Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - 5: Khởi dậy vì ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như ngươi không quan tâm, thì để ta quan tâm thay ngươi." -- Lăng Thị

Thần Vương Điện Đệ Ngũ Điện, có thể nói là chỗ sâu nhất của cả vương điện, cũng là nơi gần nữ vương ở nhất -- Phạm Thống lần trước đến đây, là vì để giúp Lạc Thị quét dọn Huy Thị Các, lần này, lại là bị Lăng Thị "mời" về.

Được mời đến Lăng Thị Các làm khách, là chuyện mà Phạm Thống nghĩ cũng chưa từng nghĩ, như vậy tính ra, nơi ở của toàn bộ ngũ Thị Thần Vương Điện, chỉ còn lại Vi Thị Các là chưa từng đi, đương nhiên, hắn cũng không có ý nguyện đi luôn một lượt, đối với hắn mà nói, nơi này vẫn là có chút nguy hiểm, có thể không tiếp cận tốt nhất vẫn là đừng tiếp cận, tránh cho hứng phải đại nạn gì khiến cho một bình dân như hắn không thể chịu nổi.

Chẳng qua, nói được mời tới, chỉ là cách nói dễ nghe một chút, trên thực tế phải là bị cường hành mang về, bởi vì Lăng Thị căn bản phớt lờ ý muốn của Phạm Thống, lấy bản lĩnh của hắn, kỳ thực cũng không cần suy nghĩ Phạm Thống có chịu hay không, trong giây phút tay của hắn túm lấy Phạm Thống, đã đủ để khiến đối phương mất đi năng lực đề kháng rồi.

Sau khi bị mang đến đây, Phạm Thống không có tâm tình nghiên cứu bài trí của Lăng Thị Các, hắn bây giờ lo lắng cho hoàn cảnh với tương lai của mình hơn, cho dù trong đầu nghĩ lung tung một đống suy đoán, vẫn không đoán ra được nguyên nhân Lăng Thị phải mời hắn tới một chuyến.

"Rất xin lỗi thủ đoạn có hơi cứng một chút, ngươi muốn uống chút trà không?"

Sau khi Lăng Thị để hắn ngồi xuống, đầu tiên dò hỏi câu này, hình như vẫn coi hắn như khách mà chiêu đãi.

Nhưng Phạm Thống chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bất an.

Lăng Thị đại nhân, chiêu này của ngài là tiên lễ hậu binh sao? Có thể nhảy qua những trình tự rườm rà này, đi thẳng vào chủ đề không? Ngài cái gì cũng không nói rõ như vậy, trà ngài bưng tới tôi nào dám uống chứ!

"Ta biết lời mời đột ngột như vậy sẽ khiến người bất an, kỳ thực ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ có một vài chuyện nhỏ cần sự phối hợp của ngươi mà thôi."

Thấy Phạm Thống không nói chuyện, Lăng Thị lấy giọng cực kỳ bình thản giải thích sơ một chút, chẳng qua, giải thích với mức độ đó kỳ thực cũng không có giúp ích được bao nhiêu.

"Là chuyện lớn gì? Sau khi bắt đầu tôi không thể trở về sao?"

Oa! Đừng tự nguyền rủa mình! Tôi là muốn hỏi sau khi kết thúc tôi có thể trở về không!

"Nếu như ngươi phối hợp thì sẽ không có chuyện. Nếu ngươi không cần uống hớp trà để thả lỏng, chúng ta có thể trực tiếp bắt đầu."

... Đây là uy hiếp? Đây là uy hiếp phải không? Đây nghĩa là không phối hợp thì sẽ xảy ra chuyện, đúng không? Lăng Thị đại nhân ngài tội tình gì phải làm khó một nhân vật nhỏ như tôi?

"Cho nên, ngươi cần trà không?"

"Được."

Không! Tôi là nói không cần! Mau làm cho xong chuyện để tôi về nhà sớm đi!

A a, Nguyệt Thoái với Lạc Thị đang ăn cơm, sẽ không lập tức trở về túc xá, cho nên sẽ không phát hiện tôi biến nất --

Nước trà hình như là thứ thường trực ở Lăng Thị Các, Lăng Thị không có bị thủ tục pha trà làm lỡ thời gian, mà là trực tiếp bưng khay trà ra, rồi đưa chén trà đã rót xong đặt trước mặt Phạm Thống, bản thân cũng bắt đầu uống.

Trà ngon nên chậm rãi thưởng thức, trà từ trong Lăng Thị Các bưng ra đương nhiên sẽ không phải hàng rẻ tiền, chỉ là dưới bầu không khí này, trà dù ngon cách mấy Phạm Thống cũng nếm không ra mùi vị, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động đều như ngồi bàn chông, khá là không thoải mái.

"Vậy thì, ta sẽ vào thẳng chủ đề. Ta muốn biết chân tướng của cuộc đồ sát lúc trước."

Trà uống được một nửa, Lăng Thị đã mở miệng, vừa mở miệng đã khiến Phạm Thống căng thẳng thần kinh.

"Ngoại trừ hung thủ cùng với kẻ hiềm nghi về sau được nhận định không phải hung thủ, ngươi là người sống sót duy nhất ở hiện trường, cho nên, ta muốn biết chân tướng, thông qua ngươi là phương pháp tốt nhất."

Ơ? Chẳng phải không có người nói ra sao? Vì sao lại biết tôi cũng ở hiện trường? Lăng Thị đại nhân quả nhiên thần thông quảng đại?

Trên báo cáo tra nghiệm lúc đưa đi thẩm có ghi chi tiết án tình, điều này Phạm Thống tự nhiên là sẽ không biết, sau khi nghe xong lời của Lăng Thị, Phạm Thống rơi vào hoàn cảnh hết sức khó xử.

Tình huống thực sự đương nhiên không thể nói, bởi vì hắn không chắc sau khi nói ra, vụ án của Nguyệt Thoái liệu có bị lật lại hay không, dù sao thì hắn căn bản không biết Âm Thị là làm thế nào để Nguyệt Thoái được phóng thích, hơn nữa, Âm Thị còn từng căn dặn, cho dù Lăng Thị hỏi cũng không thể nói.

Càng gay go chính là, miệng của hắn không được nghe lời hắn cho lắm, ngay cả muốn nói dối cũng có chút khó khăn, đây đúng là cái nan đề khó xử lý.

"Ngài hỏi cái đó làm gì vậy?"

Lăng Thị lại quan tâm một cái vụ án đã kết thúc, tự nhiên là có nguyên nhân của hắn, Phạm Thống cảm thấy, phải tìm hiểu một chút trước.

"Ta muốn biết chuyện xảy ra ngày hôm đó. Ta muốn biết, hắn là làm sao bị thương."

Lăng Thị không có tránh né cái vấn đề này, hắn trả lời rất trực tiếp.

"Ra ngoài tản bộ liền bị thương, lời nói nhảm nhí này ai sẽ tin? Ta sẽ không để sự tình trôi qua như vậy, sẽ không."

Khi Lăng Thị lấy giọng điệu bình tĩnh nói như thế, trên lưng Phạm Thống cũng túa mồ hôi lạnh.

-- Trời ơi, đây chẳng phải càng không thể nói sao? Là đang nói Âm Thị đại nhân đúng chứ? Âm Thị đại nhân làm sao bị thương, còn chẳng phải là bị Nguyệt Thoái đả thương sao? Nếu nói ra, Nguyệt Thoái rốt cuộc sẽ thế nào?

"Tôi vẫn không hiểu lắm ngài rốt cuộc muốn biết những cái gì..."

Phạm Thống đánh liều nói tiếp một câu, Lăng Thị lập tức cho hắn trả lời.

"Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Âm Thị làm sao bị thương? Còn có -- là ai đả thương hắn."

Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi! A A A! Không phải tôi! Tuyệt đối không phải tôi! Ngài cũng nhìn ra tôi vừa vô hại vừa yếu đuối đi? Ngài chắc hẳn có thể phán định tôi không hề có chút hiềm nghi chứ?

Phạm Thống bởi vì sóng gió dưới bầu không khí bình tĩnh này mà thoáng cứng đờ, đây thật sự rất khiến người sợ hãi.

"Ngài cho dù hỏi tôi như vậy, tôi cũng..."

"Ta cũng không muốn nghe trả lời của ngươi."

Lăng Thị nói xong, chậm rãi đứng lên.

"Ta chỉ cần trực tiếp hỏi đầu của ngươi là được rồi."

Chờ, chờ một chút! Cái gì? Ngài muốn làm gì đầu của tôi? Giải phẫu nó ra sao? Đông Phương Thành không có cái loại kỹ thuật thủ thuật này đi! Bên trong chứa toàn mấy thứ dơ bẩn không có gì để coi đâu --!

Có lẽ câu nói này của Lăng Thị quá mức kinh dị, cả người Phạm Thống cũng bật dậy khỏi chỗ ngồi, rất có xu hướng thấy tình huống không ổn muốn bỏ chạy.

Chẳng qua hắn mới đứng dậy, cũng còn chưa di động, không gian bốn phía liền tỏa ánh sáng vàng, đột ngột hiện ra vách tường trong suốt mang hình thái chú văn, mặc dù chưa thể hiện tác dụng gì, nhưng Phạm Thống có thể hiểu rõ, đây là kết giới dùng để vây khốn hắn.

Lăng Thị không phải người hay sơ sót, hôm nay hắn cũng hoàn toàn không có ý định lỡ tay để người chạy thoát đâu nhỉ?

"Giống như trình tự giải phong ký ức vậy, mọi thứ rất đơn giản, giao đoạn ký ức đó của ngươi cho ta, ngoan ngoãn phối hợp."

Lăng Thị lạnh lùng nhìn hắn, nghiễm nhiên hoàn toàn không cho hắn con đường lựa chọn.

Vậy là không phải giải phẫu đầu rồi? Đây hình như khiến người thoáng yên tâm một chút? Nhưng, cho ngài thì cũng không có chỗ tốt gì, chẳng lẽ ngài sẽ giúp tôi giải phong một phần ký ức làm thù lao sao? Không không, cho dù như vậy vẫn là không thể cho ngài!

Khi Lăng Thị đi đến gần hắn, Phạm Thống thử lùi lại, chẳng qua lùi chưa được mấy bước đã đến phạm vi của tường phù chú trong suốt rồi, nếu cứ thế trực tiếp đụng lên, thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Lăng Thị đại nhân, dụ dỗ người khác như vậy thì không tốt lắm đâu!"

Ư, từ trái nghĩa của bức bách là dụ dỗ? Là như vậy à?

"Ta không quan tâm sự tình có chính đáng hay không, ta chỉ muốn đạt được mục đích của ta."

Đừng tùy tiện dùng khuôn mặt đại mỹ nhân đó nói lời thoại của người xấu như vậy chứ!

Lúc này, phù chú do Lăng Thị búng ra đánh trúng thân thể của Phạm Thống, dưới hiệu lực của đạo phù này, hắn tức thì mất đi lực khống chế đối với tứ chi, mất tự chủ quỳ rạp xuống đất.

"Ta đã khuyên ngươi đừng kháng cự rồi."

Lời này nghe lên có mùi như rượu mời không uống muốn uống rượu phạt... Nhưng tôi vẫn không muốn -- Ngài làm sao có thể dùng biện pháp mạnh --

"Chẳng lẽ còn có bí mật gì không thể nói cho người khác sao? Mà thôi, ta xem xong là biết."

Nhìn bóng dáng Lăng Thị áp sát tới, nội tâm của Phạm Thống tràn ngập tuyệt vọng, dưới tình huống không biết cầu cứu ai, hắn đành ôm một tia hi vọng gọi vũ khí bên hông.

Puhahaha -- cứu mạng với -- đều tại ta không tốt, tóm lại ngươi giúp ta đi --

"Hử? ... Phạm Thống ngươi làm sao lại xảy ra chuyện rồi?"

Ta cũng không biết vì sao lại thế này! Ngươi có biện pháp giúp ta không --

"Bổn phất trần mặc kệ ngươi, có chuyện mới nghĩ đến ta, căn bản chỉ muốn lợi dụng ta."

Không, không phải như vậy! Ta mới không có ti tiện như thế! Ngươi dừng hiểu lầm phẩm cách của chủ nhân mình như vậy chứ!

"Hừ. Ta đã không tin ngươi nữa, huống hồ ngươi vừa lại không có nguy hiểm tính mạng, hắn chẳng qua cũng chỉ là muốn xem ký ức của ngươi, căn bản không phải chuyện gì lớn."

Vấn đề là không thể cho ngài ta xem --

"Làm gì có cái gì không thể cho hắn xem, ta khinh."

Ngài ta muốn xem đoạn ký ức đó nhất định sẽ phải tìm kiếm một phen ở trong não ta, vậy thì sẽ nhìn thấy chuyện ta nói ta muốn tương thông xác thịt với ngươi đấy!

Puhahaha đột nhiên trầm mặc một giây.

Lúc này, Lăng Thị đã đưa tay ấn xuống đỉnh đầu của Phạm Thống rồi.

"Loại, loại chuyện đó... là ngươi mất mặt cũng không phải ta mất mặt! Ai bảo miệng ngươi tệ hại như thế!"

Bây giờ không phải lúc so đo cái này! Cái gì mà chỉ có ta mất mặt, ngươi quên ngươi là trả lời một cách ngại ngùng e thẹn lắp bắp thế nào rồi sao? Ta còn nhớ, tất cả đều còn bên trong ký ức, sắp bị thấy đến nơi rồi!

"Phạm Thống ngươi là cái đồ khốn!"

Thế là, khi Lăng Thị thi triển lực lượng thâm nhập vào đầu của Phạm Thống, đột nhiên một cỗ lực bài xích trực tiếp xung kích tới, hất tay của Lăng Thị ra.

"Ơ?"

Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, mà cuộc tranh cãi của Phạm Thống với Puhahaha vẫn còn đang tiếp tục.

"Loại chuyện đó vì sao phải nhớ hả! Ngươi cái tên đần này, đần độn, đần độn!"

Loại chuyện đó làm sao có thể quên chứ! Ngươi như vậy chẳng phải là làm khó người sao!

"Ngươi quên cho bổn phất trần! Mau quên ngay! Chuyện đáng xấu hổ như thế!"

Ta nói bây giờ thật sự không phải lúc nói chuyện đó! Ngươi có thể giải trừ trói buộc trên người ta không --

Bởi vì Phạm Thống rõ ràng bị vây trong trạng thái không thể phản kháng, lực bài xích vừa rồi hết sức không tầm thường, Lăng Thị tự nhiên không thể không truy cứu lý do, hắn nhìn sơ, rất nhanh chóng đã làm ra phán đoán minh xác.

"Là cây phất trần này sao..."

Puhahaha -- giúp ta mau lên -- sắp không kịp rồi --

"Nhưng, hắn có gọi ta là phất trần đàng hoàng, ta cảm thấy hắn là người tốt."

Ngươi chẳng phải không muốn đoạn ký ức đó bị nhìn thấy à! Làm sao đổi thái độ nhanh như thế!

"Ngẫm kỹ lại vẫn là thôi đi, dù sao cuộc sống của ta cũng đã bị ngươi hủy rồi, thêm chuyện này cũng không khác mấy, Phạm Thống ngươi chịu chết đi, đồ khốn."

Này --

Lăng Thị rút Puhahaha ra khỏi thắt lưng của Phạm Thống, sau đó đặt nó lên ghế bên cạnh, bởi vì cảm ứng tâm linh của bọn họ vẫn chỉ là giai đoạn sơ bộ, cự ly như vậy thì không cách nào nói chuyện nữa, thấy tình huống này, sắc mặt của Phạm Thống khá là cứng đờ, lần này hình như cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi.

