Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 - 5: Giấc ngủ vĩnh hằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước giờ chỉ nhắc tới trách nhiệm nghĩa vụ, có lẽ là bởi vì không thể nói ra khỏi miệng."

"Trước giờ không nói ra khỏi miệng, thật ra không phải bởi vì "không thể"."

"Rất nhiều chuyện, vĩnh viễn không biết cũng không sao."

"Giống như nàng đối với hắn, ta đối với nàng..." -- Lăng Thị

Sau khi biến mất khỏi cuộc chiến, dịch chuyển về Thần Vương Điện, Tịch Anh đã giải trừ chất biến và khí hóa, đau đớn kịch liệt chỗ vết thương xâm thực linh hồn, thật ra đã không cầm cự được nữa, sức lực cuối cùng, chẳng qua chỉ lấy để trốn về đây mà thôi.

Sau khi nàng ra lệnh yêu cầu giải giáp, Thiên Huyễn Hoa liền tự động từ trên người Tịch Anh đang quỳ rạp dưới đất, biến trở lại Lăng Thị một lần nữa, lặng lẽ chống đất mà ngồi.

Công kích là xuyên thấu hộ giáp xung kích thân thể của nàng, Lăng Thị cũng bị ánh sáng phệ hồn chọc thủng, trạng thái đương nhiên chỉ có tệ hơn nàng -- có điều hắn thân là giáp trụ, năng lực chịu đựng và chống đỡ cao hơn, cho nên vẫn có thể duy trì hình người, trên thực tế hắn cũng như Tịch Anh, linh hồn đang biến mất, gần như đã có thể dự kiến cái chết của mình.

Trên khuôn mặt thanh lệ của Tịch Anh có vệt nước mắt, nàng bây giờ kỳ thực cũng đang khóc. Skies gãy lìa đang được nàng ôm trước ngực giống như bảo vật hết sức quý giá, cũng không sợ lưỡi kiếm sẽ cắt đứt da của nàng.

Thân kiếm bị âm ba chấn gãy giờ đây trở nên ảm đạm, cho dù nhỏ vương huyết cũng chưa chắc phục hồi như cũ... Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không muốn dùng vương huyết lên bản thân mình, chỉ bởi vì nàng không một chút nào muốn sống ở thế giới không có hắn.

Cho dù ở khi hắn mang đến ánh sáng cho nàng, thật ra cũng khiến nàng sâu sắc tuyệt vọng.

Mà khi đang suy nghĩ những chuyện này, Tịch Anh cũng không khỏi đưa tầm nhìn về phía Lăng Thị, nhất thời giống như không biết nên nói gì với hắn.

Lăng Thị khi tiếp xúc được ánh mắt của nàng thì đã hiểu rõ rồi. Có lẽ ngay cả liếc mắt cũng không cần, hắn tự nhiên có thể thấu hiểu suy nghĩ của nàng, cũng biết nàng sẽ không chọn mình.

"Ngươi cứu hắn đi."

Khi hắn nhẹ nhàng nói ra câu này, hắn làm rõ được tâm tình của mình.

Từ trước đến nay đều biết nàng sẽ quyết định làm thế nào, từ trước đến nay đều lặng lẽ dõi theo.

Có lẽ đây sẽ là kết quả mà hắn cũng hi vọng từ đáy lòng, chỉ là cuối cùng vẫn có hơi buồn.

Nếu như câu này có thể giảm nhẹ cảm giác tội ác của nàng, khiến nàng nhẹ nhõm...

Tịch Anh sau khi nghe hắn nói cái này, mím môi, liền quả quyết nhỏ vương huyết xuống, tiến hành nghi thức hồi sinh bằng vương huyết lần cuối cùng của nàng.

Trong thánh quang ấm áp, lưỡi kiếm của Skies cuối cùng cũng đáp lại kỳ vọng của bọn họ, hồi phục như ban đầu.

Nhìn thấy sống lại thành công, trên khuôn mặt vương nước mắt của Tịch Anh nở nụ cười, nhưng sau khi chuyển sang Lăng Thị, thì mọi vẻ vui mừng vụt tắt.

Bầu bạn bên cạnh nàng lâu nhất, là hộ giáp của nàng.

Hắn phụ trách bảo vệ nàng, bởi thế mà bị trọng thương, nhưng nàng lại không có vì cứu vớt tính mạng của hắn mà từ bỏ sự vật khác.

