Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 2: Tỷ võ chiêu thân... cái đầu á

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỷ võ chiêu thân? Không ném tú cầu được à? Tôi cảm thấy ném tú cầu đơn giản hơn!" -- Phạm Thống

"Tú cầu mà Âm Thị ném xuống, chụp được chắc nổ tan xác mất?" -- Lăng Thị

Bởi vì Lạc Thị nôn nóng nghiên cứu bút ký, Phạm Thống với Nguyệt Thoái cũng hiểu tâm tình của cậu, nên không cần cậu tiễn bọn họ ra ngoài nữa. Dù sao vừa rồi cũng mới đi qua một lần, muốn tự mình đi ra Thần Vương Điện cũng không khó như thế, ít nhất ở đây đỡ hơn cái địa hình như mê cung ở Phù Chú Hiên nhiều, đằng nào cũng đi ra được thôi.

Lúc ra khỏi Huy Thị Các, không có gặp gỡ nữ vương sống ở cách vách, tốt lắm.

Lúc đi đến để tứ điện, không có đụng phải Vi Thị người sống ở đây, tốt lắm.

Lúc đi đến đệ tam điện... rất tiếc, Âm Thị đang chơi đùa ở gần lối ra vào, trực tiếp chạm mặt, thất bại.

Lúc đến rất thuận lợi, lúc ra thì không thuận lợi như vậy nữa, xem ra nhất thời nửa khắc vẫn là đi không được rồi.

"A, tiểu Nguyệt các ngươi sao lại từ bên trong đi ra? Các ngươi đến lúc nào vậy?"

Bởi vì trước đó lúc ở Huyền Điện, Âm Thị và Lăng Thị đã rời khỏi trước, cho nên hắn cũng không biết chuyện Lạc Thị rủ bọn họ đến Huy Thị Các quét dọn.

Chẳng qua, đối với việc Âm Thị không nhớ được tên của mình nên dứt khoát bỏ luôn khỏi gọi, Phạm Thống vẫn rất có ý kiến -- dù cho hắn cũng không thể làm được gì.

"Âm Thị đại nhân, ngài là đang...?"

Nguyệt Thoái nhìn Âm Thị, rồi nhìn sinh vật nhỏ nhắn đang cảnh giới bên chân hắn, trong mắt để lộ mấy phần khó hiểu.

"A, đây là con mèo trước kia ta nhặt dược ở chỗ này, ta mang nó ra ngoài chơi."

Âm Thị vừa nói, vừa vươn tay xách con mèo nhỏ đang căng thẳng không thôi kia lên, hoàn toàn phớt lờ sự vùng vẫy và tiếng kêu kháng cự của nó.

Tôi cảm thấy nó hình như không thích ngài lắm, Âm Thị đại nhân.

"Thần Vương Điện có mèo để nhặt...?"

Nguyệt Thoái tỏ vẻ cổ quái, hình như cảm thấy chuyện này hết sức kỳ dị.

Bất luận thế nào, ít nhất đây là một con mèo tam thể chân chính, mà không phải con ma thú dị dạng nào đó bị Âm Thị gọi là mèo tam thể.

"Ừ, Lăng Thị nói, nuôi mèo thì không thể cứ nhốt suốt, phải thả ra ngoài chơi, cho nên ta mang nó ra ngoài chơi."

Âm Thị vừa nói, vừa bắt đầu chơi trò tung lên cao, ném con mèo nhỏ kia lên thật cao rồi chụp, tức thì tiếng meo meo không dứt bên tai.

Tôi cảm thấy, con mèo này tội nghiệp quá, ngài vẫn là nhốt nó trở lại đi, như vậy có thể nó sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.

"A, thoạt nhìn có vẻ rất vui, có tinh thần chưa kìa!"

Ngài hoàn toàn hiểu lầm rồi!

"Mấy chuyện như nuôi mèo này, ngài hẳn là có thể căn dặn người khác xử lý mà..."

Nguyệt Thoái khéo léo nói. Theo như Phạm Thống thấy, cậu chỉ thiếu mỗi việc không trực tiếp nói "ngài căn bản không thích hợp nuôi mèo" thôi.

"Nhưng... là do ta nhặt về, cho nên ta cần chịu trách nhiệm chứ, làm sao có thể giao cho người khác đây?"

Đàn ông có ý thức trách nhiệm thì rất tốt, nhưng theo tôi thấy, ngài còn không bằng phóng thích nó.

"Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi về trước đây."

Đối với chuyện con mèo nhỏ, bọn họ tự cho rằng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, vậy thì vẫn là đừng tiếp tục quấy nhiễu người và mèo nữa mới phải, thế là, Nguyệt Thoái bèn cùng với Phạm Thống cáo biệt.

"A, khoan đã, đón năm mới xong có hoạt động náo nhiệt, nhớ phải tham gia đấy nhé."

Âm Thị không có thả bọn họ đi đơn giản như thế, vẫn là gọi bọn họ lại, tiến hành tuyên truyền quảng cáo bất minh.

Hoạt động náo nhiệt... là cái gì mà tỷ võ chiêu thân gì gì đó hình như đã nói ở Huyền Điện sao?

"Là hoạt động gì vậy?"

Người ta cũng đã nói rồi, không biểu đạt một chút hứng thú, hình như có vẻ không được tung hứng cho lắm, cho nên Nguyệt Thoái đã hỏi một câu.

"Là hoạt động hằng năm của Đông Phương Thành, lúc khai mạc Ngũ Thị Đông Phương Thành bọn ta sẽ đi lên tỷ võ chiêu thân đấy!"

...

Nói cái gì vậy hả... đây rốt cuộc là đang nói cái gì? Mỗi năm một lần còn tỷ võ chiêu thân, vậy là một năm kết hôn một lần sao? Đánh thắng thì có thể làm vợ chồng một năm? Nữ vương có xuống sân không? Mà mấy người toàn là nam, tức là bảo phụ nữ lên thi sao?

