Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cố chấp


Hiện giờ, nghề thiên sư càng ngày càng không có chỗ đứng. Tất cả mọi người đều tôn trọng khoa học, cho dù bên người có xảy ra chuyện kì quái gì đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến mấy cái sự kiện thần quái gì đó, cũng chẳng tin tưởng rằng trên đời này thật sự là có thiên sư.

Nếu không phải có chuyện sáng nay, Đào Triết cũng sẽ không nghĩ nhà mình có quỷ.

Đối với việc Tuân Ngọc không tin mình, cũng là nằm trong dự đoán của Lâm Mộc Dương nhưng trong lòng cũng có chút không vui vì thế mới tức giận thu Đào Triết hai ngàn tệ.

Nói câu "giá thấp nhất" cho Tuân Ngọc nghe xong, Lâm Mộc Dương cũng không nói nữa, ôm trà sữa hút rột rột, ý tứ rõ ràng ------------

Mấy cậu tin cũng được, không tin cũng chả sao.

Nhìn cậu xụ mặt, Đào Triết sợ chuyện được sẽ thành không được, vội vàng túm lấy tay của Tuân Ngọc, cười làm lành:

"Bạn học Lâm à, cậu đừng để ý, hai ngàn thì hai ngàn! Cậu muốn trực tiếp chuyển vô thẻ ngân hàng hay sao?"

Nhìn Đào Triết gấp gáp như vậy, Tuân Ngọc chỉ thiếu điều trợn trắng mắt, trong mắt viết rõ ràng ---------

Tên ngốc nhiều tiền.

"Tôi không để ý............" Lâm Mộc Dương nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó lập tức giương mắt nhìn Đào Triết.

"Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu, trước hết đưa một nửa tiền đặt cọc. Sau khi mọi việc kết thúc thì gửi phần còn lại, không cho rút lại tiền đặt cọc."

Đào Triết không có ý kiến: "Được."

Tiệm trà sữa có cung cấp giấy note để gọi phục vụ, Lâm Mộc Dương trực tiếp xé một tờ, cúi đầu soạt soạt viết ra một chuỗi con số.

Lâm Mộc Dương đưa tay giấy note đã viết cho Đào Triết

"Cậu cứ trực chuyển tiền vào đây là được."

Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương viết xuống hơn mười con số mà không có chút ngập ngừng, nhíu máy:

"Thuần thục đến như vậy, xem ra bạn học Lâm đã sớm có chuẩn bị. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên làm việc này đâu nhỉ?"

Nghe Tuân Ngọc nói xong, Lâm Mộc Dương uống một ngụm to trà sữa, dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn, hỏi lại:

"Số thẻ chỉ có hơn mười chữ số, rất khó nhớ sao?"

Tuân Ngọc nhún vai: "Ngay cả một đề dãy số cũng không biết làm nhưng trí nhớ lại không tệ nhỉ."

Học tra Lâm Mộc Dương nhụt chí, nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Nhìn hai người nói qua nói lại, Đào Triết nghi hoặc quay sang: "Làm sao cậu biết bạn học Lâm không biết làm đề dãy số."

Đào Triết trong lòng tò mò rất lâu, hắn và Tuân Ngọc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bây giờ thì học ngay lớp kế bên. Hơn nữa, ở trường học Tuân Ngọc còn là một nhân vật phong vân, cho nên những chuyện về Tuân Ngọc hắn hẳn là người biết rõ nhất.

Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết Tuân Ngọc từ khi nào lại quen biết Lâm Mộc Dương.

Tuân Ngọc cười, liếc mắt nhìn Lâm Mộc Dương một cái, trả lời Đào Triết:

"À, quên nói cho cậu biết, vị đại sư trong miệng của cậu chính là bạn học mới chuyển đến lên tôi hôm nay."

Lúc nói lời này, Tuân Ngọc nói hai chữ "đại sư" đặc biệt rõ ràng, trong giọng nói toàn là ý trêu chọc.

Đào Triết nhìn hai người, ngoài ý muốn: "Trùng hợp như vậy?"

Tuân Ngọc nở nụ cười, ý vị thâm trường: "Còn không phải sao, thật sự rất trùng hợp."

Lâm Mộc Dương nhìn lướt qua các nữ sinh trong tiệm trà sữa đang trộm ngắm Tuân Ngọc, xem nhẹ giọng điệu chế nhạo trong lời nói của Tuân Ngọc, đảo mắt nhìn sang Đào Triết:

"Không còn chuyện gì khác chứ?"

Đào Triết gật gật đầu, cẩn thận mở miệng: "Bạn học Lâm ơi, chừng nào thì cậu thời gian rảnh để theo tui về nhà nhìn thử?"

Lâm Mộc Dương nhìn thời gian một chút rồi đáp: "Thời gian vẫn còn sớm, nếu cậu rảnh thì hôm nay cũng được."

"Hôm nay?" Đào Triết: "Hôm nay thì có vội lắm không?"

Trảm yêu trừ ma này nọ chẳng phải là cần chuẩn bị hoàng phù(1) rồi kiếm gỗ đào(2) các kiểu sao?

Lâm Mộc Dương không biết Đào Triết nghĩ linh ta linh tinh gì đó, cậu cũng không quan tâm lắm:

"Nếu cậu cảm thấy hôm nay không ổn thì ngày mai cũng được."

Loại chuyện này, Đào Triết đương nhiên là hy vọng giải quyết càng sớm càng tốt, vậy nên vội vàng nói:

"Vậy hôm nay luôn đi."

Lâm Mộc Dương không ý kiến: "Được."

Mọi việc đã quyết, Đào Triết và Lâm Mộc Dương liền chuẩn bị rời đi, chờ Đào Triết đứng lên xong mới nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Tuân Ngọc, hỏi:

"Cậu có đi không?"

Lâm Mộc Dương cũng rũ mắt nhìn hắn

Tuân Ngọc – người thấy toàn bộ quá trình Đào Triết bị lừa: "......."

Nhìn bộ dáng Lâm Mộc Dương trắng nõn nhu thuận, đừng nói Tuân Ngọc không tin ma quỷ, cho dù có tin cũng không thể nào liên tưởng được Lâm Mộc Dương với mấy đại sư pháp thuật cao thâm được.

Cho nên nghe Đào Triết nói xong, Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương, bỗng nhiên nở nụ cười:

"Đi chứ, sao lại không đi? Lớn đến chừng này nhưng tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy người ta bắt quỷ bao giờ. Tôi phải đi để mở mang kiến thức chứ."

Hắn rất muốn nhìn thử bé lừa đảo này rốt cuộc muốn làm gì, chung quy vẫn không thể bị lừa mất hai ngàn tệ được.

Nhìn Tuân Ngọc cười như vậy, mấy nữ sinh trong tiệm nhịn không được hít một ngụm khí, ngay cả nhân viên trong tiệm cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra ấn chụp.

Lâm Mộc Dương thính tai, còn mơ hồ nghe được cái gì mà "Đẹp trai quá!", "Hắn nở nụ cười rồi" linh tinh các thứ.

Lâm Mộc Dương nghe được trong giọng nói của Tuân Ngọc tràn đầy sự không tin tưởng, cậu cũng không để ý lắm, trong đầu toàn là ý nghĩ:

Hắn ta được chào đón ghê.

..........

Tài xế chở ba người đến nhà Đào Triết. Trên đường đi Đào Triết kể cho hai người họ nghe chuyện lạ gần nhất mà hắn gặp phải:

Hắn nghi ngờ trong phòng hắn có quỷ.

Khoảng thời gian gần đây, mỗi đêm lúc đi ngủ, hắn cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt đó nhìn hắn chăm chú đến mức lạnh sống lưng, còn thường xuyên xảy ra bóng đè. Thế nhưng mỗi khi hắn giãy dụa bừng tỉnh, bật đèn lên thì ở trong phòng ngoại trừ hắn thì không có bất kì thứ gì.

Bởi vì chuyện này, Đào Triết gần đây chẳng thể nào ngủ ngon. Sáng nay, thức dậy đầu đau đến muốn nứt ra, thế nên hắn mới xin nghỉ mấy tiết...

Nghe Đào Triết kể xong, Lâm Mộc Dương còn ôm cặp sách trong ngực, hỏi:

"Loại chuyện này, cậu từng gặp qua bao giờ chưa?"

Sáng nay thấy gương mặt Đào Triết tử khí trầm trầm, cậu tưởng đối phương chỉ có một kiếp nạn, lại không ngờ rằng hắn còn bị quỷ ám.

Quả thật là nhiều tai ương mà.

Đào Triết lắc đầu: "Chưa từng. Từ sau khi khai giảng học kỳ này mới bắt đầu gặp phải."

Cùng khuôn mặt nghiêm túc với Lâm Mộc Dương chính là đám người tí hon theo cậu lên xe.

Đám người tí hon xếp hàng ngồi ngay ngắn trên đùi của Lâm Mộc Dương, người tí hon ngồi ở giữa vươn tay, vỗ lên đùi của thằng bạn kế bên, cùng trò chuyện với nhau:

Quào, đây quả là một con quỷ hung hãn.

