Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 Tính toán 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tính toán (1)

- Sở Ương Nguyệt!

Thi xong một môn cuối cùng, Sở Ương Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng học liền bị một người gọi lại. Cô nghi hoặc nhìn cô gái kia. Là cô bạn học cùng lớp sao? Nhưng mà Sở Ương Nguyệt thật sự là không nhận ra cô ta.

Sở Ương Nguyệt căn bản không nhớ được bộ dáng của người xa lạ. Đối với cô mà nói, những người khác cũng chỉ là râu ria mà thôi, chỉ cần nhớ kỹ kẻ thù của mình là được.

Nữ sinh kia nhìn phản ứng của Sở Ương Nguyệt liền biết cô không nhận ra mình. Cô ta cũng không giận mà còn vươn tay cười lớn:

- Chào cậu, tớ là Lưu Tinh.

- Chào cậu.

Sở Ương Nguyệt cầm tay cô ta nhưng sau đó lại buông ra ngay.

- Có việc gì sao?

- Hôm nay lớp chúng ta tụ tập ăn mừng kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, cậu cùng đi chứ?

Lưu Tinh hào phóng, cử chỉ động tác mang theo một cỗ tự tin và sảng lảng.

Sở Ương Nguyệt suy nghĩ một chút, mơ mơ hồ hồ nhớ lại cô bé trước mặt này hình như là lớp trưởng lớp  mình. Trong lớp, Sở Ương Nguyệt không có bạn bè gì, ngày thường toàn vùi đầu vào học tập. Nữ sinh trong trường đều là tiểu thư công chúa nhà giàu. Sống trong cuộc sống giàu có, các cô ấy không phải buồn lo điều gì. Mọi người luôn mang trên mặt quý khí, đối xử với nhau rất nhiệt tình. Thực tế mà nói thì cuộc sống của Sở Ương Nguyệt và các cô ấy là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Hồi đầu cô mới tới trường học, có mấy người khóa trên không thích bộ dạng cao ngạo lạnh lùng của cô đã từng làm phiền mấy lần. Kết quả là Lục Kỳ Áo biết chuyện. Từ đó, mấy chị khóa trên đó không còn đến trường nữa. Sau đó, trên báo liên tiếp đăng tin mấy công ty rất có thể lực bị phá sản.

Lục Kỳ Áo còn cố ý đến trường gặp cô một lần, làm cho tất cả mọi người đều biết cô là em gái hắn. Hơn nữa, sau này cô lại còn vô địch Karate nữ cả nước nên càng không có ai dám đụng đến cô. Một ít em gái khóa dưới gặp cô còn run sợ.

Sở Ương Nguyệt suy tư một chút rồi gật đầu đáp ứng:

- Được rồi.

Lưu Tinh đại khái là không ngờ cô lại có thể đáp ứng sảng khoái như vậy liền kinh ngạc há hốc mồm.

- Vậy thì tốt quá! Cậu đi cùng tớ đi, các cậu ấy đã đặt phòng rồi.

Sở Ương Nguyệt tùy ý để Lưu Tinh kéo tay mình lôi ra khỏi phòng học. Tay kia của Sở Ương Nguyệt thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra rồi tắt máy. Lúc này, bên khóe miệng của Sở Ương Nguyệt bất giác nở một nụ cười lạnh.

Đi theo Lưu Tinh vào trong phòng, thấy cả phòng có cả nam lẫn nữ, Sở Ương Nguyệt có chút hối hận. Cô cho rằng là lớp mở cuộc tụ họp thì khẳng định chỉ toàn nữ sinh mới đúng. Cô thầm mắng mình ngu ngốc, mấy nữ sinh kia đều có bạn trai, dĩ nhiên là phải đưa đi cùng!

Thấy Sở Ương Nguyệt, mấy người khác cảm thấy có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó lại cười ồn ào. Trong rạp lớn như thế, âm nhạc vang rung trời, khắp nơi đều là âm thanh đụng rượu, cạn chén.