Nàng không biết vào lúc này có thể nói lời gì với hắn, nàng cũng hiểu, hắn sẽ không muốn nghe thấy lời xin lỗi.

"Anh."

Lúc Lăng Thị nói chuyện với nàng, thần tình vẫn như bình thường, thoáng mang theo một chút nhu hòa.

"Có chuyện gì muốn làm thì đi làm đi, ta ở lại đây, không cần bận tâm đến ta."

Hắn đã không còn cách nào cùng nàng đi đến bất cứ nơi đâu nữa.

Thời gian còn lại rất quý giá, xác thực không nên lãng phí ở đây.

Tịch Anh bỏ thanh kiếm đã khôi phục dáng vẻ ban đầu xuống, miễn cưỡng đứng dậy. Lăng Thị nở nụ cười mờ nhạt với nàng, như là muốn nàng đừng để ý nữa, tiếp đến, hắn liền dõi nhìn bóng lưng sau nhiều lần do dự cuối cùng cũng xoay người rời khỏi của nàng, cho đến khi nàng rời khỏi đại điện.

Hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy. Mà thương thế này, ở đây đã không còn cách nào có thể giải quyết giúp hắn.

Nguyệt Nha Nhận được đặt ở trước mặt hắn hẳn là vẫn chưa kết hợp với khí hồn để thanh tỉnh, vẫn duy trì dáng vẻ kiếm, cũng không đáp lại tiếng gọi của hắn.

Hắn chỉ hi vọng tốc độ khí hồn thanh tỉnh có thể nhanh lên một chút.

Ít nhất... trước khi hắn vẫn có thể nói chuyện...

Mang thương thế nặng nề đi ở Thần Vương Điện, Tịch Anh cảm thấy cảm tri của thân thể mình dần dần biến mất, nhưng lại có rất nhiều cảm giác tuôn trào trong lòng.

Khi nàng tìm được Lạc Thị ở Đệ Tứ Điện, nhìn hoàn cảnh xung quanh rõ ràng đã xảy ra một cuộc chiến, nàng nhất thời có chút mừng rỡ vì Lạc Thị bình yên vô sự, về phần ở đây đã xảy ra chuyện gì, nàng đã không còn lòng dạ nào đi truy cứu.

Nàng chưa từng mở lòng ra với bao nhiêu người. Với thân tâm hằn sâu vết thương phản bội rất khó đi tin tưởng người bên cạnh, mà ở lúc nàng vẫn còn căm hận Lạc Nguyệt, người thị nữ luôn là nói hiểu rõ nỗi đau và cảm nhận của nàng, lại giống như nàng hồi đó, phải lòng người bên Lạc Nguyệt.

Sau khi từ tin cậy chuyển sang phẫn nộ, nàng cuối cùng vẫn giữ lại đứa con của người thị nữ.

Đứa bé sơ sinh có mặt mũi không giống cha mẹ mình lắm, chỉ có thể khóc lóc trong bất lực... Lúc quyết định giữ lại nó, nàng đã dự thiết sẵn vị trí muốn giao cho nó.

Lúc đó chỉ là bởi vì nàng cảm thấy mọi thứ sớm nên kết thúc.

Vương huyết giao cho cư dân nguyên sinh kế thừa, sẽ không còn bị khống chế nữa, mà nàng cũng có thể tháo bỏ vị trí nữ vương hàng trăm năm, ôm lấy cái chết để trở về hư vô.

Nàng luôn là như vậy, luôn luôn hi vọng được giải thoát, nhưng lại sợ hãi đối mặt. Mất đi vương huyết cũng sẽ không chết, nhưng sau khi mất đi giá trị lợi dụng, sự phẫn nộ của Trầm Nguyệt giáng lên người nàng, nàng không một chút nào dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Lạc Thị tồn tại là vì để nàng có thể kết thúc tính mạng của mình, cho nên nàng trước giờ khó có thể thân cận cậu, hoặc là sinh lòng thương tiếc khi cậu buồn bã thất vọng. Rất nhiều lúc nàng thậm chí hi vọng cậu biến mất khỏi trước mắt nàng, đừng nhiều lần nhắc nhở sinh mệnh của nàng đang đếm ngược, cho dù những cái này đều đến từ quyết định của chính nàng.

Mười mấy năm cứ qua đi như thế.

