Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 4: Bút ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn mau chóng học xong chữ của Đông Phương Thành, như vậy lên lớp mới có thể ghi chép." -- Nguyệt Thoái

"Tôi hi vọng cậu mau chóng học xong chữ của Đông Phương Thành, như vậy lên lớp mới có thể truyền giấy." -- Phạm Thống

Trên đường từ hội trường về túc xá, Chu Sa quyết định đi lãnh lương thực công cộng, để Nguyệt Thoái với Phạm Thống về trước, bởi vì bọn họ đi được giữa chừng thì cảm thấy không có dục vọng ăn lương thực công cộng, muốn báo cho Chu Sa đừng lãnh phần của bọn họ nên mở máy thông tin phù chú, vì thế còn bị dính đạn của Âm Thị và Bích Nhu khi sử dụng chức năng trò chuyện nhóm.

"Âm Thị! Anh có đau không? Em lo cho anh quá chừng!"

"A, tiểu Nhu, ta nhớ em quá, chỉ cần nghĩ đến chúng ta đã ba tiếng đồng hồ chưa thấy mặt, vết thương của ta liền đau âm ỉ --"

"Vết thương của hắn đã khỏi hẳn không còn lại cái gì nữa rồi."

May mà trung gian còn kèm theo lời nói thẳng thừng của Lăng Thị làm giảm bớt bầu không khí màu hồng.

"Ủa? Trị lành rồi sao?"

"Ừ, Anh mang về phòng trị."

Tiếp đến, Bích Nhu cả một hồi không nói chuyện.

"A! Tiểu Nhu! Em làm sao không nói chuyện nữa? Đừng nghe lão già chết tiệt kia nói, chỉ là liệu thương mà thôi!"

"Ồ -- chỉ là liệu thương mà thôi --"

Lăng Thị lấy giọng điệu vô cùng kỳ diệu lặp lại một lần.

"Lão già chết tiệt, ngươi câm miệng!"

"Đùa giỡn người khác đến nỗi mình cũng bị thương, tiểu Nhu, em thích đàn ông thiểu năng như vậy?"

"A, thiểu năng cũng là một phần mị lực của Âm Thị mà."

"Nếu như hắn không đẹp trai em nhất định sẽ không nói như vậy."

So với chuyện Bích Nhu say mê Âm Thị đến nỗi bất chấp khuyết điểm của hắn, việc cô thẳng thừng công nhận Âm Thị rất thiểu năng, đây mới là chỗ khiến Phạm Thống không thể không bội phục.

Đích xác, căn bản chỉ có khuôn mặt kia thôi! Chỉ có khuôn mặt kia thôi đi!

"Um, cái này..."

Cô do dự rồi! Cô đã do dự dưới tình huống người yêu cũng đang nghe rồi!

"A! Tiểu Nhu! Ta vừa nhìn thấy em đã cảm thấy nhất kiến như cố, em chẳng lẽ không cảm thấy như vậy sao! Giữa chúng ta là có duyên phận! Là vận mệnh đưa em đến trước mặt ta!"

Ngay cả vận mệnh cũng lôi ra rồi... Rõ ràng chỉ là một sai lầm mỹ lệ đi?

"Là nhất kiến chung tình mới đúng, Âm. Năng lực ngữ văn của ngươi có lẽ còn phải rèn luyện thêm."

"Nào có! Là nhất kiến như cố!"

Lăng Thị hình như chẳng buồn tranh cãi với hắn, Phạm Thống với Nguyệt Thoái cũng bởi vì nghe không nổi mà tắt máy thông tin phù chú.

Cảm giác xung quanh thanh tĩnh trở lại thật sự rất tốt đẹp, trong đời người có lẽ có rất nhiều thứ không thể thiếu, nhưng tuyệt đối không thiếu ánh sáng lóa của người khác.

Xem như bọn họ đã trải qua ngày học đầu tiên trong bầu khí nhàn nhã.

Tiếp đến hẳn nên suy nghĩ, là làm thế nào ứng phó nghiệp học về sau, cộng với đại hội tỉ võ sắp đến, lần này thế nhưng không phải đi xem người ta đánh là được, mà mình phải thượng trận.

Khi đang suy nghĩ chuyện tương lai, Phạm Thống hình như hoàn toàn quên mất chuyện phát hiện bút ký của Huy Thị trước đó. Có lẽ là bởi vì chuyện không liên quan đến mình, cho nên mới quên sạch sành sanh, khi Lạc Thị hẹn bọn họ thảo luận chuyện này, hắn mới đột nhiên nhớ tới.

"Ờ ha! Tôi nhớ có chuyện này."

Khi hắn dùng vẻ mặt bừng tỉnh để nói ra câu này, Lạc Thị cũng mất hứng liếc hắn một cái.

"Cậu là nói cậu quên mất sao?"

Cậu phiên dịch đã quen lắm rồi mà. Chẳng qua loại ánh mắt trách cứ đó là thế nào... Tôi biết Huy Thị rất quan trọng đối với cậu, nhưng đối với tôi mà nói, ngài ta có hay không cũng thế.

"Tóm lại buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ, cũng tìm Nguyệt Thoái tới đi."

"Không được."

Lạc Thị biết hắn là nói "được", nhưng vẫn trừng hắn một lần mới rời khỏi.

Cái gọi là chỗ cũ, chính là quán cơm mà Lạc Thị lần đầu mời bọn họ ăn. Lạc Thị hình như rất thích khung cảnh và thức ăn của quán cơm đó, mỗi lần hẹn bọn họ là thường thường hẹn ở đấy.

Trên thực tế, so với đến Thần Vương Điện, Phạm Thống cũng thích hẹn ở đó hơn. Vừa được ăn uống lại không cần hồi hộp lo lắng, hơn nữa không có Âm Thị chuyên gia gây phiền phức xen vô, tốt biết bao nhiêu.

Nhưng mà, khi hắn muốn chuyển lời cho Nguyệt Thoái, mới nghĩ đến đây là cái vấn đề.

"Nguyệt Thoái, Lạc Thị vừa rồi không có tới tìm tôi."

"Hả...?"

Nguyệt Thoái khó hiểu ngẩng đầu lên.

Chết tiệt! Lạc Thị cậu là cố ý! Cậu biết rõ miệng tôi có tật, vì sao muốn bảo tôi chuyển lời chứ!

"Lạc Thị hẹn chúng ta sáng nay gặp, đến chỗ mới."

"Hơ?"

Nguyệt Thoái càng ngày càng mờ mịt rồi.

"Tóm lại cậu tan học đừng đi theo tôi!"

Sau khi Phạm Thống lần nữa nói sai, Nguyệt Thoái hiển nhiên bị một chút kinh hoảng mà trở nên hoảng hốt.

"Phạm Thống... tôi đã làm sai cái gì rồi sao?"

...

Đừng dùng vẻ mặt khủng hoảng như thế nhìn tôi, lương tâm của của tôi đang nhói đau. Cậu không có làm sai gì cả, nếu như muốn nói có, thì đại khái chính là cậu vẫn không thể đọc chữ của Đông Phương Thành một cách trôi chảy, khiến tôi không thể giải thích với cậu về tật xấu ngôn ngữ...

A! Đúng rồi! Tôi vẫn chưa hỏi cậu vì sao lại biết về cơ quan trong phòng Huy Thị! Con người ta hễ bận một cái là quên sạch sẽ, gì vậy chứ!

"Phạm Thống?"

Bộ dạng Nguyệt Thoái nhìn hắn thật sự rất bất lực, cũng khiến cho Phạm Thống rất muốn đập đầu chết cho rồi.

Lạc Thị cậu nhớ đấy, cậu hại tôi gặp phải nguy cơ tình bạn rồi!

"Nói tóm lại..."

Phạm Thống vẫn không biết nên tóm lại làm sao, lão sư Thiên Vị của Võ Thuật Hiên đã mở miệng.

"Này trò kia, trở về vị trí của mình ngồi, sắp bắt đầu vào học rồi."

Sớm không vào học muộn không vào học, mà lại chọn ngay lúc này vào học --

Cho dù hiểu lầm vẫn chưa được giải thích rõ, nhưng Phạm Thống vẫn chưa ngứa da đến mức phớt lờ lời của lão sư mà tiếp tục nán lại bên cạnh chỗ Nguyệt Thoái để nói chuyện, đành ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, mở sách giáo khoa ra.

"Các trò hãy lật trang hai trăm sáu mươi bảy, chúng ta bắt đầu từ dòng thứ ba..."

Khi lão sư Thiên Vị mở miệng chuẩn bị giảng bài, Phạm Thống ngẩn ra một chút.

Tôi có nghe lộn hay không... Không phải trang bảy mươi tư! Vậy mà không phải trang bảy mươi tư!

Bởi vì Đông Phương Thành luôn luôn có người mới gia nhập, lớp học này của bọn họ trên cơ bản là lúc nào cũng chào đón tân sinh, lão sư Thiên Vị cũng không ngừng giảng đi giảng lại từ trang bảy mươi tư, làm cho bọn họ sớm đã thuộc lòng nội dung của mấy trang đó, Nguyệt Nha Nhận Skies Seiks Nhận Nha Nguyệt, Tứ Huyền Kiếm Thiên La Viêm Viêm La Thiên Kiếm Huyền Tứ... Vào học cái lớp này trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái tên đó, cho dù trí nhớ có kém cỏi đến đâu cũng sẽ không nhầm nữ vương Đông Phương Thành là mặc Thiên Huyễn Hoa hay là Aifrol, bọn họ vốn đã không còn ôm kỳ vọng đối với thoát khỏi những nội dung này, không ngờ hôm nay vậy mà đột nhiên nhảy đến trang hai trăm sáu mươi bảy.

Cho dù lão sư Thiên Vị không thích học sịnh trò chuyện ở phía dưới, nhưng tất cả học sinh vẫn không khỏi trở nên xì xào.

"Làm sao có thể, lần này không phải trang bảy mươi tư kìa!"

"Trang hai trăm sáu mươi bảy là cái gì, mau nhìn xem có cái gì đặc biệt..."

"Vì sao đột nhiên đổi trang khác vậy? Lão sư đổi tính rồi?"

Phạm Thống cũng cấp tốc lật đến trang hai trăm sáu mươi bảy. Thuận tiện nói đến, Nguyệt Thoái rốt cuộc cũng đã đi nhận sách giáo khoa mới, cho nên không cần xem chung với hắn, chẳng qua, Phạm Thống cũng rất hoài nghi bản thân cậu có thể nhìn hiểu được bao nhiêu.

Mà trong lúc hắn lật trang, cũng nghe thấy một góc khác đang tám chuyện.

"Nghe nói vào tiết của một lớp khác trước đó, Lăng Thị đại nhân đến dự thính, sau khi nghe xong liền nói với lão sư, đừng học mấy trang này nữa, học cái khác, lão sư mới đổi."

"Thật sao? Lăng Thị đại nhân thật sự đã làm một chuyện tốt, nội dung khô khan như vậy, quả nhiên ngay cả Lăng Thị đại nhân cũng nghe không nổi..."

Kỳ thực lúc đó Lăng Thị nói thẳng rằng "đời này đừng bao giờ để ta nghe thấy nội dung của mấy trang này nữa, nhất là câu nhảm nhí Thiên Huyễn Hoa không bằng Aifrol", nhưng đây chỉ có học sinh học tiết đó mới biết, đây có lẽ cũng là một loại tình cảm yêu nước đi.

"Các trò yên lặng, đừng nói chuyện."

Bất luận tiếng chuyện trò phía dưới càng ngày càng sôi nổi thế nào, lão sư Thiên Vị vẫn lâm nguy bất loạn mà tiếp tục dạy học.

"Muốn sử dụng tốt vũ khí, điều quan trọng nhất là hiểu rõ vũ khí của mình, nhất thể đồng tâm với vũ khí, khi mức độ ăn ý tâm linh của các bạn càng sâu, dùng vũ khí sẽ càng thuận tay..."

Ủa? Đây giống hệt lời Nguyệt Thoái lần trước từng nói. Cho nên Nguyệt Thoái thật sự là đã chuẩn bị trước bài học? Nhưng Nguyệt Thoái chẳng phải vẫn chưa rành chữ lắm mà, đây thật sự là quá thần bí rồi.

"Sự ăn ý với vũ khí, nhấn mạnh chính là tỷ lệ đồng bộ, có thể giao tiếp bằng tâm tinh chỉ là nền tảng sơ bộ, tiến thêm một bước nữa, là để mình quen với sự tồn tại của vũ khí, đạt đến cảnh giới không cần nói chuyện cũng có thể tâm lĩnh thần hội..."

Nghe lên thực sự rất không vui. Muốn tôi quen với sự tồn tại của Puhahaha, trái lại không bằng để tôi quen với nó không tồn tại. Trên thực tế nó đích xác gần như khiến người không cảm giác được sự tồn tại của nó, bởi vì cứ ngủ suốt...

"Mà cảnh giới cuối cùng, chính là "khí hóa". Khí hóa tức là làm cho vũ khí và thân thể của bạn dung hợp với nhau, giống như một bộ phận thân thể của bạn, khiến bạn có thể hoàn toàn phát huy hiệu năng và cường độ của vũ khí. Chẳng qua người có thể đạt được cảnh giới này cũng không nhiều, mà vũ khí càng cao cấp, muốn tu thành khí hóa sẽ càng khó, thậm chí trong quá trình khí hóa còn sẽ tạo thành thương tổn đối với chủ nhân, cho nên dù cho đây là cách duy nhất để vũ khí trở thành hình thái cuối cùng, cũng rất ít có người muốn thử..."

Đây trái lại là điều lần đầu nghe nói, rất mới mẻ. Rất ít người muốn thử, đây cũng có thể lý giải, nghe lên, muốn tu thành khí hóa sẽ rất vất vả, rất khó thành công, nếu như đối tượng khí hóa là một thanh vũ khí tệ hại, đó hình như không có lợi lắm, mà nếu là vũ khí tốt, tỷ lệ tu thành chính quả sẽ càng thấp, còn sẽ tổn thương đến mình, cần gì phải thế?

Tôi cũng tuyệt đối sẽ không cân nhắc đến điều này. Đùa đấy à, để cây lau biến thành một phần của thân thể tôi, vậy tôi rốt cuộc biến thành cái gì chứ! Công nhân lau dọn tối cực sao! Tôi còn lâu mới hợp thể với Puhahaha! Tuyệt đối không! Cảnh tượng đó coi được sao!

Tóm lại tiết này là dạy bồi dưỡng cảm tình với vũ khí, phương pháp trong sách giáo khoa dạy, đối với Phạm Thống mà nói làm sao cũng không thực dụng.

Cái gì mà lau chùi lưỡi kiếm thường xuyên, duy trì độ sắc bén của đao kiếm... Đổi thành góc độ của cây lau, là bảo tôi giặt lông cho nó thường xuyên, để duy trì sự trắng sáng của nó?

Cái gì mà khen thưởng ca ngợi nhiều hơn, dốc hết với nó sự tin cậy và tình yêu của mình... Ta khinh, chuyện mắc ói như vậy tôi làm sao làm được! Hơn nữa Puhahaha thực sự không có chỗ nào vượt trội đáng để tôi tán thưởng đi!

Về phần giao lưu nhiều hơn, để nó cảm thấy sự chân thành của bạn... Điều này, đời này tôi chỉ sợ là không thể rồi, trừ phi chúng tôi có thể trực tiếp giao tiếp bằng tâm linh... Nhưng như vậy nó sẽ biết tôi suốt ngày chửi nó, quả thật tiền đồ trắc trở.

Khó khăn lắm mới cầm cự đến khi tan học, Phạm Thống lúc này mới đi về phía Nguyệt Thoái, suốt cả tiết học cậu đều ở trong trạng thái rầu rĩ ảm đạm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không biết nên làm thế nào mở miệng giải thích hiểu lầm.

Kết quả, vẫn là Nguyệt Thoái nhìn về phía hắn, cố lấy dũng khí mở miệng.

"Phạm Thống, nếu như có chuyện gì khiến cậu không vui, xin nói cho tôi... Tôi chưa từng kết bạn, rất nhiều chuyện tôi không biết nên xử lý làm sao, cho nên có lẽ khiến cậu không vui, nhưng tôi lại không có phát hiện..."

Không phải đâu! Đã nói với cậu không phải mà!

Tôi cũng chưa từng kết bạn... Không, đây không phải trọng điểm, hm, Nguyệt Thoái, cho nên tôi là người bạn đầu tiên của cậu? Con người cậu tốt như thế làm sao lại không có bạn chứ? Lúc cậu còn sống quả nhiên là đại thiếu gia bị nhốt ở trong nhà không có bạn bè sao?

"Vừa rồi chỉ là tôi nói chuyện có vấn đề gây ra hiểu lầm, tôi không có không vui đâu!"

Cuối cùng, trời cao đã nghe thấy khẩn cầu của Phạm Thống, để hắn nói một câu chính xác.

"Ơ?"

Nguyệt Thoái vẫn chưa kịp phản ứng, nếu như muốn hắn nói lại lần nữa, đó thật sự là nhiệm vụ bất khả thi rồi.

"Lạc Thị đang chờ chúng ta, đi chậm thôi!"

Phạm Thống làm biếng giải thích, dứt khoát nắm lấy tay của Nguyệt Thoái, trực tiếp kéo cậu ra khỏi phòng học.

