Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 Điên loan đảo phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Điên loan đảo phượng

Lục Kỳ Áo ra vào vừa vội vừa nhanh. Bàn tay nắm bên hông Sở Ương Nguyệt tăng thêm sức, để lại dấu tay ứ hồng trên da thịt trắng noãn.

- Anh ơi, chậm một chút, nhẹ một chút, a…!

Hai tay Sở Ương Nguyệt nắm chặt ga trải giường. Cô bất lực than nhẹ, cầu khẩn Lục Kỳ Áo. Hắn vẫn chăm chú, một chút một chút dùng lực như muốn xé cô ra thành từng mảnh.

- Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Lục Kỳ Áo nồng đập hương vị tình dục. Hắn không kìm được chuyển động eo lưng, từng nhịp từng nhịp cắm phân thân lửa nóng của mình vào sâu trong thân thể Sở Ương Nguyệt, tận lực ma sát lên điểm mẫn cảm nhất của cô.

Lúc này, Sở Ương Nguyệt bị Lục Kỳ Áo đè nằm trên giường. Cặp mông trắng giơ cao, nức nở thừa nhận hắn chiếm đoạt từ phía sau.

Sau cơn đau ban đầu, giờ phút này Sở Ương Nguyệt cảm thụ một luồng khoái cảm xa lạ. Từng đợt từng đợt sóng làm cô không khống chế được mà thét chói tai, không tự chủ đưa đẩy vòng eo nghênh hợp động tác ngày càng cuồng dại của hắn.

Cơn co rút mãnh liệt kéo đến, cơ thể cô đón nhận Lục Kỳ Áo xâm nhập vào chỗ sâu nhất. Tiếp đó, một chất lỏng nóng bỏng phun ra, tưới vào dục vọng của hắn. Sở Ương Nguyệt lại lần nữa rối bời, cả người run rẩy nằm lỳ trên giường thở hổn hển. Trong đầu cô là một mảnh mờ mịt, y như một đám lửa cháy xong chỉ còn lưu lại khói trắng. Tất cả giác quan dường như tạm thời bị tê liệt, chỉ còn lại hư thoát cực hạn.

Lục Kỳ Áo mạnh mẽ động thân vài cái. Hai bày tay từ bên hông Sở Ương Nguyệt vươn lên trước, ôm trọn bộ ngực của cô, suồng sã vuốt ve. Hắn thành công làm cô co rút một lần nữa mới kéo cây gậy thịt khỏi người cô rồi bắn ra ngoài.

Trận hoan ái kịch liệt này đã tiêu hao hết khí lực của hai người. Lục Kỳ Áo thở một hơi dài, tỳ lên lưng Sở Ương Nguyệt, nằm dài ở trên giường.

Nhắm hai mắt, hai tay rút khỏi ngực Sở Ương Nguyệt, vuốt ve cánh tay của cô. Mười ngón của hắn tay chia ra đan xen vào mười ngón tay của cô, quấn lấy thật chặt không chịu buông ra.

Hơi nghỉ ngơi một chút, Lục Kỳ Áo quay người Sở Ương Nguyệt lại, để cô đè lên người mình. Hắn thương tiếc hôn lên mái tóc đen ướt đẫm. Bộ ngực đầy đặn dán lên lồng ngực khỏe mạnh, hai đóa hồng vẫn đứng thằng như cũ, vô ý ngọ nguậy trêu trọc sự tự chủ của hắn.

Lục Kỳ Áo cúi đầu nhìn Sở Ương Nguyệt đang lười biếng nằm trên người mình. Ánh mắt hắn dọc theo đường cong duyên dáng của sống lưng rơi vào bộ mông trắng của cô rồi lại tiện đà rời xuống tiếp… Đôi chân trắn noãn đầy dấu vết gặm cắn, giữa màu xanh tím còn có màu trắng đục đục, trông cực kỳ dâm mỹ mê người.

