Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - 7: Bé ngoan buổi tối nên ngủ ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Người lớn có nỗi lo mất ngủ, trẻ con mấy đứa không hiểu đâu.” —- Phạm Thống

“Tuổi trẻ thật tốt, ban đêm toàn không ngủ được.” —- Mễ Trọng

“Yiye luôn ngủ một lèo tới sáng, chẳng lẽ…!” —- Yameidie

“Ngươi hùa theo cái rắm á!” —- Yiye

Thời gian tập hợp đội ngũ xuất phát là vào buổi sáng, Lạc Thị để nhóm Phạm Thống trực tiếp chờ ở trên xe của cậu, xem ra là không có cơ hội nhìn thấy nữ vương, cũng không biết nên nói là thở phào hay là thất vọng.

Bởi vì Phạm Thống với Nguyệt Thoái tối qua ngủ quá muộn, hôm nay suýt nữa chết ở trên giường không dậy nổi, may mà Chu Sa thức dậy đúng giờ, thuận tiện dùng phương thức khủng bố gọi Nguyệt Thoái tỉnh dậy, sau đó tiếng hét của Nguyệt Thoái đánh thức Phạm Thống… Bọn họ mới có thể đến kịp lúc. Nhưng bất luận nói thế nào, bọn họ vẫn có loại cảm giác không muốn cảm tạ Chu Sa.

“Nguyệt Thoái, buổi sáng cậu cảm thấy thế nào?”

Chu Sa tươi cười hỏi Nguyệt Thoái đang ngồi đối diện.

“Thể nghiệm sắp chết…”

Nguyệt Thoái trả lời với sắc mặt tái nhợt, đáp án này hết sức thẳng thắn thành thật.

“Cậu rốt cuộc đã làm gì cậu ấy vậy?”

Tôi muốn hỏi là “Cậu ấy rốt cuộc đã làm gì cậu” mới đúng, bây giờ tôi coi như là đang hỏi Chu Sa còn kịp không?

Phạm Thống kỳ thực rất tò mò đối với chuyện xảy ra buổi sáng, bởi vì lúc hắn bị tiếng la hét đánh thức, mọi thứ đã xong xuôi rồi, Nguyệt Thoái đã kéo giãn khoảng cách với Chu Sa, cho nên hắn thực sự không biết Chu Sa rốt cuộc đã làm chuyện gì có thể khiến Nguyệt Thoái hoảng sợ tới vậy.

Chẳng qua nói tới, Chu Sa bất luận làm gì cũng khiến Nguyệt Thoái rất kinh hoảng, nhất là trong lúc ngủ không có phòng bị, bất tri bất giác bị làm gì đó, độ kinh hoảng sẽ gấp bội đi?

Kỳ thực điều khiến tôi để ý hơn là… hôm qua kể chuyện ma thâu đêm thất bại, chúng tôi là cùng ngủ ở tầng trên, Chu Sa cậu cứ như thế phớt lờ người ngủ cạnh Nguyệt Thoái là tôi, cả gan làm chuyện sẽ khiến cho Nguyệt Thoái hét toáng… Cậu rốt cuộc…

“…”

Nguyệt Thoái trợn to mắt, giống như thể máu trên mặt bị rút cạn vậy, xem ra hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện buổi sáng.

“Chỉ chẳng qua là một vài phục vụ đặc biệt.”

Chu Sa nói một cách nhẹ nhàng, “chỉ chẳng qua” của cậu ta đối với Nguyệt Thoái mài nói, kỳ thực là trời long đất lở đi.

“Tôi cũng không phải người khó đánh thức, lần sau xin cậu dùng cách gọi bình thường là được.”

Nguyệt Thoái tái nhợt nói, xem ra cậu hẳn là vẫn muốn đối thoại lý trí để giải quyết chuyện này.

“Nhưng như vậy chán lắm, người ta hiếm khi có lúc đánh lén được cậu.”

Chu Sa vì để nói câu này, còn đặc biệt biến thành con gái, đây khiến Nguyệt Thoái căng thắng túm lấy cánh tay Phạm Thống bên cạnh, hình như muốn tìm kiếm sự che chở.

Tôi nói nhé Nguyệt Thoái, túm lấy tôi vô dụng thôi, thứ như tôi, Chu Sa một chưởng đã có thể nốc ao một tá đi, nếu như cậu muốn tìm người bảo vệ, hoàn toàn là tìm sai người rồi…

“Nguyệt Thoái, cậu đừng nói có chứng sợ con gái nhé?”

Chu Sa mỗi lần nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của cậu, liền cảm thấy không vui.

Cái gì mà chứng sợ con gái, nói với một người đàn ông như vậy, đây rất là bất lịch sự, tôi cảm thấy so lên, chứng sợ đồng bóng hoặc là chứng sợ Chu Sa còn có khả năng hơn, đây tuyệt đối không phải là thành kiến của tôi đối với cô, tuyệt đối không phải.

“Tôi nghĩ hẳn là không có, nhưng cô có thể làm bạn tôi.”

Câu trả lời cứng ngắc của Nguyệt Thoái cũng vô cùng vi diệu, mà lúc này, Lạc Thị mở cửa xe.

“Được rồi, chúng ta đã có thể xuất phát… Ơ!”

Khi cậu liếc mắt nhìn thấy Chu Sa, hình như bị sốc không nhẹ, vẻ mặt chính là “vì sao trên xe lại có phụ nữ”.

“À, Lạc Thị, đây không phải Chu Sa.”

Phạm Thống nhiệt tình giải thích giùm.

“… Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Dựa vào logic nói ngược, câu hẳn là nói “đây là Chu Sa”, nhưng Chu Sa rõ ràng là nam, nhưng đặc biệt nói đây không phải Chu Sa thì lại rất kỳ quái, cảm giác rất vô nghĩa, bởi thế Lạc Thị bị làm cho rối.

“Lạc Thị, cô ấy là Chu Sa.”

Nguyệt Thoái đành nói đỡ một câu.

“Ơ? Nhưng mà…”

Lạc Thị dường như khó mà hiểu được, trong lòng ngờ vực có chút không dám lên xe.

“Cô ấy thật sự không phải Chu Sa, là yêu ma quỷ quái gì đấy, cậu mau xuống xe, chúng tôi nói rõ với cậu sau.”

Lần đảo ngược này thật là chết người. Chu Sa ngàn vạn lần đừng ghi hận nhé.

“Yêu, yêu…”

Lạc Thị tức thì biến sắc, xem ra ý nguyện lên xe lại giảm xuống rồi.

Này, đây là phản ứng gì? Cho nên cậu là loại trẻ con sợ ma sao? Nhưng, tôi cảm thấy một người chủ yếu lấy phù chú để tấn công, phải nên trảm yêu trừ ma thu yêu phục ma tóm lại là không e sợ trước yêu ma quỷ quái mới đúng chứ! Mặc dù thế giới này hình như không có đạo sĩ.

“Phạm Thống, cậu cố ý làm cho sự tình càng ngày càng phức tạp sao?”

Nói bằng mồm thì quá phiền, Chu Sa dứt khoát biến trở về con trai, nhìn thấy cảnh này, Lạc Thị hiển nhiên càng hoảng sợ.

Bây giờ đã không phải là vấn đề cậu ta là Chu Sa hay là yêu ma quỷ quái nữa, mà là vấn đề Chu Sa có phải là yêu ma quỷ quái hay không.

“Chẳng phải sắp xuất phát sao? Cậu lên trước đi.”

Nguyệt Thoái nói như vậy với Lạc Thị, nhưng, dựa vào chỗ ngồi trên xe, bởi vì Phạm Thống đã ngồi cùng với Nguyệt Thoái rồi, cậu nếu như lên xe hẳn là phải ngồi bên cạnh Chu Sa, đây hình như khiến Lạc Thị có chút sợ hãi.

