Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 6: Mùa xuân đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Muốn mau chóng tìm người chồng tốt để gả đi quá. (Muốn mau chóng tìm cô vợ cưới về nhà quá)” —- Phạm Thống

“Nếu như cậu cũng là thể song tính, làm phiền đừng giành Nguyệt Thoái với tôi.” —- Chu Sa

“Ặc…”

Sáng sớm, đáng lẽ là lúc nên rời giường chuẩn bị đi học, chẳng qua sau khi Phạm Thống với Nguyệt Thoái chuẩn bị xong, nhìn thấy Chu Sa vẫn còn ngủ trên giường, nhất thời có chút lúng túng.

Có lẽ là trận đấu tối qua quá muộn nên ngủ trễ, Chu Sa hôm nay cũng không có tự động thức dậy, nếu mặc kệ cậu, cậu sợ rằng sẽ ngủ tới bến, bỏ lỡ thời gian đi học, đây hình như không ổn lắm.

“Làm sao đây, Phạm Thống?”

Chu Sa từng nói, lúc ngủ đừng quấy rầy cậu, lời vẫn còn ở bên tai, hai người bọn họ đều không dám manh động.

Phạm Thống lắc lắc đầu với Nguyệt Thoái, ý là mặc kệ cậu ta. Hắn cảm thấy, Chu Sa cũng đã đặc biệt căn dặn rồi, nhất định là có nguyên nhân, có khi động thủ gọi cậu thức dậy sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng, vẫn là đảm bảo an toàn của mình quan trọng hơn.

“Nhưng, lần trước chúng ta không có gọi cậu ấy, cậu ấy bỏ lỡ tiết học xong dáng vẻ trông thật ủ rũ…”

Lúc trước Chu Sa bởi vì ngủ quá giấc không đi học, bị đả kích lớn đến nỗi ngay cả đồ ăn cũng nuốt không trôi, lúc đó Nguyệt Thoái liền có chút áy náy, cảm thấy sớm biết vậy vẫn là nên đánh thức cậu, bây giờ lại gặp tình huống tương tự, hình như nên làm quyết định khác.

Phạm Thống chỉ chỉ vào Chu Sa, sau đó lùi lại mấy bước, ý là nếu như cậu muốn gọi thì tự mà gọi, tôi không quản chuyện này.

Theo như hắn thấy, nếu như gọi Chu Sa thức dậy sẽ đối mặt với nguy cơ sống còn, lấy thân thủ để lập luận, khả năng sống sót của Nguyệt Thoái cao hơn hắn nhiều.

“Chu Sa, đến lúc đi học rồi.”

Nguyệt Thoái đánh liều gọi một lần, đương nhiên không có thành công. Chu Sa chỉ là hơi hơi cử động thân thể, chăn bị trượt ra một nửa, bọn họ lúc này mới phát hiện Chu Sa không biết từ lúc nào đã biến thành thể nữ rồi.

Đang ngủ giữa chừng biến thành thể nữ… Là mơ thấy cái gì rồi sao?

Mắt thấy gọi không hiệu quả, Nguyệt Thoái đành vươn tay khe khẽ đẩy vai của cô.

“Chu Sa, đến lúc dậy rồi… Oái!”

Sự tình cứ như thế xảy ra ở trong chớp mắt ấy, Phạm Thống vốn cho rằng sẽ có thảm án đẫm máu xảy ra, chẳng qua đi theo tiếng la hoảng của Nguyệt Thoái, chuyện xảy ra lại là —- Nguyệt Thoái, vốn đang đứng ở bên cạnh giường, bị Chu Sa ở trên giường lôi lên, sau đó, bị thân thể Chu Sa – vẫn còn trong mộng – quấn tới.

Ủa?

“Chu Sa! Cậu đang làm gì vậy!”

Ủa? … Hiện trường đổ máu, biến thành hiện trường 18+ dạt dào sắc xuân rồi?

Phạm Thống thất thần không ngó ngàng đến tiếng kêu thảm thiết kinh hoảng của Nguyệt Thoái, mặt khác nảy sinh cảm tưởng không biết rốt cuộc là “thật ngưỡng mộ” hay là “thật kích thích” gì nữa, trên cơ bản hắn rất vui khi có loại diễm ngộ này, nhưng đơn thuần như Nguyệt Thoái hình như chỉ cảm thấy khủng hoảng mà thôi.

“Phạm, Phạm Thống! Cứu tôi!”

Nguyệt Thoái đã luống cuống đến mức cầu cứu hắn, mặc dù thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương, nhưng Phạm Thống vẫn là cảm thấy rất tiếc nuối đối với việc cậu chà đạp lên diễm ngộ dâng đến cửa như vậy.

Cho dù Chu Sa là song tính thể, nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng là nữ mà, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ có đường cong mỹ miều, áp sát cậu chặt như thế, bộ không cảm thấy hưởng thụ sao…

“Nguyệt Thoái, cậu cố lên.”

“Cố lên cái gì! Giúp tôi kéo cô ấy ra với! —- Đừng sờ lung tung! Đừng cởi quần áo tôi! Oá!”

Ồ, đã tiến triển đến giai đoạn đó rồi sao? Có cần tôi ra ngoài tránh quấy rầy các cậu không?

Cả người Nguyệt Thoái có thể nói là bị áp đảo ở trên giường, bởi vì tên bạn vô lương tâm khoanh tay đứng nhìn, dưới tình thế cấp bách, cậu gần như muốn cho nổ tung căn phòng rồi chạy ra ngoài, chẳng qua vào lúc này, Chu Sa cuối cùng cũng tỉnh lại.

“Ủa… Nguyệt Thoái?”

Chu Sa đã dừng lại hành động quấy rối vốn đang tiến hành, dụi mắt, nhìn sắc mặt không còn hột máu của Nguyệt Thoái, rồi lại nhìn tấm trải giường lộn xộn cùng với dáng vẻ chật vật quần áo không ngay ngắn của cậu, tức thì hiểu ra chuyện gì.

“À — tôi chẳng phải đã nói lúc ngủ đừng quấy rầy tôi sao? Sẽ bị tôi vô thức ăn sạch. May mà không phải Phạm Thống, là Nguyệt Thoái, được lời rồi.”

“… Sau này sẽ không quấy rầy cô nữa.”

Nguyệt Thoái trả lời câu này với vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, hình như ở loại mức độ nào đó đã tuyên bố quyết tâm của cậu, cậu đại khái cả đời này cũng sẽ không muốn gặp lại chuyện đáng sợ này nữa.

So với đó, Chu Sa nếu là ở trong mơ ra tay công kích cậu còn đỡ hơn, đối với cậu mà nói, đó còn dễ ứng phó hơn nhiều.

“Cô như vậy đã ăn bao nhiêu kẻ bị hại rồi?”

Phạm Thống không nhịn được nổi lên tò mò. Ban đầu hắn là muốn nói “kẻ may mắn”, nhưng bị đảo lộn thành kẻ bị hại, chỉ là, sau khi đảo lộn cái từ này, Nguyệt Thoái có thể sẽ rất đồng ý.

“Không nhiều lắm, hm. Thông thường là chưa thành, bởi vì giữa chừng tôi đã tỉnh rồi.”

“Oh—“

Phạm Thống nổi lên suy nghĩ lần sau cũng gọi cô thức dậy thử xem, chẳng qua, phải xác nhận Chu Sa lúc đó là thể nam hay thể nữ trước.

Nếu là bị thể nam áp đảo, đó thì chẳng vui chút nào rồi, đủ để liệt thành ác mộng đi.

“Để tôi xuống giường rồi nói chuyện có được không?”

Hoàn cảnh hiện tại của Nguyệt Thoái vẫn xấu hổ như cũ, bởi vì Chu Sa vẫn đè trên người cậu, khiến cậu không thể động đậy.

“Trông cậu giống như đã bị kinh hoảng rất lớn… tôi có chỗ nào khiến cậu không hài lòng sao? Vóc người không tốt? Mị lực không đủ?”

Ở trên giường bàn luận cái này, khiến người không thể không nói, Chu Sa hình như rất thiếu hụt sự dè dặt của thiếu nữ, có khi trình độ dè dặt của Nguyệt Thoái còn cao hơn cô.

“Không phải vấn đề đó! Loại chuyện này, loại chuyện này, vốn đã —-“

Đối mặt với ánh mắt bất thiện liên tục bức cận của Chu Sa, khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyệt Thoái căng thẳng đến gần như nhăn nhó, may mà, Chu Sa cuối cùng cũng đã chú ý đến thời gian.

“A —- Sắp muộn học rồi!”

Nói xong, cậu lập tức xông vào phòng tắm nhanh như chớp để sơ tẩy, Nguyệt Thoái suýt nữa là đứng tim, lúc này mới có cảm giác được cứu.

Hôm nay bắt đầu với khúc mở màn như vậy, đối với Nguyệt Thoái mà nói, đây có khả năng là một ngày lắm tai nhiều nạn đi.

◊◊◊◊

“Phạm Thống, cậu vậy mà không cứu tôi…”

Trên đường cùng đi học, Nguyệt Thoái lấy giọng điệu hết sức ai oán uất ức nói với Phạm Thống như vậy, hình như vẫn còn rất để ý chuyện mới xảy ra vừa rồi.

Cậu làm sao có thể nói như vậy đây, tôi là vì tốt cho cậu. Hơn nữa… cậu muốn tôi đi ngăn cản Chu Sa? Cậu là bảo tôi tìm chết sao?

“Chuyện tình cảm là phải tự mình đối mặt.”

Phạm Thống nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng khi nói ra vẫn tương đối đứng đắn. Hơn nữa hiếm khi không bị nguyền rủa xoay vặn, hắn cảm thấy rất mừng rỡ.

Mặc dù hắn âm thầm cảm thấy, đó có khả năng cũng không tính là chuyện tình cảm, hình như đã nhảy cóc rất nhiều bước, trực tiếp đến giai đoạn nhục dục… Chẳng qua, đẩy tới đẩy lui vẫn có thể miễn cưỡng quy về chuyện tình cảm, cho nên hắn nói như vậy hẳn là không vấn đề.

