Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 Mây mưa thất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Mây mưa thất thường

Lục Kỳ Áo rất nhanh biến bị động thành chủ động. Thân hình nóng bỏng cùng với nụ hôn cuồng nhiệt hoàn toàn hâm nóng bầu không khí thanh lãnh của mùa thu.

Sở Ương Nguyệt chỉ có thể bị động thừa nhận, xụi lơ theo từng động tác tiến công mạnh mẽ của Lục Kỳ Áo. Cuối cùng, cô như hóa thành một vũng nước, vô lực thở gấp trong lòng hắn.

Đầu lưỡi của Lục Kỳ Áo dễ dàng cậy mở hàm răng của cô, thành công bắt giữ cái lưỡi đang tìm cách chạy trốn, liếm liếm, quấn quấn, mãi không chịu buông ra. Đầu lưỡi tinh tế phớt qua vách thịt non mềm trong miệng, tận lực lấy hết dịch lộ thơm tho. Xung động bị đè nén lâu ngày nay mới được phát tiết ra ngoài.

- Nguyệt nhi, có khó chịu không?

Một lúc lâu sau, Lục Kỳ Áo rốt cục buông cô ra. Lúc này, hai người đã sớm đổi chỗ. Hắn ở trên cao còn cô ở dưới thấp. Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến Sở Ương Nguyệt hoàn toàn rối loạn. Cô cảm thấy như sức lực toàn thân bị ai đó rút đi mất.

Nằm trên giường thở hổn hển, Sở Ương Nguyệt bắt đầu thấp thỏm. Chỉ một nụ hôn mà đã thế này, nếu như sau một hồi kích tình thì cô làm sao có sực lực đi phá hỏng thần kinh của hắn? Cần phải chuẩn bị một thanh dao găm.

- Nguyệt nhi, em khó chịu à?

Thấy cô không trả lời, Lục Kỳ Áo lại hỏi một câu. Hai người nằm gần như vậy, chóp mũi thỉnh thoảng đụng chạm, cùng hít lấy hơi thở nóng rực của nhau.

Sở Ương Nguyệt lắc đầu, ánh mắt dừng trên thần hình trần trụi của hắn không khỏi mắc cỡ, đỏ mặt tới tận mang tai. Da thịt màu cổ động, lực lượng và hơi thở nhuốm màu nam tính. Cô cuống quýt dời ánh mắt đi, lại nhìn thấy hình ảnh trước ngực mình. Vạt áo lúc này đã bị mở rộng, cả bộ ngực trắng ngần gần như lộ hẳn ra ngoài, đang theo nhịp hô hấp mà phập phồng lên xuống. Hai đầu vú đỏ bừng đã lặng lẽ dựng đứng lên, ma sát vào bộ đồ ngủ mềm mại.

- Nguyệt nhi.

Lục Kỳ Áo thở dài một tiếng, áp mặt mình lên ngực cô, hôn lên bầu ngực mềm mại thơm hương. Cảm giác mềm mại co dãn kèm thêm mùi sữa thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể làm hắn như mê như say. Nụ hôn mềm mại dần tăng thêm lực đạo, biến thành gặm cắn. Đau đơn nho nhỏ mang theo dòng điện tê dại bắt đầu lan ra toàn thân Sở Ương Nguyệt.

Lục Kỳ Áo giơ tay, đặt lên một chỗ cao vút khác mà đôi môi không cách nào chăm sóc, từ từ vuốt ve rồi dần dần đầu ngón tay kích thích biến đổi đầu nhũ…

Váy ngủ trượt xuống dưới, cả bộ ngực hoàn toàn lộ ra ngoài.

Sở Ương Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy đầu hắn. Mười ngón tay đan vào mái tóc ngắn của hắn, thân hình không tự chủ được mà nâng lên nghênh hợp. Mấy sợi râu mới mọc ở cằm cọ cọ lên bộ ngực trắng mềm, tạo lên xung động mãnh liệt. Há mồm ngậm lấu đầu nhũ, lưỡi vươn ra liếm cắn, hắn muốn gợi lên dục vọng ẩn núp trong cơ thể cô.

