Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - 2: Con người nên hòa hợp với hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng qua đây." -- Hàng xóm

Vừa rồi chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chảy nước dãi, bây giờ lại có thể đường đường chính chính đi vào ăn, Phạm Thống cảm thấy rất cao hứng, mặc dù là bằng tiền mà tương lai phải trả, nhưng ít nhất có thể thoát khỏi quẫn cảnh đói bụng hiện giờ.

Nhưng ngay từ đầu đã ăn ngon, ngày mai bắt đầu phải ăn lương thực cơ bản "siêu khó ăn không dinh dưỡng" từ khẩu phần công cộng, không biết có thích ứng kém hay không, do xa nhập kiệm nan (từ hoang phí sang tiết kiệm thì khó) câu này tuyệt đối có đạo lý của nó, nếu là nghĩ cho cuộc sống tương lai, thì đừng nuôi dưỡng khẩu vị kén chọn, bây giờ nên gọi những thứ trông lên rất khó ăn để lấp đầy bụng mới đúng.

Đúng cái con khỉ, đương nhiên chẳng đúng chút nào.

Thứ khẩu vị này, căn bản sớm đã định hình từ trước khi hắn đến thế giới này rồi đi? Hắn cũng không phải cả đời chưa từng ăn cái gì, bây giờ ăn gì đó căn bản sẽ không có ảnh hưởng, ở thế giới ban đầu, hắn cũng không phải người rất kén ăn, mặc dù đúng là đã kiếm được không ít tiền từ công việc thầy bói sau khi bị nguyền rủa, nhưng bởi vì lười biếng, hắn thường thường ăn một đống đồ ăn cấp tốc không lành mạnh do tự mình làm ra, ví dụ như "cháo khoai tây trộn với bột quả mơ", "cháo với tỷ lệ nước bốn lần cơm", "cháo do rất nhiều đồ hộp trộn lại", "cháo hôm qua chưa ăn hết để mười lăm tiếng trên bàn"... vân vân và vân vân, không đếm xuể.

Mặc dù ví dụ của hắn đều là cháo, nhưng đây không đại biểu hắn rất thích ăn cháo, chỉ là tay nghề của hắn chỉ có thể làm ra loại đồ ăn thử thách ý chí của người ăn này mà thôi, cho dù trường kỳ ăn những thứ này, hắn cũng không cảm thấy có cái gì, cho dù trường kỳ ăn những thứ đó, hắn vẫn có thể sống sót... Phạm Thống đột nhiên cảm thấy, hắn có khi đã tìm được nguyên nhân chết của mình. Chắc là không phải chứ? Hẳn sẽ không phải là mất cân bằng dinh dưỡng ngộ độc thực phẩm chứ?

Tóm lại, Phạm Thống vẫn là gọi suất cơm đặc biệt lớn. Vẫn là phải tốn tiến, đầu tư ở đồ ăn khó nuốt, cảm giác giống như chịu lỗ.

"... Ngươi là bị chết đói sao?"

Lạc Thị ngồi ở đối diện nhìn tướng ăn của hắn, Phạm Thống cảm thấy, đây nhất định chính là nguyên nhân chủ yếu tại sao những con cú đêm xung quanh cứ nhìn bàn bọn họ mà nhao nhao nghị luận.

Phạm Thống không có công năng đặc dị có thể nghe thấy nội dung xì xầm ở xa, nhưng loại âm lượng khắc chế thất bại đó, căn bản có thể nghe thấy rất rõ, hắn đương nhiên cũng sẽ nghe thấy.

"Lạc Thị đại nhân, là Lạc Thị đại nhân kìa"," Lạc Thị đại nhân lại có thể bước vào cửa tiệm bình thường thế này, và còn ngồi ăn cơm cùng với một tên ma mới treo tua rua màu trắng"... Có lẽ là bởi vì quá sốc, những người đó nói chuyện thật sự khá lớn.

Thoạt nhìn việc Lạc Thị xuất hiện ở đây còn mang theo đồng bạn, hẳn là một chuyện rất hiếm lạ. Ngẫm lại cũng đúng, Lạc Thị không chỉ là một trong Ngũ Thị, còn là con trai của nữ vương, cũng chính là loại nhân vật có xuất thân cao quý, cảm giác vô cùng xa cách với cuộc sống sinh hoạt bình dân đi?

Nhưng Lạc Thị vẫn là người rất tốt khi chịu đáp ứng thỉnh cầu của hắn và cho hắn mượn tiền ăn cơm.

Nếu như không phải trên người cậu ta luôn có một loại khí tức bài xích người khác, mỹ thiếu niên như thế chiếu theo lý thuyết chắc sẽ rất nổi tiếng đi?

"Phải, tôi không biết mình chết làm sao."

Sau khi "không phải" bị đảo lộn thành "phải", liền hình thành câu nói trước sau mâu thuẫn này.

Ánh mắt của Lạc Thị lại trở nên lãnh đạm, mà cho dù dưới ánh mắt lạnh nhạt như thế, Phạm Thống vẫn không có cảm giác nuốt không trôi, vẫn rất chăm chỉ bới cơm như thường.

Nói thật, Lạc Thị cho hắn mượn tiền ăn cơm là được rồi, cũng không cần đi cùng với hắn, chẳng lẽ muốn giám thị hắn có thật sự dùng tiền để ăn cơm hay không sao?

"Ngươi không cảm thấy ngươi nói chuyện rất kỳ quái sao? Hơn nữa phản ứng của ngươi hình như cũng không nhất trí với lời nói ra."

Lạc Thị nhíu mày nghi vấn hắn, Phạm Thống nhất thời có chút cảm động đối với lực quan sát rất tốt và cũng rất kỹ lưỡng của Lạc Thị, mặc dù nội tâm vẫn có chút ý kiến.

Cái gọi là phản ứng không nhất trí, chẳng lẽ là nói đến sự kiện hắn bị đại hỏa cầu nện trúng vẫn nói không đau, nhưng bị ngự hỏa phù thiêu lại gào hét lăn lộn sao...

Chẳng qua, hiếm khi Lạc Thị cũng đã hỏi rồi, Phạm Thống cũng quyết định giải thích một chút, xem xem có thể làm cho cậu ta hiểu rõ hay không, hóa giải hiểu lầm, tránh cho khiến cậu ta cảm thấy mình là một tên kỳ cục nói một đường làm một nẻo.

"Trên thực tế, bởi vì sau khi tôi chết bị một cô gái tốt hung hãn chúc phúc, mười câu tôi nói ra có chín câu không vấn đề, từ ngữ bên trong sẽ ngẫu nhiên rối loạn, tôi cảm thấy rất vui đối với tình huống này, tôi vẫn luôn rất hi vọng gặp được chuyện xui xẻo như thế."

Sau khi Phạm Thống nói xong, nhìn lại câu từ bị chỉnh sửa trong lời của mình, rồi tính toán khả năng nghe hiểu của đối phương.

Nghe không hiểu đi. Chắc là nghe không hiểu đi. Tuyệt đối nghe không hiểu đi...

Mặc dù nêu được một phần hai trọng điểm, nhưng muốn nắm bắt cũng quá khó rồi đi...

"..."

Lạc Thị mở to mắt trầm mặc nhìn hắn, loại thái độ này khiến người rất thấp thỏm bất an.

Trong lúc Phạm Thống tự hỏi Lạc Thị có thể sẽ trở mặt kiêm lật bàn hay không, mà vội vàng ăn thêm mấy miếng trước khi cậu làm ra phản ứng, muốn chết cũng phải ăn no rồi hẵng lên đường, bữa ăn cuối cùng là rất quan trọng.

Không ngờ, Lạc Thị cuối cùng lại phì ra một tiếng cười.

Lạc Thị và Phạm Thống (giraffecorps.liamak.net/novels/)

"Phạm Thống, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?"

Phạm Thống vốn tưởng Lạc Thị từ trong đến ngoài đều là người nghiêm chỉnh nghiêm túc, bởi vì khuôn mặt cậu trưng ra chính là như thế, không ngờ cậu ta cũng có lúc làm ra hành động phù hợp với tuổi tác, đây hình như cũng khiến cậu ta thoạt nhìn nhân tính hóa hơn một chút.

Cười lên trông thật đáng yêu, nếu như cười thường xuyên, nhất định sẽ là một mỹ thiếu niên ai thấy đều yêu, thật là đáng tiếc.