“Tôi, tôi căn bản không biết nên giải quyết làm sao…”

Dáng vẻ bối rối của Nguyệt Thoái, thoạt nhìn thật sự khiến người có loại cảm giác rất muốn trợ giúp cậu, nhưng, Phạm Thống ngoại lệ.

Này. Tôi lúc còn sống là mở cửa tiệm xem tướng, không phải tư vấn tình yêu! Cho dù tôi có dã tâm mở rộng phạm vi sự nghiệp, kiêm kinh doanh nhân duyên hồng tuyến, nhưng đó cũng còn chưa bắt đầu! Đáng ghét, bản thân tôi cũng chưa từng yêu đương, vì sao phải giúp người khác giải quyết vấn đề tình cảm chứ —-

“Cậu không thích Chu Sa sao? Cậu không thể chấp nhận cô ấy à?”

“Tôi không biết…”

Nguyệt Thoái lắc đầu, thở dài.

“Làm sao không biết chứ? Không thích hay là thích, ngoại trừ bản thân cậu, còn có ai biết?”

Phạm Thống cảm thấy đây hẳn là chuyện rất rõ ràng, giống như hắn thích Nguyệt Thoái, không thích Mễ Trọng. Nhưng Nguyệt Thoái hiển nhiên phức tạp hơn nhiều.

“Như thế nào… mới tính là thích một người đây?”

Khi Nguyệt Thoái dùng câu hỏi để trả lời vấn đề của hắn, Phạm Thống nhìn thấy trong đôi mắt xanh da trời kia tràn ngập mơ hồ.

“Chu Sa vì sao lại thích tôi? Cô ấy rốt cuộc thích tôi chỗ nào? Cô ấy… thì lại hiểu rõ tôi bao nhiêu đây?”

Khi cậu đề xuất những vấn đề này, là thật sự mang theo sự ngỡ ngàng và nặng nề.

Mặc dù Phạm Thống rất muốn nói với cậu, không cần nghĩ nhiều như vậy, cô ấy chỉ là thích khuôn mặt với thực lực của cậu mà thôi, cậu cũng có thể chỉ thích vẻ đẹp của cô ấy, mở lòng chấp nhận cô ấy đi —-

Nhưng với bầu không khí hiện giờ, hắn thực sự có chút nói không ra khỏi miệng.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy… thích một người, không phải một chuyện đột nhiên hoặc tùy tiện. Loại cảm giác này là cần thời gian để hiểu rõ…”

Khi đang nói, cậu giống như đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, mà thần tình trên mặt cậu, cũng không giống như đang nói đến chuyện thích ai đó.

Bởi vì khi đang nói những lời này, trên người cậu để lộ một luồng khí ai thương.

Phạm Thống cảm thấy mình khó có thể thích ứng bầu khí như vậy.

Được thôi, tôi biết rồi, cho nên cậu đều là lấy kết hôn làm tiền đề để suy nghĩ chuyện hẹn hò sao? Cậu thật là một người rất nghiêm túc cẩn trọng, chẳng giống người trẻ tuổi chút nào. Ồ… nên nói, chẳng giống người trẻ tuổi ở thế giới của tôi chút nào.

“Cậu chưa từng thích ai?”

Từ nãy đến giờ, nguyền rủa cứ luôn đảo lộn giữa có thể với không thể, thích với không thích ở trong đầu Phạm Thống, may mà khi hỏi ra vẫn không khác mấy.

“Tôi có.”

Nguyệt Thoái trầm tĩnh trả lời, tiếp đến giống như nhớ lại quá khứ, mà xa xôi nói.

“Tôi từng rất thích một người. Đã từng.”

Cậu không có miêu tả quá nhiều về loại tâm tình thích đó, có lẽ là bởi vì đã trở thành quá khứ rồi.

“Chỉ đáng tiếc, người đó hẳn là không thích tôi đi.”

Phạm Thống cảm thấy lúc này hình như không nên lắm lời, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi thêm một câu.

“Cậu làm sao biết người đó không thích cậu?”

Nguyệt Thoái tạm ngừng một chút, hơi hơi mở miệng, mà thần tình của cậu sau khi đờ đẫn mấy giây cuối cùng cũng có thay đổi.

Đó là một nụ cười khó có thể diễn tả, cũng có lẽ chỉ có thể dùng rợn tóc gáy để hình dung.

“Người đó không thích tôi, cho nên, hắn mới giết tôi, đúng chứ?”

Đầu của Phạm Thống thoáng cái trở nên trống rỗng.

Trong khoảnh khắc đó sự lạnh buốt ùa vào đầu hắn khiến hắn mất đi năng lực phản ứng.

Phải nói rằng hắn không hiểu vì sao thiếu niên một giây trước đi bên cạnh hắn, thoạt nhìn vô hại và yếu đuối lại đột nhiên mang đến cho hắn cảm giác khủng bố như vậy —- hình như cũng không hẳn thế. Dù sao đây cũng dính dáng đến cái chết của cậu, đó có lẽ là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời cậu… Nhưng, sát ý khiến cho không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi này thật sự là lần đầu tiên khiến hắn biết rằng, căm hận là thứ có thể thực chất hóa như vậy.

Nếu như tôi bây giờ quỳ xuống xin lỗi, nói tôi đã hỏi sai rồi, liệu còn kịp không?

Con người quả nhiên không nên có quá nhiều tò mò —- tò mò không chỉ có thể giết chết một con mèo, cũng có thể giết chết một tên ngốc mồm miệng không che đậy —– tôi rút được đồ ngốc quả nhiên là có đạo lý sao? Nhưng, Nguyệt Thoái cậu có thể không trả lời mà! Cậu vì sao phải trả lời chứ —-

Khi Phạm Thống hồi thần lại từ trong cảm giác khủng bố kia, hắn mới phát hiện Nguyệt Thoái đã không còn ở bên cạnh nữa rồi.

Có lẽ là đi trong lúc hắn đang đờ ra, mà hắn căn bản không có phát giác.

Lúc này kỳ thực cũng không biết nên nói cái gì, mỗi người yên tĩnh một mình, có lẽ cũng tốt chăng.

◊◊◊◊

Khi chạy đến lớp học Phù Chú Hiên, Nguyệt Thoái đã ngồi ở bên trong rồi.

May mà, ít nhất người không biến mất, vẫn là có đi học. Phạm Thống thở phào một hơi.

Hắn đi đến vị trí bên cạnh Nguyệt Thoái, khi đang định nói gì đó, mặt khác lo lắng sẽ nói sai, thì đột nhiên có một âm thanh từ ngoài xen vào.

“A… um… thật ngại quá…”

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, thuộc về một cô gái thẹn thùng, bởi vì đứng ở trước chỗ ngồi của mình, Nguyệt Thoái ngẩng đầu lên, Phạm Thống cũng mang chút khó hiểu, không biết là chuyện gì.

Chắc không phải ngay cả ở trong phòng học cũng có người đề xuất quyết đấu chứ? Nguyệt Thoái bây giờ tâm tình đang rất kém, đừng đến tìm chết đấy, cho dù cô là con gái, cậu ấy có khi cũng sẽ thẳng tay như thường?

“Có, có thể xin cậu nhận cái này không?”

Lúc này, nữ học sinh cố lấy dũng khí, hay tay cầm một cái hộp đã được bao gói đưa về phía Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái do dự một chút, vẫn không có phản ứng.

“Đây là…?”

“Đây, đây là quà tặng!”

Nguyệt Thoái chớp mắt, cuối cùng đem câu hỏi “vì sao muốn cho tôi” nuốt vào trong bụng, sau đó nhận lấy cái hộp.

“Cảm ơn.”

Nữ học sinh sau khi nhìn thấy cậu nhận món quà, không dám nói thêm một câu nào, liền đỏ mặt chạy đi, sau khi cô trở về chỗ đám bạn của mình, từ bên đó còn vọng đến một số tiếng nói chuyện như là “cậu ấy nhận rồi kìa”, “cậu làm sao không nói thêm mấy câu với cậu ấy”, “cậu ấy không có từ chối, vậy tớ ngày mai cũng muốn tặng” vân vân, vô cùng bất minh.

Ồ… Bây giờ là sao? Quà ái mộ xuất hiện rồi? Thật sự là quà ái mộ chứ? Sẽ không mở ra là trò chơi khăm đi?

Nguyệt Thoái sau khi nhận thứ khiến cậu cảm thấy nan giải này, rõ ràng lại bắt đầu không biết nên làm thế nào, cậu cứ như thế nhìn chằm chằm vào món quà rất lâu, mới rốt cuộc quyết định chuyển sang Phạm Thống.

E hèm! Nguyệt Thoái! Chậm đã! Cậu muốn làm cái gì! Chẳng lẽ cậu muốn bắt chước ví dụ ngu xuẩn của Âm Thị đại nhân, đem đồ của con gái tặng chuyển cho bạn của mình ngay tại trận sao?

Phạm Thống nhất thời trở nên khủng hoảng, dù sao thì hắn chẳng hề muốn trở thành đối tượng oán hận của một đám con gái si mê một chút nào.

Nhưng sự thực chứng minh là hắn nghĩ quá nhiều rồi, Nguyệt Thoái chỉ là muốn hỏi hắn xử lý làm sao mà thôi.

“Phạm Thống, cái này… nên làm sao đây? Đây là cái gì? Cô ấy vì sao muốn tặng cho tôi?”

Cậu thật sự không có cảm nhận được đây là quà tặng tình yêu sao? Cậu chưa từng nhận quà của Chu Sa?… Hm, lấy Chu Sa làm ví dụ là tôi sai, Chu Sa quá cực đoan rồi, cô ấy nếu là tặng quà, có khi là một nụ hôn nóng bỏng chẳng hạn.

“Trở về rồi xem.”

Tôi vốn định bảo trở về rồi nói… quên đi, cũng không khác mấy.

Bởi vì bị món quà này đột kích, Nguyệt Thoái thoạt nhìn đã khôi phục dáng vẻ vô hại bình thường rồi, đây cũng tính là một chuyện tốt, ít nhất Phạm Thống cho rằng như vậy.