Nếu là như vậy, Lạc Thị rất nguy hiểm đi? Cứ thế không biết gả cho người qua đường kỳ quái nào, sau đó Vi Thị đại nhân đại khái sẽ chẳng được săn đón cho mấy, Âm Thị đại nhân ngài nếu như không nương tay, chỉ sợ gả đi không được, mà đội ngũ xếp hàng Lăng Thị đại nhân hẳn là sẽ dài đến ngoài thành đi, nhưng nhìn màu sắc của tua rua, ngoại trừ Âm Thị đại nhân ngài, còn ai có bản sự đánh bại ngài ta để cưới về nhà đây...?

Nếu thật sự muốn tỷ võ chiêu thân, Bích Nhu hẳn là liều chết cũng sẽ đánh bại người tham gia thi đấu khác, để ở cùng với Âm Thị đại nhân nhỉ?

Không đúng, cô ta cũng đã nói không gả, ố ồ...

Chẳng qua chỉ có bốn chữ tỉ võ chiêu thân này, trong đầu Phạm Thống đã xoay qua một đống thứ vớ vẩn, không biết có thể nói là đầu óc quá linh hoạt hay không.

"Âm Thị đại nhân, tỉ võ chiêu thân là...?"

Nguyệt Thoái cũng khó có thể lý giải danh từ này làm sao lại xuất hiện, nên nói là chả có ai hiểu nổi đi.

"Cách khai mạc của đại hội tỷ võ, bọn ta sẽ phụ trách đi lên mở màn, dùng thi đấu làm mẫu để kêu gọi khán giả tới xem."

Này! Đây khác với tỷ võ chiêu thân lắm đấy! Ngài đừng cho rằng đây có thể tóm gọn thành bốn chữ tỷ võ chiêu thân có được không! Hại chúng tôi hiểu lầm hết rồi!

"Tiểu Nguyệt! Ngươi sẽ tham gia chứ? Hẳn là bắt đầu báo danh rồi, không cần chi phí báo danh."

Ngài vì sao chỉ hỏi Nguyệt Thoái? Bởi vì bộ dạng tôi có đi cũng chỉ là làm bia đỡ đạn sao?

"Tôi... chắc là sẽ không đi đâu."

Mặc dù Âm Thị tỏ ra rất mong đợi cậu tham gia, nhưng Nguyệt Thoái hình như không có hứng báo danh.

"Ơ? Vì sao? Top năm có thể khiêu chiến với Ngũ Thị, rất nhiều người vì để có thể quang minh chính đại đập Vi Thị chết tiệt một trận mà nỗ lực đấy."

Ngài có phải đã nhầm cái gì rồi đúng không, cũng đâu phải top năm có thể tùy thích chọn một vị Thị đại nhân để đánh cho đã, chỉ là nếu khiêu chiến, dựa vào thực lực tua rua màu tím đậm của Vi Thị đại nhân, chỉ sợ là bị ngài ta đánh một trận mới đúng đi?

Còn nữa, trận đấu này không có phần thưởng hấp dẫn nào khác sao?

"Nếu như ngươi cảm thấy một chọi một không có tính khiêu chiến, không vui, cũng có thể tham gia thi đấu đoàn thể nữa!"

Âm Thị đại nhân, đánh giá của ngài đối với Nguyệt Thoái thật là cao, mặc dù tôi cũng cảm thấy cậu ấy rất mạnh, nhưng người bình thường hẳn là sẽ không dưng muốn chuốc lấy phiền toái cho mình, mang theo cái của nợ để thượng trận.

Nhưng Nguyệt Thoái sau khi nghe xong câu này, vẫn thật sự nghiêm túc nhìn Phạm Thống.

"Phạm Thống, cậu... có hứng thú không?"

... Bây giờ là sao, nếu tôi có hứng, cậu sẽ mang tôi đi nếm trải cuộc đời à?

"Có trừng phạt gì không?"

Không phải, tôi muốn hỏi có phần thưởng gì cơ!

"Trừng phạt? Thi đấu không có quy định nghiêm khắc nào đâu, cho dù giết người trên đài cũng sẽ không sao."

Oa! Từ từ đã! Vậy thượng đài sẽ có nguy cơ bị giết sao!

"Chết trong thi đấu, sống lại có tính tiền không!"

Có khả năng là bởi vì chuyện này quá quan trọng, lúc Phạm Thống hỏi vậy mà không bị đảo ngược.

"Hử? Đương nhiên tính chứ. Lăng Thị nói, đại hội tỷ võ mỗi năm là hoạt động trọng đại kiếm lợi nhuận cho Đông Phương Thành, cho nên càng nhiều người tham gia càng tốt."

...

Lăng Thị đại nhân, ngôn luận tinh ranh này của ngài thực sự là quá tà ác. Âm Thị đại nhân, ngài có thể vô tư nói ra cho để cho tầng lớp bị bóc lột biết, ngài cũng thật không phải vừa đâu.

Nói như vậy, trên lôi đài xảy ra hung án, các ngài trái lại sẽ vui mừng?

Đây rốt cuộc là quốc gia gì vậy hả...

"Thật sự không tham gia sao? Mọi người cùng tham gia sẽ náo nhiệt hơn đó. Tiểu Nhu cũng không tham gia, thế này thật là chán..."

Bích Nhu nếu như tham gia, xước miếng da, ngài có phải là sẽ bằm xác người ta thành vạn mảnh?

Sau khi Âm Thị không quá cam lòng mà bỏ cuộc thuyết phục, Phạm Thống với Nguyệt Thoái cuối cùng cũng có thể rời khỏi Thần Vương Điện rồi, lúc này con mèo tội nghiệp kia đã bị Âm Thị chơi cho choáng váng, Phạm Thống cũng chỉ có thể cầu nguyện nó có thể gặp được một thời cơ tốt để thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Âm Thị.

◊◊◊◊

Trên đường từ Thần Vương Điện về túc xá, lại gặp phải người không có mắt đến tìm Nguyệt Thoái quyết đấu.