Phạm Thống nhìn xung quanh, phát hiện quần người đang nhao nhao nghị luận xung quanh hình như cũng trợn tròn mắt, mà Lạc Thị hình như không có chú ý sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, sau khi thu lại nụ cười vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ngươi là cố ý pha trò sao? Vẫn thật chưa từng thấy ai có thể nói trôi chảy lời không logic như thế, ngươi khi còn sống là làm gì?"

Xem ra giải thích của hắn thất bại rồi, chẳng qua lại khiến Lạc Thị nổi lên chút hứng thú với hắn, đây có nên tính là chuyện tốt không?

"Xem bói."

Phạm Thống ăn xong miếng cơm cuối cùng, bụng cuối cùng cũng có cảm giác no nê.

"Xem bói?"

Thần tình của Lạc Thị lại trở nên quái dị.

"Ngươi chắc không phải là thật sự hết tiền bị chết đói chứ?"

Bất lịch sự! Ta sau khi bị nguyền rủa, công việc làm ăn trái lại phát triển mạnh, người người đều luôn miệng gọi ta là đại sư đấy!

"Giấy bút..."

Phạm Thống cuối cùng quyết định bất luận thế nào cũng phải nói cho rõ, cứ tiếp tục thế này không chỉ nhân cách bị hoài nghi, nghề nghiệp không được khẳng định, còn phải bị gán lên một kiểu chết đáng xấu hổ, đây thực sự là chuyện hắn không thể chấp nhận.

Mặc dù dưới tình huống hắn không rõ mình là chết làm sao, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh kiểu chết của hắn không đáng xấu hổ hơn chết đói, nhưng đây vẫn không thể thay đổi thực tế rất đáng xấu hổ khi kiếm không được tiền mà chết đói.

Lạc Thị không hiểu Phạm Thống muốn làm gì, nhưng bởi vì tò mò, cậu vẫn là gọi người trong tiệm lấy giấy bút và mực tới. Chữ của Đông Phương Thành giống chữ sử dụng trong thế giới ban đầu của Phạm Thống, dùng cách viết cũng sẽ không có vấn đề từ ngữ đảo lộn, thế là hắn dào dạt đem tật xấu của mình và nguyên nhân nguyền rủa nói cho rõ, rồi đưa giấy đã viết xong cho Lạc Thị.

"Phạm Thống, chữ của ngươi đẹp thật đó."

Đây là cảm tưởng sau khi vừa liếc mắt của Lạc Thị, khiến Phạm Thống có chút bất lực. Chữ ghi như thế nào, căn bản không phải trọng điểm của tờ giấy này à.

"Nhưng chuyện ngươi nói nghe lên thực sự rất giống như đang gạt người..."

Ta cũng hi vọng đây là gạt người. Bất luận là chuyện nguyền rủa hay là đến cái thế giới này.

Mặt Phạm Thống suy sụp và cảm thấy bất lực. Hắn có thể dùng cách viết để thuyết minh tình huống của mình, nhưng tình huống này hắn không thể đề xuất chứng minh hùng hồn nào cả.

"Ba tôi nói, tùy tiện nói dối là đức tính rất tốt, cho nên tôi luôn luôn nói chuyện rất không thành thật."

Kỳ thực mỗi lần nói được một nửa, cảm thấy đã mở đầu không đúng, tiếp tục nói chỉ sẽ càng tệ hại, Phạm Thống đều rất muốn dừng lại, nhưng nguyền rủa chết tiệt này còn có công năng kèm theo, chính là cưỡng chế hắn nói cho hết, ngoại trừ gặp phải ngoại lực cưỡng bách dừng lại.

"Đây là phụ thân kiểu gì vậy?... Không, ngươi nói ngươi có tật đảo lộn từ ngữ, nếu như là như thế... Nghe ngươi nói chuyện làm sao mệt vậy nè? Còn phải tự mình chỉnh sửa?"

Lạc Thị hình như cũng không phải hoàn toàn không tin, nhưng cho dù cậu tin rồi, vẫn là phải tự mình nghiền ngẫm lời của Phạm Thống muốn nói rốt cuộc là cái gì, dựa vào mức độ phiền toái mà nói, trực tiếp coi như chưa nghe giải thích, sau đó nếu Phạm Thống nói sai thì cứ đánh cho hắn một trận, như thế có lẽ còn nhẹ nhõm hơn.

"Ôi..."

Trên thực tế nếu như mang theo giấy bút bên mình, toàn bộ dùng bút đàm thoại, cũng sẽ không gây ra hiểu lầm. Nhưng hắn lại không phải câm, quan trọng hơn là, nếu hắn cứ dùng bút mà không nói chuyện với người khác, cái nguyền rủa này sẽ vĩnh viễn không thể nào có ngày giải trừ!

Mặc dù không biết chết rồi cái điều kiện giải nguyền kia có tính hay không, nhưng chết rồi nguyền rủa vẫn đi theo, vậy thì điều kiện kèm theo "nguyền rủa sẽ tự giải sau khi nói ??? câu" kia hẳn là vẫn tồn tại chứ? May thay, hiện giờ ở thế giới này thoạt nhìn chỉ cần mười năm thay xác một lần liền có thể sống mãi, vậy cho dù con số ??? này kỳ thực là ba mươi tỷ, vẫn là có cơ hội đạt tới à!

"Vậy thôi. Ngươi có cái tật xấu này, sinh hoạt ở đây chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái đi, ta sẽ chú ý xem xem tình huống của ngươi, dù sao ngươi cũng là do ta đón tới."

Ý tốt của Lạc Thị, Phạm Thống hết sức cảm kích, thật là tốt khi có thể hóa giải hiểu lầm và thuận tiện kết giao, nói đi thì phải nói lại, về chuyện nguyền rủa, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói rõ với người khác, ngay cả ở thế giới hắn sống ban đầu, cũng không có ai biết vấn đề của hắn.

Một mặt là không có ai thân cận để tiết lộ, mặt khác phải bảo trì hình tượng đại sư bói toán, nói ra thật đúng là bi ai.

Lúc này, Phạm Thống vừa lại nhấc bút ghi xuống một vấn đề trên tờ giấy thứ hai: Tôi có thể trực tiếp gọi cậu là Lạc Thị, mà không gọi là Lạc Thị đại nhân không?

"Không có gì không được, nhưng mà vì sao?"

Phạm Thống ghi xuống một hàng chữ ở phần trống của tờ giấy.

"Bởi vì nghĩ làm sao cũng cảm thấy có tỷ lệ rất cao sẽ biến thành tiểu nhân."

"..."

◊◊◊◊

Ăn uống no say, tiếp đến là về nhà nghỉ ngơi, có điều Phạm Thống nằm ở trên giường mãi mà không buồn ngủ, trở qua trở lại rất lâu mới ngủ được, kết quả hôm sau lúc hắn tỉnh lại, đã giữa trưa rồi.

"Ngươi đang làm cái gì vậy hả, Phạm Thống?"

Giữa trưa vẫn là Mễ Trọng đánh thức hắn, hắn cũng mới biết, mình lại có thể cứ như thế bỏ lỡ khóa học buổi sáng.

"Ngày đầu tiên đi học đã vắng mặt! Ngươi vẫn còn là tua rua màu trắng đó! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ăn lương thực của Đông Phương Thành chu cấp để sống qua ngày sao?"

Phạm Thống sâu sắc ăn năn. Suất ăn đặc biệt tối qua đã tốn năm xâu tiền, cũng chính là nói, hắn bây giờ đã ở trạng thái gánh nợ rồi, chiếu theo lý thuyết nên tích cực tiến lên, nỗ lực tu hành nâng cao đẳng cấp mới phải, nhưng hắn lại có thể ngủ quên ngay ngày đầu tiên đi học.

"Tên hàng xóm cách vách ngươi có vẻ buổi sáng cũng không đi học... Thật là, hai người đều đang nghĩ cái gì vậy hả? Nhớ phải đi khóa buổi chiều đấy, nghe thấy chưa?"

Bất luận thế nào Mễ Trọng vẫn là có ý tốt, Phạm Thống gật đầu.

Đáng tiếc không đủ chu đáo. Nếu có thể thuận tiện giúp hắn lãnh một phần lương thực của Đông Phương Thành phát thì tốt rồi... Lần này, hắn lại phải chịu đói cho đến buổi tối mới có đồ để ăn.

Khóa trình Phạm Thống tương đối có hứng thú là phù chú và thuật pháp, nhưng rất bất hạnh, hai khóa này đều bị hắn ngủ mất ở buổi sáng rồi, mà buổi chiều là khóa võ thuật mà hắn còn chưa bắt đầu đã có ý định từ bỏ.

