Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 - 6: Tát xong xin lỗi rồi mời hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai mà chịu?" -- Lăng Thị

"Chắc chỉ có Âm Thị." -- Vi Thị

"Có lẽ chỉ có Âm Thị thôi." -- Lạc Thị

"Ít nhất còn có Âm Thị, tốt quá rồi." -- Huy Thị

"Con ma như ngươi là đang không chịu tịch mịch nên xen vào góp vui à? Có ai quy định Ngũ Thị Đông Phương Thành nhất định phải cùng có mặt đâu nhỉ?" -- Phạm Thống

Thời gian một tháng đại khái là để Đông Phương Thành xử lý chuyện trong nước, còn Tây Phương Thành thì làm thế nào bàn bạc chuyện hợp tác sắp tới với Đông Phương Thành, thời gian này Tây Phương Thành tự nhiên cũng có tiếp tục nghe ngóng tình hình của Đông Phương Thành, để tìm hiểu cách xử lý về sau của bọn họ.

Dưới tình huống Tịch Anh bỏ mình, ắt phải có người kế thừa kế vị, phương diện này hình như đã quyết định là Lạc Thị. Dù sao Lạc Thị vẫn luôn tồn tại với thân phận vương tử, tiếp nhận vương vị có thể nói là thuận lý thành chương, cho dù Đông Phương Thành có một số nghi ngờ đối với tuổi tác và thực lực của vương tử, nhưng vấn đề không đủ uy vọng này hẳn là không đến nỗi ảnh hưởng nhân tuyển kế vị.

Trong đó điều kiện có lợi nhất đối với Lạc Thị chính là cậu đã kế thừa vương huyết.

Cái chết của nữ vương khiến mọi người lo lắng, chính là vương huyết liệu có đoạn tuyệt hay không. Cái chết do quyết đấu gây ra, nghe có vẻ rất chóng vánh, sợ rằng chưa chắc có thời gian truyền thừa vương huyết, biết được Lạc Thị xác thực có được truyền thừa vương huyết từ chỗ Tịch Anh, lòng của người dân ít nhiều cũng an định hơn, huống hồ đây cũng đại biểu cậu là vị vua kế nhiệm mà Tịch Anh công nhận.

Bởi vì ba vị Thị đại nhân kia đều ủng hộ Lạc Thị kế vị, sự việc phần lớn đã định, chẳng qua mấy chuyện nghi thức kế vị, vẫn phải chờ mọi phiền toái trước mắt xử lý hoàn tất mới có thể cử hành, bởi thế, trước mắt Lạc Thị vẫn lấy thân phận Thị, về sau có đổi tên hay không, thì phải xem quyết định của cậu rồi.

Điều kiện quyết đấu ban đầu, Nguyệt Thoái chỉ yêu cầu Đông Phương Thành trả lại con tin, không liệt chuyện liên quan đến Trầm Nguyệt vào trong đó, tuy nói bọn họ đã có pháp trận Trầm Nguyệt hoàn chỉnh, nhưng tình báo về Trầm Nguyệt và vấn đề khác, vẫn cần tiến hành thảo luận với Đông Phương Thành.

Nói đến con tin, thật ra tình huống cũng rất vi diệu, ngày quyết đấu mọi thứ quá hỗn loạn, bọn họ mang người rời khỏi rất vội vàng, ác chú gia tăng đau đớn trên người Narsi vẫn chưa giải trừ, nếu còn đòi Đông Phương Thành chịu trách nhiệm thì lại sợ bọn họ thừa dịp giải chú làm thủ đoạn gì khác, cuối cùng là Nguyệt Thoái với Phạm Thống từ thuật pháp với phù chú mỗi người một mảng nghiên cứu ra biện pháp giải chú, đây cũng khiến Phạm Thống liên tục than vãn không biết rốt cuộc nợ người ta cái gì, mới cứ phải bán mạng cho em trai người khác hoài như vậy.

Địa điểm thương thảo lần này đặt ở Đông Phương Thành, không quy định giới hạn nhân viên tùy hành, cho nên trên cơ bản thích mang mấy người thì mang, nhưng Yameidie với Ojisa, Nguyệt Thoái hình như có vẻ không muốn mang đi cho lắm, dù sao cũng không có lý do nhất định phải mang đi, cậu có muốn cho vào danh sách tùy hành hay không thì tùy thích cậu.

"Narsi, thân thể ngươi có đỡ hơn chút nào chưa?"

Nguyệt Thoái mỗi lần đến thăm Narsi, mở đầu gần như đều là câu này, Phạm Thống nghe cũng sắp chán rồi.

Ôi, chẳng qua so với tôi nghe chán, Narsi mới là sắp nhìn chán mặt của tôi rồi đi? Nguyệt Thoái mỗi lần đến thăm hắn đều túm tôi đi cùng, đây rốt cuộc vì sao?

"..."

Narsi nhìn Nguyệt Thoái, rồi lại nhìn Phạm Thống, ánh mắt hình như có chút rã rời, không đáp lại vấn đề này.

Này. Lúc ngươi nhìn ta vừa rồi khóe mắt giật một cái đúng không? Ta nhìn thấy rồi đấy nhé!... Câu này sao mà giống lời thoại của mấy tên du côn ngoài đường vậy nè, hm...

"Bọn ta hai ngày nữa phải đến Dạ Chỉ một chuyến, nói trước với ngươi một tiếng..."

Nguyệt Thoái hình như đã quen với việc không có đáp lại vẫn có thể nói tiếp như thường, mới đầu bảo không quen nhìn mặt của Narsi nên không biết phải nói thế nào, tình huống này hiển nhiên đã không còn tồn tại nữa.

Cậu rốt cuộc đến báo bị cái gì chứ? Mục đích chính của cậu rốt cuộc là muốn nói "cho nên ta không đến thăm ngươi là do đã đi Dạ Chỉ" hay là "ta sẽ để Ojisa với Yameidie cho ngươi có chuyện gì thì sai khiến bọn họ, không cần lo lắng"?

"Um... ta vẫn chưa có hỏi... lúc ở Dạ Chỉ, ngươi sống thế nào?"

Nguyệt Thoái đang nói, đột nhiên dè dặt hỏi vấn đề này.

Cậu sao đột nhiên nhảy sang đề tài này vậy! Cậu truy cứu cái này để làm gì! Nếu như hắn đã bị ngược đãi, cậu lần này đi là muốn thuận tiện đòi cái công đạo giúp hắn phục thù sao? Đừng như vậy, nữ vương cũng đã chết rồi, đừng vậy mà -- Narsi ngươi cũng im miệng! Lỡ Huy Thị nghe thấy rồi lại có phản ứng gì ta phải làm sao đây! Ngươi có chịu trách nhiệm không!

"Còn có thể làm sao?"

Narsi đang ở trong trạng thái cạn lời "rốt cuộc muốn ta nói sống rất tốt hay là không chết được", mỗi lần nói chuyện với Nguyệt Thoái, hình như đều sẽ như vậy.

Theo tôi thấy các người căn bản không cùng tần số, đạo bất đồng bất tương vi mưu, mau chóng vạch rõ ranh giới phát triển quan hệ riêng từng người đi chứ?

"Chính là bọn họ có làm gì ngươi không? Mặc dù không có ngoại thương, chẳng qua ta vẫn không thể xác định lắm..."

Câu này của cậu là được Chu Sa chỉ điểm sao? Nhớ hồi đó sau khi cứu cậu ra khỏi địa lao Thần Vương Điện, cậu ta cũng hỏi cậu y như vậy, cho nên ý cậu bây giờ cũng tệ hại như cậu ta sao? Hay cậu chỉ là muốn hỏi chi tiết vụ hạ chú gì đó?

Còn nữa, cậu vì sao lại biết không có ngoại thương? Có y quan đến báo cáo với cậu à? Mà thôi, tôi tốt hơn đừng bắt bẻ mấy chuyện vặt vãnh này nữa...

"Bị đọc ký ức, bị thi cái chú mà các ngươi giải lúc trước, trừ đó ra thì không còn gì nữa, ăn ở đều không tệ."

Narsi hờ hững trả lời như vậy, giống như không muốn nói thêm, sau đó như là nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói tiếp.

"Lúc ta bị bắt, ngươi đáng lẽ nên để Quỷ Bài Kiếm Vệ giết chết ta, mặc cho mọi người vây đánh cũng tốt, cứ như thế bị đọc pháp trận, ta rất xin lỗi..."

"Sao làm như vậy được! Là do chúng ta không chú ý kỹ tình huống, ta --"

Nguyệt Thoái vội vàng nói được dở chừng, bởi vì tưởng tượng tình cảnh của Narsi, không thể không cúi đầu rơi vào trong phiền não cực đoan.

"Nếu Yiye ca ca giết Narsi, chúng ta còn có thể chung sống tốt không...?"

Phạm Thống ngồi ở bên cạnh, tiếp tục cạn lời.

Cậu đừng đột nhiên tiến vào thế giới nhỏ của mình, rồi cứ như thế lẩm nhẩm! Loại chuyện đó vẫn chưa xảy ra -- ặc, ý tôi là không xảy ra. Tương lai chắc cũng sẽ không xảy ra, chỉ cần cậu đừng đi quá xa.

Tóm lại Narsi không có bị làm sao. Phải nên nói người của Đông Phương Thành biết lấy đại cục làm trọng, hay là quá lương thiện đây? Mà cái vụ đọc ký ức chẳng lẽ là trúng ma trảo của Lăng Thị đại nhân? Thật mừng vì lúc đó tôi thoát được...

"... Ta sẽ sống tiếp thật tốt, nếu như ngươi muốn vậy."

Narsi quyết định lấy câu này để kết thúc đề tài, coi như lời vừa rồi hắn chưa từng nói.

"À, đúng rồi, Narsi, đây là của hôm nay -"

"-- Muốn thăm thì trực tiếp tới, đừng tặng đồ cho ta nữa! Ngươi cũng nên học cách xem sắc mặt người khác một chút, còn nữa, rõ ràng người mang đến cũng không nói nửa câu, ngươi rốt cuộc vì sao lần nào cũng mang hắn tới!"

Hm... Narsi nhịn đến bây giờ cuối cùng cũng bùng nổ rồi? Mà ngươi nhịn lâu như thế không có nhịn đến nội thương sao? Cảm tạ ngươi đã giúp ta hỏi vấn đề ta muốn hỏi, Nguyệt Thoái, cậu không thể tự mình qua đây sao?

"Ta... khôi phục có thể nhìn thấy sắc mặt người khác, cũng mới một năm... thăm bệnh tặng quà không phải là lẽ thường sao? Ngươi thật không nhận?"

Nguyệt Thoái sau khi bị Narsi nạt, nói kinh hoảng thì không giống kinh hoảng lắm, nói trấn định cũng không quá giống trấn định, trái lại là tiếp tục thiếu thần kinh.

Các cậu căn bản không thể nói chuyện với nhau đi, đây đã không chỉ là khoảng cách do tuổi tác tạo nên. Rõ ràng cũng mới chênh nhau hai ba tuổi, còn lớn lên cùng nhau, rốt cuộc là thứ gì gây ra ngăn cách giữa các cậu?

"Phạm Thống, cậu vì sao không nói gì hết?"

Mắt thấy sắc mặt Narsi càng ngày càng khó coi, Nguyệt Thoái lần này cuối cùng cũng biết phân biệt bầu không khí, nhưng lại chỉa mũi giáo sang người Phạm Thống.

Tôi --? Có nhầm không, tôi chỉ là bị cậu kéo theo củng cố can đảm đi? Từ lúc nào biến thành tôi còn phải nói chuyện rồi? Cái miệng tôi căn bản không thích hợp nói chuyện với người không quen đi! Narsi ngươi cũng lạ ghê, mọi người đều coi ta thành không khí, ngươi không thể cũng coi ta thành không khí sao? Ta là không khí ta là không khí -- nhìn không thấy ta ngươi nhìn không thấy ta --

Phạm Thống mặc dù hò hét rất kịch liệt trong lòng, trên biểu hiện vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nếu Nguyệt Thoái cũng đã hỏi như vậy rồi, hắn cũng chỉ có thể chịu khó mở miệng.

"Tôi chỉ là sợ tôi một khi nói chuyện sẽ khiến hắn vui vẻ."

--! Đây là phát ngôn tự đại ngu ngốc gì vậy! Tôi là muốn nói tôi sợ một khi nói chuyện sẽ khiến hắn tức giận! Chẳng qua lấy kết quả mà nói, có khi hoàn toàn nói trúng rồi?