Chỉ nhìn vậy thôi mà phía dưới của Lục Kỳ Áo đã cứng lên! Hắn khẽ cong hai chân, dùng đầu gối đẩy hai chân của cô ra. Gậy thịt nóng bỏng chĩa vào nơi mềm mại của cô. Tay dùng sức, hơi ấn vòng eo của cô xuống, thứ cứng rắn đó lại một lần nữa sa vào nơi chật hẹp nhưng sâu thẳm và đầy ấm nóng kia.

- Ưm… anh… ưm… đau!

Sở Ương Nguyệt bởi vì lại bị xâm lấn mà rên rỉ khóc nức nở. Cô khó chịu giãy dụa lại càng khiến Lục Kỳ Áo vào sâu hơn.

- Nguyệt nhi!

Lục Kỳ Áo phát ra hai từ này từ khẽ răng. Vòng em chợt nâng lên đâm thẳng người về phía trước sau đó lại nặng nề rơi xuống, rồi tiếp tục tiện đà nhô lên lần nữa rồi mới rơi xuống. Cứ thế cứ thế động tác tiếp nối động tác. Lần này, Sở Ương Nguyệt ngay cả hơi sức để cầu xin tha thứ cũng chẳng còn, chỉ có thể bám thật chặt lấy Lục Kỳ Áo cho tránh bị rơi xuống. Thân hình cũng nhấp nhô theo từng nhịp điệu của hắn.

Ngón tay ngọc bấm vào da thịt của hắn, tạo ra từng vết xước đỏ lừ. Ngay khi Sở Ương Nguyệt cảm thấy mình sắp bất tỉnh thì Lục Kỳ Áo rốt cục cũng buông tha cho cô, tinh hoa nóng cháy lại một lần nữa vẩy lên người.

Sở Ương Nguyệt không nhấc nổi cả mí mắt lên nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nằm bẹp trên người Lục Kỳ Áo. Lục Kỳ Áo được ăn no một bữa nên rất thỏa mãn. Răng hắn cắn cắn vành tai khéo léo, mượt mà của cô, đầu lưỡi liếm láp mấy vòng, bờ môi dùng sức mút lấy khiến linh hồn cô lại rung động.

- Anh ơi, em không làm được nữa.

Sở Ương Nguyệt nói một cách yếu ớt. Đôi môi dán vào lồng ngực phập phồng của Lục Kỳ Áo. Hơi thở vốn nóng bỏng nay trở nên mỏng manh như có như không. Cô quay mặt đi, kề má lên vòm ngực cường tráng của hắn. Tư thế đổi sang thoải mái một chút nhưng tay chân vẫn trống rỗng, mềm nhũn vô lực.

- Nguyệt nhi, còn đau không?

Thanh âm của Lục Kỳ Áo trầm thấp mà khàn khàn, hàm chứa sự hấp dẫn nồng đậm.

Sở Ương Nguyệt gầu đầu, rồi lại lắc đầu.

Lục Kỳ Áo nâng cằm của cô lên, nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, cười nói:

- Là sao, rốt cuộc thì đau hay là không đau vậy?

Mặt Sở Ương Nguyệt càng đỏ hơn. Đôi mắt ươn ướt sáng ngời giống như hai ngọn lửa lập lòe sau màn sương. Vài sợi tóc đen ướt mồ hôi dính trên trán và trên gò má. Đối diện với đôi mắt thâm thúy còn hơn cả ngày thường của Lục Kỳ Áo, Sở Ương Nguyệt vội vàng trốn tránh bàn tay của hắn. Cô vùi mặt vào ngực hắn, không chịu ngẩng lên.

- Nguyệt nhi của anh xấu hổ sao?

Lục Kỳ Áo trêu gẹo một câu rồi lại ôm cô càng chặt hơn.

Sở Ương Nguyệt nghe nhịp tim đập vững trãi của hắn, đủ mọi tư vị xông lên trong lòng. Ngượng ngùng, bối rối, thù hận, khó xử, áy náy… Không ngờ mình lại có thể ngất đi trong quá trình làm tình như thế, thể lực của cô kém như vậy sao? Ác ma này, hắn không hề nhớ đây là lần đầu tiên của cô sao, hắn điên cuồng chiếm đoạt cô như vậy!

