Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 Gợn sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Gợn sóng

Sở Ương Nguyệt kiểm tra đồ trong cặp một lần nữa, xác định không có gì sai sót rồi mới khoắc lên vai, chuẩn bị ra cửa.

- Nguyệt nhi.

Lục Kỳ Áo vẫn đứng lặng một bên nhìn lúc này mới nhịn không được kéo cô lại, vuốt vuốt tóc cô.

- Trên đường nhớ cẩn thận.

Sở Ương Nguyệt cười nói:

- Anh, em đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Lục Kỳ Áo ôm cô, tham lam hít lấy mùi thơm từ cơ thể mềm mại này tỏa ra. Hắn nói một cách đầy ấm ức:

- Nguyệt nhi, anh sẽ nhớ em chết mất.

- Anh, anh trẻ con quá rồi!

Sở Ương Nguyệt cười chỉ trích dáng vẻ không ra người lớn của hắn.

Lục Kỳ Áo ôm cô không chịu buông tay, nửa đùa nửa thật nói:

- Làm sao bây giờ, Nguyệt nhi, hay là anh đi cùng với em nhé?

Sở Ương Nguyệt quay đầu lại hôn lên khóe môi hắn.

- Anh này, bảy ngày thôi mà. Em rất nhanh sẽ trở về. Hơn nữa, anh đã quên bộ dáng lúc anh đưa em vào nhập học rồi hả? Em không muốn bị nhiều người quan sát miễn phí như vậy đâu.

Sở Ương Nguyệt tới trường đại học A để báo danh, Lục Kỳ Áo tự mình đưa cô đi khiến cho cả sân trường sôi trào, còn rầm rộ hơn cả khi tin tức Âu Dương Vân Thiên nhập học bị lộ ra ngoài. Hiệu trưởng đại học A sau khi nghe tin liền mang theo một đám nhân viên cao cấp trong nhà trường, nơm nớp lo sợ, tự mình ra nghênh đón. Các nữ  sinh đại học A vây xem đỏ mặt, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động hoặc máy ảnh cầm tay ra chụp nữa.

Lục Kỳ Áo nhìn Sở Ương Nguyệt quyệt mồm kháng nghị rất đáng yêu thì không khỏi hôn lên môi cô một cái. Miệng vẫn dính chặt lấy nhau, âm thanh hàm hồ phát ra từ trong miệng Lục Kỳ Áo.

- Vậy sao, vậy nếu trả tiền thì… có thể nhìn à?

- Thế thì còn phải xem là trả bao nhiêu tiền nữa.

Sở Ương Nguyệt kiễng mũi chân, ôm lấy cổ Lục Kỳ Áo, thừa nhận một nụ hôn nóng bỏng đến từ người đàn ông kia. Dần dần, hai người dính sát lại với nhau. Thân thể Sở Ương Nguyệt gần như nằm hẳn ra bàn nước bên cạnh. Tay Lục Kỳ Áo lần lần vén váy cô lên, dọc theo bắp đùi tiến vào phía trong.

- Nguyệt nhi, lại thêm một lần nữa có được hay không?

Những lời này kéo lý trí sắp bay tán loạn của Sở Ương Nguyệt về. Cô vội vàng nghiên đầu né tránh nụ hôn của hắn:

- Anh, em còn muốn đi máy bay nữa đấy.

Lục Kỳ Áo nhớ tối qua không cho cô thoát thân, lại nhìn thấy bóng ma đã lưu lại trong mắt cô, hắn không khỏi đau lòng. Nhưng rồi lại không cam tâm, Lục Kỳ Áo không thể làm gì khác hơn là tận tình xoa xoa nắn nắn một hồi mới buông tha.

Váy áo của Sở Ương Nguyệt bị làm cho thành nhiều nếp nhăn, không còn cách nào đành bỏ cái váy ra thay một bộ quần áo mới. Lục Kỳ Áo nhìn bộ dáng của Sở Ương Nguyệt lúc này liền gật đầu yên tâm:

- Thay thế này tốt lắm. Rất an toàn.

- Anh!

Sở Ương Nguyệt đập nhẹ lên lồng ngực hắn một cái:

- Không đứng đắn!