Người tí hon bị vỗ vuốt cằm gật đầu: Tội nghiệp, mỗi tối đều không được ngủ ngon. Thật là đáng thương mà!

Một con khác thò đầu ra: Nếu hắn ta không phải là một con quỷ hung hãn thì Mộc Mộc sẽ không kiếm được tiền. Mà không kiếm được tiền thì làm sao Mộc Mộc có tiền để trả tiền học, tiền sinh hoạt, tiền sách vở, tiền học thêm.....

Người tí hon khi nãy vuốt cằm tiếp tục gật đầu: Ôi chao, tiền đối với con người quá là quan trọng đi, ăn ở, đi lại đều phải tiêu tiền. Không giống như đám linh hồn chúng ta, không ăn không uống vẫn khỏe mạnh như thường.

Sau khi thông suốt phân tích rõ ràng xong, nhóm người tí hon cuối cùng cũng đạt được nhận thức chung, đồng loạt gật đầu ---------

Vì để Mộc Mộc có thể ăn uống no say, các mối làm ăn xin hãy đến nhiều hơn đi!

Lâm Mộc Dương không nghe thấy cũng nghe không hiểu những gì mà đám người tí hon trao đổi với nhau. Cho nên hắn cũng chỉ thấy nhóm người tí hon châu đầu ghé tai, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trông sốt ruột đến hoảng.

Tuân Ngọc nhìn không thấy được đám người tí hon nên đặt toàn bộ lực chú ý vào lời Chu Mộc Dương vừa nói, nhìn Đào Triết mặt mày ủ ê, từ góc độ khách quan mà nói:

"Khó trách, nhìn tinh thần cậu gần đây có vẻ không ổn lắm. Có khi nào buổi tối cậu không đóng cửa nên nửa đêm chú Đào mới lên đắp chăn cho cậu?"

"..........." Đào Triết nghiêm mặt nhìn Tuân Ngọc: " Đại ca à, tui đã học lớp 11 rồi không phải học cấp 2, ba tui còn đắp chăn cho tui làm gì cơ chứ!"

"Hơn nữa, tui đây cũng có không gian riêng của mình, mỗi buổi tối đều đóng cửa cẩn thận đó nha!"

"Huống chi tui cũng đã hỏi qua bọn họ, buổi tối không có ai vào phòng tui cả."

Tuân Ngọc lại hỏi: "Có khi nào cậu mở điều hòa thấp quá không?"

Đào Triết thở dài: "Mới đầu tui cũng nguyên nhân là do điều hòa, thế nhưng dù tui có tắt điều hòa đi chăng nữa thì nửa đêm vẫn sẽ bị đông lạnh đến tỉnh."

Lâm Mộc Dương vô thức nắm quai cặp trong tay mân mê, vẻ mặt trầm trọng:

"Trong nhà cậu, ngoại trừ cậu ra đều không có ai gặp phải loại tình huống này sao?"

Đào Triết: "Phải, khi tui có cảm giác không ổn lắm liền đều sang phòng khác chưa dùng thì cũng có cảm giác bị ám như vậy."

Sau khi nói xong, Đào Triết lại lo lắng nhìn Lâm Mộc Dương:

"Bạn học Lâm à, đây là một loạt tai họa luôn đó, có thể bắt được không vậy?"

Lâm Mộc Dương không trực tiếp trả lời hắn, mở miệng nói:

"Chuyện này phải xem qua tình huống thực tế ở nhà cậu như thế nào thì mới biết được."

Đào Triết lo lắng gật đầu: "Được."

Tuân Ngọc nghe vậy cười một tiếng, nghĩ thầm, nhóc lừa đảo này nói cũng ra hình ra dạng phết. Đến lúc đó, hắn sẽ xem cậu tính làm thế nào để vẹn toàn.

Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt của Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương phồng má, quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.

Giận à nha.

............

Xe chạy nhanh đến khu nhà của Đào Triết, Lâm Mộc Dương nhìn tên của tiểu khu mới phát hiện nơi mà Đào Triết ở chỉ cách nhà cậu một con đường.

Sau khi thay giày ở huyền quan xong, Lâm Mộc Dương thấy có một người phụ nữ thoạt nhìn 40 tuổi, tư thái đoan trang hào phóng ngồi ở phòng khách.

Lâm Mộc Dương thấy Tuân Ngọc và Đào Triết đều gọi bà là dì, vì thế cậu cũng gọi dì theo.

Hà Du Tinh lần đầu tiên thấy Đào Triết dẫn nhiều người, đầu tiên là sửng sốt thế nhưng rất mau lại treo nụ cười lên trên mặt:

"Tiểu Triết đã về rôì à."