Nàng cuối cùng vẫn là phải đối mặt với cái chết của mình, mặc dù không phải theo như cách nàng dự thiết...

Tịch Anh đi đến phía trước Lạc Thị, nghiêng người đến gần cậu.

Mở cổ áo của cậu ra, đem vệt máu tàn trên ngón tay bôi ở ngực cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên vị trí đó.

Vương huyết nối tiếp mệnh mạch Đông Phương Thành, từ rất lâu trước kia, cũng là do mẫu thân của nàng truyền cho nàng như vậy.

Nàng xác nhận xong vương huyết phân hóa tách khỏi cơ thể nàng, kế thừa hoàn chỉnh sang người Lạc Thị, thế là nàng nhìn cậu lần cuối, rồi lại tiếp tục đi vào sâu hơn.

Nàng muốn trở về chỗ ở của mình, cứ như thế nhắm mắt ở đó.

Trên đường trở về nơi ở đi ngang qua Đệ Ngũ Điện, Huy Thị Các nơi mà mỗi khi đi qua luôn bị nàng cố ý né tránh, đồng thời cũng khơi lên hồi ức của nàng.

Khuôn mặt thường xuyên tươi cười kia có hơi giống cái người mang đến đau thương cho nàng.

Rất lâu sau đó, khi nàng nhìn thấy Huy Thị, những gì sót lại trong lòng đã chỉ còn hoài niệm đối với những hồi ức đẹp đẽ.

Không phải chưa từng hoài nghi lai lịch của Huy Thị, cũng không phải chưa từng nghĩ đến hắn có liên quan với Lạc Nguyệt.

Chỉ là muốn tin tưởng hắn mà thôi...

Chỉ là như thế mà thôi.

Nhớ lại thiếu niên có tâm hồn chín chắn hơn bề ngoài rất nhiều lúc đó, nàng cảm thấy trong lòng vẫn còn cảm giác đau đớn.

Nhưng đó đã không quan trọng nữa, nàng sẽ chết nhanh thôi.

Bất luận là cảm giác gì, nàng sẽ mau chóng không còn nữa.

◊◊◊◊

"Âm."

"Âm Thị, mau tỉnh lại..."

Hắn tỉnh lại trong tiếng gọi đứt quãng.

Khi mới tỉnh lại và hóa hình, hắn còn kinh ngạc nhảy dựng lên, hốt hoảng sờ lên người mình.

"A! Eo! Eo của ta! Ủa? Không có gãy? Ủa ủa?..."

Âm Thị luôn cảm thấy trước khi ý thức gián đoạn, thân thể của mình gẫy thành hai mảnh, bây giờ sờ lại thấy yên ổn không sao, đây cũng khiến hắn bắt đầu hoài nghi chuyện xảy ra vừa rồi phải chăng là mơ.

"Ngươi..."

Thấy hắn vừa biến thành người đã có phản ứng như vậy, Lăng Thị không khỏi bực mình, có cảm giác không nói tiếp được.

"Lão già, ngươi ở đây à? Ta chẳng phải đã bị chém eo sao? Có chuyện này không vậy?"

Sau khi phát hiện Lăng Thị ở bên cạnh, Âm Thị liền căng thẳng hỏi nghi hoặc của mình, hắn hình như rất muốn làm rõ chuyện này.

"Có."

Lăng Thị bất lực trả lời hắn, Âm Thị vừa nghe đã lập tức mở to mắt.

"A? Vậy ta vì sao -- chẳng lẽ là Anh? AA, khoan đã, Anh đâu? Quyết đấu thì sao?"

"Anh về phòng của mình rồi, ngươi đi gặp cô ấy đi."

Lăng Thị để tránh cho Âm Thị lại ngắt lời của mình, lần này hắn dùng một hơi nói cho xong lời muốn nói.

"Ta gọi ngươi dậy chỉ vì chuyện này mà thôi, có lẽ thời gian không nhiều nữa."

Câu này khiến Âm Thị sửng sốt mấy giây, giống như bộ não vẫn chưa kịp vận chuyển, ngây ra tại chỗ.

"Quyết đấu... thua rồi sao?"

Kỳ thực kiếm cũng đã gãy, bản thân hắn cũng có thể đoán được kết quả, chỉ là, hắn vẫn có chút không muốn tin.

