Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trác Thiên Tứ đã ba năm không gặp đệ đệ của mình, năm Lạc Hoa còn là một thiếu niên chưa nhược quán đã tòng quân ra trận. Năm đó Thiên Tứ cũng đã mười tám đỗ đạt vào triều làm quan. Suốt hơn bảy năm không gặp, vào ba năm trước Thiên Tứ được hoàng đế ban lệnh điều tra vụ án ở biên cương mới có dịp gặp lại đệ đệ của mình. Lạc Hoa khi ấy đã trở thành đại tướng quân tay nắm binh quyền. Huynh đệ Trác gia từ nhỏ nổi tiếng tình thâm, thân thiết tựa tay chân, dù xa cách nhưng Trác Thiên Tứ vô cùng hiểu rõ đệ đệ của mình. Trác Lạc Hoa là người trầm lặng ít nói, nội tâm có xáo trộn cũng chẳng mảy may biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Thiên Tứ lại vô cùng hiểu rõ.

"Đại ca, huynh không ở phủ cùng mẫu thân, kéo đệ đến tửu lâu làm gì?" Lạc Hoa tay nâng chén Trúc Diệp Thanh thượng hạng, được ca ca đem về từ Lạc Giang, vừa nói vừa nhìn xuống con đường đang tấp nập người qua lại bên dưới.

"Đã lâu rồi hai huynh đệ chúng ta chưa uống với nhau. Mẫu thân đã nghỉ ngơi, hiện tại cũng không cần ta bên cạnh." Trác Thiên Tứ gọi tiểu nhị mang món ăn đến.

"Đệ đã lâu không về Lạc Kinh, vừa về đã phải vùi đầu luyện binh, ta e là đệ cũng chưa thật sự tận hưởng thời gian nghỉ ngơi nào." Trác Thiên Tứ cầm lên bình Trúc Diệp Thanh rót vào chén cả hai.

"Ta tìm được loại tửu này ở Lạc Giang, vị ngọt tinh khiết, uống cùng mỹ vị của Tuý Tiên cư là hợp nhất, đệ nên uống nhiều một chút."

Trác Lạc Hoa nâng chén phẩm rượu, vị ngọt thanh thoát, phảng phất mùi thơm của lá trúc, hậu vị càng sâu, nếm một lần là nhớ mãi, thật giống người nào đó, tiếp xúc một lần, không cách nào quên được.

Trong nhã gian riêng biệt trong tửu lâu, cửa gỗ lớn đóng kín vô cùng riêng tư, trong phòng chỉ duy nhất hai người, đối diện chỉ có một cái cửa sổ nhìn ra đường xá của Lạc Kinh, hắn gần như hiểu rõ dụng ý của đại ca, thâm trầm cầm lên chén rượu.

"Đại ca, huynh có chuyện gì cần nói đúng không?"

Thiên Tứ mỉm cười "Cái này ta phải hỏi đệ rồi. Đại tướng quân của chúng ta, có phải đang có điều làm đệ bận tâm."

"Đệ không có." Lạc Hoa trầm lặng né tránh đi câu hỏi của đại ca, phút chốc lại có chút không tự chủ hình bóng Kiến Thành lần nữa phủ kín tâm trí. Lạc Hoa uống cạn chén rượu trong tay, cố gắng mang Kim Kiến Thành ra khỏi tâm tư đang hỗn loạn, những lại hoàn toàn trái ngược.

"Được, đệ không nói, ta không hỏi." Thiên Tứ uống lấy chén rượu "Ta muốn nói cùng đệ một vài điều quan trọng."

"Đại ca cứ nói!" Lạc Hoa nhìn Thiên Tứ đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Tùng Giang phủ cách Lạc Giang không xa đang xảy ra nạn đói, thời tiết khô hạn, mất mùa dẫn đến thiên tai, rất nhiều dân chúng chạy nạn sang Lạc Giang, tri phủ Lạc Giang đã thượng tấu lên triều đình từ mấy tháng trước, nhưng vẫn bặt vô âm tính." Trác Thiên Tứ lên tiếng.

"Tùng Giang từng là thành trấn rất giàu có, sao lại tới nông nổi này." Lạc Hoa chau mày hỏi.

"Đúng vậy, trước khi hồi kinh, ta chủ ý đi vòng qua Tùng Giang, tình hình thật sự rất nghiêm trọng. Sáng nay thượng triều, ta đã báo cáo tình hình với hoàng thượng."

