Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - 6: Viện thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi khi con người ta luôn không biết mình đề xuất yêu cầu như thế nào." -- Lăng Thị

Trước khi vẫn chưa lấy được tin tức, hết thảy dựa theo ngày thường mà sinh hoạt --đây là thống nhất chung của mọi người hiện giờ, Phạm Thống tự nhiên cũng chỉ có thể tuân thủ.

Chẳng qua, trong thời gian chờ chiến, trường học vừa lại không mở lớp, Phạm Thống vẫn thật không biết sinh hoạt thường ngày của mình là cái gì.

Nếu như là trước kia, hắn còn có thể ở trong phòng dạy Nguyệt Thoái viết chữ, còn bây giờ... Chẳng lẽ phải ở trong phòng trừng mắt nhìn nhau với Chu Sa?

Không, tôi thà ra ngoài dạo phố vậy, tản bộ trên đường cũng là một trong những hoạt động thường ngày của tôi mà, mặc dù bình thường Nguyệt Thoái đều sẽ đi cùng tôi...

Cảm giác không có người đi chung thật cô đơn, hu hu.

Sau khi thoát khỏi tình huống ở chung một phòng với Chu Sa, Phạm Thống thở ra một hơi dài, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ở một mình với người quá nghiêm túc, luôn sẽ có loại cảm giác bức bí, loại cảm giác này vẫn là để cho một con chim như Tiêu Ba hưởng thụ là được, tôi không có phúc hưởng đâu.

Bởi vì nhất thời nổi hứng, Phạm Thống cũng không có nơi nào muốn đến, dưới tình huống trên người không có tiền, nói là dạo phố, còn không bằng nói là đi bộ thể dục, hoàn cảnh đáng buồn như vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Người đi trên đường không tính là nhiều, dù sao cũng có hơn một nửa đều là sĩ binh tiền trận, đang được tập trung huấn luyện quản lý. Phạm Thống không quá quen với cái cảm giác lạnh lẽo tiêu điều này, vốn muốn dùng cảm giác náo nhiệt để xoa dịu bất an trong lòng, nhưng mục đích này hiển nhiên không thể đạt thành.

Sau đó hắn cũng nghiệm được một điều.

Người trên đường không nhiều không phải trọng điểm, dù sao bất luận nhiều hay ít, đều sẽ khiến hắn đụng phải kẻ rảnh rỗi thích hóng chuyện như Mễ Trọng.

"Ố! Đây chẳng phải Phạm Thống sao? Lâu lắm không gặp rồi, ta đang nghĩ có cần đi thăm ngươi hay không đây!"

Lúc Mễ Trọng nhìn thấy hắn, rất nhanh chóng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ đầy giả tạo, sau đó bất chấp thái độ nhíu mày lùi lại của hắn, lập tức đuổi tới, thân thiết khoác vai hắn.

Bỏ tay ngươi ra, ta không có thân với ngươi đến thế! Ngươi muốn tìm ta nhất định không có chuyện tốt, cút mau!

"Nghe nói trên chiến trường đã xảy ra đại sự -- ngươi có tình báo hoặc tâm tình gì để cung cấp cho ta không?"

Tình báo thì cũng coi như thôi, tâm tình? Hỏi tâm tình ta làm gì?

Có lẽ là nhìn thấu nghi vấn trên mặt hắn, Mễ Trọng lại bổ sung một câu.

"Thân là bạn thân thiết của thiếu đế Lạc Nguyệt, ngươi không phát biểu một chút cảm tưởng đối với tình thế trước mắt sao? A, ngươi trước đó có biết thân phận của hắn không? Hay là ngươi cũng bị gạt suốt? Có cảm thấy sửng sốt ngạc nhiên không? Có cảm thấy bị lừa gạt không? Hay là cảm thấy rất sướng khi bất ngờ kết giao được đại nhân vật?"

... Mễ Trọng, ngươi vì sao không đi tìm người đem khâu cái miệng ngươi lại?

Phạm Thống bởi vì chuỗi câu hỏi như pháo liên thanh của Mễ Trọng mà mặt hơi co giựt, rất muốn đấm một phát cho lệch mặt hắn ra, để xem hắn còn có thể tiếp tục cười nhây được không.

"Ngươi đây là lời gì..."

"Hử? Rất thực tế mà! Ngươi không biết chuyện này là tin tức lớn nhất mấy ngày nay sao? Thiếu đế Lạc Nguyệt vậy mà trước đó sống lẫn trong chúng ta, mọi người có khả năng từng đi sát qua người hắn, thậm chí còn từng nói chuyện! Nghĩ đến ta từng bị hắn uy hiếp trên đường, ta đã cảm thấy rất khoái, đây bằng với có thêm một chuyện để nói, quý lắm đó nha! Các ngươi ở chung với nhau lại còn như hình với bóng, cảm tình tốt như thế nhất định có nhiều thứ hơn để nói đi? Ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu, bật mí là kiếm được tiền đó!"

Tính cách chỉ biết mưu lợi của Mễ Trọng, Phạm Thống sớm đã triệt để hiểu rõ rồi, cho nên dù bực mình bởi vì lời hắn nói, Phạm Thống vẫn không thể thật sự phẫn nộ.

"Người ta hoàn cảnh rõ ràng, các ngươi còn ở đây cười trên tai họa đính hoa lên gấm..."

Tôi là nói hoàn cảnh chưa rõ các ngươi còn cười trên tai họa bỏ đá xuống giếng! Biến thành dở dở ương ương như vậy.

"Ồ, đã bị nữ vương bệ hạ anh minh của chúng ta bắt rồi, tự nhiên sẽ không có kết cục tốt đi? Englar thế nhưng là kẻ địch của chúng ta, ngươi chắc không phải vẫn còn tiếp tục coi hắn là bạn chứ?"

Mễ Trọng dùng vẻ mặt như nhìn dị loại nhìn hắn, hình như cảm thấy hắn không có hùa theo là sai lầm to lớn không bằng.

"Không cần ngươi quản! Cái gì mà sẽ không có kết cục tốt, đừng chúc phúc cậu ta nữa!"

"Nói hắn không có kết cục tốt còn bảo là chúc phúc? Ngươi đây là đang trào phúng sao?"

Mễ Trọng kỳ quái hỏi ngược lại, Phạm Thống thì khổ vì không nói rõ chuyện nguyền rủa cho Mễ Trọng, dứt khoát hừ một tiếng không giải thích.

"Chỉ là việc đến Đông Phương Thành chúng ta học kỹ nghệ của chúng ta này thôi đã không thể dễ dàng thả hắn đi như vậy rồi, trong lòng lão sư của Thuật Pháp Hiên nhất định rất hộc máu, ha ha ha."

Kỳ tài ngàn năm có một vậy mà là hoàng đế nước địch sao? Lấy lập trường của cư dân Đông Phương Thành mà nói, chỉ nghĩ vậy thôi đích xác rất hộc máu. Chẳng qua Nguyệt Thoái tổng cộng cũng chỉ học có thuật pháp đi? Phù chú không biết, võ thuật thì bản thân cậu ấy đã có thể mở lớp dạy rồi, Đông Phương Thành kỳ thực cũng chẳng lỗ mấy, cứ bỏ qua cho người ta có được không? Không thì để cậu ấy dạy các người ma pháp coi như biếu lại cũng được mà? Hay là các người căn bản không thèm học thứ của Lạc Nguyệt?

"Nhưng cậu ấy là muốn ngăn cản chiến tranh mà? Các ngươi vì sao phải phớt lờ ý tốt của cậu ấy?"

Thỉnh thoảng nói chuyện không bị đảo ngược, chuyện này đã không thể khiến Phạm Thống đơn thuần cảm thấy vui nữa, đặc biệt là ở lúc tâm tình sa sút như vậy.

"Ai biết hắn muốn làm cái gì? Ai da, người cũng đã rơi vào trong tay chúng ta rồi, tự nhiên cũng không cần chiến nữa, không đánh nhau đã đạt được mục đích, mọi người đều có thể tiếp tục sống, đây chẳng phải rất tốt sao?"

Tốt cái đầu ngươi! Mọi người đều rất tốt chỉ hi sinh một mình Nguyệt Thoái có phải không? Huống hồ bên Lạc Nguyệt còn chưa chắc ứng phó xong đây! Bọn họ cũng đã nâng đỡ một tên giả mạo giả vờ y như thật rồi không phải sao?

"Trước kia nữ vương bệ hạ rất sủng ái Huy Thị đại nhân, ngươi nói khuôn mặt kia của thiếu đế Lạc Nguyệt liệu có tác dụng khiến nữ vương bệ hạ chuyển dời tình cảm không? Nếu như có, vậy cũng không cần làm thiếu đế Lạc Nguyệt nữa, trực tiếp vào hậu cung của nữ vương là tốt rồi --"

Đây là đề tài hạ lưu gì vậy hả? Nữ vương bệ hạ sủng ái Huy Thị đại nhân, cũng không phải kiểu sủng ái đó đi? Chẳng phải là con nuôi của ngài ta sao?

Phạm Thống cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện với Mễ Trọng, chỉ sẽ làm ô nhiễm tâm linh vốn chẳng sạch sẽ cho mấy của mình, mặc dù hắn biết tâm linh của mình chẳng thuần khiết đến đâu, nhưng cũng không định mặc cho nó càng ngày càng ô uế.

"Chúng ta chung một chí hướng, nói thêm với ta đi."

Không! Ta là nói không chung đường không thể hợp tác, bớt nói chuyện với ta đi!

"Chậc chậc, Phạm Thống, nhìn không ra ngươi thì ra có hứng với đề tài này đấy?"

Mễ Trọng giống như đang thẩm định lại hắn một lần nữa, Phạm Thống thì cảm thấy tuyệt vọng đối với đề tài thế này.

Tôi tuyệt đối không có bởi vì nói sai mà phát hiện một con người khác của mình. Tuyệt đối không có!

"Chẳng qua, chốn công cộng vẫn là bớt nói những chuyện về nữ vương thì tốt hơn, ta thế nhưng không muốn bị xử tử đâu, có cơ hội chúng ta có thể từ từ trò chuyện, bây giờ vẫn là nói chuyện của Englar đi, ở Đông Phương Thành nói về thiếu đế Lạc Nguyệt sẽ không có người quản đâu, ngươi có thể nói tùy thích, tới đi --"

Nếu không phải hiện giờ quan hệ với Puhahaha vẫn chưa tốt hơn, Phạm Thống thật muốn nắm lấy Puhahaha sau đó ném ngự hỏa chú vào Mễ Trọng, tận mắt nhìn hắn biến thành than.

"Ta không muốn nói, tiếp tục làm phiền ta đi."

"Ngươi nói chuyện vẫn thật là trước sau mâu thuẫn, tức là muốn ta quấy rầy ngươi thêm ngươi mới chịu trả lời sao?"

Ai không thành thật không thẳng thắn như thế hả? Ta cũng đâu phải Lạc Thị.

"Nếu như có tình báo không tệ, ta sẽ chia cho ngươi phí tình báo, ta rất giữ chữ tín!"

Xin lỗi nhá, bây giờ tiền của Đông Phương Thành đã không thể thu hút ta rồi, ta dù sao cũng không thể ở đây bao lâu nữa, cho ta có nhiều tiền tệ Đông Phương Thành thì có ích gì? Cho dù có một vạn xâu tiền ta cũng chỉ có thể cầm quăng xuống rãnh nước thôi.

"Ngươi muốn làm loại điều tra này, còn không bằng đi phỏng vấn Âm Thị đại nhân khi phát hiện người yêu của mình là Aifrol thì có cảm tưởng gì, ngươi không cảm thấy đây cũng là đề tài rất tệ sao?"

Được thôi, nghiêm khắc mà nói, rất hay đảo thành rất tệ cũng coi như có lý. Thăm dò thế giới tình cảm của người ta thực sự không đạo đức lắm, tôi thuần túy chỉ là vì đánh lạc chú ý của Mễ Trọng khỏi người Nguyệt Thoái nên mới lôi Âm Thị đại nhân xuống nước.

"À, cái này tự nhiên có người chuyên đi phụ trách thăm dò, đó không phải phạm vi nghe ngóng của ta."

Mễ Trọng nhún vai, hiển nhiên thiếu hứng thú đối với việc này, đây khiến Phạm Thống có chút bất ngờ.

"Vì sao? Ta tưởng ngươi có một vài chuyện đều không nghe ngóng."

Tôi là nói ta tưởng ngươi chuyện gì cũng ôm sô hết. Không ngờ ngươi vậy mà còn sẽ lựa chọn tránh né một vài tin tức nào đó?

"Không có vì sao, đây nào có vì sao? Những tù binh phủ phục dưới sắc đẹp của Lăng Thị đại nhân, tất cả đều rất dị ứng đối với Âm Thị đại nhân, chuyện của Âm Thị đại nhân thế nào ta không quan tâm, chỉ nghe thấy tên của ngài ta, lỗ tai ta cũng ngứa."

Mễ Trọng xua tay biểu thị chuyện này không có gì để nói, Phạm Thống thì lần nữa sản sinh nghi vấn mới.

"Thái độ ngươi khác biệt thật ít, lúc nhìn thấy Âm Thị đại nhân chỉnh đốn Vi Thị tiểu nhân, ngươi chẳng phải cũng sùng kính một cách rất lạnh nhạt sao?"

Đó là chuyện xảy ra sau khi đại hội tỉ võ kết thúc có một lần gặp được Mễ Trọng trên đường, mà trong đoạn trên của Phạm Thống có đảo mấy từ, đã trở thành hiểu lầm vi diệu.

"Ủa? Ngươi quan sát thật tinh tế, vậy mà có thể nhìn ra sự phản đối ẩn giấu dưới lời khen không thật lòng của ta, là do ta quá không chú ý, không có che giấu tốt sao? Ai da."

... Cho nên, dù ngươi với Âm Thị đại nhân đều ghét Vi Thị đại nhân như nhau, cũng sẽ không bởi thế thay đổi thái độ đối với Âm Thị đại nhân phải không? Âm Thị đại nhân chẳng qua chỉ là thường thường đi chung với Lăng Thị đại nhân mà thôi, có cần phải như thế không?

Hơn nữa, chuyện tình ái của Âm Thị đại nhân bị đổ vỡ, vậy ngài ta có khi sẽ chuyển sang chỗ Lăng Thị đại nhân tìm kiếm an ủi chăng? Ngươi thật sự không quan tâm chút nào sao?

"Nói nhiều như vậy, Phạm Thống, ngươi rốt cuộc có muốn cung cấp một chút tin tức không đấy?"

Mễ Trọng không thích tốn nước miếng, nhưng Phạm Thống cũng không làm sao muốn cung cấp thứ hắn muốn cho hắn.

"Ngươi nếu như muốn một vài tin tức nhàm chán, sao không sang bên Lạc Nguyệt nghe ngóng?"

"Đó cũng quá khó rồi đi! Lưới tình báo lá cải của cư dân chúng ta không có lưu thông xa đến thế! Đến Lạc Nguyệt nghe ngóng, thế nhưng là chuyện phải mạo hiểm cả sinh mạng, nếu như là vì Lăng Thị đại nhân thì còn được, vì tin tức của Englar thì thôi đi."

Cho nên ngươi vẫn thật sự có thể vì Lăng Thị đại nhân đi chết à? Vậy nếu như Lăng Thị đại nhân muốn ngươi đi Lạc Nguyệt nghe ngóng tình báo thì sao? Ta cảm thấy Lăng Thị đại nhân nhất định rất có hứng thú đối với tình báo bên Lạc Nguyệt...

"Ngươi tốn nhiều thời gian như thế của ta, cũng phải lấy ra chút thành ý chứ?"

"Ngươi rốt cuộc không muốn nghe ngóng cái gì? Chiều cao cân nặng ba vòng ta tất cả đều biết."

"Ngươi tất cả đều biết? Các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì? Bạn bè giữa nam giới với nhau lại biết những con số này của đối phương sao! Phạm Thống, bám vào quý nhân cũng đừng quên ta đó!"

Ai thèm nhớ ngươi... Không, không đúng, ta là nói ta tất cả đều không biết! Ai lại đi biết những thứ đó chứ!

"Nếu như cảm thấy không muốn nghị luận chuyện thân phận của hắn, vậy thì tiết lộ một chút về quan hệ bạn bè khác giới của hắn cũng được à, lúc ở đại hội tỉ võ cái cô gái xinh đẹp bám dính lấy hắn ngươi nói là Chu Sa, nhưng vừa lại không nói cho ta phần sau, bằng không thừa dịp tiết lộ một chút đi? Nếu như viết ra một câu chuyện bi kịch sau khi thiếu đế Lạc Nguyệt đến Đông Phương Thành, cùng mỹ nữ Đông Phương Thành yêu đương, hẳn là cũng rất được hoan nghênh!"

Đó là câu chuyện vớ vẩn gì vậy? Hơn nữa còn tự tiện quyết định là bi kịch? Ta cảm thấy Chu Sa cũng không thích hợp làm nữ chính bi kịch chút nào, ngươi nếu như đem cậu ta tạo thành loại hình tượng đó, chính là ngươi đã quá ngây thơ, cậu ta cũng đã làm ra tuyên ngôn vô tổ quốc rồi, ngươi cho rằng chỉ có mỗi vấn đề bối cảnh quốc gia là có thể ngăn cản cậu ta ở chung với Nguyệt Thoái sao? ... Nếu như cậu ta với Nguyệt Thoái thật sự là người yêu.

"Ngươi không bằng trực tiếp đi phỏng vấn người đương sự cho rồi, ta tin cậu ta nhất định không chịu nói rất ít."

"Ố ồ! Có thể phỏng vấn người đương sự đương nhiên tốt quá chứ! Ngươi muốn giúp ta giới thiệu sao?"

Mễ Trọng trực tiếp phớt lờ cái câu kỳ quái phía sau của hắn, lập tức nhiệt liệt nắm lấy tay của hắn, cứ như không thể chờ được.

"Nắm chặt vào, ta thế nhưng vẫn chưa đáp ứng ngươi."

Cái gì mà nắm chặt vào hảaaaa! Bỏ tay ra cảm ơn! Tôi không có hứng cho một gã láu cá nắm tay đâu!

"Ặc, Phạm Thống, ngươi... chắc không phải muốn ta bán sắc để đổi lấy tình báo chứ! Ta không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng xảy ra ở trên người mình, đã vậy còn sai đối tượng, khó tránh khiến người không thoải mái..."

Đồng tính là ngươi mới đúng đi! Cái thứ suốt ngày lải nhải Lăng Thị đại nhân! Ta mới không phải! GAAAAA!

Mặt Phạm Thống xám xanh hất tay của Mễ Trọng ra, liền quyết định không muốn ngó ngàng hắn nữa trực tiếp bỏ đi.

"A, này! Chẳng qua chỉ là không đáp ứng ngươi, cũng không cần lập tức quay đầu bỏ đi chứ? Ngươi nếu như muốn thừa dịp Englar không ở đây, phát triển quan hệ bất thuần với đàn ông khác, ta cũng có thể giới thiệu đối tượng cho ngươi mà!"

Lời Mễ Trọng la lên trong khi đuổi theo phía sau khiến Phạm Thống suýt nữa hộc máu, không thể không quay đầu lại ngăn cản hắn.

"La nhỏ như vậy làm gì! Không muốn cho mọi người nghe thấy à!"

"Gì? Ngươi hi vọng chuyện này phát tán cho mọi người biết à? Không nói sớm, ta có thể giúp ngươi tuyên truyền, đây cũng là tin tức không tệ đâu, ha ha ha ha."

Không phải! Không phải a a a a! Nguyền rủa chết tiệt --!

Hiểu lầm này hình như lớn đến mức khiến Phạm Thống khó có thể làm sáng tỏ rồi, hắn vì thế cảm thấy đau đầu. Tuy nói ngày tháng ở Đông Phương Thành có khả năng không còn lại bao lâu nữa, nhưng lưu lại thứ tin đồn kỳ quái này, còn thuận tiện hủy hoại danh tiết thanh dự của Nguyệt Thoái, nhìn làm sao cũng không phải chuyện tốt.

"Vừa rồi ta nói đều không phải nghiêm túc, ngươi phải để trong lòng."

Phạm Thống tùy tiện bổ sung một câu thanh minh, hắn cũng cảm thấy một câu như vậy có lẽ sẽ không có tác dụng gì, đây chỉ là thêm để cho thấy mình đã làm hết sức, trên thực tế hắn đã nản lòng rồi.

"Ngươi nói xong một đống thứ chấn động sau đó mới nói là nói chơi, cũng đùa giỡn người ta quá trớn rồi đi?"

Mễ Trọng biểu đạt sự bất mãn của hắn, Phạm Thống thì vì để cầu bảo hiểm, lại bỏ thêm một câu.

"Nếu về sau bên ngoài có tin đồn kỳ quái lan truyền, ta sẽ bảo Nguyệt Thoái tìm ngươi tính sổ, ngươi liệu hồn đó."

May mà lúc nói lời uy hiếp cuối cùng cũng không bị đảo, chẳng qua, Mễ Trọng hoàn toàn không sợ cái uy hiếp này.

"Chậc, người cũng đã bị nữ vương bệ hạ bắt rồi, có khi căn bản không có ngày lấy lại được tự do, ai mà sợ chứ?"

Đừng nguyền rủa cậu ấy ra không được! Này! Chờ cậu ấy ra được ngươi sẽ hối hận cho mà coi!

"À, đúng rồi, Phạm Thống."

Mễ Trọng quấy lấy hắn lâu như thế, mới đột nhiên nhớ tới một chính sự cần nói cho hắn.

"Mặc dù là thời kỳ chiến tranh, nhưng nợ là vẫn phải trả, ta suýt nữa quên mất, sáng ngày mai đúng giờ đến Huyền Điện báo cáo đi, công việc tu thiện như thường lệ, có thù lao là hai xâu tiền."

Cái tin dữ này khiến Phạm Thống thoáng cái không thể lên tiếng.

Không phải chứ? Lúc này còn muốn tôi đi làm nghĩa vụ? Cũng quá... nợ trả hay không trả căn bản đã chẳng hề gì nữa! Bất luận chuyện cứu Nguyệt Thoái thành công hay là thất bại, tôi đều sẽ không tiếp tục ở lại Đông Phương Thành nữa rồi!

"Quốc gia trưng triệu, không thể không đi, đừng muốn giả ngu, đến muộn sẽ bị trừ tiền, không đến sẽ bị xử lao dịch, nhìn sắc mặt ngươi khó coi như vậy nghĩ chắc hẳn là không muốn đi chứ gì? Đây không được đâu đấy."

Tâm sự của Phạm Thống hoàn toàn được ghi ở trên mặt, Mễ Trọng tốt bụng căn dặn hắn mấy câu, coi như là làm trọn trách nhiệm người hướng dẫn cho hắn.

"Được rồi, ngươi không cho ta tình báo, ta phải đi tìm người khác đây, tạm biệt."

Chỉ cần xác định đối phương không có giá trị lơi dụng, Mễ Trọng lượn rất nhanh, Phạm Thống cũng chẳng buồn nói tạm biệt với Mễ Trọng, hắn bây giờ đang ở trong tâm tình ai thương.

Bởi vì phải duy trì sinh hoạt thường ngày, cho nên nghĩa vụ này tôi vẫn phải đi làm...

Trong thời gian chiến tranh tu thiện Huyền Điện làm cái gì chứ! Chẳng lẽ ống thăm hỏng sẽ phun ra một đống huyết quang chi tai sao!

Nói như vậy, những huyết quang chi tai kia vẫn thật sự ứng nghiệm rồi... Vậy thì, "đồ ngốc" của tôi cũng là nghiêm túc?

Thật quá đáng! Quá đáng quá rồi! Càng đáng sợ chính là "chí tại tất đắc" của Chu Sa! Không, chẳng qua, nghĩ sang hướng tốt hơn, chỉ cần cậu ta không có từ bỏ Nguyệt Thoái, có phải là đại biểu hành động cứu người của chúng tôi sẽ thành công? Nếu như người cứu không ra, cậu ta đắc kiểu gì chứ?

Phạm Thống một mặt suy nghĩ lung tung, mặt khác tiếp tục hành trình dạo phố nhàm chán của hắn, trong quá trình này, hắn cũng phát giác sinh hoạt ngày thường của mình thật là chẳng có gì thú vị, cuộc sống không phải đi học vừa lại không có việc đàng hoàng chính là như vậy, trong lòng hắn tràn đầy cảm khái.

Kỳ thực nếu như thật sự muốn nỗ lực tự học, hắn bây giờ hẳn là nên đi luyện phù chú mới đúng. Chẳng qua không có Nguyệt Thoái ở bên, hắn đương nhiên không thể một mình đến khu một Hư Không, tuy nói luyện phù chú cũng chưa chắc phải đến nơi đó, nhưng thời kỳ chiến tranh, chạy ở bên ngoài vốn đã tương đối nguy hiểm, Phạm Thống suy nghĩ một chút, vẫn là xua đi ý niệm này.

Nếu thật sự muốn nâng cao thực lực, muốn giúp được Nguyệt Thoái, sẽ không liên lụy cậu ấy... Vẫn là chờ cứu được người ra rồi tính sau đi, huấn luyện trong mấy ngày ngắn ngủi, vừa lại không có người chỉ đạo, chỉ sợ rất khó có hiệu quả.

Chẳng qua thứ phù chú này, hắn vẫn thật không biết có thể tìm ai dạy mình.

Giả như bọn họ có thể trở ra toàn thân, đến Tây Phương Thành... Hắn nên đi đâu tìm người chỉ đạo mình thứ đồ của Đông Phương Thành?

Lúc đó hẳn là sẽ tuyệt duyên với người của Đông Phương Thành rồi, nghĩ đến điều này, Phạm Thống có chút đau đầu.

Lạc Thị nên làm sao đây?

Chúng tôi chung quy không thể yêu cầu vương tử của Đông Phương Thành đi cùng với chúng tôi chứ? Bất luận cậu ấy có chịu hay không, đây sẽ là vấn đề quốc tế đấy!

Chẳng lẽ sau này sẽ đoạn tuyệt qua lại với Lạc Thị sao? Mọi người đã làm bạn bè một hồi, giờ thành thế này cũng quá... quá khiến người khó có thể chấp nhận đi?

Hay là sau khi chúng tôi đi Lạc Nguyệt vẫn có thể âm thầm qua lại với cậu ấy? Đây có khả năng không? Nhưng nếu bị mẹ cậu ấy phát hiện, cậu ấy hẳn là sẽ gặp đen đủi đi? Sự tình làm sao khó làm như vậy...

Cứ như thế dạo phố hết mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy mình chẳng làm được chuyện gì, Phạm Thống cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi về túc xá.

Tuy nói chuyện phải đi làm nghĩa vụ này không liên quan tới Chu Sa, chẳng qua bọn họ bây giờ dù sao cũng là cùng chung một thuyền, để đồng bạn biết mình đi đâu là điều nên làm, cho nên hắn vẫn viết ra để nói cho Chu Sa.

"Lúc này mà cậu còn muốn cống hiến sức lực cho Đông Phương Thành?"

Chu Sa nhíu mày, tỏ vẻ cảm thấy đầu hắn có lỗ thủng.

Phạm Thống đành ghi xuống giấy "tôi có biện pháp gì, vô cớ bỏ việc, lỡ bọn họ tra tới cửa hoặc là dán mắt vào tôi, chúng ta trái lại sẽ phiền toái", rồi lấy cho Chu Sa xem.

"Hừ, cũng phải. Người mắc nợ chính là phiền phức."

Chu Sa hừ lạnh một tiếng, rồi không ngó ngàng Phạm Thống nữa, chuyển sang dạy dỗ con chim đang đứng thẳng tắp không dám động đậy trên bàn.

Này này, cái giọng xem thường người của cậu làm sao hả? Tôi mắc nợ cũng đâu phải tại tôi muốn! Đúng đấy, nợ chính là không có nhân quyền, không chết đến mắc nợ thì hay lắm sao?

Phạm Thống không thể xả ra nỗi uất ức trong ngực, chỉ cảm thấy tức thôi cũng đủ no rồi, căn bản không cần ăn bữa tối.

Mà buổi tối hắn lần nữa thử dùng máy thông tin phù chú liên lạc Lạc Thị, vẫn không có hồi ứng.

"Buổi sáng với chiều mai cậu thử lại xem, nếu như vẫn không có tin tức chúng ta sẽ không chờ nữa, trực tiếp bảo Bích Nhu đi hỏi Âm Thị đại nhân đi."

Mãi mà không liên lạc được với Lạc Thị cũng không phải cách, cho nên Chu Sa đã quyết định như vậy, dù sao, bọn họ không thể cứ chờ mãi như thế.

Có trời biết Nguyệt Thoái sẽ xảy ra chuyện gì trong thời gian chờ? Hành động cứu viện tự nhiên là càng sớm càng tốt, nói không chừng chờ mấy ngày là đã rất chết người rồi.

"Chu Sa, cậu cứ ở bên ngoài phòng, không làm cái gì hết sao?"

Tôi là nói, cậu là người đầu tiên mở miệng nói muốn cứu Nguyệt Thoái, làm sao cứ ở trong phòng suốt không làm gì cả? Cậu không có quen biết người nào giúp được sao?

"Tôi vừa không có người quen biết, lại còn là lính đào ngũ, trước khi kế hoạch cướp ngục vẫn chưa lập ra, đương nhiên cũng không thể làm cái gì."

Giọng điệu của Chu Sa lúc nào cũng như chuyện đương nhiên, đến mức khiến Phạm Thống có loại cảm giác vấn đề mình hỏi Chu Sa căn bản không nên hỏi, thực sự nên xin lỗi.

Đang yên đang lành vì sao muốn tôi xin lỗi? Cơm của cậu còn phải dựa vào tôi ra ngoài lấy giúp cậu, cậu cứ ở đây làm ông lớn, lại có thể nói một cách chính đáng như vậy, có thiên lý hay không!

"Nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu có hiểu hay không? Vừa không có việc gì vừa không có tiền như cậu còn muốn ra ngoài dạo phố, lãng phí thể lực, hiển nhiên hoàn toàn không có giác ngộ sắp làm chuyện nguy hiểm."

Có lẽ là chú ý thấy sự bất mãn trong ánh mắt Phạm Thống, Chu Sa lại bổ sung một câu, thuận tiện chế giễu hắn một phen.

Không việc không tiền còn muốn ra ngoài dạo phố... Cậu nhìn thấu triệt như thế làm gì! Khiến tôi cảm thấy giống như ở trước mắt cậu đều không có bí mật! Cảm giác rất tệ!

"Có lời gì cứ nói đi, cứ trừng mắt nhìn người như vậy, vừa lại không nói cái gì ra, thực sự rất không dứt khoát."

Chu Sa thậm chí còn gây hấn hắn, hoàn toàn không hiểu Phạm Thống có nỗi khổ khó nói.

Tôi nếu có thể muốn nói gì thì nói, cần gì vất vả như thế? Thời gian qua, tôi không biết bị cái bệnh ở miệng hại mấy lần, tôi cũng muốn nói cho thỏa thích lắm chứ! Nhưng hiện thực lại không cho phép mà!

Suy nghĩ một chút, Phạm Thống vẫn là quyết định cầm bút ghi xuống cái nghi vấn hắn đã để trong lòng rất lâu "nếu như cậu muốn ở cùng với Nguyệt Thoái, không cảm thấy nên lôi kéo bạn tốt của cậu ấy sao".

"Tôi còn tưởng cậu muốn nói cái gì, kết quả vậy mà là vấn đề nhàm chán này?"

Sau khi Chu Sa nhìn tờ giấy hắn đưa qua, cười phì một tiếng.

"So với muốn dựa vào tầng quan hệ "bạn của Nguyệt Thoái" này, cậu vì sao không tự mình biến thành dáng vẻ khiến người thuận mắt một chút?"

Cậu... thôi kệ, đàn ông tốt không so đo với đồng bóng... Tôi cũng đã nhịn nhiều ngày như thế rồi, nhịn thêm lần này thì có là gì?

Đối thoại hôm nay hình như chỉ là lần nữa chứng thực hắn với Chu Sa không thể cư xử tốt với nhau mà thôi, đối với mối quan hệ trước sau không thể cải thiện này, Phạm Thống cũng không biết nên nói cái gì.

Thời gian tập hợp để tu thiện Huyền Điện là sáng sớm, Phạm Thống cảm thấy chọn thời gian này làm công thì rất không nhân đạo, một ngày rõ ràng có nhiều thời gian như thế để lựa chọn, không biết vì sao bọn họ cứ phải chọn lúc trời vừa tảng sáng.

Cái gọi là tu thiện, cũng chẳng qua là làm sạch bụi bặm, bổ sung ngói, chà bóng sàn nhà và tượng. Không phải công việc gì khó khăn, lại rất tốn nhiều thời gian, Phạm Thống làm một cách không cam tâm tình nguyện, nhưng dưới tình huống có người giám sát, hắn cũng không thể quang minh chính đại mà làm biếng.

Công việc hắn được phân phối là lau tượng của Trầm Nguyệt. Chỉ là lau thôi không đủ, còn phải lau cho thật bóng, tượng tấm gương lớn như vậy, khiến hắn trèo lên trèo xuống, đơn giản là khổ không sao kể xiết, mặc dù là công việc ai cũng có thể làm, nhưng trình độ làm khó người tuyệt đối là số một số hai.

Muốn làm cho đến khi người giám công hài lòng thế nhưng không dễ, dù sao cái pho tượng này cũng là một trong những thứ quan trọng nhất trong Huyền Điện, hắn ngay cả biểu hiện ra một chút bất kính hoặc mất kiên nhẫn thôi, cũng chỉ sợ sẽ gặp xui lớn, chờ đến khi hắn rốt cuộc làm cho tượng bóng đến có thể soi gương, thì cũng đã qua không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi.

Thật đáng ghét, một bức tượng mang tính đại biểu mà thôi, tự dưng làm cho to như thế làm gì? Hành hạ lao công sao?

Chẳng qua, do với người phụ trách tu chỉnh ống thăm, Phạm Thống đã coi như may mắn rồi. Cái ống thăm đó không biết vận hành theo nguyên lý nào, hết sức nhân tính hóa, người lau ống thăm hơi mạnh tay một chút, ống thăm liền sẽ từ chỗ rút thăm phun ra một đống "chết đi" để công kích hắn, nếu không có bởi thế mà nhẹ tay hơn, ống thăm còn sẽ tiếp tục phun một số mảnh giấy nguyền rủa hoặc bí mật của người đương sự như "ế suốt đời", "trên mông có nốt ruồi đen", "từng bị sáu cô đá" vân vân, theo các phương diện mà nói, người làm công việc này sau khi làm xong trong lòng có khả năng sẽ để lại vết thương không thể xóa nhòa, Phạm Thống rất lấy làm mừng vì mình không có bị phân phối đến chức vụ này, nếu không thật không biết ống thăm sẽ phun ra cái gì nữa.

Bởi vì sáng sớm đã đến làm công, trong công việc vừa lại không có thời gian rỗi, kéo dài đến hiện tại, Phạm Thống mới rảnh trốn ở phía sau tượng Trầm Nguyệt dùng máy thông tin phù chú liên lạc Lạc Thị, mà lần này cũng vẫn không có hồi âm, không biết rốt cuộc Lạc Thị thật sự vẫn là chưa làm lại máy thông tin phù chú, hay là có nguyên nhân gì khiến hắn liên lạc không được.

Ôi, trời không theo lòng người, chẳng lẽ tôi phải đến thăm Thần Vương Điện, nói muốn tìm Lạc Thị? Đây cũng quá lớn lối rồi, chỉ sợ làm không được, cho nên... chúng tôi thật sự phải gửi gắm hi vọng vào Âm Thị đại nhân sao?

Đối với cô gái lừa gạt cảm tình của mình, Âm Thị đại nhân thật sự có khả năng khoan dung đến mức đó, hoàn toàn không so đo còn giúp chúng tôi sao?

Ôi ôi ôi... càng nghĩ càng không lạc quan... ủa?

Sau khi Phạm Thống cất máy thông tin phù chú rồi ló đầu ra, đột nhiên cảm thấy cái người đứng gần ống thăm có chút quen mắt, thu hút tầm nhìn của hắn.

Nhìn sơ, không phải Lạc Thị thì là ai?

Wow! Đi mòn gót giày tìm không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công! Lạc Thị làm sao lại ở đây? Muốn cầu thăm sao? Thật là, người thoạt nhìn vẫn êm đẹp mà, uổng cho tôi còn bởi vì liên lạc không được mà có chút lo lắng...

Nếu người đúng lúc ở đây, chuyện không thể chậm trễ, Phạm Thống liền quyết định đi qua tìm cậu nói chuyện.

"Lạc Thị --"

Khi hắn vừa gọi tên của đối phương vừa tiếp cận một cách tự nhiên, chú ý thấy ánh mắt dị thường xung quanh, hắn mới nhớ đến gần đó còn có rất nhiều cư dân tân sinh đang quét dọn, cho nên đành gượng gạo thêm xưng vị.

"-- đại nhân, ừm, khụ, làm sao không rảnh tới Huyền Điện? Tôi không muốn tìm cậu lại cứ luôn tìm được, xui là đụng cậu ở đây, có thể tìm nơi có người nói chuyện không?"

Lời phía sau là hắn nhỏ giọng nói, bởi thế không sợ bị người khác nghe thấy nội dung kỳ quái như vậy. Lạc Thị lúc nhìn thấy hắn thì ngẩn ra, sau đó cũng phán đoán đây không phải địa điểm tốt để nói chuyện, liền gật đầu, tỏ ý hắn đi theo.

Cho dù đang trong lao động, nhưng Phạm Thống là đi theo phía sau Lạc Thị, giám công tự nhiên cũng không dám có ý kiến gì, về phần có tìm cớ trừ tiền hắn hay không, đó thì lại là chuyện khác.

Sau khi Lạc Thị mang hắn đến một miếng đất trống phía sau Huyền Điện, liền dừng lại, sau đó bình đạm lên tiếng hỏi.

"Cậu tìm ta có chuyện sao? Phạm Thống."

"Đương nhiên không có! Tôi đã tìm cậu hai ngày rồi. Cậu không có làm lại một cái máy thông tin phù chú sao?"

Nghe thấy vấn đề này, Lạc Thị lắc đầu.

"Không có tâm tình xử lý những chuyện đó, qua một thời gian cần dùng rồi tính sau."

Không có tâm tình...? Chết rồi sống lại cho nên ghét thế giới sao? Không phải chứ?

"Tôi rất lo cho cậu, suýt nữa tưởng cậu thật sự chết rồi, may mà về sau không được sống lại, cứ nhận được tin tức của cậu hoài, hại tôi đều biết cậu ra sao rồi, lúc đó cậu biến mất khỏi doanh địa, chúng tôi cũng đã tìm cậu một hồi..."

Một chuỗi nói ngược này khiến Lạc Thị nghe xong có chút đau đầu, nhưng cậu miễn cưỡng vẫn là nghe hiểu, vẻ mặt cũng bởi thế dịu đi một chút.

"Cảm ơn, ta không sao nữa, không có nói với cậu một tiếng, để cậu lo lắng không yên, là ta suy nghĩ không chu toàn."

... Làm sao thẳng thắn như vậy? Cậu là Lạc Thị sao? Vào lúc này, cậu chẳng phải nên nói chuyện lắp bắp sau đó nói cũng đâu có chuyện gì toàn lo lắng vớ vẩn gì gì đó sao... cậu nói cảm ơn trực tiếp như vậy, khiến tôi có chút ngạc nhiên đó?

"Vậy... cậu không biết chuyện của Nguyệt Thoái sao?"

Phạm Thống cảm thấy, chuyện người ta bị bắt sang Tây Phương Thành, chỉ sợ sẽ không có hồi ức gì vui vẻ, hỏi xong có khả năng là đang sát muối vào vết thương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết còn có thể quan tâm cái gì, dứt khoát vào thẳng vấn đề chính.

"Ta biết."

Hắn vừa hỏi cái vấn đề này, thần sắc của Lạc Thị liền lạnh xuống, nhìn thái độ này của Lạc Thị, Phạm Thống cũng đại khái biết tình huống không ổn rồi.

"Chúng tôi rất phớt lờ cậu ấy, không biết tình hình cậu ấy ở Thần Vương Điện thế nào, cho nên đang nghĩ có thể nghe ngóng từ cậu hay không..."

Sau khi hắn đề xuất yêu cầu, Lạc Thị thì dùng ngữ khí sắc nhọn hỏi ngược lại hắn.

"Cậu không biết cậu ta là thiếu đế Lạc Nguyệt sao? Biết chuyện này, cậu chẳng lẽ không có bất cứ suy nghĩ nào?"

Phạm Thống đầu tiên là chớp mắt sau đó não mới bắt đầu vận chuyển.

A... thật gay go, Lạc Thị trước đó chỉ cần vừa nhắc đến Lạc Nguyệt đã thống hận ra mặt, tình thù quốc gia vẫn là chiếm thượng phong sao? Thật có nghiêm trọng như vậy à? Lần này làm sao mới tốt?

"Cậu ấy là kẻ địch của chúng ta mà, chẳng lẽ bởi vì thân phận của cậu ấy mà không cần xem xét cái gì đã trực tiếp coi cậu ấy là bạn sao?"

Sau khi đảo lộn như vậy nghe thật kỳ quái... liệu có càng chọc giận Lạc Thị không?

"Ta làm sao có thể làm bạn với hoàng đế của Lạc Nguyệt!"

Lời Lạc Thị thốt ra dưới tâm tình kích động vô cùng trực tiếp và cũng vô cùng tổn thương người khác. Mặc dù nghe thấy lời này không phải người đương sự, nhưng cũng đủ khiến Phạm Thống ngạc nhiên.

Mà Lạc Thị sau khi nói xong mới tỏ ra cảm thấy mình đã nói sai, nhưng cậu không có thu lại lời đã nói, chỉ lấy biểu tình hận hận duy trì trầm mặc.

Lời bật thốt ra, thường là lời thật lòng đi?

Phạm Thống coi như là biết Lạc Thị nghĩ thế nào rồi, không thể nói là tức giận, chỉ cảm thấy có chút thất vọng.

Hắn vốn cho rằng Lạc Thị có đủ lý tính một chút, đừng quá cực đoan, nhưng chuyện không như ý muốn, khiến người không biết làm sao.

Loại vấn đề trên chính trị và chiến tranh mang đến này, thực sự không phải nói hai ba câu là có thể hòa giải, hắn cũng không biết nên khuyên cậu thế nào, tóm lại, chuyện nhờ Lạc Thị hiệp trợ xem ra là không khả thi rồi.

"Nếu như cậu cho rằng như vậy, tôi cũng không thể nghe cái gì, nhưng ít nhất nói cho tôi tình trạng của Nguyệt Thoái bây giờ thế nào nhé? Cậu ấy bị thả trong lao hay là giam lỏng bên ngoài cung? Ngay cả cái này cũng không thể nghe sao?"

"Ta không biết! Ta không muốn quản chuyện này!"

Đáp trả của Lạc Thị cho thấy cậu căn bản không muốn đụng chạm vào vấn đề này, Phạm Thống rốt cuộc nhịn không được nói một câu.

"Cậu... ngay cả đi xem cậu ấy cũng không có sao? Cậu nếu như muốn gặp cậu ấy, hẳn là gặp không được đi?"

"Ta đã đi gặp cậu ta một lần, xác định chuyện này. Chỉ thế mà thôi."

Ngữ khí của Lạc Thị đã rất căng rồi, giống như muốn sớm kết thúc đàm thoại.

"Được rồi, vậy thì thôi, tôi không nên hỏi cậu. Đã quấy rầy cậu rồi, tôi không về đi công tác."

Phạm Thống nói xong mấy câu đó, lập tức xoay người trở về Huyền Điện, cho đến khi hắn rời khỏi mảnh đất trống này cũng phải mất một lúc, nhưng Lạc Thị đều không có gọi hắn lại.

Tôi cũng đã cố ý đi chậm rồi, cậu vẫn không gọi tôi lại! Làm sao lại sĩ diện như thế hả! Không thấy tôi không vui sao! Chẳng lẽ cậu ngay cả bạn bè khác cũng không cần nữa?

Sau khi trở về Huyền Điện, Phạm Thống vẫn còn mang tâm tình nửa ấm ức nửa buồn bực, không biết nên xem xét chuyện này thế nào.

Tôi cũng muốn nói tôi hiểu loại cảm giác này, nhưng tôi lại chính là không hiểu! Chuyện chưa từng trải qua, muốn tôi hiểu loại cảm giác đó thực sự quá khó! Một nơi mới ở chưa được một năm, đã muốn tôi đầy lòng yêu nước căm ghét người nước địch, cũng khó quá rồi! Tôi chính là không thể đồng cảm!

Muốn nói có thể lý giải hay không... Có khả năng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đi, nhưng tôi tương đối hi vọng Lạc Thị tỏ vẻ khó xử mà giải thích với tôi lập trường của vương tử rất khó, không thể giúp chúng tôi cái gì, mà không phải bài xích Nguyệt Thoái từ đáy lòng như vậy, làm sao lại thế đây...

Cũng bởi vì thái độ của Lạc Thị, chuyện bọn họ muốn mật mưu cướp ngục Phạm Thống cũng không nhắc tới. Cảm giác nói xong có khi lại sinh chuyện, lỡ đến lúc đó bị Lạc Thị bán đứng, đó nhất định rất không dễ chịu, còn không bằng ngay từ đầy đừng cho cậu cái cơ hội này thì hơn.

Công việc tu thiện Huyền Điện kết thúc vào buổi trưa, sau đó Phạm Thống tự nhiên là mau chóng trở về túc xá, lợi dụng bút viết để nói với Chu Sa chuyện này.

"Thế à, chỉ sợ đi từ Lạc Thị đại nhân là không thông rồi, vậy thì, chúng ta tìm Bích Nhu tới thảo luận bước tiếp theo đi."

Chu Sa cũng không có bởi thế hoảng hốt, chỉ nhàn nhạt nói như vậy, sau đó một tay bốc con Tiêu Ba đang ngủ ngon lành trên bàn lên.

"Cô ta lần trước nói cái này dùng làm sao?"

"Hơ..."

Phạm Thống nhìn chằm chằm vào con chim đang bị hoảng sợ, nỗ lực hồi ức.

"Hình như là... nhét tờ giấy đã viết sẵn vào trong bụng nó, rồi ném nó ra khỏi cửa sổ là được rồi."

Trời ơi, là miệng cơ, làm sao lại là bụng, tôi lấy giấy bút một lát, cậu chờ đó...

"À? Bụng sao?"

Chu Sa nghe xong, lập tức nhấc chủy thủ của mình lên, chuẩn bị khai đao mổ bụng của Tiêu Ba.

Không! Không phải đâu! Cậu đừng phản ứng nhanh như thế! Chuyện không hợp thường lý này cậu tốt xấu gì cũng phải nghi vấn một chút chứ! Làm sao tin nhanh như vậy? Kỳ thực cậu trong tiềm thức muốn làm như vậy từ rất lâu rồi?

"Cái gì chứ, thì ra là miệng, thật là chán."

Sau khi nhìn rõ tờ giấy Phạm Thống vội vàng mang đến, Chu Sa lẩm bẩm một câu, lúc này mới bỏ qua cho con chim đang kêu rất thảm thiết.

Sau khi để cho Tiêu Ba cắn mảnh giấy, Chu Sa quăng nó ra ngoài cửa sổ, lực đạo có hơi bạo lực, chẳng qua con chim này dù sao cũng là ma thú bắt được từ khu một Hư Không, Phạm Thống cảm thấy nó hẳn là vẫn có thể an toàn đến được chỗ Bích Nhu.

Quả nhiên không bao lâu sau, Bích Nhu đã lại mang Tiêu Ba đến gõ cửa sổ, trải qua mấy lần huấn luyện leo cửa sổ, động tác leo cửa sổ đi vào lần này của cô lưu loát hơn nhiều.

"Thế nào? Có tin tức gì mới sao?"

Vì sợ tờ giấy rơi xuống hoặc bị ngăn chặn, bọn họ chỉ ghi phía trên là "qua đây một chuyến", cho nên, Bích Nhu vừa qua đã hỏi vấn đề này đầu tiên.

"Lạc Thị đại nhân không chịu giúp, cho nên cô liên lạc Âm Thị đại nhân đi."

Chu Sa vừa nói như vậy, Bích Nhu tức thì lộ ra thần sắc khó xử.

"Ơ -- Thật sự cần sao?"

"Không thì thế nào? Ban đầu chẳng phải đã nói rồi? Không có biện pháp khác, cô chẳng lẽ không muốn cứu Nguyệt Thoái nữa sao?"

Thái độ của Chu Sa vẫn cường thế như thường, Phạm Thống thì lặng lẽ ở bên cạnh nhưng không lạc quan.

Mặc dù Âm Thị đại nhân là hi vọng cuối cùng, nhưng ngài ta cũng chưa chắc sẽ đáp ứng, đừng nói cứ như thể chỉ cần cầu là sẽ thành công...

"Được thôi, tôi hỏi thử xem..."

"Cô nên dùng mọi thủ đoạn dụ ngài ta đáp ứng., cho dù lừa ngài ta lần nữa cũng không sao."

Chu Sa! Cậu thật tà ác! Cậu như vậy có đúng không!

Mà lúc Bích Nhu lấy máy thông tin phù chú ra, thần tình có vẻ vẫn có chút cắn rứt lương tâm, chẳng qua cô cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đưa ra yêu liên lạc, cũng không bao lâu đã có hồi ứng.

"Tiểu Nhu? Em đang ở đâu? Ta rất lo cho em..."

Âm Thị vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, khiến Bích Nhu suýt nữa xúc động trào nước mắt. Rõ ràng biết thân phận của cô rồi, vẫn có thể nói chuyện như vậy với cô, muốn nói trong lòng cô không có cảm giác, nhất định là gạt người.

"Em rất ổn, không có chuyện gì, em... em có thể nghe ngóng tình huống của Englar từ anh không?"

"A, tiểu Nguyệt? Hình như bị nhốt ở địa lao Thần Vương Điện, chẳng qua ta cũng vẫn chưa đi xem thực tế."

"Vậy anh biết nữ vương định làm gì cậu ấy không?"

"Ta không biết nữa... cái này có lẽ phải hỏi Lăng Thị, Anh cô ấy vẫn không có vẻ có động tĩnh."

Bởi vì cảm giác Âm Thị không có địch ý gì, Bích Nhu sau khi vùng vẫy một hồi rốt cuộc nói thỉnh cầu ra khỏi miệng.

"Âm Thị... em rất sợ nữ vương sẽ gây bất lợi với cậu ấy, em muốn cứu cậu ấy ra, đừng để cậu ấy tiếp tục ở trong lao, nhưng người ở trong Thần Vương Điện, chuyện này thực sự quá khó, em có thể nhờ anh giúp không?"

Sau khi Bích Nhu nói ra thỉnh cầu, Phạm Thống đang nghe bên cạnh cũng giật nảy mình.

Này này, cô cứ như thế trực tiếp nói ra luôn rồi? Cũng không loanh quanh thăm dò ý của ngài ta à? Lỡ bể kèo thì làm sao? Tôi cảm thấy nếu ngài ta nói với cô 'xin lỗi ta cùng lắm sẽ không nói ra chuyện này' thì cũng rất có khả năng!

"A? Nhưng mà..."

Âm Thị hình như bị giật mình, muốn nói nhưng lại thôi, Bích Nhu thì cấp thiết nói tiếp.

"Em không biết cậu ấy sẽ bị đối đãi như thế nào, nhưng luôn cảm thấy rất không lạc quan, giúp bọn em được không? Cậu ấy không có địch ý đối với Đông Phương Thành, nghi thức chú nhập vương huyết cậu ấy cũng sẽ không phản đối, người bọn em có thể nhờ chỉ có anh thôi..."

Âm Thị như là không biết trả lời thế nào mà rơi vào trầm mặc, Bích Nhu vừa lại chờ một hồi, mới bổ sung một câu.

"Nếu như thật sự không được, cũng xin anh đừng nói ra hoặc ngăn cản bọn em được không? Bất luận thế nào em cũng phải đi cứu cậu ấy, đây là trách nhiệm của em."

"A, em muốn xông vào Thần Vương Điện cứu người? Nhưng đây không thể nào thành công, kết giới của địa lao em vào không được đâu, nếu cường hành đột phá thì Anh sẽ biết, đối đầu với Anh em sẽ không có phần thắng --"

"Nhưng em không thể bởi vì như vậy đã từ bỏ cậu ấy! Em đã không ở bên cạnh cậu ấy rất nhiều lần rồi, cho nên, ít nhất một lần này nhất định phải..."

Bích Nhu nói đến đây, cũng bởi vì tâm tình kích động mà không nói tiếp được.

Lại qua một hồi nữa, cô mới nghe thấy tiếng của Âm Thị.

"Ta có thể hiểu. Nếu như chỉ có cứu tiểu Nguyệt ra... ta ngẫm thử biện pháp vậy."

Giọng nói trầm ổn của Âm Thị, rất nhiều lúc luôn là khiến người an tâm một cách khó tin.

"Ta cũng không muốn nhìn Anh lại làm những chuyện khiến người khó chịu... Làm như vậy có lẽ là tốt. A, lúc ta nghĩ được biện pháp sẽ liên lạc với em sau, cũng dùng máy thông tin phù chú đi."

Sau khi hứa với cô sẽ trợ giúp, Âm Thị kết thúc cuộc gọi, về phần Bích Nhu vẫn còn ngây ngẩn nhìn máy thông tin phù chú, thoáng chốc vẫn không dám tin là thật.

"Lại thất bại rồi?"

Bọn họ chỉ nghe thấy lời Bích Nhu nói, cho nên Chu Sa mới phán định như vậy.

"Không, Âm Thị nói anh ấy chịu giúp chúng ta..."

Có lẽ là đáp án của Bích Nhu quá khiến người bất ngờ, Phạm Thống với Chu Sa đều trợn lớn mắt.

Làm sao lại có chuyển biến đột ngột như vậy? Chúng tôi có bỏ sót chuyện gì chăng? Tôi tưởng ngài ta cảm thấy cô rất phiền nên không ngó ngàng cô nữa, kết quả vậy mà là đồng ý? Đã xảy ra chuyện gì lúc chúng tôi không biết vậy! Quỷ dị quá đi!

"Không ngờ Âm Thị đại nhân dễ nói chuyện hơn tưởng tượng. Vậy ngài ta có nói muốn giúp thế nào không?"

Bích Nhu lắc đầu, chuyển đạt lại lời Âm Thị nói vừa rồi.

"Anh ấy hình như muốn suy nghĩ làm thế nào, anh ấy nói sẽ dùng máy thông tin phù chú liên lạc tôi sau."

Ặc? Đây liệu có phải là kế hoãn binh? Để chúng ta ngoan ngoãn chờ, kéo dài thời gian của chúng ta, rồi khi đến lúc thì sẽ không kịp cái gì nữa?

Tôi cũng biết Âm Thị đại nhân chịu giúp, tôi còn hoài nghi người ta như vậy, thật sự rất thiếu đạo đức, nhưng trên lý luận chúng tôi hẳn là lập trường đối địch, không thể không có lòng phòng người --

"Không có một cái kỳ hạn sao? Chờ đợi như vậy thực sự rất khiến người bất an."

Chu Sa cũng nhíu mày, hình như cảm thấy không thỏa đáng lắm.

"Chúng ta cứ chờ mấy ngày trước xem? Nếu như vẫn không có tin tức gì thì liên lạc Âm Thị hỏi thử sau."

Bích Nhu vẫn là khuynh hướng tin tưởng Âm Thị, mà Phạm Thống với Chu Sa suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể đồng ý kiến nghị của cô, dù sao có Âm Thị giúp đỡ, tỷ lệ có thể cứu người ra vẫn cao hơn bọn họ tự mình làm bừa nhiều, chỉ cần Âm Thị thật sự là thật lòng muốn giúp bọn họ.

"Vậy thì, tôi vẫn để Tiêu Ba ở lại đây, có chuyện gì vẫn là dùng nó liên lạc tôi đi."

Phạm Thống cảm thấy khi Bích Nhu làm ra quyết định này, thân thể nhỏ bé của con chim đáng thương kia dường như run lên một cái.

Nói đến, công việc duy nhất mà Chu Sa không có sai hắn làm chính là chăm sóc con chim này, có khả năng là ở trong túc xá nhàm chán, nuôi Tiêu Ba đã trở thành lạc thú của Chu Sa, bây giờ cậu thậm chí có thể khiến nó ăn hết thức ăn trong vòng ba phút, Phạm Thống cũng không biết có nên nói cậu rất có thiên phú tuần thú sư hay không.

Mà chuyện chờ Âm Thị liên lạc, bọn họ vừa chờ như thế, chính là chờ hết ba ngày.

◊◊◊◊

Âm Thị phiền não lẩn quẩn hết ba mươi phút trước lối vào địa lao, nhưng hàng lông mày nhíu chặt vẫn không có giãn ra.