Cầm bút lông thoạt nhìn vẫn vụng về, chữ ghi ra cũng không ngay lắm, mực cũng sẽ bất cẩn phun lên giấy…

Đây mới là Nguyệt Thoái hắn quen biết. Thỉnh thoảng ở khi Nguyệt Thoái biến thành dáng vẻ hắn không quen biết, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nhưng, không muốn nhận thức bộ mặt khác của cậu, chỉ hi vọng cậu duy trì dáng vẻ này mãi, cũng là một cách nghĩ ích kỷ đi.

Trừ phi bọn họ chỉ là quen biết sơ sơ, không cần thiết can thiệp vào quá nhiều chuyện của đối phương.

Mà Phạm Thống cảm thấy, giữa bọn họ hẳn là… bạn bè có quan hệ quan trọng hơn một chút.

Nếu như là bạn bè, vậy thì, sớm muộn cũng sẽ có một ngày vẫn phải đối mặt với những vấn đề đó.

◊◊◊◊

Sau khi trở về túc xá, chuyện đầu tiên cần xử lý chính là cái món quà kia.

Món quà sau khi mở ra rất đơn thuần, chính là một hộp điểm tâm tự làm với một tấm thiệp có mùi thơm, trên tấm thiệp chỉ có mấy câu hàm súc e thẹn, lấy trình độ chữ viết Đông Phương Thành của Nguyệt Thoái vẫn miễn cưỡng xem hiểu được, mà sau khi xem xong tấm thiệp, Nguyệt Thoái dù có chậm tiêu thiếu kinh nghiệm làm sao, cũng đại khái biết được là chuyện thế nào.

“Đây là… bày tỏ hảo cảm đối với tôi sao?”

Tốt quá rồi! Cậu còn cứu được! Cậu vẫn chưa đến cảnh giới đáng buồn như Âm Thị đại nhân!

Phạm Thống liếc sơ tấm thiệp một cái, đại khái là bảo Nguyệt Thoái thi đấu cố lên, hộp đồ ăn này là một chút lòng thành của cô vân vân, cách biểu đạt của con gái Đông Phương Thành quả nhiên không cởi mở như người Tây Phương Thành, rõ ràng chính là da mặt mỏng muốn tỏ tình còn che che giấu giấu như vậy, cũng khó tránh mọi người ngưỡng mộ Âm Thị lâu như thế, cuối cùng lại là rơi vào tay Bích Nhu đến từ Tây Phương Thành.

“Không phải.”

“Không phải sao?”

Nguyệt Thoái có chút ngạc nhiên.

… Tôi là muốn nói phải, nhưng bị đảo lộn rồi.

“Không phải, tôi là nói, tôi nghĩ cô ấy hẳn là ghét cậu không sai…”

Đừng phá nữa! Ai lại tự tay làm đồ ăn cho người mình ghét chứ! Trừ phi bên trong có hạ độc!

“Đông Phương Thành… là tặng quà cho người mình ghét sao?”

Nguyệt Thoái dùng một khuôn mặt không biết nên nói là bừng tỉnh hay là cảm thấy rất sửng sốt để hỏi như vậy, hiển nhiên, cậu đang hiểu lầm tập tục của Đông Phương Thành, nếu như còn định nhập cảnh tùy tục thì càng nguy to rồi.

“Phải! Không phải! Ư ư ư ư —-“

Phạm Thống bởi vì nỗ lực muốn phủ định lời trước đó của mình, nhưng cũng không thành công, mà khổ não ôm đầu.

Tóm lại, sau một chuỗi giao tiếp khốn khổ vất vả khoa tay múa chân, hắn cuối cùng cũng khiến Nguyệt Thoái hiểu được hắn trước đó là nói sai, chẳng qua, vấn đề quà tặng vẫn là phải xử lý.

“Làm sao đây… có ăn không? Cần hồi lễ không?”

Ở trên lễ mạo, Nguyệt Thoái hình như rất để ý, nhưng tặng lại quà giống như đã cho đối phương hi vọng, quan trọng hơn là… cậu căn bản không nhớ cô gái kia trông như thế nào.

Đồ ăn đương nhiên là phải ăn, mặc dù những món điểm tâm này cũng không thể lấp đầy bụng như bữa chính, nhưng ít nhất dễ ăn hơn lương thực công cộng rất nhiều, Phạm Thống đương nhiên là bỏ một phiếu ăn, một mình Nguyệt Thoái nhất định ăn không hết, vậy thì hắn liền được chia một ít rồi.

Dù sao cũng đã về túc xá, cho dù hắn ăn một phần, cũng không sợ người tặng quà biết mà bị oán hận, hắn đã tính cả rồi.

“Tôi về rồi… đó là cái gì?”

Chu Sa vừa vào cửa, đã nhìn thấy bọn họ bưng một cái hộp đang nghiên cứu, tự nhiên muốn hỏi một chút.

“Hôm nay có người tặng quà cho tôi…”

Nguyệt Thoái thành thật trả lời xong, Phạm Thống cảm thấy ánh mắt Chu Sa thoáng trở nên có chút hiểm ác, chẳng qua, chỉ xảy ra trong một giây, hắn cũng không xác định mình có phải là nhìn nhầm hay không.

Ặc, cậu không hỏi là ai tặng sao? Nếu như là một bạn học nam bình thường, cậu đã uổng công ghen rồi… Không đúng, đối với cậu mà nói, nam hay nữ tặng, căn bản đều như nhau.

“Chu Sa, cùng ăn đi.”

Nguyệt Thoái thoải mái mời cậu ăn chung, thái độ hết sức thân thiện.

“Ừ.”

Chu Sa không nói nhiều cái gì, liền ngồi xuống cùng ăn. Nhưng Phạm Thống luôn cảm thấy, đây là sự yên tĩnh trước bão tố.

◊◊◊◊

Nói là sự yên tĩnh trước bão tố, thực không biết có nói đúng hay không.

Món quà hôm đó chỉ là cái bắt đầu, mấy ngày tiếp đến, Nguyệt Thoái lần lượt ở trên đường, trong trường học nhận được quà tặng hoặc thư của những cô gái khác nhau tặng, những cô gái này thật không biết là đột nhiên từ đâu bốc ra, trước kia căn bản không chuyện như vậy.

Căn cứ vào suy đoán của Phạm Thống, đây có khả năng liên quan tới đại hội tỉ võ. Bề ngoài của Nguyệt Thoái vốn đã rất nổi bật, chỉ là, lúc bình thường đi ở trên đường, cho dù nhìn thấy cũng không dễ nghe ngóng, nhưng trở thành tuyển thủ thi đấu thì có tư liệu để tra rồi, hơn nữa thực lực mà Nguyệt Thoái triển hiện ra cũng xác thực đủ để cho con gái động lòng, thế là những thiếu nữ vốn đã chú ý với chưa chú ý đến Nguyệt Thoái đều tới tấp bắt đầu hành động, suy đoán này vẫn rất hợp lý.

Bọn họ bây giờ vẫn chỉ đấu đến giai đoạn trung hạ, người xem đấu cũng không nhiều lắm, nếu như tiếp tục, có khả năng độ nổi tiếng sẽ cao hơn, có khi hiện trường còn sẽ tổ chức thành đội cổ vũ kỳ quái gì đó…

Nguyệt Thoái bởi vì không biết nên làm sao từ chối người khác —- nhất là loại ánh mắt tràn trề mong đợi món quà sẽ được nhận kia —- cho nên đồ người ta tặng, cậu cuối cùng đành nhận toàn bộ, thẳng thắn mà nói, muốn ứng phó những cô gái này thực sự khiến cậu cảm thấy rất đau đầu, khiến cho cậu bây giờ chỉ cần không cần thiết, đều không muốn ra ngoài lắm.

“Cậu gần đây được chào đón thật đấy.”

Khi Chu Sa dùng một loại giọng điệu đầy ẩn ý nói chuyện với Nguyệt Thoái như vậy, Phạm Thống liền cảm thấy có trò hay để xem rồi.

“Tôi cũng có chút phiền nhiễu.”

Nguyệt Thoái trả lời không có tâm cơ gì, Chu Sa thì nghiêm túc đề xuất kiến nghị.

“Vậy thì, chúng ta đuổi những con ruồi nhặng quấy rối kia chạy đi thì thế nào?”

Vậy mà nói con gái là ruồi nhặng, cậu đúng là xuống miệng không lưu tình đối với tình địch…

“Đuổi chạy?”

Nguyệt Thoái hiển nhiên là nghĩ đến phương diện bạo lực rồi, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

“Tôi có thể biến thành thể nữ đi theo cậu, nếu như có người tặng đồ nữa, tôi thay thế cậu từ chối.”

Ồ? Ngụy trang thành giả tượng có bạn gái, để những cô gái kia thức thời tránh sang chỗ khác sao?

Chẳng qua, không phải tôi muốn nói, nếu như muốn đuổi ruồi nhặng có hiệu quả, cậu trực tiếp dùng tướng mạo nam giới liếc mắt đưa tình với Nguyệt Thoái hẳn là có hiệu quả hơn, cậu không thấy Lăng Thị đại nhân vừa xen vào, kẻ theo đuổi Âm Thị đại nhân biến sạch toàn bộ sao?

Nhưng bọn họ rốt cuộc là bởi vì nhìn thấy Âm Thị đại nhân thân mật với đàn ông mới chịu đả kích, hay là bởi vì vẻ đẹp của Lăng Thị đại nhân khiến bọn họ tự lấy làm xấu hổ, đây thì tôi không biết rồi. Hơn nữa, muốn Nguyệt Thoái liếc mắt đưa tình với cậu, tôi thấy là có độ khó rất lớn.

“Ồ, là vậy sao? Nhưng tại sao phải đặc biệt biến thành thể nữ?”

Nguyệt Thoái vẫn chưa thông, Chu Sa cũng dứt khoát nói rõ.

“Đương nhiên là để bọn họ biết khó mà lui. Muốn so ba vòng hay cái gì cũng được, xem bọn họ có bản sự gì.”

“Ba…”

Nguyệt Thoái bởi vì cái từ nào đó mà Chu Sa nói, thế là da đầu tê dại ngay tại chỗ, thể hiện trạng thái não không thể vận chuyển.

