Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1:Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trong một khu rừng tăm tối cuối thu,ánh trăng tròn  xuyên qua tán cây,tỏa sáng xuống mặt lá rụng,đêm đã từ từ về khuya nhưng không gian xem chừng không yên ắng lắm:tiếng bước chân vội vã,tiếng khóc,tiếng la hét,tiếng thổi kèn,đâu đâu trong không khí còn vướng mùi khói,mùi máu và những thanh kiếm,dao,cuốc,chày,rựa,... nhuốm đầy máu sói.

-Đừng để cho chúng thoát,bọn người sói đầy ghê rợn ấy phải bị giết chết tất cả không được bỏ sót.Bao dung hay tha thứ cho chúng đều không được.Nếu ai có ý bảo vệ chúng,có nghĩa là đồng minh của chúng,chém chết không dung thứ.

-Rõ

Tiếng ra lệnh giận dữ của một người đàn ông đứng tuổi chỉ huy mọi người,hai mắt trợn lên,hàm răng cắn chặt,mặt và tay dính đầy mùi máu sói nồng nặc đang gào thét truy đuổi những người sói bỏ chạy.Xung quanh là những người nông dân,phụ nữ,trẻ em và kể cả người già,tay cuốc,tay rựa,tay vũ khí mà xông lên,mà truy giết.

"Ông ơi,ông ơi,sao chúng ta phải bỏ chạy vậy?sao mọi người lại bị như vậy?Chúng ta sắp bị giết chết rồi sao,cháu đâu phải là đứa trẻ hư đâu,nói với họ đừng giết cháu mà!"-Tiếng nói đầy sự ngây thơ,lo lắng,bất an và sự sợ hãi đến tột cùng của một cậu bé vừa tròn sáu tuổi,mái tóc dài che đi đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều,hai bên để lộ đôi tai sói đen nhỏ còn vương mùi khói lửa.

"Nín đi nào Dương Dương,đừng để lộ tai ra ngoài ,dinh thự của gia tộc người sói chúng ta đã bị thiêu cháy rồi,mọi người đều đã không còn,nơi ấy chẳng còn gì để chúng ta quay về nữa,bọn họ giết chết chúng ta không cần lí do,đơn giản chúng ta là người sói.Một ngày nào đó họ nghĩ họ cần phải giết chúng ta để đề phòng trăng tròn như hôm nay."-Người ông dừng lại,lấy tay khoác mũ áo che đi đôi tai sói nhỏ của cậu.

Những người truy giết người sói đã đuổi kịp,họ bao vây người sói với con mắt căm phẫn,ngọn đuốc sáng lập lòe trên tay họ dúi vào như muốn thiêu đốt trong điên loạn từng mẩu xương,miếng thịt của người sói.

Từ trong túi áo,người ông lấy ra một sợi dây có đính một viên đá xanh màu lục bảo,bên trong mập mờ là một hình tượng trăng tròn,đeo lên cổ cậu bé:"Dương,hãy chạy đi,sợi dây này có lẽ là món quà quý giá đầu tiên cũng như cuối cùng ông muốn trao lại cho cháu.Chạy đi và sống theo cách của cháu,một con người hay một người sói đều do cháu quyết định.Sợi dây này sẽ bảo vệ cháu,ít ra là ông có thể làm được tới đây để không thấy hổ thẹn với lời hứa năm xưa với bố mẹ quá cố của cháu.Đi đi Dương,chạy đi.Ông sẽ giữ chân những người này.Và sống tốt như những đứa trẻ khác nhé."

"Tôi chạy được xa quá rồi,chạy rất xa nhưng tại sao tôi vẫn còn nghe thấy tiếng ông.Chân tôi tê rã,rướm máu vì giẫm phải gai,hơi thở hổn hển đến kiệt sức,đầu óc tôi trở nên trống rỗng,tôi là một đứa chết nhát,là một đứa trốn tránh tất cả mọi việc,ông hi sinh vì bảo vệ tôi.Và giờ đây tôi đang chạy trốn,đằng sau là người ông đã chở che cho tôi đến không màng tính mạng.Tôi vẫn chạy,chạy trốn dưới ánh trăng tròn ấy,chạy trốn trên sự chết nhát,chạy trốn với đôi chân rướm máu và chạy trốn vì được ông bảo vệ.Tôi đã chạy đến bìa rừng,tôi dường như kiệc sức:"Chẳng còn ai đuổi theo nữa đâu".Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng,chân tay mệt lả,tôi bắt đầu thiếp dần với những câu hỏi trong vô thức:"Tôi là ai?Tại sao lại chạy trốn?Tại sao lại ở đây,ở đây vì ai chứ?".

