Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - 4: Đoàn kết là sức mạnh... sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người ta chẳng phải nói ba người thành hổ? Chỉ cần gom đủ ba người, là có thể lợi hại như hổ." -- Bích Nhu

"Tôi cảm thấy hổ cũng chẳng mấy lợi hại, ba con hổ cũng không lợi hại bằng một mình tôi." -- Chu Sa

"Các cậu sai hết rồi! Căn bản không phải như vậy! Ai có thể khiến người an tâm một chút không!" -- Phạm Thống

Đã qua một đêm kể từ lúc rút lui khỏi chiến trường trở về Đông Phương Thành.

Mặc dù nhìn không ra ý nguyện chiến tranh về sau của Đông Phương Thành như thế nào, nhưng từ việc người ở hậu trận có thể về túc xá để thấy, hẳn là cũng không có khả năng lập tức xuất binh lần nữa.

Một mình Phạm Thống rầu rĩ ngồi ở trên giường gặm lương thực công cộng. Trong thời gian chiến tranh, cơm nước có thể giống như bình thường đã là may lắm rồi, căn bản không thể hi vọng xa vời có cái gì ăn ngon. Một mặt ăn để bổ sung nhiệt lượng, mặt khác hắn cảm thấy chẳng tỉnh táo được chút nào, dù sao thì mọi thứ xảy ra hôm qua quá không chân thực.

Bạn tốt của tôi đột nhiên biến thành hoàng đế nước địch, đây nên -- đây nên nói làm sao nhỉ? Tôi cảm thấy tôi cũng cần một chút điều chỉnh tâm lý và thời gian thích ứng? Được thôi, đây có lẽ là một mặt khác của Nguyệt Thoái mà trước đây tôi còn đang nghiên cứu có nên tiếp xúc hay không, tâm tình một lời khó nói hết.

Tiểu dân đối với chuyện này cảm thấy rất khủng hoảng, hm. Nhưng có thể làm sao? Cậu ấy là bạn của tôi, cho dù cậu ấy hôm nay không phải biến thành thiếu đế Lạc Nguyệt, mà là biến thành một con chim, tôi cũng phải chấp nhận cái hiện thực này, cùng lắm là đả kích lớn hơn một chút.

Cho dù cậu ấy có thêm một cái thân phận, cũng sẽ không từ đây biến thành một người khác đi? Chỉ là muốn đứng ở bên cạnh cậu ấy sẽ có thêm một vài áp lực vô hình mà thôi.

Phải nghĩ biện pháp tự mình sinh ra tự tin... với năng lực đứng ở bên cạnh cậu ấy. Bằng không cái gọi là bạn bè, thật sự chỉ sẽ biến thành gánh nặng của cậu ấy mà thôi...

Phạm Thống vừa nghĩ miên man, vừa ăn mà không biết mùi vị gì, khi cửa phòng bị người đẩy ra một cách thô lỗ, hắn còn giật nảy mình một cái -- Dù sao thì hai cư dân còn lại sống ở đây vào lúc nào đều không thể trở về.

"Chu, Chu Sa? Cậu làm sao lại --"

"Cậu vì sao lại thản nhiên mà ngồi trên giường ăn vậy hả?"

Chu Sa dường như cảm thấy không thể tưởng tượng được đối với thần kinh thô của hắn, vừa mở miệng đã hỏi như vậy, cắt ngang lời hắn vốn còn chưa nghĩ xong sẽ nói cái gì.

"Bụng tôi không đói mà!"

"Bụng không đói còn ăn! Cậu chẳng lẽ hôm qua căn bản không lên chiến trường cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nói chuyện với người không tin hắn nói ngược như Chu Sa, thực sự khó có thể giao tiếp. Phạm Thống lắc đầu, mới nghĩ đến nên hỏi cái gì.

"Sĩ binh tiền trận chẳng phải vẫn chưa thu lại sao? Cậu làm sao có thể trở về?"

"Nghe không hiểu cậu đang nói cái gì. Vào lúc này ai còn ngó ngàng bọn họ, làm lính đào ngũ thì làm lính đào ngũ, chuyện của Nguyệt Thoái quan trọng hơn."

Ồ... thế à.

Không, không đúng! Tôi làm sao chỉ có "thế à" hời hợt như vậy? Là do đã trải qua gió to sóng lớn cho nên không còn kinh ngạc với chuyện gì nữa sao?

"Chuyện của Nguyệt Thoái, cậu không có suy nghĩ gì?"

Sau khi Phạm Thống hỏi câu này ra, liền bởi vì ngữ ý bị nguyền rủa đảo ngược mà nhíu mày, may mà Chu Sa vẫn tình cờ trả lời.

"Nếu như không có suy nghĩ gì tôi về làm chi? Đương nhiên là cứu cậu ấy ra! Cậu có muốn giúp không?"

Ồ! Chu Sa, cậu thật là quả quyết! Cậu biết cậu vừa rồi đã nói cái lời kinh hãi thế tục gì không? Đây nghĩa là cậu muốn kéo theo một tên đần mang tua rua màu lục cỏ xông vào Thần Vương Điện, đánh bại Lăng Thị đại nhân Âm Thị đại nhân với nữ vương, đột phá tuyến phong tỏa vương cung -- Cậu chắc chứ? Cậu, cậu có bản lĩnh dũng mãnh như vậy không? Cậu thật sự biết cậu đang nói cái gì?

"Nếu cậu không muốn giúp thì thôi, mức độ thấp nhất chỉ yêu cầu cậu im miệng, nếu cậu dám nói ra, cho dù phải đi trộm vũ khí phệ hồn, tôi cũng sẽ trở về giết cậu."

Chờ một chút, tôi chẳng qua chỉ là còn đang chấn động, ngay cả do dự cũng chưa kịp, cậu vì sao phải vội quyết định thay tôi như thế chứ?

"Tôi không có nói không giúp, chỉ là trừu tượng mà nói, cậu muốn làm thế nào?"

Tôi là nói cụ thể mà nói, đừng nói quá trừu tượng, cứu người cũng nên có kế hoạch đi?

"Xem thử có thể lợi dụng cái gì. Cậu nếu như muốn giúp, thì cùng nghĩ biện pháp đi chứ."

Chu Sa chống nạnh, hùng hổ nói với hắn như vậy.

Tốt quá rồi, cậu vẫn còn mấy phần lý trí. Cậu cũng biết trực tiếp xông vào Thần Vương Điện chỉ có một con đường chết chứ? Không cần chờ Lăng Thị đại nhân hoặc là Âm Thị đại nhân ra mặt, chỉ là Vi Thị đại nhân thôi đã có thể một tay bóp chết hai chúng ta rồi...

Đồng bào cách mạng chỉ có hai người, liệu có hơi quá ít không? Tôi cảm thấy thế này thảm quá.

"Chúng ta có lẽ có thể nghe ngóng tình huống hiện tại của Nguyệt Thoái trước, rồi tìm hiểu còn ai có thể giúp chúng ta?"

Nguyền rủa hiếm khi bỏ qua cho Phạm Thống, để hắn nói ra một câu chính xác.

"Nói đến ai có thể giúp chúng ta... có một người đương nhiên cùng lập trường với chúng ta đi?"