Cuối cùng cậu vẫn là lên, chẳng qua lại ngồi bên cạnh Phạm Thống, ráng chen vào dãy của hai người bọn họ. Bị cô lập, Chu Sa nhướn mày, nhưng cũng không nói cái gì.

“…”

Sau khi xuất phát, trong xe im lặng như tờ, điểm tắc nghẽn vẫn là ở Chu Sa, hình như có cậu ở đây, mọi người liền không làm sao muốn nói chuyện, bao gồm Lạc Thị không quen tiếp xúc với người xa lạ.

“Lạc Thị, cậu có lời gì muốn nói với chúng tôi không?”

Cảm giác hẳn là phải căn dặn một số chuyện mới đúng, ví dụ như tình huống sau khi đến đó, hoặc là bắt đầu trò chuyện phiếm cũng không có gì, cho nên Nguyệt Thoái hỏi cậu một câu như vậy.

“Hôm… hôm nay thời tiết thật tốt.”

Lạc Thị đờ đẫn nửa buổi mới rặn ra một câu như thế.

… Đâu ra vậy? Đây là lời thoại của Âm Thị đại nhân mới đúng đi? Lạc Thị cậu chấn tác lại nào —-

“Đừng căng thẳng, thả lỏng.”

Nguyệt Thoái rõ ràng từng nói mình cũng sẽ căng thắng, bây giờ lại muốn vỗ về người khác, không biết vấn đề căng thẳng của bản thân cậu đã được giải quyết chưa.

“Ta không có căng thẳng, chỉ là có chút mệt mỏi.”

Lạc Thị kiên định làm sáng tỏ, chẳng qua Phạm Thống đương nhiên sẽ không tin cậu.

Lại nữa rồi, mạnh miệng theo thói quen. Có chút mệt mỏi? Cậu chắc sẽ không mất ngủ giống chúng tôi tối qua chứ? Đã căng thẳng đến mức độ này rồi?

Suy đoán của Phạm Thống kỳ thực rất chuẩn, bởi vì sau khi đội xe xuất phát không bao lâu, ba người bọn họ đã ngủ mê mệt bất tỉnh nhân sự, chỉ có một mình Chu Sa bởi vì ngủ đủ cho nên tinh thần hăng hái, cậu thực sự hết biết phải nói gì với bọn họ.

“Hình như đến rồi, các cậu cũng dậy đi.”

Lần này Chu Sa dùng cách đàng hoàng để gọi mọi người thức dậy, mọi người tỉnh dậy sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đích xác đội xe đã dừng lại rồi, nhìn ra ngoài cũng đã nhìn thấy nơi cắm trại, ở đây hẳn là chỗ lân cận tế đàn Trầm Nguyệt.

“Ngủ trên xe thật không thoải mái.”

Lạc Thị đấm đấm vai với cổ của mình, đại khái cảm thấy có chút đau mỏi.

“Đúng vậy.”

Nguyệt Thoái cũng ấn cổ của mình, tỏ vẻ tán đồng với lời Lạc Thị nói.

Phải đấy, tôi cũng cảm thấy đau lưng mỏi eo, nhất là bị kẹp giữa hai người các cậu, đầu lại còn dựa vào vai tôi ngủ, tôi thật sự rất khó ngủ đấy các cậu có biết không, chẳng lẽ còn gác lên đầu các cậu ngủ sao?

Chu Sa cậu cũng đừng dùng ánh mắt khinh bỉ “Phạm Thống vậy mà trái ôm phải ấp” đó nhìn tôi có được không? Hay là cậu sống lỗi quá, mọi người đều không muốn ngồi cùng cậu…

“Ủa? Bên đó là…”

Nguyệt Thoái chỉ vào hướng nào đó bên ngoài cửa sổ, mọi người nhìn qua theo.

“Không trùng hợp thế chứ”

Đó là đội xe của Tây Phương Thành, thoạt nhìn dường như là đến cùng thời gian, một trước một sau đến đây.

Đội xe của Tây Phương Thành trông có vẻ đến sớm hơn, người trên đội xe cũng đã xuống xe gần hết rồi, từ đây nhìn qua, xe chính nằm ở ngay vị trí minh hiển không bị cản trở tầm nhìn, chỗ đó tức thì thu hút ánh mắt của bọn họ.

Người đứng bên cạnh xe chính, hai trong số đó là ma pháp kiếm vệ mà Phạm Thống với Nguyệt Thoái từng thấy, một người khác mặc dù chưa từng thấy, chẳng qua từ ba đường chỉ vàng trên vai và hắn đứng ở bên cạnh hai người kia để xem, phần lớn hắn cũng là thành viên ma pháp kiếm vệ đi.

Sau khi người hầu mở cửa xe ra, ma pháp kiếm vệ chưa từng thấy kia vươn tay về phía trước, để người trên xe tiện bám tay hắn đi xuống —- ngay tiếp đến, một thanh niên đi ra khỏi xe, có lẽ là bởi vì hắn lấy vải che đôi mắt, chắc hẳn không nhìn thấy, đối phương mới có động tác giúp hắn xuống xe như vậy.

Sau khi hắn đứng vững, ba ma pháp kiếm vệ đều hành lễ với hắn, đến đây, thân phận của bọn họ cũng có thể nói là hết sức rõ ràng rồi.

Lễ ngộ của ma pháp kiếm vệ cho thấy thân phận tôn quý của hắn, cộng thêm bề ngoài trẻ tuổi, phù hợp những điều kiện này, mọi người tự nhiên đều sẽ nghĩ đến cùng một người.

Thiếu đế Tây Phương Thành – Englar

“Bốn phía hình như có chút ồn ào, làm sao vậy?”

Sau khi rút tay khỏi lòng bàn tay của Ojisa, thanh niên chậm rãi hỏi vấn đề này.

“Đội xe của Dạ Chỉ cũng vừa mới đến, bệ hạ.”

Ojisa trả lời đơn giản, Englar gật đầu rồi ra chỉ thị.

“Để sĩ binh an tĩnh. Ta mệt rồi, đưa ta đến chỗ nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Sau khi nhìn thấy bóng dáng nghi là của thiếu đế, tâm tình mấy người trên xe đều không giống nhau lắm.

“Đó là Englar sao? Cho nên, thanh kiếm đó chính là Thiên La Viêm?”

Lúc Lạc Thị hỏi ra những vấn đề này, giọng xuất hiện hơi run rẩy.

Lúc chú ý thấy đối phương, cậu cũng có một nửa chú ý đặt ở trên bội kiếm bên hông đối phương.

Nghĩ đến là cái người này, thanh kiếm này, đã chém nát tính mệnh cùng linh hồn nhiều người như thế của Đông Phương Thành, cậu liền khó có thể bình tĩnh lại.

“Hả? Thiên La Viêm?”

Phạm Thống kinh hô một tiếng, muốn nhìn cho rõ thanh thần binh trong truyền thuyết kia, nhưng bọn họ đã đi xa, xem ra là hết cơ hội rồi.

“Ôi, vừa rồi không chú ý…”

Loại thái độ thất vọng này của hắn lại khiến Lạc Thị có ý kiến.

“Cậu muốn xem thanh kiếm đó như vậy làm gì?”

“Bởi vì, đó là đồng nát sắt vụn trong truyền thuyết mà! Liếc một cái trông như thế nào cũng được! Bình thường mà nói rất dễ có cơ hội này đi? Con người ta luôn có khao khát đối với vũ khí phẩm chất kém mà!”

Tôi là nói thần binh lợi khí, và rất khó có cơ hội nhìn thấy vũ khí phẩm chất cao… Dù sao cậu vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tâm tình của người có vũ khí là một cây lau đâu —-

“Phạm Thống, cậu hiếm khi nói ngược tốt như thế, nghe lên rất xuôi tai.”