◊◊◊◊

Hẹn ở cửa quán ăn tốt hơn nhiều so với hẹn ở cổng trường, nhất là lúc tan học, cổng trường nhiều người qua người lại, cũng quá gây chú ý, dưới so sánh, cửa quán ăn đỡ nổi bật hơn nhiều, cũng tiện cho bọn họ bảo trì sự kín đáo.

"Chậm quá."

Lúc Lạc Thị nhìn thấy bọn họ còn phàn nàn một chút, nhưng trên thực tế bọn họ cũng chỉ trễ mấy phút mà thôi, đây rốt cuộc là phàn nàn hay là làm nũng đây?"

"Ngại quá, chúng tôi đến muộn rồi."

Nguyệt Thoái chính là loại người sẽ nghiêm túc xin lỗi bởi vì một chút chuyện nhỏ không đáng là gì, đối với Phạm Thống mà nói, chỉ là mấy phút, hơn nữa vừa lại không phải cố ý, thực sự không tính là lỗi của bọn họ, nhưng đối với Nguyệt Thoái mà nói, lỗi nhỏ cũng là lỗi, cậu có thể cười trừ cho qua lỗi nhỏ của người khác, nhưng khi mình có lỗi thì sẽ đối mặt nghiêm túc.

"Không sao đâu... chúng ta vào đi."

Địa điểm đàm thoại lần này vẫn là ở trong phòng riêng, Lấy nội dung bọn họ muốn bàn mà nói, xác thực cũng là ở trong phòng riêng thì ổn thỏa hơn, chuyện Huy Thị biến mất, không quá thích hợp để cho người ngoài nghe thấy, về phần Lạc Thị vì sao không coi bọn họ là người ngoài... đại khái bởi vì bọn họ là một trong số ít đối tượng có thể tâm sự, mà cậu cũng cần mấy người giúp cậu chia sẽ phiền não đi?

"Bút ký của Huy Thị ta đã xem xong rồi. Mặc dù ghi không được tường tận lắm, nhưng từ những mẩu ngắn đó, vẫn có thể suy đoán ra một số chuyện."

Nói đến cuốn bút ký kia, Lạc Thị liền lộ vẻ buồn rầu. Cậu cũng không có mang bút ký đến, hình như là định trực tiếp nói với bọn họ kết quả sau khi nghiên cứu.

"Huy Thị anh ấy... có khả năng đang làm một số chuyện nguy hiểm. Không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi, ta rất muốn đi đến nơi có thể tìm được tung tích anh ấy để xem thử, nhưng nơi đó cũng không phải nơi có thể tùy tiện đi vào..."

"Nơi nào vậy?"

Dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Lạc Thị thực sự rất không dứt khoát, Phạm Thống đơn giản là hỏi thẳng.

"... Tế đàn Trầm Nguyệt."

Sau một hồi vùng vẫy ngắn ngủi, Lạc Thị vẫn là thổ lộ cái địa điểm này, sau khi nói ra, thần tình cả người cũng ủ rũ mấy phần.

"Há?"

Phạm Thống không ngờ nơi Lạc Thị nói ra lại là cái này. Nếu như là khu vực nguy hiểm nhiều thú dữ thì không nói, nhưng vậy mà là tế đàn Trầm Nguyệt, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?

"Từ ghi chép trong bút ký cho thấy, Huy Thị đang điều tra chuyện có liên quan đến Trầm Nguyệt, bao gồm một số bí mật của Trầm Nguyệt, thậm chí là... cách khiến Trầm Nguyệt đình chỉ vận hành."

Phạm Thống vừa nghe vừa động não, nhưng nghe thấy câu cuối cùng, đầu hắn vẫn là trống rỗng một hồi.

Cách khiến Trầm Nguyệt đình chỉ vận hành?

Vì sao muốn khiến cho Trầm Nguyệt đình chỉ vận hành? Trầm Nguyệt nếu như đình chỉ vận hành... Vậy là sẽ không còn có cư dân tân sinh đến thế giới này nữa, mà cư dân tân sinh vốn đang ở thế giới này, chết rồi cũng sẽ không sống lại nữa?

Đây có chỗ nào tốt chứ? Chẳng lẽ Huy Thị cùng một tư tưởng với Vi Thị đại nhân, ngài ta cũng ghét cư dân tân sinh?

"Vì sao chứ?"

Lúc mình nghĩ không ra, thì phải hỏi người khác. Phạm Thống ném vấn đề cho Lạc Thị, hắn nghĩ, những cái hắn có thể nghĩ được, Lạc Thị nhất định cũng nghĩ tới.