"Hả? Ai vậy?"

Phạm Thống vừa hỏi, Chu Sa lập tức dùng vẻ mặt không chịu nổi tên ngốc để nhìn hắn.

"Ngoại trừ Bích Nhu còn ai vào đây? Cô ta là hộ giáp của Nguyệt Thoái đúng chứ? Đầu óc của cậu bình thường rốt cuộc có đang hoạt động không đấy?"

Ờ ha! Tôi quên mất! Nói đến, chuyện Bích Nhu không phải người này rõ ràng rất ghê rợn! Ở chung lâu như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng cô ta là một cô gái bình thường! Có khả năng là bởi vì đối với tôi mà nói chuyện của cô ta không quan trọng lắm, bằng không làm sao lại quên sạch sẽ như vậy...

"Vậy cậu liên lạc cô ta trước thử xem? Mặc dù không biết đi đâu rồi, nhưng máy thông tin tà chú hẳn là vẫn có thể dùng đi."

Máy thông tin phù chú là máy thông tin phù chú, máy thông tin tà chú là cái quái gì vậy, chắc không phải là bị đổi dưới bối cảnh Lạc Nguyệt chứ?

"Tôi mới không có lưu cách liên lạc với cái cô đó, cậu liên lạc đi."

Không ngờ Chu Sa từ chối cái rụp, Phạm Thống tức thì ngạc nhiên.

Đây là làm sao? Giữa cậu với Bích Nhu có hiềm khích sâu đến thế? Rõ ràng quen biết còn coi người ta như người xa lạ?

"Cậu thích cô ta như vậy?"

"Ai thích cô ta! Tôi mới không muốn có quá nhiều qua lại với tình địch, mặc dù sẽ không bởi vì giao tình mà mềm lòng, nhưng tôi cũng ghét người kiểu đó."

Cậu như vậy không đúng đâu! Tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cậu nên thân cận tình địch nhiều hơn, làm chị em tốt với cô ta, từ trong miệng moi ra tình báo hữu dụng, chờ đến khi đại sự sẵn sàng rồi một cước đá văng cô ta? Hay là cậu muốn quang minh lỗi lạc phân thắng thua? Nhưng tôi cảm thấy Nguyệt Thoái hình như thích tình địch của cậu hơn đấy nhỉ? Cậu thật sự không muốn giở chút thủ đoạn âm hiểm sao?

Nói là nói như thế, người ta có chịu làm chị em tốt với đồng bóng hay không tôi cũng không biết, quên đi, coi như tôi chưa từng nói.

"Không thích cô ta vẫn có thể gạt đi yêu ghét tìm cô ta bỏ đá xuống giếng, cậu cũng rất không đơn giản."

Tôi là nói tìm cô ta giúp đỡ. Tìm cô ta bỏ đá xuống giếng... là bảo cô ta đi ám sát Nguyệt Thoái sao? Quá thần bí rồi.

"Bởi vì tôi phát hiện cô ta không phải người, vậy thì không có gì cần đề phòng, giữa Nguyệt Thoái với cô ta căn bản không khả năng."

Bạn Chu Sa à, suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi, cậu cũng có thể cho rằng Nguyệt Thoái với đồng bóng như cậu là có khả năng, cậu ấy với hộ giáp của cậu ấy thì có gì không thể? Không nhìn thấy cậu ấy với Thiên La Viêm cũng ái muội đến thế, cho dù có tình yêu vượt chủng tộc tôi cũng không bất ngờ đâu!

"Mặc dù hiếm khi có cơ hội tăng tiến tình cảm như thế này, không muốn chia cho người khác lắm, nhưng chỉ dựa vào một mình tôi thì không quá có khả năng cứu được Nguyệt Thoái ra, đành miễn cưỡng rủ các cậu thôi."

... Thật là cảm tạ lòng bao dung của cậu? Cậu thật là có khí độ? Vì đại sự không câu nệ tiểu tiết?

Cậu thẳng thừng nói ra như vậy có được không? Như vậy thật sự được không?

"Cậu mau liên lạc Bích Nhu, đừng lãng phí thời gian nữa. Nói đến, chờ thời gian lâu một chút, cao tầng của Đông Phương Thành có khi sẽ nghĩ đến việc tra rõ quan hệ cá nhân của Nguyệt Thoái, lúc đó chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức, không bằng thừa dịp bọn họ vẫn chưa nghĩ đến, mau chóng tốc chiến tốc quyết."

Chỗ Chu Sa chỉ ra Phạm Thống vẫn chưa nghĩ đến, không khỏi có loại cảm giác một lời đánh thức người trong mộng.

Nhưng... vì sao biến thành cậu đang phát hiệu lệnh hả? Còn nữa, muốn người có chướng ngại ngôn ngữ như tôi phụ trách giao thiệp với liên lạc, cậu liệu có quá không biết phân phối công việc không đấy?

Trong lòng lẩm bẩm thì lẩm bẩm, Phạm Thống vẫn là thành thực lấy ra máy thông tin phù chú, thử liên lạc với Bích Nhu.

Bích Nhu hiện giờ không biết tung tích nơi đâu, hẳn là đã tìm chỗ ẩn thân, không có biện pháp quang minh chính đại trở về tiếp tục giả trang thành cư dân tân sinh của Đông Phương Thành, Phạm Thống cũng không chắc cô liệu có nhận cuộc gọi này hay không, dù sao thì thân phận của cô bộc lộ trước mặt nhiều cư dân Đông Phương Thành như vậy, đương nhiên cũng không thể đoán trước được người quen biết nghĩ thế nào.

May mà yêu cầu liên lạc được chấp nhận.

"Là... Phạm Thống sao?"

Giọng của Bích Nhu nghe có vẻ dè dặt, xem ra khi nhận cuộc gọi vẫn có mấy phần ngờ vực.

"Không phải."

Ồ! Sai lầm cấp thấp này rốt cuộc phải phạm mấy lần! Cô vì sao phải hỏi vấn đề này, dụ tôi nói ra đáp án đó! Thật muốn tức điên lên được!

"Nghe lên hẳn là Phạm Thống. Tìm tôi làm gì?"

Tốt lắm, cô còn nhớ tôi sẽ nói ngược. Tôi thật không biết nên buồn hay vui.

"Tôi với Chu Sa muốn cứu Nguyệt Thoái ra, chúng tôi cảm thấy cô chắc cũng như vậy, cho nên muốn rủ cô đi chung, dù sao nhiều người tỉ lệ thất bại cao hơn."

Từ đảo ngược xuất hiện ở chỗ như vậy, ít nhất dễ giải nghĩa hơn, nhưng lời nói xui xẻo này vẫn khiến Phạm Thống khó chịu.

"Ơ? Các cậu..."

Giọng của Bích Nhu nghe lên rất kinh ngạc, cô chưa nói xong câu này đã rơi vào im lặng, như là đang suy nghĩ cái gì.

"Các cậu... bây giờ đang ở trong túc xá sao?"

Phạm Thống chờ một hồi, mới chờ được cô hỏi một câu.

"Ừ."

Vì sợ nói nhiều sẽ biến thành nói ngược, hắn dứt khoát chỉ ừ một tiếng.

"Để tôi đi tìm các cậu vậy, dùng máy thông tin phù chú không tiện."

Hả? Cái gì không tiện? Chẳng lẽ cô đang ở nơi kỳ quái sao?

Phạm Thống mặc dù nghi hoặc trong lòng, vẫn là đồng ý, sau đó hắn liền kết thúc cuộc gọi.

"Thế nào?"

Thấy hắn bỏ máy thông tin phù chú xuống, Chu Sa lập tức hỏi tình huống.

"Bích Nhu nói không muốn qua đây hai chuyến."

... Ừm, không muốn qua hai chuyến, cho nên qua một chuyến, giải thích như vậy vẫn được chứ?

"Cách cậu biểu đạt có thể đừng lủng củng như vậy được không?"

Chu Sa trước giờ vẫn rất không ưa cái miệng của hắn, hắn cũng hiểu được điều này.

Cậu cho rằng tôi không muốn sao! Tôi cũng rất muốn có một cái miệng có thể nói chuyện bình thường! Cậu thật sự rất đáng ghét đấy --

Mà Bích Nhu nói muốn qua, cũng khiến Phạm Thống có chút khó hiểu.

Tình huống bây giờ của cô ta có thể quang minh chính đại đi vào cửa chính sao? Hay là cô ta biết biến hình? Nếu đã không phải người, có khi cũng có thể biến ra dáng vẻ khác?

Nghĩ như vậy, hắn không khỏi nổi lên một chút mong đợi đối với biến hình của Bích Nhu, đáng tiếc cuối cùng khiến hắn thất vọng rồi.

Khi nghe thấy tiếng "cốc cốc cốc", bọn họ nhất thời vẫn cho rằng có người gõ cửa, sau khi mở cửa phát hiện không có, mới phát hiện hướng không đúng, phải là bên cửa sổ.

Nhìn sơ, thì ra là con Tiêu Ba của Bích Nhu đang gõ cửa sổ.

... Cô muốn đến thì đến, còn phái con chim đến dò đường là thế nào? Suýt nữa tưởng là chơi khăm, thiệt tình...

Phạm Thống sau khi mở cửa sổ, con chim màu đen này liền hết sức ung dung tự tại mà bay vào, khiến trong lòng hắn có chút sợ hãi.

Ngươi muốn vào cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng biến về nguyên hình trong phòng bọn ta! Nếu làm banh chỗ ở của bọn ta, ta nhất định sẽ bắt chủ nhân ngươi đền!

Mà sau khi tiểu điểu bay vào, Bích Nhu cũng xuất hiện ở ngoài cửa sổ, có lẽ là từ phía dưới bay lên.

Bởi vì cửa sổ không được lớn cho lắm, cô vừa lại không biết biến lớn biến nhỏ như con thú cưng của mình, muốn đi vào từ cửa sổ còn bị kẹt, tốn một chút công sức, chờ đến khi thành công tiến vào phòng, Chu Sa còn trào phúng một câu.

"Béo quá hả?"

Bạn Chu Sa, cậu thật sự rất bất thiện với Bích Nhu, cho dù đã cảm thấy cô ta không thể làm tình địch cũng không đổi thái độ.

"Mới không phải! Là do cửa sổ quá nhỏ!"

Mọi phụ nữ đều vô cùng để ý cái từ béo này, Bích Nhu cũng không ngoại lệ, lập tức biến sắc làm sáng tỏ, mặt khác còn căng thẳng nhìn xuống vóc dáng của mình, như là muốn kiểm tra chỗ nào có dư ra một miếng thịt.

Tôi nói nhé, cô chẳng phải hộ giáp sao? Vóc dáng hẳn là không có nguy cơ biến dạng đi?

"Tôi đi vào từ cửa sổ chưa từng có vấn đề mắc kẹt."

Chu Sa phát ngôn như vậy với vẻ mặt khinh thường.

Đó hẳn là do thân thủ cậu khỏe khoắn đi? Còn nữa, cậu từng vào bằng cửa sổ lúc nào? Cậu không dưng vào bằng cửa sổ làm gì? Cậu có biến thân thành thể nữ rồi từ cửa sổ vào không? Nếu cậu dùng thể nữ đi vào, bộ ngực nhất định sẽ bị kẹt đấy!

"Đừng thảo luận vấn đề có kẹt hay không nữa!"

Bích Nhu thẹn quá hóa giận, hiển nhiên đề tài này khiến cô rất không vui, chẳng qua đây đích xác không phải trọng điểm nên thảo luận.

"Không phải, đây rất quan trọng, từ từ thảo luận chuyện của Nguyệt Thoái đi."

Ôi, tôi chỉ là muốn nói câu xoa dịu, vì sao lại bị xoay thành ý hoàn toàn tương phản rồi?

"Vì sao quyết định phải đối mặt nói chuyện?"

Chu Sa bỏ qua lời của Phạm Thống, trực tiếp hỏi Bích Nhu.

"Dù sao chúng ta cũng là dùng máy thông tin phù chú của Đông Phương Thành, tôi lo bị nghe trộm, huống hồ máy chúng ta dùng còn là do Lăng Thị đại ca làm, cảm giác càng không an toàn rồi."

Nói như vậy cũng có lý. Cảm giác Lăng Thị đại nhân sẽ không đứng ở bên chúng tôi, cho dù cô trước kia gọi ngài ta đại ca đầy thân mặt, phần lớn cũng không có bao nhiên tình cảm tích lũy, bây giờ biết được thân phận của cô, cho dù không bắt cô cũng nên đề phòng cô, máy thông tin nếu như có thể nghe trộm, lấy được tin tức thì rất tiện lợi...

Nhưng, cô nếu cảm thấy sẽ bị nghe trộm, còn nói muốn tới tìm chúng tôi, hơn nữa cũng đã tới thật, cô không sợ Lăng Thị đại nhân canh chừng cô ở đây, làm một màn bắt quả tang... Hình như cũng không có tang vật, ừm, lại dùng sai thành ngữ rồi.

"Lo nội dung nói chuyện bị rò rỉ sao... Nhưng chúng ta cũng không có phương pháp liên hệ khác, thật là phiền."

Chu Sa sau khi nghe cô nói xong, lập tức nhíu mày. Nếu như không cùng nhau hành động, mà là chia nhau hành sự, vẫn là cần liên lạc lẫn nhau, tiện lợi nhất cũng chỉ có máy thông tin phù chú thôi.

"Trước hết đừng nói tới cái đó, các cậu... là nghiêm túc sao?"

Vấn đề đầu tiên Bích Nhu hỏi khi đến đây khiến bọn họ có chút không kịp phản ứng.

"Các cậu đều là cư dân tân sinh của Đông Phương Thành, khác lập trường với tôi, cùng tôi đi cứu Englar, nghĩa là các cậu về sau sẽ không thể tiếp tục ở đây nữa, đây là hành vi phản bội Đông Phương Thành, sau khi đã làm thì không còn đường lui nữa, các cậu thật sự nguyện ý sao?"