Lục Kỳ Áo mỉm cười, bẻ lại cổ áo cho cô.

- Đi đường cẩn thận nhé.

Một giờ sau, Sở Ương Nguyệt ngồi xuất thần trên chuyến máy bay tới Hà Lan. Thật giống như một giấc mơ vậy. Đây là lần đầu tiên trong tám năm qua cô phải xa hắn. Hàng năm, đại học A đều chọn lọc ra những sinh viên có thành tích ưu tú nhất để ra nước ngoài du học. Sở Ương Nguyệt nhận được thư mời, còn tưởng rằng Lục Kỳ Áo không đồng ý, ai dè hắn lại chỉ do dự một chút rồi đáp ứng ngay.

Sở Ương Nguyệt vuốt ve chiếc điện thoại màu rượu đỏ trong tay. Từ khi chiếc điện thoại kia của cô bị hắn ném hỏng xong, cô liền dùng chiếc này. Trước kia, Sở Ương Nguyệt vừa nhìn cái bức ảnh chụp chung trên màn hình đã cảm thấy chói mắt, nhưng hôm nay nhìn lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Cũng chính vì cảm thấy tâm lý của mình biến hóa cho nên cô lựa chọn rời đi như vậy, tự tặng cho mình một khoảng không gian yên tĩnh cũng tốt.

Đồng hành cùng chuyến đi có bảy người, một nửa là người quen cũ. Sở Ương Nguyệt tự động bỏ qua ánh mắt hình viên đạn của Thượng Quan Lăng. Nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Âu Dương Vân Thiên thì cô chỉ hơn gật đầu tỏ ý. Trong lòng cô cũng không rõ vì sao bộ dáng của anh ta lại như vậy.

Lời đề nghị lúc trước của Âu Dương Vân Thiên làm cho cô có cảm giác bị lợi dụng. Vốn cô đối với anh ta cũng có sự hâm mộ, thưởng thức nhưng hôm nay, giữa hai người chỉ còn lại một bản hiệp nghị lạnh như băng. Hơn nữa, gia thế và bối cảnh của anh ta càng làm cho cô sợ hãi mà tránh xa.

Mùa đông ở Hà Lan còn ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng của Sở Ương Nguyệt. Bước đi trên đường phố sạch sẽ, Sở Ương Nguyệt nhìn cửa hàng hai bên đường, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh làm nũng của Thượng Quan Lăng:

- Anh Vân Thiên, nơi này có khí hậu biển nên ấm áp hơn ở chỗ chúng ta nhỉ. Anh Vân Thiên, anh mua cho em một bó hoa được không? Anh Vân Thiên…

Anh Vân Thiên, anh Vân Thiên… Từ khi mới xuống máy bay đến giờ, bên tai Sở Ương Nguyệt toàn lời nũng nịu ngọt xớt kia. Cô không khỏi quay đầu nhìn lại đám người ở phía sau một cái. Thương Quan Lăng đang thân mật kéo tay Âu Dương Vân Thiên, nửa cơ thể như bị dính chặt lên người anh ta. Nhìn thấy ánh mắt của Sở Ương Nguyệt, Âu Dương Vân Thiên bất đắc dĩ nhún vai, nở một nụ cười khổ với cô.

Thấy bộ dáng của anh ta, Sở Ương Nguyệt buồn cười. Âu Dương Vân Thiên thấy cô cười liền ngây dại cả ra. Thượng Quan Lăng đi ở đằng trước không chú ý bị bước lỡ nhịp cho nên “oạch” một cái, ngã ra đất.

Cái tư thế kia rất là khó coi. Một cánh tay cô vẫn còn treo ngược trên tay Âu Dương Vân Thiên, cả thân thể nghiêng hẳn về phía trước, hai đầu gối thì quỳ xuống đất, mái tóc vốn mềm mại mà bị hất ngược lên rối tung. Sở Ương Nguyệt nhìn thấy mà trong lòng càng cảm thấy chán ghét cô ta thêm.

- Tiểu Lăng, em không sao chứ?