Hôm qua Mễ Trọng chỉ mang hắn tới xử lý thủ tục nhập học, cũng không có mang hắn vào trong tham quan, chẳng qua bố cục của Võ Thuật Hiên rất đơn giải dễ hiểu, phòng học cũng hết sức dễ kiếm, cho nên hắn không có gặp phải bất cứ vấn đề nào đã đến được phòng học đúng giờ.

Kỳ thực Phạm Thống không quá hi vọng tìm được phòng học một cách đơn giản như thế, dù sao đây cũng là khóa mà hắn bài xích từ đáy lòng, kỳ thực Phạm Thống cũng rất hi vọng ở lúc hắn đi vào phòng học, lão sư phụ trách giảng dạy lập tức liếc hắn một cái rồi nói với hắn "Ngươi không phải nhân tài có thể đào tạo, đời này hết hi vọng rồi, ngươi có thể trở về", nhưng những chuyện trên đều không có xảy ra, hắn bây giờ chỉ có thể an phận ngồi ở chỗ của mình, chờ đợi khóa trình bắt đầu.

Muốn có đẳng cấp vượt trội, cũng chưa chắc phải dựa vào võ thuật mà! Phạm Thống hò hét trong lòng, lời tuy như thế, hắn vẫn không có dũng khí trực tiếp bỏ lại một câu "ông đây không học nữa" rồi liền rời khỏi phòng học, nếu đã đến rồi, vẫn là tạm thời lắng nghe đi, dù sao chỉ là vào học, cho dù không có tài năng cũng sẽ không làm sao mà.

Những bạn cùng lớp đều là cư dân mới sinh, Mễ Trọng từng nói, cư dân nguyên sinh sẽ không học cùng cư dân mới sinh. Mà liếc mắt nhìn học sinh của cái ban cấp này, toàn bộ đều là tua rua màu trắng, đây thực sự khiến người có chút bất an.

Nguyên nhân có chút bất an chính là, Phạm Thống không thể khẳng định Đông Phương Thành rốt cuộc bao lâu nghênh đón cư dân mới sinh một lần. Nếu như trong những bạn học ở đây có người đã đến một hai năm rồi, chẳng phải đại biểu rất có khả năng không ít người ở trong một hai năm vẫn dừng lại ở giai đoạn tua rua màu trắng và học khóa võ thuật sơ cấp sao?

Năng lực võ thuật không có đề thăng vẫn không cần lo, đeo tua rua màu trắng trong thời gian dài như thế mới chết người hơn. Chỉ cần cầm tua rua màu trắng một ngày, liền bằng với không có bất cứ thu nhập nào, đây bất luận nghĩ làm sao cũng đều là một chuyện vô cùng khủng bố à.

Mặc dù Lạc Thị cho hắn mượn tiền không nói muốn thu lãi với hắn, nhưng mượn tiền không trả, mượn nữa rất khó, hắn vẫn là phải duy trì uy tín tốt đẹp mới được...

Cả phòng học của ban sơ cấp có thể nói là rộng rãi, cái gọi là chỗ ngồi, kỳ thực chỉ là một người một cái đệm để ngồi dưới đất. Vị trí là cố định sẵn, vị trí của Phạm Thống ở góc sau cùng, cảm giác là nơi rất thích hợp ngủ gật trong lớp, hơn nữa vị trí bên cạnh hắn mãi cho đến khi khóa trình bắt đầu cũng không có người xuất hiện, hắn nghĩ, nói không chừng chính là chỗ của tên hàng xóm không có ra ngoài đi học kia chăng, không ngờ hắn buổi sáng không đi học, buổi chiều cũng không xuất hiện...

... Có khi nào tên hàng xóm kia có gì bất tiện không thể ra ngoài hay không? Nếu như hắn đều không ra ngoài, vậy hắn đã ở trong nhà rất lâu rồi đấy, đã ăn những cái gì? Thời gian đó hẳn là đủ lâu để chết đói rồi đi?

Phạm Thống nhớ tới lời Mễ Trọng nói, có người vì bị cái chết đả kích mà không thể bắt đầu lại ở thế giới này, nếu như là vậy, đó thật sự rất đáng thương, hắn nghĩ, hôm nay tan học trở về lúc đi lãnh lương thực, thuận tiện lãnh cho tên hàng xóm kia một phần, mang đi thăm hắn là được.

Lão sư sau khi vào phòng học, liền muốn bắt đầu lên lớp, vậy mà ngay cả lão sư cũng là cư dân mới sinh, rốt cuộc là cư dân nguyên sinh quá ít, hay là việc cư dân nguyên sinh không học cùng với cư dân mới sinh này được thi hành quá xác thực?

Từ bề ngoài của lão sư này để xem, tuổi lúc ông ta chết hẳn cũng rất lớn, dưới loại tình huống đó vẫn có thể trở thành linh hồn có chấp niệm sâu nặng để bị hút đến thế giới này, đây luôn khiến người cảm thấy rất khủng bố. Chấp niệm của người già đều là rất mãnh liệt đáng sợ, Phạm Thống đụng phải rất nhiều khách như thế ở công việc trong quá khứ, cho nên hắn đều có chút mẫn cảm đối với loại nhân vật này.

Rồi nhìn tua rua của lão sư, chỉ là màu lam mà thôi. Tua rua màu lam chẳng phải chạy đầy đường sao, hắn vốn tưởng lão sư hẳn là rất mạnh, ít nhất cũng nên là tua rua màu đỏ... Mặc dù tua rua màu trắng hình như không có tư cách bắt bẻ tua rua màu lam, nhưng sự chênh lệch giữa hiện thực và ảo tưởng vẫn là khiến người rất chán nản.

Chẳng qua khi lão sư bắt đầu lên lớp, hắn liền hiểu vì sao tua rua màu lam cũng có thể làm lão sư rồi.

"Muốn hiểu biết võ thuật, cũng phải làm quen với vũ khí, vật đi đôi với võ thuật, mọi người lật trang bảy mươi bốn sách giáo khoa, chúng ta xem phần vũ khí..."

Lão sư này căn bản là đến dạy sách. Nếu chỉ dạy sách giáo khoa, cho dù võ thuật kém cũng không hề gì phải không?

Không, nên nói, người có võ thuật thật sự rất tốt, căn bản sẽ không muốn đến dạy sách giáo khoa đi?

Còn có vì sao đã đến trang bảy mươi bốn rồi, không dạy từ đầu sao? Người không chết ở lúc bắt đầu một học kỳ khá là xui xẻo, phần trước chỉ có thể tự mình lần mò tìm hiểu? Đi tìm ai yêu cầu quyền đối xử công bằng hợp lý hả!

Chờ đã, sách giáo khoa...?

"Học sinh mới đến ngồi ở góc kia, sách giáo khoa của ngươi đâu?"

Lúc Phạm Thống mới ý thức được vấn đề này, vấn đề này đã không thể chờ được mà nổi lên rồi.

Lão sư vẫn là lão sư, ánh mắt thật là sắc.

"Sách giáo khoa..."

Phạm Thống dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hướng bạn học kế bên vị trí trống để cầu trợ giúp, đối phương thì khó hiểu mà nhìn hắn.

"Ngươi là học sinh mới? Ngày đầu tiên đi học, hướng dẫn viên hẳn là sẽ lấy sách giáo khoa cho ngươi chứ, không có sao?"

Được lắm, thế này xem ra hắn là bị Mễ Trọng chơi đểu rồi. Chẳng qua chỉ là ghi sai tên một chút có cần phải thế không!

"Không mang sách giáo khoa, sang bên cạnh phạt đứng."

Lão sư làm biếng ngó ngàng hắn, rất thờ ơ mà cho một cái hình phạt.

"Học võ thuật là phải có một trái tim kiên nghị cẩn thận, làm sao có thể bởi vì sách giáo khoa rất nặng mà không mang theo, đây là hành vi không đáng noi theo. Được rồi, hãy xem trang bảy mươi bốn..."

Hắn căn bản không có nói chuyện, cái kết luận sách giáo khoa rất nặng nên không mang này là ở đâu ra? Phạm Thống cũng không muốn biện giải, tranh luận với lão sư không phải hành vi thông minh, dù sao cứ ngoan ngoãn chịu phạt đứng đi.