Đào Triết gật đầu, nói với bà: "Con dẫn Tuân Ngọc về chơi, còn đây là bạn học của hắn."

Hà Du Tinh đứng dậy phân phó cho người hầu đi chuẩn bị thức ăn để tiếp đãi khách, sau đó dùng ánh mắt oán trách nhìn Đào Triết:

"Con cũng thật là, có bạn học đến nhà chơi cũng không chịu nói trước một tiếng."

Đào Triết cười cười: "Chuyện xảy ra bất chợt, chưa kịp nói."

Đào Triết gọi Hà Du Tinh là dì, đối phương lại làm bộ ra dáng nữ chủ trong nhà, Lâm Mộc Dương trong nháy mắt liền hiểu rõ ------

Mẹ kế con chồng.(3)

Hà Du Tinh đương nhiên biết Tuân Ngọc là ai, đối xử với hắn rất nhiệt tình, hỏi hắn đủ thứ chuyện từ chuyện học tập cho đến chuyện gia đình, còn nói gì mà lâu rồi không gặp mẹ của hắn, gần đây sức khỏe cha mẹ hắn thế nào.

Ngược lại, Tuân Ngọc đối với sự nhiệt tình của Hà Du Tinh thì không mặn không nhạt, thái độ tuy lễ phép nhưng lại xa cách.

Hắn cũng không có hảo cảm gì với người mẹ kế vừa mới gặp mặt đã hỏi đông hỏi tây của Đào Triết, thế nhưng cũng không hẳn là chán ghét.

Hà Du Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ, quay sang nhìn Lâm Mộc Dương, cười ha hả, nói:

"Mộc Dương là lần đầu tiên đến nhà chúng ta chơi phải không? Nào, mau ăn chút trái cây đi."

Lâm Mộc Dương ôm cặp sách trong người, nhìn lướt qua cái bụng bằng phẳng của bà, lễ phép đáp lại: "Cảm ơn dì ạ."

Nói thì nói như vậy nhưng Lâm Mộc Dương cũng không có vươn tay tới chỗ dĩa trái cây mà quay sang Đào Triết, vào thẳng chủ đề:

"Phòng của cậu ở đâu?"

Hôm nay giáo viên giao rất nhiều bài tập, nếu còn không mau chấm dứt mọi việc về nhà, cậu có khả năng là phải làm bài tập xuyên đêm.

Đào Triết không nghĩ rằng Lâm Mộc Dương sẽ thẳng thắn như vậy, hắn sửng sốt một chút rồi chỉ tay lên lầu: "Ở lầu 3."

Lâm Mộc Dương nhìn theo hướng mà hắn chỉ, chỗ đó thoạt nhìn có vẻ âm u, vì thế nói:

"Dẫn tôi đi nhìn thử đi."

Đào Triết không ngừng gật đầu, dẫn cậu đi lên lầu.

Hà Du Tinh nghe vậy không hiểu chuyện gì hết, giữ chặt Đào Triết hỏi: "Tiểu Triết à, bọn con muốn xem cái gì vậy?"

Mời Lâm Mộc Dương về nhà bắt quỷ là một chuyện lớn, không thể nào lừa Hà Du Tinh được, vì thế Đào Triết bảo Tuân Ngọc dẫn Lâm Mộc Dương lên trước, còn hắn ở đây giải thích cho Hà Du Tinh nghe.

Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc mới vừa đến chỗ ngoặt cầu thang thì nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Hà Du Tinh:

"Cái gì? Bắt quỷ?"

Đào Triết gật đầu: "Đúng vậy, gần đây không phải con luôn cảm thấy có gì đó không ổn sao? Trùng hợp là bạn học Lâm cũng có chút hiểu biết về phương diện này nên con mời cậu ấy đến xem thử."

"Tiểu Triết, con làm như vậy có phải là quá càn quấy rồi không?" Hà Du Tinh liếc mắt nhìn Lâm Mộc Dương, nhíu mày nói: "Trong nhà sao lại có mấy thứ quỷ quái này nọ chứ?"

Thoạt nhìn Lâm Mộc Dương trông còn nhỏ hơn cả Tiểu Triết, mấy đứa nhỏ choai choai thì biết cái gì?

Sau khi nói xong, không đợi Lâm Mộc Dương trả lời, Hà Du Tinh lại thở dài, nhìn hắn với vẻ lo lắng:

"Hơn nữa, trước đây ba của con chẳng phải cũng đã mời cao nhân về nhà xem thử rồi sao? Nhưng ông ta nói tất cả đều bình thường, có khi nào là do con cảm thấy việc học áp lực quá không? Hay là để dì nói với giáo viên chủ nhiệm một chút, xin cho con nghỉ ở nhà vài ngày?"