Ố Ồ... Thì ra là cái vấn đề này. Sống ở Đông Phương Thành có gì tốt? Nếu có thể rời khỏi, bằng với thuận tiện trốn nợ, cầu còn không được! Xin để tôi bắt đầu lại đi! Cho tôi một cuộc sống tốt đẹp không nợ nần!

"Nếu như chúng tôi không tới tìm cô, một mình cô có dự định gì?"

Phạm Thống vẫn chưa dùng cái miệng hỏng của hắn để hỏi, Chu Sa đã hỏi trước.

"Tôi sẽ xác nhận an nguy của cậu ấy trước, rồi nghĩ biện pháp cứu cậu ấy ra. Cho dù rất khó làm được, tôi vẫn sẽ làm."

Lúc Bích Nhu trả lời như vậy, trong thần tình để lộ vẻ áy náy cùng kiên định.

"Vậy chúng ta phải thành công cứu được người rồi, cô có đối sách gì tiếp theo không?"

Đông Phương Thành nếu đã không thể ở nữa, mọi người chỉ có thể cùng nhau đi, muốn đi đâu, cũng là vấn đề rất quan trọng, Chu Sa đương nhiên phải hỏi một chút.

"Nếu có thể thành công đào thoát, chúng ta có thể đến Tây Phương Thành, trước hết tạm thời ở nhà tôi, hẳn là không có vấn đề gì."

Ồ... Đúng ha, cô là đến từ Lạc Nguyệt mà, cô ở Lạc Nguyệt có nhà của mình? Cảm giác vẫn thật là vi diệu.

"Thân phận của cô chẳng phải cũng bộc lộ cho người của Lạc Nguyệt biết rồi sao? Trở về không có vấn đề?"

Chu Sa cảm giác kỳ quái mà hỏi vấn đề này, Bích Nhu thì lắc đầu.

"Lúc tôi ở Lạc Nguyệt lấy thân phận Nguyệt Bích Nhu hành động luôn luôn là che mặt, bọn họ không nhận ra tôi."

Làm sao có tầm nhìn xa như vậy? Tôi vẫn luôn cho rằng phụ nữ đẹp sẽ muốn để cho mọi người khen ngợi, cô vậy mà nỡ che lại?

"Nguyệt Thoái trước kia lúc làm thiếu đế cũng là che mặt, cô cũng là che mặt..."

Không ngờ Chu Sa vậy mà để ý chỗ kỳ quái, khiến người không biết nói gì.

Làm ơn, cậu ngay cả cái này cũng muốn so đo? Không ai lại muốn dùng che mặt để biểu đạt khái niệm đồ đôi được chưa?

"Nguyên nhân không giống nhau đâu, cho nên, các cậu thật sự xác định sao?"

Bích Nhu lại hỏi lần nữa, Chu Sa gần như không do dự đã đồng ý.

"Đương nhiên. Cư dân tân sinh vốn đã là đến từ thế giới khác, ở Đông Phương Thành cũng chẳng qua chỉ ở một chút thời gian, không có vấn đề trung thành gì, Nguyệt Thoái quan trọng hơn, hơn nữa, đổi quốc gia để ở thử xem, cũng rất mới mẻ."

Cậu căn bản là trong lòng vô tổ quốc chỉ có tình lang đi? Muốn tình yêu không muốn quốc gia? Nhưng đó cũng cần Nguyệt Thoái chịu lấy thân báo đáp cậu mới được!

"Phạm Thống, vậy còn cậu?"

Lúc Bích Nhu hỏi hắn, Chu Sa cũng đồng thời quay đầu nhìn hắn. Bọn họ sẽ hỏi hắn có muốn nhập bọn hay không, thực sự khiến Phạm Thống có chút bất ngờ, bởi vì hắn căn bản không có năng lực gì dùng được, rủ hắn đi chung đơn giản là thêm phiền toái cho bọn họ.

Cho dù như vậy, hắn vẫn là gật đầu.

Làm loại chuyện này, kỳ thực lành ít dữ nhiều, nhưng hắn vẫn không muốn vắng mặt, chỉ cần có chỗ gì có thể giúp được, hắn đều muốn dốc hết sức làm thử xem.

"Tôi từng hứa với cậu ấy, sẽ cùng cậu ấy trở về."

Sau khi thân phận của Nguyệt Thoái bị vạch trần, rất nhiều sự việc vốn đã quên hoặc tưởng rằng không quan trọng, sau khi trải qua một đêm đầy hỗn loạn, cũng tái hiện lại lần nữa.

Mặc dù lúc đó, hắn vẫn không biết mình đã hứa cái gì, lúc đó, hắn cũng không biết trở về là chỉ về Tây Phương Thành.

Chẳng qua lúc này, ước định từng hứa cũng không phải trọng điểm.

Hắn chỉ là nghĩ, nếu như chẳng làm gì, có lẽ sẽ không còn nhìn thấy Nguyệt Thoái nữa.

Hắn chỉ là nghĩ... trước khi Nguyệt Thoái đi làm chuyện nguy hiểm như thế, thậm chí không có chào tạm biệt hắn.

◊◊◊◊

Nếu ba người đều đã xác định ý nguyện rồi, vậy thì tự nhiên nên tiến vào giai đoạn thảo luận cách làm, vì để tăng hiệu suất giao tiếp, Phạm Thống cũng đi lấy giấy bút tới, quyết định có ý kiến gì cũng dùng viết, tránh cho lại tạo thành hiểu lầm.

Mặc dù ghi chữ không nhanh bằng nói, nhưng muốn chờ não người ta phiên dịch xong còn chưa chắc dịch đúng, không bằng viết luôn cho rồi.

"Chúng ta phải làm sao biết được tình trạng hiện giờ của cậu ấy đây?"

Đây là vấn đề đầu tiên cần xác nhận, nếu như có thể, tốt nhất cũng nghe ngóng một chút Tịch Anh định xử lý Nguyệt Thoái thế nào, sau đó tính toán bọn họ còn có bao nhiêu thời gian.

"Cho dù muốn lẻn vào, cũng phải biết vị trí xác thiết mới dễ làm, hơn nữa nếu bị phát hiện, canh giữ nhất định sẽ chặt chẽ hơn, cứu người sẽ càng khó."

Chu Sa vừa nói vừa trầm tưi hình như hết sức khốn nhiễu.

Nếu như thật sự muốn lẻn vào điều tra, nhất định cũng là một người trong Chu Sa với Bích Nhu tiến hành, loại hoạt động thể lực khảo nghiệm thực lực này trước mắt hoàn toàn không liên quan tới Phạm Thống.

Lúc Bích Nhu nói giai cấp của cô ở Tây Phương Thành là hai đường chỉ vàng, Phạm Thống với Chu Sa đều giật mình.

Rõ ràng có thực lực cỡ đó, còn muốn người ta mang đi giết gà nhổ lông, trốn ở phía sau làm đội cổ vũ, Phạm Thống không biết nên nói cô ẩn giấu thân phận rất tốt, hay là mặt dày đến mức vô địch.

Chẳng qua cho dù cô mạnh hơn Chu Sa, nhưng dựa vào dáng vẻ đơn thuần vô tâm kia của cô, Chu Sa vẫn có thể âm thầm chỉnh đốn cô như thường...

Mà Bích Nhu cũng đã hỏi Chu Sa chuyện tự tiện rời khỏi quân đội liệu có bị truy tra hay không, Chu Sa thì biểu thị bởi vì sắp tới có khả năng sẽ không có dự định xuất binh, người nhiều như vậy căn bản sẽ không tra kỹ, có khả năng phải qua một thời gian mới phát hiện cậu đã chạy, điều này không cần lo lắng.

Nghe thấy cách nói này, Phạm Thống cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng đối với quân kỷ của Đông Phương Thành.

Nói như vậy, những người ngoan ngoãn ở đó tiếp nhận huấn luyện quản thúc tập thể đều là những tên ngốc to đầu còn bị gạt?

Kỳ thực cũng không thể nói như vậy, dù sao Chu Sa cũng là ôm tâm lý chạy ra sẽ không trở về nữa, những cư dân tân sinh muốn tiếp tục ở lại Đông Phương Thành kia thế nhưng không thể làm như vậy.

"Cô với Nguyệt Thoái có phương pháp liên lạc đặc thù nào không? Như là khoảng cách gần có thể trực tiếp tiến hành nói chuyện tâm linh hay gì đó... Cô chẳng phải hộ giáp của cậu ấy sao?"

Vũ khí linh năng có thể tâm linh tương thông với chủ nhân, Chu Sa hẳn là đã nghĩ đến điều này, mới hỏi Bích Nhu như vậy.

Mặc dù nguyên lý của hộ giáp với vũ khí không giống nhau, mọi người đều không rõ lắm, chẳng qua Bích Nhu cũng có thể biến thành người rồi, cũng không thể không bằng vũ khí linh năng đi.

"Cái này..."

Bích Nhu bởi vì vấn đề này mà đỏ mặt, hình như có chút xấu hổ.

"Chiếu theo lý thuyết hẳn là có... nhưng thời gian chúng tôi ở cùng nhau trong quá khứ quá ít, vẫn chưa bồi dưỡng đến mức có thể tâm linh tương thông..."

A?

Cái gì? Cô nói cái gì? Vậy... cô là ở lúc cậu ấy mấy tuổi nhận cậu ấy làm chủ nhân, tôi không rõ lắm, nhưng các người làm chủ tớ ít nhất cũng trên năm năm rồi đi! Nguyệt Thoái cũng có thể tu thành khí hóa với Thiên La Viêm rồi, với cô lại ngay cả tâm linh tương thông cũng làm không được? Tôi với Puhahaha nói chuyện câu trước đá câu sau, cũng còn chưa đến một năm đã có thể nói chuyện tâm linh rồi kìa! Cô đang nói đùa đấy à!

"Thật xin lỗi..."

Có lẽ là bởi vì thiếu công năng đáng lý phải có này, Bích Nhu chột dạ xin lỗi.

Đối tượng cô nên xin lỗi là Nguyệt Thoái mới đúng đi? Cô rốt cuộc một mình chơi ở bên ngoài bao lâu mà không ở bên cạnh cậu ấy vậy hả?

"Vậy thì lại phải nghĩ biện pháp rồi, ít nhất cũng biết được vị trí của cậu ấy mới dễ cứu người... cô ngay cả cậu ấy ở đâu cũng cảm ứng không được sao?"

Giọng điệu nói chuyện của Chu Sa đã mang chút trách cứ, hiển nhiên lúc cậu hỏi đã dự liệu được đáp án.

"Không có cách nào... hơn nữa, cậu ấy dù sao cũng đã chết một lần, liên hệ coi như bị đứt rồi, phải tiếp xúc lần nữa mới có thể làm lại liên kết..."

Lấy cớ -- Lấy cớ -- Nguyệt Thoái gặp người không tốt rồi -- cô đừng kiếm thang đi xuống cho mình nữa --

"Chậc, chẳng lẽ thật sự phải dạ thám Thần Vương Điện?"

Chu Sa thoạt nhìn thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ cái phương pháp này, đây khiến da đầu Phạm Thống có chút tê dại.

Chuyện len lén lẻn vào Thần Vương Điện này, một lần đã rất nhiều rồi, trừ cái lần rớt vào đi cứu người thì không còn dư bao nhiêu hạn mức nữa, tăng thêm nữa không ổn lắm đi?

Thế là, hắn viết trên giấy mấy chữ "Có cần thăm dò ý Lạc Thị trước không", rồi đưa cho bọn họ xem.

"Lạc Thị? Không phải chết rồi sao?"

Chu Sa hiển nhiên chỉ quan tâm chuyện của Nguyệt Thoái, ngay cả tin tức Lạc Thị cũng không nghe ngóng một chút.

"Không có, cậu ấy được Englar hồi sinh rồi, cho nên hôm qua mới như vậy..."

Bích Nhu đang nói thì mắt đỏ lên, vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không có bảo vệ Nguyệt Thoái cho tốt.

Kỳ thực nghe cô gọi Englar, Phạm Thống với Chu Sa đều nghe không quen lắm, dù sao bọn họ trước giờ vẫn gọi Nguyệt Thoái, nhưng bọn họ không có ý định sửa chữa cô, dù sao, đó mới là tên thật của Nguyệt Thoái.

Ừ nhỉ, tôi cũng là trở về nghe một số tin đồn mới biết Nguyệt Thoái đã cứu Lạc Thị, bằng không cậu ấy làm sao có thể vì cầm cự không nổi mà té xỉu sau đó bị bắt làm tù binh? Di chứng yếu ớt sau khi dùng vương huyết cứu người thật đáng sợ, nhưng cũng không phải nói đừng cứu Lạc Thị thì tốt rồi, ôi... cậu không thể đánh xong rồi mới về cứu sao?

"Vậy, Phạm Thống, cậu dùng máy thông tin phù chú liên lạc lần nữa thử xem."

Chu Sa nâng cằm, lấy thái độ sai khiến bảo hắn làm.

Làm sao lại là tôi!... Được rồi, trong đây đích xác chỉ có tôi nói chuyện được với Lạc Thị, nhưng mà... Lạc Thị sau khi biết thân phận của Nguyệt Thoái thì không biết nghĩ thế nào?

Mọi người chắc vẫn còn là bạn bè chứ? Chắc, chắc là vậy đi?

Phạm Thống đánh liều lấy máy thông tin phù chú ra, sau khi đưa ra yêu cầu liên lạc rồi chờ hồi ứng.

Chỉ là, vất vả chờ một hồi, cuộc gọi không có kết nối.

"Không phản ứng sao?"

Phạm Thống gật đầu trả lời vấn đề này.

Lạc Thị lúc trước bị người của Lạc Nguyệt bắt đi, máy thông tin trên người hẳn là bị lục mất rồi chăng? Từ lúc trở về đến giờ cũng mới một đêm, sau khi sống lại người cũng không biết thế nào, chỉ sợ cũng không rảnh chuẩn bị máy thông tin phù chú mới...

Nghĩ như vậy, hắn ghi xuống giấy mấy chữ "có khi vẫn còn đang nghỉ ngơi, về sau thử lần nữa xem sao".