"Hiện nay vũ khí của Tịch Anh nữ vương -- Nguyệt Nha Nhận - Skies, và Tứ Huyền Kiếm - Thiên La Viêm của thiếu đế Lạc Nguyệt Englar đều có thể nói là thần khí. Được truyền lại cùng với vũ khí, là Thiên Huyễn Hoa - Huyền Trụ của Đông Phương Thành và Aifrol - Nguyệt Bào của Lạc Nguyệt. Vị vua kế thừa chúng đều có chiến lực vô cùng cường đại..." (Nguyệt nha nhận: lưỡi đao hình trăng khuyết -- tứ huyền kiếm: kiếm bốn dây -- Huyền Trụ: trụ là mũ, huyền là màu đen -- nguyệt bào: bào là áo choàng)

Chỉ là nghe giới thiệu, Phạm Thống vẫn không đến nỗi cảm thấy có gì khó khăn, mặc dù đứng nghe có hơi mệt, nhưng điều lão sư đang nói vẫn tính là thú vị.

Tên vũ khí của nữ vương Đông Phương Thành hình như hơi giống phương Tây, tên vũ khí của thiếu đế Tây Phương Thành thì giống phương Đông... Là ảo giác của hắn sao?

"Sự đáng sợ của Nguyệt Nha Nhận - Skies nằm ở lưỡi dao cực kỳ sắc bén của nó, chỗ đáng sợ của Tứ Huyền Kiếm - Thiên La Viêm thì là dây cung phía trên nó, mỗi một sợi dây cung đều có chỗ khủng bố."

Mặc dù Phạm Thống cảm thấy rất hứng thú với thứ lão sư đang nói, nhưng nội dung cũng quá ít.

Đây coi như là tư liệu thu thập không đầy đủ sao? Ngay cả cái gì mà "bản thể Trầm Nguyệt là một tấm gương báu, nghe nói còn có thần khí tương ứng, nhưng không biết là cái gì" nói như thế cũng nói ra được, trình độ chuyên nghiệp hình như còn phải chờ xem lại...

Phạm Thống lần nữa sửa chữa bình luận ở nội tâm. Ông ta không phải lão sư đến dạy sách giáo khoa, ông ta chỉ là lão sư đến đọc sách giáo khoa mà thôi.

"Vậy thì chúc các vị sớm ngày có được vũ khí thích hợp với mình, bài học hôm nay đến đây thôi."

◊◊◊◊

Bị phạt đứng suốt cả tiết học, tiết học tiếp theo vẫn là ở Võ Thuật Hiên.

Học xong tiết này là có thể về nhà rồi, nhưng rất bất hạnh, tiết này hình như là thực tập thực chiến, vừa rồi mới đứng rã rời cả hai chân, giờ lại phải học khóa không được nghỉ ngơi, đây là ý nghĩa thực sự của năm hạn sao?

Mà khi khóa trình bắt đầu, Phạm Thống mới biết cái gì gọi là năm hạn.

Tua rua của lão sư là màu đỏ thẫm, cũng chính là cao hơn Lạc Thị một cấp nhỏ, khi ông ta phát hiện trên lớp có khuôn mặt mới, hiển nhiên lộ ra vẻ mặt phát hiện con mồi... lộ ra vẻ mặt hết sức cao hứng, sau đó đi đến trước mặt Phạm Thống, vô cùng thân thiết mà mở miệng.

"Hôm nay có học sinh mới cơ à! Trên nguyên tắc học sinh mới không cần học tiết đầu tiên, chỉ cần tiến hành xong một cái thủ tục là được rồi."

Đây là nghĩa là muốn cho hắn về sớm, thả hắn về nhà sao? Phạm Thống nghĩ thầm. Nhưng dựa theo vận xui đến tận bây giờ của hắn, hình như không nên lạc quan như thế, hơn nữa nụ cười trên mặt bạn học xung quanh thoạt nhìn đều có chút cổ quái.

"Học tập võ thuật thì phải học tập không sợ đau trước, cộng với khắc phục nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết! Cho nên mỗi một học sinh mới lần đầu đi học trước tiên đều phải trải - qua - cái - chết."

Khi lão sư cười nói xong câu này, Phạm Thống trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

Chờ, chờ một chút...

"Các bạn học sinh đã chờ lâu chưa? Ba, hai, một, mọi người lên nào --"

Ta sớm đã có hai lần kinh nghiệm tử vong rồi à! Còn dùng loại ngữ khí kích động bầu không khí kia là thế nào? Dừng tay a a a a a a a---

Ở trước mặt những học sinh mà quá khứ đều từng bị rửa tội này, Phạm Thống đương nhiên không có cơ hội thoát thân, quá trình một người một chiêu giết trong chớp nhoáng này cũng khiến hắn hiểu được cư dân mới sinh đến thế giới này kỳ thực đều là oán quỷ với nội tâm hung tàn.

Ngay cả bọn họ ra chiêu làm sao cũng không thấy! Phạm Thống rất muốn gào thét lên, nhưng lúc này, hắn đã bị đưa đến ao nước sống lại rồi.

Không có cơ hội nhìn thấy thi thể của mình biến thành kiểu gì, miễn cưỡng coi như là chuyện tốt. Nếu như thành thịt bằm, xem rồi có thể sẽ ăn cơm không nổi.

Kết quả, ba cơ hội sống lại miễn phí cứ như thế dùng hết. Trong lúc Phạm Thống ở trong ao nước chờ đợi tạo hình xong biến thành xác nổi, cảm thấy nội tâm còn muốn bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng.

Bình tĩnh mới lạ! Căn bản bình tĩnh không nổi! Lỡ như ba cơ hội sống lại này kỳ thực là lần lượt phải cho Võ Thuật Hiên, Phù Chú Hiên, Thuật Pháp Hiên mỗi bên giết một lần thì làm sao đây! Sau khi học xong lớp của Phù Chú Hiên và Thuật Pháp Hiên là phải chịu nợ hai trăm xâu tiền rồi à!

Trong lúc Phạm Thống hết phiền não cái này đến phiền não cái kia, quá trình sống lại của hắn đã hoàn thành rồi, ngay sau đó chính là đối mặt với vấn đề sắp hết oxy, đây thật sự chỉ có thể nói là vật lộn với tính mạng, khó khăn lắm mới nổi lên mặt nước, lại phát hiện khoảng cách đến bờ thật xa xôi.

Người của Võ Thuật Hiên sau khi xử lý hắn cũng không có ai đến cứu hắn lên bờ sao --

Phạm Thống ra sức vùng vẫy ở trong ao, tiến được cự ly rất ngắn, cũng đã uống mấy ngụm nước.

Không phải chứ, chẳng lẽ trò đùa nghĩ trong đầu trước kia sắp thành thật rồi sao? Hắn thế nhưng không muốn làm cho cả ao nước đều là thi thể của hắn đâu à, huống hồ đó không biết có bao nhiêu đắt --

Ở thế giới mà cái chết có khả năng là chuyện cơm bữa, điều Phạm Thống ưu tiên hàng đầu cũng biến thành tiền rồi.

Cứu với! Cứu -- cứu --!

Hắn bây giờ thật sự vạn phần hối hận buổi sáng không có đến khóa Phù Chú Hiên, nếu như đi rồi có khi đã học được cách dùng phù chú liên lạc người khác, vậy ít nhất bây giờ vẫn có thể cầu cứu một chút.

Bốn phía không người, không nơi cầu trợ, lấy lực chống chọi của Phạm Thống, đương nhiên rất nhanh chóng bị sặc, bị trút nước và chìm nghỉm.

Sau đây, Phạm Thống vừa lại chết đuối hai lần, mới nắm được bí quyết bơi lội đường dài, miễn cưỡng bò đến bờ, hắn một mặt chưa hết hoảng hồn, mặt khác cũng có chút khóc không ra nước mắt.

Ôi hai trăm xâu tiền... Cộng thêm năm xâu tiền mượn, đã nợ hai trăm lẻ năm xâu tiền rồi...

Cái gọi là cưỡng chế lao động phục vụ công tác trả nợ là thế nào hắn không rõ, nhưng sau khi chết lúc muốn sống lại sẽ tùy vào nợ nhiều ít để gây đau đớn, điều này thì lại hết sức rõ ràng.

Lúc chết đã không dễ chịu rồi, sống lại còn phải đau thêm một lần nữa?

Có chỗ nào có thể cấp tốc kiếm được thật nhiều tiền hay không -- cho dù là bán sắc ta cũng chịu à --

◊◊◊◊

Khi Phạm Thống ra khỏi ao nước, còn phiền não có cần phải trần truồng đi ra cầu trợ hay không, may mà chính sách của Đông Phương Thành vẫn không phải bất nhân đạo như thế, mặc dù ao nước quá sâu quá rộng, nhưng chỗ gần lối ra vẫn là đặt áo choàng rất cơ bản để cho người mặc, cũng chính là nói, chỉ cần chịu đựng trạng thái lõa thể đi một đoạn ngắn từ bờ ao đến lối ra là được rồi, đây khiến cho Phạm Thống thở phào một hơi.

