Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Thành, Tiểu Thành, dụng ý của tướng quân là gì? Có phải khi đặt tên cho ta lại nhớ đến Kim Kiến Thành khi ở hình dáng con người không?" Tiểu miêu cuộn tròn người trên giường gỗ, mắt ngọc to tròn khẽ nhìn tướng quân đang ngồi trên thư án. Trong lòng xúc cảm lại vô cùng mãnh liệt, không khỏi suy nghĩ tướng quân đã mang dụng tâm gì đối với y.

"Tiểu Thành, ngươi làm sao?" Lạc Hoa ngó nhìn tiểu bạch miêu lăn lộn trên giường gỗ. Hắn đứng lên khỏi ghế đi đến ôn nhu vuốt lấy lớp lông mao mềm mịn trên đỉnh đầu tiểu miêu. Kiến Thành thuận theo bàn tay ấm áp của Lạc Hoa, thích thú thở hắt ra.

Đối với tiểu Thành này, Lạc Hoa luôn mang cảm giác thật kì lạ, tiểu bạch miêu giống Kim Kiến Thành đến tám phần, lại chẳng phải y dưỡng ra. Trác Lạc Hoa xoa đầu bạch miêu, trong đầu nương theo những suy nghĩ đầy nghi hoặc. Từ khi gặp Kiến Thành, tiểu bạch miêu này lại xuất hiện, lại mang những biểu hiện giống với y. Trác Lạc Hoa lại không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Năm đó cứu được tiểu miêu tại biên cương xa xôi, đã mười năm trôi qua chẳng lẽ tiểu bạch miêu lại không thay đổi gì vẫn nhớ đến hắn sao?

Nhìn thấy tướng quân rơi vào trầm tư, Kim Kiến Thành lại vùi sâu hơn vào lòng bàn tay rắn rỏi, ý niệm muốn hỏi "Huynh làm sao vậy?"

Trác Lạc Hoa khẽ chuyển động ôm lấy tiểu bạch miêu trong tay ôn nhu chải lông cho tiểu Thành.

"Ta thật sự rất tò mò về ngươi và cả về người đó. Nếu như ngươi không phải là do đệ ấy dưỡng vậy tại sao lại mang đến cho ta cảm giác giống như Kiến Thành đang ở cạnh ta." Tướng quân mềm giọng nói, đôi mắt lim dim của Kiến Thành khẽ mở to.

Tiếng gõ cửa vang đều trong không gian tĩnh mịch. Kiến Thành nghe thấy liền hoảng sợ chui tọt vào chăn, Lạc Hoa chỉ nghĩ tiểu miêu sợ người lạ nên cũng chẳng kéo lấy tiểu Thành ra.

"Ai?"

"Hoa đệ, là ta."

"Đại ca, đêm khuya huynh đến tìm đệ có việc gì?" Lạc Hoa mở cửa, Trác Thiên Tứ từ ngoài đi vào.

"Hoàng thượng ban lệnh muốn ta đến Giang Châu phủ điều tra án." Trác Thiên Tứ mặt không chuyển sắc, thanh âm trầm khàn vang lên đều đều.

"Ngay bây giờ?" Lạc Hoa hỏi.

"Hoàng thượng nghe tin Giang Châu phủ suất hiện Miêu Yêu, muốn ta đến đó điều tra."

"Lại Miêu Yêu."

"Ta đến nói với đệ, lần này ta đi có lẽ sẽ phải mất nửa tháng, đệ ở phủ giúp ta chăm sóc mẫu thân, phụ thân cùng tổ phụ."

"Được, huynh an tâm." Lạc Hoa âm trầm vỗ vai đại ca.

Trác Thiên Tứ rời đi, Lạc Hoa nhớ đến tiểu Thành vẫn còn đang trong chăn liền đi đến vén chăn, chỉ thấy một tiểu Thành đang cuộn tròn người trên giường gỗ, Lạc Hoa ôm lấy tiểu bạch miêu mắt vẫn mở to tròn nhưng lại như đang rơi vào trầm tư.

"Tiểu Thành, ngươi sao vậy?"

"Mieooo~" Tiểu bạch miêu kêu lên một tiếng, mắt lại chớp chớp đáp lời Lạc Hoa.

Kiến Thành nghe thấy huynh đệ Trác Gia nói về Miêu Yêu, từng lời dạy bảo của ngoại công trôi trong tâm trí. Trái tim lại như mang lên đầu ngọn gió, Kiến Thành vùi mặt vào tay tướng quân.

