Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - 3: Bảo vệ lông gà của chúng ta, a, và da gà nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây chính là người chết vì lông, chim chết vì ăn sao? Nhưng tôi cảm thấy chết vì ăn còn khiến người vui hơn..." -- Phạm Thống

.

.

Sau khi trải qua một ngày bất phàm, đột nhiên phải trở về những ngày đi học bình thường, thật khiến người có chút khó thích ứng.

Chẳng qua người ta cũng sẽ không bởi vì bạn của mình kết giao với quyền quý, mình cũng biến thành giai cấp đặc quyền theo, ít nhất phần lớn đều sẽ không. Trước hết không nói giao tình bạn bè này vẫn còn rất bình thường, bạn của bạn là đại nhân vật, quan hệ này cũng hơi bị xa, muốn tăng lực cạnh tranh của mình, ngoan ngoãn đi học xây dựng nền tảng tốt vẫn là thực tế hơn.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay, sắc mặt của Nguyệt Thoái không được tốt lắm, làn da trông có hơi tái nhợt, có vẻ yếu ớt, cũng không biết là làm sao.

"Cư Dân Tân Sinh cũng bị bệnh sao?"

Chu Sa cảm thấy ngạc nhiên đối với tình huống của Nguyệt Thoái, đồng thời vẫn chu đáo rót ly nước ấm cho cậu.

"Cảm ơn..."

Nguyệt Thoái nằm dựa vào giường, đón lấy ly nước ấm, nhấp một ngụm.

"Cậu hôm nay còn muốn đi học không?"

"Tôi nghĩ... nghỉ ngơi một chút trước, lát nữa hẳn sẽ đỡ hơn, chắc vẫn có thể đi học khóa buổi chiều..."

Khóa buổi chiều là khóa thực chiến võ thuật đó, không cần thiết vẫn đi học trong khi không khỏe đi?

"Ăn chút bữa sáng sẽ đỡ hơn chăng? Tôi có thể đi lấy giùm cậu một phần."

"... Không, cảm ơn, không cần đâu, được rồi mà."

Thứ đồ ăn khó nuốt thiếu dinh dưỡng đó, ăn vào chỉ tổ bệnh thêm, không thấy sắc mặt Nguyệt Thoái càng tái nhợt sao? Thân thể người ta đã không thoải mái rồi, đừng có hành hạ cậu ấy nữa.

"Vậy tôi đi học đây."

Chu Sa chỉnh lý đồ của mình xong liền rời khỏi phòng. Phạm Thống luôn cảm thấy cậu là loại người trời sập cũng phải ăn ba bữa.

"Phạm Thống... cậu không đi học sao?"

Nguyệt Thoái nhìn hắn, hỏi một câu.

"Tôi ở lại chăm sóc cậu, chờ cậu thoải mái hơn rồi cùng nhau tan học."

Cùng nhau tan học... Ừm, thôi đi, vẫn còn ở trong phạm vi sai lầm có thể chấp nhận.

"Không cần chăm sóc cho tôi cũng không sao."

Nhưng có điều tôi không muốn đi học. Nguyên buổi sáng học sách giáo khoa võ thuật đó! Có chán chết không chứ? Cứ để tôi chăm sóc cậu đi mà!

"Dù sao tôi cũng ở đây, cần cái gì đừng nói với tôi."

Lại nữa tồi, lại biến thành câu thảm họa rồi, hức...

Trong lúc Phạm Thống đang rơi vào vực thẳm của nói sai, tiếng gõ cửa vang lên, nghĩ đến trả lời sẽ có khả năng biến thành "đừng vào", Phạm Thống liền tự mình mở cửa.

Người ngoài cửa là Bích Nhu, sáng hôm nay vẫn ăn diện rất xinh đẹp, sau khi nhìn thấy Phạm Thống, cô khẽ mở miệng.

"Tôi đụng phải Chu Sa, nghe nói Nguyệt Thoái bệnh rồi, cậu ấy vẫn ổn chứ?"

"Cậu ấy đang nghỉ ngơi."

"Vậy... đây là trái cây của tôi mua, ăn cái này sẽ có khẩu vị hơn đi? Hi vọng cậu ấy sớm khỏe lại."

"Đừng khách khí."

Cảm ơn luôn nói thành đừng khách khí, đây luôn khiến Phạm Thống rất khốn đốn. Nhìn trái cây nhận lấy từ tay Bích Nhu, hắn cũng ai oán một chút.

Ôi ba ngàn xâu tiền --

"A, đây là cho Nguyệt Thoái, cậu không được ăn vụng đâu đấy!"

Bích Nhu không yên tâm căn dặn một câu, Phạm Thống cũng có chút bất đắc dĩ.

Tôi không đáng tín nhiệm đến thế sao? Hay là trông mặt tôi giống như sẽ ăn vụng? Tôi thừa nhận tôi vừa rồi âm thầm chảy chút nước dãi đối với những trái cây tươi mới này, nhưng đây không đại biểu tôi sẽ bất lương xâm chiếm đồ ăn của bạn bè bị bệnh có được không?

Sau khi Bích Nhu đi, Phạm Thống cầm trái cây trở lại trước giường, thành thật mà nói, bởi vì Nguyệt Thoái nằm ở tầng giữa, muốn chăm sóc cũng không tiện lắm, nhưng bảo cậu ấy tạm thời chuyển đến tầng dưới thì lại kỳ kỳ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

"Nguyệt Thoái, đây là phải cây Bích Nhu mang tới, ăn chút không?"

Oa, phải cây là thứ gì thế!

"Không cần đâu, tôi không ăn."