"Căn cứ vào bút ký Huy Thị để lại, anh ấy cho rằng Trầm Nguyệt giống như đã nhập ma rồi, anh ấy hình dung Trầm Nguyệt là tà ác, bởi vì... Trầm Nguyệt cũng không giống như cách nói mà chúng ta vốn đã biết, chỉ thu hút linh hồn khi chết mang theo tiếc nuối, Huy Thị nói Trầm Nguyệt ngay cả linh hồn sống cũng dẫn đến thế giới chúng ta, anh ấy cảm thấy loại tình huống này không nên tiếp tục..."

Lạc Thị mím môi, dù sao thì Trầm Nguyệt gần như có thể nói là tín ngưỡng của Đông Phương Thành, là tồn tại tối cao mà Đông Phương Thành sùng kính, thoáng cái muốn cậu đánh vỡ tín ngưỡng, đi tin tưởng một cách nói khác, đem "Thần" mà bọn họ tín phụng từ nhỏ đến lớn yêu ma hóa, đây hẳn là chuyện rất khó chấp nhận.

Mà chuyện này, cũng liên quan chặt chẽ đến bọn họ.

"Lạc Thị... cậu muốn làm thế nào?"

Lặng lẽ nghe đến đây, Nguyệt Thoái bây giờ mới mở miệng, trầm tĩnh hỏi như vậy.

"... Bút ký của Huy Thị cũng không hoàn chỉnh, hẳn là còn có rất nhiều không gian cần kiểm chứng. Ta muốn tiếp tục cuộc điều tra của anh ấy, tìm hiểu cách nói của anh ấy rốt cuộc có phải là thật hay không, hơn nữa, trong khi điều tra có lẽ cũng sẽ có manh mối của anh ấy, hoặc là nguyên nhân anh ấy mất tích..."

Sau khi Lạc Thị trả lời vấn đề này, Nguyệt Thoái lại tiếp tục hỏi.

"Sau khi kiểm chứng thì sao? Nếu như Trầm Nguyệt thực sự là tà ác... Cậu muốn làm thế nào?"

Nếu như vấn đề trước Lạc Thị vẫn có thể trả lời dứt khoát, nhưng vấn đề này, cậu thật sự đáp không ra.

Ta muốn phong ấn nó, không để cho người vô tội tiếp tục bị hại -- quyết định này dường như là chính xác nhất, một cái kết luận hiển nhiên, nhưng câu nói này, há có thể dễ dàng nói ra như thế?

Trước tiên không nói có làm được hay không, khi cậu nói ra lời như vậy, thì bằng nghĩa với tuyên án tử hình cho tất cả cư dân tân sinh, bao gồm hai người bạn đang ngồi trước mặt cậu.

Khi Trầm Nguyệt đình chỉ vận chuyển, ao nước dựa vào sức mạnh của Trầm Nguyệt tự nhiên cũng sẽ mất đi tác dụng, cư dân tân sinh chết đi không thể sống lại -- không chỉ như vậy, thân xác của cư dân tân sinh chỉ có thể sử dụng mười năm, cho dù không có chết ngoài ý muốn, chỉ cần lực lượng của Trầm Nguyệt không còn tác dụng, mười năm sau mọi người đều phải đối mặt với hủy diệt.

Phong ấn Trầm Nguyệt, là chặt đứt đường sống của mọi cư dân tân sinh, mà nếu như kiểm chứng là thật, nhưng lại mặc kệ, thì sẽ không ngừng có người sống vô tội bị Trầm Nguyệt mang đến thế giới này...

Muốn cậu làm ra lựa chọn, thực sự là quá khó khăn. Cậu không phải người có thể lạnh lùng cho rằng sống chết của mọi người không liên quan đến mình, cậu biết kết quả của quyết định này cũng không phải chỉ là một con số hay là một sự thực giấy trắng mực đen, mà sẽ có rất rất nhiều bi kịch rõ ràng, cho nên, cậu càng khó có thể quyết định.

Bất luận lựa chọn thế nào cũng sẽ có người bị hại, mà những ảnh hưởng và hậu quả này, cậu có gánh vác nổi không?

"Tôi không biết..."

Cuối cùng, Lạc Thị vẫn không trả lời được. Nhìn thần sắc khó xử của cậu, Phạm Thống cảm thấy, mình cũng không biết nên ủng hộ cậu làm thế nào.