Lăng Thị đại nhân ngài làm sao liếc mắt đã có thể nhìn ra là Puhahaha có vấn đề hả? Nguyệt Thoái hình như cũng từng nói nó là một thanh vũ khí tốt... Chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình tôi không biết xem hàng sao?

Khi năm ngón tay thon dài của Lăng Thị lần nữa ấn xuống đỉnh đầu của hắn, Phạm Thống chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh thấm vào trong đầu, giống như từng tia khí từ lòng bàn tay của Lăng Thị xuyên thấu vào, cho dù không có đau đớn, loại cảm giác đó vẫn hết sức không thoải mái.

Bây giờ hẳn là giai đoạn tìm kiếm, chờ đến khi tìm được đoạn ký ức ngài ta cần, ngài ta sẽ rút tay mình ra để xem đi?

Làm sao đây?

Rốt cuộc nên làm sao đây?

Phạm Thống đã kinh hoảng đến không suy nghĩ được gì, hắn bây giờ nghĩ không ra bất cứ biện pháp thoát vây nào, dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình xảy ra.

Chỉ có điều, rõ ràng là cục diện nắm chắc thắng lợi, Lăng Thị lại lần lượt gặp phải trở ngại -- ví dụ như nói, vào đúng lúc này, đột nhiên Âm Thị xông vào.

"Lăng Thị, dừng tay!"

Khi nhìn thấy Âm Thị xuất hiện, Lăng Thị giật mình một cách minh hiển, tường chú xung quanh biến mất bởi vì hắn không có tiếp tục truyền phù lực, hắn cũng không thể không bỏ dở động tác bên tay.


"Ngươi làm sao lại..."

"A! Thật là, sao lại thế này, ta đã biết người sẽ làm như thế, ngươi như vậy cũng quá đáng lắm rồi!"

Âm Thị đi qua, tiện tay vung một cái đã giải trừ phù chú trói buộc trên người Phạm Thống, Lăng Thị thì vẫn ở dưới trạng thái không thể lý giải.

"Vì sao ngươi lại biết, ta còn chờ đến bây giờ mới tiến hành điều tra, đáng lẽ không có sơ hở..."

"Chúng ta cũng đã ở cùng nhau biết bao năm rồi, ta làm sao có thể không biết ngươi đang nghĩ cái gì?"

Khi Âm Thị thoáng phẫn nộ nói ra câu này, thần tình của Lăng Thị nhất thời có chút phức tạp.

"Ta chưa bao giờ cho rằng ngươi sẽ biết ta đang nghĩ cái gì. Vậy thì sao? Ngươi muốn ngăn cản ta?"

"Đương nhiên phải ngăn cản ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả! Thương cũng đã lành rồi không phải sao? Qua rồi cũng đã qua rồi, ta cũng không truy cứu nữa vì sao ngươi phải truy cứu?"

"Làm sao có thể qua rồi là không truy cứu nữa?"

Ngữ khí của Lăng Thị bởi vì cáu kỉnh cũng trở nên kịch liệt.

"Thương khỏi rồi thì có nghĩa là chưa từng bị thương sao? Bởi vì nguyên nhân nào đó bị thương một lần thì sẽ không bởi vì cùng một nguyên nhân như vậy mà bị thương nữa sao? Ngươi cũng là sẽ chết! Nhưng bản thân ngươi không quan tâm! Vì sao ngươi bị trọng thương, gặp phải nguy hiểm, ta lại cái gì cũng không thể biết đây? Lúc ngươi làm bất cứ chuyện gì, có từng nghĩ đến mình cũng có thể sẽ chết không? Ngươi cho rằng tua rua màu đen thuần là đại biểu cho thiên hạ vô địch à?"

Sau khi hắn rống hết một hơi xong, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế cảm giác bất an sốt ruột đó. Âm Thị sau khi bị hắn rống lên như thế thì hơi sững sờ mấy giây.

"A, Lăng Thị, ngươi thật đáng yêu, lại có thể vì thế nổi nóng."

Câu này khiến Lăng Thị nhất thời tắt ngúm, có cảm giác không nên nói chuyện với đồ ngốc.

"Ta hỏi cái gì ngươi cứ trả lời cái đó...."

"A, vốn là vậy mà, ngươi quả nhiên là anh em tốt của ta, vậy mà sợ ta chết đến vậy."

Bị gác sang một bên, Phạm Thống lúc này đang chẳng biết nói gì.

Để tôi làm rõ một chút đầu đuôi. Hm, đầu tiên là Âm Thị đại nhân xông vào chất vấn Lăng Thị đại nhân vì sao muốn làm chuyện xấu, sau đó thổ lộ của Lăng Thị đại nhân đại khái có ý là "còn chẳng phải đều vì ngươi, còn không quỳ xuống", tiếp theo Âm Thị lại lấy tài ăn nói trời sinh của ngài ta lái đề tài sang một hướng kỳ quái, khiến cho bầu không khí hết sức vi diệu.

Lăng Thị đại nhân, tôi cảm thấy ngài gần như có thể nói giống với Puhahaha rồi: "Ngẫm kỹ lại vẫn là thôi đi, dù sao cuộc sống của ta cũng đã bị ngươi hủy rồi, thêm một chuyện này cũng không khác mấy, Âm ngươi chịu chết đi, đồ khốn!"

A, không đúng, Âm Thị đại nhân là tới cứu tôi, tôi làm sao có thể bảo ngài ta chịu chết đây?