Nguyệt Thoái vừa rồi xoay mặt vào trong, Phạm Thống không thấy được vẻ mặt của cậu, đối với quyết định không ăn này, Phạm Thống cảm thấy rất bất ngờ.

"Trái cây khó ăn hơn lương thực công cộng, hiếm khi có cơ hội ăn được, cậu thật sự không ăn một chút sao?"

Nếu như khó ăn hơn lương thực công cộng, tôi cũng không muốn ăn nữa. Cái câu tệ hại gì vậy...

"Không phải chứ, còn có thứ khó ăn hơn lương thực công cộng sao?"

Nguyệt Thoái bị chọc cười, nếu nói sai có loại hiệu quả này vậy cũng không hẳn là chuyện xấu.

"Cậu không ăn sẽ không biết."

Nguyên bản hắn muốn nói "Cậu ăn thử xem sẽ biết", sau khi bị đảo lộn ý nghĩa cũng không khác mấy, thật là thần kỳ.

"Được, thế thì ăn một chút vậy."

Tâm tình Nguyệt Thoái hình như đã tốt hơn, cậu ngồi dậy, từ trong tay Phạm Thống đón lấy một quả trông rất ngon.

"Thế nào, khó ăn không?"

"Khó ăn."

Nguyệt Thoái vậy mà cũng bắt đầu biết nói đùa rồi à? Chẳng qua thế này thì ngại với Bích Nhu quá.

Trái cây Bích Nhu mang đến có bốn quả, nhưng Nguyệt Thoái chỉ ăn một quả rồi không ăn nữa, dựa vào tinh thần không ăn sẽ lãng phí, những quả còn lại tự nhiên là do Phạm Thống thay mặt giải quyết, mà hắn ăn cũng thật vui vẻ.

"Phạm Thống... cậu ở thế giới ban đầu, là người thế nào vậy?"

Trước kia bọn họ kỳ thực không hay trò chuyện, thông thường Phạm Thống đều là giúp Nguyệt Thoái luyện chữ, hơn nữa trong phòng còn có Chu Sa, nói chuyện vẫn khá gò bó.

Bây giờ là thời gian không thể luyện chữ, hiếm khi được ở riêng mà không có chuyện gì để làm, tự nhiên là dịp tốt để trò chuyện rồi.

Trò chuyện là phương pháp tốt để hiểu rõ lẫn nhau, Phạm Thống cũng rất sẵn lòng nói về mình, nhưng hắn thật sự không giỏi trò chuyện.

Có cái miệng này, muốn trò chuyện đàng hoàng căn bản là người si nói mộng.

"Nghề nghiệp ban đầu của tôi là bói toán."

"Bói toán?"

Nguyệt Thoái hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này, cho nên lộ vẻ nghi hoặc.

"Chính là đoán mệnh, chẳng qua tôi còn bao luôn rất nhiều thứ, như tiêu giải tai ương, kết duyên dắt mối, đoán mệnh cũng có phân loại, tôi đoán rất không chuẩn."

"Bởi vì đoán không chuẩn, cho nên mới kiêm những dịch vụ khác à?"

Nguyệt Thoái như thấu hiểu mà mở to mắt, Phạm Thống thì cảm thấy bất lực. Hắn đương nhiên muốn nói mình đoán rất chuẩn, nhưng cái mồm muốn làm khó hắn, thì hắn cũng hết cách.

"Nguyệt Thoái, cậu thì sao?"

Còn nói tiếp, hắn chỉ sợ sẽ đem quá khứ của mình bẻ thành một người không liên quan tới mình, so với nói chuyện, hắn vẫn là thích hợp làm thính giả hơn, hắn có thể thấy rõ điều này.

"Tôi..."

Bị Phạm Thống hỏi ngược lại như thế, Nguyệt Thoái ngây người, rồi đờ ra. Xem ra cậu vốn chỉ muốn hỏi xem chuyện của Phạm Thống, không định nói chuyện của mình.

"Quá khứ của tôi... Thật ra chẳng có chuyện gì đáng nhắc đến. Đối với tôi mà nói, chẳng có gì cả."

Khi nói lời như thế, chiếu theo lý thuyết nên có mấy phần ưu thương, nhưng Nguyệt Thoái không có để lộ ra khí tức như vậy, lúc cậu nói, cả người hoàn toàn bình tĩnh.

Kỳ thực Phạm Thống cũng không thích loại "tĩnh" mà Nguyệt Thoái thỉnh thoảng lộ ra. Tĩnh này bao hàm cảm giác "rỗng" và "tịch", khiến người rất khó phán đoán cậu rốt cuộc là đè nén hết thảy tâm tình, hay thật sự không có bất cứ cảm giác nào.

Mặc dù khó phán đoán, nhưng Phạm Thống cho rằng, cậu là cưỡng chế ép buộc mình, để cho mình đặt vào trạng thái vô cảm của "rỗng", dù sao Nguyệt Thoái bình thường trông lên vẫn rất bình thường mà.

Không biết đây có tính là biện pháp bảo vệ hay không, thậm chí là một loại trạng thái quán tính của tiềm thức...

Phạm Thống chỉ cảm thấy, Nguyệt Thoái dưới loại trạng thái này, đều có khoảng cách rất xa với tất cả mọi người, rất khó vượt qua phá vỡ vực thẳm đó, bởi vì nó vô hình và không thể nhìn thấy ở đâu.

"Nếu như cảm thấy buồn, thì biểu hiện ra cũng đâu có sao..."