"Nếu như ngươi còn muốn gặp mặt cô ấy lần cuối cùng, tiễn cô ấy lên đường, thì đừng hỏi nữa, mau đi qua đi."

Muốn duy trì thuật pháp che giấu thương thế để nói chuyện với Âm Thị, đối với Lăng Thị bây giờ mà nói là chuyện rất vất vả, mau chóng đuổi người đi là có thể không cần duy trì nữa, cho nên, hắn chỉ nói với Âm Thị như vậy, hi vọng Âm Thị mau chóng rời khỏi.

Âm Thị biết quan hệ giữa Lăng Thị với Tịch Anh rất khắng khít, nếu Lăng Thị đã nói như vậy, chính là hắn cảm ứng được, đó đại biểu tình huống thật sự rất không lạc quan, tức thì cảm giác lạnh lẽo khi sắp mất đi chủ nhân xâm chiếm lấy hắn, trong lúc sợ hãi và hoảng loạn, hắn lập tức chạy lao đến Đệ Lục Điện, nhưng cũng quên mất vì sao Lăng Thị không đi chung với hắn.

Cửa phòng của Tịch Anh đang đóng, vào lúc này Âm Thị đương nhiên cũng chẳng buồn gõ cửa, trực tiếp xông vào, khi nhìn thấy Tịch Anh nằm gục ở bên giường, hắn gần như nói không lên lời.

Khuôn mặt mất đi huyết sắc cùng dáng vẻ yếu đuối trông như sẽ chết bất cứ lúc nào, rất giống những người hắn quen biết trước đây nhưng lại bởi vì tử vong mà từng người một rời khỏi hắn. Lực phệ hồn đã gần như phá hoại hoàn toàn linh hồn, dù có là kỳ tích gì đi chăng nữa, cũng không thể làm nàng phục hồi như cũ hoặc hồi sinh.

Nàng luôn duy trì tư thái nữ vương trang nghiêm trước mặt người khác, nhưng nàng giờ đây lại như một vật chứa ảm đạm, linh hồn trong thân xác đã sắp tiêu tán.

Lúc hắn đi qua, Tịch Anh không có phản ứng. Khi hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng lên, cuối cùng cũng từ cổ họng phát ra tiếng.

"Anh!"

Như là sợ nàng nghe không thấy, Âm Thị vô thức nói to, Tịch Anh vốn đã nhắm mắt, lúc này mở mắt nhìn hắn.

"... Ngươi đã không sao nữa? Thật tốt quá..."

Nhìn thấy hắn xuất hiện, Tịch Anh chú ý đến tình trạng của hắn đầu tiên, chứng thực sống lại bình thường, cũng coi như là an tâm.

Cho dù thời gian để nói chuyện đã không còn nhiều, nhưng giữa bọn họ ngoại trừ thăm hỏi thông thường, dường như cũng tìm không ra lời gì khác để nói.

Nàng là chủ nhân ở cùng hắn lâu nhất, mặc dù phần lớn thời gian bọn họ không ở cùng nhau, tùy theo thời gian, bọn họ hình như càng ngày càng xa lạ...

"Anh, đừng chết, ngươi chết rồi ta sẽ rất buồn."

Lời Âm Thị nói với Tịch Anh mang theo mấy phần mất lý trí. Cũng không phải hắn cầu xin là có thể để Tịch Anh sống tiếp, Tịch Anh cũng thở dài với hắn.

"... Đây là chuyện hết cách."

Thật ra hắn biết không còn cách nào, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận vì sao mọi chuyện lại đi đến nước này.

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc đầu, nhớ lại tâm tình khi hắn nghe nói Tịch Anh muốn chấp nhận quyết đấu, sự bình tĩnh hắn cố gắng giả vờ lâu nay vẫn bị đánh vỡ.

"Vì sao? Vì sao không thể buông bỏ... Vì sao muốn để mọi chuyện biến thành thế này, ngươi còn hận cái người ngươi từng yêu lúc đó sao? Ngươi còn bận tâm đến quãng tình cảm đó?"

Bởi vì không thể thấu hiểu cũng không ngăn cản được rất nhiều quyết định mà Tịch Anh đã làm, hắn chỉ có thể đổ lỗi mọi vấn đề cho quá khứ từng biết, sau đó khó chịu hỏi.

Sau đó hắn nhìn thấy môi Tịch Anh cong thành một góc độ giống như đang cười, hốc mắt lại dần dần ướt đẫm.