Sở Ương Nguyệt ngất lịm đi, khi tỉnh lại đã là lúc xế chiều. Dư quang cuối ngày chiếu vào phòng. Lục Kỳ Áo đang nằm bên cạnh thấy cô tỉnh lại, không nói một lời liền hôn tới, lại tiếp tục giở trò với cô.

Khi hắn nắm tay cô để cô chống lấy mép giường, Sở Ương Nguyệt mới ý thức được hắn muốn làm cái gì. Cô còn chưa kịp kháng nghị thì Lục Kỳ Áo đã tấn công vào cơ thể cô từ phía sau. Động tác càng dồn dập thể hiện sự đói khát cùng cực.

Tỉnh lại lần nữa, Sở Ương Nguyệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đã muộn như vậy rồi.

- Anh, anh lại muốn làm cái gì?

Phát hiện Lục Kỳ Áo ôm lấy mình, Sở Ương Nguyệt kinh hoảng nhìn hắn. Dù sao đây là lần đầu tiên, tất cả mọi chuyện diễn ra đều nằm ngoài dự liệu của cô.

- Đói chưa? Tắm rửa đi rồi chúng ta đi ăn cơm.

Sở Ương Nguyệt có muốn phản kháng thì cũng chả còn sức mà phản kháng nên đành ngoan ngoãn cuộn tròn trong lồng ngực hắn, để mặc hắn đặt bản thân vào trong một bồn nước nóng.

Ấm áp xoa dịu đau nhức ở hạ thể, Sở Ương Nguyệt thoải mái thở dài một hơi. Lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong phòng Lục Kỳ Áo. Phòng hắn thật rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng, rất phù hợp với tác phong của hắn, mọi chỗ đều tỏa ra hơi lạnh. Nhưng mà lúc này, Lục Kỳ Áo lại hiếm khi ôn nhu, không chỉ là thương yêu như ngày thường mà là một loại cưng chiều người phụ nữ của mình.

Sở Ương Nguyệt ngửa đầu tựa vào vai hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Anh ơi, chúng mình sẽ có hạnh phúc sao?

- Có chứ, có chứ…

Lục Kỳ Áo vừa tỉ mỉ giúp cô rửa sạch dấu vết, vừa nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô. Tiếng nói nhu hòa mang theo nhịp điệu kỳ dị khiến cô an lòng.

Một cánh tay của Sở Ương Nguyệt vòng ra phía sau Lục Kỳ Áo, đầu ngón tay chạm vào hông hắn. Cô yếu ớt cười nói:

- Anh ơi, em yêu anh.

Ngừng lại một chút, Sở Ương Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Kỳ Áo, nghiêm túc hỏi:

- Còn anh thì sao, anh có yêu em không?

- Anh…

Lục Kỳ Áo do dự, hồi lâu sau chỉ ngập ngừng nói một chữ như vậy.

Sở Ương Nguyệt thấy hắn chần chờ, trong lòng trầm xuống. Chẳng lẽ hắn chỉ tham luyến thân thể của cô thôi sao?

Lục Kỳ Áo quay đầu đi, không chịu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói một chữ:

- Yêu.

Sau đó, khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng nay lại đỏ bừng lên. Hắn không được tự nhiên hắng giọng một cái. Thân thể có chút cứng nhắc.

Sở Ương Nguyệt ngạc nhiên nhìn phản ứng của Lục Kỳ Áo. Hắn xấu hổ sao? Cô cố ý cao giọng:

- Anh ơi, anh nói gì thế, em chưa nghe thấy!

- Em…

Lục Kỳ Áo quay đầu, khẩn trương nhìn cô lại thấy được ý cười trong mắt cô. Đôi mắt Lục Kỳ Áo nhanh chóng trở nên thâm thúy tối tăm, khóe miệng hơi nở một nụ cười tà mị. Hắn cúi xuống cắn lên môi cô, không ngừng cọ sát, trừng phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top