Cảm giác suốt ngày bị cản lại trên đường rất là không tốt, ngay cả Phạm Thống không phải người đương sự cũng có loại cảm giác "sao tới hoài vậy", quan trọng hơn là, đánh gục những người này cũng sẽ không lấy được chỗ tốt nào, chỉ là lãng phí thể lực với thời gian mà thôi, cho nên mới càng cảm thấy phiền.

Ngày đầu tiên của năm mới đã có người nghĩ quẩn, cần gì phải thế đây.

"Ngươi muốn tìm ta quyết đấu?"

Nguyệt Thoái nhìn người xa lạ không biết sống chết trước mặt, giống như xác nhận mà hỏi lại lần nữa.

"Đúng! Nếu sợ thì cầu xin tha thứ đi!"

Tên này ở đâu ra vậy?

"Haiz."

Tay phải Nguyệt Thoái thuần thục đoạt lấy tua rua của đối phương, tay trái thoáng cái chặt cho đối phương bất tỉnh, kết thúc, thu dọn.

"Nguyệt Thoái, cậu có thể vơ vét tài vật trên người hắn không?"

"Tôi" bị đảo thành "cậu" mất rồi. Dù sao cũng không khác biệt, để cậu làm hay tôi làm đều được, dê béo dâng tận miệng, khoản thu nhập đầu tiên của năm mới yeah.

"Như vậy... chẳng phải biến thành cướp của giữa đường rồi sao?"

So với Phạm Thống, Nguyệt Thoái quả nhiên vẫn có nhiều lương tri hơn, nhưng Phạm Thống tin rằng đây là bởi vì cậu vẫn chưa thể nghiệm được sự tàn khốc của sinh tồn, mới có thể khăng khăng làm một chính nhân quân tử.

"Có sao đâu! Chúng ta không cướp hắn, chó qua đường cũng sẽ cướp thôi!"

Tôi lần đầu tiên biết được "người" có thể đảo ngược thành "chó". Tôi cảm thấy đảo ngược thành súc sinh còn có lý hơn, vì sao lại là chó đây? Bằng không đảo thành quỷ cũng có thể chấp nhận mà.

Nếu như muốn nghiêm túc nghiên cứu, từ trái nghĩa của "chó" hẳn là "thần" mới đúng, dù sao thì DOG đảo ngược lại chính là GOD rồi, điều kiện là nguyền rủa biết tiếng Anh.

"Nhưng mà..."

Nguyệt Thoái hình như vẫn muốn khuyên hắn từ bỏ hành động thất đức này, chẳng qua vào lúc đó, lại nhảy ra một người khác.

"Này! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Ta nhìn tóc của ngươi rất khó chịu!"

Kẻ tìm chết số 2 của năm mới lại tới rồi, Nguyệt Thoái nhíu mày, không nói gì nhiều, chỉ vươn tay tỏ ý hắn đưa tua rua ra, sau đó như mọi khi lấy tốc độ sấm chớp đánh ngất người ta.

"Phạm Thống, tôi thấy vẫn là..."

Lời của Nguyệt Thoái lần thứ hai bị cắt ngang, nguyên nhân nằm ở người thứ ba xông ra yêu cầu quyết đấu. Lần này Nguyệt Thoái không thèm nhìn thẳng, thậm chí cũng không nhận lấy tua rua, đã trực tiếp đánh ngất rồi.

"Phạm Thống, trên người ba gã này, thích lấy cái gì tùy cậu."

Nguyệt Thoái mặc dù cười, nhưng mắt lại không có độ ấm, xem ra đã bị chọc giận rồi.

"Ồ."

Vạn tuế! Tôi thích nhất là nhặt được đồ có sẵn!

Vơ vét xong ba người, Phạm Thống khoái trá chiếm được ba túi tiền, mặc dù tiền bên trong không nhiều, nhưng đối với người vẫn đang vác nợ trên lưng như hắn, cũng không phải là ít.

Hiện giờ trên người Nguyệt Thoái đang phát tán một loại khí tức mà chỉ cần là người có chút ý thức nguy cơ đều sẽ không muốn đến gần, đây khiến Phạm Thống cảm thấy tiếc nuối. Nếu cậu tiếp tục duy trì bộ dạng vô hại ban đầu, loanh quanh thêm vài vòng là có nhiều thu nhập hơn rồi.

"Nguyệt Thoái, cậu tức giận rồi?"

Trước đây ở trên đường gặp phải quyết đấu, trong thời gian ngắn gặp nhiều lần, Nguyệt Thoái cũng sẽ tỏ ra không vui rõ rệt, Phạm Thống đã rất quen rồi.

"Ừ. Tôi không thích cảm giác bị kẻ yếu bức bách động võ. Quyết đấu nên là một chuyện nghiêm túc hơn, mà không phải trò đùa."

Mỗi một người trong bọn họ đều rất nghiêm túc mà, tôi nghĩ, không ai trong số họ là đang đùa với cậu đâu.

Tóm lại, cậu cảm thấy bọn họ đều không đáng là đối thủ cho cậu động thủ, đúng chứ?

"Phạm Thống, phía trước hình như là người cậu quen biết..."

Nguyệt Thoái đột nhiên nói câu này, Phạm Thống liền thuận theo đưa tầm nhìn lên phía trước.

"Yo! Phạm - Thống -"

Móa, là Mễ Trọng!

Ngày đầu tiên của năm mới đã đụng phải Mễ Trọng, nghĩ làm sao cũng cảm thấy rất tồi tệ! Đừng qua đây, đừng phá hoại tâm tình tốt của ta!

"Phạm Thống! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, đi đâu đấy, ngày nghỉ cũng không ở trong túc xá?"

Mễ Trọng vẫn như mọi khi nghênh đón bằng nụ cười nghề nghiệp tươi rói, nhưng có trời đất chứng giám mỗi lần hắn tìm tới gần như đều không có chuyện gì tốt, Phạm Thống vẫn là rất khó tỏ ra sắc mặt tốt cho hắn xem.

Ngày nghỉ vốn là nên ra ngoài đi lại khắp nơi chứ? Cuộc sống mà ngày nghỉ đều ở trong nhà, bình thường mà nói mới là có vấn đề mới đúng...

"Chúng tôi đi viếng Huyền Điện."