"Vậy hoàng thượng đã có đối sách gì, nhất định phải cử người đi Tùng Giang cứu trợ nạn dân." Lạc Hoa lên tiếng.

"Không có, hoàng thượng chỉ phất tay bảo không cần quan tâm, chỉ lo chú tâm vào vụ án Miêu Yêu." Thiên Tứ cười lạnh "Từ lúc ta nhậm chức hình bộ thượng thư đến nay, mỗi năm đều phải điều tra rất nhiều vụ án miêu yêu xuất hiện. Kết quả chẳng thu lại được gì, ta cảm thấy việc này quả thật dư thừa."

"Hôn quân!"Lạc Hoa gằn giọng.

"Thiên ạ, đệ đệ của ta ơi, đệ không cần phải mắng giữa tửu lâu chứ, chán sống rồi à." Thiên Tứ lên tiếng "Thật ra ta đã điều tra về Miêu Yêu mấy năm nay, toàn bộ đều là lừa người, có thể Miêu Yêu thật sự không hề tồn tại."

Lạc Hoa trầm ngâm suy nghĩ, chén rượu trong tay lại lần nữa uống cạn. Hoàng thượng bao năm nay bị những điển tích về Miêu Yêu làm cho thần trí điên đảo, triều chính không màng, bá tánh lầm than. Trác Lão Hầu Gia cùng quần thần trong triều nhiều lần khuyên ngăn nhưng hoàng thượng bao năm vẫn vậy, từ lúc tiên đế băng hà để ngài lên cai trị Lạc Quốc, hoàng thượng chỉ chạy theo những điển tích không có thật.

Trác Lạc Hoa thân là đại tướng quân, bao năm nay chinh chiến nơi xa trường, nhưng chưa một lần nhìn thấy hoàng thướng ngự giá thân chinh đến biên cương xem rõ tình hình dân chúng nơi đây đang lầm than thế nào vì chiến tranh.

Trác Lạc Hoa rót chén rượu đầy, đưa mắt nhìn về phía con đường tấp nập bên dưới. Hắn mở to mắt khi nhìn thấy bóng dáng bạch y quen thuộc giữa dòng người đông đúc, tựa đoá hoa tuyết giữa lòng sa mạc, nổi bật trong đám đông.

"Kim Kiến Thành!" Lạc Hoa khẽ gọi.

Chiếc khăn lụa mỏng treo trên nửa khuôn mặt thanh tú, tựa như thiên tiên bước ra từ bức tranh sơn thủy.

Kiến Thành giữa dòng người đông đúc bắt gặp ánh mắt thâm thuý của tướng quân mà y mong nhớ. Cả hai nhìn nhau giữa biển người tấp nập. Làn gió nhẹ thổi bay khăn lụa trên mặt Kiến Thành lên không trung chẳng rõ vô tình hay hữu ý tướng quân đã bắt được chiếc khăn. Dòng người cứ xô đẩy vào nhau tiến về phía trước, Kiến Thành bị đẩy đi ra một đoạn khá xa. Lạc Hoa đứng trên tửu lâu cầm lấy khăn lụa trắng, mùi thơm nhè nhẹ trên tấm khăn che mặt lượn lờ quanh chóp mũi khiến tâm trí tướng quân lại lần nữa rơi vào những hỗn độn khó giải bày.

Lạc Kinh đêm nay trăng thanh gió mát, nhưng đó không phải là tất cả, điều bất ngờ hơn là đêm nay lại xuất hiện tiếng ngọc tiêu trầm bổng du dương. Đêm trăng yên tĩnh, tiếng tiêu nức nở mang theo cảm giác thê lương, từ từ chậm rãi, như xa như gần. Âm thanh trong trẻo như tiếng gió trên rừng cao xuống tới biển xanh, lúc trầm lúc bổng tựa như trăng trong đáy nước, làm lòng người tĩnh lặng. Dân chúng trong thành kéo nhau ra tìm kiếm xem vị nào thổi được âm thanh thần tiên như vậy.

"Dễ nghe! Ai lại có thể thổi khúc nhạc hay đến vậy?"

"Đúng vậy, lần đầu ta nghe được một tiêu khúc tuyệt vời như này."

"Quá hay!"

Huynh đệ nhà họ Trác cưỡi trên hắc mã trên đường hồi phủ cũng bị tiếng tiêu thu hút mà dừng lại. Trác Thiên Tứ lên tiếng "Thật hay, ai lại nữa đêm tấu một tiêu khúc hay như vậy?"

