Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - 1: Hôi Thị? Huy sự? À... Huy Thị "Hả? Huy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả? Huy Thị?" -- Âm Thị

"... Mới bao lâu đã không nhớ rồi, ngươi quả nhiên là một tên đần giống như Lăng Thị nói!" -- Lạc Thị

"Ha? Cái gì vậy? Ta cũng không phải là không nhớ được! Hơn nữa Lăng Thị vì sao muốn nói ta là tên đần hả!" -- Âm Thị

So với phản ứng sửng sốt của người Đông Phương Thành, người Tây Phương Thành thì chẳng hiểu mô tê gì cả, dù sao bọn họ cũng gần như đều không biết gì về Huy Thị của Đông Phương Thành, bao gồm hắn trông như thế nào.

Sau khi thiếu đế tháo mảnh vải để lộ ra khuôn mặt phía dưới, Tịch Anh sau một thoáng kinh ngạc, lập tức lấy ánh mắt nghiêm lệ nhìn hướng Âm Thị, trên mặt Âm Thị cũng mang theo mấy phần khó hiểu, bị ánh mắt của nàng quét qua, chỉ lộ ra biểu tình vô tội và nghi hoặc.

Người phản ứng lớn nhất là Lạc Thị. Mà khi cậu mang vẻ mặt tái nhợt đọc ra cái tên "Huy Thị" này, Phạm Thống và Nguyệt Thoái đồng thời chuyển sang cậu, lấy giọng điệu gần như kịch liệt nói ra cùng một câu.

"Hắn không phải Huy Thị!"

Nói xong câu này, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn hướng đối phương, như là nghi hoặc đối phương làm sao có thể nói được một cách khẳng định như vậy, vừa lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Lạ quá, gã này có phải là Huy Thị hay không, Nguyệt Thoái làm sao lại biết? Không, vấn đề lớn hơn là tôi làm sao lại biết, đây...

"Các cậu..."

Lạc Thị chưa bình phục lại từ trong cú sốc, dưới tình huống loạn cào cào, ánh mắt của cậu cuối cùng dừng ở trên người Nguyệt Thoái.

"Hắn trông gần như y như đúc với Huy Thị, nếu như hắn không phải Huy Thị, vậy thì hắn là ai? Mà cậu lại giống như thế, cậu là ai?"

Đối mặt với vấn đề này, Nguyệt Thoái hiển nhiên không thể cho ra bất cứ đáp án nào, nhìn dáng vẻ cậu rơi vào khó xử, Phạm Thống không nhịn được xen miệng.

"Lạc Thị, Nguyệt Thoái là người khả nghi, không, cho dù cậu ấy thật sự có chút không khả nghi, nhưng cậu ấy chưa từng có ý tốt, chúng ta luôn luôn không phải bạn bè mà không phải sao?"

Phạm Thống vừa mở miệng, đã lĩnh ngộ mình tuyệt đối không thích hợp nói những lời xoa dịu bầu không khí, Chu Sa nãy giờ duy trì im lặng bên cạnh cũng liếc xéo qua.

Nhìn xem nói ra biến thành cái gì... Tôi chẳng qua chỉ là muốn nói cậu ấy không phải đối tượng chúng ta nên hoài nghi, mặc dù trên người cậu ấy đích xác có rất nhiều nghi điểm, nhưng trước giờ đều đối xử rất tốt với chúng ta, là bạn bè của chúng ta, xuyên tạc thành như vậy, Lạc Thị dưới loại tình huống này còn có thể bình tĩnh phiên dịch sao?

"Ta vẫn luôn rất muốn tin tưởng, cho dù thân phận cư dân tân sinh của cậu là mạo danh thay thế, căn bản lai lịch bất minh, ta vẫn luôn rất muốn tin tưởng..."

Hả? Lạc Thị, cậu nói cái gì? Cái gì mà mạo danh thay thế? Ủa ủa ủa! Cậu từ lúc nào đi điều tra loại chuyện này! Đây là chuyện làm sao!

"Nhưng ta đã không muốn chờ nữa. Cậu rốt cuộc có muốn tự mình mở miệng hay không? Cậu rốt cuộc là ai?"

Sau khi Lạc Thị run rẩy nói xong những lời này, Nguyệt Thoái vẫn duy trì trầm mặc. Khăn che mặt vì muốn che khuất khuôn mặt mà mang lên, bây giờ đã trở thành công cụ che giấu tốt nhất, bọn họ không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, cũng không thể quan sát trong lòng cậu đang nghĩ cái gì.

Khi bầu không khí lâm vào trong căng thẳng khó thoát ra, phía đầu bàn đột nhiên có động tĩnh.

Người đầu tiên động thủ là Ojisa, đây đương nhiên là gợi ý của Englar, kiếm quang lóe lên, Âm Thị và Lăng Thị lập tức nhanh chóng đứng dậy che chở Tịch Anh và cảnh giới kẻ địch, mắt thấy tiến nhập chiến đấu, người của song phương lập tức rời khỏi vị trí ban đầu kéo giãn khoảng cách, cái bàn dài chính là đường ranh giới, nhưng cũng không thể trở thành trở ngại hiệu quả.

"Nhân viên tùy hành rút lui!"

Thấy tình huống không đúng, Vi Thị trước tiên phát mệnh lệnh với đoàn người bên cạnh hội trường, sau đó nhìn hướng Lạc Thị.

"Lạc Thị, ngươi cũng rời khỏi trước!"

"Nhưng mà..."

Lạc Thị nhìn Englar được bảo vệ phía sau ma pháp kiếm vệ, nhìn khuôn mặt rõ ràng giống như thế, nhưng vừa lại xa lạ tựa như một người khác...

Lúc này Englar đúng lúc cũng nhìn qua, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, bên môi nổi lên nụ cười lạnh nhạt.

"Các ngươi mau mang nó đi!"

Bởi vì Lạc Thị đứng nguyên tại chỗ do dự không chịu đi, Vi Thị liền chuyển sang đám người Phạm Thống hạ lệnh, cái gọi là tùy tùng dù sao cũng bao gồm chức trách bảo vệ, Lạc Thị bất động, bọn họ nên phụ trách vác người đi.

"Lạc Thị đại nhân, thất lễ rồi."

