Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Test Write: Lấy khung cảnh mùa thu viết lên chuyện tình OTP

Tên oneshot: Ab Imo Pectore.

Couple: Quyền Thuận Vinh x Lý Trí Huân (Hoshi x Woozi)

_-_-_

"Gửi tới Quyền Thuận Vinh đã từng là của em...

Anh ơi, bao giờ anh mới trở về làm một Thuận Vinh ôn nhu, dịu dàng của riêng mình em đây? Em chẳng thể cắn răng chịu đựng nữa rồi, hơi thở trong em ngày một khó khăn hơn. Anh biết không? Suốt năm năm qua, em vẫn đợi anh, đợi một cuộc sống bình yên sau này, với những đứa con của anh và em. Vậy mà ông trời không để em có được ngày tháng đó, căn bệnh máu trắng đáng ghét ập đến với em, cướp đi hạnh phúc, hy vọng từ tay em. Như thế vẫn chẳng hề hấn gì cho đến khi một nỗi đau khổ hơn nữa vụt qua khi anh cùng đồng nghiệp của anh, à không, là vị hôn phu sắp cưới của anh, Điền Vân Vũ đứng trước mặt em mà nói lời chia tay. Em vẫn cười, mặc dù tận sâu trong đáy lòng em rất muốn đánh chết cậu ấy, vì đã làm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của chúng mình. Nhưng với tư cách gì đây? Làm thế nào cơ chứ? Vân Vũ đang ở trong sự bao bọc, chở che của anh, em sao có thể làm càn quấy nhiễu hai người được. Em biết, dù có hành động như thế, khi nhận lại cũng chỉ là cái tát mạnh mẽ từ tay anh mà thôi. Em hiểu rõ điều đó chứ Thuận Vinh...

Em còn nhớ lần đầu tiên chỉ gặp mỗi mình anh dưới cơn mưa thu ẩm ướt hương đất trời, anh bước tới gần em, bàn tay anh khẽ khàng kéo em vào lòng, bên còn lại thì cầm chiếc ô màu xám đục, đưa em về đến nhà. Em cứ ngỡ rằng anh sẽ không để ý tới con người có vẻ ngoài xấu xí như em, vậy mà anh còn chủ động tỏ tình với em. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong cơ thể em, hệt liều tình dược một khi đã uống là chẳng thể thoát khỏi nổi. Hôm ấy, ngày tuyệt vời nhất đời em, vì có anh mở đường trái tim để em ở trong đó...

Em còn nhớ những ngày tháng khó khăn cơ cực khi còn ở Bình Đông, khi anh và em còn phải ăn chung một gói mì bốn đồng rưỡi, có gió thu se lạnh thổi bay từng cành lá phong, em đã rất hạnh phúc vì anh luôn bên cạnh em, quan tâm em, lúc nào cũng dỗ dành, yêu thương em thật nhiều. Dù thế, nhưng thời gian trôi qua, những thứ hào nhoáng bóng bẩy bên ngoài luôn mê hoặc ham vọng của con người. Anh cũng bị cuốn sâu vào hố đen ấy và hiểu được điều đó. Nhưng anh vẫn làm. Anh nói ca sĩ chính là ước mơ của anh, anh muốn theo đuổi nó, em đồng ý. Em lo lắng, sợ rằng sẽ có một ngày hai đứa mình mỗi người một ngả. Và giờ cơn ác mộng đấy đã đến. Anh đã tay trong tay cùng người khác. Trái tim em đau quá, khóe mắt em dần cay xè lên, cổ họng em khô rát đến mức chua chát, em cảm giác như mình đang ăn cả một nồi lẩu Tứ Xuyên, nó chua cay, giống hệt hương vị của tình ta. Mà tình yêu là gì Thuận Vinh? Em không tài nào thấu hiểu được định nghĩa của nó, anh à...

Em còn nhớ anh đã từng hỏi em rằng tại sao em thích những bông cúc họa mi màu trắng muốt mảnh dẻ. Hình như em chưa trả lời anh nhỉ? Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ vì nó khá giống em, yêu anh, thương anh trong thầm lặng. Anh là trân quý của em, tựa cánh hoa màu trắng sữa thuần khiết mà mềm mại. Vốn dĩ bao giờ em sẽ chỉ nói với anh một câu: Em yêu anh. Dẫu em không biết nói lời mật ngọt với người mình thương, nhưng em muốn hành động của mình có đủ sự yêu thương dành cho anh, Quyền Thuận Vinh của em, anh của ngày xưa ấy, thật thơ ngây...

Thế gian, tưởng chừng quá hoàn hảo, thật ra đằng sau cái vỏ bọc vững chắc đó cũng còn nhiều khiếm khuyết. Yêu để làm gì cơ chứ? Để cắn răng chịu đựng vết thương lòng ư? Cái tên của anh, bây giờ em mới nhận ra, nó chỉ xứng với cuộc sống hiện tại của anh mà thôi. Quyền trong quyền lực, Thuận trong thuận lợi, Vinh trong vinh hiển, quả thật cực kì ý nghĩa. Người như em thì sao có thể giữ bên mình một thứ hào nhoáng xa vời mà bóng bẩy như vậy. Thế nên em quyết định rồi, em buông tay, em sẽ quên anh đi, quên những ngày tháng tươi đẹp đã sớm phai mờ ấy, để anh được hạnh phúc.

Anh ơi, sau này em không thể mang bao hồng đến chúc mừng anh và Vân Vũ được rồi. Anh đừng giận nhé! Hãy sống thật tốt, em vẫn luôn bên anh, như vì sao trời đêm vô vọng của tháng ngày lẻ bóng mình em, nếu Vân Vũ tốt hơn em, hãy thật vui vẻ bên cạnh cậu ấy như anh đã từng với em nhé! Đừng giống đôi mình, gặp nhau vào mưa thu, xa nhau vào nắng thu.

Có lẽ em chẳng còn sức lực nào để cầm bút nữa cả nên em sẽ dừng lại ở đây. Mãi yêu anh, Quyền Thuận Vinh.

Từ người mà anh đã từng ở bên, Lý Trí Huân."

Hôm nay Lý Trí Huân đã biết thế nào sự thống khổ tột cùng của kẻ si tình. Một ngụm, rồi hai ngụm, sao mà thạch tín khiến em nửa mê nửa tỉnh thế kia, em cảm thấy lòng mình thanh thản biết bao, khi đã thoát khỏi thứ tình yêu vô vị, chua chát như khế của thời thanh xuân tươi đẹp năm ấy. Em vẫn đang đứng giữa dòng người Thượng Hải, chỉ là chẳng ai nhìn thấy em thôi, kể cả gã, Quyền Thuận Vinh ngốc nghếch và bạc tình. Một bản nhạc buồn được phát ở một quán cafe, có câu hát hệt như sự dại khờ của Trí Huân.

"Dẫu rằng ta chẳng còn là gì của nhau, nhưng trong tâm em vẫn chỉ chứa mỗi mình anh..."

_-_-_

End

Chú thích:

- Ab Imo Pectore (tiếng Tây Ban Nha): từ tận sâu trong đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top