Chẳng qua trên giá để áo choàng chỉ còn lại ba chiếc, không biết áo choàng này bao lâu bổ sung một lần? Nếu không có ai đến tuần, vậy người lấy đi chiếc cuối cùng vừa lại không có lương tâm, vậy người tiếp đó chẳng phải xui xẻo sao?

Cái vấn đề này Phạm Thống cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, dù sao người xui xẻo không phải hắn là được, hắn hôm nay đã đủ xui rồi, chuyện đi ra không tìm được y phục này còn nhẹ hơn so với đó nhiều.

Mà khi hắn chú ý đến thời gian hiện tại, cũng không thể không cho rằng mình chết thật vừa vặn, nếu chết thêm một lần, thì lại phải bỏ lỡ thời gian phát bữa tối rồi, đúng lúc có thể kịp đi lãnh bữa tối, có thể tính là chuyện duy nhất đáng vui mừng rồi đi? Con người luôn là phải tìm một số chuyện an ủi mình, mới có thể thuyết phục mình vẫn chưa xui đến cực điểm.

Lúc Phạm Thống đến quầy hàng phát lương thực ở đầu phố, ở đó đã xếp một hàng thật dài rồi, may mà tốc độ phát rất nhanh, cũng không có xảy ra loại chuyện "ngại quá lúc đến lượt ngươi đã phát hết rồi", cho nên Phạm Thống không có chờ bao lâu đã lấy được lương thực công cộng, thuận tiện lãnh một phần giùm cho hàng xóm cách vách của hắn.

Mà nói đến, lãnh lương thực giùm người khác cũng không cần chứng minh hay gì đó tương tự, đây có phải là quá tùy tiện rồi không? Thế này chẳng phải vui vẻ nói dối lĩnh mấy phần thì được mấy phần? Hay là bởi vì thứ khó ăn này cho thêm mấy phần cũng không tiếc hả?

Phạm Thống sau khi trở về nhà mình, vừa ăn lương thực công cộng mới lãnh, vừa nảy sinh cảm tưởng như thế.

Muốn nói rất khó ăn, cũng không phải cố ý làm cho khó ăn, chỉ là dùng nguyên liệu rất tồi, vừa lại hoàn toàn không điều vị, chế tác cũng không kỹ lưỡng, như thế liền hình thành lương khô thuần túy chỉ có công hiệu lấp đầy bụng, khiến hắn có loại cảm giác được nuôi như gia súc.

Lấp đầy bụng của mình xong, vậy thì tiếp đến chính là lúc đưa một phần khác cho hàng xóm, thuận tiện thăm hỏi và liên lạc một chút cảm tình, Phạm Thống đóng gói phần lương khô kia, liền đi sang cách vách gõ cửa.

Gõ một lần, không có phản ứng, gõ thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng.

Phạm Thống cảm thấy rất kỳ quái. Mặc dù hai ngày qua cách vách đều không truyền ra tiếng gì, nhưng hướng dẫn viên đi ra từ căn nhà này hôm đó xác thực là nói bên trong có người à.

"Không có người ở đây sao?"

Trong lúc hô ra khỏi miệng, Phạm Thống mừng vì "có người ở đây không" nghe lên ý nghĩa không khác nhiều với "không có người ở đây sao", mà sau khi hắn hô như thế, bên trong cuối cùng cũng truyền ra một âm thanh bởi vì nhỏ tiếng mà tỏ ra mơ hồ.

"... Có chuyện gì sao?"

Đối phương cũng chỉ là lên tiếng trả lời một chút, xem ra không có ý định giúp hắn mở cửa.

"Tôi là hàng xóm của cậu, tôi nghĩ cậu hình như vẫn chưa ra ngoài ăn cái gì, cho nên đến đưa đồ ăn cho cậu."

Mỗi lần nguyền rủa để cho hắn nói ra lời chính xác, hắn đều sẽ bị vây trong tâm tình vừa cảm động vừa bi ai, nói ra lời chính xác đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lần nào cũng xảy ra ở trên câu tương đối không quan trọng, thực sự khiến người dở khóc dở cười.

"Cảm ơn. Để ở cửa là được rồi."

Âm thanh đó đã rõ hơn một chút, nghe lên hết sức trẻ tuổi, chủ nhân của âm thanh phần lớn vẫn là thiếu niên, lời của cậu ta nói ra cho người khác một loại cảm giác lãnh đạm mang tính lễ mạo.

Hàng xóm này không có từ chối hắn đưa lương thực, nhưng cũng không tự mình mở cửa để lấy, chỉ bảo hắn để ở cửa, thoạt nhìn có vẻ rất không muốn tiếp xúc với người khác nhỉ?

"Cậu không mở cửa lấy sao?"

"Không... tôi có chút không tiện, rất xin lỗi. Tôi biết thế này rất thất lễ, thật sự cảm ơn ý tốt của anh."

Nghe những lời này, hẳn là một đứa trẻ từng được giáo dục dạy dỗ đàng hoàng đi, có điều cái gọi là không tiện là chuyện làm sao, Phạm Thống thực sự nghĩ không ra.

Khuyết tật? Thân thể không thoải mái? Hay xấu quá không dám gặp ai?

Nghĩ đến đây, Phạm Thống cũng nghi hoặc một chút. Nếu như khi còn sống thiếu tay đứt chân, sau khi đến thế giới này có biến thành tứ chi hoàn hảo không? Hay là vẫn vậy?

Ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, căn bản không thể gọi là người quen, đương nhiên không thể đi nghe ngóng đời tư của người ta, quấy nhiễu sinh hoạt của người ta hay gì gì đó, cho nên Phạm Thống liền làm theo ý của cậu ta, đặt đồ ăn ở trước cửa, sau đó lại hỏi mấy câu.

"Nghe nói cậu một năm qua đều không đến trường học báo danh, ngày mai cũng không đến trường đi học sao?"

Mặc dù hắn là muốn hỏi ngày mai có đi hay không, nhưng thay loại đổi nhỏ này thì không hề gì, hiểu được là tốt rồi.

"Ơ?... Một năm? Trường học?"

Lời của Phạm Thống hình như khiến cho thiếu niên bên trong cửa hơi kinh hoảng hoặc trở nên rối loạn, đối với phản ứng thế này, Phạm Thống cũng sâu sắc cảm thấy đồng tình.

Chẳng lẽ thật sự bị nguyên nhân cái chết ảnh hưởng đến mức độ ngay cả giới thiệu của hướng dẫn viên cũng khó có thể thu vào trong đầu? Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cũng thật là vất vả cho nó rồi.

"Tua rua màu trắng rất tốt, không, ý tôi là rất tốt, không phải, là rất tệ, vẫn là đừng đi học mới không thể nâng cao đẳng cấp... Ý tôi là phải đi học. Nếu đã đến thế giới này rồi thì từ bỏ cuộc sống đi. Xin bỏ qua câu trên. Ý tôi là, không bằng ngày mai cùng đến trường học nhé?"

Bởi vì hắn cảm thấy, nếu như có bạn đồng hành, thiếu niên có khả năng xem xét việc bước ra khỏi cái nhà này chăng, nhưng đặc tính đảo ngược đảo xuôi của lời nói khiến cho hắn càng nói càng không biết nói gì, mặc dù câu cuối cùng là đúng, nhưng thiếu niên rốt cuộc có nghe hiểu hay không, hắn vẫn là rất lo lắng.

"... Huh?"

Có lẽ là không nghe hiểu đi.

"Tóm lại chính là buổi sáng ngày mai tôi đến rủ cậu đi học chung, đừng từ chối.

... Hắn vốn định nói "cậu hãy suy nghĩ một chút", biến thành đừng từ chối có phải là hơi quá cứng rắn rồi không?

"... Được, tôi biết rồi. Vẫn là cảm ơn anh."

Đối phương biết hắn là có ý tốt, thật là tốt quá rồi, mục đích viếng thăm hàng xóm hôm nay coi như miễn cưỡng đạt thành một nửa, chỉ thiếu một chuyện cuối cùng phải hỏi.

"Cậu tên là gì?"

Vốn hắn cho rằng đây hẳn là vấn đề dễ nhận được trả lời nhất, nhưng đối phương lại trầm mặc một hồi, cho đến khi hắn có chút muốn bỏ cuộc, mới nghe thấy hồi ứng khe khẽ.

"Nguyệt Thoái. Cứ gọi tôi là Nguyệt Thoái đi."

"Uh."

Mặc dù cũng là một cái tên đặc biệt, nhưng chung quy tốt hơn Mễ Trùng gì đó.

Mà sau khi hắn hỏi tên của thiếu niên, thiếu niên cũng không có hỏi ngược lại tên họ của hắn, cứ thế an tĩnh, giống như không cảm thấy hứng thú đối với chuyện của hắn, giao lưu như thế này rốt cuộc có tính là thất bại hay không, Phạm Thống hiện giờ cũng không thể hạ định luận.

◊◊◊◊

Chuyện kinh doanh các mối quan hệ này, Phạm Thống vẫn cảm thấy rất quan trọng.

Chỉ có một mình độc lai độc vãng, không chỉ là rất khó tiếp tục sinh tồn ở một cái xã hội, còn sẽ có vấn đề nhàm chán cô quạnh. Nếu như không có người nhà, thì phải có bạn bè, về phần kẻ địch thì có thể bỏ qua, cái đó trên cơ bản là giảm thấp tỷ lệ sống còn của mình.

Ở thế giới ban đầu của hắn, các mối quan hệ không có dễ kinh doanh... không, nên nói, mối quan hệ quá phức tạp, bởi vì trong tiệm xem bói người ra vào quá nhiều...

Tóm lại, chỉ nhìn hắn có thể ăn loại thực phẩm "cháo khoai tây trộn với bột quả mơ", "cháo với tỷ lệ nước gấp bốn lần cơm", "cháo hôm qua chưa ăn hết để mười lăm tiếng trên bàn" ăn nhiều năm như thế cũng không có người quan tâm ngăn cản, đã có thể biết các mối quan hệ của hắn thế nào rồi.

Phải kết giao được bạn bè! Phải có đồng bạn! Phải có người có thể cùng nhau hành động! Còn nữa, phải có người để hắn phàn nàn về chuyện nguyền rủa!

Phạm thống ở trong lòng hô khẩu hiệu như thế, Lạc Thị bây giờ có tính là bạn hay không, hắn vẫn không có tự tin khẳng định, mà Mễ Trọng thì... Nếu như hắn giao sách giáo khoa ra sau đó xin lỗi đàng hoàng thì sẽ xem lại.

Hàng xóm cách vách có quan hệ địa duyên, cộng thêm là cư dân mới sinh vẫn chưa quen với thế giới này, còn cầm tua rua màu trắng, cảm giác hẳn là sẽ dễ kéo gần mối quan hệ hơn, hơn nữa sau này cũng có khả năng ở cùng một phòng, đối xử thân thiện vẫn là tốt hơn so với làm người xa lạ hay kẻ địch.

Lần trước hắn nghe nói tên hàng xóm này sau khi đến liền cứ luôn ở đây không tiếp xúc với mọi thứ của Đông Phương Thành, vậy thì đây có phải đại biểu cậu ta còn có ba lần cơ hội có thể sống lại miễn phí hay không? Dù sao nếu như cứ luôn ở bên trong, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng gì đi.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Phạm Thống tức thì vừa ghen tị vừa bi ai.

Không, có khi cậu ta chính là cái tên lúc vào thành bị tấm biển rớt xuống nện chết, điều này gây ra bóng ma tâm lý, khiến cho không dám ra ngoài, như vậy cũng rất bình thường mà?

Còn nữa, nếu cậu ta không hề ra ngoài, căn bản không có đồ ăn, biết đâu cậu ta chính là để mặc cho mình chết đói, sau khi hồi sinh rồi quay lại ở, sau đó cứ lặp lại quá trình chết đói sống lại chết đói sống lại, sớm nợ nần chồng chất rồi nhỉ?

Xét thấy ở đây suy đoán lung tung chuyện của người ta thực sự rất vô đạo đức, Phạm Thống cuối cùng cũng dừng suy nghĩ, ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Thống cũng còn chưa thức dậy, Mễ Trọng đã đến thăm viếng.

"Phạm Thống --! Ta hôm qua vậy mà quên đưa cho ngươi sách giáo khoa, thật là ngại quá!"

Khi Mễ Trọng dùng âm thanh biểu tình cực độ khoa trương xông vào nhà hắn, Phạm Thống bị giật mình tỉnh dậy, thấy bộ dạng kinh hoảng của Mễ Trọng, Phạm Thống vốn định cứ như thế tha thứ cho hắn, nhưng khi nhìn thấy sách giáo khoa hắn lấy ra không chỉ có của Võ Thuật Hiên, còn có sách giáo khoa của Thuật Pháp Hiên với Phù Chú Hiên, Phạm Thống lập tức chỉ muốn đánh cho hắn một trận ra trò.

Lại có thể quên toàn bộ sách giáo khoa --! Nếu không phải hắn hôm qua ngủ mất khóa Thuật Pháp Hiên với Phù Chú Hiên, chẳng phải là càng xui rồi sao!

"Phạm Thống, hôm qua đi học vẫn ổn chứ? Hẳn là chỉ chết một lần ở buổi học thực chiến mà thôi đi?"

Khuôn mặt của Phạm Thống trở nên vặn vẹo.

"Ngươi biết sẽ chết vậy mà không nói với ta --"

Lúc tức giận nếu nói sai, khí thế sẽ không còn, nguyền rủa này vẫn thật là tử tế không chơi ác hắn.

"Đây là tục lệ! Là truyền thống à! Mỗi một người đi học đều phải chết một lần, huống chi --"

Mễ Trọng kéo dài phần đuôi, sau đó kích động mà nói tiếp.

"Ta cũng là chết một lần như thế làm sao có thể có người ngoại lệ không chết!"

Cảm giác câu này mới là trọng điểm à.

"Vấn đề là ta bởi vì biết bơi cho nên chết đuối thêm hai lần đấy!"

"Biết bơi còn chết đuối? Ngươi thật đáng kinh ngạc."

Không phải!

"Được rồi, sách giáo khoa của ngươi đã giao cho ngươi rồi, mau chóng học giao tiếp bằng phù chú cho tốt sau đó liền có thể liên lạc ta rồi, ta đi học khóa của ta..."

"Chờ đã, cái người cách vách có sách giáo khoa hay không?"

"Huh? Lúc hắn mới đến đã nhận rồi đi? Đây thì phải xem hắn cất đi đâu rồi."

Ôi, cho nên hắn phải dùng hệ thống lời nói tệ hại của hắn, đi hướng dẫn Nguyệt Thoái tìm sách giáo khoa của cậu ta?

"Đi học và tăng cường mối quan hệ giữa bạn học cho tốt, tốt nhất là tìm cái chỗ dựa hay gì đó, nghĩ cách để cho lão sư thích ngươi cũng được."

Mễ Trọng vỗ vỗ vai của Phạm Thống, cảm giác có chút qua loa mà căn dặn.

Đây không cần ngươi nói ta cũng biết. Phạm Thống nghĩ thầm. Mặc dù dựa vào cái miệng này của hắn, muốn làm được những chuyện trên hình như có hơi gian nan.

Chỉ là có hơi sao? Xác định chỉ là có hơi mà thôi sao?

"Vậy ta đi đây, nhớ đừng đến muộn đấy..."

"Chờ một chút!"

"Làm sao nữa vậy?"

"Khóa của Phù Chú Hiên với Thuật Pháp Hiên hẳn sẽ không cũng phải sống một lần chứ?"

Chết rồi luôn là phải đến ao nước sống lại, ý câu thế này cũng không sai.

"Ngươi yên tâm đi, chỉ có Võ Thuật Hiên bạo lực như thế... Có điều trải qua nói chuyện vừa rồi, ngươi chẳng lẽ vẫn không hiểu, cho dù sẽ chết ta cũng sẽ không nói với ngươi sao?"

"..."

Phạm Thống âm thầm quyết định, nếu nghiệp học của hắn thành công, nhất định phải tìm Mễ Trọng quyết đấu trước khi thoát khỏi tua rua màu trắng.

◊◊◊◊

Từ giờ cho đến lúc vào học, vẫn còn thời gian để sờ đông sờ tây rồi thảnh thảnh thơi thơi mà đi qua, chiếu theo lý thuyết hắn có thể ra đường lãnh phần bữa sáng về ăn xong rồi đi, nhưng loại đồ ăn đó bớt ăn một lần hắn cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc -- Không, nên nói một ngày ăn ba bữa hắn còn chê nhiều, cho nên hắn liền nghiên cứu sách giáo khoa, sau đó ở lúc thời gian còn dư dả sang bên cách vách gõ cửa của Nguyệt Thoái.

