Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Linh Kiếm Tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau:

Xuyên suốt hai năm vừa qua Hứa Tiểu Bảo đã trải qua muông trùng khó khăn, trong đó khoảng thời gian khó khăn nhất của hắn là khi hắn đi qua phần rìa của Vạn Thú Sơn Mạch. Ở đó hắn liên tục gặp phải rất nhiều hung thú dữ tợn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, nếu không phải nhờ có vận khí tốt khi nhiều lần được các tu sĩ ngang qua cứu giúp thì chắc giờ hắn đã nằm trong bụng của những hung thú ở đó rồi.

Và sau khi đã vượt qua hết tất thẩy những khó khăn đó thì hắn cũng đã đến được Kim Thuỷ thành, đây là chỗ ở của kha khá các thế lực ngũ lưu với tứ lưu gia tộc và cũng là nơi ngay dưới chân núi của Linh Kiếm Tông. Tông môn này nằm trong Thập Đại Môn Phái uy chấn Hạ vực.

Cứ cách mười năm thì mới mở ra một kì tuyển chọn. Lần này Hứa Tiểu Bảo vừa may tới đúng lúc ngay ngày chiêu sinh đầu tiên.

Trước cổng Kim Thuỷ thành, Hứa Tiểu Bảo thở dốc, lẩm bẩm nói:

"Kim Thuỷ Thành, may quá cuối cùng cũng đến được chỗ có người rồi".

Sau khi đi vào thành được một lúc thì Tiểu Bảo đã nhìn thấy tấm bảng ghi kì khảo hạch chiêu sinh của Linh Kiếm Tông sau một canh giờ nữa thì sẽ chính thức bắt đầu".

Lúc này Hứa Tiểu Bảo thầm nghĩ:

"Là môn phái tu tiên đang khảo hạch, mình phải nhanh lên mới được".

Sau một canh giờ thì cuối cùng Tiểu Bảo cũng đã đến được nơi báo danh của kì khảo hạch Linh Kiếm.

Lý do khiến cho hắn mất nhiều thời gian như vậy là do hắn bận đi khám phá những thứ trong thành, vì những thứ ở đây đều rất khác so với thị trấn trước đây mà hắn sống, từ quán ăn, các quầy bán đồ, nơi ở và cả những thứ mà dùng để trao đổi trong đời sống hằng ngày đều rất khác. Ở đây mọi người sử dụng linh thạch hay những bảo vật trân quý để trao đổi thay vì là ngân lượng, nhà cửa thì lộng lẫy và kiên cố hơn rất nhiều so với Xuân Phong Trấn.

Sau khi đứng đợi được một lúc thì cũng đã đến lược Tiểu Bảo lên ghi danh. Sau khi ghi danh xong thì hắn được đưa đến chỗ tiếp theo để kiểm tra linh căn.

Trong lúc đứng đợi đến lượt thì Tiểu Bảo có hỏi người đứng phía trước mình về chuyện của Linh Căn.

"Vị đạo hữu này có thể cho tại hạ hỏi một câu được không", Tiểu Bảo khép nép hỏi.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi", vị đạo hữu có vóc dáng cao lớn đáp với tong giọng trầm, có phần hơi khó chịu.

"Tại hạ chỉ muốn hỏi vị sư huynh đây về việc Linh Căn là cái gì thôi ấy mà", Tiểu Bảo vẫn tiếp tục với thái độ khép nép hỏi.

"Ha ha ha ha, Linh Căn mà cũng không biết là gì, ngươi rốt cuộc đến tư nơi hẻo lánh nào vậy", tên có vóc dáng cao lớn cười to nói.

"Mong đạo hữu chỉ dạy thêm", vẫn thái độ khép nép của Tiểu Bảo chỉ là thêm có chút hơi ngại ngùng trên khuôn mặt.

“Ưa ừa, Linh căn là thứ quyết định xem ngươi có thể tu luyện được hay không tại thế giới tu tiên này. Linh căn có rất nhiều loại nhưng những loại thường xuất hiện nhiều nhất là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh căn càng ít hệ thuộc tính thì tu luyện sẽ càng dễ dàng và nhanh hơn so với các linh căn nhiều thuộc tính”, tên to con gượng cười đáp.

"Đa tạ đạo hữu đã trả lời", Tiểu Bảo tỏ thái độ cảm kích đáp.

Cuối cùng cũng đến lượt Tiểu Bảo bước lên kiểm tra Linh căn. Hắn bước lên với vẻ mặt lo lắng, từ từ đi đến đặt tay lên viên cự thạch lam sắc. Hắn vừa đặt tay lên, liền có một luồng ánh sáng ngũ sắc chiếu thẳng lên trời làm cho mọi người xung quanh loé hết cả mắt.

Sau khi luồng sáng biến mất thì trên mặt trước của viên cự thạch hiện lên một dòng chữ kim sắc Ngũ Hành. Người giám sát cuộc khảo hạch của Linh Kiếm Tông liền đọc lớn:

"Hứa Tiểu Bảo, Ngũ Hành Linh căn, đã vượt qua khảo hạch lần này, chính thức trở thành đệ tử của Linh Kiếm Tông".

"Ngũ hành linh căn chẳng phải là phế vật trong phế vật sao, ha ha...". Kẻ có vóc dáng cao lớn kia vừa nói to vừa cười lớn.

