đồi nhỏ đấy.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cách đó không lâu làm Hạ Hi liên tưởng đến Kỷ Thư Nhan.

Cậu miễn cưỡng lội bùn đến chỗ đó, trong tay vẫn cầm theo ống tuýt. Diện tích vũng lầy rất lớn, sâu và ngập đến mắt cá chân Hạ Hi, giày của cậu đã ướt từ lâu. Nước mưa không ngừng đập vào mặt khiến tâm trạng Hạ Hi càng thêm bất an, Kỷ Thư Nhan bị đưa đến chỗ này thì gã đàn ông kia sẽ không dễ dàng đưa cô ta trở lại được, vậy bây giờ cô ta ở đâu?

Hạ Hi nhanh chóng đi đến chỗ bị sụp, chỗ này đã bị nước mưa rửa trôi hết các dấu vết nhưng cậu vẫn chăm chú quan sát, cố gắng tìm ra được chút gì đó. Ánh sáng từ điện thoại chủ soi sáng một phạm vi nhỏ, cuối cùng cậu cũng tìm được trong đống bùn kính râm của Kỷ Thư Nhan, sở dĩ cậu có thể nhận ra được bởi vì trước đây Khương Liêm đã cố ý đề cập qua, chiếc kính này được sản xuất bởi một nhãn hiệu nổi tiếng, sợ rằng giá trị rất xa xỉ.

Tìm được kính râm cũng không phải là một chuyện tốt, Hạ Hi còn tiện đà phát hiện một bãi cỏ bị đè nét, hình dáng rất mơ hồ nhưng cậu có thể nhận ra rõ đó là một dáng người. Cậu khom lưng chăm chú kiếm tra, phát hiện trong nước chảy còn mang theo vết máu, tuy rằng rất nhạt, có lẽ một lát nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Hạ Hi không dám tiếp tục suy nghĩ.

...

Tuy rằng đã phong tỏa thông tin về video nhưng trong lòng Tần Duệ Lâm vẫn rất bất an, hắn nghĩ sự bất an này đến từ ý muốn bảo vệ Hạ Hi quá mức của mình nhưng Tần Duệ Lâm hiển nhiên không nghĩ như vậy có gì không đúng, cho dù thái độ Hạ Hi có ra làm sao, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Ngoại trừ lo lắng với Hạ Hi, hắn càng tức giận với Kỷ Thư Nhan, thái độ làm người của Hạ Hi hết sức thân thiện tuyệt đói không thể tấn công diễn viên nữ được, chuyện này hiển nhiên là do cô ta bày ra rồi, mà mục đích của đối phương rất rõ ràng, cô ta muốn mượn danh tiếng của Hạ Hi để làm mình nổi tiếng, về chuyện dùng phương thức gì để nổi tiếng, điều này rất quan trọng sao?

Một diễn viên muốn nổi tiếng rất không dễ nhưng muốn thân bại danh liệt thì rất dễ.

Tần Duệ Lâm nhất định sẽ không làm cô ta được như ý nguyện, nếu Kỷ Thư Nhan có can đảm làm như vậy thì cô ta cũng phải gánh chịu toàn bộ hâu quả, cô ta sẽ không có được chiến thắng ngược lại trở nên thất bại thảm hại.

Tần Duệ Lâm do dự vài giờ cuối cùng cũng không kìm nén được tâm tư muốn đi tìm Hạ Hi, hắn không nói trước với Hạ Hi mà âm thầm đến tìm cậu. Hắn luôn tự nhắc nhở chính mình, mày đã quyết định buông tay thì lần này chỉ cần đi xem một chút, chỉ cần thấy Hạ Hi không có việc gì là tốt rồi, không thể quấy rầy cuộc sống của em ấy được, hắn tự mình mặc niệm trong đầu nhiều lần, ánh mắt cũng trở nên mê man bất định.

Thực sự chỉ đi để nhìn một cái thôi sao?

Máy bay hạ cánh, Tần Duệ Lâm phái tài xe lái xe đến khách sạn, hắn ngồi một hồi lâu cuối cùng cũng đi hỏi phòng của Hạ Hi.

Nhưng lễ tân đáp: "Ngài Hạ vừa đi ra ngoài ạ."

"Cậu ấy đi lâu chưa?"

"Khoảng một giờ."

Tần Duệ Lâm không yên lòng nói: "Cậu ấy đi một mình sao?"

"Không phải ạ, Cô Kỷ phái tài xế đến khách sạn đón ngài Hạ,..à, người tài xế trước đó đã đến đón cô Kỷ, hình như có đồ gì đó cần đưa cho cô ấy."