Dưới tình huống không biết là nói ngược, Narsi trái lại cũng không lập tức nổi khùng hoặc tỏa sát khí giống Yiye, đây không biết có nên quy công cho giáo dục tốt hay không.

Chỉ là, không nổi khùng không tỏa sát khí, không đại biểu hắn không mất vui, từ nụ cười lạnh nhếch lên từ khóe môi mang theo nét ưu nhã như quý tộc của hắn lại không che giấu được vẻ khinh thường trong đó.

"Englar, bạn của ngươi tự tin ghê nhỉ?"

... Tôi đột nhiên cảm thấy tên lùn thỏa hiệp coi tôi như không khí vẫn còn tốt chán, ánh mắt của Narsi là ánh mắt nhìn vi khuẩn à? Huy Thị coi tôi như đồ chơi tiêu khiển, Narsi coi tôi là vi khuẩn, anh em các ngươi là sao vậy hả, cứ như vậy ta sẽ bởi vì trong lòng sản sinh bài xích đối với khuôn mặt này mà ảnh hưởng đến quan cảm của ta đối với Nguyệt Thoái mất!

"Không phải, Phạm Thống chỉ là miệng có vấn đề, điều cậu ấy muốn nói thật ra không phải câu này."

Dưới tình huống đó, Nguyệt Thoái đương nhiên phải giúp Phạm Thống giải thích, Phạm Thống thì vui vẻ ngồi xem bên cạnh.

Cậu bây giờ có hối hận vì lúc trước không giải thích vấn đề nguyền rủa với hắn hoặc là hối hận khi bảo tôi mở miệng không? Ừm, bây giờ giải thích không biết còn kịp không?

"Miệng có vấn đề?"

Nhìn mặt Narsi là biết không chấp nhận cách nói hoang đường này.

Ta thật sự, thật sự cảm thấy ngươi có thể làm bạn với Chu Sa. Có lẽ không chỉ là ngươi thôi, còn có một đống người cũng có thể, chẳng qua ngươi cứ như vậy, coi chừng ta xem lén ký ức của Huy Thị, chép thư tình của anh ngươi viết cho ngươi ra dán lên cho mọi người đều biết đó, không ai sẽ tin đó là bức thư nhà bình thường.

"Chính là... cậu ấy sẽ không tự chủ nói ra những lời không khớp với ý ban đầu. Bởi vì bị phụ nữ nguyền rủa, lời của cậu ấy nói ra mười câu có chín câu là nói ngược."

Nghe xong giải thích của Nguyệt Thoái, Phạm Thống cảm thấy chắc là không cần bổ sung gì, chỉ là vẫn muốn bắt bẻ một chút.

Lúc kia nói cái gì mà vẫn chưa quen thuộc nên không tiện giải thích cái này, bây giờ chẳng lẽ đã quen rồi sao -- cậu cảm thấy kéo tôi đến đây làm bối cảnh mấy lần nữa chúng tôi sẽ quen? Đây trái lại là logic gì --

"Bị phụ nữ nguyền rủa? Thật nhìn không ra."

Narsi tiếp tục dùng giọng khinh bỉ nói.

Ta cảm thấy ngươi không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã châm chích ta, ta có làm chuyện gì khiến ngươi căm ghét sao? Ông đây vất vả khổ nhọc đi cứu ngươi, cũng không cần ngươi báo đáp, kết quả ngươi lấy oán báo đức như vậy? Còn nữa, ngươi có phải là hiểu lầm cái gì không? Ta bị phụ nữ nguyền rủa tuyệt đối không phải do nguyên nhân như ngươi nghĩ, nói đến vẫn là một cái nguyên nhân đáng buồn...

"Phạm Thống không phải bởi vì nguyên nhân ngươi nghĩ mà bị phụ nữ nguyền rủa, nếu như là nguyên nhân trêu ghẹo phụ nữ gì gì đó hẳn là chỉ có ngươi thích hợp đi..."

Câu làm sáng tỏ này của Nguyệt Thoái mang theo một chút oán trách mơ hồ, Narsi bởi vì không hiểu mà nhíu mày.

"Vì sao?"

Nhìn hắn thật sự có vẻ không hiểu, Nguyệt Thoái tức thì cạn lời.

"Ngươi cho rằng chuyện ngươi trêu ghẹo Bích Nhu lúc trước ta không biết sao... Đừng ra tay với hộ giáp của người khác, mặc kệ ngươi có hứng thú cũng vậy."

Hử? Nguyệt Thoái, cậu là đang bảo vệ quyền sở hữu của cậu? Nói cũng thật rõ ràng, ha ha ha.

"Ai có hứng với cô ta!"

Nghe xong cảnh cáo của Nguyệt Thoái, vẻ mặt Narsi lập tức trở nên rất khó coi, gần như nghĩ cũng không nghĩ đã kịch liệt phủ nhận.

Không có hứng thú còn trêu ghẹo người ta? Cho phép ta nói một câu, ngươi với Huy Thị quả nhiên là anh em.

"Không có hứng thú? Vậy ngươi vì sao..."

"Ta chỉ là không có tâm trạng ứng phó cô ta cho nên tùy tiện đuổi đi mà thôi! Còn nữa, ánh mắt chọn hôn thê của ngươi rốt cuộc bị sao vậy! Ngươi muốn để cho loại phụ nữ đó làm hoàng hậu? Phẩm vị đặt tên của ngươi cũng rất kỳ quái, dùng Nguyệt để mở đầu chắc không phải là nghĩ đến cái tên Nguyệt Bích Nhu này chứ?"

Tùy, tùy tiện đuổi đi? Cố ý dùng thái độ tồi tệ chọc tức người ta bỏ đi sao? Về phần mấy vấn đề phía sau, ngươi đừng đòi hỏi một người mắt không nhìn thấy có ánh mắt với phẩm vị, lâm thời muốn bịa ra tên giả cũng không dễ.

"Ơ, ngươi làm sao có thể đánh trống lảng? Đâu có muốn kết hôn chứ, ai lại cưới hộ giáp của mình? Tên là gọi thay cho Lạc Nguyệt, ngươi nghĩ quá nhiều rồi..."

Chuyện kết hôn này cậu hình như lúc trước đã từng làm sáng tỏ, tôi cũng rất luôn muốn hỏi, vậy... vũ khí thì sao? Cậu với Thiên La Viêm thân đến thế, có liệt cô ta vào trong đối tượng đáng cân nhắc không?

"Nói như vậy, đối tượng trong lý tưởng của Narsi ngươi là thế nào?"

Nguyệt Thoái, cậu nhảy đề tài cũng quá nhanh rồi đi? Cậu là Âm Thị đại nhân sao?

"Đề tài vừa rồi đã kết thúc rồi à? Từ lúc nào biến thành thảo luận cái này vậy?"

Ta cũng có nghi hoặc giống ngươi, Narsi. Chẳng qua, ngươi có thể đừng kết hôn không? Nếu ngươi kết hôn, ta có khi lại phải cho Huy Thị mượn thân thể, để hắn tham gia hôn lễ của ngươi, ta cảm thấy đây rất phiền nhiễu.

"Đề tài vừa rồi còn cần tiếp tục sao? Ngươi thích đề tài vừa rồi hơn?..."

"Ta không thích cái nào hết!"

"Vì sao? Khó trả lời lắm à?"

Có lẽ là dựa vào lý do "tìm người làm thí nghiệm", Nguyệt Thoái chuyển sang Phạm Thống.

"Phạm Thống, đối tượng trong lý tưởng của cậu là thế nào vậy?"

Bị hỏi loại vấn đề này, Phạm Thống nhất thời có chút tang thương.

"Tôi bây giờ đã cảm thấy chỉ cần là nam đều được..."

...

Vừa nói ngược xong, Phạm Thống tức thì không muốn nhìn sắc mặt Narsi nữa, chẳng qua, không nhìn mặt, âm thanh vẫn nghe thấy được.

"Englar, cái người này rốt cuộc là sao?"

Giọng của Narsi nghe lên khá là nghiêm nghị.

"Hả? Đã bảo là nói ngược rồi..."

Nguyệt Thoái thì sớm đã tập mãi thành quen.

"Cho dù chỉ cần là nữ đều được cũng có vấn đề rất lớn!"

"Kỳ thực ta cũng cảm thấy như vậy."

Ê! Hai người kia! Ê! Bộ đẹp trai thì hay lắm sao? Đẹp trai thì không cần làm gì cũng có một đám con gái cho mấy người chọn thì hay lắm sao! Hai người các cậu không biết nỗi khổ dân gian, căn bản không hiểu được tâm trạng từ sau khi miệng bị nguyền rủa dù làm thế nào cũng không kiếm được bạn gái! Đừng cho rằng tôi không dám hạ chú với các cậu, cho dù Nguyệt Thoái cậu là bạn của tôi cũng vậy!

"Cho nên, không chỉ là vị hôn thê, ngươi ngay cả tiêu chuẩn chọn bạn cũng..."

"Phạm Thống ngoại trừ điểm này thì đều rất tốt."

Khoan đã, đây thì lại là ý gì? Cho nên trước khi cậu hỏi đã liệu trước tôi sẽ trả lời cái gì rồi sao? Tôi biểu hiện mình muốn kiếm bạn gái rõ đến vậy? Mặc dù tôi không có ý ẩn giấu, nhưng lời thoại trưng cầu bạn gái nghĩ trong lòng hẳn cũng chỉ có tôi, cùng lắm thêm một Puhahaha biết mà thôi!

"Narsi, tới lượt ngươi trả lời rồi."

"Ta cũng không có đồng ý phải trả lời đi?"

Sau khi bị hắn bực mình nói một câu như vậy, Nguyệt Thoại liền tỏ ra chùn bước.

"Narsi hôm nay hình như không thân thiện lắm..."

Hắn trước giờ đều vậy mà, không phải sao? Hắn căn bản chỉ có thân thiện với cậu mà thôi, chỉ có thái độ đối với cậu mới là không bình thường, đừng ở trong phúc mà không biết phúc.

"Ta cảm thấy thân thể không thoải mái lắm, ta muốn nghỉ ngơi."

Narsi mỗi lần muốn tiễn khách đều dùng chiêu này, hơn nữa cũng không thèm giả vờ một chút, giọng nói không cố ý làm cho yếu ớt, cũng không ra vẻ đau đớn, vừa nhìn đã khiến người cảm thấy thân thể không thoải mái chỉ là cái cớ.

Đúng lúc này, Yiye cũng tới tìm, hắn vào phòng không thèm gõ cửa, nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân, tự nhiên cũng sẽ phát giác có người đi vào.

"Englar, đến giờ họp rồi! Ngươi còn muốn ở đây bao lâu nữa?"

Bởi vì tần suất Nguyệt Thoái đến thăm Narsi không tính là nhiều, chỉ là thường xuyên hơn lúc trước mà thôi, Yiye mới có thể miễn cưỡng duy trì phạm vi dễ tánh như bây giờ. Nếu ngày nào cũng đến, hắn phần lớn sẽ dùng "lãng phí thời gian không tập trung công việc" để oanh tạc.

"Cậu ta đúng lúc sắp đi rồi."

Narsi tự tiện giúp Nguyệt Thoái quyết định, trả lời rất thuận miệng.

"Ơ? Nhưng thân thể ngươi không thoải mái, nếu ta cứ đi như vậy sẽ không yên tâm!"

Cũng chỉ có cậu tin thân thể hắn không thoải mái thôi, tôi thấy tên lùn cũng không tin.

"Ngươi có thể bảo Phạm Thống ở lại thay ngươi trông hắn, không cần tự mình ở lại coi sóc!"

Yiye vừa nói xong, Nguyệt Thoái liền gật đầu.

"Nghe lên có vẻ được đấy. Vậy thì, Phạm Thống..."

Đừng ủy thác tôi nhiệm vụ nhàm chán như vậy! Tôi muốn từ chối -- Tôi thật sự sẽ từ chối đó! Tôi lần này biết thông minh mà lắc đầu rồi, sẽ không nói đâu! Cho nên cậu đừng cho rằng có cơ hội lợi dụng nói ngược để coi như tôi đồng ý!

"Ta đột nhiên cảm thấy sảng khoái dễ chịu không còn chỗ nào khó chịu nữa."

Trước khi Nguyệt Thoái nhờ vả, Narsi đã lạnh nhạt lật đổ lời vừa rồi của mình.

Bởi vì không muốn ở một mình với ta cho nên ba phải đến mức độ này sao...? Như vậy thật sự không có vấn đề chứ?

"Nghe thấy chưa, thân thể hắn không còn vấn đề nữa, chúng ta có thể đi rồi chứ?"