Lúc nay Tiểu Bảo cũng không để ý lắm vì dù sao hắn cũng đã thông qua.

Một lúc sau hắn cùng với những người vượt qua cuộc khảo hạch được đưa đến trước chân núi của Linh Kiếm Tông. Trước mặt hắn lúc này là hàng ngàn bậc thang cao chọc trời dẫn lên đỉnh núi Linh Kiếm.

Trần Nghiêm lão tổ của Linh Kiếm Tông xuất hiện với khí thế ngất trời, uy áp khủng bố làm cho toàn bộ đệ tử ở đây đều cảm thấy lạnh sống lưng, người này dáng người cao ráo có phần cường tráng, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, cao quý. Đứng trên không trung hỏi tất cả các tân đệ tử năm nay một câu:

“Có phải tất cả các ngươi ở đây là muốn lên Linh Kiếm Tông tu luyện đúng không"?

Toàn bộ tân đệ tử hô lên một tiếng:

"Đúng".

"Vậy thì các ngươi hãy tự mình bước lên đi", lão tổ họ Trần hô to.

Tất cả tân đệ tử đồng loạt lao lên các bậc thang mà họ không hề biết rằng trên mỗi bậc thang thì đều có ấn ký uy áp linh hồn và cơ thể. Những ấn ký đó dùng để thử thách ý chí của những đệ tử này. Thành tích của từng đệ tử sẽ liên quan đến địa vị và lượng tài nguyên sau này của bọn họ.

Hứa Tiểu Bảo lúc này đang chật vật khi bước tới nấc thang thứ chín mươi mốt, trong khi những người khác thì đã đi đến nấc thang từ một trăm trở lên. Chỉ còn lại hắn với khoảng hai mươi người khác là đang chật vật ở nấc thang này trở xuống. Trong khi tổng số bậc thang từ chân núi đến cổng của tông môn là hai ngàn hai trăm bậc. Hắn lúc này thở dài nghĩ thầm trong đầu:

"Không biết khi nào mới có thể lếch lên được tới đó".

Sau đó hắn liền quay lại phía sau thì thấy một vài người đã bỏ cuộc vì không đi nổi nữa. Thấy thế Tiểu Bảo lúc này cũng định buông bỏ vì cũng đã quá mệt rồi, thì bỗng nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa và Phá Thiên bên tai đang khích lệ hắn:

"Ca Ca cố lên, nhất định ca ca sẽ làm được mà".

Lúc này ánh mắt của Tiểu Bảo tràn đầy quyết tâm cảm giác như không gì có thể ngăn cản hắn bước lên phía trước. Tiểu Bảo lúc này từng bước giẫm lên từng bậc thang. Mỗi bước chân lúc này của hắn như đặt cược cả tính mạng của chính mình.

Bằng ý chí của mình Tiểu Bảo đã bước lên được bậc thang thứ một ngàn. Nhưng toàn thân hắn lúc này mồ hôi đầm đìa, tay chân run rẩy, mặt hắn thì tái nhợt dường như chẳng còn chút sức lực nào, thậm chí đứng còn chả vững nữa. Hắn vừa thở được mấy hơi thì liền ngả xuống.

Mọi người xung quanh lẫn lão tổ lúc này đều thầm nghĩ:

"Tới đây đã là cực hạn của hắn rồi".

Thì bỗng nhiên Tiểu Bảo cố gắng gượng dậy để trèo lên những bậc tiếp theo, làm cho toàn bộ những ai nghĩ hắn đã đến cực hạn đều phải há hốc mồm không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Mỗi lần hắn trèo lên một bậc thang thì máu từ miệng và đầu gối hắn chảy ra càng nhiều, khiến cho mỗi một bậc hắn trèo qua đều để lại những vết máu lê lếch. Nhưng hắn vẫn không ngừng trèo lên vì mỗi khi hắn trèo lên một bậc thì tựa như có muội muội và tiểu đệ đang sát bên nâng đỡ hắn.

Sau hai canh giờ trôi qua, bằng tất cả ý chí và quyết tâm của mình thì Tiểu Bảo cũng đã trèo lên được bậc thang thứ một ngàn hai trăm sáu mươi dưới sự ngỡ ngàng của mọi người.

Nhưng tới đây cũng đã là cực hạn rồi, hắn lúc này tay chân bủng rủng, miệng thì không ngừng chảy máu, đầu gối thì bị dập nát, toàn thân mồ hôi đầm đìa, việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Hắn thật sự là không thể trèo tiếp nữa. Trong suy nghĩ hắn lúc này:

"Mệt quá, mệt quá, thật sự là không trèo nổi nữa", lại một lần nữa giọng nói của muội muội và tiểu đệ xuất hiện trong đầu hắn:

"Ca ca đi được tới đây là giỏi lắm rồi, không cần đi nữa đâu. Đã đến lúc ca ca nên nghỉ ngơi rồi", sau khi nghe được những lời nói đó thì Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã yên lòng mà thiếp đi lúc nào mà bản thân cũng không hời hay biết.

Sau khi Tiểu Bảo ngất đi, lão tổ tuyên bố cuộc khảo hạch kết thúc và công bố bảng xếp hạng lần này.

Nhờ nghị lực phi thường Hứa Tiểu Bảo đã nằm ở vị trí thứ hai mươi trên tổng số hai ngàn tân đệ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep