Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Bất ngờ

Không ngờ đến là người bạn học cùng bàn mới quen được vài hôm lại biết acc Facebook của tôi mà kết bạn đấy. Tôi là thuộc kiểu sống khá lowkey nên cũng hiếm người có thể tìm được tôi trên mạng xã hội. Thằng này coi bộ cũng phải thăm hỏi nhiều người lắm mới biết được acc của tôi, để trả ơn sự cố gắng đó của nó thì tôi sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của bạn cùng bàn này.

Sau khi tôi vừa accept xong thì một tiếng ting reo lên kèm theo đó là tin nhắn của Phi Anh.

[ Phi Anh Nguyễn: Hôm sau lên nhớ check hộp bàn]

[ Giang Trần: Mày tính làm gì?]

[ Phi Anh Nguyễn: Cứ lên đi rồi biết]

Sau đó nó không nhắn gì nữa. Con người này kì lạ thật...

*Chú thích: Accept là chấp nhận nha mn

Bỗng nhiên lại có tin nhắn của ai đó gửi đến. Hóa ra là con bạn thân tôi gửi tin nhắn đến, nó đổi avatar nên tôi không nhận ra nó, nó gửi gì đây? Xem nào...

[ My Bestie: Mày có biết về thân thế thằng chuyển trường ngồi cạnh mày không?] Nó nhắn với tôi như kiểu mới biết được tin gì mới lắm ấy.

[ Trầm Băng: Tao không quan tâm lắm!] Tôi trả lời nó cách thản nhiên. Thật ra khi nghe tin con bạn mình biết tin về thân thế của Phi Anh cũng khiến tôi khá tò mò, nhưng tôi vẫn tỏ ra vẻ chảnh nha.

[ My Bestie: Mày khờ quá, đại gia ngầm đấy đm. Tao không thể tin được nó có gia thế " khủng" cỡ nào đâu. Vãi thật luôn ý. Bố nó là chủ tập đoàn kinh doanh Phùng Nguyên danh vang khắp cả nước. Mẹ là luật sư nổi tiếng đưa ra những lí lẽ khiến con dân phải trầm trồ khen ngợi.]

[ Trầm Băng: Đù má, gia thế gớm vậy?] Tôi há hốc mồm không tin vào mắt mình luôn nữa ấy. Thằng Phi Anh này đúng kiểu sinh ra đã ngậm thìa vàng mịa rồi.

[ My Bestie: " Thả icon mặt cười"]

[ My Bestie: Mẹ, chưa hết đâu. Nhà nó có ba người con, anh thì làm tổng giám đốc kế thừa tập đoàn Phùng Nguyên, đẹp trai cũng không kém gì Phi Anh. Còn người chị thì khỏi bàn luôn, không những đẹp người đẹp nết mà còn là chủ nhà hàng và khách sạn năm sao tên là Future Life. Thằng Phi Anh là con út nên được rất nhiều sự ưu ái từ gia đình.]

[ My Bestie: Đm mày biết gì không? Thằng Phi Anh trước khi chuyển trường vào đây nó đã thi tuyển sinh trường chuyên Hà Nội Amsterdam, là... thủ khoa đầu vào luôn đó.]

[ Trầm Băng: Cái gì cơ? Mày đùa tao đấy à? Má đ** thể nào tin nổi luôn ấy. Thằng Phi Anh dm lúc nào tao cũng thấy nó ngủ mà cũng từng là thủ khoa đầu vào HNAms cơ à.]

[ Trầm Băng: Nhưng tại sao nó lại không vào lớp chọn chứ. Nhà trường chắc đang muốn cho nó vào lớp chọn lắm rồi kia mà.] Tôi thắc mắc hỏi lại con bạn Diễm Ly của tôi

[ My Bestie: Tao cũng không biết nữa, nghe nói là chính nó tự xin nhà trường chuyển vào lớp của mày á.]