Nguyệt Thoái trả lời giúp Phạm Thống, Mễ Trọng sau khi nghe xong "ồ" một tiếng, ngay sau đó bắt lấy cái đề tài này.

"Thế nào, có rút thăm không? Thăm ở đó rất là nói trúng tim đen, có đôi khi cũng không tốt cho tim lắm."

Ta đã thể nghiệm qua rồi, thật là cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.

"Ngươi rút được cái gì?"

Chuyện có gặp được Lăng Thị ở Huyền Điện, Phạm Thống làm biếng nói với Mễ Trọng, hắn thế nhưng không muốn bị một tên đàn ông túm lấy kêu rên ở giữa đường, nghĩ thôi đã cảm thấy đây không phải một cái kinh nghiệm thoải mái.

Chẳng qua, Lăng Thị đại nhân rút được thăm hiền thê lương mẫu, đây biết đâu có thể làm thành tình báo bán cho hắn?

"Ta ấy hả, dù sao thăm ở đó rút xong cũng chỉ sẽ khiến tâm tình không tốt, cho nên không rút nữa."

... Thật là có tầm nhìn xa.

"Phạm Thống, ta đến tìm ngươi là có chuyện muốn nói cho ngươi, ngươi biết sau khi kỳ nghỉ tết kết thúc, có cái đại hội tỷ võ được tổ chức mỗi năm ở Đông Phương Thành không?"

Mới nghe ở chỗ Âm Thị xong, không ngờ Mễ Trọng lại nhắc đến, hôm nay đúng thật là có duyên với cái đại hội tỉ võ này.

Phạm Thống gật đầu, Mễ Trọng liền nói tiếp.

"A, ngươi biết à, vậy thì dễ làm rồi, ta đã giúp ngươi báo danh rồi."

Hả.

Hả... chậm đã --! Ngươi vừa mới nói cái quái gì vậy!

"Báo danh cái gì chứ! Cái gì với cái gì hả!"

"Ha ha ha, ngươi bình tĩnh cái đã, ta giải thích với ngươi nè."

Bĩnh tĩnh cái con khỉ! Ngươi tốt nhất là giải thích rõ cho ra, bằng không ta bảo Nguyệt Thoái chém ngươi một đao!

"Người mới đến Đông Phương Thành, trải qua các hoạt động rửa tội, cũng là điều kiện tất yếu để trưởng thành mà, huống hồ là hoạt động long trọng như vậy, ngươi làm sao có thể không góp mặt vào sự kiện lớn này chứ?"

Mễ Trọng nói một cách rất là đường hoàng chính đáng, có điều Phạm Thống cũng chẳng hề chịu thua.

"Ai quan tâm! Cho dù ngươi không báo danh, ta cũng sẽ đi!"

Ta là nói ngươi báo danh rồi ta cũng sẽ không đi --!

"Há? Ngươi vẫn thật là có lòng cầu tiến, dũng khí đáng khen, sớm biết vậy ta đã không làm chuyện thừa thãi rồi."

Bị hiểu lầm như vậy, ấm ức trong lòng Phạm Thống thật là không biết tiết chỗ nào.

"Nếu đã như vậy, thì phải xuất trận tham gia thi đấu đàng hoàng, vắng mặt không có lý do sẽ bị phạt tiền đấy."

Nghe thấy Mễ Trọng nói như vậy, Phạm Thống tức thì lại có chút nổi khùng.

"Vì sao!"

Ta đã đủ nghèo rồi, mới không muốn vì chuyện này mà bị phạt tiền đâu!

"Đây là quy định mà, muốn mọi người tôn trọng cuộc thi. Vắng mặt không lý do một trận, phạt hai trăm xâu tiền, đắt lắm đó."

Vắng mặt một trận phạt hai trăm xâu tiền.

Chết một lần nợ một trăm xâu tiền.

Rốt cuộc bên nào lỗ hơn?

Vấn đề là, có mặt chưa chắc sẽ chết, chết rồi thì tổn thất một trăm xâu tiền, trận sau nếu như vắng mặt cũng phạt hai trăm xâu tiền, chết rồi thì lại sẽ bay mất một trăm xâu tiền...

Chờ một chút, nếu như chết rồi, hẳn là sẽ không có trận sau rồi đi? Nếu như vắng mặt, có phải là cũng không có trận tiếp theo?

"Làm thế nào mới sẽ không bị loại hả?"

"Ngươi chỉ cần liên tục thắng thì sẽ không bị loại rồi mà? Mặc dù ngươi hẳn là không có khả năng lắm."

Ta là muốn hỏi người làm sao thoát khỏi trận đấu! GÀO!

"Thi đấu đơn rất chu đáo, thua rồi còn sẽ có vòng sống lại cho kẻ bại trận, đừng phiền não."

Chu đáo cái búa! Đây là hắc tâm thì có!

"Đúng rồi, trong thi đấu nếu như đánh chết đối thủ, được thưởng mười xâu tiền đó."

...!

Vậy tỉ lệ chết chẳng phải càng cao à! Hơn nữa đây là cuộc làm ăn chỉ có lãi không thôi sao! Chết một người, Đông Phương Thành liền kiếm được một trăm xâu tiền, mới cho hung thủ một phần mười!

"Nếu như đến được top 5, sẽ có được tư cách khiêu chiến mấy vị Thị đại nhân, hơn nữa tua rua có thể trực tiếp thăng lên một cấp lớn đó!"

Cái gọi là một cấp lớn có nghĩa là trực tiếp nhảy ba bậc thăng lên một màu, ví dụ như Phạm Thống bây giờ là tua rua màu lục cỏ, nhảy ba bậc chính là lướt qua tua rua màu lục đậm với tua rua mà lam nhạt, trực tiếp biến thành tua rua màu lam, biên độ tăng lên xác thực khả quan, tiền lương cũng thoáng cái tăng vọt, nhưng, top năm cũng quá khó rồi đi.

"Ngươi rốt cuộc vì sao quang minh chính đại báo danh giúp ta?"

Lần này từ "lén lút" bị vặn thành quang minh chính đại, chẳng qua ngữ ý hình như cũng không sai.

"Vì tốt cho ngươi đó mà, phục vụ giùm ngươi..."

"Gạt quỷ!"

Lần này thì đảo người thành quỷ, mà không phải chó nữa, logic kiểu gì vậy?

"Ta là người phụ trách hướng dẫn cho ngươi mà, nếu như ngươi đánh thắng vậy ta cũng có chỗ tốt."

Mắt thấy lấp liếm không được, Mễ Trọng cuối cùng cũng nói thật.

"Ngươi cái đồ..."

Phạm Thống đã không còn biết nên nói hắn thế nào nữa. Lỡ như mắng chửi nói ra khỏi miệng lại biến thành khen ngợi, vậy cũng chỉ khiến mình càng tức thôi.

"Riêng ngươi có báo danh không?"

Nguyệt Thoái nãy giờ an tĩnh rất lâu ở bên cạnh, bây giờ mới nói một câu như vậy.

"Ta? Ta nào có rảnh rỗi đến thế, hơn nữa một tên tua rua màu lục nhạt như ta thượng trận chẳng phải là tìm chết sao?"

Khi Mễ Trọng nói ra những lời này với thái độ tùy tiện, Phạm Thống thật sự rất muốn đập hắn một trận.

Ngươi cũng biết tua rua màu lục nhạt thượng trận là chịu chết, vậy tua rua màu lục cỏ chẳng lẽ sẽ khác sao --!

Hơn nữa tua rua màu lục cỏ này hoàn toàn chả có tí liên quan nào với thực lực của ta!

Tua rua màu lục đậm của Nguyệt Thoái, ở phương diện nào đó mà nói cũng hoàn toàn không có quan hệ với cậu ấy, nhưng ý nghĩa của cái hoàn toàn không có quan hệ này thì khác với Phạm Thống.

"Nếu ngươi đã biết nguy hiểm, gài người khác như thế thì không được tốt cho lắm nhỉ."

Nguyệt Thoái nhàn nhạt nói. Xem ra tâm tình không được vui của cậu từ nãy đến giờ vẫn chưa tiêu tán.

"Ơ..."

Có lẽ là không thiện trường ứng phó kiểu nói lạnh nhạt và đứng đắn này, Mễ Trọng thoáng chốc đã cạn từ.

"Nhằm thể hiện thành tâm tham dự hoạt động một cách nhiệt tình, ngươi cũng nên đi báo danh, có phải không?"

Mặc dù tuổi của Nguyệt Thoái nhỏ hơn Mễ Trọng, sợ rằng còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khí thế lộ ra trong lời nói hờ hững của cậu, không biết vì sao khiến cho Mễ Trọng rất khó nói không.

"Ngươi sẽ đi báo danh chứ?"

Nguyệt Thoái mỉm cười, đồng thời trông có vẻ như vô tình bóp nát cây gậy gỗ vét được trên người ba tên khiêu chiến vừa rồi.

"... Đương nhiên, sự kiện lớn mà! Ta đi trước một bước đây, có duyên gặp lại nhé Phạm Thống --"

Trán Mễ Trọng toát mồ hôi lạnh, lập tức cảm thấy chuồn là thượng sách, vội vàng rời khỏi chốn thị phi này, sinh mạng sẽ được đảm bảo hơn.

Hừ! Đáng đời! Để xem ngươi đến lúc đó ở trên lôi đài biểu hiện làm sao! Lăng Thị yêu dấu của ngươi cũng sẽ xem đấu đấy, để xem ngươi có thể biểu lộ phong thái gì.

... Có điều, Nguyệt Thoái à, lực tay của cậu thật là càng ngày càng đáng sợ rồi, chẳng trách nắm cơm lần trước cứng như đá ăn không nổi, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đau lòng quá.

"Phạm Thống, bắt đầu từ mai huấn luyện đặc biệt đi, tôi sẽ dạy cậu thật tốt."

Nguyệt Thoái thở dài, đề xuất biện pháp ứng phó nguy cơ trước mắt.

Không phải chứ? Kết thúc kỳ nghỉ tết xong là bắt đầu rồi, cũng chẳng được mấy ngày, có kịp không?

"Nguyệt Thoái, cậu không tham gia sao?"

Phạm Thống đáng thương nhìn Nguyệt Thoái, ánh mắt chan chứa khẩn cầu kia khiến Nguyệt Thoái ngẩn ra một chút.

"Hả?"

"Thi đấu đoàn thể! Thi đấu đoàn thể!"

Mặc dù như vậy rất hèn hạ, nhưng dưới khát vọng cầu sinh, Phạm Thống vẫn là mặt dày tỏ rõ ý của hắn.

"Nói đến cùng, cậu vẫn không muốn nỗ lực nâng cao rèn luyện à..."

"Đúng! Nguyệt Thoái cậu phải cứu tôi! Tôi không muốn sống đâu!"

Tôi là nói tôi không muốn chết đâu, tôi không phải uy hiếp cậu nói cậu không giúp tôi thì tôi sẽ không muốn sống nữa...

"Được thôi. Chúng ta đi nghe ngóng thử xem vậy."

Vạn tuế! Nguyệt Thoái quả nhiên là người tốt! Uổng công tôi chuẩn bị sẵn nước mắt nước mũi khóc lóc, vậy mà chưa cần dùng đã thành công rồi!

Thế là, vốn định về túc xá, lại biến thành chuyển hướng đến chỗ quản lý của đại hội tỉ võ để hỏi về chuyện báo danh thi đấu đoàn thể, con đường trở về túc xá này thật là trắc trở, giống như có đủ mọi chướng ngại trăm phương ngàn kế ngăn cản bọn họ.

Khi nghe nói báo danh thi đấu đoàn thể cần phải có ba người, mặt của Phạm Thống lại suy sụp. Khó khăn lắm mới túm được một người tốt là Nguyệt Thoái, bây giờ tìm đâu ra thêm người tốt để giúp cái việc vất vả nhưng chẳng được bao nhiêu này?

"Chúng ta đi nhờ Bích Nhu..."

Tuy Âm Thị nói Bích Nhu không tham gia, nhưng chưa chắc không thể khuyên nhủ nhỉ?

"Không."

Trả lời của Nguyệt Thoái có thể nói là ngắn gọn và lãnh đạm. Phạm Thống suýt nữa quên Nguyệt Thoái có khúc mắc không biết tên đối với Bích Nhu.

"Bằng không thì còn ai..."

Ba người ba người... Hử? Tầng trên giữa dưới... Phòng ngủ của chúng ta hình như còn có một người mà nhỉ?

◊◊◊◊

"Không muốn."

Lúc bọn họ trở về túc xá, Chu Sa đã thức dậy rồi, nghe xong yêu cầu của Phạm Thống, cậu rất trực tiếp từ chối ngay lập tức.

Phạm Thống nhất thời không có khóc lóc chạy đi, cũng không tỏ ra nhăn nhó, chỉ là sau khi đờ ra mấy giây, xoay người vỗ vỗ vai của Nguyệt Thoái.

"Nguyệt Thoái, tới lượt cậu."

Nguyệt Thoái trong thoáng chốc cũng không hiểu ý của Phạm Thống, chẳng qua nếu Phạm Thống đã nói như vậy, cậu bèn hỏi lại lần nữa.

"Chu Sa, thi đấu đoàn thể cần ba người, nếu tôi với Phạm Thống, vậy còn thiếu một người, cậu thật sự không muốn cùng đi với chúng tôi sao?"

Sau khi đổi sang Nguyệt Thoái hỏi, Chu Sa liền rơi vào trầm mặc.

Cậu xem cậu xem! Tôi đã biết khuôn mặt này của cậu dùng rất tốt! Nếu không phải thân phận của Lạc Thị đặc thù, không thể chung nhóm với bọn tôi, tôi đã nhờ cậu đi thuyết phục cậu ta rồi, nhất định có tác dụng!

Ôi, nếu không phải cần ba người, hà tất gì vất vả như vậy, cậu một người đã có thể chọi hai rồi, quy định quả nhiên là thứ chết...

"Cậu muốn tham gia đại hội tỉ võ, vậy mà tìm Phạm Thống trước, không phải tìm tôi..."

Chu Sa đột nhiên hờn dỗi một câu như vậy, khiến Nguyệt Thoái hơi sửng sốt.

"Ơ... có gì khác biệt sao?"

Nguyệt Thoái... Thần kinh của cậu ở phương diện nào đó, hình như cũng to không kém Âm Thị đại nhân.

"Đương nhiên có khác biệt! Bởi vì nhất định phải cần ba người cho nên mới nghĩ đến tôi, chẳng phải đại biểu tìm tôi để gom cho đủ số sao!"

Đúng là tìm cậu gom cho đủ số mà, bởi vì chỉ cần một mình Nguyệt Thoái đánh lôi đài đã đủ rồi.

"Cái này..."

Nguyệt Thoái đại khái không nghĩ nhiều như vậy, vừa bị Chu Sa nói như thế, tức thì có chút xấu hổ.

"Cậu vậy mà muốn đi với Phạm Thống, không phải đi với tôi..."

Giọng điệu của Chu Sa nhất thời nghe lên có chút u oán, đây cũng khiến Phạm Thống rét run.

Nè nè, cậu muốn dùng giọng điệu này nói chuyện, làm phiền biến thành con gái trước được không? Đây thực sự khiến người rất không thoải mái...

"Tôi vốn không có ý định tham gia, là bởi vì Phạm Thống bị người hãm hại báo danh, nên tôi mới..."

Nguyệt Thoái có chút cuống quýt giải thích, giải thích lên cũng có chút hoảng loạn.

"Muốn tôi đi với các cậu cũng được, tôi có điều kiện."

Chu Sa không có hứng tiếp tục nhìn Nguyệt Thoái khó xử, dưới so sánh, cậu vẫn muốn thứ thực tế hơn.

"Điều kiện gì?"

"Lần này tôi đáp ứng cậu tham gia thi đấu, về sau cậu phải vô điều kiện đáp ứng tôi ba yêu cầu."

Oa! Cái quái gì thế! Một đổi ba, quá hời rồi đi! Đâu ra hắc tâm trao đổi chứ!

"Vì sao là ba cái..."

Nguyệt Thoái hình như cũng mẫn cảm phát giác được sự bất hợp lý của con số này, Chu Sa thì trả lời một cách hùng hồn.

"Bởi vì nếu một cái, nhất định sẽ dùng hết ngay!"

Cậu rốt cuộc có bao nhiêu chuyện muốn kêu Nguyệt Thoái làm?

Vào lúc này, trong lòng Phạm Thống cũng không biết là hi vọng Nguyệt Thoái đáp ứng hay là đừng đáp ứng. Nếu như Nguyệt Thoái không đáp ứng, bọn họ sẽ không đủ để thành đội ngũ đoàn thể, nhưng nếu đáp ứng, Nguyệt Thoái hình như lại hơi bị lỗ...

Hơn nữa, truy cứu nguồn gốc, rõ ràng chính là vấn đề của riêng Phạm Thống, giờ lại bắt Nguyệt Thoái trả giá, thực sự là rất không ổn.

"Cậu có thể giơ ví dụ trước không, cậu sẽ đề xuất yêu cầu như thế nào...?"

Đối mặt với Chu Sa bất chấp lý lẽ, Nguyệt Thoái cũng không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ sợ tự bán mình lúc nào không hay.

Đúng thế đúng thế! Hỏi cho rõ là cần thiết, lỡ cậu lợi dụng cái ưu thế này, yêu cầu Nguyệt Thoái qua lại với cậu, vậy Nguyệt Thoái chẳng phải sẽ xong rồi sao?

A, kỳ thực tôi cũng không phải không tán thành các cậu qua lại, chẳng qua mọi người dù sao vẫn là vị thành niên, có thời gian để cân nhắc, huống chi Nguyệt Thoái cũng không biết có chấp nhận thể chất quái dị của cậu hay chưa, người ta có quá khứ tràn ngập thương đau, cậu vẫn là đừng hành hạ cậu ấy nữa nhé?