"A, xin lỗi, xin chờ một lát được không? Tôi vẫn chưa xong..."

Sau khi hắn gõ của, bên trong truyền ra âm thanh mang theo áy náy của thiếu niên, không biết cậu ra rốt cuộc còn đang chuẩn bị cái gì.

Nếu như là con gái dễ thương đang trang điểm, chờ mấy phút thì không sao cả, nhưng nếu là con trai... Phạm Thống nghĩ thì nghĩ, bắt bẻ thì bắt bẻ, nhưng vẫn thành thật đứng ở ngoài cửa chờ cậu.

Đã qua một phút rồi, đã qua năm phút rồi, hình như mười phút cũng đã qua rồi.

Rốt cuộc đang làm gì...

"Nguyệt Thoái, vẫn ổn chứ?"

"... Xin lỗi, tôi gặp phải một chút khó khăn."

Âm thanh của thiếu niên nghe lên có chút chán nản, thậm chí là tuyệt vọng, Phạm Thống cũng không khỏi tò mò một người buổi sáng ở trong nhà mình có thể gặp phải khó khăn gì.

Chân bị nhũn không xuống giường được? Quyến luyến nhà không nỡ đi ra?

"Tôi không thể giúp sao?"

Sau khi lời nói bị đảo lộn nếu như vẫn có thể miễn cưỡng phù hợp nguyên ý, Phạm Thống sẽ không quá để ý.

"Tôi không rõ lắm quần áo này phải mặc làm sao..."

Phạm Thống nhất thời có cảm giác không biết nói gì.

"Quần áo chẳng phải tùy tiện cởi là được rồi sao, nghiêm túc như thế làm gì..."

... Tùy tiện mặc biến thành tùy tiện cởi, cảm giác này hình như có hơi giống biến thái.

"Không, áo quần không ngay làm sao có thể ra ngoài gặp người khác? Đây là không đúng."

Thiếu niên hình như có vẻ dị thường kiên trì với loại chuyện này, vấn đề là nếu tiếp tục mặc cho cậu ta tự mình làm tiếp, hai người đều không cần đi học nữa.

Vì sao không biết mặc quần áo chứ, chẳng lẽ cậu ta khi còn sống là một đại thiếu gia, quần áo đều là người dưới mặc giúp sao? Nhưng chuyện mặc quần áo lên người này, không phải ai cũng nên có tri thức cơ bản sao?

"Nguyệt Thoái, tôi mở cửa đây."

"Ugh..."

Có lẽ là muốn ngăn cản nhưng đã quá chậm, chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủn, thiếu niên dứt khoát không nói tiếp nữa, sau khi Phạm Thống đẩy cánh cửa vốn đã không khóa ra, hắn cuối cùng đã nhìn thấy bộ dạng của đối phương, cũng bởi thế mà đờ đẫn mấy giây.

Thiếu niên kỳ thực đã mặc quần áo lên người rồi, chỉ là hình như chưa cài dây lưng nút áo vân vân, tay cầm dây lưng có chút lúng túng không biết làm sao, sau khi nhìn thấy Phạm Thống đi vào, cậu nở nụ cười ngượng ngùng với hắn.

Phạm Thống sở dĩ đờ đẫn, không phải bởi vì khuôn mặt đẹp đẽ tinh trí như tác phẩm nghệ thuật của đối phương, cũng không phải bởi vì tuổi của thiếu niên còn nhỏ hơn mình tưởng tượng, nguyên nhân hắn đờ dẫn là mái tóc màu vàng kia của thiếu niên, cộng với đôi mắt trong xanh như bầu trời của cậu.

Mặc dù nghe nói hai bên sẽ tranh đoạt cư dân mới sinh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phương Tây ở Đông Phương Thành.

Tuổi của cậu ta cảm giác lớn hơn Lạc Thị một chút, Lạc Thị là mười bốn tuổi, cậu ta cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi đi, đây cũng khiến cho Phạm Thống có chút cảm thán, một mỹ thiếu niên trên cảm giác có xuất thân tốt đẹp, lại có thể chết ở độ tuổi đó, còn phù hợp với điều kiện sàng lọc của Trầm Nguyệt mà bị hút đến thế giới này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ta đây?

"Thật ngại quá, anh có thể nói cho tôi cái dây này nên buộc ở chỗ nào không?..."

Nguyệt Thoái mở miệng dò hỏi. Lần này không có cách bởi một cánh cửa, âm thanh tương đối rõ, Phạm Thống không khỏi cho rằng Thần quá bất công ở lúc tạo hóa, có một số người đồng thời có rất nhiều điều kiện tốt đẹp, có tướng mạo còn có khí chất, có khí chất còn có giọng nói...

"Eo."

"Buộc ở trên eo sao?"

"Không phải."

Phạm Thống dưới vô thức lại dùng miệng trả lời rồi, đây khiến cho tay của Nguyệt Thoái vốn đang muốn buộc dây vào eo dừng lại.

"Không phải? Vậy thì là chỗ nào?"

"Eo."

Phạm Thống cảm thấy mấy câu đối thoại này hình như rất giống như đang đùa giỡn người khác, thần tình của Nguyệt Thoái cũng trở nên bối rối, giống như không biết nên nói cái gì.

Cứ tiếp tục hiểu lầm như thế không phải là cách, đúng lúc Phạm Thống vẫn còn mang theo tờ giấy giải thích tật xấu khi nói chuyện của mình mà lúc trước ghi cho Lạc Thị xem, liền lấy ra đưa cho Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái không hiểu nguyên cớ mà nhận lấy xem, nụ cười trên mặt vẫn bối rối như cũ.

"Tôi... vẫn chưa rành chữ của Đông Phương Thành lắm, có chút xem không hiểu..."

Thất sách.

Nhìn tướng mạo người Tây phương của cậu ta, Phạm thống đã nên nghĩ đến không thể giao tiếp bằng câu chữ... Nghe nói có thể giao tiếp bằng đối thoại là do ảnh hưởng của lực lượng Trầm Nguyệt, mà chữ hắn vốn sử dụng vừa vặn tương đồng với của Đông Phương Thành...

Vậy thì Nguyệt Thoái là dùng chữ gì? Anh văn sao? Hẳn sẽ không là đến từ cùng một thế giới chứ?

Nhưng muốn hắn dùng Anh văn ghi ra nguyên nhân hậu quả và ảnh hưởng của nguyền rủa mà hắn trúng, cũng hơi quá làm khó hắn rồi, trình độ Anh văn của hắn đại khái là dừng lại ở mức độ dịch "How are you" thành "làm sao là bạn", dịch "How old are you" thành "làm sao cứ luôn là bạn". Mà đây hình như là câu chuyện cười nào đó, lúc đó hắn còn nghe không hiểu câu chuyện cười này buồn cười chỗ nào...

"Cậu cứ buộc như tôi mặc là được rồi."

"Uh... cảm ơn."

Xem ra Nguyệt Thoái được nuôi dạy không tệ, cũng không truy cứu mấy câu đối thoại vừa rồi là chuyện làm sao, liền tự động chỉnh lý y phục cho tốt.

◊◊◊◊

"Sách giáo khoa..."

Phạm Thống chỉ vào sách giáo khoa của mình, nhắc Nguyệt Thoái phải mang theo, mà sau khi nhìn thấy biểu tình của Nguyệt Thoái, hắn phán định cậu đã quên để sách giáo khoa ở chỗ nào rồi.

"Cho dù tôi mang theo, cũng xem không hiểu."

Cuối cùng Nguyệt Thoái nói một câu như thế, trông có chút ủ rũ.

"Nhưng không mang sẽ bị phạt ngồi."

Phạt ngồi là trò gì thế? Nhờ cái nguyền rủa này mới nói ra được...

"Không sao, nghĩ biện pháp sau là được, còn phải hỏi xem có khóa dạy chữ của Đông Phương Thành hay không..."

Muốn học chữ của Đông Phương Thành, hẳn cũng là dấu hiệu muốn tích cực bắt đầu cuộc sống sau này ở Đông Phương Thành đi?

Đây đương nhiên là chuyện tốt, sau khi Phạm Thống nỗ lực để hỏi chính xác vấn đề có muốn ăn sáng không, sau đó từ sắc mặt cứng ngắc của đối phương nhận được đáp án cậu ta cũng cảm thấy lương thực công cộng thực sự rất khó ăn, rồi bọn họ liền cùng nhau ra khỏi nhà, đi về phía trường học.