Lạc Thị vậy mà khen lời nói ngược của hắn, đây khiến Phạm Thống nghẹn lời.

“Lạc Thị, nữ vương cũng có một thanh đồng nát sắt vụn tên là Skies đúng không? Cậu từng nhìn thấy chưa? Trông thế nào? Xấu không?”

“Cậu nói kiếm của nước địch thì không sao, nói kiếm của nước ta như vậy thật là khiến người phẫn nộ!”

“Cậu rõ ràng biết đó là lời thật lòng mà —-“

Đây đúng là có lý nói không được, Phạm Thống khóc không ra nước mắt.

“Skies thì ta chưa từng nhìn thấy. Chẳng qua, cậu nếu dám để cho Lăng Thị nghe thấy cậu nói Skies là đồng nát sắt vụn, thì phải coi chừng rồi, đừng thấy dáng vẻ hắn nho nhã mà lầm, hắn thế nhưng là rất khủng bố.”

Lạc Thị căn dặn hắn như vậy, hắn cũng chỉ có thể cay đắng gật đầu.

Sự khủng bố của Lăng Thị đại nhân, tôi sớm đã được lĩnh giáo rồi, không ngờ ngài ta ái quốc hộ chủ như vậy, ngay cả nói xấu kiếm của nữ vương một câu cũng không được.

“Nói một câu thần binh lợi khí cũng muốn so đo, làm sao lại hào phóng như thế.”

Khi tôi thật sự muốn nói đồng nát sắt vụn, liền biến thành thần binh lợi khí rồi, bảo tôi nói cái gì đây?

“Nói ra lời lẽ vũ nhục vũ khí của nữ vương nước ta, đối phương nổi nóng cũng là bình thường đi?”

Chu Sa lạnh lùng nói một câu, đây khiến Phạm Thống không vui lắm mà nhìn cậu.

Cái tên này… Chẳng phải nói không tin chuyện miệng tôi bị nguyền rủa, nói mười câu bị đảo ngược chín câu sao? Vậy câu tôi vừa mới nói, cậu đáng lẽ không nên đáp lại như vậy mới đúng? Đáng ghét…

“Chúng ta cũng xuống xe thôi, hẳn là cũng đến lúc chỉnh đốn rồi, xác nhận một chút rồi đi doanh địa xem thử.”

Sau khi Lạc Thị nói như thế, mọi người liền nghe lời làm theo, chỉnh lý sắp xếp xe là do người hầu và tùy hành khác phụ trách, bọn họ có thể trực tiếp đi theo Lạc Thị đến doanh địa, cất hành lý nghỉ ngơi.

“Hôm nay sẽ không có chuyện gì, đàm phán và hội nghị chính thức đều là ngày mai bắt đầu, cho nên ta mới chọn tối nay… ra ngoài giải khuây.”

Sau khi đến được lều nghỉ ngơi, Lạc Thị giải thích sơ với bọn họ, bởi vì nói được giữa chừng đột nhiên nghĩ đến Chu Sa có ở đây, mới cố đổi “đi tế đàn Trầm Nguyệt” thành ra ngoài giải khuây.

Quy mô của cái lều này kỳ thực tốt hơn tưởng tượng, dù sao cũng là cho Thị ở, đương nhiên phải bận tâm đến điều kiện thoải mái, chẳng qua, nhìn kết cấu trong lều, ba người bọn họ vẫn là chạy không thoát vận mệnh ngủ chung, Phạm Thống không biết nên khuyên Nguyệt Thoái bớt đau buồn, hay là nói chấp nhận đi với chính mình.

“Sau khi cùng ăn xong bữa tối, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Lạc Thị đã quyết định xong thời gian xuất phát. Về phần Chu Sa, Lạc Thị đã lấy lý đo cần người ở lại thông báo việc bọn họ ra ngoài, để giữ cậu ở lại.

Ra ngoài giải khuây muốn tìm người bầu bạn, điều này Chu Sa cũng có thể lý giải, cộng thêm Lạc Thị khác với Âm Thị, là một người nghiêm túc không thể làm loạn, cũng phải tôn trọng thân phận của cậu, cho nên Chu Sa đồng ý rất dứt khoát, cũng khiến bọn họ bớt cái phiền não.

Sau khi vào đêm, hoàn cảnh bốn phía hết sức yên tĩnh, có lẽ là đi xe mệt, mọi người đều nghỉ ngơi sớm, bên ngoài ngay cả một bóng người cũng không làm sao nhìn thấy. Doanh địa của Tây Phương Thành cắm ở bên khác, được phân cách với Đông Phương Thành, chỉ cần đừng lấn sang bên kia, chiếu theo lý thuyết cũng sẽ không đụng phải người của Tây Phương Thành, cho nên, bọn họ hết sức thuận lợi ra khỏi doanh địa, tiếp theo trực tiếp đi đến tế đàn Trầm Nguyệt là được rồi.

Do Lạc Thị dẫn đường, vẫn rất khiến người yên tâm, đi bộ không bao lâu, bọn họ đã đến được nơi có kết giới bên ngoài, tới đây thì chờ xem Lạc Thị biểu diễn rồi, dù sao không có giải khai kết giới, thì không thể đến gần nữa.

Đối mặt với kết giới, Lạc Thị lấy ra phù ấn trong suốt dạng thanh dài của cậu, trên mặt cũng xuất hiện vẻ nghiêm túc. Ải này rất quan trọng, xác thực cần sự nghiêm cẩn.

“Nếu như là mẫu thân đại nhân, chỉ cần tiện tay vung một cái đã có thể giải khai kết giới, nếu là ta, vẫn phải mượn hiệu lực gia tăng của phù ấn, giải theo trình tự.”

Trước khi động thủ, Lạc Thị giải thích trước một câu, cậu luôn là ở chỗ này tỏ ra để ý đối với chênh lệch thực lực của mình với người khác, Phạm Thống với Nguyệt Thoái cũng không đáp lại, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Cách Lạc Thị dùng phù là lấy ngón tay viết phù văn, mặc dù vẫn có dùng giấy phù, nhưng cậu cũng không phải đọc từng câu chú ra, cho nên Phạm Thống đứng ở bên cạnh cũng nhìn không ra được gì, càng đừng nói là người có trình độ phù chú tạm được như Nguyệt Thoái.

Thử hết mười phút, trán Lạc Thị cũng toát mồ hôi, có lẽ là do áp lực tâm lý và nôn nóng gây ra, cũng không biết tình huống thế nào, rốt cuộc tiến hành ra sao rồi.

Ồ ồ, Lạc Thị, nếu như cậu không giải được, chúng ta liền có thể về ngủ rồi? Cậu thật sự giải ra được không? Kỳ thực tôi có vào hay không đều không sao cả, cùng lắm là có hơi tiếc vì không tham quan được tế đàn mà thôi…

Lúc này, kết giới hình như động đậy một chút, rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, hình như nỗ lực đã có hiệu quả, khiến Phạm Thống phấn chấn tinh thần.

Ủa? Có hi vọng sao? Có hi vọng thành công sao?

“Không thể thành công đâu, nếu như tiềm lực của cậu ta có phát huy ra thì không nói, loại trạng thái bây giờ thì không được đâu.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng của Puhahaha, khiến Phạm Thống giật nảy mình, suýt nữa hét ra tiếng.

Ta, ta cũng đâu có nói chuyện với ngươi! Ngươi làm sao có thể nghe lén trong lòng ta nói cái gì? Ngươi ngay cả loại chuyện này cũng làm được sao?

“Ai bảo ngươi phải nắm lấy ta lúc suy nghĩ.”

Ồ.