Mặt trời lên dần,những ánh sáng dụi nhẹ bắt đầu tỏa nắng nhưng vẫn còn vương vấn sương đêm.Một đoàn xe ngựa từ xa đi trên con đường vào thị trấn chuyển bánh,hình như là xe ngựa của một thương nhân giàu có."Bên kia có người,dừng xe một chút."-Một người đàn ông vén màn xe cất tiếng nói.

-Là một cậu bé.Sao lại nằm ở cạnh bìa rừng,mình đầy vết xước,chân rướm máu và một sợi dây chuyền ở cổ.Ủa,sợi dây...chuyền...này...là...của...

-Ông Vương,ông xong chưa ạ,chúng ta sẽ về hơi muộn giờ một chút đấy.

-Ừ ta biết rồi,cho ta thêm vài phút.

Ông vừa nói,vừa cõng cậu bé trên lưng,bước lên chiếc xe ngựa tiếp tục chuyển bánh đến thị trấn phía xa.Đi một lúc lâu,xe ngựa dừng bánh tại một căn biệt thự rộng lớn trong thị trấn.

-Ồ,cậu bé đang từ từ mở mắt đấy.Có vẻ đã khá hơn rồi.

"Ông là ai,ông là...con người sao.Sao tôi lại ở đây?"Cậu bé bàng hoàng tỉnh dậy,nhìn thấy người đàn ông,rút vội chiếc dao găm nhỏ trong túi ra,thủ sát vào mép tường,mặt hầm hừ phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.Ông Vương tiến lại gần,cất tiếng nói:

-Cậu là chủ sở hữu của sợi dây chuyền trên cổ sao?

-Không liên quan tới con người bình thường.

-Sao cậu lại bất tỉnh ở bìa rừng như vậy?

-Không liên quan tới con người bình thường.

-Sao cậu bị thương thế?

-Không liên quan tới con người bình thường.Mà ...vết thương...

-Tôi chữa nó cho cậu rồi.Và tôi còn biết cậu là một người sói nhờ vết bớt ở cổ hình hoa phụ tử,nó là đặc trưng của mỗi người sói .Còn sợi dây đó thuộc về một người khác đúng không?

-Tại sao ông lại biết rõ như thế,tôi chưa từng gặp mặt ông,tại sao ông lại biết sợi dây chuyền này thuộc về người khác.

"Màu lục bảo của viên đá đó là của tộc trưởng gia tộc người sói phía Bắc.Tôi biết rõ điều đó vì có một lần ông cậu đã cứu mạng tôi.Lúc ấy tôi vô tình trượt chân rơi xuống vách đá nhọn,tôi cố gắng chống cự nhưng chân tôi đã bị đâm trúng,chân tôi tê liệt ,rướm máu và tôi nằm bất động trong vô vọng.Ông cậu đã cứu giúp tôi,lúc chợp mắt tỉnh dậy tôi thoáng nhìn thấy sợi dây chuyền ấy và những tiếng nói:"Tộc trưởng,ông ở đâu,tộc trưởng,..".Từ đó tôi bắt đầu tìm hiểu về người sói,để một ngày nào đó tôi có thể trả ơn ông ấy.Và sau đó tôi gặp cậu ở bìa rừng và nhìn thấy sợi dây chuyền y hệt ngày ấy tôi nhìn thấy."

"Vậy sợi dây chuyền này chính xác là của ông ấy.Cho tôi hỏi,bây giờ ông cậu đang ở đâu vậy?"-Ông Vương tiến lại gần,chực hỏi trong tò mò,vui vẻ.

-Ông tôi bây giờ cũng chẳng còn nữa đâu,tất cả chỉ nhanh như chớp trong một đêm.Trong dòng người như thế sao ông có thể ra khỏi...

Khuôn mặt vui vẻ giờ đã tắt hẳn,thay vào đó là nét mặt rầu rĩ và tuyệt vọng:

-Vậy à.Xin lỗi đã hỏi một câu như thế nhé.

-----------------------------------------Cảm ơn đã đọc truyện -------------------------------













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top