"Tôi sẽ không đề cập chuyện cậu làm không được, rất đơn giản."

Đùa cái gì vậy, đây rất chủ quan đấy, nếu như cậu bảo cậu ấy đi chết, vậy đích xác là làm được, nhưng chẳng đơn giản chút nào.

Nếu cậu bảo cậu ấy làm thịt tôi, vậy đó cũng là làm được, hơn nữa rất đơn giản, nhưng, nhưng làm sao vậy được chứ!

"Được thôi."

Nguyệt Thoái không dây dưa thêm, dứt khoát đáp ứng.

A a? Nguyệt Thoái cậu cứ như thế đáp ứng rồi? Cậu không sợ... Cậu thật sự không sợ cậu ta đề xuất yêu cầu lộn xộn gì sao?

"Tôi tin Chu Sa cậu sẽ không làm loạn, đáp ứng ba yêu cầu của cậu hẳn là cũng không có gì."

Dễ dàng tin người như vậy là sẽ không có nhận được gì tốt đâu -- Nguyệt Thoái --

Chu Sa ngẩn ra, đột nhiên sấn tới, hôn lên mặt Nguyệt Thoái một cái.

"Ừ, cậu quả nhiên là chàng trai tôi nhìn trúng."

"--"

Cú đột kích này khiến người đương sự là Nguyệt Thoái biến sắc, kẻ bàng quan Phạm Thống thì trợn mắt há hốc mồm.

"Cậu, cậu..."

Công năng dây thanh quản của Nguyệt Thoái nhất thời xảy ra chút vấn đề, nói chuyện không thể lưu loát được.

Người trẻ tuổi bây giờ đều to gan như thế sao? Nguyệt Thoái, mau nói tiếp đi, tôi thật sự rất muốn biết cậu định nói cái gì...

"Cậu... ít nhất cũng phải biến thành con gái rồi mới hôn chứ..."

Nguyệt Thoái cứng đờ nói xong lời cậu muốn nói, sắc mặt rất là thê thảm.

Phạm Thống thực sự không biết có nên phát biểu cảm nghĩ không. Nhưng cảm nghĩ hình như... cũng hơi nhiều.

"Ơ? Biến thành con gái là có thể?"

Chu Sa nói xong, thoáng cái trước mắt bọn họ lại hoa lên, Chu Sa phiên bản nữ như hoa như ngọc trước lồi sau cong kia liền xuất hiện, quần áo trên người vốn gọn gàng sau khi thân thể biến hóa thì trở nên ngắn nhỏ căng chặt, khiến người không biết nên đặt mắt vào đâu.

"Không! Tôi không phải ý này! Không được!"

Nguyệt Thoái la hét lùi lại né tránh Chu Sa đang xáp tới, hai người cứ như thế chơi trò đuổi bắt trong căn phòng túc xá nhỏ hẹp.

Ồ, Nguyệt Thoái, cậu thật là có không ít diễm phúc, nói không chừng xịt máu mũi cũng là một loại huyết quang chi tai? Mặc dù cậu vẫn chưa có xịt.

Nhưng các cậu đừng như vậy có được không? Còn tồi tệ hơn cả Bích Nhu với Âm Thị đại nhân nữa, người ta chỉ là bắn chớp bằng ngôn ngữ, còn các cậu thì sao? Xung kích tinh thần bằng hình ảnh? Bắt nạt tôi không có đối tượng ư? Có quá đáng lắm không?

Cứ tiếp tục như vậy, trinh tiết của Nguyệt Thoái sợ rằng không giữ được rồi. Nên nói đàn ông bị phụ nữ bạo ngược thì rất tồi tệ, hay là sẽ khiến người ngưỡng mộ vì được phụ nữ muốn chủ động đây...?

Nhưng, Chu Sa rốt cuộc có thể tính là phụ nữ không, điều này vẫn là tạm thời để đó...

"Chu Sa! Đừng giỡn nữa!"

Tiếng của Nguyệt Thoái có thể nói là đã kinh hoảng thất thố rồi, chẳng qua từ trong đuổi bắt của bọn họ, Phạm Thống phát hiện mình chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

"Cậu dừng lại đi!"

Chu Sa hoàn toàn không định từ bỏ, vẫn cứ ở phía sau bám sát nút.

Các cậu hoàn toàn phớt lờ trong phòng còn có một người khác phải không?

"Khụ! Khụ khụ khụ khụ!"

Phạm Thống không nhịn được phát ra chút tiếng động để thử tăng cường cảm giác tồn tại cho mình.

"Ho thì ra ngoài mà ho."

Chu Sa lườm hắn một cái, rõ ràng là đang chê hắn, nhưng lấy dung mạo của cô bây giờ, Phạm Thống bị trừng như thế vậy mà vẫn cảm thấy tim đập mạnh.

Đây, đây đã là cái gì chứ, đừng đầu hàng trước sắc đẹp! Chấn tác nào! Chu Sa có một nửa là nam!

"Phạm Thống, cậu làm sao đột nhiên ho... Oa!"

Nguyệt Thoái bởi vì nghe thấy tiếng ho của Phạm Thống nên phân tâm né không được tốt, tức thì rơi vào trong tay của Chu Sa.

"Bắt được cậu rồi --"

Khó khăn lắm mới tóm được Nguyệt Thoái, Chu Sa cười rất vui vẻ, chẳng qua, ở lúc Phạm Thống ở bên cạnh đang suy nghĩ Nguyệt Thoái liệu có bị đẩy ngã hay không, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

"Phạm Thống -- các cậu có trong đó không?"

Nghe giọng là Bích Nhu, Phạm Thống đi mở cửa, Chu Sa cảm thấy mất hứng mà biến trở về bộ dạng con trai, Nguyệt Thoái thì vội vàng thoát thân, kéo dãn khoảng cách.

"Ừ, khụ, Bích Nhu, chào năm mới."