"Ta sớm đã không còn yêu hắn nữa."

Nàng rút lại bàn tay được hắn nắm, chậm rãi giơ lên, lướt nhẹ về phía mặt của hắn.

"Sớm... đã..."

Vào lúc ánh mắt giao nhau, Âm Thị đột nhiên đờ đẫn.

Bàn tay sắp chạm vào hắn đột nhiên ngừng lại giống như không còn sức lực để chống đỡ, hắn thì bởi vì một loại tâm tình muốn lưu lại điều gì đó mà nắm lấy tay của nàng, không muốn nó trượt xuống.

Khi hắn còn muốn mở miệng nói điều gì, mối liên hệ giữa bọn họ lặng lẽ đoạn tuyệt.

Khế ước trở về người hắn, khiến hắn lại khôi phục thành vũ khí tự do vô chủ...

Mà đây cũng đại biểu Tịch Anh không còn nghe được tiếng của hắn nữa.

"Anh..."

Âm Thị thử gọi nàng, nhưng trong phòng chỉ là sự im lặng.

Bất luận nói chuyện hay xê dịch thân thể, ở đây chỉ có âm thanh do hắn tạo ra.

Lập tức cảm giác bàng hoàng thất thần khiến hắn mất đi sự chừng mực, muốn tìm ai đó cầu trợ giúp, nhưng vừa lại không biết mình cần trợ giúp gì.

Lúc không nghĩ được nên làm thế nào, hắn luôn luôn sẽ nhớ tới Lăng Thị.

Hắn không biết mình rời khỏi Đệ Lục Điện trở về đại điện như thế nào, từ xa nhìn thấy Lăng Thị, hắn liền muốn đi nhanh qua, đầu óc hỗn loạn theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa, giống như không thể nào chịu đựng được cảm giác thanh tịch chỉ còn lại một mình mình.

Chỉ là khi hắn đến gần tới một khoảng cách nào đó, hắn đã phát giác chỗ không đúng.

Sau đó hắn nhớ tới vết thương trên người Tịch Anh, nhớ tới Lăng Thị là hộ giáp của nàng, mà thời khắc bị thương, nhất định là công kích xuyên thấu hộ giáp.

Bước chân thoáng chốc đứng khựng cho thấy hắn không dám đi qua nữa.

Lăng Thị thì khác, dù có bao nhiêu người bỏ hắn mà đi, Lăng Thị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, bởi vì Lăng Thị cũng là khí vật không có hạn chế tuổi thọ giống hắn, chỉ cần không có tình huống đặc thù, bọn họ theo lý sẽ bất tử bất diệt, có lẽ Lăng Thị còn sẽ sống được lâu hơn một chút, bởi vì hắn là hộ giáp rất khó bị thương, không giống như hắn phòng ngự yếu đến đáng thương.

Từng người một bên cạnh biến mất, chủ nhân cũng thay hết người này đến người khác, cho dù lúc đang xảy ra sẽ rất buồn, nhưng chỉ cần nghĩ đến ít nhất Lăng Thị vẫn luôn tồn tại, hắn liền sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút.

Đó giống như giới hạn cuối cùng của hắn, có người sẽ vĩnh viễn ở cùng hắn, hắn vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ mất đi người đó, không cần vì một ngày kia tỉnh lại không nhìn thấy người đó mà phiền não đến không ngủ được.

Nếu như Lăng Thị cũng không đáp lại hắn giống như Tịch Anh, vậy nên làm sao đây?

Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Khi hắn không thể không nghĩ đến vấn đề này, tư tưởng của hắn dường như đứt đoạn.

Có rất rất nhiều chuyện, hắn đều hi vọng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Luôn luôn duy trì, luôn luôn duy trì mãi, luôn luôn giống như cũ là được rồi...

Lỗ hổng xuất hiện bởi vì người nào đó biến mất có thể lấy thứ khác bù đắp, nhưng hắn luôn hiểu rõ đây thì khác.

Cho nên, nếu như Lăng Thị cũng biến mất, nên làm sao đây?

Vì sao chỉ có một mình hắn được cứu?

Lúc suy nghĩ những chuyện này, hắn cũng bất giác đi trở lại bên cạnh Lăng Thị, ngồi xuống đỡ đối phương dậy.