Hm, cậu cũng đã được tiếp xúc thân mật rồi, kỳ thực cậu cũng đại khái biết ba vòng bao nhiêu rồi đi? Cứ cảm thấy đây là con số rất khiến người chảy nước miếng.

“Cũng không cần như vậy đâu, thế này quá làm phiền cậu rồi…”

Trước khi Nguyệt Thoái nói ra câu “chúng ta cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt”, Chu Sa đã ngắt lời của cậu.

“Lần sau tôi sẽ dùng thể nữ thượng trận, cứ quyết định vậy đi.”

Cậu cao hứng là được, cậu cao hứng là được.

“Chu Sa, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”

Mắt thấy Chu Sa đã hạ quyết tâm, Nguyệt Thoái cũng không khuyên can nữa, mà là chuyển đề tài đến chỗ khác.

“Theo cách nói của cậu, thể song tính là đặc trưng vốn có ở thế giới ban đầu của cậu, vậy năng lực chất biến của cậu rốt cuộc là cái gì?”

Trong buổi trò chuyện từ rất lâu trước, Chu Sa từng nói mình có tình huống chất biến, nhưng không có nhắc đến là hiệu quả thế nào, bây giờ mọi người đã quen thuộc nhau hơn rồi, cho nên Nguyệt Thoái liền hỏi lại cái vấn đề này.

“Tôi rất vui vì cậu có hứng với chuyện của tôi.”

Chu Sa cười với Nguyệt Thoái, Nguyệt Thoái lập tức lại run lên không thoải mái.

Dù sao bây giờ Chu Sa vẫn là diện mạo nam giới, mấy lời kiểu này nghe xong quả nhiên vẫn sẽ không được thoải mái lắm đi…?

“Có lẽ là có liên quan tới chấp niệm trước khi chết, năng lực tôi có được sau khi chất biến, là có thể sử dụng một số kỹ thuật đặc thù ở thế giới ban đầu của mình, ví dụ như dịch chuyển tức thời. Chiếu theo lý thuyết, thế giới này không có một số nguyên tố ở thế giới ban đầu của tôi, có một số thứ không thể dùng, nhưng bởi vì chất biến, tôi có thể mô phỏng ra, nhưng số lần sử dụng trong một ngày rất có hạn, hiệu quả cũng bị giảm mạnh.”

Chu Sa chịu nói rõ ràng như thế với bọn họ, hẳn đã coi bọn họ đều là người của mình rồi, cũng chính là nói, cậu hẳn cũng đã công nhận Phạm Thống, đây khiến Phạm Thống không biết có nên vui hay không.

Dịch chuyển tức thời? Chính là cái mà sau khi sử dụng xong phần thân trên với thân dưới sẽ bị tách lìa? Cái thứ gây nên cái chết của cậu?

Đây… nghe lên rất không an toàn đi? Cậu có thể phong ấn cái chiêu này, về sau tốt hơn đừng sử dụng nữa được không? Ý nghĩa của giảm mạnh tức là nửa thân trên với nửa thân dưới tách ra một trăm mét, bây giờ chỉ còn lại ba mét, cho nên vẫn có thể chậm rãi bò qua rồi nối lại như không có chuyện gì sao? Không phải nói như thế chứ?

Chẳng qua dù sao ở đây cũng có thể sống lại, nếu như cậu không sợ chi trả phí thân xác một trăm xâu tiền, cậu có thể sử dụng nhiều cũng không sao…

“Là như vậy à…”

Nguyệt Thoái gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cậu đại khái cũng chỉ là bởi vì tò mò mới hỏi.

“Ngày mai là có trận đấu rồi, thật đáng mong đợi.”

Mong đợi của Chu Sa, hiển nhiên là đang mong đợi sắc mặt của những con “ruồi nhặng” kia đi.

“Nguyệt Thoái, tôi có thể khoác tay cậu lên đài không?”

“Không được!”

Nguyệt Thoái hình như vẫn hết sức đơn thuần với thận trọng, ngay lập tức nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối rồi, mà Chu Sa mặc dù tỏ ra vẻ mặt “thật mất hứng”, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, đây trái lại khiến Phạm Thống cảm thấy càng khủng bố.

Cậu thật sự phải cẩn thận đấy, Nguyệt Thoái, đừng để đến lúc đó bị gặm cho ngay cả xương cũng không còn…

———–

Hôm sau, Chu Sa thật sự đúng như lời mình nói, lấy diện mạo nữ tính ra thi đấu, đây cũng khiến mọi người xôn xao nghị luận.

“Đội ngũ lúc báo danh điền ba người nào thì là ba người đó, không được đổi người giữa chừng.”

Người phụ trách hiện trường khó xử nhìn bọn họ, bọn họ cũng trả về vẻ mặt khó xử.

“Hơ… chúng tôi cũng không có đổi người giữa chừng.”

“Cái gì? Nhưng một đồng bạn khác của các người rõ ràng là nam…”

“Là chính cậu ấy không sai.”

Đối phương hiển nhiên bị bọn họ làm cho hồ đồ, cả người tràn ngập nghi hoặc. Chẳng qua, muốn xác định có phải là đúng người hay không cũng rất đơn giản, kiểm nghiệm ấn ký trên người cư dân tân sinh một chút là được rồi, chẳng qua, sau khi nghiệm ra đây đích xác là ấn ký của Chu Sa, đối phương càng khó hiểu.

“Ủa? Thật sự là đúng người? Nhưng… cậu ta rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Tôi có thể lý giải tâm tình của anh, nhớ lúc đầu tôi cũng không thể tiếp thụ, nếu không phải cậu ta trực tiếp biến thân cho tôi xem, tất cả chính là chứng cứ đanh thép, tôi cũng sẽ không tin trên thế giới còn có loại chuyện này đâu.

“Tóm lại xác định đúng người là được, quản nhiều như thế làm gì?”

Chu Sa khó chịu mà lấy âm thanh yêu kiều của cô để trả lời như vậy, người đàn ông kia tức thì trở nên lúng túng, liền không có truy cứu nữa. Cô hôm nay lộ diện với thể nữ, quần áo vẫn là mặc loại bó sát, chất liệu vừa không nhiều vừa ôm dáng, đối mặt cự ly gần thực sự rất dễ khiến đàn ông xao nhãng, ít nhất đã thí nghiệm thành công trên người Phạm Thống rồi, đàn ông ở bên cạnh hiện trường cũng gần như đã bị trúng chiêu.

Phạm Thống âm thầm cảm thấy, có khi sau hôm nay, đàn ông theo đuổi Chu Sa cũng sẽ nhiều lên… Dưới tình huống không biết thật ra cô có thể biến thành nam bất cứ lúc nào.

“Nguyệt Thoái —-“

Sau khi đối phó xong người phụ trách, Chu Sa liền dùng một loại giọng điệu giống như làm nũng chuyển sang Nguyệt Thoái.

“Làm, làm gì?”

Nguyệt Thoái đang định bước lên lôi đài thì lập tức cứng đờ, thần sắc cũng trở nên rất không tự nhiên.

“Trước khi thi đấu, hôn một cái nhé? Sẽ mang đến may mắn.”

Phụt!

Phạm Thống suýt nữa bị sặc nước miếng.

“Cho dù không làm như thế cũng sẽ thắng!”

Cả mặt Nguyệt Thoái chính là vẻ “cho dù cô giết tôi tôi cũng không làm được”, chẳng qua, Chu Sa hôm nay hình như vẫn không muốn bỏ qua cho cậu như vậy.

“Nhưng tôi cảm thấy không làm như vậy tâm lý sẽ bất an! Đi mà…”

Chu Sa đang nói, nhanh tay lẹ mắt khoác lấy cổ của Nguyệt Thoái, người liền muốn dán lên.

“Không! Tuyệt đối sẽ thắng! Tôi lấy danh dự của tôi mà thề!”

Nguyệt Thoái biến sắc đẩy Chu Sa ra, chẳng qua lại đẩy trúng chỗ không nên đẩy, sắc mặt cậu thoáng cái từ trắng chuyển sang đỏ, biến hóa có thể nói là vô cùng nhanh chóng.

Chu Sa, cô cứ tiếp tục như vậy, cậu ấy sợ rằng ngay cả bài vị tổ tông cũng lấy ra để thề đấy.

Đối thủ trận này sợ rằng sẽ bị giải quyết nhanh gọn đi, hm.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Phạm Thống, nhưng nếu hắn biết chuyện lúc trước Nguyệt Thoái lần đầu tiên ở trên cây bị Chu Sa sau khi biến thành nữ hù dọa, đã ở dưới tình huống đầu óc trống rỗng mà làm thịt toàn bộ dã thú hỗn loạn dưới cây, đại khái sẽ có thể càng khẳng định cái suy đoán này rồi.

“Có thể bắt đầu thi đấu chưa?”

Tự một mình đi lên đài, không dám đối mặt với Chu Sa, Nguyệt Thoái hoảng hốt hỏi người chủ trì cái vấn đề này.

“Bạn đội của cậu vẫn chưa lên đài…”

Đối thủ của trận đoàn thể đã đứng đủ ba người rồi, chẳng qua Phạm Thống với Chu Sa vẫn chưa có lên.

“Không sao, một mình tôi đã được rồi!”

Nguyệt Thoái, cậu thật sự quá căng thẳng rồi, Chu Sa có đáng sợ như vậy sao? Tôi không cảm thấy như vậy.

“Vậy mà dám xem thường bọn ta!”

Loại yêu cầu một chọi ba này đã chọc giận đối thủ A B C, nhìn dáng vẻ đùng đùng nổi giận của bọn họ, đại khái cũng hận trận đấu không thể bắt đầu sớm hơn, để bọn họ giáo huấn cái tên không có mắt kia đi.

Có điều, Nguyệt Thoái thế nhưng là tồn tại vượt ngoài lẽ thường, không thèm nhìn đối phương cũng có thể đánh tay đôi với ma pháp kiếm vệ hai đường chỉ vàng, các người bị xem thường cũng là chuyện đương nhiên.