Hiếm khi nói được một câu đúng, Phạm Thống thở phào. Mặc dù hắn với Bích Nhu không tính là quen thân lắm, nhưng hắn vẫn quyết định gọi thẳng tên, không thêm xưng hô tiểu thư gì kia, tránh cho phát sinh thảm kịch bị đảo ngược thành tiên sinh.

"Chào năm mới! Mọi người có đó không? Bọn tôi đã mua một số đồ ăn theo mùa, có phần dư ra, cho nên lấy qua chia cho các cậu."

Bích Nhu thân thiện chào hỏi, sau đó đưa giỏ qua.

"Ồ ồ, đừng khách khí, đừng khách khí."

Làm ơn, để tôi nói cảm ơn đàng hoàng một lần đi.

"Cậu nói chuyện cứ luôn kỳ quái như vậy nhỉ..."

Nếu không phải hai người kia đang bận nồng nhiệt với nhau, tôi cũng không muốn đến mở cửa đâu.

"Hôm nay tôi có đến viếng Huyền Điện đấy, các cậu có đi không?"

Đi viếng Huyền Điện, có lẽ là hoạt động xôm tụ vào dịp năm mới ở Đông Phương Thành, đề tài nói chuyện hôm nay gần như đều là cái này.

"Cô rút được thăm gì vậy?"

Phạm Thống nhìn vào bên trong, vừa hỏi Bích Nhu vấn đề này.

Nguyệt Thoái, cậu mặc dù trên biểu hiện lãnh đạm, nhưng vẫn có vẻ chú ý lắng nghe mà.

"Hm -- tôi rút được "cuộc sống tràn ngập bất ngờ", tôi cảm thấy đây thực sự không phải thăm gì tốt."

Bất ngờ? Ví dụ như ngày nào đó đột nhiên phát hiện Âm Thị đại nhân bắt cá hai tay gì đó sao?

"Được rồi, vậy tôi về trước đây, không quấy rầy nữa."

Bích Nhu đi rất nhanh, cũng không có hỏi bọn họ rút được thăm gì, đơn thuần chỉ là đến đưa đồ ăn.

Kỳ thực cô vẫn là người tốt, mặc dù như vậy, ba ngàn xâu tiền kia tôi vẫn sẽ không dễ quên đâu, hừ.

"Thì ra các cậu cũng có đi Huyền Điện à?"

Nghe giọng của Chu Sa, hình như cậu cũng có đi.

"Chu Sa, cậu cũng đi rồi?"

Sau khi kéo giãn khoảng cách, Nguyệt Thoái liền có thể nói chuyện bình thường với cậu, thật là đáng mừng.

"Đúng vậy, vận khí một năm vẫn là rất quan trọng, vận may rút thăm cũng không tệ, tôi rất hài lòng."

Trong số người quen biết, cậu là người đầu tiên nói hài lòng với thăm, Phạm Thống và Nguyệt Thoái không khỏi nổi lên tò mò.

"Vậy... cậu rút trúng cái gì vậy?"

Chu Sa vui sướng lấy ra một mẩu giấy nhỏ, khoe chữ phía trên ở trước mặt bọn họ.

"Là "chí tại tất đắc"." (nhất định sẽ có được)

"..."

Phạm Thống nhìn thấy Nguyệt Thoái rùng mình.

Haiz, Nguyệt Thoái, cậu bảo trọng.

◎ Lời bạt của Phạm Thống

Mới ngày đầu tiên của năm mới mà thôi, tôi làm sao cảm thấy giống như sẽ có một năm náo nhiệt vậy?

Có thể khẳng định chính là, tiếp đến phải cẩn thận một chút, cho dù kéo được Nguyệt Thoái giúp đỡ, đại hội tỉ võ cũng không phải là thứ dễ đối phó như vậy.

Đáng tiếc không phải là tỉ võ chiêu thân của Ngũ Thị Đông Phương Thành. Tôi cảm thấy nếu như là vậy, cả hoạt động sẽ thú vị hơn, càng đáng xem hơn nhiều, chỉ là mở sòng đánh cược đã ngày ngày mở không hết rồi đi, vì sao mấy vị đại nhân không thể hi sinh bản thân một chút, mang đến cho mọi người một vài lạc thú đây?

Nói đến, thi đấu làm mẫu mà Âm Thị đại nhân nói, cũng không biết là tiến hành thế nào?

Ngũ Thị chỉ còn lại bốn người, một người trong đó còn là Lạc Thị, so với ba người kia thì thực lực chênh lệch quá nhiều, rốt cuộc sẽ thế nào đây?

Sau đó, tôi lại nghĩ đến một cái vấn đề... Tôi có phải đã làm sai cái gì chăng?

Để một người rút phải một đống huyết quang chi tai tiếp cận lôi đài nơi dễ dàng xảy ra huyết quang chi tai, đây thật sự là việc chính xác sao?

Haiz, nói thật, so với lên lôi đài xảy ra huyết quang chi tai, Nguyệt Thoái cậu không bằng để cho Chu Sa kích thích một chút, phun máu mũi một tí để tiêu tai giải ách cho rồi... Nhưng cả buổi trời, người suýt nữa phun máu mũi là tôi, cậu mặc dù cả mặt đỏ bừng, cũng không có dấu hiệu phun máu mũi, đây có nhầm chỗ nào không?

Sau đó, tôi cảm thấy Chu Sa giống như nghĩ thông rồi, rốt cuộc đã quyết định phải phân tách đối tượng luyến ái của thể nam và thể nữ, cho nên muốn bắt đầu triển khai công thế rồi sao? Hay là cuối cùng quyết định trực tiếp tỏa định Nguyệt Thoái, là nam hay nữ đều mặc kệ? Đây thật là càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Bất luận thế nào báo danh thi đấu đoàn thể cuối cùng cũng đã hoàn thành, tiếp đến tự nhiên là phải nỗ lực tránh cho đền tiền trong thi đấu!

Tôi không muốn chết nữa! Tôi không muốn để nợ nần tiếp tục gia tăng nữa! Nếu cứ thế này, cho dù kiếm được bạn gái, tôi cũng không bỏ ra nổi sính lễ --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top