Vừa rồi ở trong nhà, dù sao cũng là sáng sớm vừa lại không thắp đèn, bây giờ đi ở dưới ánh nắng, Phạm Thống liền càng có thể cảm nhận được sự chói mắt của Nguyệt Thoái.

Đây tuyệt đối không phải thừa nhận chủ quan của một mình hắn, đi ở trên đường cũng có một đống người quay đầu lại nhìn Nguyệt Thoái, Phạm Thống lặng lẽ đếm một chút, từ nãy đến giờ ở đoạn đường này, đụng phải ba mươi người thì có hai mươi tám người quay đầu lại, tỷ lệ quay đầu hơn chín mươi phần trăm.

Đều là thiếu niên có bề ngoài thon nhỏ, Nguyệt Thoái lại có khác biệt rất lớn với Lạc Thị. Phạm Thống rất khó nói rõ chỗ khác nhau ở đâu, nhưng chỉ nhìn sự trầm ồn biểu hiện ra lúc Nguyệt Thoái an tĩnh đi đường và khí chất vô tình để lộ, nếu không phải cậu ta có bề ngoài chưa trưởng thành, Phạm Thống thực sự không cảm thấy cậu là một thiếu niên.

Tuy nói Lạc Thị cũng có một loại hình tượng bởi vì thân phận mà cưỡng bách mình trưởng thành sớm, nhưng đó lại là cảm giác khác.

"Nguyệt Thoái, cậu mấy tuổi rồi?"

"Mười lăm sắp mười sáu rồi."

Nguyệt Thoái sau khi trả lời, mới nhớ tới một chuyện.

"Tôi cứ luôn quên hỏi tên của anh..."

"Tôi là Phạm Thống."

"Ừ, chào anh, Phạm Thống."

Cậu ta quả nhiên không quen thuộc chữ của Đông Phương Thành, hoàn toàn không sản sinh bất cứ liên tưởng nào.

Sau khi đi vào cổng trường, trải qua dò hỏi đơn giản, người của trường học tỏ ý đều là tua rua màu trắng, Nguyệt Thoái học cùng khóa với hắn là được rồi, về việc bổ sung chữ của Đông Phương Thành, đối phương tỏ ý sẽ phát thêm giáo trình để cho Nguyệt Thoái tự học, có gì chỗ nào không hiểu tự tìm bạn ở Đông Phương Thành mà hỏi.

Có loại cảm giác sau khi bắt người tới liền thả cho tự sinh tự diệt. Nhưng Nguyệt Thoái cũng không có nói cái gì, hình như có thể chấp nhận an bài thế này, vậy Phạm Thống tự nhiên cũng không có ý kiến nữa.

Đến phòng học, Phạm Thống mới nghĩ tới nên xem thử khóa biểu, vừa nhìn sơ, mắt suýt nữa là lồi ra, hôm nay không giống với hôm qua, mới sáng sớm đã là khóa thực chiến võ thuật chết người.

Nói chết người thế nhưng không phải từ hình dung phóng đại, mà là miêu tả chính xác, dù sao Phạm Thống hôm qua cũng đã mất mạng, mà hôm nay tới lượt Nguyệt Thoái là mới đến, nếu hắn cứ như thế mang cậu vào học, sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều.

"Uhm, Nguyệt Thoái, tiết đầu tiên cậu đừng đi nhé? Ý tôi là, tiết học của Võ Thuật Hiên đều phải học nhé?"

Cho dù hôm nay không đi, ngày mai đi cũng vẫn là học sinh mới, biện pháp tốt nhất hình như vẫn là bỏ hết cho an toàn, nhưng Phạm Thống lại đảo lộn câu thứ hai rồi, cho nên Nguyệt Thoái không thể hiểu ý của hắn.

"...? Đương nhiên là đều phải học chứ."

"Không, ý của tôi là, bạn học với lão sư đều rất thân thiện, đi sẽ chết đấy."

Càng căng thẳng càng không diễn đạt được ý, thân thiện cái con khỉ á, bị đổi từ này thật là khiến người không thoải mái.

"...? Phạm Thống, tôi thật sự không thể hiểu anh đang nói cái gì cho lắm..."

Đây là lỗi của tôi cậu không cần cảm thấy áy náy. Trọng điểm là cậu đừng vào căn phòng học kia à, tôi thế nhưng không phải gã vô lương tâm như tên Mễ Trọng kia, tôi cũng không có sở thích muốn xem mỹ thiếu niên bị giết đâu!

"Tóm lại là phải vào học!"

"Ừ, tôi biết mà, phòng học là gian này đúng không?"

Phạm Thống cảm thấy tuyệt vọng đối với sự bất lực của mình.

Có nên trực tiếp lôi cậu ta ra xa khỏi phòng học hay không? Dù sao hắn cũng không muốn học khóa võ thuật, làm như thế hình như nhất cử lưỡng tiện?

"Oh -- hôm nay lại có học sinh mới à? Vào phòng học đi nào."

Rất đáng tiếc, tên lão sư mặt người tim thú kia đã mở cửa, dùng nụ cười vô hại muốn Nguyệt Thoái nhảy vào trong cạm bẫy, mắt thấy Nguyệt Thoái đi vào phòng học, Phạm Thống đành đi vào theo, đối với việc tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thật sự cảm thấy da đầu trở nên tê dại.

◊◊◊◊

◎Lời bạt của Phạm Thống

Ta cảm thấy ta mới đến thế giới này mấy ngày, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hmmm, ta mới trở thành người dân của Đông Phương Thành không bao lâu, đã thành giai cấp chịu nợ. Ta cảm thấy đây là âm mưu của Đông Phương Thành, là sự rắp tâm hãm hại của Đông Phương Thành, bởi vì để cho cư dân mới sinh gánh nợ mới có thể như chuyện đương nhiên mà sai khiến cư dân mới sinh làm công việc ngoài lề, Đông Phương Thành lợi dụng chế độ như thế để có được sức lao động đi!

Cho dù ta nhạy bén mà thấy rõ âm mưu của Đông Phương Thành, nhưng trên thực tế ta vẫn không thể làm gì. Ta cảm thấy tương lai của ta đầy tăm tối, hơn nữa ta rất lo lắng lúc chết lần sau, sự đau đớn khi sống lại với đẳng cấp nợ hai trăm xâu tiền sẽ là mức độ gì... Ta có thể mượn Lạc Thị thêm hai trăm xâu tiền không? Nhưng năm xâu tiền kia vẫn chưa trả, thoáng cái muốn mượn gấp bốn mươi lần, ta cảm thấy cậu ta sẽ trở mặt...

Haiz, bây giờ ta vẫn chưa quen thuộc với mọi thứ của Đông Phương Thành, người hàng xóm cùng hành động với ta thoạt nhìn còn xa lạ hơn ta, tên hướng dẫn viên thoạt nhìn rất quen thuộc kia, vừa lại không phải kiểu có thể tín nhiệm, ta ở đây rốt cuộc nên tìm ai để dựa chứ?

Ít nhất cũng phải có người có thể đi vớt ta đưa y phục cho ta ở lúc ta chết mới được!

Ta cũng sẽ hồi báo! Ở lúc đối phương chết ta cũng sẽ đi vớt người đó! Chẳng qua kỹ thuật chèo thuyền của ta vẫn phải luyện thêm... Nhưng ta rất có thành ý! Nếu như làm lật thuyền, ta cũng sẽ chết đuối chung với người đó! Đây chính là nghĩa khí giữa bạn bè!

Nếu như có thể, vẫn là hi vọng công việc ngu xuẩn này không phải chỉ có thể ủy thác cho Lạc Thị... Người ta tốt xấu gì cũng là một trong Ngũ Thị của Đông Phương Thành, bình thường hẳn là rất bận đi, hơn nữa Lạc Thị là cư dân nguyên sinh, cũng chính là nói cậu ta sẽ không chết cũng không thể chết, chết rồi cũng sẽ không nổi lên từ ao nước, ta cũng không có cơ hội chèo thuyền đi vớt cậu ta để trả lễ, như thế nhân tình sẽ càng nợ càng nhiều, đến lúc đó cũng không biết phải trả làm sao.

... Huh? Ta nghĩ nhiều như thế, chỉ vì để trốn tránh sự thực tiếp đến đi?

Nguyệt Thoái, tôi có nên cầu nguyện chúc phúc cho cậu trước không? Bây giờ luyện kỹ thuật chèo thuyền có quá muộn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top