Yiye hình như chỉ cần có thể mang người đi, chuyện khác thì mặc kệ, hoàn toàn không có hứng chất vấn Narsi lúc thế này lúc thế nọ là chuyện làm sao.

"Nhưng vừa rồi rõ ràng không thoải mái, như vậy khiến người rất bất an, Phạm Thống, giúp tôi ở lại chú ý xem thử có được không?"

Cậu vẫn nói ra khỏi miệng rồi! Cậu rốt cuộc có chú ý thấy ánh mắt chán ghét của Narsi nhìn tôi không? Hắn lập tức đuổi tôi ra giống Bích Nhu cho xem -- Không, vẫn là đừng giống Bích Nhu --

"Hiếm khi có chút tác dụng, ngươi cứ ở lại đi."

Yiye căn bản không cho Phạm Thống cơ hội biểu đạt ý kiến, nhìn hắn một cái, cứ như thế vỗ bàn ấn định.

Mấy người đều rất giỏi quyết định thay người ta đúng không? Tôi nói tôi muốn thay Nguyệt Thoái ở lại lúc nào?

"Nếu như hắn phải ở lại, không bằng đi gọi Ojisa giúp ta."

Narsi cuối cùng cũng biểu thị rõ mong muốn rồi, nhưng ý kiến của hắn lập tức bị Yiye bác bỏ.

"Ojisa cũng phải họp! Ngươi đừng suốt ngày để hai tên ma pháp kiếm vệ hầu hạ ngươi, hoàng đế cũng chẳng được như thế!"

Như vậy phân tích lên, Narsi vẫn thật là lãng phí tư nguyên. Ông chú với Dừng Tay tiên sinh kè kè xung quanh, hoàng đế lại còn đến giết thời gian, tương lai Tây Phương Thành thật đáng lo, mặc dù đây cũng không đến lượt tôi quan tâm.

"Bọn họ có thể tự chọn không đến, một mình ta ở đây cũng không có chỗ gì không tiện."

Narsi hiển nhiên cảm thấy loại chuyện này hẳn không nên trách hắn, trên thực tế nói như vậy cũng có chút đạo lý, kè kè xung quanh còn đuổi làm sao cũng không đi, đó thật sự là vấn đề của bản thân họ.

"Đúng rồi."

Yiye như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hết sức thuận tay đem công văn vốn đang kẹp dưới nách ném cho Narsi trên giường, rơi đúng ngay trước mặt hắn.

"Dù sao ngươi cũng rảnh rỗi, cầm đi chỉnh lý."

"... Cái gì đây?"

Narsi không kịp phản ứng cũng là bình thường, hiện trường chỉ có Yiye biết đây là tình huống gì.

"Một đống chuyện phiền phức cần thu dọn xử lý. Tự mình gây ra thì tự mình phụ trách, cái khác coi như là lợi tức."

Ồ... Nghe lên hẳn là chính vụ? Kêu người đang nghỉ dưỡng xử lý mấy thứ dễ làm điên đầu sao? Xử lý cái này có làm tăng huyết áp hay không đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi không sợ hắn lại làm loạn, đâm cái giỏ cho thủng bự hơn sao? Hắn thế nhưng là một tên bạo quân có thể bảo các ngươi đến lãnh địa Đông Phương Thành giết gà nhổ lông đó.

"Ngươi yên tâm để ta xử lý như vậy?"

Nhận được nhiệm vụ bất ngờ này, Narsi không có trực tiếp từ chối, mà là nghi ngờ lực phán đoán của Yiye.

"Bằng không chẳng lẽ để cho nó xử lý sao!"

Yiye không chút khách khí chỉ vào Englar thiếu đế Tây Phương Thành hiện nhiệm mệnh danh chỉ giỏi đánh nhau giết người, cũng chính là Nguyệt Thoái.

À.

Nếu như là ám sát gì đó, chắc còn có thể cho Nguyệt Thoái xử lý? Chẳng qua hoàng đế phụ trách ám sát, Tây Phương Thành dùng ám sát để củng cố chính quyền, đây coi được à? Truyền ra ngoài mà nghe được sao. Nhìn bộ dạng muốn né tránh chức trách, cứ luôn nghĩ cách chuồn khỏi buổi họp của Nguyệt Thoái, đây chỉ sợ không phải không có thiên phú, mà là không có hứng?

Nhưng Tây Phương Thành các người chẳng lẽ không có đại thần khác?... A, những trưởng lão đều bị giết rồi, vẫn chưa trưng tuyển quan viên mới... A.

Trong lúc Phạm Thống suy nghĩ, Narsi cũng trầm mặc mấy giây, sau đó tay ấn vào trán mình, có vẻ đau đầu thật rồi.

"... Ta sẽ thử xem..."

Dù sao hắn cũng được dưỡng trong cung, hình như không có chức danh chính thức nào, nếu chẳng làm gì, chỉ ăn không ngồi rồi, bản thân hắn cũng không thể chịu đựng.

"Narsi chịu giúp thì thật là tốt quá, ta nhìn mấy cái đó đã thấy đau đầu lắm rồi."

Bị nói không có năng lực xử lý chính vụ, Nguyệt Thoái chẳng những không tức giận, còn bởi vì Narsi đồng ý hiệp trợ mà cảm thấy vui mừng, hoàng đế bất cầu tiến đến mức độ này, người làm thần tử chỉ sợ rất khó khăn.

"Vì sao ta trước kia làm thế thân, bây giờ vẫn là làm thế thân..."

Ngươi lẩm bẩm nghe lên có vẻ rất bất đắc dĩ. Cho dù là thế thân, cũng là một hoàng đế, trước kia chỉ là làm tượng trưng, bây giờ phải biến thành hoàng đế thực dụng rồi, cảm giác có tiến bộ mà! Nếu như để ngươi tham dự chính vụ chẳng phải chính là giao quyền lực cho ngươi rồi sao! Đây có khi là chuyện mà rất nhiều người mơ ước -- Đương nhiên, không bao gồm ta.

"Ta muốn ở lại xem Narsi xử lý những văn kiện này như thế nào, được không?"

"Không được! Đã nói với ngươi sắp mở họp rồi! Ngươi muốn vắng mặt mấy lần? Ngươi có biết bởi vì thiếu quyết định của ngươi, rất nhiều chuyện cãi tới cãi lui cũng không thể có kết quả không!"

"Vậy ta trực tiếp quyết định là được rồi, lại vì sao phải mở họp..."

"Bởi vì ngươi phải lắng nghe ý kiến của mọi người rồi tổng kết ra phương hướng ngươi dễ chấp nhận hơn! Thảo luận chẳng phải chính là vì để nghe thử xem người khác có điểm nào tốt hơn hay không sao!"

"Cho nên ta phải đi nghe các ngươi cãi nhau."

"Không phải cãi nhau, là họp hành thảo luận!"

Nguyệt Thoái à, cậu vẫn là thượng tiến một chút đi, đừng làm một hoàng đế bất thành tài, làm bạn của cậu, nhìn thấy cậu như vậy, tôi cảm thấy rất lo lắng.

"Narsi, vậy ta đi trước đây, phải dưỡng thân thể cho tốt nhé."

Ngóng tới ngóng lui, mọi người cuối cùng cũng ngóng được câu này của cậu, cảm giác cứ như đã qua một cuộc cách mạng tâm lý dài đằng đẵng vậy, cho dù không làm gì, nhưng lại cảm thấy hình như rất mệt mỏi.

"Ừ."

Narsi bình thản gật đầu, mặc dù trong lúc gật đầu vẫn còn đang mở công văn, nhìn lên không có lực thuyết phục.

Tôi cũng phải đi rồi... Tôi có thể đi rồi chứ? Được chứ? Không được sao?

"Phạm Thống, vậy thì làm phiền cậu rồi."

Làm phiền tôi cái gì? Tôi sớm đã nói tôi không có đồng ý! Nguyệt Thoái! Ê, các cậu đừng đi, đừng đóng cửa!

Bởi vì không nắm bắt tốt thời cơ rời khỏi, liền lâm phải quẫn cảnh bị bức ở lại, Phạm Thống duy trì trạng thái chăm chú nhìn cửa đóng, cảm giác thấy ánh mắt Narsi đằng sau có vẻ gai góc nghiêm trọng.

"Ngươi có thể rời khỏi rồi, ở lại đây không có ý nghĩa đi?"

Lệnh đuổi khách của Narsi được hạ xuống vô cùng chóng vánh, cảm giác hắn hẳn là rất hi vọng Phạm Thống thức thời một chút, mau chóng rời khỏi.

Không cần ngươi nói ta cũng sẽ tự đi, a, chẳng qua di nguyện của Huy Thị... nói tới nói lui, tiếng xin lỗi kia hình như vẫn chưa thành? Hiếm khi ở riêng, hình như đây là cơ hội hiếm có? Nhưng Huy Thị vừa lại chỉ định phải là nói, đây hình như rất khó...

"Ta đúng là sắp đi, chẳng qua trước khi đi, ta có thể ra lệnh cho ngươi một chuyện không?"

Ồ không, lại nữa rồi, ta là muốn nói ta muốn nhờ ngươi một chuyện, không phải mệnh lệnh đâu!

"Dựa vào cái gì?"

Dựa vào trên người ta có thằng anh ngươi đang ký sinh... Không phải. Ta vì sao phải thuận theo lời ngươi nói để trả lời trong đầu chứ? Ngươi vậy mà không có trực tiếp nói không được, mà là hỏi ta dựa vào cái gì, đây cũng rất vi diệu, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nghe ta có thể mang ra lý do gì đó?

Để tiện giao tiếp dưới tình huống bất đắc dĩ, sau khi lĩnh ngộ được đạo lý cầu người không bằng cầu mình, Phạm Thống bây giờ đều sẽ mang theo giấy bút bên người, bút pháp lực của Tây Phương Thành rất tiện dụng, chỉ cần chú nhập một chút pháp lực là có thể làm mực để ghi, đối với Phạm Thống mà nói, đây xác thực là phát minh tuyệt vời.

Giải thích lời vừa rồi ở trên giấy, rồi sau khi ghi thêm "ngươi có thể không cần làm gì cả, nghe ta nói xin lỗi cho đến khi ta nói ra chính xác là được rồi", Phạm Thống liền đưa tờ giấy cho Narsi.

Bởi vì yêu cầu này thực sự quá quái dị, sau khi Narsi tràn ngập nghi hoặc xem xong, liền quăng cho hắn ánh mắt hết sức khác thường, dường như cảm thấy mình gặp phải biến thái.

"Muốn làm loại chuyện buồn nôn đó thì ra ngoài đường tìm đại người nào đó mà làm. Ai sẽ đáp ứng ngươi chứ?"

Khoan đã! Cái gì mà chuyện buồn nôn! Chỉ là nghe ta nói nhảm mấy câu, khoảng cách xa như thế nước miếng cũng chẳng phun tới ngươi, buồn nôn chỗ nào hả? Ta biết ngươi hình như thường thường gặp phải quái nhân, nhưng ta không phải!

Phạm Thống ghi xuống giấy "ta cũng hết cách, nhất định phải ngươi nghe mới được?" sau đó lại đưa cho Narsi, Narsi lần này ngay cả nhận tờ giấy cũng không sẵn lòng lắm, sau khi miễn cưỡng xem xong, vẻ mặt của hắn cho thấy hắn hối hận vì mình đã nhận tờ giấy.

"Xin ngươi lập tức rời khỏi phòng của ta! Bằng không ta sẽ động thủ đánh ngươi ra!"

Ặc? Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi? Không phải như vậy, là liên quan đến anh của ngươi --

Narsi không chờ Phạm Thống cầm bút ghi thêm cái gì, trên tay đã tụ tập ma pháp sẵn sàng cho nổ, dưới tình huống này, Phạm Thống vô thức rút tấm định thân phù ném qua, ném xong mới phát giác có chút không ổn.

Chết rồi, nhìn sắc mặt xám xanh của hắn, bây giờ tôi nói cái này chỉ là phản xạ tự nhiên, bảo hắn đừng để ý, hắn có chấp nhận không?

Bằng không, thừa cơ hội này nói cho xong xin lỗi, sau đó từ đây đừng bao giờ gặp hắn nữa?

Khi Phạm Thống còn đang suy nghĩ phương án này liệu có khả thi hay không, Puhahaha ở bên hông hắn hình như đã hết chịu nổi trò khôi hài này rồi, liền mang theo vẻ mặt uể oải biến thành hình người.

"Phạm Thống ngươi làm trò quỷ gì vậy, cái tên lông đen giả kia muốn ngươi làm gì ngươi làm cái đó, hắn là gì của ngươi chứ?"

Puhahaha một mặt rầy Phạm Thống, mặt khác giơ tay giúp Narsi giải định thân chú, giải xong còn không quên tiếp tục phàn nàn.

"Bổn phất trần dạy ngươi phù chú không phải cho ngươi lấy để bắt nạt kẻ yếu, còn không kiểm điểm!"

Khi ngươi nói ta vì sao phải nghe lời Huy Thị đến thế, ta còn cảm thấy có vẻ đúng, ta không nên tốt đến thế, nhưng vế sau... Ai bắt nạt kẻ yếu? Còn nữa, ngươi cứ như thế nói Narsi thành kẻ yếu, liệu có hơi tổn thương lòng tự tôn của hắn không?

"Bổn phất trần không phải đặc biệt giúp ngươi giải vây, không cần quá cảm tạ bổn phất trần. Phạm Thống đi thôi, đừng tiếp tục chơi bời nữa, ngươi gần đây không có luyện phù chú gì cả."

Puhahaha sau khi căn dặn một câu với Narsi xong liền kéo Phạm Thống rời khỏi hiện trường.

Luyện phù chú? Cái gì! Ta còn phải luyện phù chú sao! Nhiệm vụ khó khăn của ta đã giải xong rồi, không cần phải xung phong lâm trận nữa, không luyện cũng có sao đâu! Ta đã hài lòng với thực lực hiện tại của mình rồi, đừng bảo ta đặc huấn nữa!

Bởi vì Puhahaha đang túm tay của hắn, câu này của hắn đương nhiên cũng bị nghe thấy, tư duy bất thượng tiến cỡ này lập tức bị Puhahaha trừng mắt hung dữ.

"Phạm Thống với trình độ này của ngươi chưa gì đã tự mãn sao! Ngươi muốn bổn phất trần sỉ vả ngươi bao nhiêu lần!"

Ngươi thích sỉ vả thì cứ sỉ vả đi, dù gì có sỉ vả thế nào ta vẫn chẳng phải là chủ nhân của ngươi sao, ta là heo chết không sợ nước sôi.

Lời Phạm Thống đang nghĩ trong lòng hiện giờ chính là muốn cho Puhahaha nghe, Puhahaha nghe xong, liền lặng lẽ biến ra một tấm phù chú.

Lấy bản lĩnh của hắn, nếu muốn sử phù thì không cần phù chú thực thể, biến ra phần nhiều là muốn đe dọa.

Ngươi muốn làm gì chứ? Quản giáo không được, liền muốn công kích chủ nhân? Ta không có nuôi vũ khí như ngươi đâu đấy.

"Hừ, Phạm Thống ngươi có thể tiếp tục múa mép trong lòng, bổn phất trần cho ngươi thời gian một cái ngáp để xin lỗi, nếu ngươi còn không theo bổn phất trần đi huấn luyện, bổn phất trần sẽ cho người một cái kinh nghiệm cả đời khó quên."

Cái gì mà kinh nghiệm cả đời khó quên? Ngươi trước hết nói xem tấm phù trên tay ngươi là phù chú gì?

Phạm Thống cảm thấy tò mò đối với việc Puhahaha sẽ dùng thủ đoạn thế nào, Puhahaha cũng rất dứt khoát phát sáng tấm phù đó cho hắn xem, thậm chí sợ hắn xem không hiểu, tự mình mở miệng giải thích.

"Nhìn kỹ cho bổn phất trần, đây là biến tính phù, sợ rồi chứ?" (Biến tính: biến đổi giới tính)

...

Ngươi, ngươi nói cái gì? Đây là phù chú tà ác gì vậy? Ngươi trước giờ chưa từng dạy cho ta! Kỳ thực đây là ngươi bịa đặt đi! Loại phù này thật sự tồn tại sao?

"Tồn tại hay không, Phạm Thống ngươi dùng thân thể mình thể nghiệm một chút là biết thôi, thế nào, còn không xin lỗi sao?"

"Hu hu xin lỗi ta không có sai! Xin nhất định đừng tha thứ cho ta!"

Tư thái hung dữ của Puhahaha khiến Phạm Thống không thể không mở miệng xin lỗi, dưới công lao của nguyền rủa, đương nhiên lời nói ra cũng chẳng ra sao.

"Biết sai thì ngoan ngoãn đi luyện công cho bổn phất trần, thời gian ngủ của bổn phất trần rất quý giá, vì sao còn phải tốn cho việc giáo huấn ngươi!"

Biết rồi... Chẳng qua, nếu phải luyện công, cái phù chú kia có thể thuận tiện dạy cho ta luôn không?

"Phạm Thống ngươi cái tốt không học, học thứ này làm gì?"

Bởi vì ta cảm thấy rất thực dụng... không có! Đây chỉ là sở thích sưu tập phù chú mà thôi! Mặc dù ta cảm thấy cầm đi ném Lăng Thị đại nhân xem có thể -- Không, ta chỉ là đơn thuần muốn học thêm nhiều loại phù chú, chính là như vậy!

Suy nghĩ trong lòng Phạm Thống bay quá xa, cho nên Puhahaha cũng không tin lời của hắn.

"Nếu muốn học nhiều loại phù chú, những phù chú báo thức kia của bổn phất trần cũng có thể dạy hết cho ngươi."

Ai muốn học mấy phù chú vô dụng đó -- a, nguy rồi, tự vả miệng mình...

Sau khi bất cẩn tuôn ra lời thật lòng, khuôn mặt của Phạm Thống tức thì cứng đờ.

Puhahaha thoạt nhìn có chút tức giận, nhưng vẫn không đến mức nổi khùng.

"Bổn phất trần biết ngay ngươi nói dối mà! Vì không để ngươi nguy hại thế gian, loại phù chú này ta còn lâu mới dạy ngươi! Đi, đi đặc huấn!"

Dưới tình huống này, Phạm Thống cho dù không muốn đi, cũng chỉ có thể gắng gượng mà đi thôi.

Đừng nói tiếp đến vẫn không được nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải vất vả luyện công nhé?

Nếu là như thế, vậy thì, để né tránh luyện công, Nguyệt Thoái lúc cậu muốn mang người đi Đông Phương Thành nghị sự, có thể mang theo tôi luôn không --

Tiếng kêu bi thương này, Nguyệt Thoái đang họp đương nhiên nghe không thấy, chẳng qua, có lẽ là thần giao cách cảm, cuối cùng nguyện vọng của Phạm Thống vẫn đã thành sự thật.

◊◊◊◊

Thành viên tiến về Đông Phương Thành thảo luận sự tình, tổng cộng có hoàng đế, ba ma pháp kiếm vệ, hai người bạn của hoàng đế, ngoài ra còn có Thiên La Viêm lấy hình thái kiếm cũng được mang đi. Ojisa được giữ lại Tây Phương Thành xử lý việc linh tinh, Narsi cũng tiếp tục ở Tây Phương Thành dưỡng thân thể -- Mặc dù Phạm Thống cảm thấy, lấy khí tràng nặng nghiệp chướng của Cung San Siro mà nói, chỉ sợ không phải lựa chọn tốt để điều dưỡng, nhưng thứ này nói suông không bằng chứng, muốn chứng thực thì lại rất phiền, dù sao hắn cũng có lương tâm thi thố chút phòng hộ, còn lại thì lặng lẽ nuốt vào trong bụng, làm biếng nói cho người khác nghe.

Chuyện liên quan đến Trầm Nguyệt, luôn luôn đều áp dụng sách lược mật đàm, tự nhiên cũng sẽ không có đội ngũ chào đón cờ hoa long trọng gì, càng đừng nói đến lúc bọn họ tiến vào thành, khắp đường phố đều bố trí cờ và đồ trang trí màu đen, hiển nhiên đang trong quốc tang, toàn quốc tiến hành tưởng niệm đối với Tịch Anh nữ vương, bầu không khí như vậy, gần như cũng sắp khiến Phạm Thống cảm thấy bọn họ có phải là không đến vào lúc này, nhìn thấy cảnh huống như vậy, áp lực tâm lý thực sự rất lớn.

Tôi cảm thấy nàng dâu gặp bố mẹ chồng cũng không căng thẳng như vậy! Mặc dù nhắc đến cái từ nàng dâu này, giống như tự chọc vào nỗi đau của mình, nhưng tôi cảm thấy lấy cái này để ví dụ rất phù hợp với tâm tình hiện tại của tôi!

"Yiye, hoàng cung của Dạ Chỉ thật lạnh lẽo, là cố ý dọn trống để mật đàm sao?"

Yameidie phát biểu cảm tưởng đối với hoàn cảnh xung quanh, Yiye thì trả lời rất lạnh nhạt.

"Đừng ồn. Dù sao lát nữa nếu như có bẫy, cứ dựa vào phương án đã nói trên hội nghị là được rồi."

Các ngươi đang nói đến nội dung đáng sợ gì à?

Cho nên các ngươi cũng đã phỏng đoán Đông Phương Thành liệu có báo thù hay không, đồng thời đã thương thảo phương án ứng đối rồi sao? Ta nên nói các người thật là suy nghĩ chu toàn, hay là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử? Ta cảm thấy chúng ta chỉ cần có Nguyệt Thoái mạnh như quỷ thần ở đây, bọn họ sẽ không tiến hành công kích tự sát đâu! Đông Phương Thành bây giờ căn bản đã ở thế yếu tuyệt đối đi!

"Chúng ta có cần đến viếng mộ của nữ vương không?"

Bích Nhu hỏi một vấn đề thiếu thần kinh như vậy xong, Phạm Thống còn chưa kịp nghị luận câu này ở trong lòng, Chu Sa đã mở miệng trào phúng.

"Đây là giả tạo đi? Chẳng lẽ muốn nói "chúng tôi cũng không hi vọng nhìn thấy chuyện này xảy ra, chúng tôi cảm thấy rất tiếc nuối" vân vân? Cảm thấy đối thủ quyết đấu chết rồi rất tiếc nuối, há chẳng phải hi vọng hoàng đế của chúng ta chết?"

Cậu nói gắt thật đấy, vậy thì tôi cũng không có gì khác để nói, hình như không cần bổ sung cái gì, a ha ha.

"Tôi mới không có ý đó!"

Bích Nhu nghe xong lời của Chu Sa vội vàng làm sáng tỏ, Nguyệt Thoái thì xoa dịu bầu không khí.

"Đừng chủ động nhắc đến là được rồi, chúng ta là đến vì tình báo của Trầm Nguyệt, nhớ kỹ chuyện này."

Hôm nay trước khi xuất phát, Nguyệt Thoái cũng vì chuyện mắt có cần quấn vải hay không mà rối rắm rất lâu, về sau hình như nghĩ thông suốt rồi nên không quấn nữa, trên thực tế, hiện trường hội đàm hẳn đều là người quen biết, quấn lên che mặt cũng không có ý nghĩa gì.

Mặc dù đề tài này cứ như thế kết thúc, nhưng Phạm Thống vẫn có chỗ để ý.

Này, ở đây có người khác đấy. Cái tên thị vệ dẫn đường là cư dân tân sinh -- cho dù các cậu dùng ngôn ngữ Tây Phương Thành nói chuyện, hắn cũng nghe hiểu, như vậy có ổn thật không?

May mà đi chưa bao lâu, đã đến sảnh hội nghị, Phạm Thống liền không cần lo lắng mọi người sẽ nói cái gì không phù hợp để bị nghe thấy nữa.

Lúc cửa được mở ra, Phạm Thống vẫn không khỏi căng thẳng thần kinh, người ngồi chờ sẵn trong sảnh đường không nhiều, cũng đều là người bọn họ đã biết trước -- Lạc Thị, Âm Thị, Lăng Thị với Vi Thị. Nhìn thấy bọn họ đi vào, người đứng lên nghênh đón chỉ có Âm Thị, người khác đều trầm mặt không cười, tỏ rõ không hoan nghênh khách hôm nay.

"A, các ngươi đến rồi, tùy tiện ngồi đi --"

Nụ cười cởi mở của Âm Thị thoạt nhìn không có gì khác quá khứ, mặc dù thái độ thân thiện này khiến người cảm thấy thở phào, nhưng cùng lúc thở phào, cũng có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.