"Nếu như bây giờ ta nói với huynh tiểu bạch miêu đang ở trên tay huynh chính là Kiến Thành, liệu huynh có thể chấp nhận hay không? Thân phận của ta, bí mật của ta, liệu khi huynh biết, chúng ta sẽ có thể giống như hiện tại không?"

Tiểu Bạch Miêu tựa đầu vào tay áo tướng quân, mắt ngọc xanh lam to tròn lơ đãng nhìn vào hư không. Từ trước đến nay Kiến Thành lại suy nghĩ quá đơn giản, y thích tướng quân, muốn ở bên cạnh tướng quân nhưng chưa từng nghĩ đến liệu tướng quân sẽ thế nào khi biết rằng y chính là Miêu Yêu mà nhân gian vẫn luôn tìm kiếm.

Trác Lạc Hoa đặt tiểu miêu lên giường gỗ, bản thân bên cạnh cởi bỏ lớp y phục ngoài, Lạc Kinh vào hạ nên khí trời oi bức, dù phòng có trang bị đủ băng phiến nhưng Trác Lạc Hoa thân là người luyện võ thuộc thể hoả lại thêm nhiều đêm hắn liên tục mơ thấy xuân mộng, hoả khí căng tràn nên tướng quân đôi lúc không mặc áo khi ngủ. Kiến Thành rơi vào những suy nghĩ ngổn ngang lại không để ý đến tướng quân không chút phòng bị để trần thân trên ngồi lên giường.

"Miéooooooo!?!?" Tiểu bạch miêu kêu lên một tiếng cả người lùi xa khi nhìn thấy thân thể cường tráng của tướng quân "Huynh lại làm cái gì vậy? Tại sao lại không mặc y phục chỉnh tề."

"Ngươi lại làm sao?"

"Ta hỏi huynh mới đúng? Tại sao không mặc áo?"

Kiến Thành tâm động, nội tâm gào thét qua miệng mèo lại chỉ có thể trở thành "Mieo mieo"

Lạc Hoa nghĩ rằng tiểu miêu muốn ngủ, ý muốn ôm lấy tiểu miêu nhưng tiểu bạch miêu lại cứ thế lùi xa, xoay vòng bên dưới chân giường, Lạc Hoa liền khó hiểu.

"Ngươi không ngủ sao?" 

"Làm sao ta ngủ được a."

"Ngươi đến đây, ta ôm ngươi đi ngủ. Hay ngươi muốn ngủ ở đó?"

Lạc Hoa khó hiểu nhưng cũng chẳng thúc ép tiểu miêu, hắn gác tay ra sau đầu từ từ nhắm mắt. Kiến Thành xoay vài vòng chẳng hiểu lại nghĩ gì, bốn chân mềm mịn nhẹ nhàng đi về phía Lạc Hoa, lông mao mềm mại cọ vào lòng ngực tướng quân, tiểu bạch miêu cuộn tròn trên người hắn đôi mắt mỏi mệt khép lại, hơi thở đều đặn. Tướng quân mỉm cười bàn tay rắn rỏi xoa đầu tiểu miêu.

.
.
.

Tiểu bạch miêu vào buổi sáng lại chẳng biết biến mất đâu. Trác Lạc Hoa nghi hoặc trong lòng ra lệnh hạ nhân đi khắp Trác phủ tìm kiếm. Tìm hết cả phủ cũng chẳng thấy tiểu bạch miêu, lại thấy Kiến Thành ngồi bên trên tảng đá lớn, ung dung ngâm chân vào hồ nước trong hoa viên, còn vui vẻ đạp nước. Xung quanh các tiểu miêu lớn nhỏ đùa giỡn bên cạnh y.

Nhìn thấy tướng quân ở phía đối diện, mắt mèo lại sáng rực vui như mèo con vẫy tay liên tục trên không trung.

"Tướng quân!!"

"Đệ làm gì ở đây?" Lạc Hoa mỉm cười đi đến bên cạnh y, đáy mắt ôn nhu như nước trong hồ rơi trên gương mặt của Kiến Thành.

"Ta ngâm chân a!!" Nói xong Kiến Thành vô tư giơ đôi chân ra khỏi mặt nước, trước mắt tướng quân ống quần xoắn lên tới đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp, đôi bàn chân trắng trẻo như ngọc khắc cùng các đầu ngón chân hồng hồng vô cùng đáng yêu.