Âm Thị cảm thấy mình đã đánh mất lực phản ứng, chỉ có thể luống cuống tay chân, ngẩn ngơ nhìn Lăng Thị đã mất ý thức chậm rãi đi vào trạng thái linh hồn tan rã hủy diệt.

Hắn muốn hỏi Lăng Thị làm thế nào đây, nói cho hắn nên làm gì, nhưng đồng bạn trước giờ luôn cho hắn giải đáp giờ đây hình như đã sắp bỏ rơi hắn rồi.

Âm Thị hệt như đã đánh mất lời nói cùng với Lăng Thị sắp tiêu vong -- Khi Nguyệt Thoái mang theo nhân viên Tây Phương Thành cùng đội ngũ Đông Phương Thành cùng nhau bước vào Thần Vương Điện, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.

Âm Thị ôm chặt Lăng Thị giống như muốn khóc nhưng lại khóc không ra, dường như chẳng hay biết gì đối với tình huống xung quanh. Lúc Lạc Thị chết, hắn còn sẽ ôm người đi cầu viện, bây giờ Lăng Thị sắp sửa chết đi, hắn lại không sinh được chút phản ứng nào.

Mặc dù là cảnh tượng từng biết, nhưng tình cảnh này là do một tay cậu tạo thành. Nguyệt Thoái cảm thấy mình thiếu lập trường để tiến lên quan tâm, thật ra đây cũng không phải tình huống cậu muốn nhìn thấy.

Cho dù như vậy, cậu vẫn đi về phía bọn họ. Âm Thị ngẩng đầu nhìn về phía cậu, sau khi nhận ra khuôn mặt phía trước, trong đôi mắt ảm đạm của hắn không có căm hận, chỉ có một tia hi vọng còn sót lại bởi vì nhìn thấy cậu mà nảy sinh.

"Tiểu Nguyệt... Ngươi cứu hắn có được không?"

Hắn biết người trước mặt đáng lẽ là kẻ địch của mình, biết đây là hung thủ gây ra hết thảy, nhưng hắn vẫn lên tiếng khẩn cầu.

Khẩn cầu này, khiến Nguyệt Thoái trầm mặc.

Cậu là thiếu đế của Tây Phương Thành, mà bọn họ là hộ giáp và vũ khí của nước địch, nếu suy xét đến được mất và lợi ích, cậu không có lý do ra tay cứu người. Có lẽ lấy lập trường của cậu, cậu nên hi vọng bọn họ bị hủy diệt, không thể để cho kẻ lãnh đạo Đông Phương Thành tiếp theo kế thừa mới phải.

Nhưng người Âm Thị gọi là Nguyệt Thoái.

Nếu có thể, cậu cũng muốn quên đi cái thân phận Englar này, lặng lẽ bảo vệ người mình quen biết, đừng để bọn họ lộ ra vẻ bi thương.

Người ở hiện trường đều chờ lắng nghe quyết định của cậu, có người hi vọng cậu từ chối, cũng nhất định có người hi vọng cậu đồng ý, mà quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trên tay cậu, dù sao đây cũng là vương huyết của cậu.

Nhìn khuôn mặt dần dần tuyệt vọng của Âm Thị, cậu cho rằng mình không nên cân nhắc nhiều như vậy.

"Được."

Cùng lúc đồng ý cứu người, cậu cũng cứa đầu ngón tay, quỳ gối đến gần Lăng Thị.

Làm như vậy có lẽ không bù đắp được bao nhiêu sự vật, nhưng cũng đỡ hơn không làm gì.

Cậu đã không để đi cứu mỗi một người bởi vì đủ mọi nguyên nhân mà chết trên tay cậu, nếu cậu ngay cả người trước mắt nhìn thấy cũng muốn từ chối, đó cũng quá vô tình.

Đối mặt với chuyện xảy ra sau này, Âm Thị phải chăng sẽ hối hận vì khi đó thả cậu trốn về?

Mặc dù cậu từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng cậu đã không dám tìm kiếm đáp án.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Sau khi chúng tôi về đội, Nguyệt Thoái đã phái mấy ma pháp sư đưa Narsi về Tây Phương Thành trước, sau đó chúng tôi lại chờ một lúc, nữ vương vẫn không có tin tức, trải qua bàn bạc ngắn gọn, mọi người liền quyết định cùng nhau đến Thần Vương Điện xem thử -- Mặc dù nữ vương cũng chưa chắc sẽ ở đó, nhưng... dù sao cứ đi xem thử, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Vừa mới bước vào đại điện, nhìn thấy Âm Thị đại nhân với Lăng Thị đại nhân, tôi đã giật nảy mình.