Được thôi, tôi lại lần nữa thể nghiệm được chỗ không bình thường của Âm Thị đại nhân, mặc dù tôi cảm thấy câu này giống như không phải khen ngợi. Con người ta đương nhiên đều hi vọng mình đừng bị ghi hận, nhưng bộ dạng này của Âm Thị đại nhân cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng quá -- đây căn bản không phải chuyện người bình thường làm được! Ngài có chú ý thấy ba đồng bạn của ngài đều nhìn ngài bằng ánh mắt còn gì buồn hơn trái tim đã chết không! Chẳng lẽ người trưởng thành chín chắn chính là nên công tư phân minh, nữ vương chết vì bị thương trong quyết đấu không thể trách ai, cho nên không nên để trong lòng, vậy à? Nói là nói như thế, nhưng hẳn là vẫn có gút mắc đi!

Hoặc ngài chỉ là trên biểu hiện thoạt nhìn không tính toán hiềm khích trước đây, trên thực tế trong lòng vẫn ghi hận? Chẳng qua lấy biểu hiện bình thường của ngài, có lẽ cũng sẽ không có tâm tư phức tạp như vậy đi, hm, tôi nhìn những người khác thử xem... Lạc Thị thoạt nhìn rất ưu uất, Lăng Thị đại nhân hình như đã khôi phục kha khá, không yếu ớt như Narsi, cũng đã qua lâu như thế rồi vẫn còn phải dưỡng thân thể, về phần Vi Thị đại nhân, tôi với Vi Thị đại nhân chẳng có mấy lần gặp mặt, ngài ta đại khái vốn đã mang bộ mặt nghiêm túc đi? Ít nhất không có nghiến răng nghiến lợi, hôm nay chắc là có thể bàn chuyện đoàng hoàng...?

Mà sau khi Âm Thị mời bọn họ ngồi xuống, hiện trường lại xuất hiện vài tình huống nhỏ.

"Ghế không đủ."

Chu Sa chỉ ra sự thực này. Ghế thiếu một cái so với số người ở hiện trường.

"A, thật sao?"

Âm Thị không hề có ác ý mà nói như vậy, giống như chưa kịp phản ứng để xử lý.

"Nhất định là tính thiếu Phạm Thống đi, vậy mời Phạm Thống đứng là được rồi nhỉ?"

Yameidie nở nụ cười như giả ngu mà nói như thế, cứ như hắn không đặc biệt nhằm vào ai cả.

Ngươi --! Dừng Tay tiên sinh ngươi chính là như vậy mới bị Nguyệt Thoái ghét đấy! Ngươi là ám chỉ ta có khả năng bị bỏ sót nhất sao? Vấn đề là, người cuối cùng thêm vào danh sách là ngươi mới đúng! Cho dù muốn tính sót cũng phải là sót ngươi! Vậy mà bảo ta đứng, kiểm điểm lời nói hành động của mình một chút có được không? Nếu thật muốn tiết kiệm ghế, cũng nên bảo Bích Nhu biến trở lại pháp bào mặc trên người Nguyệt Thoái mới đúng!

"Ngươi đang nói gì vậy, còn chưa tỉnh ngủ sao? Chẳng lẽ xin một cái ghế ở Dạ Chỉ có khó đến vậy?"

Yiye sau khi lườm Yameidie một cái, lập tức khó chịu phàn nàn. Bất luận hắn có bất mãn với Phạm Thống hay không, bây giờ Phạm Thống cũng đã đi theo, cũng tính là người của Tây Phương Thành, ngay cả ghế cũng không được ngồi, chính là không nể mặt Tây Phương Thành.

"Từ đầu đến đuôi, để yên không xử lý, xin không được ghế chẳng phải đều là các ngươi tự biên tự diễn sao? Ta nhớ bọn ta chưa biểu đạt bất cứ ý kiến nào mà."

Lăng Thị nở nụ cười mỹ lệ nhưng nguy hiểm, hiển nhiên có chút bực mình vì tình huống trước mắt.

Ủa ủa? Làm sao vậy? Vì sao mới vô đã ngập mùi thuốc súng? Chẳng qua chỉ là một cái ghế, có nghiêm trọng như vậy sao? Tôi tự sang phòng bên cạnh lấy cũng được mà!

"A, lão già ngươi lại có vấn đề chỗ nào rồi, bằng không Tiểu Nhu có thể ngồi trên đùi ta --"

"Thị vệ cửa, không nhìn thấy thiếu ghế sao? Còn không lập tức đi lấy?"

Lời nói tệ hại của Âm Thị mặc dù bị Lăng Thị cắt ngang, nhưng kỳ thực cũng đã tuôn gần hết rồi, thực sự khiến người không biết nên nói cái gì.

Cách giải quyết của ngài cũng quá dở rồi, Âm Thị đại nhân. Nếu như không phải mọi người đều biết cảm tình các người tốt, hành động của ngài có thể bị cho là ngang nhiên quấy rối quan viên nữ ngoại quốc rồi đi? Đừng coi trường hợp gì cũng đều là nhà của mình như vậy...

Vấn đề thiếu ghế sau khi được giải quyết, mọi người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống bắt đầu thảo luận rồi, chẳng qua nói muốn bắt đầu, thái độ chẳng buồn ngó ngàng người khác của Đông Phương Thành vẫn khiến mọi người không biết nên vào đề từ đâu.

"Người của Lạc Nguyệt nhiều ghê, bên chúng ta vì sao ít như vậy..."

Cảm giác kẻ địch đông khiến Âm Thị có chút ai oán, câu này kỳ thực đã có chút nguy hiểm, thế mà Bích Nhu lại trực tiếp tiếp lời.

"Hả? Đúng thế thật, Đông Phương Thành vì sao không có quan viên khác, hình như cũng không nghe nói có cường giả gì nổi tiếng, chắc không đến nỗi nhân tài điêu linh chứ?"

Cô vừa nói xong, Vi Thị đã bực tức nói.

"Trong Thần Vương Điện không có quá nhiều người, chỉ là Tịch Anh bệ hạ muốn thanh tĩnh, không thích mang quá nhiều người ồn ào mà thôi, đừng suy đoán lung tung!"

Ặc, tôi cảm thấy so với đó, nói ít người để ẩn giấu bí mật còn thỏa đáng hơn, nghe nói nữ vương là cư dân tân sinh... từ trong ký ức của Huy Thị cũng có thể chứng thực điều này.

"Đông Phương Thành không phải không có cường giả, chỉ là ở trận chiến tranh nhiều năm trước đụng độ thiếu đế bị tiêu diệt mấy người mà thôi."

Lạc Thị cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên, chẳng qua lời này nghe lên sặc mùi không vui, Nguyệt Thoái bị cậu chỉ đích danh sau khi phát hiện mình bị trừng, thì đờ ra mấy giây, sau đó vô thức xin lỗi.

"... Xin lỗi."

Sau khi cậu xin lỗi, thần tình của Lạc Thị tức thì trở nên rất vi diệu, bầu không khí trong phòng cũng trở nên cổ quái.

Bởi vì không ngờ sẽ nhận được lời xin lỗi thẳng thắn như vậy, cho nên không đỡ nổi sao? Còn nữa, Nguyệt Thoái cậu làm sao vậy, thân là hoàng đế, thân là đại biểu của Tây Phương Thành, hẳn là không thể xin lỗi chứ! Do đột ngột quá cậu không kịp phản ứng sao! Cậu nhìn xem, mặt tên lùn cũng xám xanh rồi!

"Ngươi chẳng phải nói ngươi sẽ không xin lỗi sao?"

Nếu như vừa rồi chỉ là ám chỉ, bây giờ Lạc Thị chính là trực tiếp nói chuyện với Nguyệt Thoái, tình huống này khiến Phạm Thống cảm thấy càng thêm căng thẳng.

Các cậu muốn nói chuyện riêng thì tìm thời gian địa điểm khác rồi nói! Các cậu bây giờ là thiếu đế Tây Phương Thành với vương trữ sắp kế vị của Đông Phương Thành, đừng ở trường hợp công khai quên mất chuyện này, chỉ coi mình là Nguyệt Thoái với Lạc Thị có được không! Chúng tôi ngồi xem cảm thấy rất bối rối cũng rất xấu hổ --

"Ta..."

Mặc dù Lạc Thị không nói rõ, Nguyệt Thoái lại thoáng chốc hiểu cậu nói đến chuyện nào.

Đó là cuộc nói chuyện riêng cuối cùng của bọn họ, trong địa lao của Thần Vương Điện.

"Ta sẽ xin lỗi, không phải bởi vì làm sai, chỉ là bởi vì hành vi của ta tổn thương bạn mình, làm cho bạn của mình buồn."

Cậu nói xong câu này, Lạc Thị liền trầm mặc. Người khác cũng khó có thể xen lời, lúc này tốt nhất vẫn là đánh lạc đề.

"Mau chóng vào chuyện chính đi?"

Yiye liếc Yameidie một cái, ý là muốn hắn phụ trách mở đầu, thế là Yameidie liền nói vắn tắt mục đích đến.

"Chúng tôi muốn đến tế đàn Trầm Nguyệt tra xét ngọn nguồn, hi vọng có thể nhận được tình báo chi viện cùng trợ giúp của quý quốc, dù sao chuyện có liên quan đến Trầm Nguyệt chúng tôi cũng không rõ, mà các người hình như hiểu rõ Trầm Nguyệt hơn."

Đối với mục đích của bọn họ, thật ra trước khi đến đã cho biết rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là nói lại một lần nữa, cũng chính thức dò hỏi ý kiến mà thôi, hiện giờ Tịch Anh đã chết, có muốn giúp đỡ hay không, thì phải xem ý của Lạc Thị.

"Chuyện của Trầm Nguyệt, các người biết được bao nhiêu?"

Cho dù Lạc Thị trên biểu hiện có vẻ nôn nóng, cũng chẳng dùng sáo ngữ. Nếu cậu đã hỏi vấn đề này, Nguyệt Thoái liền dựa vào tri thức hấp thu trong quá khứ để trả lời.

"Đại khái là... Trầm Nguyệt là một pháp khí dạng bảo kính, dùng để duy trì vận hành của ao nước, thu hút vong hồn có tiếc nuối từ thế giới khác, cộng với Trầm Nguyệt là hồi đó hai nước cùng phát hiện, chỉ những cái này đi."

Chỉ... chỉ những cái này sao? Những cái này tôi cũng biết! Tôi không cần lật bách khoa toàn thư Huy Thị cũng biết! Đây căn bản là tri thức cơ bản của cơ bản, có viết trên sách giáo khoa, người người đều biết!

"Chỉ có như thế?"

Lạc Thị hiển nhiên cũng không làm sao hài lòng với trả lời của Nguyệt Thoái.

"... Pháp trận mà hồi đó chia cho mỗi bên một nửa?"

Nguyệt Thoái, cậu cứ như là học sinh đi thi vấn đáp không nắm được trọng điểm, lo lắng bị giám khảo chấm không đạt.

"Vi Thị."

Lạc Thị nản rồi, dứt khoát gọi Vi Thị thuyết giải còn nhanh hơn.

"Căn cứ vào văn hiến ghi chép, Trầm Nguyệt ban đầu đến như thế nào, đã không thể tra xét nữa, bản thân pháp khí là do nữ vương Đông Phương Thành đặt tên, về sau thì chính thức coi như tên gọi của bảo kính."

Nguồn gốc đặt tên đó, mọi người cũng gần như đều biết.

"Ta nguyện như ánh trăng ngả về tây, lao đến bên cạnh ngươi" -- câu nói này của vị nữ vương Đông Phương Thành kia từng nói, dường như đại biểu tình ý vĩnh viễn không được đáp lại, cũng không biết đối với nàng mà nói, đặt cái tên Trầm Nguyệt này, rốt cuộc là muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc tình đó, hay chỉ đơn thuần coi làm kỷ niệm.

Đông Phương Thành từ trước tới nay rất không muốn nhắc đến đoạn lịch sử nữ vương phải lòng hoàng đế nước địch, giống như cho nó là một nỗi nhục, nhất là sau khi giao tình giữa hai nước ác hóa, loại khuynh hướng này càng thêm nghiêm trọng.

"Pháp trận Trầm Nguyệt mà mỗi bên giữ một nửa, kỳ thực là của thợ rèn ở Lý Giới sau khi nghiên cứu rồi cung cấp, cũng không phải thứ đi kèm với Trầm Nguyệt."

Ủa? Cách nói này trái lại là lần đầu tiên nghe được, Lý Giới thì lại là thứ gì?

Phạm Thống tra sơ ký ức của Huy Thị một chút, hắn cũng biết được, lúc mọi người nghị sự, không thể dành thời gian giải thích cho người ngoài nghề không hiểu từ chuyên môn như hắn, dù sao hắn cũng chỉ là tùy tùng.