Sau khi Phạm Thống nói ra câu này, ánh mắt của Nguyệt Thoái giống như ngưng đọng mấy giây, trong một thoáng Phạm Thống thậm chí có loại cảm giác mình đã nói sai, nhưng rõ ràng đâu có bị đảo lộn.

"... Đúng là như vậy, tôi luôn luôn quên rằng ở đây đã không phải ở đó nữa..."

Cái gọi là "ở đó", chắc hẳn là thế giới Nguyệt Thoái sống ban đầu. Cậu ta ở đó rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào, Phạm Thống khó có thể tưởng tượng.

Cũng đã là thế giới hoàn toàn khác rồi, làm sao còn sẽ sản sinh nhầm lẫn đây?

"Nghĩ kỹ lại, vẫn là có chuyện tốt, tôi thích cứu người, chỉ là chuyện này cũng không trọn vẹn..."

Cậu không nói hết, sau đó giống như cảm thấy mệt rồi, liền nhắm mắt rồi tiến vào ngủ say.

Người không khỏe ngủ một giấc cũng tốt, Phạm Thống lặng lẽ ở bên cạnh, dốc sức không quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi.

Nếu như có thể, hắn cũng rất muốn trở lại giấc ngủ, nhưng tối qua ngủ sớm, hiện tại tinh thần rất tốt, miễn cưỡng nằm lên giường chắc cũng không ngủ được, nhưng cũng đành vậy thôi.

◊◊◊◊

Vào giữa trưa Nguyệt Thoái tỉnh lại, khi cậu mở mắt, hình như vẫn có chút phân không rõ cảnh mộng và hiện thực nên thần tình cứng đờ, chờ đến khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh và cũng nhìn thấy Phạm Thống ở trong phòng, cậu mới thả lỏng, biểu tình trên mặt cũng theo đó mà tươi sáng hơn.

"Phạm Thống... lúc nào rồi."

"Tối rồi."

Bởi vì hắn báo sai thời gian, hại Nguyệt Thoái căng thẳng một chút, bò dậy phát hiện ánh mặt trời đang sáng rực, mới vỗ vỗ ngực.

"Phù, Chu Sa cũng không ở trong phòng, không phải buổi tối mà, Phạm Thống cậu sao lại hù tôi."

Khi nào cậu mới hiểu tôi có chướng ngại ngôn ngữ hả...

"Tôi cảm thấy xuống giường đi lại chắc không có vấn đề rồi, chúng ta đi học đi."

Nguyệt Thoái vừa nói, rồi liền thay đồ và làm chuẩn bị.

"Nhưng chúng ta không có vũ khí, chẳng phải vẫn sẽ bị tên Lão Sư Xe Đạp kia đuổi ra ngoài?"

Wow! Tuyệt quá! Lão Sư Máy Kéo biến thành Lão Sư Xe Đạp rồi! Trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện loại từ mới này, thật là mới mẻ!

... Tôi càng ngày càng biết tự lấp liếm sự bất lực rồi.

"Lão Sư Xe Đạp?"

Nguyệt Thoái tràn ngập bối rối.

Cho dù tôi nói ra chính xác Lão Sư Máy Kéo, tôi tin cậu cũng nghe không hiểu đâu.

"Có lẽ chúng ta có thể thương lượng với lão sư thử xem, tay không cũng có thể tiến hành thực chiến võ thuật mà."

Cậu muốn tôi tay không đánh với người có vũ khí sao? Đừng à! Cậu có thể nhưng tôi không được, tôi chưa từng luyện qua tuyệt kỹ tay không chặn lưỡi đao, cậu tha cho tôi đi! Hơn nữa cậu muốn giao tiếp với tên Lão Sư Máy Kéo kia làm sao? Dùng nắm đấm à?

"Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi."

"Được."

...

Loại trả lời sai lầm chống lại ý chí chính mình, khiến cho đường đời đi vào ngã rẽ khác này, rốt cuộc còn muốn xảy ra mấy lần?

"Nguyệt Thoái, da gà với lông gà..."

"Phải ha, mang theo bên người an toàn hơn."

Căn cứ vào tin tức nghe được, sẽ có người trộm da gà lông gà, để ở trong phòng không có ai, vậy đúng là rất khiến người bất an, chỉ là một túi lông gà da gà, mang theo bên người lại không tiện lắm, rất là phiền.

Sáng hôm nay lúc Bích Nhu tới, hình như đã đổi thành tua rua màu lục cỏ rồi, Chu Sa cũng nói cậu ấy trước khi đi học sẽ mang da gà đi thăng cấp, thật là khiến người hâm mộ ghê...

"Mặc dù có hơi bất tiện, nhưng vẫn là mang theo đi, để tôi cầm được rồi."

Thế là, bọn họ cứ như thế mang theo những "vật tư quý trọng" này ra ngoài.

Sau khi Phạm Thống và Nguyệt Thoái ra ngoài, liền gặp phải đám người bất thiện.

Bọn họ nghĩ đến có người sẽ trộm, nhưng quên rằng cũng có người sẽ cướp.

"Đem da gà và lông gà nộp ra đây, nếu không cứ chuẩn bị sống lại trong Ao Nước đi!"

Cướp người giữa đường, có phải là quá đáng không chứ.

"..."

Nguyệt Thoái hơi ngây ngẩn, phần lớn là trong giáo dục cậu nhận được cũng không có dạy cậu khi gặp loại chuyện này thì phải xử lý làm sao, Phạm Thống thì đứng đực ra theo, dù sao hắn cũng không có năng lực chủ đạo cục diện.