Bởi vì hai cánh tay giơ lên cao, ống tay áo rộng rãi trượt xuống, để lộ ra cánh tay trắng ngần như tuyết. Lục Kỳ Áo tùy ý hôn dọc theo tay cô, dần dần bò lên  đầu vai.

Da Sở Ương Nguyệt rất trắng, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh lá. Da thịt mỏng manh đó dần hiện lên từng chuỗi ấn ký thuộc về Lục Kỳ Áo.

- Anh ơi!

Sở Ương Nguyệt khó chịu uốn éo người, hai tròng mắt hé mở, luống cuống nhìn hắn. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này. Trong cơ thể cô lúc này như có một khoảng trống rất lớn, cần thỏa mãn nhu cầu ngay lập tức.

Tiếng rên rỉ của cô khiến cho mạch máu của Lục Kỳ Áo phun trào. Hạ thể trướng to đến phát đau. Hắn cúi đầu, cắn thật mạnh vào bờ vai trơn bóng của cô, khiến một tia máu rỉ ra.

- A!

Sở Ương Nguyệt đau đớn khóc thành tiếng. Tiếng khóc rất nhanh bị Lục Kỳ Áo ngăn ở trong miệng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm nức nở. Cô bị buộc phải ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.

Trong nụ hôn, váy ngủ, quần lót nhỏ xinh bị Lục Kỳ Áo lột ra vứt xuống dưới sàn nhà. Nhìn cô gái mềm mại như nước ở dưới người mình, Lục Kỳ Áo càng thêm điên cuồng. Dần dần, hắn hôn xuống dưới nơi nữ tính riêng tư, bí ẩn nhất của cô.

- Anh, không cần.

Sở Ương Nguyệt cảm thấy Lục Kỳ Áo liếm chỗ tư mật của mình thì thẹn thùng không chịu nổi, theo bản năng kẹp hai chân lại.

Hai tay Lục Kỳ Áo giữ lấy đôi chân thon dài của cô, dễ dàng tách chúng ra.

- Nguyệt nhi, ngoan nào. Có như vậy thì em mới thoải mái một chút.

Thân thể Sở Ương Nguyệt dâng lên một tầng phấn hồng. Cái lưỡi linh hoạt của Lục Kỳ Áo liện tục quấy nhiễu giải đất bí mật của cô, khiến cô phải liên tục phát ra những tiếng thét chói tai. Hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy ga giường.

Hạ thân Sở Ương Nguyệt bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt. Lục Kỳ Áo thở phào một hơi, rốt cục cũng động tình rồi! Căng cứng một thời gian dài không được giải quyết như vậy, hắn gần như sắp nổ tung đến nơi.

Động thân, từ từ đi vào trong người cô. Cảm giác chặt khít và ấm áp này khiến cho hắn không muốn để ý đến cái gì nữa chỉ muốn trực tiếp xông thẳng vào. Nhưng hắn vẫn dằn lại, thứ cứng rắn nóng hổi đi vào một cách từ từ.

Sở Ương Nguyệt cắn răng một cái, giơ hai chân kẹp lấy hông hắn, chủ động cong người tiến về phía trước. Cho dù vật nóng bỏng mà cứng rắn kia có từ từ phá vỡ thân thể cô thì nó vẫn không đi sâu vào trong u cốc.

Như để trả thù, Sở Ương Nguyệt hung hăng cắn một cái lên bả vai Lục Kỳ Áo. Đau đớn thể xác kích phát dục vọng cướp đoạt của Lục Kỳ Áo. Eo hắn rốt cục động một cái, đưa thân thể đi vào, phá tan tầng cách trở kia!

- A!

Sở Ương Nguyệt phát ra âm thanh tê tâm liệt phế, nước mắt không nhịn được mà lăn xuống. Thân thể bị xé rách, đồng thời còn có một chút đạo đức sót lại trong lòng cô tan biến không còn. Cô đã làm rồi, làm điều đó với anh trai ruột của mình! Cô cứ thế mà không còn biện pháp để quay đầu lại nữa…

- Nguyệt nhi?