Sau đó Đào Triết cũng giải thích với Hà Du Tinh, nói gì mà dù gì chỉ có 2 ngàn đồng, để Lâm Mộc Dương xem thử một lần cũng chẳng mất miếng nào.

Tuân Ngọc quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Mộc Dương đang dừng lại, đứng đó, có lòng tốt nhắc nhở cậu:

"Lâm Mộc Dương, bây giờ cậu quay đầu vẫn còn kịp đấy."

Mọi việc vẫn chưa bắt đầu, quay xe vẫn còn kịp.

Lâm Mộc Dương không nhìn Đào Triết và Hà Du Tinh nữa mà nhìn sang Tuân Ngọc, hơi nghiêng đầu, mở miệng hỏi:

"Tuân Ngọc, cậu với Đào Triết có quan hệ tốt lắm phải không?"

Mấy lần trước Lâm Mộc Dương vẫn luôn gọi bạn học Tuân, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên đầy đủ của Tuân Ngọc.

Lâm Mộc Dương vốn đã lùn hơn Tuân Ngọc vài cm, đã thế cậu còn đang đứng thấp hơn hắn ba bậc thang, vậy nên khi nói chuyện với Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương phải ngước mặt lên nhìn hắn.

Tuân Ngọc cúi đầu liền va phải một đôi mắt trong veo như nước của Lâm Mộc Dương, hắn dừng hai giây rồi đáp:

"Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cậu cho rằng thế nào?"

Lâm Mộc Dương nghe xong, gật đầu tỏ vẻ cậu đã biết, lập tức nhấc chân tiếp tục bước lên lầu.

Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương cảm thấy có chút cạn lời. Nhóc lừa đảo còn rất cố chấp nữa chứ.

.............

Khi nãy ở dưới lầu 1 cảm giác không mãnh liệt, bây giờ chỉ cách một cánh cửa mỏng, Lâm Mộc Dương có thể cảm nhận rõ ràng từng làn khí đen dày đặc, vô cùng mãnh liệt.

Trong phòng Đào Triết thật sự cất giấu mấy cái đồ vật đó.

Không biết Đào Triết thương lượng với Hà Du Tinh thế nào mà Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc đứng trên lầu 3 một lát thì Đào Triết và Hà Du Tinh cũng cùng đi lên.

Nhìn thầy Lâm Mộc Dương lần nữa, trong mắt Hà Du Tinh không còn sự thân thiện như lúc nãy nữa, nói với ba người:

"Các cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ, gặp nhau thì quậy phá. Cũng là do ba của Tiểu Triết đi làm rồi nếu không biết được các cậu muốn làm bậy làm bạ, quậy phá lung tung nhất định sẽ tức giận."

"Tiểu Triết tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác cũng dễ dàng bị người khác lừa."

Biết Hà Du Tinh không tin tưởng cậu, lời này chủ yếu là nói cho cậu nghe, Lâm Mộc Dương cũng không tức giận, cũng không giải thích gì nhiều, dù sao thiên sư cũng dựa vào bản lãnh để kiếm cơm chứ không phải dựa vào mồm mép.

Vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, Lâm Mộc Dương nói với Tuân Ngọc và Đào Triết:

"Một mình tôi vào là được rồi, các cậu cứ đợi ở ngoài."

Sau khi nói xong cũng không đợi hai người trả lời, Lâm Mộc Dương bình tĩnh nhìn Hà Du Tinh, tiếp tục nói:

"Dì Hà à, dì đang mang thai đứa nhỏ, để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì dì nên xuống dưới lầu chờ vẫn tốt hơn."

Giọng nói của Lâm Mộc Dương mang âm giọng của thiếu niên dịu dàng, ngữ khí lại ôn hòa, nghe có vẻ êm dịu, thế nhưng nghe xong lời của cậu, trong lòng Hà Du Tinh rung lên, theo bản năng giơ tay che bụng:

"Sao cậu lại biết?"

Không chỉ Hà Du Tinh, ngay cả Đào Triết cũng sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Hà Du Tinh:

"Dì Hà, dì mang thai?"

......


(3) Mẹ kế con chồng (gốc là 重组家庭 ) :Cái này dịch chính xác có nghĩa là tổ chức lại gia đình hay là gia đình được tổ chức lại. Mình thì không được văn vẻ cho lắm nên không biết dịch sao, đành để tạm như vậy. Bạn nào có góp ý gì thì cứ nói nha ^^

(4)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top