Ăn cướp giữa đường cũng không nói, quá đáng hơn là, đến cướp bọn họ là một đám người có tua rua màu lam, cũng chính là nói, bọn chúng là vì không muốn để cho bọn họ thăng cấp, và muốn lấy đi bán kiếm tiền cho mình, mới tới "bắt nạt kẻ yếu".

Nhìn dáng vẻ quyết chí phải có được và buông lời một cách hung hãn như thế của bọn chúng, hai người nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.

Chung quy không thể cứ thế mà giao đồ ra chứ? Nhưng không giao ra, thì phải làm sao đây?

Người nhìn thấy bên cạnh phần lớn lựa chọn làm lơ, ngoại trừ không muốn bị cuốn vào thị phi và làm địch với nhiều người như thế, ít nhiều cũng là bởi vì nhìn thấy người bị cướp là người phương Tây, cho nên không định nhúng tay.

Kỳ thị chủng tộc ở đây thật là nghiêm trọng, không biết bên Lạc Nguyệt có phải cũng kỳ thị người phương Đông trong thành bọn họ như thế hay không?

"Nguyệt Thoái, làm sao đây?"

Muốn người nhỏ tuổi hơn quyết định, Phạm Thống cảm thấy rất mất mặt, có điều da mặt càng mài sẽ càng dày, tin rằng sau này hắn sẽ dần dần mất đi cảm giác nhục thôi.

"Tôi không thích đánh nhau, chạy đi."

Cho dù muốn đánh nhau, với tình trạng thân thể hiện tại của Nguyệt Thoái cũng không thích hợp lắm, nhưng mà chạy... chạy đi đâu? Hơn nữa Phạm Thống rất hoài nghi thể lực với tốc độ chạy của mình có thể bì lại những tên cướp này hay không.

"Nguyệt Thoái, cậu đừng bỏ tôi lại, đừng có đi!"

Nguyệt Thoái ngây người một chút rồi cười khổ.

"Tôi sẽ không bỏ mặc cậu chỉ chạy một mình đâu..."

Không phải, tôi là nói dù sao tôi cũng chạy không thoát, bảo cậu đừng lo cho tôi cứ chạy một mình là được, nhưng xem ra lại gây hiểu lầm rồi.

"Không nghe thấy sao? Không giao ra bọn ta sẽ trực tiếp động thủ đấy."

Kỳ thực Phạm Thống cũng cảm thấy bỏ chạy là quyết định tốt hơn, đám học sinh mà lần trước bị Nguyệt Thoái đánh bại ở khóa thực chiến võ thuật đều là tua rua màu trắng, nhưng đám này lại là tua rua màu lam, đẳng cấp khác xa, rốt cuộc có phần thắng hay không Phạm Thống cũng không biết, có thể đừng mạo hiểm vẫn là đừng mạo hiểm đi.

"Đếm tới ba là chạy nhé."

Nguyệt Thoái nói như vậy với hắn, thế là sau khi đếm đến ba, hai người bọn họ lập tức co cẳng lao về một hướng khác.

Phạm Thống gần như là chạy theo Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái cho dù thân thể không khỏe, tốc độ chạy và thân thủ vẫn linh hoạt hơn hắn, mấy lần Phạm Thống suýt nữa đang chạy thì bị vấp chướng ngại vật, hắn lần nữa cảm thấy người có thể không thèm nhìn những chướng ngại vật này mà vẫn có thể như đang chạy trên đất bằng giống Nguyệt Thoái, chừng như không phải con người, ít nhất bản thân hắn làm không được, âm thanh truyền đến phía sau cho thấy những người kia cũng không giỏi vượt chướng ngại vật.

"Chậc... băng kết chú!"

Người tua rua màu lam đã có thực lực nhất định rồi, vừa chạy vừa ném phù chú công kích con mồi vẫn không phải vấn đề, bọn chúng có lẽ cũng đã mệt với việc đuổi bắt trên đường này, một người trong đó tiện tay móc ra phù chú đã chuẩn bị sẵn, ném vào Phạm Thống ở phía trước.

Phạm Thống đương nhiên có nghe thấy tiếng hô của đối phương lúc ném phù chú, hắn vội vàng né sang bên cạnh, may sao tránh khỏi tấm phù chú kia, có điều, đang chạy nhanh mà đột ngột đổi hướng, cũng khiến cho thân thể hắn mất đi thăng bằng, bước hụt một cái liền té về phía trước.

"Oaaaaa!"

Động tác bảo vệ lúc té ngã, hm, a, ặc... muộn rồi.

Té trong lúc chạy thì rất đau, nhưng so với đau đớn, những kẻ chết người đang đuổi phía sau mới nguy hiểm, Nguyệt Thoái hình như cũng chú ý thấy hắn ngã nhào mà vòng trở lại, Phạm Thống dưới tình huống vẫn chưa bình phục sau cú sốc khi bị té, chỉ nhìn thấy bóng dáng của cậu lóe lên một cái, đã cùng với mấy người kia giao thủ rồi.

Tay của Nguyệt Thoái chuẩn xác vung trúng mặt của một người, đánh lui hắn, bởi vì cảm giác được uy hiếp, mục tiêu của những người kia đều chuyển hết vào Nguyệt Thoái, không ngó ngàng Phạm Thống bên cạnh nữa, Phạm Thống khi nhìn thấy Nguyệt Thoái chiếm được ưu thế ban đầu thì hưng phấn một chút, nhưng cậu hình như làm công kích đó xong đã tiêu hao phần lớn lực lượng, cả người nhũn xuống, hiển nhiên tình trạng thân thể không khỏe đã ảnh hưởng cậu.

Sau khi né qua mấy lần công kích, Nguyệt Thoái liền bị áp chế, túi đựng da với lông bị lấy đi, nhưng bọn chúng hình như vẫn không muốn để yên như thế.

"Nói xem xử trí thế nào?"

"Cứ để nó chết một lần coi như là bài học cho tội phản kháng."

Sau khi nghe thấy câu này, Phạm Thống đương nhiên muốn ngăn cản.

"Này! Các ngươi đã cướp được nam bắc rồi còn muốn làm gì!" (Đồ vật trong Hán Việt là "đông tây" Phạm Thống nói ngược thành "nam bắc")

Lúc này đảo lộn đông tây thành nam bắc thì chẳng buồn cười chút nào hết! Mau thả Nguyệt Thoái ra!

"Không phải chuyện của ngươi, ồn cái gì, ngươi cũng muốn chết sao?"

Một gã đạp trúng bụng hắn một cước, tức thì khiến hắn không thể tiếp tục nói.

"Khụ..."

Khi Phạm Thống tìm lại được phương hướng và thị giác, nhìn thấy cảnh tượng Nguyệt Thoái bị một gã nam bóp cổ, lập tức hắn rất muốn tìm được thứ gì đó bên tay để cầm lên ném, nhưng trong con hẻm này cũng không có tạp vật gì, hắn chỉ có thể lo lắng suông.

Lúc này Nguyệt Thoái vốn đang nhắm mắt, mở mắt ra, đột nhiên Phạm Thống sững người, những kẻ đồng lõa vây xem xung quanh cũng ngừng cười đùa, đó là một loại bầu khí không biết nên hình dung ra sao.

Nguyệt Thoái không làm gì cả, nhưng lại khiến tất cả mọi người đông lạnh.

Không, nên nói cậu vẫn chưa làm gì cả...

"Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay!"

Một âm thanh tức giận xen vào đánh vỡ bầu không khí này, khi nhìn về phía âm thanh, Phạm Thống tức thì cảm động gần sắp chảy nước mắt.

Ô! Lạc Thị! Bóng dáng trông có hơi nhỏ bé kia của cậu vào lúc này thoạt nhìn thật là đáng tin cậy chói mắt! Được cứu rồi! Tốt quá!

Sau khi phát hiện người xen vào là Lạc Thị, may mắn thay những tên hống hách kia chỉ có thể bỏ Nguyệt Thoái ra, Phạm Thống trong lúc chạy qua đỡ Nguyệt Thoái, cũng vội vàng mở miệng với Lạc Thị.

"Lạc Thị, cái túi, của bọn họ..."

Rõ ràng là của bọn tôi! Gah!

Lạc Thị đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt tú mỹ giống như bị bao phủ bởi một lớp sương giá.

"Đem đồ của các ngươi cướp trả cho bọn họ, sau đó tất cả lui xuống!"

Sau khi nghe mệnh lệnh của Lạc Thị, mấy tên tua rua màu lam càng bất mãn, nhưng bọn chúng vẫn ngoan ngoãn làm theo, ném cái túi lên đất, trước khi đi còn ác ý bỏ lại một câu.

"Chẳng qua chỉ là dựa vào uy năng ngọc bội của Thị thôi, có cái gì giỏi?"

Câu này Phạm Thống đã nghe thấy, Lạc Thị cũng nghe thấy rồi, sắc mặt của Lạc Thị bởi vì câu này mà hơi hơi thay đổi, tay cũng nắm chặt hơn, nhưng cậu không lựa chọn bất cứ hành động nào, cứ như thế mặc cho bọn chúng rời khỏi.

Lạc Thị, cậu nhẫn nhịn làm gì? Lúc này chính là phải chặn người lại rồi đánh mỗi tên một trận không phải sao? Cậu là tua rua màu đỏ đấy, mạnh hơn bọn chúng còn gì, chắc cũng sẽ không thua đâu nhỉ?

Kỳ thực Phạm Thống chỉ là không cam lòng nhẫn nhịn oán giận mà thôi, nhìn vết đỏ để lại trên cổ Nguyệt Thoái, hắn cảm thấy những phần tử ác ôn kia thật nên đầu thai chuyển thế thêm mấy lần, xem xem có thiện lương thêm chút nào không.

"Nguyệt Thoái, cậu vẫn ổn chứ?"

Lạc Thị nhìn Nguyệt Thoái trước, sau đó mới nhìn Phạm Thống.

"Phạm Thống ngươi cũng không sao chứ? Trông có vẻ là không sao."

Thái độ gì vậy... Tôi chỉ là tiện thể hỏi sao? Mặc dù tình huống của Nguyệt Thoái trông có vẻ hiểm hóc hơn, quan tâm cậu ấy trước cũng là nên, nhưng cậu làm sao có thể cứ thế phán định tôi không sao chứ? Tôi cảm thấy bụng tôi còn rất đau! Có khi bầm rồi cũng nên! Nếu xui hơn nói không chừng còn vỡ nội tạng!... Tôi không phải tự rủa mình.

Được Phạm Thống đỡ lên, Nguyệt Thoái vươn tay lướt qua cổ của mình, hình như vẫn còn chút thất thần, cho đến khi Lạc Thị đi đến trước mặt nhìn cậu, trên mặt cậu mới khôi phục một chút biểu tình.

"A... Lạc Thị."

Mắt của Nguyệt Thoái cuối cùng cũng có thể tập trung bình thường rồi, vẫn nhận ra người khác, hẳn là không sao đi.