Chỉ có mỗi Lạc Hoa, sau khi nghe tiếng tiêu lại tâm trí không yên, lòng bồn chồn không rõ lí do, hắn chỉ biết làm theo lí trí mách bảo, phải tìm cho bằng được người thổi tiếng tiêu này, bèn nói với huynh trưởng "Ca ca dẫn ngựa về giúp đệ, đệ có việc cần làm." Dứt lời liền tung người thi triển kinh công, biến mất vô tung.

Kiến Thành sau khi chạm mắt với Lạc Hoa trên đường lớn, bị dòng người vô tình đẩy đi, giữa cung đường đông đúc lạc mất ánh mắt của tướng quân.

Trở về khách điếm với mớ cảm xúc hỗn độn, Kiến Thành gọi A Ninh mang tiêu ngọc đến liền một mình phi thân lên nóc toà tháp cao nhất kinh thành, ngồi thổi một đoạn tiêu khúc để giải bày tương tư của mình, tiêu khúc thổi ra như tiếng lòng đang ngổn ngang.

Ánh trăng rơi trên vạt sa y mỏng như toả hào quang, đôi tay trắng nõn thon dài đặt trên ngọc tiêu, cảm giác đôi tay ấy so với ngọc càng mượt mà hơn bội phần. Đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng mỹ lệ vô song hoà cùng từng đợt tiếng tiêu. Mái tóc đen ửng nâu nhạt bay tán loạn theo từng đợt gió đêm, hình ảnh kiều diễm, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ tâm thần mê mẫn không thể dời mắt.

Kiến Thành thổi tiêu, giải bày hết tâm trạng rối bời của mình, hình ảnh Trác tướng quân ngồi bên cửa sổ nhìn xuống tràn đầy trong tâm trí, y càng lúc càng tỏ tường lòng mình, y nhận ra rằng đối với y, tướng quân không còn chỉ là một ân công, từ lúc nào hắn đã chiếm trọn tâm trí y, y còn chưa trả lại ngọc bội cho hắn nên y không thể rời đi như vậy.

Lạc Hoa thi triển khinh công bay theo hướng tiếng tiêu, nhưng tiêu khúc này như gần như xa, người thổi tiêu như cố ý thêm vào nội lực, để người khác không thể tìm kiếm được. Lạc Hoa dạo hết một vòng kinh thành vẫn không tìm thấy được người thổi tiêu cho tới khúc tiếng tiêu dừng lại và như tan vào đêm khuya tĩnh lặng.
.
.
.

Kiến Thành tâm trạng vô cùng tốt, tay gắp chiếc tiểu lung bao cho vào miệng nhai ngon lành. A Ninh kéo mắt nhìn thiếu gia khác lạ, dáng vẻ ủ rũ mấy ngày qua giống như đã theo cơn gió bay đi mất, nhịn không được liền hỏi.

"Thiếu gia, hôm nay tâm trạng thiếu gia tốt, có phải xảy ra chuyện gì?"

Kiến Thành miệng nhai bánh, vô cùng tự nhiên "Ta phải ăn no sau đó đi tìm tướng quân của ta."

"Tướng quân của ai?" A Ninh nhướng mày ghé sát tai Kiến Thành "Thiếu gia, tướng quân từ khi nào thành của người vậy?" A Ninh che môi cười, hai má Kiến Thành vô thức ửng đỏ.

"Ngươi hôm nay dám chọc ghẹo ta, có tin ta cắt râu ngươi không?"

"Được, được, không ghẹo thiếu gia nữa. Nhưng thiếu gia người làm sao để tìm tướng quân. Có phải sẽ trở về doanh trại không ạ? Như vậy cũng rất tốt." A Ninh hào hứng ra mặt, Kiến Thành nhíu mày ghé sát A Ninh.

"Xem nào, là ai đang hào hứng trở về doanh trại. Ta hay là ngươi vậy? Nói xem ngươi đang muốn gặp lại ai sao?"

"Ta... Ta không có. Ta chỉ muốn thiếu gia gặp lại tướng quân." A Ninh có chút ngượng ngùng né tránh đi tiểu thiếu gia đang mở to mắt tò mò.

Kiến Thành trở về chỗ ngồi ngay ngắn, y khoanh tay trầm tư suy ngẫm "Ta nghĩ hiện tại ta không thể trở về doanh trại được nữa, phải tìm cách khác thôi."

Bàn bên cạnh đột ngột có người to tiếng "Quái lạ, ta đây hành y hơn ba mươi năm chưa từng gặp qua loại bệnh nào cổ quái như vậy?"