Người đầu tiên phản ứng, lấy thân phận tùy tùng áp dụng hành động là Nguyệt Thoái, Chu Sa cũng rất ăn ý đi qua cùng kéo Lạc Thị đi, Lạc Thị cũng đã từ bỏ kháng cự sau khi dùng lý trí đánh giá cục diện, cậu ở lại đây sẽ không có bất cứ trợ giúp nào, sớm rời khỏi, mới sẽ không trở thành gánh nặng của bọn họ.

Phạm Thống cùng với bọn họ rút lui theo đoàn người, bất luận là nhân viên Đông Phương Thành có nhận được mệnh lệnh, hay là nhân viên Tây Phương Thành vẫn chưa có ai quản, tất cả đều loạn thành một đoàn. Lúc này song phương sớm đã giao thủ, dư âm để lại do chấn động lực lượng, khiến một số kẻ xui xẻo vẫn chưa kịp đào tẩu trong hội trường gặp phải tai ương, thấy vậy Phạm Thống kinh hãi ruột gan.

Má ơi, cao thủ so chiêu đừng ở hiện trường xem náo nhiệt chính là cái đạo lý này sao? Xem ra trận kỳ phạm ở đại hội tỉ võ vẫn là có tiết chế với làm một số biện pháp phòng hộ đi? Loại trò đùa đó căn bản không thể so sánh với hàng thật!

Đánh nhau ở đây rồi muốn thu dọn làm sao hả? Đừng nói muốn đánh cho đến phân ra thắng thua xách đầu đến gặp nhé? Rốt cuộc bên nào sẽ thắng! Như vầy căng thẳng lắm đó!

Bất luận thế nào, ít nhất Phạm Thống còn nhớ mình là cư dân Đông Phương Thành, sau khi ở trên tinh thần ủng hộ người của mình, hắn cũng không giúp được gì chỉ có thể mau chóng chạy thoát thân thôi.

◊◊◊◊

Bởi vì kiêng kỵ lẫn nhau, cho dù động thủ dưới bầu không khí giương cung rút kiếm, song phương vẫn không có xuất ra toàn lực, hai bên đều đang tiến hành tấn công phòng thủ mang tính thăm dò, mặc dù công phòng này có khuynh huống càng ngày càng kịch liệt, chẳng qua ít nhất trước mắt vẫn không có xuất hiện tử thương.

"Yameidie, chuyện thành ra như vậy rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng là đến ký tên vì sao lại đánh nhau rồi?"

Yiye mặc dù là một người khoái giải quyết vấn đề bằng võ lực, cũng thường thường làm những hành động ngông cuồng bất chấp vấn đề ngoại giao, nhưng đột nhiên tiến vào trận đấu mà hắn khát vọng, vẫn là khiến hắn có loại cảm giác muốn làm cho rõ sự tình.

"Yiye, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi có lẽ hơi ngốc, nhưng không ngờ ngươi thật sự rất ngốc."

Yameidie một mặt chống đỡ kiếm khí từ đối diện bắn qua, một mặt lắc đầu thở dài với vấn đề của Yiye.

"Ngươi nói cái gì!"

Yiye nhất thời xúc động muốn chỉa đao vào người phe mình.

"Đương nhiên là tuân theo ý của bệ hạ mới đánh nhau, có cái gì để nghi hoặc, thật không hiểu được ngươi."

Giọng điệu như chuyện hiển nhiên của Yameidie khiến Yiye không biết nên đáp thế nào, nếu chém ngã đồng bạn ngay tại trận, giảm thiểu một chiến lực, thực sự không phải chủ ý tốt, cho nên hắn cũng chỉ có xả giận lên người kẻ địch.

"Hừ, nhịn mấy ngày nay vốn đã rất khó chịu rồi, nếu đã như vậy thì danh chính ngôn thuận mà chiến thôi!"

"Yiye, chém Âm Thị, mau chém Âm Thị."

"Ai có hứng giúp ngươi công báo tư thù chứ! Lúc này đương nhiên nên đối phó nữ vương không phải sao!"

Phối hợp với công thế nghiêm cẩn của Ojisa, tế kiếm trong tay Yiye xoáy ra một tia khí mày đỏ máu, muốn vòng qua Âm Thị tập kích Tịch Anh phía sau, chẳng qua, trong khi đang đối chiến với Ojisa, Âm Thị vung tay trái một cái, phối hợp với âm tiết đặc thù niệm trong miệng, liền đánh tan tia khí của hắn.

Cho dù chỉ là công kích xuất ra một cách tùy ý, Yiye vẫn tức giận.

"Vì sao hắn ngay cả tà chú cũng biết! Hắn rốt cuộc có phải là người của Dạ Chỉ không!"

"Là người của Dạ Chỉ mới tốt, ta chẳng muốn làm đồng bạn với hắn chút nào, tóm lại ngươi mau chém hắn đi."

"Ngay cả mệnh lệnh của bệ hạ ta cũng chưa chắc nghe, ta vì sao phải nghe lời của ngươi?"

Lúc Yiye nói chuyện hoàn toàn phớt lờ Englar phía sau, tiếp đến Yameidie tự nhiên lại là một chuỗi "Vô lễ! Làm sao có thể ở trước mặt bệ hạ xấc xược như vậy", "Ngươi không thể bởi vì bệ hạ không truy cứu mà được voi đòi tiên, mau quỳ xuống xin lỗi" vân vân những lời giáo huấn trung quân, không khí chiến tuyến bên Tây Phương Thành hình như càng ngày càng hiểm ác.

Mặc dù bên Đông Phương Thành cũng không tốt hơn đến đâu.

"Âm, nên giết thì cứ giết, ngươi đùa giỡn với bọn chúng làm gì?"

Khi Lăng Thị lạnh lùng nói ra câu này, đồng thời cũng đan kết giới phụ trợ, bố trí lên khu vực của phe mình.

"A! Ta nào có! Ông chú này chẳng đơn giản chút nào! Hơn nữa gần như đều là ta đối phó kẻ địch, ngươi cho rằng ta có mấy tay mấy chân --"

Âm Thị lớn tiếng kháng nghị, tỏ ra rất không phục.

Đánh giá chiến lực, đối phương có ba người ba đường chỉ vàng, một người hai đường chỉ vàng, bọn họ thì có hai người tua rua đen thuần, một tua rua màu đen xám với một tua rua màu tím đậm...

Âm Thị càng nghĩ càng không vui, không nhịn được quay đầu nhìn Vi Thị.

"Vi Thị chết tiệt! Vì sao ngươi yếu như thế!"