Cô nàng còn chưa nói hết Tần Duệ Lâm đã cảm giác thấy chuyện không ổn, Kỷ Thư Nhan không nên hẹn Hạ Hi mà cho dù hẹn cũng không cần phải xoay thành vòng tròn như vậy, nghe cả câu chuyện càng giống như người tài xế đang tự biên tự diễn, đầu tiên hắn chỏ Kỷ Thư Nhan đi, sau đó bắt Kỷ Thư Nhan gọi điện thoại cho Hạ Hi, toàn bộ nghe cũng rất lo gich.

Tần Duệ Lâm phân tích tình hình, tâm càng bất an hơn, hắn lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hi lại phát hiện điện thoại không gọi được, điều này làm Tần Duệ Lâm sốt ruột vô cùng, hắn lập tức gọi cho Khương Liêm.

Máy kết nối một hồi lâu Khương Liêm mới nhận.

Tần Duệ Lâm hỏi thẳng: "Hạ Hi đâu?"

"Chuyện rất phức tạp nhất thời không giải thích rõ ràng được." Tựa hồ Khương Liêm đang rất vội vã: "Chúng tôi bị lạc so với xe Hạ Hi khá xa, quên đi, anh bây giờ không ở thành phố B, tôi đã tìm người tới rồi, Hạ Hi không có..."

"Tôi đang ở thành phố B."

"Anh nói cái gì?"

"Bớt sàm ngôn đi, mấy người đang ở đâu? Tôi đi đến ngay bây giờ."

Khương Liêm lập tức đọc địa chỉ cho Tần Duệ Lâm, sau đó dặn dò: "Chỗ này rất tối nhớ đem theo đèn pin, có tổng cộng nhánh đường, anh đi vào cái bên phải, chúng ta phân công nhau đi tìm. Đúng rồi, bây giờ tôi phải đi vào, trong này hẳn là không có tín hiệu đâu."

Tần Duệ Lâm cúp điện thoại, sau đó mua đèn phin và vũ khí cầm tay trên đường đi, hắn bảo tài xế lái với tốc độ nhanh nhất. Tâm trạng Tần Duệ Lâm bây giờ rất bất ổn, hai ngày nay cứ một chuyện lại một chuyện xảy ra, hắn ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có, quan trọng hon nữa hắn không biết ai quấy rối sau lưng, điều này làm cho Tần Duệ Lâm vô cùng căm giận và buồn bực.

Hắn mặc thêm áo mưa, lại nhét dao găm vào trong giày, ánh mắt lạnh lùng, sát khí đùng đùng.

Khương Liêm để lại ký hiệu ở một nhánh đường, tài xế rẽ vào con đường bên phải tiến vào rừng cây, mặt đất gập gânhf làm thân xe xóc nảy liên tục, Tần Duệ Lâm bật đèn pin, chăm chú quan sát hai bên đường. Rừng cây này không được coi là rậm rạp nhưng cũng hiếm có xe cộ chạy qua, cho nên cành cây phủ hơn nửa đường.

Tần Duệ Lâm nhanh chóng phát hiện có dấu tích cây bị bẻ, đò là hậu quả của tốc độ lái xe cực nhanh đi qua mà thành, bất an trong lòng hắn càng tăng lên, hắn đang lo lắng cho an nguy của Hạ Hi. Bây giờ hắn không dám suy nghĩ quá nhiều, cho dù như thế nào đi nữa hắn đều không có cách nào chấp nhận nổi, hắn phải duy trì sự bình tĩnh, tin tưởng Hạ Hi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Xe đi thêm một hồi nữa, Tần Duệ Lâm phát hiện phía trước có một chiếc ô tô bị bỏ lại, đèn pha vẫn còn mà điều này làm cho lòng hắn đột nhiên nhói lên.

"Nhanh! Mở cửa đi!"

Từ đầu tài xế đã bị khí thế của Tần Duệ Lâm đè nén, bây giờ đối phương lên tiếng, y không nói hai lời liền tăng tốc độ, trực giác nói cho y biết hiện tại không nên cãi lời ông chủ bởi vì tâm trạng của đối phương thực sự sắp hỏng rồi.

Xe vừa dừng lại, Tần Duệ Lâm đã mở cửa đi ra ngoài, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chiếc xe hơi kia, trái tim bị cảm xúc hoảng sợ khẩn trương bao lấy, thậm chí hắn còn sợ hãi nếu như mình nhìn thấy trong xe chính là....