Cái con Tiêu Ba mà sau khi vào phòng đã bắt đầu bay loạn kia, đột nhiên bay tới xông vào trong mực, sau khi chân dính một đống mực rồi lại đạp mấy dấu chân lên giấy của Phạm Thống, khiến hắn có loại cảm giác bùng lửa giận, may mà không có bởi thể nổi điên.

Trông chừng con chim ngu nhà cô cho tốt coi! Bích Nhu!

"Nếu như có thể nhờ Lạc Thị nghe ngóng, đích xác an toàn hơn nhiều, chỉ không biết cậu ấy có chịu giúp việc này không..."

Bích Nhu cầu mong chuyện có thể thuận lợi, Chu Sa thì kỳ quái mà nhìn cô.

"Cô chẳng phải còn có Âm Thị đại nhân à? Làm sao không đi nhờ Âm Thị đại nhân thử xem?"

Ồ! Vì sao lại là Âm Thị đại nhân! Tôi cảm thấy nhờ Âm Thị đại nhân làm việc cứ cảm giác không chắc chắn!

Nhưng lần trước ngài ta hứa Nguyệt Thoái sẽ không sao, cuối cũng cũng thật sự được vô tội thả ra... Tôi hình như không nên ôm thành kiến như vậy đối với ngài ta? Lúc đầu tôi còn ở trong lòng thề sau này sẽ không nói xấu Âm Thị đại nhân, kết quả cứ luôn phá vỡ lời thề --

Không được rồi, bây giờ chỉ cần nhắc đến Âm Thị đại nhân, tôi liền nghĩ đến giấc mộng ghê rợn ngu ngốc hi hi ha ha đuổi theo em đi tối hôm qua, mau cút ra khỏi đầu tôi --!

"Tôi... không biết nên làm sao đối diện với anh ấy... Dù sao, dù sao trước giờ không có nói rõ thân phận của tôi, giống như đang lừa anh ấy vậy, cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào..."

Bích Nhu vừa nghe thấy tên của Âm Thị, liền có chút hoảng hốt, vẻ mặt bất an giống như đã làm gì sai, Phạm Thống cũng không biết nên nói cái gì.

Cho nên nói, cô vì sao phải vô thức lừa gạt cảm tình của người ta như vậy hả? Nên liệu đến cái ngày này từ sớm chứ? Hay là cô muốn chơi trò gia đình cả đời, hoặc là ngày nào đó đột nhiên biến mất, giả vờ thành chia tay trong hòa bình? Không phải như vậy chứ!

Sau đó... Cô sở dĩ không thể gả, là bởi vì cô không phải con người đi? Vậy vị hôn phu của cô thì lại là chuyện làm sao hả? Rõ ràng không phải người còn đính hôn với người khác, lại có chàng trai nào bị cô tàn hại rồi?

"Phạm Thống, Chu Sa, nếu như là các cậu sẽ nghĩ thế nào?"

Bích Nhu nghĩ tới nghĩ lui vẫn là rất bất an, không nhịn được hỏi ý kiến hai chàng trai trước mắt.

"Cũng chẳng làm sao, không có duyên thì tìm người trước đó."

Tôi là nói tìm người tiếp theo. Tiếp tục tìm người trước tơ vương tình cũ làm gì? A, quên phải viết rồi.

"Dám lừa gạt cảm tình của tôi, khiến tôi dốc một đống tâm huyết rồi mới phát hiện căn bản là một trò lừa, tôi nhất định sẽ băm vằm hắn thành ngàn mảnh, tự tay tiễn lên đường."

Chu Sa cũng rất phối hợp mà trả lời, chỉ là ánh mắt hung ác cùng ngữ khí đáng sợ khi trả lời khiến người không khỏi muốn lùi lại ba bước.

Này, cậu đừng hẹp hòi như vậy được không? Nguyệt Thoái cậu ấy hẳn là vẫn không có lừa gạt cảm tình của cậu đi? Dù sao cậu ấy trước giờ chưa từng chấp nhận cậu... Cho nên cậu chắc không phải nói cậu ấy nhỉ? Tôi thế nhưng không muốn thấy cậu với cậu ấy sau khi trở mặt rồi đi bóp cổ cậu ấy đâu --

"Phạm Thống, cậu thật là một chàng trai khoan dung, tôi trước kia nhìn lầm cậu rồi..."

Nói hay, nói hay... từ từ đã, trước kia nhìn lầm tôi là thế nào? Cô trước kia rốt cuộc coi tôi thành kẻ ăn mày hay gì vậy hả? Nói rõ coi nào!

"Chỉ là không có dũng khí trả thù mới quyết định như vậy đi?"

Chu Sa luôn tràn ngập khinh bỉ đối với Phạm Thống, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Cậu vì sao coi thường người như thế chứ -- Trả thù có ý nghĩa gì, đây còn chưa đến cảnh giới thâm thù đại hận đi? Sao cậu không tự kiểm điểm tâm thái quá mức kịch liệt của mình một chút đây?

"Trước hết chờ xem tình huống của Lạc Thị đi, nếu như thật sự không được thì hỏi Âm Thị sau... Tôi thật sự rất lo anh ấy sẽ có phản ứng gì đối với thân phận của tôi, hơn nữa anh ấy hình như có vẻ rất thân cận với nữ vương không phải sao? Chuyện lớn như vậy, luôn cảm thấy cơ suất giúp chúng ta rất thấp..."

Cô đừng chưa hỏi gì hết đã tự thiết tưởng một đống rồi! Như vậy sẽ hại chúng tôi cũng bắt đầu cảm thấy hi vọng mù mịt đấy!

"Tôi với Phạm Thống hẳn là nên trước hết ở đây xem tình huống làm sao, cô muốn ở đâu? Nếu như không dùng máy thông tin phù chú, chúng tôi làm sao liên lạc cô?"

Giường của Nguyệt Thoái chẳng phải trống sao, mặc dù khác biệt nam nữ, chẳng qua cô ta vừa lại không phải người, ở chung với chúng tôi cũng không sao đi?

Mặc dù tôi cảm thấy nếu thật quyết định như vậy, cậu sẽ tự mình đi ngủ ở tầng giữa của Nguyệt Thoái sau đó bảo Bích Nhu ngủ tầng dưới...

"À, tìm nơi ở tạm thời đối với tôi mà nói vẫn không thành vấn đề..."

Bích Nhu suy nghĩ xong rồi nói như vậy. Nghe cách nói của cô, Phạm Thống không nhịn được nghĩ sang hướng chiếm nhà dân hay gì đó.

"Nếu là liên lạc... Tôi cố định mỗi tối đều qua chỗ các cậu một chuyến vậy, tôi thấy tốt hơn là tôi để Tiêu Ba ở lại đây, thời gian khác nếu như muốn liên lạc tôi, thì viết dòng chữ để nó mang đến cho tôi."

Gì? Bồ câu đưa thư?

Khi Phạm Thống còn đang kinh ngạc vì kiểu cổ lỗ sĩ này, Chu Sa lại không hài lòng mở miệng.

"Con chim này chúng tôi không biết nuôi thế nào, chứ đừng nói để nó nghe lời. Lỡ nó nổi hung tính thì làm sao? Suốt ngày ở trong phòng đụng tới đụng lui làm ồn người khác ngủ, sẽ quấy nhiễu sinh hoạt của tôi."