"Cho dù ta rất mạnh cũng sẽ không muốn liên thủ với ngươi!"

"Âm, đừng phân tâm! Muốn bị ta ám toán sau lưng sao?"

Trạng huống bây giờ đã gần như hỗn chiến, tiếp tục giao chiến không phải chuyện tốt, đây không phải thời điểm thích hợp đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, song phương đều rõ muốn giải quyết đối phương là chuyện rất khó khăn, nếu như thương tổn đến người phe mình, đó tuyệt đối là tổn thất khó có thể lãnh chịu.

Kỳ thực Vi Thị ở phía sau cũng không phải có ý định làm biếng, chỉ là lấy thực lực của hắn khó có thể làm ra cống hiến gì đối với chiến huống, vừa lại bởi vì chức trách nên không muốn đi trước mà thôi, nếu thật sự muốn đánh, hắn có khả năng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó Yameidie hai đường chỉ vàng, nhưng đối phương cũng không cho hắn cơ hội một chọi một.

Dưới tình huống bọn họ vẫn chưa thi triển toàn lực, tình trạng hội trường bị phá hoại không tính là nghiêm trọng, chỉ là nơi này có thể duy trì hoàn chỉnh hay không, cũng đã không còn ý nghĩa nào rồi, bọn họ sẽ không ở đây tiến hành cuộc đàm phán lần sau, cũng sẽ không có cơ hội đến nơi này nữa.

"Lăng Thị! Ngươi đến tiếp tay ông chú này đi! Tên lùn kia phiền quá, tám trăm vạn lại còn nói xấu ta suốt, ta muốn đổi đối tượng đánh nhau!"

Bởi vì bản thân hiểu được ngôn ngữ của Tây Phương Thành, Âm Thị cứ luôn bị lời đối phương nói làm cho không thể chuyên tâm, vừa lại không thể thoát thân dưới công kích của Ojisa, cảm giác thực sự rất tệ.

"Bảo ta tiếp tay một tên ba đường chỉ vàng? Ngươi cứ nói đùa."

Phù chú trong suốt do Lăng Thị hất tay áo tống ra từng cái phát nổ, cũng bác bỏ yêu cầu hoang đường của Âm Thị.

"A! Cái gì? Ta rất là nghiêm túc đấy! Tên lùn với tám trăm vạn đều không có hứng thú với ngươi, ngươi quyến rũ ông chú thử xem là được rồi chứ? Nói không chừng hắn sẽ cho rằng ngươi là phụ nữ liền không nỡ chém, làm cái mi gió thử xem?"

"..."

Đối với đề nghị không biết nên nói là thiếu đứng đắn hay là đầu óc có vấn đề của Âm Thị, hồi ứng của Lăng Thị là ném một cái bạo âm phù rồi cho nổ tung ở bên tai hắn, sau đó làm như không nghe thấy tiếng kêu thảm của hắn.

"Oaa, Lăng Thị của Dạ Chỉ công kích người cùng phe kìa."

Yameidie bởi vì cảnh này mà cảm thán, sắc mặt của Yiye thì khá âm trầm.

"Đây là chuyện ta đã nhịn mười phút rồi!"

Lúc bọn họ giao thủ, quân vương của song phương đều lặng lẽ đứng ở phía sau, không có bất cứ động tác nào, đôi mắt màu đen của Tịch Anh không mang cảm tình chăm chú nhìn Englar, không biết nghĩ cái gì, Englar thì tùy ý nhìn hướng khác, giống như những phân loạn này không liên quan tới hắn, cũng không quan tâm chiến huống như thế nào.

Hắn giống như chỉ vì làm loạn chuyện hôm nay mà đến, mà làm thế nào thu dọn hậu quả, hắn đều không quan tâm.

Tình huống bây giờ rốt cuộc có đến mức vật lộn tính mạng hay không, người hai bên bọn họ đều không rõ, mà người có quyền quyết định lại mãi mà không hạ lệnh, cũng chỉ đành giằng co nửa vời như vậy.

Dựa vào cách nói của Yiye, loại chiến đấu cần có kiêng kỵ này gọi là "nhàm chán", cho nên hắn chỉ ở bên cạnh bắn lén mà thôi, Yameidie thì trung thực bảo vệ Englar, không để cho bất cứ phù chú nào có cơ hội đến gần.

"Lãng phí thời gian ở đây cũng đủ rồi, đi thôi."

Englar nãy giờ chẳng quan tâm, cuối cùng cũng cảm thấy chán mà hạ mệnh lệnh.

Ojisa đang chiến đấu với Âm Thị, vừa nghe thấy lời của hắn, lập tức bức thân lùi về bên cạnh hắn.

"A, các ngươi muốn đi là có thể đi sao!"

Nếu như cứ như vậy nhìn bọn họ rời khỏi, vậy cũng quá mất mặt rồi, Âm Thị mặc dù không có manh động truy kích, nhưng cũng đã ngưng tụ hào quang màu vàng ở trên thanh kiếm gãy của hắn, chuẩn bị công kích đàng hoàng rồi.

Mà lúc này, Englar đang được ba ma pháp kiếm vệ bao vây bảo vệ ở phía sau, đột nhiên buông tay rút ra kiếm ở bên hông, thanh kiếm đó sau khi ra khỏi vỏ, trong không khí tức thì có loại chấn động kỳ diệu lấy kiếm làm trung tâm khoách tán ra ngoài, tùy theo lực lượng của Englar thúc đẩy, một chùm sáng thẳng tắp chói lòa cũng hiện lên ở xung quanh thân kiếm, bắt đầu xoay vòng quanh nó.

"Thiên La Viêm? Âm! Lùi lại!"

Âm Thị sau khi nghe thấy tiếng cảnh cáo thoáng mang kinh hoảng của Lăng Thị thì vẫn còn ngẩn ra một chút, Tịch Anh lúc này cũng đã ra tay, thuật pháp do nàng giơ tay tống ra khoách tán thành một vùng sương băng màu lam bạc rực rỡ, va chạm với sóng âm thanh được tạo ra khi Englar huy động Thiên La Viêm, hai lực lượng xuất hiện với phương thức khác nhau dưới tình huống can thiệp lẫn nhau đã nổ tung ra, khi sương băng hóa thành đốm sáng rơi vãi tứ phía, bốn người bên Tây Phương Thành cũng đã biến mất rồi.


"May mà chỉ là một dây cung..."