Âm Thị đại nhân mau dùng khí thế của ngài áp đảo Lăng Thị đại nhân đi! Ngàn vạn lần đừng bị ngài ta thuyết phục!

"Tóm lại, thương đã khỏi rồi, ta tự có chừng mực, lão già ngươi đừng so đo nữa, nếu ngươi lại mang người về phòng mình làm loại chuyện này, ta sẽ tức giận."

Tôi sâu sắc cảm thấy tôi có thể mang Puhahaha nhà tôi cáo lui rồi, không biết ý hai vị đại nhân thế nào?

"..."

Lăng Thị liếc Phạm Thống một cái, ánh mắt hình như có chút không vui, Phạm Thống thì bị hắn nhìn cho rùng mình, rất muốn mau chóng rời khỏi đây, trở về nơi có bầu không khí nhẹ nhõm hơn.

"Thả hắn đi, ngươi sẽ chính miệng nói cho ta chân tướng?"

"A, không được, nếu ngươi lại chạy đi nói cho Anh, sẽ càng ngày càng phiền."

"... Nếu như ngươi không cho ta một cái giải thích, ta sẽ thật sự đi nói Anh cần lật lại vụ án."

"A! Anh em tốt làm sao có thể làm loại chuyện này với anh em tốt của mình! Ta hôm nay mới ở trên đài giúp ngươi giải quyết một tốp ruồi nhặng đấy!"

"Ta thế nhưng không có nhờ ngươi, đó là ngươi tự muốn làm."

Bởi vì Lăng Thị không chịu nhượng bộ, Âm Thị nói ngon nói ngọt một hồi lâu, cuối cùng đành hơi thỏa hiệp.

"Ta chỉ là, ta chỉ là lúc ở hiện trường bị năng lực chất biến của một cư dân tân sinh đả thương thôi! Thế này ngươi vừa lòng rồi chứ!"

Nghiêm khắc mà nói, thứ đả thương hắn là lực lượng của Nguyệt Thoái, không có mấy quan hệ với chất biến, chẳng qua dị tượng chất biến hôm đó xác thực rất khủng bố, trong lời nói dối lẫn với một số lời nói thật, cũng tương đối có lực thuyết phục hơn.

"Chỉ như vậy?"

Lăng Thị vẫn có chút hoài nghi, luôn cảm thấy "chân tướng" như vậy hình như hơi quá đơn thuần.

"Nếu không còn làm sao?"

Âm Thị tỏ rõ thái độ không có gì để nói, thế là Lăng Thị nhíu mày nhìn sang Phạm Thống, giống như cảm thấy có lẽ từ chỗ hắn có thể moi ra nhiều thứ hơn, đây lần nữa khiến da đầu Phạm Thống tê dại.

"A, ngươi đừng nhìn hắn nữa, là ta căn dặn hắn đừng nói ra, loại chuyện này rất mất mặt! Ngươi làm sao cũng không cho ta một chút mặt mũi?"

Phù, Âm Thị đại nhân ngài như vậy mới đúng mà, bảo chúng tôi đừng nói ra, thì phải phụ trách bảo vệ tôi đấy...

"Thôi được rồi, ngươi làm hắn sợ rồi, ta đưa hắn ra ngoài trước, trở về nói chuyện với ngươi sau."

Âm Thị nói xong, liền đi qua vỗ vai của Phạm Thống, tỏ ý đi theo hắn ra ngoài, Phạm Thống vội vàng túm lấy Puhahaha trên ghế rồi liền đi theo, đối với hắn mà nói, bây giờ có thể cách Lăng Thị xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ra khỏi Lăng Thị Các không bao xa, Âm Thị liền mang giọng áy náy nói chuyện với Phạm Thống.

"A, bạn của tiểu Nguyệt, thật là ngại quá, Lăng Thị hắn không có ác ý, ngươi đừng để bụng."

Theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy ngài có ác ý hơn a a a! Đầu tiên là chủ nhân của cây lau, bây giờ là bạn của tiểu Nguyệt sao! Đây bảo người làm sao không để bụng hả --!

"Không sao, ít nhất ngài đã tới, tôi cũng đã xảy ra một số chuyện, không thể chấp nhận lắm, đại khái là vậy đi."

"Hả? Vừa là không sao, vừa là không thể chấp nhận lắm, rốt cuộc là thế nào? Ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Hỏi cái miệng tôi đi, tôi cũng không biết.

Về phần tôi đã xảy ra chuyện gì... Có khả năng là tôi lại uy hiếp Puhahaha, khiến cho cảm tình giữa chúng tôi rạn nứt càng triệt để, nó thậm chí bảo tôi chịu chết gì đó thì phải? A ha ha ha...

"Âm Thị đại nhân, có cách nào có thể khiến cho cảm tình với vũ khí của người khác tốt hơn?"

Phạm Thống vốn là chợt nảy ý muốn hỏi Âm Thị thử xem, cho dù Âm Thị thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, nhưng biết đâu đôi khi có vài phương pháp tốt -- chẳng qua, lời của hắn lại bị đảo ngược rồi.

"Hả? Thân với vũ khí người khác làm gì? Có ích lợi gì chứ!"

Âm Thị cả kinh, hoàn toàn không thể lý giải ý đồ của Phạm Thống.

"Không, tôi chân chính muốn hỏi là phải làm thế nào khiến cảm tình với vũ khí của mình kém hơn."