Lạc Thị nhặt cái túi bên cạnh lên, sau khi thoáng nhìn thứ bên trong, liền thuận tay đưa cho Phạm Thống, sau đó mở miệng.

"Mấy thứ này phải mau chóng đem đi nộp, trực tiếp đổi thành tua rua màu lục cỏ thì thực tế hơn, để ở bên người chỉ làm tăng nguy hiểm mà thôi."

"Nhưng lông quá nhiều..."

Lạc Thị tốn hết năm giây mới hiểu ra là "lông không đủ", cậu vừa rồi cũng chỉ là tùy tiện nhìn sơ một cái, đương nhiên không thể phân biệt lông gà bên trong có mấy sợi.

"Các cậu làm sao không gom đủ lông gà trước? Thu thập luôn cả da gà làm gì, giết gà phiền phức hơn, nhổ lông rất đơn giản, cậu cho dù đến gần con gà nhổ lông trên đầu nó, nó cũng chưa chắc sẽ phát hiện."

Ơ? Vậy hôm đó thật là tốt khi không có giết phải con gà không lông từng bị nhổ nào. Nếu hỏi chúng tôi vì sao thu thập luôn cả da gà, đây vẫn thật là cái vấn đề phức tạp khó trả lời...

"Cầm thứ này cũng đừng chạy vào hẻm, đi đường lớn ấy."

"Chúng tôi là bị cướp công khai ở trong hẻm, rồi bỏ chạy vào đường lớn."

Nói ngược rồi, nhưng không sao, mức độ này Lạc Thị chắc có thể tự phiên dịch.

Nghe thấy trị an của Đông Phương thành kém như thế, Lạc Thị không khỏi trợn tròn mắt.

"Làm sao lại như vậy... Đáng ghét, sự tranh chấp của Cư Dân Tân Sinh với nhau không thể quản được, hội nghị lần sau ta nhất định phải đề xuất cái vấn đề này..."

Bởi vì Nguyệt Thoái từ nãy đến giờ đều rất an tĩnh, Phạm Thống có chút bất an, liền vỗ vỗ vai của cậu.

"Nguyệt Thoái."

Bởi vì tình trạng của cậu trông không bình thường lắm, Phạm Thống còn dùng tay vẫy mấy cái trước mặt cậu.

"... Không, không có gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện... Hôm nay vẫn là về túc xá không đến trường nữa, Lạc Thị, cảm ơn cậu."

Khi nói mấy câu này tâm tình Nguyệt Thoái có chút không ổn định, sau đó liền cáo từ với Lạc Thị, tốc độ nhanh đến Lạc Thị không kịp phản ứng, Phạm Thống cũng cầm lông gà da gà ngơ ngác tại chỗ.

Thế là, Lạc Thị nhìn về phía Phạm Thống bên cạnh.

"Phạm Thống, vậy ngươi còn muốn đi học không? Ta phải đi rồi."

"... Cầu xin ngài bảo vệ tôi về túc xá."

Vì để sinh tồn, Phạm Thống nghĩ, hắn sợ rằng sẽ càng ngày càng vô sỉ.

Cuối cùng sẽ biến thành kiểu giống như Mễ Trọng sao --? Nghĩ như vậy đúng là khó chịu...

Kết quả Lạc Thị thật sự đi cùng hắn trở về túc xá, quả nhiên giống như hắn phán định, Lạc Thị là đứa trẻ tốt, chỉ là miệng có lúc không thẳng thắn lắm, sau khi bọn họ tách ra ở cửa túc xá, Phạm Thống liền tự mình lên lầu, mệt mỏi đẩy ra cửa phòng số 444.

"Phạm Thống, ngươi về rồi à?"

Trong phòng có người chào hỏi với hắn, chẳng qua... Không phải Nguyệt Thoái.

"Oa--"

Phạm Thống giật mình, lập tức muốn đóng cửa ra ngoài, nhưng Mễ Trọng tới túm tay của hắn, không để cho hắn bỏ chạy.

"Ta nói nè Phạm Thống, nhìn thấy ta đã hoảng đến thế còn ngay cả nhà cũng không về nghĩa là làm sao... Ta chẳng phải sớm đã nói ta không có hứng với ngươi rồi sao?"

Không phải cái nguyên nhân này! Chẳng lẽ Mễ Trọng ngươi cũng muốn tới cướp da gà lông gà của ta sao! Ta cho dù chết cũng sẽ không cho ngươi!

"Ơ, ngươi ôm cái túi gì vậy?"

Hửm? Thoạt nhìn có vẻ không biết? Là hiểu lầm sao?

"Ngươi không cảm thấy tự tiện đi ra ở lúc trong phòng không có người là hành vi rất thất lễ sao!"

Phạm Thống thậm chí còn nhìn vào buồng tắm. Không có người, thật sự không có người.

Nguyệt Thoái chạy đi đâu rồi? Không phải đi trước sao?

"Cái gì mà đi ra? Là xông vào đi? Cũng đâu phải phòng của khuê nữ gì, mọi người quen biết đến thế rồi, đứng ở bên ngoài chờ mệt lắm, đi vào nghỉ ngơi một lát thì có làm sao?"

Đừng làm như quen biết nữa, ta rất để ý. Mà ngươi rốt cuộc đến làm gì? Hơn nữa bây giờ rõ ràng là thời gian đi học, thì ra ngươi không đi học sao?

"Ta chỉ là muốn đến nghe ngóng một chút xem có tin đồn mới nào không thôi, Phạm Thống ngươi được lắm, có được quan tâm của Lạc Thị đại nhân, nghe nói cũng đã mắc nối với Âm Thị đại nhân rồi? Có bí quyết gì không vậy?"