Lăng Thị thu hồi bàn tay đặt trên vai Âm Thị, vỗ vỗ sau lưng của mình, rồi chỉnh lý mái tóc vừa rồi bị dư chấn ập tới từ phía sau thổi cho loạn xạ, khi kẻ địch rời khỏi, thần tình của hắn cuối cùng cũng thả lỏng.

"Chẳng phải bảo ngươi lùi về sau sao? Thiện trường công kích không công kích đàng hoàng, không thiện trường phòng ngự thì lại không biết điều mà né tránh, chán sống rồi?"

Bị Lăng Thị giáo huấn trước mặt như vậy, Âm Thị cũng không phục lắm.

"A, nói như thể Thiên La Viêm lợi hại hơn ta không bằng, cũng chẳng qua chỉ là một thanh vũ khí đã giết rất nhiều người mà!"

"Có thật lợi hại như thế hay không là một chuyện, nhưng kẻ thiếu năng lực phòng ngự mà lại muốn đỡ công kích chính diện thì chính là ngu."

"Hm. Vậy ngươi chặn xong có bị làm sao không? Không hộc máu không ngã xuống hẳn là vẫn ổn chứ?"

Âm Thị lúc này mới nghĩ đến việc quan tâm tình huống của Lăng Thị, chẳng qua Lăng Thị chỉ bực mình phủi tay hắn ra.

"Phản ứng ngươi quan tâm người khác có thể sửa đổi lại một chút, nghe thật tệ hại."

Lúc này, giọng nói thanh lãnh của Tịch Anh vang lên ở trong hội trường trống rỗng.

"Vi Thị, đi chuẩn bị việc rút lui. Âm Thị, Lăng Thị theo ta về doanh trước."

Dưới thái độ trầm tĩnh, nàng dường như đã làm ra quyết định.

"Sự tình sẽ không để yên như vậy."

◊◊◊◊

Sau khi được mang khỏi hội trường, Lạc Thị kiên trì muốn nhóm Phạm Thống về trước, tiếp theo canh ở cửa lều chính chờ đợi, chỉ vì muốn dò hỏi đáp án cậu vẫn luôn tìm kiếm.

Khó khăn lắm mới chờ được Tịch Anh xuất hiện, cậu lập tức đi lên vội vàng mở miệng.

"Mẫu thân đại nhân, đây rốt cuộc là..."

Tịch Anh nhìn cậu một cái, không có ý định trả lời cậu, liền trực tiếp đi vào trong lều, thế là cậu đành ngăn cản Âm Thị và Lăng Thị đi theo phía sau.

"Âm Thị, Lăng Thị, các ngươi có phải là sớm đã biết tung tích của Huy Thị? Vì sao anh ấy lại --"

"Lạc Thị, người đó không phải Huy Thị."

Âm Thị hiếm khi không có dùng giọng điệu đùa giỡn gọi cậu là tiểu Lạc Thị một cách thân mật, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng mang mấy phần ai thương và nghiêm túc. Hình như bởi vì sự tình cũng không thể giấu nữa, hắn dứt khoát nói ra.

"Huy Thị đã chết rồi, là do ta giết."

Lúc nghe thấy câu này, Lạc Thị nhất thời không thể phản ứng, có lẽ là bởi vì quá thiếu hụt cảm giác chân thực, sững sờ rất lâu, cậu mới nói ra được một câu.

"Gạt người..."

"Là thật."

Âm Thị từ trong lòng móc ra một miếng ngọc đã bị hư tổn một góc ném cho Lạc Thị, Lạc Thị sau khi nhận lấy, càng nói không ra lời.

Trên phiến ngọc màu lam đậm, khắc một chữ "Huy" cứng ngắc.

Đây là thị phù ngọc bội của Huy Thị.

"Vì sao? Nguyên nhân đây? Lý do đây? Vì sao cho đến bây giờ mới --"

"Đây là mệnh lệnh của Tịch Anh."

Lời nói kích động của Lạc Thị bị Lăng Thị cắt ngang, có lẽ là không nhìn nổi thái độ không nói rõ của Âm Thị, hắn đơn giản nói ra nguyên nhân sự tình.

"Huy Thị là gián điệp của Lạc Nguyệt phái tới, muốn ăn trộm cơ mật Trầm Nguyệt mà chúng ta bảo quản, cho nên, Anh tự nhiên không thể giữ hắn lại."

Gián điệp?

Huy Thị là gián điệp?

Đầu của Lạc Thị giống như nổ tung, cậu rất muốn phản bác lời này, mắng là hoang đường, Huy Thị từ nhỏ như thế đã ở Đông Phương Thành rồi, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Huy Thị đã làm biết bao chuyện vì cư dân của Đông Phương Thành, hắn làm sao có thể là gián điệp? Trẻ con nhỏ như vậy phải làm thế nào bị bồi dưỡng thành gián điệp xâm nhập?

Nhưng những lời này cậu lại nói không ra khỏi miệng, chỉ bởi vì thiếu đế của Tây Phương Thành, có một khuôn mặt y như đúc với Huy Thị.

Trông giống nhau như vậy thì không thể nào không có bất cứ quan hệ.

Vậy thì, còn Nguyệt Thoái cũng giống Huy Thị thì sao?

"Có lẽ nhất thời rất khó chấp nhận, nhưng đây chính là sự thật. Vốn bọn ta cũng định giấu mãi, bây giờ nếu sự tình đã thành thế này, thì mau chóng quên Huy Thị đi, để ngươi khắc ghi trong lòng lâu như vậy, hắn không đáng."

Lăng thị nói xong những lời này, liền túm lấy Âm Thị đang muốn nói điều gì đó đi vào.

Lạc Thị thì ở nguyên tại chỗ, cảm thấy cảnh vật trước mặt từ rõ ràng dần trở nên mơ hồ, sau đó, tất cả trở thành mờ mịt.

Cậu từng như thế này, mỗi một đêm, đứng ở của thành của Đông Phương Thành, chờ rất lâu.

Có lúc cảm giác thất vọng khiến cậu gần như không xác định mình đang chờ cái gì, chỉ là cậu bây giờ đã biết rồi.

Cậu vẫn luôn đang chờ, một người sẽ không còn trở về nữa.

Muốn nói với hắn cái gì, muốn phàn nàn với hắn vì sao biến mất lâu như thế, những lời đó sớm đã quên mất rồi.