Lục Kỳ Áo không nhịn được cử động vài cái, lại thấy khuôn mặt cô vì cử động của hắn mà trắng bệch thêm. Hắn bất đắc dĩ rút về, muốn thoát khỏi thân thể cô.

Cho dù hắn hết sức nhẹ nhàng nhưng vách tường chặt hẹp vẫn khiến Sở Ương Nguyệt đau đớn rên rỉ thành tiếng. Cô xấu hổ đánh vào lồng ngực của Lục Kỳ Áo.

- Nhẹ một chút… Đau, đau… Hu hu!

Lục Kỳ Áo giữ lại vòng eo đang không ngừng giãy dụa của cô, đầu đầy hắc tuyến. Hắn càng không nhịn nổi nữa.

- Nguyệt nhi ngoan nào! Đừng có lộn xộn nữa, anh ra ngoài đây.

Lục Kỳ Áo rút phân thân nóng hổi của mình ra. Bởi vì nó còn chưa được thỏa mãn nên vẫn dựng đứng lên. Vết máu đại biểu cho sự thuần khiết vẫn còn dính trên đó, thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống ga trải giường màu trắng.

Sở Ương Nguyệt cử động loạn xạ, quấn chân ngang hông hắn không chịu buông ra.

Âm thanh khàn khàn của Lục Kỳ Áo vang lên, đầy cảnh cáo:

- Nguyệt nhi, buông ra.

Lời còn chưa dứt, hắn đã không nhịn được mà vọt nhanh vào nơi sâu nhất!

- A!

Sở Ương Nguyệt hoàn toàn còn chưa kịp chuẩn bị liền hét lên một tiếng, khóc nấc lên:

- Anh! Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài!

Hai cái đùi vô lực rũ xuống, mềm nhũn đặt ở hai bên người hắn.

Lục Kỳ Áo cắn răng, bắt đầu dồn dập ra vào. Mặc kệ đi! Lúc này là lúc nào rồi mà còn để ý tới đạo lý. Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Áo chật vật như vậy. Những người đàn bà trước kia chưa từng có người nào để cho hắn phải đi lấy lòng như vậy cả.

Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ. Cô rốt cục cũng đã là của hắn! Cô chưa bao giờ biết, hắn từng hận cô nhiều lắm! Khi cô ngồi trong vườn hoa tươi đẹp, mỉm cười hạnh phúc bên cha mẹ thì hắn đã phải trải qua cuộc sống như thế nào. Vô số lần, bị những bài huấn luyện hà khắc ép đến chết đi sống lại, hắn lại chạy tới bên ngoài hàng rào cao cao đó nhìn gia đình ba người bọn họ “hạnh phúc”. Hắn lại nhớ tới cái chết thảm của mẹ mình. Hắn tự nói với chính mình, phải kiên trì, tiếp tục kiên trì, có kiên trì thì mới có thể báo thù rửa hận. Hắn thề, hắn phải tự tay phá nát nụ cười trên khuôn mặt kia! Nhưng mà vào tám năm trước, khi tâm nguyện rốt cục đã được hoàn thành, hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng vô hồn của cô, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy mất hứng như thế. Hắn muốn thấy cô cười, muốn cô bé thiện lương thuần khiết kia trở lại!

Lục Kỳ Áo tận lực ra vào, không ngừng đụng chạm, một lần lại một lần xâm chiếm u cốc bí ẩn kia. Hắn kề bên tai Sở Ương Nguyệt nói nhỏ:

- Em là của anh, là của anh.

Lục Kỳ Áo tôi nhận định, cả đời này sẽ không bao giờ buông tay!

Sở Ương Nguyệt mới trải qua chuyện này lần đầu làm sao mà chịu nổi. Qua mấy lần không chống đỡ được, rốt cục thì cô cũng bất tỉnh. Lục Kỳ Áo bận tâm đến thân thể cô nên trùng động mấy cái rồi phóng ra. Chất dịch nóng bỏng phun ra, tràn đầy trên da đùi dầy dấu hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top