Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi trưa nóng bức trong căn phòng hình chữ nhật, Hạ Lâm Hy tay vẫn không thôi ngừng lật giở từng trang sách, bàn tay tất nhiên liên tục gạch dưới từng mục quan trọng. Bỗng nhiên, có tiếng gọi tên cô từ đằng xa.

"Tiểu Hy!!" Là Cố Hiểu Mạn.

Hạ Lâm Hy vừa kịp ngẩng đầu, Cố Hiểu Mạn đã rất nhanh chạy tới trước mặt cô.

"Tưởng Chính Hàn bị ốm rồi đấy!"

Đôi tay đang cầm bút của Hạ Lâm Hy khựng lại, ánh mắt có phần xao động nhưng gương mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

"Ốm? Ốm như thế nào?"

"Hình như là đau dạ dày, tớ nghe Tiểu Xuyên bảo như vậy! 2 ngày nay không đến phòng học cũng không thấy đến phòng luyện tập cùng đội trường"

Một khoảng im lặng không đáng kể xuất hiện, xen lẫn là tiếng mọi người bắt đầu di chuyển ra khỏi lớp tạo nên rất nhiều âm thanh, chỉ có Cố Hiểu Mạn và Hạ Lâm Hy vẫn ở yên đó, khác hẳn với vẻ mặt khẩn trương của Cố Hiểu Mạn chính là hình ảnh Hạ Lâm Hy chầm chậm đóng bút, thu dọn sách vở trên bàn, sau đó đứng dậy nhìn Cố Hiểu Mạn nói: "Như thế thì không phải là ốm đâu!" Rồi chìa tay xuống trước mặt Cố Hiểu Mạn đang ngồi ra hiệu "Đi ăn trưa đi, tớ đói rồi!"

Cố Hiểu Mạn trố mắt nhìn chằm chằm cô bạn thân đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu khiến Hạ Lâm Hy vừa nhìn thấy liền bật cười, cô thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe, Hạ Lâm Hy thậm chí còn chẳng có chút gì gọi là lo lắng.

"Cậu sao thế kia?" Hạ Lâm Hy cúi người đánh nhẹ vào vai Cố Hiểu Mạn một cái "Còn ngồi đấy làm gì, không ra sớm là không còn suất ăn đâu!"

"Tiểu Hy, cậu trở nên vô tâm như thế từ lúc nào vậy, trái tim cậu làm bằng sắt đá đúng không?"

"Tớ không có!" Hạ Lâm Hy chun mũi

Cố Hiểu Mạn nói tiếp: "Vậy cậu không định gặp Tưởng Chính Hàn sao?"

Hạ Lâm Hy có phần chần chừ "Cậu biết mà tiểu tổ tông, tớ làm như vậy..."

"Là vì muốn tốt cho cả hai, là vì muốn tương lai Tưởng Chính Hàn có thể có công danh sự nghiệp ổn định, nhờ vậy sẽ qua được cửa ải của mẹ cậu dễ dàng, tớ đã nghe điều này quá nhiều lần rồi đấy chị Hạ" Cố Hiểu Mạn chen ngang câu nói của Hạ Lâm Hy, bất lực lắc đầu đứng dậy "Tớ chịu thua cậu rồi" Nói xong, liền xoay lưng đi một mạch ra khỏi cửa lớp, bỏ lại Hạ Lâm Hy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô bạn vừa rời đi.

Lúc này, khi chỉ còn lại một mình, ánh mắt kiên định của Hạ Lâm Hy khi nãy vốn đã không còn nữa, đôi tay vô thức lấy vội điện thoại ra khỏi túi áo khoác, tìm đến số của người ta trong danh bạ, định bụng nhắn một cái gì đó, nhưng cuối cùng lại nhanh chóng tắt máy, cất điện thoại ngược vào túi, nắm chặt tay mình hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra ngoài.

***

"Cái gì đây Tưởng đại thần?" Đoàn Ninh nhìn đống sách vở và một cái USB được đặt ngay ngắn thứ tự trong túi xách trên bàn, rồi lại nhìn sang kẻ đang nhăn mặt ôm bụng khổ sở ngồi ngay bên cạnh, sắc mặt vô cùng kém, trông chẳng có chút gì tươi tỉnh.