Thời gian gần ba năm có lẽ không lâu lắm, nhưng cậu giống như đã mất đi hắn ba mươi năm.

Huy Thị.

Lạc Thị giơ miếng ngọc đến trước mặt, muốn nhìn rõ hơn một chút, lại phát hiện mình làm không được.

Cái gì đã làm mờ tầm nhìn đây?

Hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Tịch Anh đặc biệt gọi Âm Thị và Lăng Thị vào trong doanh trướng, tự nhiên có chuyện muốn căn dặn, vừa thấy bọn họ đi vào, ngay cả ngồi cũng không có ý định, nàng liền trực tiếp lấy giọng ra lệnh mở miệng.

"Để bọn họ làm tốt chuẩn bị, chờ sau khi mệnh lệnh của ta ban bố, đầu trận."

Nàng nói xong những lời này, Âm Thị và Lăng Thị đều ngẩn ra một chút.

"Hả? Đầu trận? Anh ngươi muốn làm cái gì?"

Ý của đầu trận là khởi động trận pháp của tế đàn Trầm Nguyệt, làm cho khí lưu xung quanh trình hiện trạng thái bất ổn, thông thường đây là thứ khi cần tiến hành nghi thức quan trọng mới dùng đến, mục đích là đảm bảo vận hành của nghi thức, bởi vì dưới trạng huống khí lưu không ổn định, khu vực này sẽ không thể lấy ma pháp thuật pháp vân vân để di động, vậy thì chỉ cần ở xung quanh sai khiến nhân lực quản chế là có thể khiến nghi thức không bị người có mưu đồ lẻn vào quấy nhiễu.

"Chặn đứng đường lui của bọn chúng."

Khu vực khí lưu bất ổn định sẽ khiến dịch chuyển thất bại, tương đồng, người bên trong cũng chỉ có thể dùng cách nguyên thủy để rời khỏi phạm vi tế đàn.

Làm ra chỉ thị như vậy, hẳn là ý muốn khai chiến...

"Ngoài ra, ta muốn vũ khí và hộ giáp của ta."

Yêu cầu của Tịch Anh rất minh hiển là muốn đích thân xuất chiến, vừa nghe nàng nói câu này, Âm Thị và Lăng Thị đều có chút giật mình.

"Anh, loại chuyện truy kích đó giao cho bọn ta làm là được rồi, ngươi không cần tự mình..."

Âm Thị còn muốn khuyên nhủ nàng, chẳng qua vẫn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Đây là mệnh lệnh. Ta sẽ không nhẫn nhịn khuất nhục này, người của Lạc Nguyệt tất cả đều phải trả giá đắt."

Nàng đã nói cứng như vậy rồi, xem ra là không định mượn tay người khác báo thù, thế là Âm Thị cũng chỉ có thể cúi đầu tiếp nhận.

"Ta biết rồi."

Trong lều của Lạc Thị, dưới tình huống chủ nhân không có mặt, lan tràn một luồng khí áp trầm muộn.

Phạm Thống cảm thấy bầu không khí thế này rất đáng ghét, lại không biết nên làm thế nào đánh vỡ bầu khí căng cứng như vậy. Sau khi Lạc Thị bỏ rơi bọn họ muốn bọn họ tự mình về trước, Nguyệt Thoái với Chu Sa liền không nói thêm câu nào nữa, lúc mọi người đều duy trì trầm mặc, ở trong hoàn cảnh thế này áp lực sẽ gấp bội, hắn cảm thấy mình sắp chịu hết nổi rồi.

Lúc này vẫn là nên có người nói gì đó để tạo ra chút âm thanh mới đúng, chẳng qua Chu Sa hình như không có gì muốn nói, Nguyệt Thoái thì từ sau khi vào lều gỡ mặt nạ ra, thoạt nhìn cũng không muốn nói cái gì.

Cho nên các cậu muốn bức người có chướng ngại ngôn ngữ nghiêm trọng nhất là tôi gánh vác nhiệm vụ mở miệng trước này sao! Các cậu như vậy là không đúng! Đây không nhân đạo! Kết quả một khi mở miệng nói sai, Chu Sa lại sẽ lập tức trào phúng tôi đúng không?

Hơn nữa nói thật, mở miệng cũng không biết phải nói cái gì... Lạc Thị vừa rồi nói cái gì mà thân phận cư dân tân sinh là mạo danh thay thế... Cái đó rốt cuộc là chuyện làm sao? Nguyệt Thoái không có phủ nhận nhỉ? Vậy, vậy rốt cuộc là thế nào? Nguyệt Thoái chẳng phải là hàng xóm của tôi, sau đó nghe nói ở trong nhà một năm không chịu ra cũng không có đi học sao? Chẳng lẽ những cái này không phải thật? Tôi còn định nói cậu ta làm sao nhanh như thế đã chịu đi theo tôi đối mặt với đoàn người dưới ánh mặt trời, kết quả là bởi vì cái gã trốn trong nhà một năm kia căn bản không phải cậu ấy? Vậy thì cái người đó đi đâu rồi!

Luôn cảm thấy hỏi những vấn đề này, Nguyệt Thoái cũng sẽ không trả lời tôi, kỳ thực tôi cũng không phải thật sự quan tâm cái tên hàng xóm ban đầu đó, dù sao cũng không quen biết, điều tôi để ý vẫn là hàng đống câu đố trên người Nguyệt Thoái kìa, giống nhau như vậy nhất định là có kỳ lạ đi, a a a, bức bối, sốt ruột quá --

Lúc Phạm Thống do dự có cần chọn đại cái đề tài vớ vẩn nào đó để mở miệng hay không, bầu không khí trầm muộn này đột nhiên bị đánh vỡ -- Bởi vì một sĩ binh đến thông báo rút lui khẩn cấp.

"Lạc Thị đại nhân không có ở đây?"

Sau khi phát hiện trong lều chỉ có tùy tùng, Lạc Thị thì không có, sĩ binh tới truyền lệnh hiển nhiên có chút kinh hoảng.

"Các ngươi mau đi tìm Lạc Thị đại nhân về đi! Sắp đầu trận rồi, không kịp rút lui sẽ rất phiền phức, Lạc Nguyệt cũng không biết sẽ có động tác gì, an toàn của Lạc Thị đại nhân phải đảm bảo đầu tiên!"