Trước đó trở về đội ngũ, Chu Sa nhìn thấy tôi chỉ hừ một tiếng, tóm lại không có người kể tường tận cuộc quyết đấu cho tôi, quá trình thế nào, xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, nhưng thế này xem ra, hẳn là... rất thảm liệt?

Lăng Thị đại nhân thân là hộ giáp cũng đã bị thương thành như thế rồi, bản thân nữ vương chắc cũng...

Mà ở lúc Âm Thị đại nhân cầu Nguyệt Thoái cứu Lăng Thị đại nhân, Nguyệt Thoái lại không có lập tức trả lời, tôi gần như phát lạnh.

May mà Nguyệt Thoái sau khi im lặng một hồi vẫn đã đồng ý, bằng không... tôi có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn.

Không phải bởi vì tôi hi vọng Lăng Thị đại nhân được cứu, cũng không phải bởi vì giao tình vốn không tồn tại giữa tôi với Lăng Thị đại nhân, càng không phải bởi vì tôi mê luyến Lăng Thị đại nhân giống như Mễ Trọng, tôi buồn là vì hành vi quyết định của Nguyệt Thoái.

Lập trường chính trị gì gì đó, Nguyệt Thoái theo như trong lòng tôi nhớ, vẫn là một thiếu niên có nụ cười nhút nhát, cảm giác rất hướng nội, cho dù gặp đồ khó ăn hay đám người không thân thiện, cậu ấy vẫn bằng lòng với hiện trạng, quý trọng mỗi một người bên cạnh.

Cũng không có nghĩa là tôi không chấp nhận thiếu đế giết người không chớp mắt, chỉ là tôi hi vọng cậu ấy duy trì phần thuần chân hơn, đừng càng ngày càng khiến tôi cảm thấy xa lạ.

To mồm nói muốn chấp nhận toàn bộ của bạn mình, nhưng lại ích kỷ hi vọng cậu ấy cố gắng chỉ bảo lưu đặc chất của phần nào đó, bảo trì những cái tôi thích... như vậy có lẽ hơi quá đáng nhỉ?

Gần đây tôi hình như cũng đã tốn không ít thời gian hoài niệm những ngày chúng tôi còn sống ở phòng số bốn bốn bốn. Đương nhiên, trong những cái hoài niệm không bao gồm Chu Sa.

Chẳng qua hoài niệm chẳng giúp ích được gì đối với tình huống hiện tại. Giống như... bất luận Âm Thị đại nhân trước kia từng giúp chúng tôi bao nhiêu lần, bây giờ ngài ta vẫn là kẻ địch của Tây Phương Thành, mà Nguyệt Thoái là hoàng đế của Tây Phương Thành, chuyện hoàng đế phải cân nhắc thì lại có rất là nhiều.

Có lúc tôi cũng muốn nói với cậu ấy, cậu có thể đừng làm hoàng đế không?

Nếu như thế tất phải phong ấn Trầm Nguyệt, vậy thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cậu có thể dứt khoát quăng vị trí hoàng đế cho người khác không, chúng ta tùy tiện đi đâu đó chơi, để xem muốn đi chỗ nào tôi cũng tháp tùng.

Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi thật sự nói như vậy, Nguyệt Thoái hẳn là sẽ nói cho tôi cậu ấy không nỡ bỏ Thiên La Viêm, không nỡ bỏ người nhà mà khó khăn lắm mới có được, và còn một đống vướng mắc đi?

Tóm lại, Nguyệt Thoái sau khi dùng vương huyết cứu Lăng Thị đại nhân, Lăng Thị đại nhân bởi vì bị thương nặng, nhất thời cũng không thể tỉnh táo, Âm Thị đại nhân nói cho chúng tôi nữ vương đã qua đời rồi, Đông Phương Thành loạn cào cào, chúng tôi liền quyết định để qua một tháng rồi lại tới thảo luận, trước hết về Tây Phương Thành đã.

Về sau tôi mới nghe nói thì ra trong chiến đấu Skies từng gãy thành hai mảnh, tôi hỏi Nguyệt Thoái là chuyện làm sao, cậu ấy lại qua quýt cái đề tài này, không muốn trả lời tôi chính diện.