Phạm Thống câm nín một hồi, lặng lẽ bỏ Puhahah xuống, âm thầm cảm thấy hành vi bất giác túm lấy cán của Puhahaha này thực sự rất không hay, chẳng qua, hắn mới lỏng tay không bao lâu, đã lại nắm lần nữa.

Chờ một chút, vậy, tiềm lực gì đó mà ngươi vừa mới nói là chuyện thế nào? Có thể nói rõ một chút không?

“Phạm Thống ngươi nắm lấy ta làm gì, nếu như muốn giao tiếp tâm linh với ta, không cần nắm cũng có thể nói chuyện mà! Mau bỏ tay!”

Ờ ha! Đúng vậy thật, thoáng chốc chưa kịp phản ứng, là nắm sẽ bị nghe lén, không cần phải nắm mới có thể nói!

Nhưng, có vũ khí nào bảo chủ nhân của mình buông tay, càng nghĩ càng không vui, ta cứ không buông tay đấy, ngươi làm gì được? Hứ.

“Cái thái độ của ngươi, đừng hòng nghe ngóng được tin tức gì từ trong miệng bổn phất trần!”

A! Ta lại quên mình vẫn còn đang nắm! Nắm sẽ bị nghe lén lời nói trong lòng —- ta làm sao lại phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy, a a —-

“Bổn phất trần mới không có nghe lén! Là ngươi nắm lấy ta cho nên nhất định sẽ nghe được! Hơn nữa ngươi vẫn chưa có buông tay đâu đấy! Cho nên ta vẫn là nghe được!”

Lần này Phạm Thống cuối cùng cũng ngoan ngoãn thả lỏng tay, dù sao thì trong mấy giây ngắn ngủi này, hắn đã nếm được mấy lần quả báo khi không buông tay rồi, con người ta muốn khống chế suy nghĩ trong đầu mình thực sự quá khó, vẫn là buông tay rồi dùng giao tiếp tâm linh, chỉ truyền đạt lời mình muốn nói cho nó, cảm giác đảm bảo hơn.

Vậy thì, quên những lời vừa rồi nghe được đi…

“Bổn phất trần xem thường loại người nói lời không giữ lời như ngươi.”

Đừng như vậy mà! Người có lúc lỡ mồm, ngựa có lúc mất móng, người không phải thánh ai mà chẳng từng mắc lỗi chứ! Trả lời vấn đề của ta thỏa mãn lòng tò mò của ta một chút đi mà!

“Dù sao các ngươi cũng không giải được kết giới này đâu, bổn phất trần làm biếng dong dài với ngươi.”

Cái gì chứ, vậy nếu như là ngươi thì giải được?

“Hừ hừ, bổn phất trần sẽ không mắc lừa, mới không giúp gã đáng ghét như ngươi.”

Không ngờ Puhahaha đột nhiên trở nên khôn hơn rồi, Phạm Thống có chút bất đắc dĩ.

Ngươi cũng có thể xen miệng nói cho ta kết giới không giải được, vì sao không chịu giúp ta chứ?

“Đương nhiên là bởi vì ngươi vừa đáng ghét vừa khó ưa.”

Vậy ngươi vì sao còn chịu nói chuyện với ta?

Đột nhiên lại an tĩnh, có lẽ là bộ máy suy nghĩ của Puhahaha lại bị hỏng rồi.

“Ta là đang cười nhạo các ngươi uổng công vô ích! Và tỉnh ngủ thì có chút nhàm chán! Chỉ vậy thôi!”

Nếu đã có chút nhàm chán, vậy giải cái kết giới cũng có thể giết thời gian mà?

“Ta cứ không muốn. Phạm Thống ngươi chỉ lợi dụng ta mà thôi, có chuyện mới nghĩ đến ta, hừ!”

Không phải như vậy! Mặc dù ta cũng cảm thấy ta thường thường có chuyện là nghĩ đến ngươi, nhưng khi ta suy nghĩ vẫn vô thức nắm lấy cán của ngươi, chính là chứng minh lúc nào cũng quan tâm ngươi!… Ta nghĩ chắc là vậy đi.

“… Mồm mép giảo hoạt! Mồm mép giảo hoạt! Lăng nhăng!”

Ta thừa nhận đoạn vừa rồi là đoạn buồn nôn nhất mà đời này ta từng nói với người khác, nhưng cái từ lăng nhăng cuối cùng là chuyện làm sao? Nói rõ xem!

“Cái gì mà Thiên La Viêm với Skies, lòng ngươi tự rõ!”

Này —- từ từ đã! Chỉ là muốn xem vũ khí khác cũng không được? Người ta cũng là kiếm có chủ rồi, ta cũng không thể phát triển ra quan hệ chủ tớ siêu hữu nghị gì đó với chúng, ngươi rốt cuộc ghen cái gì chứ?

“Bổn phất trần không nói chuyện với chủ nhân không biết kiểm điểm hành vi còn cứ luôn liếc mắt qua lại với vũ khí khác.”

Ngươi chờ đã! Ta chỉ là muốn xem mà thôi cũng đâu có tiếp xúc! Thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn không thấy! Sao có thể tính là vậy!

Chẳng qua, tiếp đến bất luận Phạm Thống hỏi thế nào, Puhahah không rên một tiếng chính là không rên một tiếng nào, cuối cùng hắn cũng đành bỏ cuộc, một người không ngừng tự lẩm bẩm trong đầu vẫn là sẽ mệt.

“Lạc Thị, không có biện pháp sao?”

Phạm Thống nói chuyện với Puhahaha suýt nữa quên mất chính sự, cho đến khi nghe thấy tiếng Nguyệt Thoái hỏi Lạc Thị, hắn mới hồi thần lại.

Trong lúc hắn nói chuyện, sự tình vẫn đang tiến hành, trông có vẻ như Lạc Thị đã dốc cạn tâm lực, sau đó xác nhận mình không thể giải khai kết giới, nhìn sắc mặt thoáng tiều tụy của cậu, có lẽ đã tiêu hao không ít khí lực, cũng cảm thấy rất nản lòng đi.

“Xin lỗi… ta vốn cho rằng vẫn có mấy phần nắm chắc, không ngờ đến sẽ thế này, là ta tính nhầm rồi, rủ các cậu tới lại không có cách đi vào…”

Lạc Thị hiển nhiên bởi vì không thể giải khai kết giới mà tâm tình sa sút, dù sao, đây có nghĩa là bọn họ không thể đi vào tìm tung tích của Huy Thị rồi.

Cho dù bên trong chưa chắc sẽ có đầu mối, nhưng ngay cả cơ hội tìm cũng không có đã phải bỏ cuộc, vẫn là rất khiến người ủ rũ.

Lúc này mà nói với cậu “không sao, tôi không để ý” thì cũng quai quái, mặc dù có ý muốn cậu đừng tự trách, nhưng giống như sẽ bị hiểu thành “Huy Thị gì kia đối với tôi chẳng hề gì”… Cho nên Phạm Thống đã thông minh hơn, trực tiếp bảo trì trầm mặc, lời an ủi để cho Nguyệt Thoái nói là được rồi.

Huống hồ… Hắn thật sự cảm thấy chẳng hề gì, người chân chính bị làm sao, đích xác chỉ có Lạc Thị đi?

“Chuyện không có biện pháp, thì đừng cảm thấy quá buồn.”

Nguyệt Thoái vỗ vỗ vai của Lạc Thị, hi vọng cậu có thể nguôi ngoai, nhưng hiệu quả không tốt. Lạc Thị nhìn khuôn mặt giống Huy Thị của cậu, dáng vẻ gần như sắp khóc.