Chính thế! Lúc trước chạy tới mổ cửa sổ của chúng tôi, cô không biết Chu Sa có bao nhiêu muốn làm thịt nó đâu.

"Không đâu, Tiêu Ba rất ngoan, chỉ cần dịu dàng với nó một chút thì sẽ không có vấn đề, nó rất thông minh. Về đồ ăn, bởi vì nó cái gì cũng ăn, cho ăn lương thực công cộng là được rồi, cũng sẽ không tốn tiền."

Nó cái gì cũng ăn... Liệu có nửa đêm biến lớn thịt luôn chúng tôi không?

"..."

Chu Sa trừng vào Tiêu Ba, đúng lúc nó đậu trước mặt cậu, Tiêu Ba cũng bởi vì ánh nhìn đầy sát khí kia mà giật mình chuyển sang nhìn cậu, một người một chim đúng lúc mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng qua, cho dù con chim nhỏ này là ma thú đến từ khu một Hư Không, vẫn là bị ánh mắt của Chu Sa dọa cho động đậy không được.

"Hừ, được thôi, chẳng qua chỉ là con chim ngu ngốc, tôi không tin dạy dỗ không được."

Ồ, nhìn nụ cười lạnh bên môi cậu ta. Bích Nhu cô nếu còn có phần nào yêu thương con chim ngốc này, thì mang nó đi đi, đừng để lại đây cho tên đồng bóng này ngược đãi.

"Ừ, vậy thời gian này thì nhờ các cậu chăm sóc nó rồi, nếu như muốn bảo nó mang thư cho tôi, thì đem giấy viết xong gấp lại bỏ vào miệng nó, chờ nó cắn rồi ném nó ra ngoài cửa sổ, nó sẽ tự bay đến tìm tôi."

Chờ đã! Đây là thủ pháp thô bạo gì vậy hả? Đây là thực nghiệm mà ra sao? Còn nữa, nếu như nó bất cẩn nuốt mất tờ giấy thì làm sao? Chẳng lẽ muốn phanh ngực mổ bụng lấy đồ ra?

"Được. Vậy cô có thể từ cửa sổ leo ra rồi."

Chu Sa cậu có cần nói ra không? Chẳng qua, nói đến, Bích Nhu với thực lực hai đường chỉ vàng của cô thì không có phương pháp ra vào nào ảo một chút sao? Như là dùng ma pháp xuất hiện hay là xuyên tường mà ra gì gì đó... đều không có sao? Uổng công tôi chờ mong đến thế, cô vì sao phải làm cho bình thường như vậy hả?

"Nếu không phải Đông Phương Thành bây giờ quản chế nghiêm khắc, toàn thành đều thiết lập pháp trận cấm chỉ truyền tống, tôi mới không cần leo cửa sổ đây!"

Có lẽ là vừa rồi bị mắc kẹt cửa sổ, lòng tự tôn có chút tổn thương, lúc Bích Nhu nói lời này cả người đều tức hồng hộc.

"Cô có cần cân nhắc đưa chân ra trước không? Như vậy kẹt là hết cứu rồi, kéo cô một cái cũng sẽ biến thành ngã chổng vó."

Phạm Thống nhất thời mau miệng trực tiếp dùng miệng nói, đương nhiên lại sai mấy từ.

Tôi là nói nếu cho chân ra trước còn cứu được, đẩy cô một cái vẫn không đến nỗi biến thành ngã chổng vó!

"Mới không cần! Sẽ không kẹt nữa!"

Có khả năng là đề tài mắc kẹt cứ luôn châm chích trái tim pha lê của thiếu nữ, Bích Nhu ngay cả chào tạm biệt cũng không nói, liền trực tiếp nhanh chóng nhảy cửa sổ rời khỏi.

Lần này trái lại thật sự không có mắc kẹt. Bằng không Phạm Thống còn lo cô sẽ thẹn quá hóa giận mà trực tiếp hủy luôn cửa sổ của bọn họ.

"Vậy chúng ta..."

Khi trong phòng chỉ có mình với Chu Sa, Phạm Thống cảm thấy rất không tự nhiên, hắn trước giờ không biết nói chuyện với Chu Sa thế nào.

"Cậu làm chuyện cậu nên làm, duy trì sinh hoạt bình thường là được rồi, bằng không trái lại sẽ khả nghi. Lương thực công cộng trong thời gian này là cậu đi lãnh, tôi bây giờ là thân phận lính đào ngũ, không tiện xuất hiện trước mặt người khác."

A? Lại là tôi? Tôi làm sao biến thành tạp vụ rồi! Cái gì cũng bảo tôi làm, còn lấy giọng như chuyện hiển nhiên! Cậu ít nhất cũng thêm chữ làm ơn chứ?

Phạm Thống mặc dù trong lòng bất mãn, cũng không dám trực tiếp nói với Chu Sa, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình, người không có gan có thể sống lâu một chút.

"Tôi phải ngủ bù đây, đừng làm ồn tôi. Nhớ đi lãnh bữa tối."

Câu "đừng làm ồn tôi" của Chu Sa là trừng vào Tiêu Ba đang cứng ngắc trên bàn không dám động đậy, con chim nhỏ đáng thương này giống như sắp sợ đến rụng lông rồi.

Nói đến, Chu Sa với Lăng Thị đại nhân rốt cuộc ai đáng sợ hơn đây?

Mà bởi vì Chu Sa ba bữa đều phải ăn, cho dù bản thân Phạm Thống không muốn ăn, cũng phải giúp cậu đi lãnh. Sau khi lĩnh ngộ được điều này, hắn lần nữa len lén than thở.

Loại vận mệnh như tạp dịch này, thực sự khiến tôi cảm khái vạn phần. Tôi sinh ra không phải mệnh làm đại sự sao? Tôi muốn khóc quá! Hơn nữa còn không thể khóc thật, bởi vì sẽ làm ồn Chu Sa ngủ... người nhát gan đến mức độ này, có lẽ cũng không có gì để nói nữa, chỉ hi vọng liệt tổ liệt tông đừng nhảy ra chỉ trích tôi, bất luận là do quá nhát gan hay là Phạm gia bởi vì tôi chết mà tuyệt hậu...

"Phạm Thống..."

Có khả năng là bởi vì hắn đang chuyên tâm cảm thương cho vận mệnh của mình, khi tiếng của Puhahaha xuất hiện ở trong đầu của hắn, còn khiến hắn giật nảy mình.

"Làm gì vậy hả?"

Bởi vì có thể giao tiếp tâm lình, không sợ làm ồn Chu Sa, khi Phạm Thống nói chuyện với Puhahaha cảm thấy còn rất nhẹ nhõm, không có áp lực gì.

"Các ngươi... làm sao nghe lên lại muốn đi làm chuyện nguy hiểm vậy?"

"Ta cũng hết cách, đã làm bạn bè thì phải chấp nhận, Nguyệt Thoái nếu đã bị bắt đi, bọn ta đương nhiên phải nghĩ biện pháp giúp cậu ấy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy bọn ta nên tuyệt giao?"