"USB là tài liệu của những anh chị khoá trước mà tớ đã xin được, còn đống sách kia rất cần cho đề án mới mà cô Lâm giao cho nhóm Hạ Lâm Hy" Tưởng Chính Hàn trả lời, một tay vẫn ôm chặt lấy bụng mình, nơi cơn đau vẫn đang hành hạ cậu không dứt mấy ngày nay "Phiền cậu đưa cho Thu Nghiên chuyển cho cô ấy giúp tớ"

"Đừng có nói với tớ lí do cậu thức khuya 2 hôm nay là để làm chuyện này nhé!" Đoàn Ninh lật từng quyển sách được đánh số theo đúng thứ tự xem xét "Và việc cậu vắng mặt ở trường là đến thư viện tìm mớ tài liệu này?"

"Được rồi được rồi... tớ không có sức để trả lời cậu, mau mau chuyển giúp tớ đi" Tưởng Chính Hàn mệt mỏi trả lời, cơn đau trong cơ thể khiến trán cậu không ngừng đổ đầy mồ hôi. Mặt mũi tái nhợt.

"Cậu vì yêu mà điên rồi đúng không! Cậu đang bị ốm đấy! Cậu..."

"Nhớ chuyển sớm đấy nhé!" Tưởng Chính Hàn vỗ vai cậu bạn thân ngăn cậu ấy tiếp tục lèm bèm, sau đó đẩy ghế đứng dậy, tay vẫn không ngừng tự xoa bụng mình "Tuần sau gặp!"

"Si tình! Đúng là kẻ si tình đến ngu ngốc" Đoàn Ninh để lại sách cẩn thận vào túi như cũ, trề môi lắc đầu nhìn theo hướng Tưởng Chính Hàn đang bước đi, lớn tiếng nói với theo "Nhớ uống thuốc đầy đủ!"

Tưởng Chính Hàn không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt Đoàn Ninh. Nhìn theo bóng dáng kia, Đoàn Ninh chỉ biết lắc đầu thở dài, không biết nên ngưỡng mộ hay chửi rủa thứ tình yêu mù quáng này nữa.

***

Chiều hôm đó, Thời Oánh và Hạ Lâm Hy đều tập trung ở phòng tự học, chỉ còn 1 hôm nữa là đến lúc nộp đề án, nếu không gấp rút làm cho nhanh, nhất định sẽ lại bị cô Lâm mắng cho một trận. Chỉ có Thu Nghiên vẫn chưa tới, Hạ Lâm cũng không rõ lí do vì sao cô ấy đến muộn, chưa kịp cầm điện thoại nhắn tin đã thấy bóng dáng Thu Nghiên đi đến, trên tay là một chiếc túi xách, đi đến trước mặt Hạ Lâm Hy.

"Thu Nghiên, cái này...?" Hạ Lâm Hy khó hiểu nhìn Thu Nghiên đang lục lọi cái gì đó trong túi, vẫn chưa hiểu vì sao cô bạn mình lại trở nên như vậy.

Rồi bỗng nhiên Thu Nghiên ngước lên nhìn cô hỏi:

"Tiểu Hy, cậu tìm ra quyển sách phân tích số 5 mà cô Lâm yêu cầu chưa?"

Hạ Lâm Hy bị câu hỏi của Thu Nghiên làm cho bối rối, ánh mắt thu lại một chút.

"Còn quyển lý luận cho đề án số 1 nữa"

Hạ Lâm Hy vô cùng khó hiểu nhìn Thu Nghiên, cả chị Thời Oánh đang tập trung chép bài cũng bị làm cho xao nhãng.

"Vẫn chưa, mình chưa có thời gian đến thư viện, dự định chiều nay sẽ..."