“Ồ, nếu như cậu cảm thấy như vậy cũng không sao…”

Người chủ trì rất thấu hiểu lòng người mà tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó tình huống giống như dự liệu của Phạm Thống —- Sau khi Nguyệt Thoái lấy tốc độ đáng sợ để lại tàn ảnh trên đài, đối thủ A B C đáng thương liền đồng loạt đổ rạp xuống đất, chỉ thiếu mỗi không hộc máu mà thôi.

Tôi nói nè Nguyệt Thoái, người ta tốt xấu gì cũng là ba tên tua rua màu lam đậm, cậu một lần xử gọn ba người như vậy, liệu có quá khoe mẽ không? Vẫn là ẩn giấu một chút thực lực thì tốt hơn chứ nhỉ?

Sau khi trọng tài tuyên bố thắng lợi xong, Nguyệt Thoái liền xuống đài, vì để né tránh ôm hôn, cậu thật sự đã bỏ rất nhiều công sức, đây cũng khiến Chu Sa bĩu miệng liếc cậu một cái.

“Cậu không muốn thân cận với tôi như vậy sao?”

Tôi nghĩ, đối với cậu ấy mà nói, tính cách bản thân với trước công chúng có khả năng đều là cái chướng ngại đi.

“Cô… cô mới là vì sao cứ muốn thân cận tôi?”

Nguyệt Thoái cuối cùng cũng đã bị bức ra một câu thật lòng, nếu không phải thần kinh quá căng thẳng, cậu có khả năng sẽ bởi vì lời này có chút thất lễ mà không nói rồi.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi thích cậu.”

Chu Sa chẳng hề ngượng ngùng tỏ tình một lần nữa, nếu loại xung kích tương tự như thế này nhiều hơn một chút, đại khái lại có thể thành công khiến đầu của Nguyệt Thoái đình chỉ vận chuyển rồi.

“Cậu thật sự không cân nhắc sao? Một chút cũng không cân nhắc sao? Không thử đã muốn từ chối tôi sao?”

Tiểu Thư, cô rốt cuộc là muốn cậu ấy nếm thử cái gì, a không, tôi là nói, muốn thử cái gì đây?

“… Để tôi suy nghĩ sau thử xem.”

Có lẽ là không thể từ chối một cách chém đinh chặt sắt như vậy, đáp án của Nguyệt Thoái có chút ái muội không rõ, cũng không biết trong lòng cậu là nghĩ thế nào.

Mà nè, cậu thật sự cũng có ý gì đó sao? Nếu như không có vẫn là thừa dịp từ chối sớm thì tốt hơn, tôi cảm thấy Chu Sa là loại người sau khi chia tay sẽ tạt acid vào cậu đấy.

Hm… Tôi cảm thấy cái bà dì nguyền rủa tôi, khụ, tiểu thư, hẳn là cũng cùng loại người với Chu Sa.

“Nguyệt Thoái! Ủa, trận đấu của các cậu đã kết thúc rồi à? Tôi vốn định tới xem thi đấu đó.”

Phạm Thống vốn cho rằng, có Chu Sa ở đây, hẳn là không có con gái dám đến bắt chuyện, không ngờ trong quần người vẫn còn một người đi qua… thì ra là Bích Nhu đã quen biết từ trước.

“Ừ, đã kết thúc rồi.”

Lúc Nguyệt Thoái đối mặt với Bích Nhu, thần sắc liền chuyển sang lãnh đạm, đến bây giờ Phạm Thống vẫn không hiểu nguyên nhân lãnh đạm của cậu là cái gì.

“Thật đáng tiếc, tôi cũng chẳng qua chỉ ra ngoài muộn mấy phút mà… Ủa? Vị này là?”

Nhìn thấy Chu Sa đứng cùng Phạm Thống với Nguyệt Thoái, Bích Nhu lộ ra mấy phần tò mò, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy Chu Sa thể nữ, đối với cô mà nói, đây chính là cô gái chưa từng nhìn thấy mà thôi.

Nguyệt Thoái nhìn hướng Chu Sa, nhất thời cũng không biết nên giới thiệu thế nào, ngay trong mấy giây cậu do dự, Chu Sa đã cười ôm lấy cánh tay của cậu.

“Chúng tôi là quan hệ ngủ cùng một giường.”

Phụt! Khụ khụ khụ khụ!

Phạm Thống suýt sặc nước miếng lần nữa, hắn đến hôm nay mới biết, thì ra nước miếng của mình là thứ nguy hiểm như vậy.

Rõ ràng là giường ba tầng đi! Nói lên đích xác là cùng một cái giường, nhưng khác nhau rất nhiều đấy! Ơ, còn vừa vặn là cậu ấy ở trên cô ở dưới… Nói như vậy tôi ở trên cùng… Không, tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

“Hả?”

Bích Nhu thoáng sững sờ, có chút hoài nghi mình rốt cuộc đã nghe thấy cái gì, Nguyệt Thoái cũng đờ đẫn một chút, nhưng nguyên nhân cậu đờ đẫn là, câu nói này hình như cũng không có chỗ nào không đúng, thực sự không biết phản bác từ đâu.

“Các cậu… là người yêu?”

“Tôi…”

“Cậu ấy còn đang suy nghĩ, đang trong thời gian sống thử.”

Nguyệt Thoái vẫn chưa trả lời, Chu Sa vừa lại giành trả lời giúp cậu.

Sống thử? Đối thoại vừa rồi không phải là giải thích như vậy đi? Có thoáng như vậy sao?

“Thế, thế à? A, Các cậu thi đấu thắng rồi đi? Chúc mừng. Nếu trận đấu đã kết thúc rồi, vậy tôi đi về đây, lần sau có cơ hội tới cổ vũ cho các cậu.”

Có lẽ là phát giác được bầu không khí có chút ngượng ngùng với quỷ dị, Bích Nhu liền quyết định tránh đi trước.

“—-“

Nhìn bóng lưng rời khỏi của Bích Nhu, Nguyệt Thoái hình như có lời gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là không lên tiếng.

Kết quả chính là, hôm đó cậu ủ rũ cả ngày, Chu Sa nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu, cũng cảm thấy rất không vui.

Nếu nói cậu không có gì với Bích Nhu, Phạm Thống tuyệt đối không tin, chẳng qua, Bích Nhu với Âm Thị đã thành như vậy rồi, Phạm Thống cảm thấy, Nguyệt Thoái có khả năng vẫn là từ bỏ sớm thì tốt hơn.

◊◊◊◊

Cái gọi là, vật cực tất phản… Kỳ thực cũng không phải nói như vậy, tóm lại, sau làn sóng tặng quà, bởi vì màn kịch Chu Sa chủ đạo hôm qua, màn trình diễn tiếp theo chính là làn sóng thất tình chọi trứng.

Trái lại cũng không có người thật sự chọi trứng, nhưng chọi hoa hoặc chọi khăn choàng đang thêu dở chừng thì có.

Nhìn chung tình huống là những cô gái lúc trước tặng quà hoặc thiệp vừa lại chạy tới trước mặt Nguyệt Thoái, dùng “cậu vậy mà đã có đối tượng rồi, vì sao còn nhận đồ của tôi đùa giỡn tình cảm của tôi” để làm mở đầu, càng nói càng khổ sở, sau khi thấy Nguyệt Thoái cũng hết đường chối cãi, liền đem món quà tiếp theo đang dang dở ném lên người Nguyệt Thoái, sau đó khóc chạy đi.

Lúc trước có bao nhiêu người từng tặng quà thì cũng có bấy nhiêu người khóc lóc chạy đến chọi hoa chọi khăn chọi bánh, phụ nữ quả nhiên là sinh vật rất khó đối phó cũng rất khó hiểu, Phạm Thống ở bên cạnh thấy vậy cũng lắc đầu ngao ngán, nhưng đây vẫn chưa đánh tan hi vọng có bạn gái của hắn.

“Phạm Thống, tôi mệt quá.”

Nguyệt Thoái nằm dài trên bàn, thần tình mệt mỏi mà nói với hắn như vậy.

Ừ, hẳn là vậy, tôi nhìn thôi cũng thấy mệt.

“Cậu trước kia có đếm không? Có lẽ còn tới mấy người nữa…”

Làm gì có, tôi không có hứng với phụ nữ của người khác.

Có điều cứ như vậy, sau này cậu chỉ còn mỗi mình Chu Sa rồi, nên nói như vậy cũng đơn giản hơn sao?

“Tôi thật sự cảm thấy rất là mệt…”

Ngay cả lão sư cũng nhìn không nổi, còn đặc biệt nói với Nguyệt Thoái “phải xử lý cho tốt vấn đề tình cảm”, có thể tưởng tượng sự mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác của cậu.

“Cảm thấy mệt thì xin nghỉ, nghỉ ngơi một chút, tôi cảm thấy như vậy rất tệ.”

Tôi là nói, tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ…

“Tôi vẫn là sẽ đi học, cho dù ánh mắt mọi người nhìn tôi đều rất kỳ quái.”

Thật sao, cậu thật kiên cường.

“Ít nhất Phạm Thống cậu biết tôi không phải loại người đùa giỡn tình cảm người ta, may mà vẫn còn cậu, chỉ cần cậu hiểu rõ là được rồi…”

… Nguyệt Thoái, cậu đột nhiên nói ra lời như vậy là thế nào? Khiến người rất xấu hổ đó.

“Phạm Thống… phụ nữ thật đáng sợ…”

Tôi cảm thấy, so với Chu Sa, bọn họ kỳ thực vẫn còn tốt chán. Hm, mặc dù tôi có thể lý giải tâm tình của cậu, nhưng cũng đừng bởi thế muốn tìm an ủi từ tôi, tôi không hi vọng đối tượng chọi bánh của những người phụ nữ kia đổi sang tôi.

Bởi vì làn sóng yêu thích trước đó cùng đợt ác cảm về sau, Nguyệt Thoái tạm thời nằm trong giai đoạn cảm thấy không dám tiếp xúc đối với người khác giới.

Chẳng qua làn sóng vẫn là đến hết đợt này tới đợt khác, có những cô gái bé nhỏ đơn thuần nhìn thấy người mình thích đã có đối tượng liền tan nát cõi lòng rút lui, cũng có nhưng cô gái tích cực cho rằng người trong lòng có đối tượng thì mình chưa chắc không có cơ hội, thế là, những cô gái đến bày tỏ vẫn là lục đục xuất hiện, đây cũng khiến Nguyệt Thoái suốt ngày thoạt nhìn đều có vẻ rất muốn tự chôn mình.