Sở Ương Nguyệt ngồi vào trong một góc của ghế salon, tận lực tránh đám người đang náo động, một mình uống rượu đỏ. Ánh đèn chập chờn chiếu rọi lên từng gương mặt vui cười. Ánh mắt Sở Ương Nguyệt có chút ê ẩm. Nếu như không có hắn, nếu như hắn không xuất hiện trong cuộc đời cô thì cô nhất định cũng sẽ giống bọn họ, không cần phải mệt mỏi khổ cực như bây giờ.

- Bạn học, ngồi một mình sao?

Có một nam sinh tới gần, đầy mong đợi nhìn cô. Sở Ương Nguyệt thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

- Tôi nói này Sở Ương Nguyệt. Nếu tới thì hãy vui vẻ chút đi, thật là mất hứng.

Một thanh âm chanh chua truyền đến.

Sở Ương Nguyệt nhíu mày, nhìn cô gái tóc dài vừa nói kia. Ánh mắt cô ta lúc này tràn đầy sự khiêu khích, trong giọng nói thì mang theo ý khinh thường. Sở Ương Nguyệt nhìn cô ta rồi nghĩ xem mình đắc tội với cô ta khi nào.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía này. Người nói chuyện là Thượng Quan Lăng, cũng là bạn cùng lớp của Sở Ương Nguyệt. Cô ta tức giận như vậy là vì mỗi lần thi Sở Ương Nguyệt đều cao điểm hơn cô ta.

Sở Ương Nguyệt không quan tâm, nhún vai một cái rồi lại hớp một ngụm rượu. Bầu không khí có chút lạnh. Thượng Quan Lăng há mồm, đang muốn mượn cơ hội để phát tiết bất mãn trong lòng thì một âm thanh sang sảng truyền đến.

- Nguyệt Nguyệt, xin lỗi đã để em đợi lâu!

Một chàng trai cao lớn anh tuấn đang chống một cánh tay lên cửa, một tay thì vẫy chào mọi người trong phòng.

- Thật xin lỗi mấy người đẹp, tôi đến chậm.

- Âu Dương!

- Đúng là đàn anh Âu Dương kìa!

Trong lúc nhất thời không còn ai bận tâm đến Sở Ương Nguyệt nữa.

Âu Dương Vân Thiên bước dài hai bước đi tới bên Sở Ương Nguyệt, cực kỳ tự nhiên ngồi ở bên người cô mà cười nói:

- Nguyệt Nguyệt, đợi lâu không!

Đồng thời, anh ta nói với nam sinh bên cạnh:

- Thật xin lỗi, tối nay cô ấy là bạn gái của tôi.

Người nọ vội gật đầu không ngừng.

- Anh Âu Dương, là em mạo phạm.

Sở Ương Nguyệt nghi ngờ nhìn nam sinh mặt dày này. Anh ta cười vô cùng rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp. Âu Dương Vân Thiên mặc một cái áo màu trắng, quần màu cà phê. Giữa lông mày tỏa ra anh khí, trông qua như là một cậu ấm. Nhưng mà anh ta xác định là không nhận nhầm người chứ?

Sắc mặt Thượng Quan Lăng rất là khó coi, Âu Dương Vân Thiên đúng là sinh viên ưu tú của đại học A. Lần này, là cô thay mặt anh họ mời anh ta đến chứ sao lại có Sở Ương Nguyệt nào ở đây?

Thượng Quan Lăng thu hồi sự giận dữ trên mặt, ngọt ngào nói với Âu Dương Vân Thiên:

- Anh Vân Thiên, anh đã đến rồi à?

Âu Dương Vân Thiên cười lễ phép nhưng đầy xa cách:

- Tiểu Lăng, lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xinh ra.

Thượng Quang Lăng đỏ mặt, cười tươi như hoa:

- Anh Vân Thiên, anh lại trêu người ta rồi.

Thanh âm nhão nhoẹt kia khiến Sở Ương Nguyệt không chịu nổi, phụt rượu ra ngoài.