Lời hắn nói Phạm Thống nghe không hiểu lắm, chẳng qua hình như có vẻ là chuyện rất khẩn cấp, tên sĩ binh kia cũng nói phải gọi một số người chia nhau đi tìm rồi.

"Lạc Thị chẳng phải nói không muốn đến chỗ lều chính sao?"

Nguyền rủa của Phạm Thống lại không kìm được mà phát tác rồi, may mà lần này vẫn ở trong phạm vi đồng bạn của hắn nghe hiểu.

"Dùng máy thông tin phù chú liên lạc thử xem?"

Chu Sa đề xuất một kiến nghị hữu dụng, Nguyệt Thoái vốn còn có chút thất thần nghe xong lập tức lấy máy thông tin phù chú ra, sau khi yêu cầu kết nối truyền đi, lại rất lâu không thấy hồi âm.

"Có thể là không chịu trả lời. Phạm Thống, cậu thử xem?"

Hm, cậu ấy không chịu tiếp cậu, tôi thì có hi vọng à?

Phạm Thống trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy máy thông tin phù chú ra thử.

Kết quả giống như hắn nghĩ, cuộc gọi không nhận được trả lời, xem ra hoàn toàn không muốn nói chuyện với người khác.

"Hết cách, chỉ có thể ra ngoài tìm thôi."

Nếu ba người cùng hành động, sẽ không có hiệu suất gì, bởi thế, bọn họ chỉ có thể chia nhau ra tìm, hi vọng có thể tìm được Lạc Thị.

Lực hành động của Phạm Thống không cao, thân thủ lại không tốt, cho nên được Nguyệt Thoái và Chu Sa giữ lại tìm kiếm ở gần doanh địa, phân phối công tác như vậy, gần như có thể nói là để hắn chẳng cần làm gì cả, bởi vì trong doanh địa vốn đã có sĩ binh phụ trách tìm người, một mình hắn căn bản không dùng được gì.

"Ôi, người chạy đi đâu rồi, vào lúc này còn chạy loạn, mọi người đều sốt ruột như con voi trên chảo lạnh rồi..."

Sau khi câu cảm thán nói ra biến thành thứ buồn cười, Phạm Thống quyết định sau này nói chuyện vẫn là bỏ bớt từ hình dung thì tốt hơn.

Kiến trên chảo nóng là kiến trên chảo nóng mà! Cái chảo phải lớn bao nhiêu mới chứa được voi chứ!

Vì loại chuyện này mà tức giận thì rất vô vị, chẳng qua hắn là người nhàm chán như vậy đấy, dưới tình huống lo lắng này, cũng chỉ có tìm niềm vui cho mình thôi.

"Cái gì mà voi với kiến?"

Khi âm thanh của Puhahaha vang lên trong đầu hắn, hắn mới phát hiện mình lại bất tri bất giác nắm lấy vũ khí của mình trong khi đang suy nghĩ rồi.

Nếu đã bị nghe thấy rồi, Phạm Thống liền giải thích với nó ý của câu này, thỏa mãn lòng tò mò của nó một chút, xem xem có thể cải thiện quan hệ hay không.

"Hm -- Bổn phất trần hiểu rồi, ý gần giống như Phạm Thống trên núi đao hoặc là Phạm Thống trong chảo dầu đúng không?"

Hả? Vậy mà còn từ một suy ra ba... Nhưng trước tiên không bàn đến có sát nghĩa hay không, ví dụ của ngươi là sao hả a a a! Hận ý đối với ta có sâu nặng như thế sao?

"Bổn phất trần cho rằng ngươi nên xuống địa ngục cắt lưỡi."

Có cần thiết như vậy không! Cũng không phải cắt lưỡi là có thể giải quyết mọi thứ!

"Nhưng có thể tạm an ủi tâm linh bị thương của bổn phất trần."

... Cho nên hận ý của ngươi vẫn chưa có tiêu tán sao, hơn nữa cắt lưỡi cũng chỉ có thể "tạm" an ủi? Vậy phải đến mức độ nào mới có thể tha thứ cho ta hả?

"Bổn phất trần tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi! Ngươi đừng cho rằng chuyện này đơn giản như vậy!"

Chờ một chút, đừng tự mình đột nhiên kích động lên như vậy, chúng ta cứ thế này cũng không phải biện pháp, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này cần giải quyết --

"Chờ đến khi bổn phất trần công nhận ngươi có tư cách làm chủ nhân của ta rồi nói, bằng không ngươi đi lên núi đao xuống chảo dầu, chứng tỏ thành ý của ngươi cho ta xem."

Ở đây đi đâu tìm núi đao với chảo dầu? Cho dù thật sự tìm được ta cũng sẽ không dùng...

Phạm Thống phiền não cào đầu túm tóc, không thể không tạm bỏ cuộc việc cầu xin Puhahaha tha thứ.

Vậy thì, cho ta hỏi thêm một câu, muốn để ngươi công nhận, đại khái phải tới trình độ nào mới được?

"Tua rua màu đen thuần. Tua rua màu đen xám thì còn tạm. Nếu tua rua màu đen nhạt thì cần nhân phẩm đủ tốt."

Puhahaha trái lại cũng rất dứt khoát, trực tiếp mở miệng nói ra điều kiện mà cả đời này Phạm Thống cõ lẽ cũng không thể đạt được.

Ngươi cũng quá kén chọn rồi đi --! Trên thế giới này chỉ có mấy người như vậy chứ!

"Không thì tới mức độ của cái tên tóc vàng bạn ngươi cũng được, tóm lại tình hình bây giờ của ngươi đều làm không được."

Cái gì? Cỡ Nguyệt Thoái là được? Nguyệt Thoái cậu rốt cuộc là ai vậy? Đây có nghĩa là tua rua màu đen đi? Hay chỉ là Puhahaha đơn thuần thích thiếu niên tóc vàng? Ta cho dù nhuộm tóc thành màu vàng cũng không thể biến thành mỹ thiếu niên tú lệ như vậy !!!

"Mới không liên quan tới bề ngoài! Nếu thế ngươi đi đầu thai cho rồi!"

Puhahaha sau khi nổi nóng nói xong câu này, đại khái lại tiến vào ngủ đông rồi, khiến Phạm Thống hết sức bất đắc dĩ.

"Lạc Thị rốt cuộc ở đâu đây .... Ủa?"

Phạm Thống lẩm nhẩm trong miệng, đột nhiên phát hiện sự biến dị của hoàn cảnh.