Do chỉ là tìm kiếm sơ qua, đại khái chỉ nhận được những đoạn mấu chốt như "tên gọi của một khối khu vực khác", "nơi sản xuất các khí cụ cao cấp", chẳng qua, nếu không muốn tìm hiểu sâu, như vậy cũng đại khái biết ý rồi.

Cho nên, Âm Thị đại nhân, Lăng Thị đại nhân với Bích Nhu, Thiên La Viêm, đều là đến từ Lý Giới? Bọn họ là được chế tạo ra ở đó sao?

Ờ ha, còn có Puhahaha, không biết Puhahaha liệu có phải cũng đến từ Lý Giới? Cho nên Puhahaha với đám Âm Thị đại nhân là đồng hương sao?

"Puhahaha, ta có chuyện muốn hỏi ngươi..."

"Khò khò -- khò khò --"

"Đừng ngủ nữa, để ý ta một chút coi, này --"

"Khò khò -- khò khò --"

Có lẽ là ngủ quá say, Phạm Thống nói liên tục mấy câu, đều chỉ nhận được tiếng ngáy.

Nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể đặt chú ý trở lại cuộc thảo luận của mọi người, thảo luận hiện giờ hình như đã tiến vào chủ đề.

"Tóm lại, bọn ta chỉ có thể trợ giúp mở kết giới ngoại tầng của tế đàn, nếu như muốn nghiên cứu đến cùng, các ngươi tự mình đi đi. Thuận tiện nói cho các ngươi, kết giới nội tầng của Trầm Nguyệt có thể bài trừ mọi vũ khí hộ giáp cao cấp, cho nên đi đến đó không thể mang theo bất cứ trang bị cao cấp nào, muốn mang vũ khí hoặc hộ giáp cao cấp đến gần Trầm Nguyệt phải có được sự cho phép đặc biệt, bây giờ là lấy không được, kết giới nội tầng bọn ta cũng không có bản lãnh giải, nếu thật muốn nói, khuyên các ngươi vẫn là bỏ ý định đó thì hơn."

Lời này là kết luận của Lăng Thị, cũng chính là nói, cho dù bọn họ chịu đi cùng, Âm Thị với Lăng Thị cũng không vào được kết giới nội tầng, Thiên La Viêm với Bích Nhu cũng tương tự.

Hả? Đề tài tiến triển nhanh đến vậy? Tôi chẳng qua chỉ có phân tâm gọi Puhahaha mấy tiếng, các người đã nói xong rồi sao? Thật ra vốn chẳng có bao nhiêu để nói đi? Cho nên... Âm Thị đại nhân trước kia có thể vào tế đàn truy sát Huy Thị, cũng chính là lấy được sự cho phép đặc biệt gì kia sao? Bây giờ vì sao không lấy được?

"Vì sao muốn bọn ta bỏ ý định đó?"

Nguyệt Thoái đương nhiên sẽ hỏi vấn đề này, trả lời của Lăng Thị cũng rất trực tiếp.

"Bởi vì chuyện phong ấn Trầm Nguyệt này, các ngươi không thể làm được."

Lăng Thị đại nhân ngài vì sao có thể chắc chắn như vậy! Pháp trận chẳng lẽ là giả sao? Không phải chỉ cần chấp hành pháp trận là có thể phong ấn Trầm Nguyệt sao? Trên pháp trận là ghi như vậy mà!

"Vì sao..."

"Ta sẽ không nói nhiều hơn cho các ngươi. Theo mọi phương diện mà nói, các ngươi vốn là kẻ địch, bọn ta không so đo quá nhiều với các ngươi, chỉ là bởi vì Anh vốn đã tìm kiếm giải thoát rồi, nếu như nghe xong khuyến cáo còn cố chấp muốn đi, thì tự đi cảm nhận đi."

Tìm kiếm sự giải thoát sao... nói như vậy, vẫn thật khiến người sinh lòng thương cảm. Liệu có phải làm cư dân tân sinh lâu thì sẽ hi vọng mọi thứ có một ngày kết thúc? Mỗi ngày nhắm mắt đều ắt sẽ mở ra lần nữa, cảm giác vĩnh viễn nhìn thấy mặt trời lặn hết ngày này tới ngày khác... dần dà, có lẽ thật sự rất kinh khủng?

"... Ta hiểu rồi. Vậy thì vẫn xin các ngươi hiệp trợ mở kết giới ngoại tầng, chúng ta chọn ngày đi qua đó một chuyến."

Nguyệt Thoái biết Lăng Thị tâm linh tương thông với Tịch Anh, thậm chí đã khí hóa, hẳn là biết rất nhiều tình báo chuyên sâu, hắn nói như thế, đại biểu việc đến tế đàn phong ấn Trầm Nguyệt, nhất định có tính nguy hiểm và tính không xác định rất lớn, nhưng phong ấn Trầm Nguyệt là chuyện mà cậu sớm đã quyết định, dưới tình huống không muốn bức Lăng Thị nói rõ, bèn chỉ có thể kết thúc như vậy.

"Chờ đã, ta cũng muốn đi."

Lạc Thị đột nhiên xen vào, hiển nhiên ba đồng bạn khác của cậu đều không ngờ đến.

"Ngươi nên lấy an toàn của mình làm trọng, Lạc Thị! Ai biết bọn họ liệu có thừa cơ làm hại ngươi? Ngươi thế nhưng là vua tương lai của Đông Phương Thành, không cần đi chung với bọn họ!"

Câu này là Vi Thị nói, xem ra hắn đã coi người Tây Phương Thành là độc xà mãnh thú.

"Ngươi không cần thiết đi theo, điều chúng ta nên làm là đứng nhìn, không phải hùa theo."

Lăng Thị nhíu mày khuyên như vậy, hắn tự nhiên rất phản đối Lạc Thị đi cùng người Tây Phương Thành đến tế đàn Trầm Nguyệt.

"A, ta cũng muốn đi cùng, tiểu Lạc Thị có thể đi, tuyệt thật đấy."

Phát ngôn của Âm Thị hoàn toàn lạc quẻ. Trên cơ bản không ai thèm ngó ngàng hắn, nghiêm túc với hắn chỉ tổ rước lấy bực mà thôi.

"Thật thất lễ..."

Mặt Yiye giật một cái, hình như có chút muốn trở mặt, nhưng lại ngại nhiều nhân tố nên chỉ có thể nhẫn nại.

Nói thẳng ra, tôi cảm thấy người Tây Phương Thành bình thường cũng thất lễ như vậy, phải lấy tiêu chuẩn giống nhau để yêu cầu mình với đối phương chứ, bọn họ cũng chỉ là nôn nóng nhanh mồm nhanh miệng một chút thôi mà, a, không bao gồm Âm Thị đại nhân.

"Chuyện Trầm Nguyệt cũng liên quan mật thiết với chúng ta, hoàn toàn bỏ mặc để bọn họ xử lý cũng khó tránh quá kỳ quái, chúng ta không có người ở hiện trường, không thể biết xác thiết đã xảy ra chuyện gì, như vậy không ổn."

Lạc Thị không phải nhất thời xúc động nói ra mình muốn đi, lý do cậu nói tất nhiên có lý, Lăng Thị vẫn không thể cứ như vậy mà đồng ý.

"Nếu chỉ là cần người kiểm tra, ngươi có thể phái người khác đi, đừng tự dấn thân vào nguy hiểm."

Nhìn Lăng Thị ngăn cản Lạc Thị như vậy, cũng có thể biết chuyến này sẽ không êm đềm, dù sao Lạc Thị cũng là người của mình, nhất định phải bận tâm, người của nước địch muốn đi mạo hiểm, hắn không rảnh tốn miệng lưỡi khuyên nhủ.

"Ta hi vọng ta có thể tìm hiểu mọi quá trình ở hiện trường, mà không phải xong xuôi mới nghe người khác thuật lại, cũng không thể phản ứng kịp thời."

Nhìn cậu có vẻ không định thay đổi quyết định, Lăng Thị cũng đau cả đầu. Nếu Lạc Thị không thỏa hiệp, vậy thì cũng chỉ có thể là bọn họ thỏa hiệp, trừ phi bọn họ định liên thủ nhốt cậu ở Thần Vương Điện, kiên quyết không thả cậu ra.

"Thôi vậy... Ngươi hẳn sẽ không bị ảnh hưởng gì, tóm lại yên lặng chờ đợi, lo cho an toàn của mình đi, bọn ta sẽ ở bên ngoài kết giới nội tầng chờ ngươi đi ra."

Đây nghe lên là kết luận theo hướng lạc quan. Nếu như là tình huống này, vậy thì người cùng đến tế đàn Trầm Nguyệt trái lại cũng không ít, chỉ là phần lớn sẽ ở bên ngoài chờ mà thôi.

"Vậy thì cứ chọn ngày, sắp xếp nội dung hành trình đi."

Bởi vì khuyên không có hiệu quả, thần sắc Vi Thị tỏ ra có chút bất lực, tiếp đến là chốt ngày, xác nhận trình tự chi tiết cũng không cần bao lâu, đây coi như là một buổi thương đàm bình yên hiếm có.

Ôi, mặc dù trung gian có chút tóe lửa, nhưng tổng thể mà nói bầu không khí còn coi như bình ổn, nếu so với mấy lần trước... Đang nói dở chừng đã trở mặt hoặc đang nói dở chừng đã đánh nhau, đều không tốt cho tim mạch!

Tôi đột nhiên phát hiện một chuyện! Hai lần trước, cũng là hai lần cãi lộn với đánh nhau, điểm chung đều có mặt Narsi! Mà lần này Narsi không đến liền hòa bình thuận lợi! Cũng chính là nói, kỳ thực chỉ cần có mặt hắn, cho dù hắn chẳng làm gì, cũng có thể phá hoại như thường sao?

"Bọn ta sẽ chờ ở kết giới ngoại tầng, hẹn gặp mặt ở đó đi."

Sau khi lấy ra bản đồ, ngón tay của Lăng Thị chỉ vào một vị trí xác thiết trên mặt giấy, người song phương đều không có ý kiến, sự tình liền quyết định như vậy.

Ngày đến tế đàn là ba ngày sau, dù sao cũng không có gì cần chuẩn bị, thêm ba ngày này, chỉ là để hòa hoãn một chút tránh cho quá cấp bách, đương nhiên, chuyện muốn phong ấn Trầm Nguyệt bọn họ cũng không định nói cho dân chúng bình thường.

Nếu như cư dân tân sinh biết tuổi thọ của mình dù có thế nào cũng sẽ không quá mười năm, hậu quả của bạo động tập thể không phải là điều mà bọn họ có thể gánh chịu, về sau báo thế nào, có báo hay không, còn phải nghĩ thêm vài biện pháp mới được.

"Đông Phương Thành không có phản đối phong ấn Trầm Nguyệt nữa, vì sao vậy? Thái độ trước kia rõ ràng kiên quyết như thế..."

Trên đường về Tây Phương Thành, Bích Nhu hỏi vấn đề này, dường như vô cùng khó hiểu.

"Đổi người lãnh đạo rồi, phương châm tự nhiên sẽ khác chăng?"

Yameidie rất tự nhiên cho rằng như vậy, Phạm Thống cũng bắt đầu suy nghĩ.

Ồ, lúc trước Âm Thị đại nhân sở dĩ kiên trì đối với nghi thức chú nhập vương huyết như vậy, là bởi vì nữ vương là cư dân tân sinh, không có ao nước sẽ không sống tiếp được? Bây giờ chủ nhân đã chết, Lạc Thị là cư dân nguyên sinh, sẽ không trực tiếp bị ảnh hưởng, bọn họ chấp nhận cũng không hề gì nữa?...

"Lạc Thị ủng hộ phong ấn Trầm Nguyệt sao?"

Nguyệt Thoái khi hỏi như vậy, có phần không xác định. Trong đối thoại hôm nay, cậu không thể suy đoán bản thân Lạc Thị có suy nghĩ thế nào đối với phong ấn Trầm Nguyệt.

"Chắc bọn họ chỉ là cho rằng chúng ta không thể thành công, mới mặc kệ chúng ta đi làm."

Yiye nói xong ý kiến của mình rồi lại hừ một tiếng, hình như không quá cảm kích đối với cái gọi là phối hợp của Đông Phương Thành.

Lời này của tên lùn có hơi thẳng thừng đấy! Kỳ thực bọn họ chỉ là muốn xem kịch vui của chúng ta? Đồng ý hiệp trợ giải khai kết giới ngoại tầng, cũng coi như nể mặt chúng ta, về sau có thất bại ê chề thì đó là vấn đề của chúng ta, không phải chuyện của bọn họ... nghĩ như vậy xem ra vẫn có chút âm hiểm?