Đừng nói như thể ta ra ngoài là để buôn chuyện có được không? Hơn nữa, trên cơ bản Âm Thị đại nhân có khả năng ngay cả tên của ta cũng còn không biết, thấy mặt có khi cũng nhận không ra.

"Còn có Lăng Thị đại nhân."

Cái kích thích này nhất định phải có, hắn vẫn luôn chờ cơ hội này.

"Cái gì --!"

Phản ứng của Mễ Trọng quả nhiên vô cùng kịch liệt, hắn kích động đến túm lấy vai của Phạm Thống không ngừng lắc, giống như muốn từ đó lắc ra thứ gì không bằng.

"Thật là quá đáng! Vì sao ngươi khiến người hâm mộ như thế! Ngươi đã nói chuyện với Lăng Thị đại nhân rồi à? Ngươi có nắm được tay của Lăng Thị đại nhân không? Chia cho ta với -- ngài ta với Âm Thị đại nhân rốt cuộc có gì không?"

Vì sao nhiều người như thế đều cảm thấy Lăng Thị đại nhân có một chân với Âm Thị đại nhân? Thật là quá thần bí, Lăng Thị đại nhân ngài rốt cuộc đã làm gì với Âm Thị đại nhân, bộ làm quá lắm à? Tôi thà tin rằng ngài có một chân với nữ vương còn hơn, chẳng phải ngay cả tắm rửa thay đồ ngài ta đều ở bên cạnh sao?

Phạm Thống lặng lẽ lấy giấy bút.

"Ngươi cầm giấy bút làm gì? ... cái gì ... <Không nói cho ngươi>? Ý ngươi là sao hả! Hơn nữa còn đòi dùng viết để biểu đạt ý của ngươi, đây khiến người cảm giác thật khó chịu! Ghi gì nữa vậy... <máy thông tin phù chú của ta là do Lăng Thị đại nhân tự tay làm>... ! AAA! Bán cho ta! Cầu xin ngươi! Bao nhiêu tiền ta cũng mua! Phạm Thống ta đối xử với ngươi tốt nhất có đúng không --"

Oa ha ha ha ha thật đã -- Chẳng qua ta sẽ không bán cho ngươi đâu, bên trong có cài đặt chức năng có thể tìm được liên kết nhóm của Âm Thị đại nhân với Lăng Thị đại nhân, đây là vô giá, biết đâu có lúc hữu dụng, bán cho ngươi ta chẳng phải sẽ mất sao?

"Ta trả năm ngàn xâu tiền! Năm ngàn xâu tiền!"

...! Năm ngàn xâu tiền! Đáng ghét! Ta động lòng rồi! Nhìn không ra Mễ Trọng vậy mà giàu như thế sao? Chờ một lát, có năm ngàn xâu tiền vẫn phải bôn ba trả nợ, hắn rốt cuộc nợ bao nhiêu hả?

"Có điều, xin để cho ta ghi sổ, ta không có tiền mặt, ngươi thấy thế nào?"

Đi chết đi.

"Phạm Thống! Đừng làm lơ ta mà! Ta cam đoan trong vòng một ngàn năm nhất định sẽ trả hết! Ta cam đoan!"

Có nhầm không vậy, ngươi một năm chỉ định trả năm xâu tiền thôi sao! Hơn nữa đừng bởi vì Cư Dân Tân Sinh hình như chỉ cần thay da là có thể sống mãi, mà tùy tiện khai ra số năm quá khoa trương này có được không!

"... Các người đang làm gì vậy?"

Cuối cùng là nhờ Chu Sa sau khi tan học trở về đuổi cái người kỳ quái này đi, Mễ Trọng còn ráng nói cho Phạm Thống phù văn máy thông tin của mình, nếu Phạm Thống hôm nào đổi ý thì phải liên lạc hắn, đây đương nhiên là không thể nào.

Mà Nguyệt Thoái mãi cho đến khi bọn họ sắp ngủ, cũng không có trở về.

Nguyệt Thoái, cậu đã chạy đi đâu?

Mặc dù đến lúc nên ngủ rồi, hôm nay mới xảy ra loại chuyện đó, nửa đêm ra ngoài cũng có nguy hiểm, nhưng Phạm Thống vẫn quyết định ra ngoài tìm người, Chu Sa thì ở lại phòng trông chừng lông gà với da gà.

Phạm Thống khi ra ngoài lại gặp phải Bích Nhu, dưới một phen giao tiếp câu trước không ăn nhập câu sau, Bích Nhu đại khái đã hiểu tình huống, cũng tự xung phong cùng đi tìm kiếm.

Kỳ thực Phạm Thống rất hi vọng cô có thể gọi Âm Thị hay Lăng Thị tới giúp, vậy có khả năng tìm được người nhanh chóng, nhưng hắn thực sự không mở được miệng, hắn sâu sắc cảm thấy đây là vấn đề do da mặt mài chưa đủ.

"Có rồi có rồi, tôi cảm thấy hẳn là ở phía Tây Nam ngoài thành, qua bên đó tìm đại khái có thể tìm được."

Cô cảm thấy?

Phạm Thống cảm thấy Bích Nhu cũng rất thần kỳ, sau khi cô nhắm mắt một hồi, đột nhiên nói một câu như thế, nhưng Phạm Thống cũng không có căn cứ để phủ định, cho nên đành làm theo cô nói, đi theo cô ra khỏi thành, đến phía Tây Nam tìm kiếm.