“Người theo đuổi Âm Thị đại nhân hẳn là không nhiều, cậu biết đâu có thể thỉnh giáo ý kiến ngài ta một chút.”

Lúc Phạm Thống nói những lời này cũng cảm thấy mình trợn mắt nói dối, ví dụ của Âm Thị nếu như có thể lấy dùng, vậy lương thực nhà nước để lâu ba tháng cũng có thể ăn rồi, tóm lại mà nói đó tuyệt đối không phải phương pháp xử lý bình thường gì, chỉ nghe ví dụ của Lăng Thị nêu ra là biết.

“Nói có lý, tôi hỏi thử xem.”

Nói có lý? Chỗ nào có lý?

Cái gọi là có bệnh vái tứ phương chính là như vậy, muốn liên lạc Âm Thị cũng không khó, trực tiếp dùng máy truyền thông phù chú là được rồi.

“A, con gái? Hm? Đúng là thường thường có con gái tìm ta nói chuyện, nhưng đó thì làm sao?”

Bởi vì khi mở máy truyền thông phù chú, liền phát hiện Âm Thị có mở trò chuyện nhóm, cho nên Nguyệt Thoái liền trực tiếp dùng trao đổi nhóm để hỏi, Phạm Thống cũng nghe thấy.

Âm Thị đại nhân, ngài trước giờ không hiểu những cô gái đó là đang bày tỏ lòng ái mộ đối với ngài sao?

“Tôi không biết ứng phó thế nào…”

“A, chẳng phải cứ trò chuyện sao? Có cái cái gì khó khăn?”

“Cô ta hỏi ngươi có thích khăn choàng cô ta tặng lần trước không, ngươi trả lời cô ta là ma thú ở khu 2 Hư Không rất đáng yêu, thế này cũng có thể gọi là trò chuyện sao?”

Âm thanh của Lăng Thị gia nhập đàm thoại, vẫn là giọng điệu lành lạnh mọi khi.

“Lăng Thị ngươi…! Tiểu Nguyệt hiếm khi nhờ ta chỉ bảo! Ngươi đừng có mà cản trở!”

Từ phương diện nào đó mà nói, tôi cảm thấy có Lăng Thị đại nhân xen vào tốt hơn, Nguyệt Thoái hỏi ngài căn bản là hỏi sai người rồi, mặc dù là chủ ý tôi đề ra.

“Um… Quà tặng mà Âm Thị đại nhân nhận được, đều là xử lý thế nào vậy?”

“Hử? Thứ không thích thì đưa hết cho Lăng Thị. Hắn sẽ xử lý.”

“… Vậy, khi bọn họ hỏi về quà tặng…”

“A, bảo bọn họ đi hỏi Lăng Thị, là hắn xử lý mà.”

“…”

Nguyệt Thoái trầm mặc rồi. Đây hình như còn tệ hơn lảng sang đề tài ma thú với bọn họ.

Âm Thị đại nhân, ngài như vậy là vừa phũ vừa dứt khoát khiến người ta tuyệt vọng đi? Hơn nữa bản thân ngài vẫn không có phát giác…

Này, Nguyệt Thoái cậu nhìn tôi làm gì, tôi sẽ không giúp cậu xử lý đâu!

“Xin hỏi, Lăng Thị đại nhân, ngài thường xử lý thế nào…”

Nguyệt Thoái quan tâm đến thành ý của những cô gái kia sẽ có kết cục ra sao, Lăng Thị thì trả lời một cách rất khó diễn tả.

“Đây là bí mật. Nếu như có cô gái nào thật sự đến hỏi ta, ta mới nói cho họ. Nếu ngươi muốn biết, có thể tặng quà cho Âm, sau đó đến hỏi ta về tăm hơi của món quà.”

Tôi cảm thấy những món quà kia phần lớn sẽ không có kết cục gì tốt. A, nói như vậy, buổi đón năm mới lần trước, Âm Thị đại nhân nhận được quà của Lăng Thị đại nhân, hình như cũng là một thứ vô dụng, vậy há chẳng phải lại trả quà về cho Lăng Thị đại nhân xử lý?

“Lăng Thị mỗi tháng đều nhận được rất nhiều quà của ta đấy.”

“Đúng thế, nhưng không có cái nào là của ngươi tặng.”

Là “quà của ta mà người khác tặng” là được rồi…

“Âm Thị đại nhân… sẽ không cảm thấy phiền nhiễu sao?”

Đối với giọng điệu vui vẻ cởi mở của Âm Thị, Nguyệt Thoái rất không thể lý giải, dưới so ánh, cậu chừng như rơi vào vực sâu khổ não.

“A, làm sao lại vậy, có thể nói chuyện với những cô gái đáng yêu rất vui mà.”

“Hừ, vui lắm sao.”

Lúc này lại xuất hiện một giọng nói khác —- Bích Nhu không biết đã nghe lén bao lâu rồi.

“A! Tiểu Nhu!”

Âm Thị la hoảng một tiếng, có vẻ phát ngôn tùy tiện của hắn sắp bị báo ứng rồi.

Phạm Thống chỉ âm thầm cảm thấy, nơi có mặt Âm Thị là có Lăng Thị, nơi có Âm Thị với Lăng Thị cũng sẽ có Bích Nhu.

Ba người làm sao cứ luôn ở chung một chỗ thế? Trùng hợp vậy à?

“Tiểu Nhu! Cho dù trò chuyện với những cô gái kia, trong lòng ta vẫn nghĩ đến em mà!”

Âm Thị đại nhân, tôi cảm thấy đây không có khả năng lắm.

“Hm —- em cũng đi tìm một số chàng trai khác trò chuyện vậy, yên tâm, trong lòng em cũng sẽ nghĩ đến anh.”

“A! Đừng đi mà!”

Xem ra vấn đề là không hỏi tiếp được rồi, Nguyệt Thoái nói cám ơn xong rồi liền tắt máy truyền thông phù chú.

“Hình như không có nhận được bất cứ trợ giúp nào…”

“Không phải đâu, Âm Thị đại nhân cũng đã giao quà cho Lăng Thị đại nhân xử lý, vậy cậu cũng giao hết cho Chu Sa xử lý chẳng phải được rồi sao?”

“Giao hết cho Chu Sa xử lý? Như vậy kỳ lắm đi!”

Vậy Âm Thị đại nhân giao cho Lăng Thị đại nhân xử lý, cậu không cảm thấy rất quái sao…

Tai nạn của Nguyệt Thoái vẫn tiếp tục duy trì.

Ông trời giống như chê hiện trạng vẫn chưa đủ đả kích đối với thiếu niên đáng thương này, định cho cậu thêm chút kích thích nữa, hôm nay đột nhiên xảy ra một chuyện —- Đông Phương Thành dán thông báo, bởi vì lý do thi công, túc xá cúp nước ba ngày.

Một ngày không tắm cũng sẽ cảm thấy quai quái, huống hồ là ba ngày, vì vấn đề tắm rửa, ba người phòng bốn bốn bốn đành cầm lấy máy truyền thông phù chú, thỉnh giáo người quen thuộc Đông Phương Thành hơn.

“A, tắm rửa? Có phòng tắm công cộng đấy, vốn là phải thu phí, bởi vì thiết bị vẫn không tệ, nhưng bởi vì ba ngày này cúp nước, học sinh có thể sử dụng miễn phí.”

Âm Thị hiếm khi có lúc hữu dụng.

“Lần nào ta rủ Lăng Thị đi hắn đều không đi. Ta rất muốn thí nghiệm thử xem, đàn ông ở phòng tắm là sẽ vỡ mộng tỉnh lại, hay là sẽ tập thể phun máu nhuộm đỏ phòng tắm…”

“Đây chẳng thú vị chút nào. Thần Vương Điện ngon lành không muốn, đến phòng tắm công cộng chuốc lấy phiền toái cho mình làm gì?”

Không sai. Tôi chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng nhà tắm bị nhuộm thành màu đỏ chút nào. Đó là thế giới đáng sợ gì vậy hả…

“Ngươi có thể rủ tiểu Nhu đi, nói không chừng cô ấy sẽ đồng ý đi theo ngươi.”

“A! Không được! Đàn ông làm sao có thể tắm chung với phụ nữ chứ!”

… Hình như có chỗ nào quai quái? Nên nói ngài tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, hày là quan niệm có vấn đề đây?

Mà tai nạn của Nguyệt Thoái, chính là bắt đầu sau khi đến vị trí nhà tắm công cộng.

Sau khi biết được có nơi này, Chu Sa liền cười vô cùng tự nhiên với Nguyệt Thoái.

“Nguyệt Thoái, cùng đến nhà tắm công cộng tắm rửa đi.”

Nhất thời, Phạm Thống vẫn thật sự rất khó có thể hình dung vẻ mặt không biết nên nói là sét đánh giữa trời quang hay là trời long đất lở của Nguyệt Thoái.

“… Vì sao?”

Nguyệt Thoái chưa từng biết mở miệng nói chuyện có khó khăn đến đến.

Hm… Tôi rất nghiêm túc mà cảm thấy, cậu ta… nên nói là “cô ta” muốn nhìn thân hình của cậu. Không phải nói muốn tìm hiểu thêm sao, tôi cảm thấy Chu Sa có vẻ rất hứng thú đối với tìm hiểu về thân thể.

Chẳng qua nếu nói ra chắc cậu sẽ phá cửa sổ chạy mất hút luôn quá.

“Chúng ta chung phòng tắm, cùng hành hộng cũng tiện hơn.”

Chu Sa nói một cách rất là hiển nhiên, Nguyệt Thoái thì nhìn sang hướng khác lẩm bẩm.

“Tôi có thể từ chối không…”

Phạm Thống vẫn có thể thấu hiểu tâm tình của Nguyệt Thoái.