"Ý thúc là bệnh của Trác phu nhân sao?" Người trẻ hơn lên tiếng, kéo người đang lớn tiếng ngồi xuống bàn.

"Trác phu nhân?" Kiến Thành lẩm bẩm.

"Thúc thúc xưa nay đã từng chữa trị qua bao nhiêu bệnh, chẳng lẽ lại không chuẩn đoán ra?"

Người đàn ông có bộ râu dài lắc đầu "Trác phủ hiện tại đã ban lệnh tìm kiếm danh y trong thiên hạ, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho phu nhân đều sẽ được trọng thưởng."

"Chỉ tiếc là người đứng đầu Thái y viện trong cung còn bó tay trước căn bệnh lạ này chứ nói gì về đại phu nhân gian."

Kiến Thành nghe đến đây, trong lòng liền có khởi sắc "A Ninh, chúng ta đến Trác phủ đi."
.
.
.

Trác phủ không hổ là đệ nhất công thần, trước cửa hai tượng sư tử đá bật nhất, cửa lớn được làm từ gỗ quý được khắc sâu gia huy của gia tộc họ Trác, trên cao là tấm biển vàng được Thái tổ hoàng đế ngự ban "Trấn quốc hầu phủ" tạo nên khí thế kiêu hùng và uy nghi.

Kim Kiến Thành đứng dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt, khoanh tay muốn đi vào trong liền bị gia nhân chặn lại.

"Tiểu công tử, cho hỏi người muốn đi đâu."

"Ta đến tìm Trác phu nhân chữa bệnh."

"Người là đại phu sao?" Gia nhân đôi phần bất ngờ "Người chờ ở đây, hạ nhân vào bẩm báo."

Một lúc trôi qua, hạ nhân trở ra mời Kiến Thành cùng A Ninh vào trong. Bên trong chính sảnh, một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc đã hoa râm nhưng lại trông uy dũng bất phàm, mang khí thế một đại tướng quân ngồi trên chủ vị, đôi mắt cương nghị dò xét nhìn Kiến Thành.

Một người khác ngồi trên ghế cao ở phía bên cạnh chủ vị, đôi mắt vẫn là sắc bén nhưng uy thế của một vị quan cao cao tại thượng. Kiến Thành nhìn qua đã rõ, đây chính là Trác Lão Hầu Gia và Trác Lão Gia.

"Tại hạ Kim Kiến Thành, bái kiến lão Hầu gia và Trác lão gia."

Lão Hầu gia nhìn qua một lượt, thiếu niên dung mạo như hoa, xinh đẹp hơn người, da trắng, mắt to, mũi cao, môi đỏ, toát lên khí chất bất phàm, nhìn thế nào cũng không phải là một đại phu tầm thường.

"Ngươi có thế chữa được bệnh của con dâu ta sao?"

"Dạ được ạ." Kiến Thành tự tin đáp ứng.

"Ngươi chắc chắn? Ngươi còn chưa xem qua bệnh?"

Kiến Thành gật đầu tự tin, lão Hầu gia nở nụ cười nhẹ, nhìn người bao nhiêu năm, ngài bất giác tin tưởng vào thiếu niên vừa qua nhược quán đứng trước mặt này. Lúc này đây gia nhân từ bên ngoài đi vào bẩm báo.

"Bẩm Hầu gia, Lão gia, hai vị công tử đã trở về."

"Được, gọi chúng nó đến đưa Kim thiếu gia đến chỗ phu nhân."

Gia nhân ra ngoài thông báo, một lúc sao đã thấy Thiên Tứ cùng Lạc Hoa đi vào chính đường.

"Tổ phụ, phụ thân." Giọng nói này Kiến Thành vừa nghe đã cảm thấy cả người cứng đơ, nhất thời không dám xoay người.

Lạc Hoa đưa mắt nhìn người trước mắt, bạch y cùng hoa văn tuyết tùng quen mắt này như khắc sâu vào đại não. Tướng quân trực tiếp đi đến nắm lấy vai y.

"Kim Kiến Thành!"

Kiến Thành mỉm cười, mắt to tinh nghịch ngước nhìn tướng quân, má lúm xinh đẹp cùng lệ chí bên má như hoa như ngọc mỹ lệ vô song.

"Tướng quân!!!"
.
.
.

Gặp lại nhau rồi, Trác tướng quân không cần truy thê nữa, tiểu miêu yêu trực tiếp đến tìm người rồi 🫣 để lại cmt cho ý kiến nò....
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top