Tần Duệ Lâm nín thở nhìn qua cửa sổ xe vào bên trong lại phát hiện bên trong không một bóng người, hắn phải đỡ lấy ô tô mới thả lỏng được cảm giác sợ hãi tận cổ thế này, trong đầu hắn căng như một sợi dây, tâm trạng gần như sụp đổ.

"Chính là chỗ này, chúng ta phân công nhau cùng đi tìm, tìm được liền gặp nhau tại chỗ này." Tần Duệ Lâm nói xong liền nghiêm túc nói: "Nếu như anh tìm được cậu ấy, tôi đảm bảo đây là chuyện may mắn nhất đời anh."

Đây chính là lời hứa hẹn cực độ xa xỉ, tài xế cũng hiểu rõ, nếu như y tìm được người này Tần Duệ Lâm sẽ khiến cho hắn giàu có mà cả đời hắn tìm cũng không được.

"Được, tôi nhất định sẽ tận lực."

Đêm tối, mưa xối xả.

Hắc ám, sợ hãi.

Tần Duệ Lâm vĩnh viễn không quên đươc tối hôm nay, mỗi giây mỗi phút hắn đều cầu nguyện cho Hạ Hi được an toàn. Tất cả đều tìm kiếm ở rừng cây, Tần Duệ Lâm hâu như lao lực quá độ, hắn không dám nghĩ đến chuyện Hạ Hi gặp chuyện không may, chỉ điều này thôi cũng khiến thần kinh hắn bị chèn ép đến tan vỡ hoàn toàn.

Tựa như kiếp trước vậy, hắn đem thống khổ trong lòng dày vò bản thân đến hao mòn sinh mệnh.

Sắp được nửa giờ, Tần Duệ Lâm hoàn toàn không có kế hoach trở lại chỗ cũ, hắn gần như không nói nổi lên lời, ngay cả nuốt nước miếng cũng trở nên trắc trở. Lúc đi ngang qua đống bùn, Tần Duệ Lâm đột nhiên dừng bước, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất đáng sợ.

Hắn dùng đèn pin đi tìm từng chút từng chút một, sau đó phát hiện chiếc ví của Hạ Hi cách đó không xa, đây là một khởi ầu hết sức xui xẻo thế nên suy nghĩ tuyệt vọng bắt đầu sinh sôi trong đầu Tần Duệ Lâm, hắn đã tìm kiếm những chỗ khác, hiện tại đã mất phương hướng.

Tần Duệ Lâm cầm lấy ví Hạ Hi, trái tim hắn như bị con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào vậy, mạnh mẽ từng chút tùng chút một khiến hắn không thể nào hít thở nổi, hắn ngồi xôm xuống dưới đất, bắt đầu lấy tay đào bới đống bùn đất, nước mưa theo áo mưa chảy vào cơ thể nhưng hắn vẫn còn chưa tỉnh táo được, ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn vào đống bùn đất, hắn muốn đào bới chỗ này nhưng vẫn không hy vọng thấy Hạ Hi ở đây.

Hắn không biết mình đào bao lâu, trên người hắn tràn ngập bùn nước, đầu ngón tay như mất tri giác mà chết lặng, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không ngừng xuống tay, hắn kiên định không gì sánh được với chuyện này, hắn nghĩ nếu Hạ Hi thực sự bị sụp ở dưới gò đất này thì hắn nhất định phải cứu cậu lên, đây là một hành vi hết sức ngu ngốc nhưng lại bọc lộ sự tuyệt vọng không thể nói bằng lời của hắn.

Sau đó, Tần Duệ Lâm đột nhiên nghe được tiếng bước chân sột soạt ở phía sau, âm thanh này rất nhẹ nhưng trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra,

Tần duệ rừng bỗng nhiên quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy Hạ Hi, cậu đứng rất gần chỗ này, toàn thân bao bọc bởi bùn đất, nước mưa xối thẳng từ đầu đến chân cậu, tóc ướt sũng, vẻ mặt cậu thoạt nhìn rất thống khổ. Tần Duệ Lâm cũng chú ý đến cánh tay trái vô lực rũ bên thân cậu, mà cậu tựa hồ đang cõng một người.

"Hạ Hi -- "

Tần Duệ Lâm giống như phát điên chạy đến bên cạnh Hạ Hi, hắn thấy toàn thân Hạ Hi đang phát run, Tần Duệ Lâm đỡ lấy người trên vai cậu xuống, Hạ Hi liền vô lực ngã vào trong lồng ngực hắn.

Mà người trên lưng cậu cũng như bãi bùn nhão ngã phịc trên mặt đất.

Hạ Hi mệt mỏi rã rời, thấp giọng nói: "Cô ta chết rồi."

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS - Sitemap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dam