"Nhưng bọn họ vì sao khẳng định chuyện này sẽ không thành công như vậy?"

Chu sa thường để ý rất lâu đối với chuyện nghĩ không ra, bây giờ ở đây cũng không ai có thể cho cậu đáp án.

◊◊◊◊

Bầu trời phía trên tế đàn Trầm Nguyệt, từ hửng sáng đến hoàng hôn, sắc thái rực rỡ liên tục thay đổi. Đây là đặc tính của khu vực này, nhất là nơi đây chịu ảnh hưởng của dòng khí năng lượng bất ổn định, sắc thái bầu trời lưu động càng rõ rệt.

Đến giờ hẹn, người hai bên giống như lúc họp, đại khái là mang tâm tình "cho dù không thể vào, ít nhất cũng ở bên ngoài chờ tin tức". Người Đông Phương Thành đến sớm hơn, kết giới ngoại tầng đã được bọn họ mở ra trước rồi, thế là, chờ người của Tây Phương Thành đến, bọn họ liền cùng đi về phía kết giới nội tầng.

Kết giời nội tầng kỳ thực cũng cần làm thủ tục giải trừ, chỉ là sau khi giải, vũ khí với hộ giáp vẫn không thể bước vào -- Lăng Thị là nói với bọn họ như vậy, ở hiện trường cũng thử nghiệm một chút, Thiên La Viêm xác nhận mình bất luận cắt chém thế nào cũng không đột phá được vách tường vô hình trước mặt, mới chấp nhận sự thực không thể đi vào cùng Nguyệt Thoái.

Vũ khí với hộ giáp cao cấp vẫn không thể đi vào, chuyện này bọn họ trái lại sẽ không hoài nghi là do Đông Phương Thành động tay động chân. Dưới tình huống Lạc Thị muốn vào cùng, nếu như tình huống cho phép, Âm Thị với Lăng Thị hẳn là sẽ đi theo, cho dù bọn họ vẫn chưa tiến hành khế ước nhận chủ, Lạc Thị vẫn không phải chủ nhân của bọn họ, nhưng bảo vệ an toàn của Lạc Thị, bọn họ không thể không làm, dù sao bọn họ không chỉ là vũ khí hộ giáp trung thành với chủ nhân, bọn họ đồng thời cũng quan tâm một vài người mình quen biết dưới hình dáng con người.

Để tránh cho bên trong có tình huống bất ngờ không thể lo cho tất cả mọi người, "gánh nặng" vẫn là đừng vào tốt hơn -- mặc dù rất thực tế, nhưng cách nói trực tiếp một chút chính là như vậy.

Chu Sa ở những lúc thế này thường không hề cậy mạnh, cậu không có bất cứ dị nghị nào đối với việc chờ ở bên ngoài, Vi Thị cũng cảm thấy mình ở lại bên ngoài tốt hơn, những người tương đối có nghi vấn "rốt cuộc có nên vào hay không", chỉ có Phạm Thống với Yameidie.

Với tâm lý tìm lành tránh dữ vốn có, Phạm Thống rất vùng vẫy có nên vào hay không. Nếu như hắn nói không đi, hẳn sẽ không có người miễn cưỡng hắn, cũng sẽ không có người chất vấn, chẳng qua ở nơi người bình thường không có mấy cơ hội nhìn thấy này, vừa lại khiến hắn có chút muốn mở rộng tầm mắt.

Có khi Lăng Thị đại nhân chỉ là hù dọa chúng ta, bên trong căn bản rất an toàn mà... Cứ coi như tham quan danh lam thắng cảnh, cứ thoải mái đi vào là được rồi? Hơn nữa, Huy Thị đã dặn dò ba di nguyện, tôi nếu như đi vào, ít nhất cũng coi như làm được việc chiếu cố Lạc Thị với phong ấn Trầm Nguyệt? Là vậy đúng không? Kỳ thực không phải tôi răm rắp nghe theo Huy Thị, tôi chỉ là hi vọng hắn có thể sớm ngày thành phật mà thôi, cứ dây dưa với hắn mãi tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhưng, nhưng lỡ có tình huống gì tôi rốt cuộc có khả năng bảo vệ mình hay không? Đây là điều kiện cơ bản để không gây ra phiền toái, mặc dù tôi hình như đã mạnh hơn rồi, nhưng đó là dưới tình huống cầm Puhahaha -- Vũ khí không thể mang vào, chẳng phải tôi coi như bị phế rồi sao!

"Phạm Thống, cậu muốn vào không?"

Nguyệt Thoái chờ hắn tỏ thái độ, chẳng qua đã chờ rất lâu rồi, cứ nhìn vẻ mặt hắn thay đổi cũng không phải cách, đành tự mình hỏi.

"Có nhầm không đấy, ngươi vậy mà hỏi hắn có muốn vào hay không?"

Yiye lập tức phản pháo, Yameidie thì xoa dịu hắn.

"Kỳ thực chắc vẫn ổn đi? Hắn là cư dân tân sinh, cho dù trúng cái bẫy gì mà chết, cũng có thể chết trở lại ao nước của Đông Phương Thành, Dạ Chỉ chắc không nhỏ mọn đến mức ngay cả một người cũng không để cho chúng ta vớt, vậy thì không cần băn khoăn tới vấn đề an toàn của hắn nữa, vẫn thật là khiến người hâm mộ."

Dừng Tay tiên sinh, mặc dù lời ngươi nói hình như không có gì không đúng, nhưng ta cảm thấy đây không phải là thái độ nói giúp ta, ác ý sặc sụa trong lời nói của ngươi ta cảm nhận được hết đấy! Ngươi đang công kích ta mới đúng đi?

"Cũng không phải nói như vậy, như thế Chu Sa chẳng phải cũng có thể đi vào?"

Nguyệt Thoái ngẩn người, mà cậu vừa nói xong, Chu Sa đã lắc đầu.

"Nguy hiểm không thể xác định quá nhiều, nếu như cậu muốn mang gánh nặng, một người đã đủ rồi."

Lời này của cậu cho thấy mình vẫn giữ quyết định không đi vào, chẳng qua cũng bằng với đâm cho Phạm Thống một đao.

Ý gì vậy, đây là muốn nhường vị trí gánh nặng cho tôi à? Tôi có nên cảm thấy vui vẻ không! Há có lý đó!

"Vậy tôi chờ ở bên ngoài vậy, dù sao tôi cũng không tiện tạo thành phiền toái cho mọi người."

Yameidie nói với vẻ mặt áy náy, dường như rất muốn vào vừa lại không thể không từ bỏ.

Đây là ám chỉ tôi mặt dày tạo thành phiền toái cho mọi người sao! ... Rốt cuộc là lòng dạ tôi quá nhỏ hẹp, tùy tiện suy diễn ý của người khác, hay là Dừng Tay tiên sinh thật sự cứ luôn đối chọi tôi? Các người vì sao đều không cho rằng tôi biết đâu hữu dụng bất ngờ? Trong đầu tôi thế nhưng là có ký ức của Huy Thị đấy!

"Quen biết ngươi mười mấy năm, làm sao đến bây giờ vẫn là thế này..." --

Yiye liếc mắt nhìn Yameidie, hình như có chút cạn lời với hắn.

Này này, tên lùn cũng công nhận rồi, đó đại biểu hắn thật sự đâm thọc tôi đi! Các người không ai nói một câu công bằng sao? Chỉ bởi vì hắn không tỏ rõ ác ý, dùng cách giả ngu, các người sẽ không sửa đúng hắn sao!

"Cho nên... Phạm Thống, cậu có muốn vào không?"

Nguyệt Thoái bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa.

"Mau quyết định!"

Lạc Thị mất kiên nhẫn thúc giục.

"... Được rồi, tôi không đi."

Tôi là nói tôi muốn đi! Thật sự, đừng nói lại có người muốn cố ý giả vờ không biết tôi nói ngược chứ?

"Vậy các cậu cẩn thận một chút, đi ra sớm nhé."

Bích Nhu cứ như đang căn dặn người nhà sắp đi vào nhà ma không bằng, hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng. Có lẽ là nghĩ đến tiếp tục nói nhảm chỉ sẽ phí thời gian, người khác đều không nói thêm gì.

Kết quả người muốn đi vào tổng cộng cũng chỉ có bốn người mà thôi, ít ngoài dự liệu. Khi thông qua kết giới nội tầng, nhịp tim của Phạm Thống bởi vì căng thẳng mà đập nhanh một chút, chẳng qua chuyện gì cũng không có xảy ra, yên bình giống như kết giới không tồn tại vậy, khiến hắn cũng không biết nên lấy lòng bình thường đối mặt, hay là tiếp tục giữ lòng cảnh giác.

Trên đường đi đến lối vào trung tâm tế đàn, bọn họ không có bất cứ trò chuyện gì. Bầu không khí này xuất hiện giữa bọn họ, đặc biệt có cảm giác vô cùng căng thẳng.

Hồi đó ba người chúng tôi cũng từng nửa đêm chạy đến tế đàn Trầm Nguyệt, lần đó bị ngăn ở bên ngoài không vào được, Lạc Thị còn có vẻ rất buồn... Chúng tôi bây giờ rốt cuộc có còn tính là bạn bè không? Mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện trường còn có thêm một tên lùn, nhưng đây cũng không cản trở nói chuyện nhỉ? Mặc dù bây giờ đang làm chính sự, hình như cũng không thích hợp trò chuyện...

Phạm Thống mang tâm tình phức tạp tiến lên với ba người kia, mặc dù hắn cũng rất muốn mở đầu bằng "lát nữa sẽ gặp phải tình huống gì đây? Các cậu có từng nghĩ tới không?" vân vân, nhưng mà hắn nghĩ làm sao cũng cảm thấy việc mở đầu này không nên do người miệng có vấn đề như hắn đi làm, loại sai lầm này đã phạm rất nhiều lần rồi, hắn nghĩ, vẫn là nên ngoan ngoãn cố gắng né tránh mới phải.

Thế là bọn họ cứ yên lặng đến gần vòng bảo hộ màu trắng bao phủ chủ thể tế đàn ở trước mắt.

Vòng bảo vệ to lớn hình nửa vòng tròn giống như kén tằm trắng, là màng bảo hộ cách tuyệt không gian trong ngoài, cũng là kết giới tầng ba của tế đàn. Muốn thông qua vòng bảo hộ tráng lệ này, kỳ thực không cần kỹ xảo đặc thù gì, chú pháp mà pháp trận cung cấp đã đủ để mở vòng bảo hộ ra, bọn họ lúc thi hành chú pháp, cũng không có gặp phải khó khăn.

Vòng bảo hộ trắng tinh không một kẽ hở sau khi thi xong thuật pháp, liền tự nhiên mở ra một khe nứt cho người đi vào, bọn họ chân trước bước vào, chân sau mới thu lại, khe nứt đã tự động khép miệng, bên trong cũng khôi phục trạng thái không gian mật bế, giống như lúc bọn họ chưa đi vào.

Trung tâm tế đàn đặt một ao nước cỡ nhỏ được xây cao, bốn phía lấy bậc thang hình tháp nối tiếp con đường dẫn lên trên, mặt ao nước đại khái giống miệng giếng, thậm chí còn nhỏ hơn miệng giếng bình thường một chút, theo như thông tin lúc trước từng nghiên cứu, đó được lắp đặt cho nghi thức chú nhập vương huyết.

Với kết giới màu trắng làm nền, làm tăng thêm sự thanh lãnh của tế đàn, điểm truyền tống liên thông với thông đạo Trầm Nguyệt thì ở bên cạnh. Sự bỡ ngỡ khi tiến vào nơi xa lạ không kéo dài bao lâu, Phạm Thống đã khôi phục tâm tình ban đầu, lúc này, người ngây ngẩn mở miệng là Nguyệt Thoái.

"Ở đâu?"

Hử? Cái gì? Cái gì ở đâu?

"Ngươi muốn tìm cái gì?"

Người đặt câu hỏi đối với vấn đề của cậu là Yiye, mà sau khi hắn hỏi xong, Nguyệt Thoái vừa lại lắc đầu biểu thị không có chuyện gì.

"Chúng ta đi lên tiến hành phong ấn đi, nghi thức phong ấn chưa từng có người làm, nhưng có lẽ giống với nghi thức chú nhập vương huyết, đều thực hành ở phía trên."