Bầu trời gần tế đàn Trầm Nguyệt vốn âm u, vào lúc này những đám mây trên không trung lại đột nhiên nhuộm lên sắc thải diễm lệ màu cam đỏ, có loại cảm giác yêu dị quỷ quyệt.

Khi hắn còn đang quan sát tình trạng bầu trời, mặt đất cũng đột nhiên chấn động kịch liệt, người vốn trong lều đều bởi vì kinh hoảng mà chạy ra, mặc dù chấn động chỉ duy trì mấy giây, nhưng màu sắc của đám mây vẫn tươi đẹp, khiến người cảm thấy bất an vô cùng.

Bên chỗ lều chính hình như có mệnh lệnh truyền xuống, đông đúc nhân viên thoáng chốc đều hoảng loạn bắt đầu hành động, Phạm Thống đứng ngây ra ở tại chỗ, trông có chút lạc loài, nhưng hắn cũng không biết dưới tình huống như vậy nên làm cái gì.

Cho nên đây là cái đầu trận gì đó mà hồi nãy nói sao? Vậy thì bây giờ là phải rút lui rồi?

Rốt cuộc nên rút lui theo hay là chờ người trở về, Phạm Thống khó có thể làm ra quyết định.

Trước kia hình như cũng có một lần gặp phải tình huống tương tự, bên cạnh không có một ai có thể cùng hành động, thân ở nơi xa lạ, chỉ có một cây lau để dựa dẫm, hơn nữa còn luôn bị giục đi tự sát...

Nguy rồi, đã nói đừng gọi Puhahaha là cây lau mà!

Phạm Thống hoảng hốt xác nhận tay của mình, may mà lần này không có nắm lên cán của Puhahaha.

Nguyệt Thoái với Chu Sa mau trở về đi -- còn có, phải mang Lạc Thị cùng về đấy...

◊◊◊◊

"Bệ hạ, xin đi bên này."

Dưới chỉ dẫn của Ojisa, Englar cùng Yameidie đi theo bên cạnh tăng nhanh bước chân, tiến về phía trước.

Sau khi rời khỏi hội trường, bọn họ trước hết trở về doanh địa của mình, Yiye và Yameidie vốn đang tìm Ojisa hỏi về chuyện đã xảy ra, biết được hai trưởng lão bị tập kích chế ngự đêm hôm trước, đang kinh ngạc thì chú ý thấy sự thay đổi đột ngột của hoàn cảnh.

Khi dị tượng trên bầu trời xuất hiện, bọn họ liền biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện khởi động pháp trận đương nhiên là do người của Đông Phương Thành làm, dụng ý hiển nhiên cũng dễ thấy, Ojisa lập tức phán đoán, quyết định hộ tống Englar về Tây Phương Thành trước, Yiye thì nhận lệnh mang theo sĩ binh đi nhiễu loạn bên Đông Phương Thành, bởi vì vốn đã có ý định trở mặt, lần này người được mang đến đều đã qua chọn lựa, chiến lực hẳn không thành vấn đề, cuối cùng chịu thiệt là bọn họ hay là bên quyết định tuyên chiến trước là Đông Phương Thành, mọi thứ vẫn chưa có định luận.

Vì để che tai mắt người khác, bọn họ không có đi theo đội xe, chỉ mang đồ gọn nhẹ lên đường, chỉ cần rời khỏi phạm vi trận pháp là có thể thi thuật trở về Tây Phương Thành rồi, người của Đông Phương Thành cho dù muốn xâm phạm doanh địa của bọn họ, hẳn là nhất thời cũng sẽ không phát hiện thiếu đế đã rời khỏi trước.

Nắm được tiên cơ là điều quan trọng, đặc biệt là ở trong lúc này.

"Không có người ở lại chỉ huy, loạn thành một đoàn, bọn họ nên làm sao đây?"

Yameidie mặc dù bởi vì lấy an toàn của thiếu đế làm trọng, quyết định đi theo làm hộ vệ, nhưng nghĩ đến những người vẫn còn ở doanh địa, vẫn không khỏi lo lắng.

"Người thì cho bọn chúng giết đi, đỡ cho ta trở về còn phải diệt khẩu."

Englar thong thả trả lời, ngữ khí hết sức thản nhiên.

Đối với ngôn luận này của hắn, Ojisa chỉ hơi nhíu mày, Yameidie thì ngẩn ra một chút.

"Bệ, bệ hạ..."

"Khanh không hiểu sao? Trở về công khai nói với mọi người rằng, hiển nhiên là Dạ Chỉ sắp đặt âm mưu, rắp tâm phá hoại nghi thức, chúng ta đã hi sinh rất nhiều nhân viên tùy hành mới đột phá được vòng vây trở về Tây Phương Thành..."

Ngữ điệu chậm rãi của Englar thậm chí mang một loại khí tức sảng khoái, hệt như hắn vui khi thấy tình huống như vậy phát triển, hoặc là tình hình giờ đây chính là nguyện vọng của hắn.

"Cho nên, người nhìn thấy quá trình ở hội trường chung quy cũng phải xử lý. Chết rồi cũng tốt đi?"

Giọng điệu của hắn hết sức đơn thuần, cứ như đây chỉ là một chuyện chẳng có gì to tát.

Ác ý thuần khiết như vậy, cũng khiến người không biết đối mặt thế nào.

Cố ý nói với Yameidie những cái này, giống như là đang chờ nhìn xem hắn có phản ứng gì, mà Yameidie sau thời gian sững sờ ngắn ngủi, ánh mắt lại khôi phục sự kiên định ban đầu.

"Bất luận bệ hạ quyết định thế nào, mọi thứ đều là có nguyên nhân, thần ủng hộ bệ hạ."

Nhận được tuyên ngôn tín nhiệm như vậy của hắn, thần tình của Englar trở nên có mấy phần đùa cợt, cười như không cười mà hỏi một câu.

"Làm sao thấy được?"

"Chiến tranh với Dạ Chỉ lần trước, bệ hạ có thể xả thân chiến đấu, vì hộ quốc mà diệt trừ đại quân của Dạ Chỉ, thần cho rằng ngài như vậy không thể nào sẽ nguy hại con dân của Tây Phương Thành."

Sau khi nghe thấy trả lời của hắn, thần sắc của Englar tức thì trở nên lãnh đạm.

"Có lẽ ta chỉ là đơn thuần thích giết người thì sao?"