Đừng bức tôi văng tục! Chó cùng cũng sẽ rứt giậu đấy! Nãy giờ tôi muốn hỏi là phải làm thế nào khiến cảm tình với vũ khí của mình tốt hơn!

"Hả? Vì sao muốn khiến cảm tình với vũ khí của mình kém hơn? Ta thật không hiểu ngươi. Nếu như ngươi nghiêm túc muốn làm như vậy, có lẽ có thể lấy lửa đốt lông nó, hoặc là ném nó vào nước bẩn gì đó..."

Âm Thị đại nhân! Đừng nghiêm túc lấy điều kiện vũ khí là cây lau để nêu ý kiến! Tôi căn bản không có muốn hỏi vấn đề này --

"Phạm Thống cái tên bạn khốn kiếp này của ngươi cũng là đồ khốn!"

A.

A a.

Xong rồi... Puhahaha nghe thấy rồi... tóm lại tôi nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch đi?

Mà nói tới cái thế giới này cũng không có Hoàng Hà. Nhưng đây thật sự không phải trọng điểm... Này! Puhahaha! Ngươi chẳng phải đã biết miệng ta có tật rồi sao? Vậy ngươi nên biết ta không phải muốn hỏi cái vấn đề đó! Ngươi trả lời một chút coi!

Phạm Thống thử dùng tâm linh liên hệ với Puhahaha, chẳng qua chỉ nhận được câu trả lời cực kỳ bất thiện.

"Bổn phất trần nếu như còn nghe ngươi giảo biện sẽ đổi nghề làm cây lau! Ngươi đi chết đi!"

Phạm Thống hứng phải đả kích nặng nề, chẳng qua, hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.

Puhahaha, để chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi...

"Bổn phất trần không có gì để nói với kẻ tiểu nhân hèn hạ như ngươi!"

Ngươi làm ơn nghe ta nói...

"Không muốn!"

Ngươi cũng lý trí chút đi...

"Không muốn!"

Nhưng chúng ta vẫn còn phải chung sống với nhau cả đời --

"Không muốn! Nói cái gì cũng không muốn! Ngươi câm miệng ngươi cút đi ngươi chết đi!"

Hình như có vẻ hoàn toàn mất đi lý trí và không thể giao tiếp rồi.

Rốt cuộc có chỗ nào đáng để tức giận như vậy? Nói muốn đốt lông nó chọc giận nó rồi sao? Những đó cũng không phải ý của tôi --

"A, giữa ngươi với vũ khí của ngươi thế nào rồi? Vì sao lại không muốn có cảm tình tốt với nó? Ngươi thay lòng muốn đổi cái khác?"

Âm Thị đại nhân xin ngài đừng hỏi nữa -- nó nghe được hết đấy --

"Xác thực có chuyện này, chúng tôi không chỉ là có một vài hiểu lầm nhỏ."

Oa! Từ từ đã! Cái miệng chết tiệt này ngươi chờ đã cho ta!

Hiểu lầm nhỏ nếu như nhanh chóng biến thànhh hiểu lầm lớn, nhất định là tại cái miệng chết tiệt này --

"... Hừ hừ hừ."

Puhahaha ngươi không nói chuyện mà hừ ba tiếng như vậy tức là ý gì!

"Nếu như không muốn thì bán cho ta! Ta vẫn luôn mốn có một cây lau!"

Mắt Âm Thị sáng lên, lập tức nói như vậy, đây khiến mặt Phạm Thống co giật, chừng như không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ngài không biết đến tiệm gia cụ trực tiếp mua một cây là được à? Hay là bởi vì nó biết nói chuyện cho nên đặc biệt được ngài yêu thích? Đây là tình huống gì? Tôi rốt cuộc nên nói thế nào? A, tôi có phải là nên hỏi ngài nguyện ý tốn bao nhiêu tiền mua nó?

Chẳng qua tôi hoàn toàn không muốn bán, hỏi cái này làm gì...

Nhưng, Phạm Thống không có hỏi, Âm Thị lại tự nói rồi.

"Ba vạn xâu tiền ngươi cảm thấy thế nào? A, nếu chê quá thấp ngươi có thể tự ra giá!"

Phụt!

Cái gì chứ! Tôi đã nghe thấy cái gì? Dừng dụ dỗ tôi, tôi đột nhiên rất muốn bán rồi!

Hai trăm xâu tiền đổi lấy ba vạn xâu tiền, đây là món lời khổng lồ gì vậy! Rốt cuộc là Âm hị đại nhân ngài quá giàu sụ, hay là đến bây giờ tôi vẫn không biết giá trị của Puhahaha?

Đừng tùy tiện ra giá trên trời như vậy có được không, tôi chỉ là một tên dân thường ý chí kém thôi!

"Có được không? Đừng bán cho người khác, bán cho ta đi, ta sẽ đối xử tốt với nó."

Âm Thị làm như cảm thấy Puhahaha rất được săn đón, cho nên giành trước thắng trước, mà Phạm Thống sau khi nghe xong lời của hắn, cũng bắt đầu do dự.

Puhahaha bây giờ dường như đang hận tôi thấu xương, ở bên cạnh tôi nó cũng không vui vẻ, Âm Thị đại nhân hình như thật sự rất thích nó, mặc dù Âm Thị đại nhân có hơi thiếu nơ-ron thần kinh, nhưng đối xử tốt với nó hẳn là vẫn không thành vấn đề, như vậy Puhahaha cũng không cần trở về tiệm vũ khí đóng bụi ở đó, có phải là bán cho ngài ta thì tốt hơn hay không đây?