Nói thẳng ra, hắn đương nhiên không muốn chết. Nhưng hắn nên bởi vì ý chí cầu sinh của mình, mà ngồi nhìn người khác bị liên lụy sao?

Con người đều ích kỷ, nhưng cũng có lương tri, khi tư dục và lương tri xung đột, sẽ hình thành mâu thuẫn và điểm mù, hắn không có biện pháp nhìn thấu toàn diện.

"Nếu như lựa chọn của cậu là phong ấn Trầm Nguyệt... tôi sẽ ủng hộ cậu."

Nguyệt Thoái đột nhiên nói câu này, khiến Lạc Thị và Phạm Thống đều cảm thấy ngạc nhiên.

"Nguyệt Thoái, cậu..."

"Vì sao? Cho dù chết cũng không hề gì ư? Đây là cuộc sống mới mà cậu không dễ gì có được!"

So với Phạm Thống, phản ứng của Lạc Thị kích động hơn nhiều, mà Nguyệt Thoái dưới câu hỏi của Lạc Thị mặc dù thần sắc hơi hơi cứng đờ, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.

"Thời gian mười năm, kỳ thực cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi, đi qua tất cả những nơi chưa từng đi qua, hoàn thành mọi tâm nguyện chưa thể thực hiện... Tôi cảm thấy thời gian này rất đầy đủ. Một cuộc sống mới có kỳ hạn, mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng không làm mất đi sự rực rỡ của nó, thế này chẳng phải cũng rất tốt sao?"

Bọn họ nhìn không ra cậu có thật sự là nghĩ như thế hay không. Có lẽ là do bộ dạng của cậu quá bình tĩnh, khiến người không thể nhìn ra tâm tình của cậu.

Bất luận thế nào, lời nói của cậu vẫn là khiến bọn họ trầm mặc. Bất luận bản thân tán đồng hay là không tán đồng, bọn họ đều cảm thấy rất khó nói lời nào để phản bác, hoặc là thử thay đổi suy nghĩ của cậu.

"Lạc Thị, dù sao cậu cứ điều tra trước thử xem, chờ đến khi xác nhận rồi tính sau cũng quá muộn rồi."

Tôi là nói chờ đến khi xác nhận rồi tính sau cũng không muộn cơ!

"Ừ... dù sao muốn phong ấn Trầm Nguyệt, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy... Cho dù lấy được một nửa pháp trận của Đông Phương Thành bảo lưu, cũng còn có một nửa ở trên tay người của bên Lạc Nguyệt."

Nếu như thật sự muốn làm như vậy, chắc chắn sẽ bị rất nhiều trở ngại, bởi vì nhất định có người không vui khi thấy tình huống này xảy ra, trừ phi công phu bảo mật của bọn họ phải làm thật tốt, nếu không nhất định phải dọn dẹp một đống phiền phức rồi mới có thể làm đi?

Sau khi làm rồi, có khả năng còn phải đối mặt với sự bạo động của cư dân tân sinh. Đây thật sự là một cái công trình khổng lồ cần phải nhìn trước ngó sau, rất là phiền toái.

Bữa tối hôm nay ở dưới bầu không khí như vậy, khó tránh khiến người ăn mất ngon.

Sau khi dùng bữa xong, mỗi người về nhà của mình, Lạc Thị đi khác đường với bọn họ, liền chào tạm biệt với bọn họ trước, đi ở trên đường phố Đông Phương Thành, đèn đường chiếu cho đường phố sáng ngời, nhưng cũng xua không đi tâm sự nặng nề của bọn họ.

Phạm Thống nhìn Nguyệt Thoái đang đi sóng vai với mình, đường nét bên hông mặt của cậu thoạt nhìn nhu hòa và trẻ tuổi làm sao. Một thiếu niên giống như mỹ ngọc, đã chết đi ở độ tuổi như vậy... Mỗi lần nghĩ đến điều này, Phạm Thống liền sẽ vì cậu mà cảm thấy buồn hoặc là đau lòng.

Ở lúc nghe thấy cậu nguyện ý từ bỏ sinh mệnh của mình, Phạm Thống không biết đó là cảm giác gì, hắn dường như lại nhớ tới lúc Nguyệt Thoái bởi vì vết thương tái hiện mà bị bao phủ bởi ám ảnh của cái chết, nhìn nụ cười yếu ớt khi hắn ước định với cậu sẽ cùng nhau trở về, kết quả hắn hình như vẫn không thể làm điều gì đó cho cậu, có lẽ, là hắn trước giờ tự cho rằng Nguyệt Thoái không cần hắn làm gì vì cậu.