"Không cần đâu" Thu Nghiên đẩy chiếc túi xách khi nãy đến trước mặt Hạ Lâm Hy, vỗ vỗ lên nó trước khi nói: "Sách phân tích từ 1-5, sách lý luận đề án và những tài liệu cũ cần tham khảo đều nằm ở đây cả rồi"

Hạ Lâm Hy cầm lấy túi xách đặt trên bàn, mở nó ra rồi nhìn vào trong, phát hiện đúng là những quyển sách cô đang cần đã được nằm gọn trong túi xách, thậm chí còn sắp xếp theo đúng thứ tự của nó theo từng phần, chứng tỏ người chuẩn bị vô cùng có tâm, thậm chí những phần quan trọng còn được gắn bookmark để dễ dàng tìm thấy.

Hạ Lâm Hy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần phải lo nghĩ về việc hôm nay sẽ cân nhắc ở lại trường thay vì về nhà để tìm cho xong đống tài liệu.

"Cảm ơn cậu Thu Nghiên, tớ đang lo lắng sắp chết vì nó đấy, lần tới tớ sẽ chuẩn bị kĩ hơn cho cậu thay cho lần này!" Hạ Lâm Hy mỉm cười cảm ơn bạn mình. Thu Nghiên luôn luôn đối xử với cô rất tốt. Hạ Lâm Hy thầm nghĩ.

"Không cần cảm ơn tớ!" Thu Nghiên khoanh tay đứng trước mặt Hạ Lâm Hy "Người cậu cần cảm ơn là người cậu đang đối xử vô tâm đấy!"

Nụ cười của Hạ Lâm Hy tắt ngấm sau khi nghe xong câu nói của cô bạn. Dường như vẫn chưa hiểu ẩn ý trong câu nói ấy, Hạ Lâm Hy nghi ngờ hỏi lại: "Ý cậu là... Tưởng Chính Hàn sao...?!"

"Chứ cậu nghĩ là ai? Tưởng đại thần nhà cậu đang ốm đến suýt chết, vậy mà vẫn quan tâm cậu từng chút một, chỉ có cậu là vô tình đến mức cả một câu hỏi thăm cũng không có kia kìa"

Thu Nghiên được dịp trách mắng Hạ Lâm Hy, thật ra, đáng lẽ cô cũng sẽ chẳng nói ra những lời này đâu, bởi Thu Nghiên không phải là kiểu người thích xen vào chuyện người khác, nhưng lần này chính Thu Nghiên tự thấy không thể im lặng được, ít nhất là sau tất cả những gì cô thấy.

"Là Tưởng Chính Hàn tìm những thứ này cho cậu, mấy ngày qua ốm đến mức không đủ sức đi học, vậy mà hôm nay còn đích thân đem nó đến nhờ Đoàn Ninh chuyển lại cho tớ để đưa cậu. Đoàn Ninh bảo sắc mặt vô cùng kém, đã vậy còn không chịu khó nghỉ ngơi. Cậu định bỏ mặc chàng trai si tình nhà cậu đến bao giờ đây tiểu cô nương họ Hạ?"

Tiếng chuông báo hết giờ giải lao reo inh ỏi báo hiệu đã hết giờ tự học. Thu Nghiên nhìn thấy sắc mặt Hạ Lâm Hy có chuyển biến chút ít cũng tự thấy vui. Coi như lần này hòn đá động đậy rồi đi.

"Vào học thôi, hôm nay nghe nói nhóm lão Trư sẽ lên thuyết trình!"

Sau đó không thèm đợi Hạ Lâm Hy, Thu Nghiên đã vội vàng xoay lưng bước đi, kéo theo chị Thời Oánh đang không hiểu chuyện gì đi cùng, nhưng là vừa đi được đến cửa, đã nhanh chóng bị Hạ Lâm Hy ở phía sau chạy tới nắm tay lôi xềnh xệch ra hành lang, nếu khi nãy là Thu Nghiên gấp gáp thì lần này đến lượt Hạ Lâm Hy gấp gáp quá độ, vừa cầm điện thoại trên tay, vừa dùng giọng như nài nỉ Thu Nghiên nói: "Thu Nghiên, tớ năn nỉ cậu, cậu có thể gọi cho Đoàn Ninh và hỏi Tưởng Chính Hàn đang ở đâu được không?"