Hơn nữa như vậy tôi còn có thể lấy được ba vạn xâu tiền, cảm giác hình như song phương đều có chỗ tốt còn được lời nữa --?

Chờ đã! Tôi quả nhiên là bị tiền thu hút rồi sao! Trước đó nói cái gì mà suy nghĩ cho hạnh phúc của Puhahaha căn bản chỉ là cái cớ đi! Phạm Thống! Ngươi như vậy là không được!

Tôi cảm thấy nếu tôi bán nó đi thật, nó có khi sẽ đề xuất điều kiện "muốn ta nhận chủ thì phải làm thịt cái tên Phạm Thống bẩn thỉu cặn bã kia" với Âm Thị đại nhân?

Làm người thật sự không cần thiết làm đến mức độ này đi, dù sao loại của cải khổng lồ trên trời rơi xuống này lấy xong cũng sẽ gặp tai họa khổng lồ, lau nước miếng một chút rồi thôi...

Chẳng qua, tôi trên đạo nghĩa tốt hơn vẫn là hỏi một chút. Puhahaha, um, ngươi có muốn đổi chủ không?

"..."

Nói câu nào đi chứ! Đừng không trả lời!

"Bổn phất trần cho rằng nhận được hai chủ nhân là chuyện hết sức mất mặt, chẳng qua loại chuyện này ta còn lâu mới nói với ngươi."

Ơ? Nhưng ngươi chẳng phải vẫn đã nói rồi sao?

"Bổn phất trần mới không có nói. Bổn phất trần chỉ là tự nói cho mình nghe. Đừng làm ồn ta nữa, ta muốn ngủ."

Làm sao lần nào cũng ngủ --

Bất luận thế nào, bây giờ vẫn là phải cho Âm Thị một câu trả lời, Phạm Thống sau khi trải qua một quá trình vất vả khua tay múa chân câu nọ đá câu kia, cuối cùng cũng khiến cho Âm Thị hiểu hắn không có ý bỏ vũ khí của hắn.

"A -- Thật đáng tiếc, nếu như ngươi có hôm nào muốn bán nó, nhất định phải bán cho ta đấy!"

Âm Thị hình như có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn có Puhahaha, Phạm Thống vẫn không biết trả lời cái gì, chỉ có thể cười ha ha cho qua.

Bởi vì Âm Thị còn phải trở lại vỗ về Lăng Thị, cho nên hắn chỉ đưa Phạm Thống ra khỏi Thần Vương Điện, con đường trở về túc xá tiếp đến, Phạm Thống liền tự mình đi, dọc đường bình an vô sự -- dù sao vốn chẳng có ai muốn làm gì hắn, hôm nay thuần túy là sự cố xui xẻo.

Khi trở về túc xá, Phạm Thống phát hiện Nguyệt Thoái vậy mà đã về rồi, kỳ thực hắn không có ở trong Lăng Thị Các lâu lắm, Nguyệt Thoái về còn sớm hơn hắn, ăn cơm nhanh thật.

"Phạm Thống, cậu cuối cùng cũng về rồi, đã chạy đi đâu vậy? Làm sao có thể tự mình chạy trước..."

Nguyệt Thoái vừa thấy hắn đi vào, đã oán giận mấy câu, nhưng cũng không có tức giận thật sự, đại khái chỉ ở mức độ này mà thôi.

"Đã xảy ra một số chuyện."

Có khả năng là một trải nghiệm kỳ diệu hoặc là cuộc trò chuyện thất bại đi, nói đến thì dài.

"Cậu chỉ có một mình lại không mang tiền, ở bên ngoài có thể làm cái gì...?"

Nguyệt Thoái cậu đừng thẳng thừng như vậy có được không, bộ tôi không thể mang bụng rỗng đi tản bộ hóng mát à?

"Tôi bị Âm Thị đại nhân bắt đi."

Tôi đã chịu quá đủ việc đem Lăng Thị đại nhân đảo thành Âm Thị đại nhân rồi --

"Âm Thị đại nhân? Ơ, cho nên rốt cuộc là..."

Tóm lại mà nói, cuối cùng vẫn là chỉ có thể lấy bút nói chuyện, Phạm Thống sau khi lấy được giấy bút liền có thể thuận lợi giao tiếp với Nguyệt Thoái, lúc này mới miễn cường kể rõ lại sự tình.

"Lăng Thị đại nhân vậy mà đem bắt cậu về? Ai bảo cậu muốn tự mình chạy đi trước."

Làm sao kết luận là như vậy chứ! Cậu chẳng lo lắng cho an nguy của tôi chút nào sao! Vậy mà cảm thấy tôi giống như tự làm tự chịu!

Chẳng qua, dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, cũng không thật sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, Phạm Thống liền viết chữ hỏi Nguyệt Thoái tình hình lúc ăn cơm.

"Hm, sau khi cậu rời khỏi, Lạc Thị liền hỏi tôi chuyện ma pháp kiếm vệ..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... cơm được đưa tới, tôi nói với cậu ấy đói bụng muốn ăn cơm, cậu ấy không có phản đối."

"Sau đó thì sao?"

"Sau khi ăn xong tôi nói nếu không có chuyện thì tôi về đây, cảm ơn cậu ấy đã mời bữa cơm này, cậu ấy hình như không thể hỏi cùng một vấn đề hai lần, cho nên tôi liền trở về."