“Làm sao có thể không có cách nào chứ? Đây đã là đầu mối duy nhất rồi, nhưng ta lại chạm vào không được… Huy Thị, Huy Thị rốt cuộc đã đi đâu? Anh ấy có phải là vĩnh viễn sẽ không trở về nữa? Anh ấy có phải là kỳ thực… đã chết rồi?”

Bình thường lời như vậy, Lạc Thị sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng, cậu luôn một lòng hi vọng Huy Thị trở về, luôn cảm thấy lời này không may mắn, nói ra giống như sẽ thành thật, sẽ phải đối mặt với khả năng như vậy, nhưng bây giờ cậu thật sự khó giấu được nỗi sợ hãi này.

Trầm Nguyệt là trụ cột của thế giới này, ở khi số lượng cư dân tân sinh hơn xa cư dân nguyên sinh, đây chính là tình huống trước mắt.

Huy Thị chỉ cần không có bất cứ tin tức nào, cậu liền có thể dập tắt mọi suy nghĩ lung tung của mình, nói cho mình Huy Thị sẽ không sao.

Nhưng trên bút ký của Huy Thị lại xuất hiện từ Trầm Nguyệt này. Xuất hiện đầu mối ám chỉ hướng đi của hắn.

Chuyện dính dáng tới Trầm Nguyệt, sẽ có kết quả gì tốt sao?

Huy Thị đã biến mất lâu như thế, Trầm Nguyệt đến nay vẫn đang vận chuyển bình thường. Trầm Nguyệt không xảy ra chuyện, vậy thì, chẳng phải chính là Huy Thị đã xảy ra chuyện sao?

“Huy Thị, anh rốt cuộc đã đi đâu? Nói cho em với…”

Lạc Thị túm lấy Nguyệt Thoái, lấy thần tình ai thương hỏi ra câu này, Nguyệt Thoái trầm mặc một hồi, mới lắc đầu với cậu.

“Tôi không phải Huy Thị.”

Sau khi nghe thấy trả lời của cậu, Lạc Thị giống như đột nhiên mất đi sức lực, hai tay thả lỏng buông thõng, một hồi sau mới miễn cưỡng nói ra một câu.

“Cậu đương nhiên không phải Huy Thị, ta biết. Chúng ta về thôi.”

Cho đến cuối cùng, cậu vẫn cố nhẫn nhịn không có bật khóc.

Mặc dù nhìn dáng vẻ này của cậu, Phạm Thống cảm thấy rất buồn, nhưng hắn cũng không thể làm gì cho cậu.

◊◊◊◊

Ngày đầu tiên tới doanh địa, đã trải qua một đêm yên bình đến không ngờ.

Mặc dù khi bọn họ trở về lều, bầu không khí trầm buồn lan tràn tứ phía khiến Chu Sa nghi hoặc hỏi một câu “làm sao ra ngoài tản bộ giống như đã cãi nhau một trận vậy”, chẳng qua sau khi qua loa vài câu, thì không còn vấn đề gì nữa, tiếp đến chính là tắt đèn đi ngủ, Lạc Thị ngủ ở giường dành cho riêng cậu, ba người bọn họ thì trải chiếu ra đất.

Dưới ánh mắt cứng đờ cộng thêm chút cầu khẩn của Nguyệt Thoái, Phạm Thống chỉ đành xui xẻo nằm ở giữa, đồng thời sâu sắc cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba của người ta.

Kỳ thực nếu như Chu Sa muốn biến thành nữ ngủ, hắn cũng không quá để ý, cùng lắm có chút cảm khái “Đời này lần đầu tiên chung chăn gối với phụ nữ, đối tượng vậy mà là đồng bóng”, nhưng cho dù là đồng bóng, khi biến thành thể nữ thì dù sao cũng là con gái thật, hơn nữa vóc người rất tốt, nếu bị tập kích trong mộng hoặc là đụng chạm một chút, Phạm Thống cảm thấy mình cũng không thiệt đi đâu, đáng tiếc những chuyện này đều không xảy ra.

Chu Sa rất an phận nằm ở vị trí của mình, ngay cả chân cũng không có đá qua, cũng không có ngủ được dở chừng thì biến thành con gái, đây thật không biết nên nói khiến người an tâm hay là khiến người thất vọng.

Ngoài ra, về chuyện ngủ ở bên cạnh Nguyệt Thoái, Phạm Thống cũng từng thiết nghĩ, có khi nửa đêm sẽ bị bóp cổ, bị coi thành kẻ thù của cậu mà bị bóp chết vân vân… Kết quả chuyện tương tự cũng không có xảy ra.

Chuyện này không có xảy ra thì thật sự khiến người mừng rỡ mà không phải khiến người thất vọng nữa, bị bóp chết thế nhưng không phải chuyện gì tốt, bị bạn thân bóp chết càng không phải chuyện tốt, huống hồ chết rồi không phải chỉ tổn thất một trăm xâu tiền, còn phải tự mình từ Đông Phương Thành xuất phát đến đây, sợ rằng chờ hắn đi đến, nghi thức đã kết thúc rồi, nếu là như thế thì thật dở khóc dở cười.

Sau đó, vốn lo lắng có vấn đề lạ giường, nhưng không biết làm sao Phạm Thống cứ thế ngủ một giấc đến sáng, như thể thần kinh bình thường vốn hay căng thẳng đột nhiên trở nên thô to, khiến hắn có chút sa sút.

“Chào buổi sáng.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Lúc mọi người cùng chào buổi sáng, muốn phân biệt ra câu nào là của cậu nói, vẫn thật là dễ…”

Nguyệt Thoái cười khổ.

Phạm Thống thì rơi vào đợt sa sút mới.

Đây không phải điều tôi muốn, vì sao phải bổ thêm một câu như vậy làm tổn thương tâm linh mỏng manh của tôi, nếu như cậu biết cậu bị tôi hiểu lầm thành hình tượng sẽ bóp cổ người trong đêm, cậu hẳn là cũng sẽ không vui đi —-

“Nguyệt Thoái, cậu ngủ đều không có thói tốt gì sao?”

Làm ơn, tôi là muốn hỏi không có thói xấu gì sao, bởi vì tôi thực sự rất để ý đối với việc không có bị bóp, mặc dù tôi chả muốn bị bóp chút nào.

“Hả?”

Nguyệt Thoái ngơ ngác chớp mắt, hình như đang phiên dịch chuyển hóa lời của hắn, sau đó hình như bởi vì có chút khó khăn, cho nên quyết định phàn nàn trước.

“Phạm Thống, cậu tối qua có đá trúng chân của tôi.”

“Ơ?”

“Còn có, khuỷu tay húc vào xương sườn của tôi.”

“Ơ!”

“Còn cướp chăn của tôi.”

“Nhưng vừa rồi lúc tỉnh lại chăn vẫn ở dưới người cậu mà!”

Tôi là nói trên người.

“Đó là bởi vì tôi phát hiện sau đó đoạt lại…”

Nguyệt Thoái lần nữa cười khổ. Có lẽ là cảm thấy bất đắc dĩ đối với việc sau khi sử dụng bạo lực cướp lại chăn, Phạm Thống vẫn không có tỉnh lại, hơn nữa hoàn toàn không phát hiện chuyện này.

“Vậy thật là không khách khí rồi, cho nên lúc cậu ngủ rốt cuộc có thói quen gì tốt hay không? Như là đụng phải sẽ tự động công kích hay gì đó?”

Lần này Nguyệt Thoái cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, vì để xác nhận nên cậu hỏi lại Phạm Thống một lần nữa.

“Không khách khí là… thật ngại quá? Sau đó, điều cậu muốn hỏi tôi là, lúc ngủ có thói quen gì không tốt hay không? Bị đụng phải liệu có tự động phòng ngự?”