"Ngâm chân?" Lạc Hoa đảo mắt lên tiếng, cố tình né tránh đi mỹ cảnh trước mắt. Tướng quân một tay chắp sau lưng, một tay cuộn thành nắm đặt lên miệng khẽ hắng giọng, hình ảnh làm hắn nhớ lại những đêm mộng xuân ở quân doanh sau khi y rời đi.

"Đúng vậy! Lạc Kinh không ngờ lại nóng đến mức như vậy, ta đi một đoạn từ đông viện đến đây mồ hôi cũng chảy ra ướt cả áo. Huynh nóng không, ngồi xuống đây cùng ngâm với ta."

Kiến Thành vui vẻ đung đưa chân, Lạc Hoa nghe đến đây liền bật cười, đây là hồ nước trong rất đặc biệt tại Trác Phủ, phụ thân đã huy động tất cả những thợ có tay nghề tốt trong kinh thành đào đất xây hồ, tạo không gian chỉ vì mẫu thân muốn có một nơi trong lành thưởng cảnh nay y lại vô tư ngâm chân tại đây, điều này vô tình khiến Lach Hoa không nhịn được mà bật cười.

Lạc Hoa cười ôn nhu, tay chạm nhẹ tóc y, lắc nhẹ đầu "Đệ ngâm đi, đệ có nóng lắm không? Hầm băng trong phủ còn có rất nhiều băng phiến, ta cho người đem qua cho đệ."

"Hả? Băng phiến rất đắt tiền, huynh nên tiết kiệm, thời tiết vào hạ còn phải kéo dài thêm vài tháng mới hết." Kiến Thành trả lời sau đó nhỏ giọng "Huống chi giờ huynh không còn làm đại tướng quân."

"Không sao! Ta đủ sức cho đệ dùng băng phiến cả năm cũng được huống chi là vài tháng" Lạc Hoa cười lớn.

Kiến Thành bất ngờ, y nghe A Ninh nói lại băng phiến giá trị liên thành, thường chỉ là cống phẩm từ nơi khác mang đến kinh thành, do đó chỉ có quý nhân trong cung cùng quyền quý trong thành mới được dùng nhưng số lượng rất hạn chế, quý phi trong cung nhiều lắm mỗi ngày chỉ có vài khối băng nhỏ. Tại sao phủ tướng quân lại có cả hầm băng?

"Đệ có nhìn thấy tiểu bạch miêu nào chạy qua chạy lại Đông viện và Tây viện không?" Lạc Hoa vừa hỏi vừa quan sát biểu hiện của y.

"Không... Không á?!" Kiến Thành giật thót nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh "Không phải tiểu miêu của huynh đều ở đây hết sao?" Nói rồi y chỉ những bé mèo xung quanh.

"Không phải, ta..." Bỗng lúc đó, một hạ nhân đi đến bẩm lên Lạc Hoa.

"Nhị thiếu gia, lão hầu gia muốn gặp người ạ."

Lạc Hoa gật đầu, tay vô thức chạm vào tóc Kiến Thành "Ta đi gặp tổ phụ, nếu đệ nóng hãy nói với hạ nhân mang thêm băng phiến đến Đông viện cho đệ." Nói rồi Lạc Hoa rời đi bỏ lại Kiến Thành với trái tim đang chênh vênh.

"Ôi tim ta, hết hồn thật chứ, huynh ấy chắc chưa biết chuyện gì đúng không?" Kiến Thành vuốt ngực thở phào.

"Biết chuyện gì vậy thiếu gia?" Thình lình A Ninh từ đầu xuất hiện.

"Miéoooo" Kiến Thành lại lần nữa giật thót "A Ninhhhh, ngươi có thể nào đừng xuất hiện bất ngờ như vậy không?"

"Xin lỗi thiếu gia."

"Ngồi xuống đi!" Kiến Thành lên tiếng vỗ vỗ tay vào bên cạnh.

Kiến Thành cùng A Ninh ngồi đó được nửa canh giờ, chân cũng không còn được ngâm trong nước, thay vào đó y cùng A Ninh đùa giỡn với những tiểu miêu xung quanh, khung cảnh nhu thuận, làn gió mát dịu khẽ lướt qua như mang đi cái oi bức của ngày hạ.

Bỗng xa xa hai con cá đẹp mắt ngôi lên trên mặt nước rồi từ từ ngửa bụng lên trời.