- Sở Ương Nguyệt, cô có ý gì vậy hả? – Thượng Quan Lăng đùng đùng nổi giận:

- Quần áo của anh Vân Thiên bị cô làm bẩn hết rồi.

- Xin lỗi.

Sở Ương Nguyệt nhìn một mảnh đỏ thẫm trước ngực anh ta liền lên tiếng xin lỗi. Cô vội rút khăn gấy ra định lau cho anh ta nhưng lại do dự không dám. Cô có thể chạm vào anh ta hay không?

- Nhìn cô tay chân vụng về kìa!

Thượng Quan Lăng lạnh lùng khiển trách, túm lấy khăn giấy trong tay Sở Ương Nguyệt, vội vàng lau cho Âu Dương Vân Thiên.

Sở Ương Nguyệt lấy khăn giấy trong tay Thượng Quan Lăng:

- Tiểu Lăng, không sao đâu. Em cứ chơi đi. Anh đi rửa tay một chút là được.

Sở Ương Nguyệt hơi ủ rũ, sớm biết thế này thì cô không tới làm gì. Lang thang ở bên ngoài một chút còn tốt hơn.

- Theo anh.

Âu Dương Vân Thiên kéo Sở Ương Nguyệt đi vào phòng rửa tay.

- Buông tay ra!

Sở Ương Nguyệt cưỡng chế cảm giác khó chịu trong lòng. Nam sinh này mặc dù không để cho cô cảm thấy quá bài xích nhưng cảm giác không thoải mái thì vẫn có.

Âu Dương Vân Thiên nắm lấy hai vai cô ấn lên cánh cửa. Giọng nói của anh có chút kích động:

- Anh rốt cục cũng gặp được em rồi.

Hử? Sở Ương Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào đô mắt sáng lấp lánh kia, không khách khí nói:

- Xin lỗi nhé, tôi không nhận ra anh!

Nếu như không phải bởi vì cô làm bẩn áo anh ta mà cảm thấy áy náy thì cô đã sớm đá bay anh ta ra rồi.

- Em quên anh rồi à.

Tròng mắt Âu Dương Vân Thiên bất giác ảm đạm, nhưng mà rất nhanh anh ta lại phấn chấn trở lại:

- Không sao. Dù sao chúng ta cũng gặp nhau có một lần. Anh tên Âu Dương Vân Thiên. Em nhớ không?

- Làm gì có?

Sở Ương Nguyệt thản nhiên hỏi.

Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên trở nên thất bại. Anh nhìn vẻ mặt không chút gợn sóng của Sở Ương Nguyệt, thử dò xét:

- Nguyệt Nguyệt, em chưa nghe qua tên anh lần nào hả?

Sở Ương Nguyệt đã không chịu được anh ta nữa rồi. Anh ta ngày càng dán sát vào, mặt cũng muốn tiến tới. Cô không khách khí đẩy anh ta ra:

- Tôi sẽ nhớ kỹ tên anh. Để lại địa chỉ đi! Quần áo của anh, tôi sẽ đền một bộ mới. Giờ tôi có thể đi chưa?

Âu Dương Vân Thiên kỳ quái hỏi:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, em cho rằng anh muốn em bồi thường bộ quần áo này?

- Không thì sao?

Sở Ương Nguyệt có chút phiền não, xoay người kéo lấy nắm cửa. Nhưng tay cô lại bị Âu Dương Vân Thiên nắm lấy.

- Buông tay ra!

Sở Ương Nguyệt tức giận nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy mình đã đụng phải một tên điên!

Âu Dương Vân Thiên dùng hai cánh tay vây Sở Ương Nguyệt vào giữa, cúi đầu nhìn cô. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói:

- Không ngờ, nữ sinh mà Âu Dương Vân Thiên tôi thầm mến mấy năm nay lại không nhận ra tôi. Xem ra, mị lực của tôi vẫn không đủ rồi.

Sau đó, anh ta vuốt cái cằm trơn bóng của mình, bộ dáng có chút suy tư:

- Xem ra chúng ta phải làm quen kỹ lại một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top