Bất cứ người nào lúc tắm rửa đều sẽ không muốn bị người khác nhìn tới nhìn lui bằng ánh mắt hữu sắc đi, đó giống như là thị… Khụ, thị giác xâm phạm, sơ sẩy một cái còn sẽ để lại vết sẹo tâm lý nữa cơ.

Nói thật, Chu Sa cậu cũng không cần thiết muốn nhìn như vậy đi, Nguyệt Thoái là nam, làn da trắng hay đen, phía dưới quần áo cũng sẽ không có bao nhiêu khác biệt, cậu ấy không có cơ bụng sáu múi cũng không có chuột, trên người không có vết bầm cũng không có xăm mình, thật sự không có cái gì để coi cả.

Lần trước lúc đi vớt có liếc qua một cái… Ồ, nghiêm khắc mà nói, lúc đó xem như là có hình xăm… chẳng qua đó hẳn gọi là vết thương.

“Nguyệt Thoái, cậu hình như còn nợ tôi ba cái yêu cầu…”

Lúc Chu Sa hờ hững nói như vậy, sắc mặt của Nguyệt Thoái trắng bệch cứ như bị chọc trúng tử huyệt.

“Quyết định rồi, hôm này sẽ dùng hết một cái, chúng ta cùng đến nhà tắm đi.”

Ủa? Đây… suy cho cùng, hình như biến thành là do tôi hại?

“Đi thôi, bây giờ không có việc gì chứ? Đúng lúc có thể đi.”

Chu Sa nói xong liền bắt đầu thu quần áo, cũng thúc giục Nguyệt Thoái chuẩn bị dụng cụ tắm rửa, Nguyệt Thoái thì thu quần áo xong, nhìn Phạm Thống bằng thần tình thê thảm.

“Phạm Thống…”

Được rồi được rồi! Tôi biết rồi! Tôi cũng đi cùng, được rồi chứ! Đừng dùng ánh mắt cầu cứu đó nhìn tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì tôi cũng không cứu nổi cậu đâu!

“Phạm Thống cũng muốn đi cùng à?”

Thấy Phạm Thống cam chịu xui xẻo mà bắt đầu thu quần áo, Chu Sa nhíu mày, hỏi một câu.

“Mọi người chung phòng tắm, cùng hành động sẽ tiện hơn.”

Nguyệt Thoái gượng cười dùng lời Chu Sa vừa mới nói để trả lời cậu, Chu Sa cũng không nói cái gì, có lẽ là cảm thấy, thêm một tên Phạm Thống cũng không có gì khác biệt đi.

◊◊◊◊

Không có người mặc quần áo đi tắm, nếu như là bơi lội thì không nói, tắm rửa chính là phải cởi sạch, bất luận trong lòng có chướng ngại gì đối với nhà tắm công cộng hay là với đồng bạn không biết nên nói là nam hay nữ bên cạnh, quần áo vẫn là phải cởi ra.

Phạm Thống nhéo nhéo cánh tay của mình, cảm giác mình gần đây hình như gầy đi một chút, Phần lớn là do lương thực nhà nước quá khó ăn, làm giảm cảm giác thèm ăn của hắn, khiến cho hắn thiếu dinh dưỡng, chẳng qua, không có thịt thừa cũng là một điều tốt.

Thiết bị của nhà tắm công cộng đúng là không tệ. Ngoại trừ thiết bị vòi hoa sen, còn có bể tắm để ngâm mình. Cả không gian có thể tính là rất rộng rãi, hình như cũng có quản chế số người.

Lấy tiêu chuẩn của Phạm Thống để xem, sẽ cảm thấy vẫn thiếu một vài thiết bị tắm hơi gì đó, chẳng qua, Đông Phương Thành có thể vẫn chưa có trình độ khoa học kỹ thuật để làm ra nồi hơi, đây là vấn đề khác biệt văn hóa thế giới, hết cách.

Nguyệt Thoái đang ngồi ở chỗ bên cạnh bôi xà phòng, Chu Sa thì đang xả nước ở cách vách cậu.

Bởi vì chuyện lần trước, Phạm Thống không khỏi nhìn Nguyệt Thoái thêm mấy cái.

A, những vết thương đó hoàn toàn biết mất thật rồi. Tốt quá.

“Phạm Thống, cậu làm gì nhìn tôi hoài vậy?”

Nguyệt Thoái chú ý đến ánh mắt của hắn, bởi thế sản sinh một chút nghi hoặc.

“Hơ…”

Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, chỉ cần động chạm đến đề tài có liên quan đến nguyên nhân cái chết của Nguyệt Thoái, thì sẽ có hậu quả rất khủng bố, Phạm Thống tự nhiên không dám thành thật nói là đang nghiên cứu vết thương bất ngờ xuất hiện trên người cậu lúc trước đã biến mất hay chưa.

“Tôi đang nghĩ, tìm người nào chà ngực giùm.”

“Chà ngực?”

“Không có gì, tôi là nói chà lưng.”

Tôi chịu cái nguyền rủa này đủ lắm rồi —- nó khiến cuộc sống của tôi trở nên rất đáng xấu hổ! Thật sự rất xấu hổ!

Trên thế giới này có người nào nhờ người khác chà ngực giùm cơ chứ! Có phải là ve vãn hay sàm sỡ đâu!

“A… cần không?”

Nguyệt Thoái luôn luôn không tiếc giúp đỡ vài chuyện nhỏ, chà lưng cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Phạm Thống còn chưa kịp trả lời, Chu Sa ở bên cạnh nghe thấy liền xáp tới.

“Chà lưng? Nguyệt Thoái, tôi cũng muốn —-“

Gần đây, cảm giác Chu Sa thể nam nói chuyện có chút trung hòa với thể nữ. Nguyệt Thoái nghe xong yêu cầu của cậu, thế là bộ mặt lại co giật một cái.

“Nếu là cậu, hay là khỏi đi.”

“Vì sao? Phân biệt đối xử?”

“Cậu vừa rồi chẳng phải đã tự tắm xong rồi sao…”

“Thì ra cậu có chú ý à? Vậy, tôi chà lưng giúp cậu nhé.”

“Tôi nghĩ mình không cần, cảm ơn…”

Phạm Thống đang nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, Nguyệt Thoái có khi sẽ suy nhược tinh thần mất.

Phụ nữ lộ ra bộ mặt hổ đói đã đủ khiến Nguyệt Thoái sợ lắm rồi, huống hồ là đàn ông… hm… Đây thật là phức tạp.

Chà lưng được tiến hành rất bình thường thuận lợi. Nguyệt Thoái không có dùng lực tay khi làm cơm nắm để sử dụng trên người hắn, điều này khiến Phạm Thống âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu như loại chuyện đó thật sự xảy ra, hắn đại khái sẽ biến thành người đầu tiên trong lịch sử bị gãy xương sống do chà lưng, ghi tên vào cái bảng này chẳng đáng cao hứng chút nào.

“Tắm xong thì về thôi…”

“Hiếm khi có bể tắm lớn như thế ở trước mặt, các cậu chẳng lẽ không muốn ngâm một chút sao?”

Chu Sa tỏ vẻ muốn ngâm mình. Phạm Thống cảm thấy ngâm một chút cũng không có gì không được. Nguyệt Thoái thì vẫn không biết nên trả lời thế nào.

Khi đang khỏa thân thì làm chuyện gì cũng cảm thấy rất không an toàn, nếu như có thể, Nguyệt Thoái vẫn là muốn sớm mặc quần áo trở về, nhưng một mình đi trước hình như không hay lắm, cuối cùng, cậu vẫn tiến vào bể tắm với bọn họ.

A —- vẫn thật là có chút ảo giác đang ngâm trong suối nước nóng, cảm giác không tệ.

Đem cả người ngâm ở trong nước, Phạm Thống cảm thấy ngâm mình vẫn là rất thoải mái. Mặc dù nói nếu như có thể, một mình ngâm trong bể riêng vẫn là tốt nhất, chẳng qua có còn hơn không, được ngâm là may rồi.

Vừa nghĩ như vậy, túc xá bị cúp nước vẫn thật là một chuyện tốt đấy nhỉ.

“…”

Nguyệt Thoái vùi nửa khuôn mặt vào trong nước, hình như bởi vì nhiệt độ nước mà có chút cảm giác mơ màng thất thần, làn da trắng nõn cũng bởi vì nước nóng mà hơi hơi ửng đỏ.

Mỹ thiếu niên quả nhiên nhìn làm sao cũng là mỹ thiếu niên.

Ngâm ở trong bể nước lớn như vậy, đây coi như là lần đầu tiên. Nếu như không tính những lần sống lại từ ao nước Đông Phương Thành.

Rất đông người, bể nước lớn, Phạm Thống trực tiếp nghĩ đến hồ bơi. Mặc dù hắn có một ông bố kỳ quái, nhưng hắn vẫn có tuổi thơ, chẳng qua hắn chỉ nhớ lúc nhỏ đến hồ bơi thường thường làm một số chuyện ngu xuẩn, như là nghịch nước bị chuột rút, chơi đoán tay ở dưới nước nhìn thấy mặt của đối phương không nhịn được bật cười cho nên bị sặc, phải sửa rất lâu mới sửa được thói quen đánh tay cùng một bên chân trong kiểu bơi tự do vân vân, hắn cảm thấy, sớm biết vậy lúc đó vẫn là nên học bơi cho tốt, làm cho bây giờ vì kỹ thuật bơi không thuần thục mà vật lộn với tử thần, đúng là thiệt thòi đến cực điểm.

“Nguyệt Thoái…”

“Đây là nhà tắm nam, cậu không được biến thành nữ ở đây.”

Chu Sa chưa kịp nói gì, Nguyệt Thoái đã nghiêm túc cảnh cáo.

Tôi thấy, là cậu sợ kích thích quá lớn đi…

“Nhưng, thể nữ cũng muốn ngâm mình mà.”

Chu Sa bất mãn cãi lại.

“Ngày mai cậu có thể tự mình đến nhà tắm nữ để ngâm.”

“Như vậy phiền chết đi được, các cậu che giúp tôi một chút, là tôi có thể ngâm được rồi.”

Khụ, ý của cậu là, muốn chúng tôi xoay lưng vào cậu để làm tường người, dưới tình huống biết rõ sau lưng có một cô gái lõa thể cũng không được quay đầu, chỉ có thể tự mình suy nghĩ vẩn vơ? Đây vô nhân đạo quá đi!