Thu Nghiên nhướng mày nhìn Hạ Lâm Hy, cuối cùng cũng đã lộ rõ sự lo lắng, rõ ràng là lo lắng cho người ta nhiều như vậy, tại sao lại cứ cố chấp giấu nó vào lòng.

"Tại sao cậu không gọi mà lại bảo tớ?"

"Tớ đã thử gọi nhưng Tưởng Chính Hàn tắt máy mất rồi!"

À hoá ra trong lúc cô bước đi không chạy theo cô, là đã tự tay gọi điện cho người ta nhưng không được sau đó mới nóng ruột lôi xềnh xệch cô đi như thế. Hạ Lâm Hy đúng là không biết diễn kịch cho tròn vai. Nhưng mà cô sẽ không làm theo đâu, nên trừng phạt Hạ Lâm Hy thay cho Tưởng Chính Hàn một chút chứ nhỉ!

"Thu Nghiên! Làm ơn đi, từ lúc nghe cậu bảo Tưởng Chính Hàn bị ốm tớ đã lo đến suýt chết rồi, chẳng qua tớ chỉ giả vờ rằng mình vẫn bình thường, chỉ vì tớ muốn vượt qua đề án lần này tốt hơn lần trước, sau đó tớ mới có thể yên tâm mà đi gặp Tưởng Chính Hàn được!" Hạ Lâm Hy bắt đầu nóng ruột, không thèm suy nghĩ nói ra hết mọi thứ cảm xúc thật của mình.

Kì thực sau khi nghe mọi điều Thu Nghiên nói, Hạ Lâm Hy hoàn toàn chả còn tâm trí nào cho đề án sắp tới nữa, đầu óc cô lúc này tràn ngập hình ảnh Tưởng Chính Hàn đang bị đau, và nó lấn át mọi thứ gắng gượng Hạ Lâm Hy đang cố diễn.

Nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng của Hạ Lâm Hy, lúc này Thu Nghiên mới nhẹ nhàng mỉm cười, yên tâm lấy điện thoại trong túi và nhấn gọi cho Đoàn Ninh "Được rồi được rồi, tớ sẽ không đành lòng để bạn thân của mình lo lắng!"

***

Hạ Lâm Hy chạy tìm khắp các phòng tự học ở khoa máy tính cũng không cách nào tìm ra được Tưởng Chính Hàn đang ở đâu. Lo lắng sốt ruột đến độ chạy đi chạy lại các phòng hai ba lần, hy vọng là sẽ nhìn thấy được Tưởng Chính Hàn ở trong đó, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm ra.

Tưởng Chính Hàn đang ở đâu vậy chứ?

Hạ Lâm Hy chợt nhớ Tưởng Chính Hàn vẫn hay nói với cô, mỗi khi tâm trạng không tốt thì sẽ đến phòng chiếu phim của trường, ở đấy vừa yên tĩnh, vừa thoải mái sẽ khiến tâm trạng ổn hơn rất nhiều, chỉ kịp nghĩ đến đó, Hạ Lâm Hy đã ngay lập tức chạy như bay đến phòng chiếu phim cách đó 2 toà nhà mà không cần suy nghĩ thêm gì, lúc cánh cửa được mở, trong lòng Hạ Lâm Hy nhói lên một cái khi nhận ra vóc dáng quen thuộc đang ngồi ở kia, ngay hàng ghế giữa, mắt nhắm lại, gương mặt lộ rõ sự mỏi mệt, cũng chẳng hề phát hiện ra sự có mặt của cô.

Hạ Lâm Hy thả tay nắm cửa, mím môi bước lại, lúc này cũng là lúc Tưởng Chính Hàn cảm nhận sự có mặt bất chợt này, nhanh chóng đứng dậy, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng đau lòng.

"Tại sao em lại ở đây? Không phải đang trong tiết của cô Lâm hay sao?" Giọng Tưởng Chính Hàn khàn đặc vì ốm.

"Em nghe nói anh bị bệnh!" Hạ Lâm Hy không dám nhìn thẳng vào mắt Tưởng Chính Hàn, cô sợ mình sẽ chẳng cách nào ngăn được nước mắt nếu nhìn vào nó.