"A Ninh, ngươi xem, hai con cá đó sắp chết rồi, hay là chúng ta mang tụi nó lên nướng đi. Ta muốn ăn cá nướng quá!" Kiến Thành lên tiếng, tay vỗ liên tục vào người A Ninh.

"Được không thiếu gia? Chúng ta làm vậy có sao không? Lần trước người súyt chút thiêu rụi cả doanh trại của tướng quân rồi." A Ninh lo lắng.

"Nhưng chúng sắp chết rồi mà." Kiến Thành than thở, nếu cứ bỏ qua thì thật lãng phí.

Không còn cách nào khác, A Ninh đành chiều theo ý thiếu gia nhà mình. Kiến Thành vớt hai con cá lên, dùng cành cây khô xung quanh nhóm lên một đống lửa nhỏ cách đó không xa, dùng que gỗ xiên cá nướng lên.

Mùi hương từ cá nướng kèm theo nước sốt đặc chế của A Ninh bay lên kéo một vài hạ nhân đi đến.

"A, Kim thiếu gia, sao người lại nướng cá này, cá này không ăn được, đây là Cẩm lý ngư cống phẩm ngự ban của Trác phủ." Một tỳ nữ nhìn thấy liền lên tiếng.

"Hả?" Kiến Thành nghe thấy liền giật mình thả xiên cá xuống, các tiểu miêu xung quanh liền mieo mieo liên tục vùi đầu vào ăn cá nướng rơi trên mặt đất.

"A Ninh, A Ninh, có phải ta lại gây hoạ nữa không?" Kiến Thành nhìn các tiểu miêu ăn cá nướng khóc không ra tiếng, giương mắt long lanh nước nhìn A Ninh.

A Ninh "Ta cũng là đồng phạm với người mà thiếu gia."

.
.
.
.

Trong thư phòng, Lão hầu gia nhấp một ngụm trà nhìn Trác Lạc Hoa, bên cạnh còn có Trác lão gia cùng Trác phu nhân.

"Hai ngày nữa là đại thọ sáu mươi tuổi của Nghiêm lão thái gia, ông ấy là lão bằng hữu của tổ phụ, sức khoẻ ta dạo này không tốt, con thay ta mang theo lễ vật đến Nghiêm gia tỏ lòng thành"

"Vâng, tổ phụ" Lạc Hoa cuối đầu.

"Nghiêm gia ở ngoại thành, con hãy đi cùng Dương Quan.

Trác Lạc Hoa âm trầm suy nghĩ, bất chợt lên tiếng "Tổ phụ, con có thể dẫn theo Kiến Thành không ạ?"

"Thành Nhi sao. Cũng tốt, việc châm cứu cũng đã xong, bệnh tình của ta cũng đã khỏi. Thành Nhi đến Lạc Kinh này cũng đã lâu vẫn chưa ra khỏi Trác Phủ, con cứ dẫn theo y, hãy nhớ chăm sóc y thật tốt." Trác phu nhân lên tiếng.

"Dạ, mẫu thân!"

"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia!!!" Hạ nhân từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào bẩm báo.

"Chuyện gì?" Trác Lạc Hoa lên tiếng.

"Kim thiếu gia nướng cá trong hoa viên. Lúc nãy hạ nhân nhìn thấy liền nói với thiếu gia. Chẳng hiểu tại sao thiếu gia lại leo lên nóc lương đình không chịu xuống." Hạ nhân cuối đầu bẩm tấu.

"Ta đi xem!" Nghe thấy vậy, Lạc Hoa bèn đứng dậy, cúi đầu hành lễ rồi đi ra khỏi thư phòng.

"Tại sao Thành Nhi lại leo lên nóc nhà?" Trác lão gia hỏi.

"Tại... tại cá Kim thiếu gia nướng là Cẩm lý ngư ngự ban." Hạ nhân lắp bắp bẩm tấu.

"Chúng ta cũng đi xem sao!" Lão hầu gia lên tiếng.

.
.
.

Cùng lúc đó, sau khi nghe tỳ nữ nói cá y nướng là cống phẩm ngự ban, Kiến Thành sợ hãi tướng quân lại trách phạt không biết làm gì bèn leo thẳng lên nóc lương đình, y như một tiểu miêu gây hoạ, lấm lét nhìn xuống các hạ nhân bên dưới. A Ninh không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng bên dưới an ủi thiếu gia nhà mình.