Ặc —- Hai câu đầu đúng rồi, nhưng câu cuối cùng sai rồi kìa, câu đó không có bị đảo, tôi thật sự muốn hỏi tự động công kích… Như vậy tôi rốt cuộc phải gật đầu hay là lắc đầu hả?

Trong lúc Phạm Thống không thể quyết định, Nguyệt Thoái đã tự mình nói tiếp.

“Kỳ thực tôi cũng không rõ lắm, bởi vì không có cơ hội ngủ cùng người khác, trước kia toàn ngủ một mình, tỉnh dậy đương nhiên không nhớ từng làm chuyện gì…”

Ồ —- tóm lại vẫn phải cần quan sát chứ gì? Cho nên tôi là vật thí nghiệm? Chẳng qua dựa vào kinh nghiệm tối qua, hẳn là vẫn rất an toàn —-

“… Nhưng có lúc sẽ phát hiện lông vũ trong chăn tản ra cả giường, hoặc là ngón tay lõm sâu vào trong ván giường cần rút ra gì đó, nhưng tôi thật sự không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.”

Rút lại câu trước. Kết quả quả nhiên vẫn là bom nổ chậm nguy hiểm, cướp mạng người bên gối —-

“Ngón chân an toàn đó của cậu liệu có đột nhiên cắm vào ngực tôi tối nay không?”

“Cậu là nói ngón tay nguy hiểm sao? Nếu, nếu như thật sự xảy ra, tôi sẽ trị lành giúp cậu. Chỉ cần người vẫn còn sống…”

Cậu không thể làm ra một vài cam đoan như là “loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra” sao! Cậu như vậy khiến tôi làm sao tiếp tục ngủ với cậu chứ!

“Phạm Thống, các cậu mau đi rửa mặt, đến lúc tập hợp rồi.”

Âm thanh của Lạc Thị cắt ngang đối thoại thiếu dinh dưỡng của bọn họ, thế là bọn họ liền vội vàng đi rửa mặt chải đầu, lúc trở lại, được báo cho biết phải đi tập trung mở họp, đây khiến Phạm Thống có hơi bị sốc.

Chúng tôi chỉ là tùy tùng, cũng phải vào lều hội nghị lắng nghe sao? Loại hội nghị hai nước đàm phán quan trọng này?

Chắc không phải Đông Phương Thành định sau khi trở về sẽ diệt khẩu những kẻ biết nội tình chứ? Mặc dù rất tò mò nội dung hội nghị, nhưng tôi cảm thấy người biết càng nhiều bí mật sẽ càng chết sớm nhỉ?

Phạm Thống còn đang băn khoăn có cần nói ra sự ngờ vực này hay không, chân đã tự động đi theo Lạc Thị, cùng mọi người đi qua, lúc này hắn mới nghĩ đến vấn đề mặt của Nguyệt Thoái để cho Tịch Anh nhìn thấy liệu có tốt lắm không, thế là vội vàng hỏi Lạc Thị.

Sau khi hắn hỏi vấn đề này, vẻ mặt của Lạc Thị tức thì có chút là lạ.

“Nơi tiến hành hội nghị rất rộng… Bàn ở giữa là cho người chủ yếu ngồi. Bởi vì số người phải công bằng, Lạc Nguyệt yêu cầu ba người tham dự giống bọn họ, bởi thế, ngoại trừ mẫu thân đại nhân thì chỉ còn hai vị trí, đó thì không đến lượt ta ngồi, các cậu chỉ cần cùng ta chờ ở chỗ tùy hành cách đó xa hơn là được rồi, có khoảng cách lại còn ở trong quần người, hẳn là sẽ không dễ bị nhìn thấy.”

Lạc Thị vừa nói xong, Phạm Thống đã hiểu vì sao vẻ mặt cậu thay đổi rồi. Rõ ràng đều là Thị, đàm phán lại không có chỗ ngồi, có lẽ lòng tự tôn rất bị tổn thương.

Nếu là ba ghế, ngoại trừ nữ vương bệ hạ, cũng chỉ có hai vị Thị có thể tham gia, người không tham gia kia là ai?”

Chu Sa cảm thấy tò mò đối với vấn đề này, Lạc Thị thì lắc đầu.

“Ta không biết bọn họ cuối cùng quyết định thế nào, dù sao thì đến rồi sẽ biết.”

Đến rồi sẽ biết, đích xác không cần hỏi. Chẳng qua, sau khi phát hiện là Âm Thị, Phạm Thống vẫn có loại cảm giác không biết nên nói “how are you” hay là “how old are you” nữa.

Làm sao là ngài! Làm sao lại là ngài! (Làm sao lại là ngài – Hán Việt: Chẩm ma lão thị nâm, how=chẩm ma, lão=old, thị=are, you=nâm, tương tự câu I love toilet = tôi yêu cầu)

Đừng bảo tôi trở về học lại Anh văn nữa, thứ đó thì thôi đi, Âm Thị đại nhân, tôi thật không ngờ ngài vậy mà giành thua Vi Thị đại nhân, còn không thể bảo Lăng Thị đại nhân nhường chỗ cho ngài, thật là quá thất bại rồi!

Chẳng qua ngẫm kỹ lại người vô dụng đối với đàm phán nhất trong ba người hẳn là ngài đi? Cho nên nếu suy xét tính thực dụng, căn bản là không chiến mà bại rồi?

“A, tiểu Lạc Thị, ở đây ở đây.”

Âm Thị nhìn thấy bọn họ vẫn nhiệt tình chào hỏi, sau khi ánh mắt chuyển tới những người khác, xem ra rất muốn chào hỏi, nhưng dường như lại nhớ tới lời căn dặn “làm phiền giả vờ không quen, đừng gây thêm phiền toái cho người khác” trước đó, đành cố nhịn.

“Âm Thị, vì sao là ngươi ra rìa?”

Lạc Thị vừa thấy mặt đã hỏi người ta một vấn đề tổn thương người khác.

“A, bởi vì Lăng Thị nói ta vô dụng…”

Sau khi Âm Thị nói câu này, cả người giống như nổi lửa, hiển nhiên bị khới lên tâm tình không cam tâm.

“Hắn vậy mà cảm thấy Vi Thị chết tiệt hữu dụng hơn ta! Tức chết ta rồi! Thật là tức chết ta rồi!”

Nguyên nhân ngài tức giận là do không thể phản bác, hay là ngài cảm thấy câu này sai?

“Vi Thị đích xác hữu dụng hơn ngươi…”

Lạc Thị mặc dù không thích Vi Thị, nhưng vẫn không thể không tán đồng điều này.

Cho nên nói, Lạc Thị cậu rõ ràng đã biết nguyên nhân, còn cố ý hỏi người ta vấn đề này, cậu rốt cuộc có bao nhiêu xấu bụng?

“A, hắn chẳng phải chỉ biết khua môi múa mép, có cái gì ghê gớm!”

Ngài cho rằng đàm phán ngoại trừ khua môi múa mép thì còn cần cái gì sao? Mỹ sắc? Vũ lực? Đối phương vừa lại không phải phụ nữ, ngài căn bản không dùng được.

Mà cứ cho là phụ nữ thật đi, nếu như đối phương tỏ ra có ý với ngài, nói không chừng nữ vương bệ hạ vĩ đại của chúng ta sẽ dẹp luôn khỏi điều ước gì nữa rồi trực tiếp bỏ đi cũng không chừng à?

Lạc Thị đại khái là cảm thấy vô nghĩa khi tranh luận với Âm Thị vấn đề này, cho nên chuyển mắt sang bàn đàm phán, vừa nhìn sơ, tức thì “ơ” một tiếng.

“Ba người bên bọn họ, lại là hai trưởng lão với một ma pháp kiếm vệ? Hoàng đế đâu? Làm sao không thấy bóng dáng?”

“Ai biết được, có khi ăn bậy đau bụng, hoặc là nằm ì trên giường không dậy nổi.”