"À, không sao.." Tưởng Chính Hàn cười nhẹ "Cũng gần khỏi rồi, em đừng lo lắng!"

"Tại sao lại bị bệnh chứ, tại sao lại không biết chăm sóc cho bản thân?" Giọng Hạ Lâm Hy run run, dường như cũng chẳng giữ được vẻ bình tĩnh.

"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng" Tưởng Chính Hàn vô thức đưa tay vuốt tóc Hạ Lâm Hy, cuối cùng khi sắp đụng đến, bèn cắn mạnh môi rụt tay về "Em về đi, anh sẽ khoẻ ngay thôi, không cần quá lo lắng đâu" sau đó cúi xuống lấy túi xách đeo vào người, dự định bước đi, nhưng nhanh chóng đã bị Hạ Lâm Hy ôm chặt lấy, vùi mặt vào vai cậu, vừa rơi nước mắt vừa nói:

"Em xin lỗi, em nhớ anh lắm, em nhớ anh phát điên lên được, em đã tưởng mình sẽ không nhớ anh khi lao đầu vào bài tập và không cho bản thân có khoảng trống hay cơ hội nào để nghĩ về anh, nhưng là em sai rồi, ngày nào em cũng phải ngắm ảnh anh trước khi ngủ, đêm nào em cũng phải dặn lòng không được gọi cho anh, em muốn nghe giọng anh, muốn nhìn thấy anh, nhưng lại không cách nào ép bỏ đi tính cố chấp của bản thân mình, Tưởng Chính Hàn, là em sai rồi đúng không?" 

Tưởng Chính Hàn nghe Hạ Lâm Hy nói, đau lòng ôm chặt lấy cô, cảm nhận được cả nước mắt Hạ Lâm Hy rơi xuống vai áo, tự hỏi rốt cục là vì cớ gì lại khiến cả hai trở nên như vậy, là vì cớ gì lại khiến Hạ Lâm Hy của anh trở nên khổ sở chịu đựng như thế này.

"Anh cũng nhớ em sắp phát điên, chúng ta đừng như thế này nữa được không, anh không cần em phải cố gắng đạt điểm tốt, cũng không quan tâm đến việc mẹ em có ghét bỏ anh hay không, anh chỉ cần biết lúc này, anh muốn được ở bên cạnh em, muốn được chăm sóc em, muốn được yêu thương em, những việc khác thuộc về tương lai chúng ta đừng để ý đến, anh sẽ cố gắng hơn, không để em lo lắng nữa, tiểu Hy đừng bắt anh phải thực hiện giao kèo này, anh không làm được.."

Tưởng Chính Hàn kéo Hạ Lâm Hy ra khỏi cái ôm, nhìn vào mắt cô nói, cậu thật sự chưa bao giờ mong muốn chuyện này xảy ra, Hạ Lâm Hy là tất cả của cậu, chỉ cần có cô ấy, thì những việc khác đâu là gì. Chỉ cần có Hạ Lâm Hy, Tưởng Chính Hàn đâu màng việc gì khác.

"Chỉ cần nghĩ đến anh thôi, được không?"

Lần này đến lượt Tưởng Chính Hàn chủ động sau cái ôm lúc nãy, kéo Hạ Lâm Hy vào một nụ hôn khi cậu vẫn còn đang trông chờ vào câu trả lời của cô. Hai đôi môi vội vã quấn chặt lấy nhau, tay cậu luồn vào gáy cô, dịu dàng xoa lấy nó, tay còn lại ôm chặt lấy cô, kéo cô sát hơn vào người mình, cậu nhớ mùi hương này, nhớ bờ môi cô chết đi được.

Hạ Lâm Hy vì sự cuồng nhiệt của Tưởng Chính Hàn bất giác nở nụ cười nhẹ, cô thầm nghĩ, đã đến lúc cô nên để cảm xúc làm chủ con người mình rồi.

Nhớ em đến phát điên ư. Được rồi, vậy cứ để cả hai cùng điên cho thoả nỗi nhớ.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top