Yameidie còn chưa kịp trả lời vấn đề này, đã bởi vì kình phong đột nhiên xuất hiện phía sao mà di chuyển chú ý, ba người cũng tiến vào cảnh giới.

Vốn cho rằng có thể thoát khỏi phạm vi trận pháp đảm bảo an toàn trước khi kẻ địch phát hiện, không ngờ kẻ địch lại nhanh như thế đã đuổi tới rồi, tình huống này xác thực khiến bọn họ bất ngờ.

Hơn nữa, người đuổi theo bọn họ phía sau, là một kẻ địch vượt ngoài tưởng tượng.

Tư dung lãnh diễm cùng khí thế để lộ ra, đã nói cho bọn họ người hiện giờ xuất hiện ở đây là Tịch Anh nữ vương Đông Phương Thành hàng thật giá thật, khí tức nghiêm hàn tản ra trong không khí sau khi nàng hiện thân, đã nói rõ thân ảnh băng lãnh của nàng không phải ảo giác.

Lấy tư thái lơ lửng nhìn chằm chằm bọn họ, Tịch Anh cũng không phải dáng vẻ mà bọn họ từng nhìn thấy trong quá khứ. Hộ giáp màu băng lam che phủ thân thể cùng lưỡi kiếm trắng bạc nàng cầm trong tay -- cho dù là trang phục chiến đấu vẫn khiến nàng thoạt nhìn hết sức mỹ lệ. Trước kia ở trường hợp công khai nàng phần lớn mặc trang phục long trọng, nhưng đây không đại biểu nàng chỉ là một con người xinh đẹp không liên quan gì đến chiến đấu.

Dưới vẻ đẹp là tồn tại nỗi nguy hiểm không cho phép lơ là. Nàng giờ phút này cũng là dùng trang phục long trọng -- khoác Thiên Huyễn Hoa, cầm Skies.

"Máu của ngươi không muốn chú nhập tế đàn Trầm Nguyệt, vậy thì hãy phun ra hết ở đây đi."

Tịch Anh nhìn chằm chằm vào Englar đang dần chuyển sang nghiêm túc, nhìn hắn đưa tay ấn lên Thiên La Viêm, đồng thời trong lúc nói chuyện cũng khiến kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt.

"Hãy để ta nhìn thử xem, thiếu đế Lạc Nguyệt... liệu có thật sự bản lĩnh như trong tin đồn?"

◎Lời bạt của Phạm Thống.

Thế giới loạn cào cào với cuộc sống loạn cào cào. Tôi bây giờ đại khái có cảm giác như vậy.

Có lẽ là bởi vì đến thế giới này chưa lâu đi? Cũng mới qua một năm ở Đông Phương Thành, kỳ thực không có cảm giác hòa nhập sâu sắc lắm. Nếu tôi làm cư dân tân sinh đủ lâu để nhìn thấy Huy Thị, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia của thiếu đế Lạc Nguyệt, hẳn là sẽ giật mình hơn mới phải.

Sự tình biến thành thế này vẫn thật là có chút phức tạp. Cho dù Lạc Thị nói đối phương giống y như đúc Huy Thị, nhưng Nguyệt Thoái nói hắn không phải Huy Thị, vậy thì chắc hẳn không phải thật rồi?

Khụ, tôi đương nhiên không quên mình cũng đã nói câu này, nhưng đó chỉ là lời nói bị cảm xúc không biết đâu ra xông lên não làm váng đầu, chưa suy nghĩ đã thốt ra thôi, hắn có phải Huy Thị không, tôi nào biết được? Nếu như trả ký ức cho tôi, để tôi lấy lại năng lực bói toán, có khả năng vẫn có cơ suất bói ra, như tôi hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng xem điềm lành điềm dữ, căn bản vô dụng đến cực điểm...

Hơn nữa bất luận thiếu đế có phải là Huy Thị hay không, chỉ là trông giống nhau thôi đã có rất nhiều thuyết âm mưu được sản sinh rồi, như Lạc Thị nói, trông giống nhau như vậy thì không thể nào không có một chút quan hệ, cho nên... Huy Thị kỳ thực là người của Lạc Nguyệt? Là vương tử lưu lạc dị quốc? Hay thiếu đế kỳ thực là có huyết thống Đông Phương Thành?

Cái suy đoán phía sau nói ra tôi cũng cảm thấy buồn cười. Mái tóc vàng đó chói sáng như vậy, gần giống với Nguyệt Thoái, chung quy sẽ không là đồ nhuộm chứ?

A A... Nguyệt Thoái cũng vẫn chưa nói rõ bí ẩn trên người cậu ấy.

Mặc dù nói giữa bạn bè với nhau không cần đến mức thành thật khai báo tất cả, nhưng cậu ấy hình như thật sự giấu hơi quá nhiều rồi nhỉ?

Có điều, cư dân tân sinh chẳng phải đều là đến từ thế giới khác sao? Cho dù Lạc Thị nói thân phận cư dân tân sinh Đông Phương Thành của Nguyệt Thoái là giả, nhưng cậu ấy đích xác chết rồi sẽ sống lại từ ao nước, trên người cũng có khí tức ấn ký của cư dân Đông Phương Thành mà?

Giả như cậu ấy thật sự có quan hệ với thiếu đế và Huy Thị, chẳng lẽ hai người này cũng là cư dân tân sinh đến từ cùng một thế giới! Oa, đây cũng quá điên cuồng rồi, chấp niệm phải sâu bao nhiêu mới khiến mấy người có quan hệ với nhau đều chết rồi đến thế giới này, đã xảy ra thảm án gì à!

Tôi cảm thấy suy luận của tôi hình như khiến sự tình càng ngày càng phức tạp. Càng nghĩ càng làm cho sự tình loạn lên, đây là một trong những tài năng của tôi sao?

Nếu như có thể, tôi muốn loại tài năng khác cơ. Ví dụ như chớp mắt tìm được người muốn tìm, sau đó tôi liền có thể kéo theo Lạc Thị với Nguyệt Thoái cùng nhau rút lui, ở trong bầu không khí chiến loạn này, luôn cảm thấy ở thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm.

Hử? Tôi, Lạc Thị với Nguyệt Thoái... hình như thiếu ai đó?

Thì ra tôi vô thức bỏ sót tên Chu Sa đồng bóng này rồi. Ôi, nếu đã quên rồi, thì hà tất gì nhớ lại đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top