Âm Thị tùy tiện trả lời mấy đáp án chẳng buồn cười cho mấy.

Ngài cũng nên nghĩ tốt một chút đi, lý do này thực sự quá tệ rồi, cho dù là thật tôi cũng nói không ra khỏi miệng…

“Hoàng đế không có mặt, buổi đàm phán này vẫn tiến hành tiếp được?”

Chu Sa không nhịn được xen miệng, Âm Thị cũng hoàn toàn quên mất hắn nên giả vờ không quen biết, liền thuận theo trả lời.

“A, Lạc Nguyệt là có tin đồn hoàng đế không có thực quyền, quyền lực bị trưởng lão nắm trong tay, nếu như là vậy thì không kỳ quái nữa.”

“Nếu hoàng đế có thực quyền, lần trước làm sao không thể bảo ma pháp kiếm vệ kiếm gối đầu lông gà cho hắn?”

Phạm Thống không khỏi xen vào, hơn nữa còn bị đảo ngược thành ý tương phản.

“Gối đầu lông gà gì?”

Lạc Thị nhíu mày nhìn hướng Phạm Thống.

“A, chính là lần trước lúc mang tiểu Nhu tiểu Nguyệt tiểu Chu và hai cô gái đi khu hai tư nguyên… A, Lăng Thị nói không được nói ra.”

Âm Thị hoàn toàn quên mất việc bảo trì khoảng cách với “tùy tùng của Lạc Thị” thì tạm thời không nói, trong một đống người đó hắn ngay cả bạn cùng phòng của Bích Nhu cũng nhớ được, lại bỏ sót tên của Phạm Thống, thật không biết rốt cuộc có ý gì, huống hồ, lời đã nói được một nửa mới đột nhiên nói không được kể, cũng hơi quá tệ rồi.

Âm Thị đại nhân, ở trước mắt ngài tôi căn bản là không khí sao? Có thể ngài thấy trên mặt tôi chỉ có một dấu hỏi, sau đó ngài chỉ thấy được Puhahaha bên hông tôi với Nguyệt Thoái bên cạnh tôi vân vân?

“Cái gì gọi là không thể nói ra chứ? Các ngươi có chuyện giấu ta?”

Lạc Thị rất để ý đối với chuyện chỉ có mình không biết, cảm giác giống như bị cho ra rìa, sau khi cậu không vui mà nói xong câu này, lập tức trừng vào Phạm Thống.

Nhìn, nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu cảm thấy từ trong miệng tôi dễ hỏi ra nhất sao?

“A, bây giờ chuyện quan trọng nhất trước mắt là đàm phán, thiếu đế vì sao không có lộ diện, chúng ta chung quy phải đòi bọn họ một cái giải thích, lát nữa hỏi Lăng Thị là biết thôi.”

“Ngoại trừ hai trưởng lão, người còn lại là ai?”

Vì để lấp liếm đề tài, khiến Lạc Thị không thể tiếp tục truy cứu, Phạm Thống vội vàng hỏi một câu phụ họa.

“Hình như có vẻ là Hắc Đào kiếm vệ. Bọn họ có năm kiếm vệ là Quỷ Bài, Hắc Đào, Toản Thạch, Mai Hoa, với Hồng Tâm, a, Mai Hoa kiếm vệ lần trước bị ta xử lý rồi, các ngươi cũng có nhìn thấy, chính là cái tên bị đứt tay.”

Này —-

Chẳng phải muốn tránh né đề tài “lần trước” sao! Ngài lại tự nhắc đến làm gì! Khó khăn lắm mới lảng sang được! Như vậy Lạc Thị chẳng phải sẽ lại truy hỏi sao —-

“Xử lý? Đứt tay?”

Lạc Thị đã không thể tiến vào trạng huống rồi.

“Người của Lạc Nguyệt đứt một cái tay thì không được sao?”

Chu Sa sản sinh nghi hoặc khác.

Cậu nghi hoặc kiểu gì kỳ vậy! Nói như thể đứt cái tay cũng chả sao cả, hôm sau sẽ mọc ra không bằng, người ta thế nhưng là cư dân nguyên sinh đó!

“A, bởi vì là dùng ánh sáng phệ hồn chém, đại khái là hết cứu rồi.”

Ơ? Nói như vậy đúng là hình như có ấn tượng ánh sáng lóe qua chặt cánh tay người ta… Thì ra đó là ánh sáng phệ hồn? Ngài dùng vũ khí hỏng cũng có thể đính kèm ánh sáng phệ hồn? Ngài có thể tự phát ra sức mạnh phệ hồn? Đó chẳng phải lợi hại giống như Nguyệt Thoái rồi sao?

Câu trước câu sau của tôi hình như có chút bất hợp lý. Nói Âm Thị đại nhân lợi hại giống như Nguyệt Thoái hình như kỳ kỳ, bình thường mà nói nên cảm thán Nguyệt Thoái lợi hại giống Âm Thị đại nhân mới đúng đi, chẳng qua, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai vẫn thật là khó phán đoán.

“Ngươi có thể nói rõ chút không, ta mới có thể biết rốt cuộc có cần nói chém tốt lắm hay không chứ!”

Đối với Lạc Thị mà nói, người của nước địch bị sản trừ là chuyện rất khoái trá, nhưng nếu như là Âm Thị làm, tiếng “tốt” này thì không biết có nên nói hay không, bởi vì cảm giác sẽ có một số nội tình rất không hay ho.

“A, nhưng Lăng Thị nói không được nói…”

Ngài căn bản đã nói một đống rồi! Ngài kỳ thực rất muốn nói đi! Đừng giả vờ nữa!

Tóm lại mà nói, buổi hội đàm ngày đầu tiên đã kết thúc dưới bầu không khí ù ù cạc cạc, sau đó bọn họ nhận được lý do “thiếu đế không quản chuyện, cho nên không cần có mặt”, nghe nói là trưởng lão của Lạc Nguyệt nói, cũng nghĩa là, buổi đàm phán mấy ngày sau, Englar sợ rằng cũng sẽ không xuất hiện —- dường như đã ấn chứng tin đồn thiếu đế không nắm thực quyền, cũng không biết sự tình tương lai sẽ phát triển thế nào.

◊◊◊◊

Đêm khuya yên tĩnh. Đây là lúc mọi người nên nghỉ ngơi ngủ say, người trong lều phần lớn đều ngủ rất sâu, chẳng qua, ở trong doanh địa Đông Phương Thành, lại có người lặng lẽ trốn tránh vệ binh gác đêm, hành tẩu trong đêm tối.

Nguyệt Thoái là sau khi mọi người trong lều đều ngủ mới lẻn ra. Đương nhiên trước khi cậu rời khỏi, cũng hơi dùng chút thủ pháp đảm bảo bọn họ sẽ không tỉnh lại, bởi vì chuyện thừa dịp ban đêm để ra ngoài, cậu cũng không hi vọng bị phát hiện.

Muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi doanh địa của Đông Phương Thành cũng không khó, tính cảnh giác của vệ binh tuần tra không cao, huống hồ, lấy trình độ của bọn họ, cũng không thể phát giác hành tung của cậu, cậu cứ thế ra khỏi doanh địa, sau khi nán lại một hồi ở ngoài doanh địa, hít sâu một hơi, mới tiến về một hướng khác.

Ánh trăng ban đêm làm cho bóng của cậu bị kéo ra thật dài, khi cậu đang tiến lên vẫn là sẽ có lúc chùn bước, chỉ là, nếu đã quyết định muốn đi chuyến này, thì sẽ không có đạo lý quay đầu, cho nên cậu vẫn là lấy tốc độ chậm rãi tiến lên, từ từ đến gần nơi cậu muốn đến —-

Doanh địa Tây Phương Thành.