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi thực sự bị choáng ngợp với gia thế của thằng khứa này mịa rồi. Chắc lần sau phải khúm núm lại thôi, chứ mà gây chuyện với nó có khi cái mạng nhỏ này của tôi giữ cũng không thể giữ được. Ôi má ơi, vậy ngày mai phải đối mặt với nó sao đây? Tôi ôm trán tỏ vẻ chán chường và bất lực, theo đó là sự tự ti và ghen tị khi người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi. Còn tôi, đến gia đình ruột thịt còn bỏ tôi chứ huống chi so với người có gia thế mạnh mẽ như thế này. Haizzz.

Bỏ qua hết những suy nghĩ đang bay nhảy trong đầu. Tôi tắt điện lên giường và... ngủ. Đúng, là đi ngủ đấy, tôi sẽ giải thoát cho chính mình khỏi tình trạng này trong hết đêm nay. Mặc dù nó chả giúp ích được gì nhiều nhưng đó là cách tốt nhất rồi. Còn bài tập về nhà sao? Không sao hết, mai tôi sẽ dậy và học, tôi tự nhủ với chính mình như thế và cứ thế chìm trong giấc ngủ dài.

4 giờ sáng, tiếng chuông đồng hồ reo lên...

Tôi bật dậy như một vị thần và uể oải vài cái sau đó xuống nhà uống một cốc nước rồi trở về phòng, lấy sách vở ra học bài. Nghĩ đến chuyện hôm qua khiến tôi thật sự muốn ganh đua với Phi Anh. Tôi không biết mình có khả năng không, bởi vì trước đây tôi đã từng là học sinh cá biệt, đến năm tôi học lớp 9, sau khi biết tin ba tôi bị ốm phải nằm viện suốt gần một tháng trời tôi mới hiểu được mẹ tôi đã phải gồng gánh đến cỡ nào để có thể lo cho chị em tôi cũng như lo cho ba tôi.

Và tôi đã đưa ra quyết định mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới đó chính là thi học sinh giỏi. Một cuộc thi chỉ giành cho những người khá giỏi có năng lực để cạnh tranh với nhau. Tuy tôi là học sinh cá biệt nhưng tôi vẫn luôn giữ vững danh hiệu học sinh khá và hạnh kiểm tốt. Không như bao học sinh cá biệt khác thì họ thường xuyên bị thầy cô phê phán và hay bị gọi phụ huynh với những vấn đề như bạo lực học đường, chép phao trong thi cử bị giám thị bắt được hoặc vi phạm luật an toàn giao thông... Còn chuyện vì sao tôi lại là học sinh cá biệt thì mọi người cứ từ từ rồi sẽ biết thôi.

Như tôi đã nói ở trên thì tôi đã tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi của trường, ở cấp hai thì ai thi cũng được và không giới hạn số lượng với lại cấp 2 trường tôi cũng khá ít người tham gia cuộc thi này nên đó cũng là cơ hội để tôi thể hiện bản thân với mong muốn làm một cái gì đó để tạo bất ngờ cho mẹ.

Quả thật sau khi tôi tham gia vào đội tuyển, cụ thể là đội tuyển môn Anh, tôi đã nhận thấy sự thay đổi rõ rệt của mình, từ điểm số cho đến lối sống thường nhật của mình. Tôi chăm học hơn và làm nhiều đề, cứ khi nào rảnh lại lấy đề môn Anh ra làm đi làm lại, kiểm tra đáp án và ghi chú lại những lỗi sai khi làm của mình vào một cuốn sổ nhỏ. Tôi đã không tụ tập đàn em của mình đi chơi hay phá làng phá xóm nữa mà ở nhà chăm phụ giúp mẹ nhiều hơn, lâu lâu còn chỉ bé Mèo học bài nữa. Và sau cuộc thi đó thì tôi đã đạt giải Ba cấp thị xã, sau đó tôi thi lên cấp tỉnh và được... Nh-Nhì tỉnh các bác ạ. Công sức bấy lâu tôi chuyên chăm ôn thi và giờ đã khiến tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc đến khó tin vì tôi chưa bao nghĩ đến tôi có thể làm được đến như vậy. Tôi đã tạo được bất ngờ cho mẹ tôi và hứa với bà là sẽ cố gắng hơn nữa trong những năm tiếp theo. Số tiền thưởng đó tôi đưa cho mẹ cầm để lo cho ba xuất viện về nhà và cùng với gia đình sống vui vẻ.