Sau khi đi một đoạn đường vẫn là không nhìn thấy người, nhưng đi tiếp sẽ đến gần vùng nguy hiểm, Phạm Thống có chút do dự, nhưng Bích Nhu không có ý quay lại, hắn cũng đi tiếp theo.

Căn cứ vào bản đồ trước kia lấy được từ chỗ Mễ Trọng, cứ đi tiếp thật sự là nơi sẽ bị quái vật giết trong chớp mắt đó. Nguyệt Thoái cậu thật sự ở bên đó sao? Chạy đến nơi nguy hiểm như thế làm gì?

"A, tìm được rồi."

Bích Nhu chỉ vào phía trước, đích xác có bóng người. Phạm Thống nhận ra nhờ mái tóc vàng kia, cậu đứng ở phía trước một vùng trống rỗng, tôn lên ánh trăng sáng ở phương xa. Cũng nhờ ánh trăng mà có thể nhìn rõ chỉ bằng một cái liếc mắt.

"Nguyệt Thoái!"

Phạm Thống từ xa gọi cậu, nhưng cậu không có phản ứng, cũng không có xoay người lại, sau khi hai người chạy bộ đến gần cậu, Bích Nhu cũng cảm thấy kỳ quái mà đi qua chạm vào cánh tay của cậu.

"Nguyệt Thoái, cậu làm sao lại chạy đến nơi này? Chúng tôi rất lo cho cậu... A!"

Sau khi Nguyệt Thoái xoay mặt nhìn Bích Nhu, đột nhiên dùng sức vùng khỏi tay của Bích Nhu, lùi lại một bước, khi Phạm Thống và Bích Nhu sửng sốt nhìn cậu, đều bị ánh mắt của cậu dọa cho nói không nên lời.

Đó là một loại ánh mắt hết sức căm hận, ở khi cậu dùng ánh mắt thế này nhìn chằm chằm vào Bích Nhu, Bích Nhu chỉ cảm thấy hết sức đáng sợ và khó hiểu.

Nếu như hận ý này là nhằm vào cô, đó là vì sao đây?

Ngay cả Phạm Thống cũng không hiểu hiện giờ là chuyện làm sao, hắn chưa từng thấy biểu hiện thế này của Nguyệt Thoái, cũng không biết cảm giác hận có thể được miêu tả cụ thể như thế thông qua ánh mắt.

"... Xin lỗi. Tôi vừa rồi làm sao vậy? Phạm Thống, Bích Nhu, các cậu làm sao lại tới đây?"

Đột nhiên, cảm giác đáng sợ kia cứ như thế biến mất. Đứng ở trước mặt bọn họ lại là Nguyệt Thoái trong ấn tượng của bọn họ, đang mang vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với bọn họ.

Chỉ là trong ôn hòa đó, hình như vẫn có một tia ai thương mờ nhạt.

"Phải là bọn tôi hỏi cậu làm sao lại đến đây mới đúng chứ! Cậu nửa đêm không trở về, mọi người rất lo cho cậu đó!"

Có lẽ muốn hòa hoãn tâm tình bị dọa vừa rồi, Bích Nhu lên giọng giáo huấn, nghe lên có mấy phần giống như hỏi tội.

"Ơ... Tôi chỉ là ra ngoài khuây khỏa, xin lỗi, chúng ta trở về thôi."

Nguyệt Thoái sau khi nói xin lỗi đơn giản, liền tỏ vẻ muốn theo bọn họ trở về, dù sao tìm được người vẫn là quan trọng nhất, cậu thoạt nhìn cũng không muốn nói gì, vậy thì truy hỏi phần lớn cũng hỏi không ra.

Đêm nay đã trở thành một cái bí ẩn, hơn nữa sợ rằng chưa chắc có ngày giải khai.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Cái gọi là bạn bè, rốt cuộc hiểu sâu hơn, hay là duy trì giao tình bình thường tốt hơn đây?

Đối với tôi mà nói, tôi vẫn là muốn quan tâm đến Nguyệt Thoái, mặc dù càng đào sâu sẽ càng cảm thấy cậu ấy không đơn thuần, nhưng ít nhất tính cách có vẻ vẫn rất đơn thuần, hơn nữa cậu ấy là người tốt, nếu như bối cảnh của cậu ấy không đơn thuần, vậy cũng là lỗi của người khiến cậu ấy trở nên không đơn thuần.

Hôm nay mặc dù thành công bảo vệ da gà với lông gà, cũng đã chỉnh đốn sơ Mễ Trọng, nhưng hình như cảm thấy không vui lắm.

A -- Tôi đối với tình huống không hiểu rõ, luôn luôn sẽ cảm thấy rất phiền muộn --

Hơn nữa, từ đầu đến đuôi có quan hệ gì với Bích Nhu à? Chẳng lẽ Nguyệt Thoái cậu kỳ thực cũng thầm yêu người ta, cho nên ghen?... Tôi cảm thấy tôi thật nông cạn khi nghĩ như thế, tôi căn bản chỉ là muốn tùy tiện tìm lý do để tránh né sao?

Bất luận thế nào, hi vọng sáng mai sau khi thức dậy mọi thứ sẽ có thể khôi phục quỹ đạo chính, cũng hi vọng Nguyệt Thoái có thể vui vẻ hơn một chút, tôi vẫn thích dáng vẻ cậu ấy lộ ra nụ cười thật lòng, dạo này mỹ thiếu niên đều có phong trào ra vẻ ngầu không cười sao?

Tôi cảm thấy khá bi ai chính là, tôi cho dù không cười cũng không ngầu nổi. Đây rốt cuộc là vấn đề ở mặt hay là vấn đề tính cách đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top