Lạc Thị, cậu quả nhiên là người da mặt mỏng, toàn bị bắt chẹt.

Hức! Tôi vẫn chưa có ăn cơm.

Phạm Thống mới nhớ tới điều này, bụng liền phát ra tiếng rột rột.

"Chu Sa đang tắm, bên kia có lương thực công cộng mà cậu ấy mang về."

Nguyệt Thoái đồng tình nhìn hắn, nói với hắn tin tức này.

Tôi không muốn ăn thứ khó ăn khô khan không mùi vị đó đâu --

Phạm Thống một mặt hối hận hành động ngu xuẩn chạy khỏi quán ăn của mình, mặt khác sám hối hành vi đắc ý của mình lúc đó.

Nói như vậy, ngoại trừ chuyện ăn cơm, còn có một vấn đề cũng cần giải quyết.

"Nguyệt Thoái, khi vũ khí của tôi bảo tôi đi chết, tôi rốt cuộc nên làm sao đây..."

Bệnh cấp loạn đầu y, hỏi ai cũng được, có lẽ chính là tình huống này rồi.

Nguyệt Thoái đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra thần tình hi vọng hắn nén đau thương.

"Phạm Thống, sớm đã nói với cậu đừng vọng tưởng tương thông xác thịt với vũ khí của mình."

Không phải vấn đề này! ... Không, đây hình như cũng là cái mồi lửa, dù sao thì chính là tôi đã lừa gạt một cây lau ngây thơ, dùng lời nói trêu chọc người ta rồi không nhận lỗi đúng chứ?

"Nó thật sự bảo tôi đi chết đó, tôi nên làm thế nào..."

"Vậy cậu cứ chết đi."

Chu Sa mới tắm xong đi ra, không hề có lòng đồng cảm mà mỉa mai.

Tôi chết rồi thiên hạ thái bình đúng không?

Vậy tốt hơn vẫn là đừng giải quyết vấn đề, tôi tin luôn sẽ có một ngày mọi chuyện được giải quyết dễ dàng, hm.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Cuộc sống của tôi chính là một thảm họa.

Ôi, nên bắt đầu nói từ đâu đây? Tôi thật sự không có lập chí trở thành nhân vật chính của phim thảm họa, phim điệp viên, phim kinh dị hoặc là phim hài, từ nhỏ đến lớn tôi đều không có ý nguyện làm diễn viên, nếu như là phim người lớn tôi vẫn có thể cân nhắc một chút, nhưng tôi mặc dù thích xem, nhưng không thích mình bị xem, đây rất phức tạp.

Mà muốn ngồi xem cuộc sống của tôi biến thành một bộ phim thảm họa, phim điệp viên, phim kinh dị hoặc là phim hài, thực sự không phải chuyện vui cho lắm, cho dù là phim hành động nguy hiểm cũng cho tôi xin được miễn, cái gì mà Phạm Thống cùng bạn bè của mình cùng nhau tiến hành sự nghiệp vĩ đại chinh phục thế giới... Hoàn toàn không có hứng! Tôi chỉ muốn làm tổ trong nhà và làm một nhân vật nhỏ không có chí lớn là được rồi, mấy chuyện leo lên võ đài thế giới này thực sự mệt lắm, cho dù trước kia tôi từng muốn trở thành một tài năng chói lóa của Đông Phương Thành, đó cũng chỉ là nghĩ muốn mà thôi, không phải nghiêm túc.

Chí hướng chân chính của tôi, chính là bất luận đến đâu cũng có thể làm một vai phụ không nổi bật!

Mấy chuyện như là bị bắt cóc ở đầu phố, còn bắt vào trong hoàng cung, tuyệt đối đừng xảy ra trên người tôi!

Tôi cảm thấy thời nay người tự mình biết mình như tôi đã không còn nhiều nữa, vì sao ông trời cứ muốn phái tôi đến cương vị không thích hợp với tôi đây?

Được thôi, ít nhất chuyện bắt cóc này có đáng sợ đấy nhưng không có gì nguy hiểm, nhưng chuyện trong nhà tôi thì nên làm sao đây?

Puhahaha ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Thật sự muốn ta đi chết sao?

Đừng có chuyện gì ứng phó không được liền dùng ngủ để trốn tránh, ngươi như vậy là không có tiền đồ, nếu cứ ngủ lãng phí cuộc sống tươi đẹp, chờ ngươi già nhất định sẽ hối hận... Không đúng, ngươi cũng không phải người, đáng ghét, đừng bởi vì có thanh xuân vô hạn mà phung phí cho người khác xem chứ! Có thể ngủ bất chấp mọi thứ như vậy thật khiến người ghen tị!

Ngươi nếu như thích loại thuốc tẩy nào thì nói cho ta một tiếng, ta đi mua cho ngươi dùng mà, mặc dù chủ nhân nhà ngươi không có bao nhiêu tiền, nhưng mượn tiền Lạc Thị ta nghĩ hẳn là vẫn không thành vấn đề, chỉ cần ngươi chịu hòa giải với ta là được!

Có chủ nhân nào hạ giọng cầu xin vũ khí của mình đâu, ngươi không cảm thấy ngươi đã chiếm phần lợi rất lớn rồi sao?

Rốt cuộc ai biết có cái gì có thể lấy lòng một cây lau không... Thật lòng cầu hôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top