Tôi ngồi học bài đến khi trời rạng sáng hẳn, tôi cất sách vở vào balo, thay đồ rồi xuống lầu lấy xe, khóa cửa nhà rồi đi học.

Vừa đi đường vừa ngắm bình minh khiến tôi có cảm giác hoài niệm, bầu trời trong xanh, không gian yên tĩnh, vắng lặng kèm với những cơn gió lạnh đi qua làm tôi khẽ run người. Đi học vào giờ này cảm thấy chill lắm khiến tôi chỉ muốn ngắm nhìn nó và cảm nhận thật lâu.

Hôm nay tôi đến sớm hơn mọi ngày nên sân trường có vẻ vắng, tôi đi lên lớp thì lớp tôi chưa mở cửa nên tôi bèn xuống căn tin mua một chút đồ ăn sáng để lót dạ. Sau khi ăn xong tôi lên lại lớp, đến chỗ bàn tôi ngồi thì thấy cặp của Phi Anh nhưng không biết nó đã đi đâu.

Tôi cúi xuống kiểm tra hộp bàn thì có một vỉ kẹo dâu tằm để dưới hộp bàn của tôi. Chắc đây là đồ mà Phi Anh muốn cho tôi. Tôi phì cười, không ngờ cái thằng mặt lạnh nhìn ù lì vậy mà cũng biết quan tâm người khác đấy chứ.

Sau đó tôi lấy một quyển sách ra đọc để giết thời gian cho đến khi trống đánh đầu giờ chuẩn bị bắt đầu tiết học của ngày hôm nay. Phi Anh cũng về lớp và tôi thấy nó có chút lạ, nó không ngủ trong lớp nữa mà lấy bài tập mấy môn tự nhiên ra làm. Còn đang là đầu giờ 15 phút, phần vì cũng tò mò về trình độ học vấn của nó nên tôi lấy ra một bài tập môn toán trong sách giáo khoa có ký hiệu dấu sao. Là bài toán tôi nhức óc suy nghĩ nhưng không thể làm được đưa cho Phi Anh giải giúp.

Nó nhìn sơ qua bài tập đó, xong nó ân cần giải thích và hướng dẫn cách làm bài đó cho tôi. Thề luôn, sau khi nghe nó hướng dẫn đầu tôi như được khai sáng ấy, nó giảng chi tiết và dễ hiểu cực. Thế là sau này tôi có người bạn đắc lực giúp tôi mấy môn tự nhiên rồi, tôi cười như mở cờ trong bụng.

" Vui thế cơ à?" Bỗng một giọng trầm ấm vang lên khiến tôi không khỏi giật mình. Khi biết tiếng nói phát ra từ đâu tôi liền trả lời.

" Vui chứ. Tao không ngờ mày giỏi đến thế luôn á. Sau này có gì giúp đỡ tao nha."

" Ừm"

Chúng tôi tiếp tục quay lại tiết học, buổi học đó trôi qua rất suôn sẻ.

_____________

Sorry mn, h tui mới có thể đăng chương mới cho các bạn. Phần vì do tui lười nữa nên mọi người thông cảm nha. Nhớ vote cho tui và góp ý nha. Mn nhớ tương tác để giúp tui có động lực ra chương sớm nhất nhé. Cảm ơn mn rất nhìu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top