Có lẽ là bởi vì cự ly gần như thế, cậu mới nổi lên suy nghĩ đi xem một chút, có lẽ còn có rất nhiều nguyên nhân khác, nhưng cậu cũng chưa từng nói rõ.

Chưa từng nói rõ.

Cậu chưa từng nghĩ tới mình cũng có một ngày có thể tận mắt nhìn thấy —- Cho nên, chỉ buổi tối hôm nay mà thôi, hẳn là có thể cho phép đi?

Doanh địa của Tây Phương Thành cũng có vệ binh tuần tra, chẳng qua, cũng không tạo thành trở ngại.

Cậu sẽ không để cho bất cứ người nào nhìn thấy, cũng sẽ không để cho bất cứ người nào phát giác.

Những ngôi lều lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong doanh địa thoạt nhìn đều không khác nhau mấy, chẳng qua vẫn có chỗ khác giữa lều chính với lều của người có thân phận, cho dù không rõ bố trí của Tây Phương Thành, vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra.

Hơn nữa, nơi cậu muốn tìm, cũng không phải dựa vào mắt để tìm.

Lều chính có phòng bị nghiêm mật hơn hay không, cậu không biết, chỉ là dùng cảm tri trinh trắc thì không có phát giác được tính uy hiếp, cho nên cậu liền yên tâm tiếp cận.

Khi đi vào lều, trong lòng cậu dị thường bình tĩnh, hoặc nên nói không có bất cứ dao động nào, khi tiến vào bên trong tiếp xúc được vùng đen kịt không ánh sáng kia, cậu vẫn bảo trì lãnh tĩnh, lặng lẽ tìm kiếm ở bên trong.

Sau khi vén một tấm rèm, là một nơi thoáng có ánh sáng xuyên thấu qua, có người đang chìm trong giấc ngủ, sau khi cậu bước vào, liền cảm thấy khó có thể tiến thêm một bước.

Người đang nghỉ ngơi bên trong là ai, cậu không biết nên nói là biết rõ trong lòng hay là không thể khẳng định, chỉ là, thanh kiếm đặt ở bên cạnh giường lại chắc chắn là đồ thật, ánh sáng lạnh lẽo mỏng manh đó cùng khí tức kỳ dị phát tán ra, giống như từng sợi khí lan tràn ra ngoài —- Đây là Thiên La Viêm, không có thanh kiếm nào khác có thể tự nhiên phóng thích ra hiệu quả giống như vậy, chỉ là, luồng khí đỏ thẫm mà thể kiếm trình hiện ra lúc này, hình như mang chút cảm giác bất tường.

Bởi vì ánh sáng xuyên vào yếu ớt, Nguyệt Thoái chỉ có thể nhìn kỹ ánh sáng nhẹ trên kiếm cùng với khí trên nó, chú văn tinh vi màu đen nó mang theo giống như chiếc khóa trói buộc bên trên, khiến cậu nhíu mày, chẳng qua, không chờ cậu làm động tác gì hay nghĩ rõ muốn làm gì, một âm thanh đột nhiên vang lên trong không gian.

“Ai đang ở đó?”

Lúc nghe thấy âm thanh này, Nguyệt Thoái hơi cứng đờ, âm thanh đến từ người trên giường, hắn ngồi dậy, chuyển sang hướng này.

Nguyệt Thoái không nhìn thấy mặt của hắn. Không chỉ là bởi vì ánh sáng, cũng bởi vì mảnh vải hắn bao quanh mắt.

“… Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Có thể là bởi vì thái độ kỳ quái của đối phương, khiến thanh niên sản sinh một chút nghi hoặc, Nguyệt Thoái nhìn hắn, lùi một bước, rồi lùi bước nữa, sau đó liền không chút do dự lấy tốc độ nhanh chóng rút khỏi hiện trượng, tức thì có người kêu réo lên, rất nhanh sau đó, Ojisa liền tiến vào lều, hành lễ với thanh niên.

Biết rõ mắt hắn bị che nhìn không thấy, vẫn tuân thủ lễ nghi dưới tình huống không có người ngoài, đây chính là tính cách của hắn.

“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“… Ta không biết. Hẳn là không còn chuyện gì nữa, có chuyện ta cũng có thể tự xử lý, lui xuống đi.”

Englar đưa tay ấn lên Thiên La Viêm bên cạnh, giọng điệu bình thản mà nói.

Sau khi Ojisa đi, hắn nằm xuống trở lại, mặc dù tình huống vừa rồi khiến hắn hết sức khó hiểu, nhưng hắn cũng không có để trong lòng, rất nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ.

◎ Lời bạt của Phạm Thống

Cuộc thám hiểm tế đàn Trầm Nguyệt, vẫn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Lấy lập trường đi cùng bạn bè mà nói, tôi chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi, sự mất mát của Lạc Thị hình như ngày hôm sau đã khôi phục trở lại rồi đi? Chẳng qua với tính cách của cậu ấy hình như chính là sẽ ra vẻ kiên cường, cho nên cũng nhìn không ra rốt cuộc có phải là thật sự không để ý hay không.

Buổi tối ngày thứ hai, tôi vẫn ngủ rất tốt. Cái bệnh lạ giường lạ gối của tôi đâu —-? Đây thật là khó tin, thì ra tôi cũng nhập cảnh tùy tục như thế à, thoáng cái đã thích ứng hoàn cảnh sao?

Tôi vừa lại phát hiện một điều mới ở bản thân, cảm giác này thật… tốt?

Sau đó, lúc tỉnh lại vào ngày thứ hai, Chu Sa vẫn là bộ dạng cũ, vẫn duy trì tư thế ngủ bình thường, tôi đương nhiên sẽ không chơi dại mà đi đánh thức cậu ta, bị một gã con trai bám lấy như bạch tuộc, có kinh nghiệm của Nguyệt Thoái là đủ rồi, tôi chẳng muốn đồng cam cộng khổ chút nào.

Hm, lúc tỉnh lại vào ngày thứ hai, năm ngón tay của Nguyệt Thoái cũng không có cắm vào ngực tôi.

Nhưng cắm ở chỗ cách người tôi một phân.

Tôi cảm thấy tử thần dường như rất gần tôi, tôi thật sự rất muốn đuổi cậu ấy sang bên cạnh ngủ, sau đó để Chu Sa ngủ ở giữa, như vậy cho dù có bỏ mạng cũng là Chu Sa, về phần Nguyệt Thoái có muốn vì áy náy mà chịu trách nhiệm cưới cậu ta hay không, đó không phải chuyện của tôi, tóm lại nhìn ngón tay mảnh khảnh của cậu ấy chọc thủng một cái lỗ ở chỗ cách tôi gần như vậy, tôi thật sự rất là khiếp vía, dựa vào tiến độ này, lần sau chính là ngực tôi rồi đi? Phải không phải không?

Ngày thứ ba bọn họ tiếp tục đàm phán, thiếu đế vẫn không có xuất hiện, Âm Thị đại nhân cũng vẫn bị cho ra rìa, nói chuyện phiếm với chúng tôi, bầu không khí đàm phán hình như không phải tốt lắm, tóm lại hai bên vẫn chưa thống nhất ý kiến, không biết còn cần mấy ngày.

Nguyệt Thoái lại tiến vào trạng thái tinh thần hoảng hốt. Cậu ấy như vậy càng khiến tôi lo lắng, lúc tôi ngủ có thể mượn bộ áo giáp để mặc không? Chẳng qua một bộ áo giáp cỏn con, thật sự có thể chặn được lực tay đáng sợ của cậu ấy?

Cầu xin cậu đừng mơ ác mộng nữa —- tôi không muốn ngày nào cũng sống trong cảnh hoảng hốt lo sợ đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top