"Nguyệt Thoái."

"Hử?"

Nghe thấy Phạm Thống gọi mình, Nguyệt Thoái xoay mặt nhìn hắn.

"Cậu bây giờ có vui vẻ không? Cuộc sống hiện tại..."

Hình như có chút không hiểu hắn vì sao đột nhiên hỏi như vậy, Nguyệt Thoái chớp mắt, nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa, trả lời vấn đề của hắn.

"Rất vui. Cuộc sống hiện tại rất tốt... tôi rất thích, thật sự rất thích."

Trong lúc nói, âm thanh dịu nhẹ của cậu cũng dần hạ thấp, giống như dần dần biến thành lời thì thầm chỉ nói cho bản thân mình nghe, mà nụ cười chân thành đó, cũng dần dần biến mất cùng với tiếng nói.

Giống như là lặng lẽ chôn vùi thứ gì đó.

Giống như là thật sự đơn thuần cảm thấy vui vẻ, thật sự thích một cách đơn thuần.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Phong ấn Trầm Nguyệt, tốt lắm, cuối cùng cũng có sự liên kết với câu nói kỳ quái trong ký ức bị phong ấn trước kia của tôi rồi, mặc dù tôi vẫn chưa tìm ra tính liên quan giữa hai cái đó, nhưng đây chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?

Không, có khi thật sự là trùng hợp, trong cuộc sống của tôi luôn tràn ngập các loại trùng hợp, ví dụ như vừa khéo gọi một tiểu thư nào đó một tiếng dì ơi, sau đó vừa khéo bị nguyền rủa, hm, đây chừng như chính là khúc ngoặc của đời tôi, mặc dù tôi chẳng muốn chút nào.

Thẳng thắn mà nói, Lạc Thị muốn một mình điều tra cái thứ này, vẫn thật là khiến người có chút không yên tâm lắm. Tôi không phải nói cậu ấy không đáng tin không làm được đại sự, chỉ là nhìn bộ dạng nhỏ nhắn tính cách dễ nắm bắt của cậu ấy là thấy cần người giúp đỡ bảo vệ, tôi biết cậu ấy nhất định rất ghét loại bình luận này, nhưng nhỏ tuổi là sự thật, thực sự không cần miễn cưỡng đâu.

Tôi cảm thấy cậu ấy nếu như quang minh chính đại xin nữ vương điều tra, có tỷ lệ rất cao sẽ bị cấm túc. Cậu ấy nếu như nói với Lăng Thị đại nhân, Lăng Thị đại nhân liền sẽ đi nói với nữ vương, vẫn là sẽ bị cấm túc. Nếu như nói với Âm Thị đại nhân, Âm Thị đại nhân có khả năng sẽ cảm thấy rất vui cho nên sẵn sàng giúp đỡ, nhưng có điều Âm Thị đại nhân không có chuyện gì giấu được Lăng Thị đại nhân, thế là Lăng Thị đại nhân lại cũng sẽ đi nói với nữ vương, cuối cùng vẫn bị cấm túc như thường.

Làm sao nghĩ tới nghĩ lui, kết quả của việc cầu trợ đều là bị cấm túc vậy?

Về phần Vi Thị đại nhân, đó vốn đã không ở trong phạm vi cân nhắc, tôi nghĩ trên thế giới này hẳn sẽ không có người muốn cầu trợ ngài ta.

Ôi, Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái...

Ánh mắt của một người kỳ thực sẽ tiết lộ rất nhiều chuyện. Cho dù đó có khả năng là thứ cậu muốn che giấu, thậm chí hi vọng nó biến mất, nhưng nó vẫn ảnh hưởng cậu, bất luận cậu có muốn thừa nhận hay không.

Cậu nói cậu rất vui vẻ, cậu nói cậu rất thích cuộc sống hiện tại...

Tôi nói không ra đó là cảm giác gì.

Ở cái nơi này, có biết bao người chỉ bởi vì bề ngoài đã ôm địch ý đối với cậu, nơi ở của chúng ta sơ sài, lương thực được phát chẳng khiến người buồn ăn...

Nhưng cậu vẫn là cười, nói cậu thích cuộc sống ở đây, nói cậu sống rất vui vẻ.

Tôi không thể nào nghi ngờ nụ cười của cậu.

Mà tôi cũng không thể nào tưởng tượng, quá khứ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top