"Thiếu gia, người leo xuống đi mà, ở trên đó rất trơn, người té thì làm sao?"

"A Ninh, ta lại gây hoạ rồi, làm sao bây giờ?" Kiến Thành mặt thay đổi sắc, nhất định không chịu xuống.

"Không sao cả, đệ xuống đây, chúng ta nói chuyện." Giọng Lạc Hoa vang lên, y vừa nghe giọng hắn bèn sợ hãi, núp sau mái ngói lương đình không chịu ló mặt ra.

"Tướng quân, huynh đừng trách ta có được không, ta xin lỗi, ta không biết đó là Cẩm lý ngư ngự ban." Kiến Thành rụt rè lên tiếng "Lúc đó ta thấy chúng sắp chết rồi."

Kiến Thành oan ức, đã không được ăn cá, toàn bộ đều bị đàn tiểu miêu ăn hết, bụng đói lại còn sắp bị tướng quân mắng.

"Thành Nhi, con mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!" Trác phu nhân vừa đến liền thấy Kiến Thành đứng trên nóc cao.

"Con xin lỗi bá mẫu!" Kiến Thành lên tiếng.

"Tướng quân, huynh đừng mắng ta có được không? Ta sẽ không phá phách nữa."  Kiến Thành chu môi uất ức.

"Ta có nói là sẽ mắng đệ sao?" Lạc Hoa thở dài.

"Lần nào ta gây hoạ huynh cũng đều lớn tiếng mắng ta." Kiến Thành khịt mũi, câu nói mang tính khẳng định lại khiến trái tim Lạc Hoa rơi vào trầm tư.

"Ngoan, ta đã nói từ nay sẽ chỉ dịu dàng với đệ, đệ làm gì ta cũng sẽ không mắng, sẽ không bao giờ lớn tiếng với đệ nữa. Đệ mau xuống, có phải đói bụng rồi không?"

Giọng điệu dịu dàng như rót mật vào tim Kiến Thành, y mỉm cười như mèo con được xoa dịu, dùng khinh công từ trên nóc lương đình bay xuống đáp gọn trước mặt tất cả.

Kiến Thành mỉm cười với Lạc Hoa "Huynh hứa rồi đó!"

Lạc Hoa bật cười gật đầu. Kiến Thành lúc này mới nhận ra ánh mắt của các bật trưởng bối, y cuối đầu.

"Trác gia gia, bá phụ, bá mẫu, con xin lỗi."

Trác lão hầu gia mỉm cười "Con vừa gọi ta là gì?"

"Trác Gia Gia ạ!?"

"Hahaha từ nhỏ đến lớn Hoa nhi và Tứ Nhi đều gọi ta là tổ phụ. Ba từ Trác Gia Gia này sao lại nghe thật mềm tai. Đứa trẻ khả ái như thế này thật khiến Trác gia buồn tẻ thêm màu sắc, sao lại nỡ trách phạt con."

"Từ lúc con đến đây, cả Trác Phủ liền trở nên náo nhiệt. Con không cần phải cảm thấy có lỗi." Trác phu nhân mỉm cười nắm lấy tay y.

"Được rồi, được rồi, Thành Nhi con đói rồi đúng không? Chúng ta đi dùng vãn thiện." Trác lão gia vỗ nhẹ lên vai Kiến Thành.

Y vui vẻ gật đầu, tung tăng đi theo trưởng bối. Lạc Hoa nhìn bóng lưng tự tin của Kiến Thành khi rời đi lại nhìn sang hồ cá bên cạnh.

"Người đâu!!"

"Dạ, Nhị thiếu gia."

"Cá trong hồ hiện tại đã chết, Cẩm Lý Ngư hoàng thượng ngự ban không nên xem nhẹ nên ta sẽ thật tận dụng để không phụ thánh ân. Mang tất cả đi nướng lên."

"Dạ?" Hạ nhân nhìn những con cá đang bơi lượn trong nước.

Trác Lạc Hoa không nói gì thêm. Hạ nhân đã tỏ tường ý tứ của thiếu gia, liền cúi đầu tuân lệnh.
.
.
.
.
Chú thích:
* Cẩm lý ngư : Cá chép vàng
* Băng phiến : Nước đá tảng

Xin lỗi mn, mọi người đợi fic có lâu không, mn đọc fic nhớ cmt cho mình xem với nha. Cảm ơn mn đã yêu thích fic của mình. 🖤💙

Chúc mn đọc truyện vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top