Nếu đã tránh né, vậy thì đại biểu không phải sự cố. Nếu như lúc đó nữ vương lựa chọn cứu chữa linh hồn chưa bị lực phệ hồn xâm thực đến không thể trị liệu của mình, Âm Thị đại nhân có khi đã không còn tồn tại nữa...

Được rồi! Tôi biết quyết đấu sở dĩ gọi là quyết đấu, chính là phải giết chết đối phương mà! Nhưng chúng ta rốt cuộc vì sao phải giết tới giết lui như vậy chứ! Bích Nhu hình như rất mừng mà cảm thấy Âm Thị đại nhân bây giờ không sao là tốt, trên thực tế cũng đúng là như vậy, chẳng qua nếu như là tôi, tôi thật sự giết không nổi!

Chẳng lẽ có giết được hay không, đã phân ra có thể làm vua chúa hay chỉ có thể làm người bình thường?

Tôi tin có rất nhiều người giết được, chỉ là tôi làm không được mà thôi, ôi, quả nhiên vẫn là cần thời gian để làm quen sao?

Trở về Tây Phương Thành rồi lại qua mấy ngày, Huy Thị mới xuất hiện ở trong mộng của tôi. Hắn thoạt nhìn vẫn không khác gì bình thường, thế là tôi buồn buồn hỏi hắn nếu bởi vì khác lập trường quốc gia, hắn có khả năng chém Âm Thị đại nhân hay không, sau đó... trả lời của hắn khiến tôi cảm thấy mình đúng là ngu ngốc khi hỏi như vấn đề này.

Hắn vậy mà nói với tôi "Âm Thị đáng yêu như thế làm sao ta nỡ chém, so với chém còn không bằng thu nạp chẳng phải tốt hơn sao".

Tôi cảm thấy một con ma như hắn hẳn là sẽ không trả lời nghiêm túc, tôi cũng không cần hắn nghiêm túc, nhưng lúc đó tôi lại ngớ ngẩn hỏi hắn tiếp, nếu Lăng Thị đại nhân trọng thương gần chết, hắn có cứu không.

Thế là hắn trả lời tôi "thu hai người chẳng phải tốt hơn một sao, đồng thời còn bán nhân tình cho Âm Thị đại nhân có thể khiến hắn quyết một lòng với mình, đúng là nhất cử lưỡng tiện".

Tôi cảm thấy tâm linh vốn đã không sạch sẽ lắm của mình hình như bị ô nhiễm rồi.

Huy Thị, ngươi rốt cuộc là sao? Ngươi nói thật đấy à? Ta rất muốn tẩy sạch quan hệ với ngươi, ngươi có thể di cư khỏi đầu ta không? Muốn đến chỗ Narsi hay Lạc Thị đều được! Ta không muốn ở cùng ngươi mãi thế này đâu!

Ngươi chắc không phải muốn nói, chính là bởi vì không nỡ chém Âm Thị đại nhân, ngươi mới bị Âm Thị đại nhân chém chết đấy chứ? Đây rốt cuộc là cái lý do tử vong phong lưu đa tình gì vậy!

Bởi vì nói chuyện không hợp, tôi lập tức biểu thị không muốn tiếp tục trò chuyện nữa, sau đó hắn tức thì nhiệt tình móc lấy tay tôi muốn kéo tôi qua sông.

Chuyện đến nước này, ngươi vẫn chưa chán hả! Ngươi rốt cuộc thích cái trò qua sông này cỡ nào! Ta đã giúp ngươi nhiều như thế ngươi còn muốn kéo ta qua sông, ngươi có lương tâm không đấy! Lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi sao --

Quá trình dây dưa lôi kéo vùng vẫy khiến tôi ngay cả ngủ cũng rất mệt. Thật ra mọi phiền não của tôi đều đến từ bạn bè, bên Lạc Thị tôi cũng không dám tưởng tượng nữa.

Nếu như bạn của bạn hại bạn nước mất nhà tan, bạn còn có thế tiếp tục làm bạn với cậu ta nữa không?

Mặc dù hình như không nghiêm trọng đến mức mất nước, nhưng xác thực có nhà tan, chuyện đến tế đàn Trầm Nguyệt rốt cuộc sẽ xử lý thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top