Người khôn giữ mình cắt đứt quan hệ, loại chuyện này Phạm Thống đương nhiên cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nhưng khi đối tượng là Nguyệt Thoái, hắn thực sự làm không được.

Nếu người bị bắt là Bích Nhu hoặc Chu Sa, hắn có khả năng còn sẽ ôm suy nghĩ "đây cũng là chuyện hết cách, cái gì? Cứu người? Loại chuyện đó tôi nào làm được" vân vân, sau đó chỉ giúp đối phương cầu nguyện mấy câu là thôi.

Nhưng mà người xảy ra chuyện, có nguy hiểm là Nguyệt Thoái, Cho dù hắn vẫn chưa đi cứu người đã biết hi vọng mờ mịt, cũng phải thử rồi mới nói.

"Ta, ta mới không có thất đức như thế, nhưng các ngươi chỉ có ba người, nhìn làm sao cũng sẽ không thành công đi, đây là đi chịu chết mà thôi!"

Bị Puhahaha trực tiếp nói ra hiện thực, trong lòng Phạm Thống vẫn thật sự phức tạp.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn ta là lấy trứng chọi đá, thực lực chẳng ra làm sao như ta vậy mà vọng tưởng muốn đi cứu người, thực sự rất buồn cười."

"Bổn phất trần chỉ là quan tâm mấy câu, ngươi nói chuyện sao gay gắt thế?"

Puhahaha hình như có chút tức giận rồi, ngẫm kỹ lại, nó cũng không có ác ý gì, Phạm Thống gãi gãi đầu.

"Được rồi, là giọng điệu ta không tốt, tóm lại không cần ngăn cản ta nữa, nếu như bất cẩn hại ngươi mất chủ nhân, đó cũng chỉ có thể nói rất xin lỗi, dù sao bọn ta đã quyết định làm như vậy rồi."

"Rõ ràng gần như không có cơ hội thành công, bị bắt được là sẽ xong đời, ngươi vẫn muốn làm?"

Lúc hỏi vấn đề này, Puhahaha dường như tràn ngập nghi vấn, như là không hiểu vì sao lại có người ngốc như vậy.

"Ta không dễ gì mới hạ quyết tâm bất chấp vấn đề sống chết! Ngươi đừng cứ làm ảnh hưởng ta có được không! Có biện pháp gì đây, ai bảo lần nào xảy ra chuyện cũng là Nguyệt Thoái, có một số chuyện nếu không làm thì sẽ hối hận, bạn bè là lẫn nhau, ta không thể chỉ muốn được cậu ấy bảo vệ, lúc cậu ấy cần ta ta cũng nên bỏ ra gì đó!"

Sau khi hắn nói xong một chuỗi này, Puhahaha cả một hồi đều không có lên tiếng, lâu đến khiến Phạm Thống suýt nữa tưởng rằng nó đã ngủ rồi, hoặc là cảm thấy hắn quá ngây thơ không muốn ngó ngàng hắn nữa.

"... con người ngươi, thực sự là..."

Kết quả chờ rất lâu, chỉ chờ được mấy chữ không đầu không đuôi, khiến Phạm Thống hoàn toàn không lần được đầu mối.

Thực sự là? Thực sự là thế nào?

Bởi vì Puhahaha không có nói tiếp, Phạm Thống tự nhiên cũng không nhận được đáp án. Tiếp tục truy hỏi nói không chừng sẽ bị phớt lờ, đã có kinh nghiệm trước kia, hắn cảm thấy vẫn là an tĩnh ngậm miệng cho lành.

Dưới trạng thái không có chuyện gì để làm, Phạm Thống sau khi thở dài một hơi, liền bò về giường nằm sấp xuống, chỉ chờ đến bữa tối lại ra ngoài lãnh lương thực công cộng.

Sau đó hắn cũng đột nhiên ý thức được, ngày tháng tiếp tục ngủ ở phòng số bốn bốn bốn xui xẻo này hình như không còn nhiều nữa.

◎Lời bạt của Phạm Thống

Tiểu tổ giải cứu Nguyệt Thoái khẩn cấp thành lập! Mỗi một người đều có quyết tâm một đi không trở lại, sứ mệnh phải đạt bằng được!

... Đương nhiên, một đi không trở lại còn đỡ, ít nhất, ít nhất cũng phải để chúng tôi nhìn thấy Nguyệt Thoái chứ? Nếu như ngay cả Nguyệt Thoái cũng không nhìn thấy, nhiệm vụ đã trực tiếp bởi vì chết sạch toàn bộ mà thất bại, đó cũng quá ai thương rồi, hay là chúng tôi sau khi sa lưới có thể xin kẻ địch ban ân huệ, để chúng tôi nhìn thấy Nguyệt Thoái nói lời tạm biệt?

Tôi cảm thấy vẫn là đừng ôm quá nhiều kỳ vọng tốt hơn, cho dù con người ta nên có chí khí, không nên tự làm mình nhụt chí.

Huống hồ kỳ thực chúng tôi không chỉ có ba người! Chúng tôi còn có một con chim nữa!... Mặc dù nhìn sơ chỉ là một con chim nhỏ, nhưng bản thể của nó thế nhưng rất lớn! Ít nhất cũng là sinh vật có thể sống ở khu một Hư Không, cho dù có thể vô tư ngủ trên mặt đất, cũng đã sống lâu như thế vẫn chưa bị ăn thịt đây!

Ngay cả tôi cũng muốn nói "đó thì lại làm sao" ... trên thực tế con chim này thoạt nhìn vừa ngu vừa dốt, không có năng lực chiến đấu, giới thiệu hư trương thanh thế như vậy đấy, cũng không có cảm giác được an ủi chút nào...

Nguyệt Thoái bị mang đi Thần Vương Điện, không biết bị đối xử ra sao? Tôi nghĩ cậu ấy hẳn là không quá có thể tự mình chạy ra ngoài, Đông Phương Thành vì để ngăn ngừa cậu ấy chạy trốn, nhất định sẽ động tay động chân lên người cậu ấy.

Mà đừng có chọn cắt gân tay gân chân đấy nhá! Đó thực sự là quá tàn nhẫn rồi! Làm phiền đối xử với tù binh nhân đạo một chút! Người ta tốt xấu gì cũng là một hoàng đế thân phận tôn quý!

A, chẳng qua, Nguyệt Thoái dù sao cũng là cư dân tân sinh, chết một lần xong là bất luận là thương gì cũng có thể trị khỏi... có khi lại bởi vì như vậy, bọn họ liền dứt khoát ngó lơ an toàn sinh mạng của tù binh, chết rồi lại chết chết rồi lại chết? Không --

Tôi cảm thấy với trí tưởng tượng phong phú của mình thực sự không nên có quá nhiều thời gian ngẩn ngơ suy nghĩ một mình. Mặc dù đã qua lâu như vậy, chuyện đến nước này căn bản đã thành định cục rồi, nhưng vẫn là cho phép tôi nói thêm một câu --

Tôi rõ ràng trong đầu tràn ngập huyễn tưởng, vì sao không có một tí tư chất thuật pháp nào vậy! Tưởng tượng thuần túy rốt cuộc là thứ gì! Chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top