Ý kiến của Nguyệt Thoái bọn họ cũng tán đồng, dù sao ở đây nơi có khả năng nhất chính là ao nước nhỏ kia, sau khi phán định xung quanh không có cơ quan gì nguy hiểm, bọn họ liền cùng đi lên.

Khi bọn họ tiếp cận, nhìn thấy ao nước ở khoảng cách gần, bọn họ nhanh chóng phát hiện ao nước nhỏ này không giống ao nước phục sinh ở phía Đông và Tây lắm. Linh khí hội tụ bên trên dồi dào như muốn tràn ra ngoài, khiến người có ảo giác nhúng một chút nước thôi cũng có thể nhận được gì đó, mà tình huống này, nguyên nhân có lẽ chính là do tấm bảo kính chìm ở phía dưới.

Bởi vì cảm giác sự vật ở Huyễn Thế mang hơi hướng cổ đại, Phạm Thống luôn luôn cho rằng bảo kính tên là Trầm Nguyệt này chắc kiểu dáng như cái gương đồng, không ngờ cách một lớp nước như vậy, mặt gương không hề mơ hồ, ảnh phản chiếu ra rất rõ nét, chẳng qua, vẫn là kiểu gương của phương Đông.

Uh... nói tới, mặc dù phẩm chất gương ở túc xá Đông Phương Thành hơi tệ một chút, nhưng gương nhà tên lùn vẫn phản chiếu rất rõ, cho nên khoa học kỹ thuật ở Huyễn Thế vẫn không có lạc hậu như tưởng tượng... chẳng qua Trầm Nguyệt chẳng phải đã tồn tại mấy trăm thậm chí hàng ngàn năm rồi sao! Gương ở niên đại đó chế tạo ra đã như thế này rồi? Hay công nghệ tiên phong gì đó bị thất truyền vân vân?

Phạm Thống một mặt nghĩ, mặt khác cũng cảm thấy mình thật rảnh rỗi khi nghiêm túc nghiên cứu thứ này. Huyền Điện ở Đông Phương Thành đã đắp tượng cỡ lớn của Trầm Nguyệt rồi, hắn từng được phân đến quét dọn Huyền Điện, tự nhiên cũng biết dáng vẻ đại khái của Trầm Nguyệt.

"Nếu bản thể ở đây, sử dụng pháp trận phong ấn đối với bản thân tấm gương, hẳn là không có vấn đề nữa?"

Nguyệt Thoái muốn tìm kiếm phụ họa từ người bên cạnh, nhưng Lạc Thị ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn qua, cậu đành chuyển tầm nhìn đến Phạm Thống với Yiye.

"Trên lý luận đúng là như vậy."

Yiye trả lời như thế, Phạm Thống cũng gật đầu.

Nếu Trầm Nguyệt bị phong ấn, ao nước sẽ mất đi công hiệu để cho cư dân tân sinh vĩnh viễn sống lại. Điều này bọn họ đều rất rõ, Lạc Thị vừa lại không tỏ ra phản đối, vậy thì, cứ thuận theo tiến hành thôi.

Chú ngữ phong ấn chỉ cần một người thi hành, để Nguyệt Thoái thi chú thì không có vấn đề gì, nhưng mà cùng lúc cậu niệm chú và vươn tay đến mặt nước, Phạm Thống lại nắm lấy cổ tay của cậu, thần tình tỏ ra có chút cứng ngắc.

"Cậu vừa rồi niệm không hoàn toàn là chú phong ấn trên pháp trận, đó là cái gì?"

Câu này không có bị đảo ngược, nhưng đây đã không phải trọng điểm hiện tại.

Trên pháp trận một số chú ngữ nào đó thuộc về thể hệ độc lập, lúc sử dụng cần phải đọc ra, cũng bởi vì như vậy, Phạm Thống mới phát giác chỗ không đúng.

"Tình huống gì vậy?"

Yiye không hiểu hiện tại đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thị cũng ở bên ngoài tình huống.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, đây xác thực là chú ngữ phong ấn Trầm Nguyệt."

Giọng điệu của Nguyệt Thoái nghe lên có chút trách hắn cắt ngang thi pháp, chẳng qua đây không giấu được cảm giác chột dạ khi không nói thật.

"Đoạn chú ngữ đó mới không phải như vậy! Tôi ít nhiều cũng không có nghiên cứu được chưa!"

Nếu muốn nói từng nghiên cứu, kỳ thực là Huy Thị thường thường ở trong mơ niệm đoạn chú phong ấn đó quấy rối hắn, hắn đã bị làm phiền đến mức thuộc lòng, bây giờ thứ Nguyệt Thoái niệm, thế nhưng không chỉ là chênh lệch một hai chữ mà thôi, hắn sẽ không nghe không ra, cũng cho rằng mình không thể nhớ nhầm.

Lúc Nguyệt Thoái nói cho hắn quyết định phong ấn Trầm Nguyệt, mọi biểu hiện đều có thể khiến người nhìn ra cậu là thật lòng.

Thay đổi chú ngữ ở lúc này, hắn nghĩ làm sao cũng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt.

"Chú ngữ tôi niệm có hiệu quả phong ấn, chỉ là càng thêm hoàn thiện mà thôi, Phạm Thống, cậu không cần căng thẳng như vậy."

Nguyệt Thoái có vẻ đã tiêu trừ phần nào hoảng loạn vừa rồi, bây giờ dáng vẻ cậu nói chuyện vừa bình tĩnh vừa không có sơ hở, bởi thế Phạm Thống cũng khó có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu nữa.

Theo lập trường của Nguyệt Thoái mà nói, cậu vốn là muốn giấu mọi người thi hành chú ngữ phong ấn đồng thời hiến dâng bản thân mình làm tế phẩm, để kéo dài hiệu lực của ao nước, về phần bốn người vào chỉ có ba người đi ra, cứ để bọn họ coi như trong quá trình phong ấn xảy ra sự cố là được, ngoại trừ không thể giấu Thiên La Viêm, cậu không muốn để cho bất cứ người nào biết được, cho nên dù Phạm Thống phát giác chỗ không đúng, cậu cũng không định làm bất cứ giải thích nào.

"Thật như vậy?"

Yiye cũng sản sinh hoài nghi đối với tình huống này, thế là trực tiếp yêu cầu.

"Vậy thì ngươi lấy pháp trận ra làm chứng, chúng ta nghiên cứu tại chỗ, nếu như nghiên cứu không ra, thì trở lại kết giới ngoại tầng dò hỏi ý kiến người khác cũng không sao -- Cũng không phải ta không tín nhiệm ngươi, chỉ là, đây là chuyện rất quan trọng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."

"Ta cũng cho rằng như vậy tốt hơn."

Lạc Thị tán đồng lời của Yiye, dù sao đây không chỉ là chuyện của Tây Phương Thành, mà chuyện này đích xác nên đảm bảo mọi mắc xích.

Nguyệt Thoái cảm thấy có chút khó xử. Nếu như cậu khăng khăng giữ ý kiến của mình, đó đại biểu cậu không chịu nổi kiểm nghiệm, trong đây ắt có vấn đề, nhưng nếu thật sự để bọn họ nghiên cứu kỹ lưỡng, phương pháp cậu muốn dùng sẽ bày ra trước mặt mọi người.

"Được thôi."

Cậu ngoài miệng đồng ý, đồng thời cũng suy nghĩ trong thời gian đi trở lại liệu có biện pháp giải quyết nào không, nhưng mà, bọn họ vừa mới quyết định rời khỏi, liền xuất hiện tình huống mới.

Tế đàn vốn an tĩnh đột nhiên xuất hiện âm thanh không thuộc về bất cứ người nào trong số họ.

Tiếng chuông leng keng ở trong hoàn cảnh tịch tĩnh này hết sức nổi bật. Âm thanh trong trẻo đó giống như tiếng chuông gió, mà sau khi bọn họ nhìn về hướng âm thanh, mới phát hiện cái chuông nhỏ là trang sức đeo trên người thiếu nữ đột nhiên xuất hiện.

Thiếu nữ xuất hiện lúc nào, xuất hiện ra sao, bọn họ cũng không rõ, nhưng dựa vào suy đoán trước đó, thân phận của thiếu nữ xa lạ này kỳ thực cũng không khó đoán.

Có thể đột nhiên xuất hiện dưới tình huống bọn họ đều không có phát giác, hệt như cô vốn đã ở đây...

"Cũng đã vào rồi, làm sao có thể rời khỏi trước khi chủ nhân chưa đến nghênh đón chứ?"

Âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ phối hợp với bề ngoài yêu kiều của cô, đáng lẽ khiến người vui thích, nhưng nhìn khuôn mặt của cô, nghĩ đến thân phận sống động của cô, mọi người liền rất khó duy trì tâm tình bình thường để đối mặt.

"Ngươi nhất định đã nghe thấy tiếng gọi của ta, mới sẽ đến đây..."

Từ vị trí đôi mắt cô nhìn chăm chú có thể biết được đối tượng cô nói chuyện là Nguyệt Thoái.

"Có thích thân thể hiện giờ của ngươi không? Englar."

Dưới ánh nhìn của cô, Nguyệt Thoái cảm thấy mình gần như không thể động đậy.

Tên của thiếu nữ là Trầm Nguyệt.

Chính là bảo kính Trầm Nguyệt nghe nói đã nhập ma, phát điên.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Trầm, Trầm Nguyệt quả nhiên có thể biến thành người sao! Chúng tôi cũng từng ngờ đến khả năng này, dù sao pháp khí cường đại như vậy, nghe lên cũng tương tự những vũ khí hộ giáp biết biến thành người bên cạnh chúng tôi, chẳng qua đoán được là một chuyện, thực tế chứng thực lại là một chuyện khác, cô ta cũng biết chúng tôi là đến phong ấn cô ta đi? Lần này chẳng phải sẽ...!

Cho nên chuyện Lăng Thị đại nhân giấu không nói cho chúng tôi kỳ thực chính là chuyện này sao? Có khả năng đơn giản như vậy?

Hẳn là không dễ đoán như vậy đi, nhưng thế này chẳng phải sẽ càng khiến người bất an sao?

Nói đến vũ khí và đồ phòng ngự sau khi biến thành người đều trông không tệ, hm, Lăng Thị đại nhân là ngoại lệ, mặc dù trông rất đẹp, nhưng nhìn mặt rồi lại nhìn giới tính, liền cảm thấy rất bi kịch, nói như vậy Trầm Nguyệt cũng không thể chỉ nhìn mặt? Có khi thật ra là nam!

Tiếp tục suy đoán kiểu này hình như không ổn lắm, nhưng tôi cũng không hi vọng cái miệng ăn mắm ăn muối của mình thành sự thật một chút nào. Nếu như việc Trầm Nguyệt hiện thân đại biểu chúng tôi sắp bị lăng trì, vậy bị một thiếu nữ xinh đẹp lăng trì, cũng tốt hơn bị một tên thân nam mặt nữ lăng trì, mặc dù tốt nhất là đừng có chuyện lăng trì này, nhưng... tôi có thể cầu mong như vậy không? Cô ta cũng đã nói không thả chúng tôi đi rồi kìa? Đây chẳng phải chính là tuyên ngôn đóng cửa thả chó?

Chúng tôi cũng còn chưa nghiên cứu ra mục đích Nguyệt Thoái thay đổi chú ngữ là cái gì mà! Tôi không rành thuật pháp, cái này muốn hỏi bách khoa toàn thư Huy Thị sợ rằng cũng không dễ hỏi, kỳ.. kỳ thực tôi bây giờ rất căng thẳng, tôi thực sự không muốn đang mơ mơ màng màng đụng phải đại ma vương sau đó chết sạch cả đội, nhưng mà --

Thiên La Viêm biến thành người nghe nói có thực lực ba đường chỉ vàng, Âm Thị đại nhân biến thành người cũng là thực lực tua rua màu đen thuần, vậy thì Trầm Nguyệt biến thành người... có phải đừng nghĩ nữa thì tốt hơn không, áp lực cũng sẽ không lớn như thế nữa?

Cô ta có thể xuất hiện thản nhiên như vậy, sợ rằng cũng đại biểu tình huống của chúng tôi thật sự rất không lạc quan đi?

Ngay lúc tôi đang đau khổ suy nghĩ làm thế nào không trở thành gánh nặng, thì lại phát sinh một chuyện rất bất hạnh.

Bụng của tôi vậy mà ở ngay phút mấu chốt như thế bắt đầu đói.

Ôi, ta thật sự không cầu gì nhiều, ít nhất ở lúc này tiến bộ một chút được không? Cái bụng thân ái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top