“Không được, đây làm sao có thể…”

Nguyệt Thoái nhíu mày đang định biểu đạt lập trường phản đối, Chu Sa đã ngắt lời của cậu.

“Không giúp thì thôi, dù sao tôi cũng không sợ người khác nhìn thấy.”

“Này! Chu Sa! Chờ một chút!…”

Khi Nguyệt Thoái kinh hoảng muốn ngăn cản, Chu Sa đã rất ương bướng mà tiến hành biến thân.

Ohhhhhh! Đây rốt cuộc là muốn xem hay là quay người đi! Tôi đời này vẫn chưa tận mắt nhìn thấy phụ nữ khỏa thân chân chính, có khi bỏ lỡ lần này về sau cũng sẽ không còn cơ hội nữa! Đây chẳng lẽ là lựa chọn chỉ có một lần trong đời sao —- xung đột giữa lý trí và cảm tính—-

“Phạm Thống.”

Hử? Ủa? Tôi vẫn là vô thức xoay người đi rồi? Đây là do lương tri tác quái sao? Được thôi, Chu Sa cậu gọi tôi làm gì, trong mấy giây tôi xoay người đi đã xảy ra chuyện gì rồi? Bây giờ có thể quay lại chưa?

“Chúng ta tốt hơn vẫn là trở về, Nguyệt Thoái ngất đi rồi.”

Cái gì?

Phạm Thống lúc này mới quay lại, Chu Sa không biết từ lúc nào đã biến trở lại thành thể nam, Nguyệt Thoái hiện giờ đang được cậu đỡ, thoạt nhìn đúng là đang hôn mê bất tỉnh.

“Cậu đã làm gì vậy hả…”

“Chỉ giỡn chút thôi, không ngờ cậu ấy phản ứng mạnh như thế.”

Đích xác, ngay cả la hét cũng không có, đã trực tiếp ngất xỉu rồi. Lúc cậu biến thành con gái chắc không chỉ là để cậu ấy nhìn thấy mà thôi đi?

“Nếu như làm hô hấp nhân tạo liệu có tỉnh hay không nhỉ…”

Không đâu! Cậu ấy cũng đâu phải chết đuối! Đừng lấy hô hấp nhân tạo để che giấu ý đồ sàm sỡ cậu ấy!

May mà Chu Sa chỉ là nói mà thôi, cũng không có làm thật. Sau khi bế Nguyệt Thoái lên bờ khoác quần áo lên, Phạm Thống liền cùng với Chu Sa mang cậu về túc xá.

Khi Nguyệt Thoái tỉnh lại đã là chuyện của ba tiếng sau đó. Trên thực tế Phạm Thống cũng hi vọng cậu sớm tỉnh dậy, bằng không, chỉ có hắn và Chu Sa hai người đối mặt nhìn nhau, thực sự là tình huống rất nhàm chán.

Hơn nữa sau khi cậu tỉnh dậy vẫn ở trong trạng thái khủng hoảng, sau khi xác nhận nơi chốn và quần áo của mình xong vẫn không có an tâm trở lại, khiến Phạm Thống rất muốn vỗ vai cậu nói: yên tâm, cậu không có thất thân.

Nhưng hắn đương nhiên không có làm như vậy. Lỡ như nguyền rủa nói thành “buồn đi, cậu thất thân rồi” đây không biết là đang bảo người ta bớt đau buồn hay là hả hê trên tai họa người khác, vậy hắn khẳng định sẽ bị Chu Sa chỉnh đốn tới chết.

“Nguyệt Thoái, cậu còn mệt không? Cậu ở nhà tắm đột nhiên ngất xỉu.”

Nguyệt Thoái nghe xong câu hỏi của Phạm Thống, nhìn hắn rồi lại nhìn Chu Sa đang ngồi ở bàn học cũng đang nhìn qua, sau khi dừng một hồi, ngã trở lại giường.

“Tôi ngất thêm một hồi thì tốt hơn… mặc kệ tôi…”

Ủa? Đây có thể coi là sự ưu uất của thanh thiếu niên sao? Tôi thật sự càng ngày càng không hiểu cậu rồi, Nguyệt Thoái. Dưới so sánh, Chu Sa vẫn dễ hiểu hơn, mặc dù tôi không muốn hiểu.

Phạm Thống than thở một tiếng ở trong lòng. Cuộc hành trình đến nhà tắm cực lạc này, thế nhưng vẫn còn hai ngày đây.

Nguyệt Thoái, hi vọng cậu có thể cầm cự qua được mùa xuân này, không bị sự nhiệt tình của đám con gái dìm chết.

◊◊◊◊

◎ Lời bạt của Phạm Thống

Đông Phương Thành không có cách chia xuân hạ thu đông gì, có lẽ là tôi chưa từng nghe qua. Tóm lại, tôi quen với việc qua xong năm mới là nghênh đón mùa xuân, nhưng không phải loại mùa xuân mà ai cũng có.

Tôi cảm thấy cái chết của Nguyệt Thoái, càng tiếp xúc càng cảm thấy kinh hãi. Theo như cách nói của cậu ấy, cậu ấy là bị một người rất thích giết chết, đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ là tỏ tình thất bại sao? Chẳng lẽ thế giới của cậu ấy là thế giới tỏ tình thất bại sẽ bị giết sao?

“Tôi thích cậu”, “xin lỗi, tôi không thích, cho nên cậu chết giùm đi”, “Á a a a”… Là cảm giác như vậy sao? Đây cũng quá đáng sợ rồi đi! Như vậy ai mà dám tỏ tình chứ!

Chẳng qua, Nguyệt Thoái mặc dù không thích những cô gái tỏ tình với cậu, cũng đâu có giết người ta. Cho nên, kỳ thực vẫn là tôi hiểu lầm sao? Vậy đối phương rốt cuộc vì cái gì muốn giết cậu ấy? Thật sự không phải tình sát?

Sau đó, Nguyệt Thoái vẫn không có chấp nhận Chu Sa, đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt.

Tôi không có ý gì đặc biệt… chỉ là bởi vì, hai người bọn họ đúng lúc đều là bạn cùng phòng của tôi, lỡ bọn họ biến thành người yêu, lại còn thái quá giống như Âm Thị đại nhân và Bích Nhu, vậy tôi chẳng phải suốt ngày bị tia sáng tình yêu bắn phá sao! Ngoài ra tôi còn sẽ biến thành một cái bóng đèn với công suất cực lớn, chỉ có thể ôm cây lau của mình tự sinh tự diệt trong xó, tôi không muốn loại cuộc sống túc xá bi thảm chẳng sáng sủa chút nào này đâu!

Nhớ hồi học đại học, cũng là bởi vì chịu không nổi bạn cùng phòng suốt ngày gọi điện thoại nói chuyện buồn nôn sến súa, mới quyết định dọn ra ngoài ở một mình, bây giờ hiếm khi có thể ôn lại cuộc sống túc xá bình thường, vẫn là hi vọng đừng có biến chất.

Đúng rồi, tôi từng học đại học, có ý kiến à? Tôi thế nhưng là học khoa bói toán, chủ nhiệm khoa còn là bạn thân của ba tôi đấy!

Cũng không phải mỗi một học sinh học khoa bói toán ra đều có thể ra ngoài kinh doanh tiệm bói toán, cũng là nói tôi là học sinh ưu tú vừa có thiên phú vùa có thành tựu, chỉ là mấy người nhìn không ra mà thôi.

Mau trả ký ức lại cho tôi! Tôi hoài niệm năng lực bói toán xem tướng tiêu tai giải ách của mình quá! Mất những cái này, cuộc sống của tôi tức thì trở nên rất không được bảo đảm!

Nói chung thì ngoan ngoãn đánh xong đại hội tỉ võ, được vào xếp hạng, màu sắc tua rua liền có thể tăng vọt rồi đi?

Nói đến cái ngày sau hôm túc xá cúp nước, chúng tôi vừa lại đến nhà tắm công cộng tắm rửa, lần này không biết vì sao lại bị cuốn vào trận thủy chiến ở nhà tắm, thật là ấu trĩ… Hm, thật là thanh xuân.

Loại cục diện hỗn loạn ấu trĩ này luôn luôn không có duyên với Nguyệt Thoái. Cậu ấy không biết là không muốn chơi hay là không biết gia nhập như thế nào, gặp phải loại chuyện này thì tự mình trốn ở một bên như thể mọi chuyện không liên quan tới mình, chẳng qua sau khi bị người xa lạ quấy nhiễu, hất nước mấy lần cậu giống như cũng đã nổi giận rồi… lúc này tôi nhất định phải nói, ngàn vạn lần đừng chọc giận Nguyệt Thoái. Bất luận là lúc nào, chọc Nguyệt Thoái nổi giận đều là một chuyện rất đáng sợ…

Người ta đánh thủy chiến hoặc là dùng tay gạt, hoặc là lấy gáo tạt, tôi thật chưa từng thấy người nào rút phần lớn nước trong bể treo lơ lửng ở trên tay rồi biến thành một quả đại thủy cầu ném đi như Nguyệt Thoái, căn bản tất cả mọi người giống như bị sóng thần đánh trúng, đồng loạt tông vào tường, đây thật sự là quá khoa trương rồi, đương nhiên, lúc đó chúng tôi cũng chỉ có thể hốt hoảng rời khỏi nhà tắm.

Chuyến đi đến nhà tắm vào ngày cuối cùng, dị thường yên ả. Có khả năng là Nguyệt Thoái bị áp lực quá lớn tinh thần quá căng, toàn thân phát tán ra một loại khí tức khiến người không dám đến gần, ngay cả Chu Sa cũng không dám trêu chọc cậu, đại khái chỉ có tôi còn dám nói chuyện với cậu ấy, dù sao tôi cũng đã có chút lực miễn dịch rồi.

Bắt đầu từ mai là có thể khôi phục cuộc sống bình thường rồi đi?

Chẳng qua, đối với chúng tôi mà nói, rốt cuộc cái gì là cuộc sống bình thường, vẫn thật khó có thể nói rõ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top