Âu Dương Vân Thiên vội kéo cô ta lên. Thượng Quan Lăng thuận thế nhào vào lòng anh, bắt đầu nhỏ giọng khóc:

- Anh Vân Thiên, đau quá!

Sở Ương Nguyệt lắc đầu, xoay người đi tới một quán cà phên ở bên cạnh.

- Em gái tôi đã để cho cậu phải chê cười rồi. Tiểu Lăng vốn được nuông chiều từ nhỏ cho nên đôi khi cũng vậy…

Thượng Quan Diệp ngồi đối diện Sở Ương Nguyệt, mỉm cười giải thích.

Sở Ương Nguyệt nhấp một ngụm cà phê nguyên chất, tinh tế thưởng thức cảm giác đắng chát nơi đầu lưỡi, không hề lên tiếng nói gì. Thượng Quan Diệp thấy cô không để ý cũng cúi đầu huống cà phê.

Những người khác cũng lục tục đi tới, trong lúc nhất thời tiếng chuông báo ở cửa “đinh đinh đang đang” vang lên không ngừng. Phục vụ viên thuần thục dẫn từng người tới chỗ ngồi.

Thượng Quan Lăng vẫn quấn lấy bên người Âu Dương Vân Thiên như cũ. Sau lần tụ hội đó, Thượng Quan Lăng cố ý chạy đi tìm hiểu về Sở Ương Nguyệt, cuối cùng cũng xác nhận được chuyện Âu Dương Vân Thiên nói hai người là người yêu chỉ là nói xuông cho nên cô ta cũng an tầm phần nào. Chẳng qua nghĩ tới chuyện mình từ nhỏ đã thích anh Vân Thiên nhưng anh ấy thì lúc nào cũng lạnh như băng chả quan tâm gì đến cô thì cô lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Âu Dương Vân Thiên, Thượng Quan Diệp vô tội chớp mắt mấy cái, tiếp tục hưởng thụ giờ phút yên lặng này.

Lưu Tinh rốt cục cũng không nhịn nổi cái giọng õng a õng ẹo của Thượng Quan Lăng. Cô chạy tới ngồi bên Sở Ương Nguyệt, rất không khách khí nói với Thượng Quan Diệp:

- Hey, phiền anh nói với em gái anh một câu được không. Cái bộ dạng của cô ta kỳ cục quá đó, nhìn muốn mắc ói.

Lưu Tinh là người thẳng tính, nghĩ cái gì là nói cái đó luôn.

Thượng Quan Diệp cười đến vô hại:

- Tuổi Tiểu Lăng còn nhỏ cho nên không hiểu chuyện, kính xin Lưu tiểu thư bỏ quá cho.

Lời này làm sao mà nghe có chút là lạ. Sở Ương Nguyệt nhìn chàng thanh niên ngồi trước mặt mình một chút, thấy ánh mắt của anh ta dành cho Lưu Tinh khá là nguy hiểm.

Lưu Tinh thấy cái bộ dạng nham hiểm kia của Thượng Quan Diệp kiền tức giận không thôi. Suy nghĩ nửa ngày, cô không biết nói câu gì để móc anh ta cho nên nặng nề “hừ” một tiếng rồi im lặng.

Trở lại khách sạn thì cũng đã không còn sớm nữa, mọi người đều giải tán đi ngủ. Sở Ương Nguyệt tắm rửa xong liền ngồi ngẩn người trên chiếc giường lớn. Ngây ra một lúc, cô lại đứng dậy lấy mấy viên thuốc ngủ ra uống. Tới đây đã ba ngày, cô mất ngủ hàng đêm. Chắc là không thích ứng hoàn cảnh mới rồi. Sở Ương Nguyệt day day huyệt Thái Dương có chút đau nhức của mình. Nhìn chiếc giường lớn trống vắng, cô không khỏi cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó.

Điện thoại di động rung lên, Sở Ương Nguyệt vội vàng cầm lấy. Sẽ không phải là người mà mình vẫn mong đợi kia chứ?

- Nguyệt Nguyệt!

Âu Dương Vân Thiên lên tiếng dò xét:

- Em bây giờ có tiện không? Anh muốn nhìn thấy em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top