Hắn cũng không phải thật sự rất muốn vào, chỉ là vì chuyện phiền não mà nghĩ tới nghĩ lùi, bất tri bất giác đã đi đến đây, sau đó liền bắt đầu đi tới đi lui, không biết mình nên đi đâu.

Về phần Lăng Thị khi đến đây nhìn thấy hắn, không khỏi nghi hoặc.

"Âm, ngươi ở đây làm gì?"

Bởi vì quá tập trung vào phiền não trong lòng, Âm Thị không phát hiện có người tới gần, cho nên khi nghe thấy tiếng của Lăng Thị, hắn còn giật nảy mình một cái.

"A! Lăng Thị, ngươi dọa người à! Đột nhiên hiện ra làm gì?"

"Cái gì mà đột nhiên hiện ra... Ta thế nhưng là đi tới một cách rất bình thường. Ngươi ở đây làm gì? Ngươi muốn thăm ngục sao?"

"Ta --"

Phiền não của Âm Thị mặc dù có liên quan với cái người trong lao, nhưng hắn hiện tại kỳ thực không có bao nhiêu ý định thăm ngục, tức thì cảm thấy thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải.

"Lăng Thị, Anh bắt tiểu Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chi là nhốt cho vui sao? Nhiều ngày như vậy làm sao đều không có tin tức gì hết?"

Kết quả hắn quyết định đánh trống lảng, Lăng Thị trái lại cũng không có sinh nghi, rất tự nhiên mà trả lời.

"Ai nói? Ta bây giờ chính là muốn mang cậu ta đi gặp Anh, đây là mệnh lệnh của Anh."

Nói xong, hắn cũng nhìn Âm Thị, căn dặn một câu.

"Ngươi cũng đừng gọi tiểu Nguyệt tiểu Nguyệt nữa, đó chỉ là cái tên giả, tên của cậu ta là Englar, cái tên này ngươi sớm đã nhớ rồi, muốn gọi hẳn là không thành vấn đề đi?"

Nghe Lăng Thị nói như vậy, Âm Thị đờ đẫn mấy giây, sau đó liền thoáng bối rối mà lắc đầu.

"A, tên chỉ là dùng để xưng hô, nào có thật giả, giống như tiểu Nhu cũng vẫn là tiểu Nhu..."

Bởi vì Âm Thị nhắc đến Bích Nhu, thần tình của Lăng Thị tức thì trở nên không vui.

"Hiện giờ trò lừa đã bị vạch trần, ngươi vẫn chưa tỉnh táo sao? Tiểu Nhu? Từ đầu đến đuôi, cô ta rốt cuộc coi ngươi là gì?"

"Hửm? Cái gì mà coi là cái gì? Ngươi nói chuyện có thể đơn giản một chút không?"

"Ngươi chẳng lẽ không có một chút cảm giác bị lừa nào sao? Sau khi biết cô ta là Aifrol, ngươi vẫn cảm thấy chuyện cô ta ẩn giấu thân phận với ngươi không có bất cứ vấn đề nào?"

Lăng Thị hình như nổi giận, Âm Thị thì vẫn không hiểu hắn vì sao mà tức giận.

"Mặc dù có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy trong lòng phức tạp, nhưng... lúc mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ, cô ấy cũng không phải vì thăm dò tình báo gì mà tới, ngươi vì sao phải không vui?"

"Ta vì sao phải không vui?"

Lăng Thị cười lạnh một tiếng, dường như cảm thấy vấn đề này rất trào phúng.

"Chúng ta không cần thảo luận vấn đề này. Nếu không muốn thăm ngục thì tránh ra, ta phải vào trong dẫn người rồi."

"A, vì sao không cần thảo luận? Nếu như không thảo luận thì sẽ không hiểu, vậy ngươi chẳng phải sẽ cứ mãi không vui..."

Âm Thị vẫn tỏ ra nghi hoặc, mà Lăng Thị đã mất đi kiên nhẫn để giải thích.

"Ta nghĩ đây cũng không quan trọng, nếu Bích Nhu là Aifrol cũng không sao."

Đầu óc đơn thuần của hắn hiển nhiên khó có thể liên kết hai đề tài này với nhau, mà Lăng Thị không chờ hắn nói tiếp, đã trực tiếp lấy ra thị phù ngọc bội thông qua kết giới rồi đi vào địa lao.

Tự dưng cãi nhau với anh em tốt, Âm Thị cảm thấy tâm tình có chút buồn bực, nhưng cũng không thể làm sao.

Nhớ tới thỉnh cầu của Bích Nhu và lời hứa của mình, hắn cảm thấy trước khi làm xong sự tình vẫn là đừng có quá nhiều tiếp xúc với Lăng Thị thì tốt hơn, tránh cho hắn mẫn cảm nhìn ra điều gì.

"Anh rốt cuộc muốn làm thế nào với tiểu Nguyệt đây?"

Nghĩ đến Tịch Anh ngay cả muốn gặp Nguyệt Thoái cũng không nói cho hắn biết, hoàn toàn bài trừ hắn ra ngoài chính vụ, trong lòng hắn vẫn có chút buồn.

Giống như người có thể tín nhiệm chỉ có Lăng Thị với Vi Thị vậy. Là bởi vì hắn không đáng tin cậy sao?

Âm Thị vừa lại trú chân ở lối vào địa lao một hồi, không lâu sau, Lăng Thị đã mang theo Nguyệt Thoái đi ra, mấy tên ngục tốt đi theo bên cạnh, giải người đi ở phía sau Lăng Thị, dưới tình huống lấy kết giới phong ấn lực lượng của Nguyệt Thoái rồi lại dùng xiềng xích hạn chế hành động của cậu, còn có Lăng Thị trông coi, hẳn là rất an toàn.

Mặc dù nhìn thấy Âm Thị vẫn ở nguyên tại chỗ, nhưng Lăng Thị lần này không có lên tiếng bắt chuyện với hắn nữa, đây khiến Âm Thị cảm thấy giống như bị cố ý phớt lờ.

Sau khi nén lại cảm giác không thoải mái đó, hắn cũng nhìn Nguyệt Thoái một cái.

Nguyệt Thoái lặng lẽ đi theo bọn họ, ánh mắt của cậu xem ra hết sức trống rỗng, cả người thoạt nhìn không có một chút tinh thần nào, mặc dù dáng vẻ không thể nói là chật vật, nhưng cũng khiến người liếc mắt đã có thể nhìn ra cậu xảy ra vài vấn đề.

Âm Thị nghĩ đến sự lãnh khốc tăng dần theo thời gian của Tịch Anh, nghĩ đến Nguyệt Thoái không chút do dự cứu Lạc Thị, đồng thời cũng nghĩ rất nhiều rất nhiều những chuyện từ rất lâu trước kia.

Có lẽ là bởi vì bất đắc dĩ, hắn không thể không thở dài.

"Âm Thị đại nhân rốt cuộc đã liên lạc rồi sao?"

Hôm nay Bích Nhu vừa tới, đã nói cho bọn họ biết cái tin tức này, cũng khiến bọn họ phấn chấn tinh thần, vội vàng dò hỏi tường tận.

"Englar hình như bị nữ vương gọi đi gặp một lần, nhưng lại bị giải về trong lao rồi, lúc gặp mặt Âm Thị không ở đó, cho nên không rõ chi tiết... Nghe nói hỏi cái gì cũng không phản ứng, không biết làm sao nữa..."

Lúc Bích Nhu chuyển thuật, tỏ ra hết sức lo âu, nghe thấy tình trạng của Nguyệt Thoái không tốt, Phạm Thống với Chu Sa cũng đều lo lắng.

"Ngài ta có nói giúp thế nào không? Chúng ta lúc nào có thể hành động?"

Cho dù không tới mấy ngày, đối với bọn họ mà nói lại là một ngày như một năm, cho nên bọn họ rất quan tâm đến thời gian hành động.

"Âm Thị vẫn chưa có nói, hình như vẫn còn đang suy nghĩ cái gì... A."

Bích Nhu đang nói dở chừng, liền cầm lấy máy thông tin phù chú đột nhiên xuất hiện yêu cầu liên lạc, vừa vặn là Âm Thị.

"Âm Thị, thế nào, có quyết định rồi sao?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Phạm Thống với Chu Sa tự nhiên là an tĩnh chờ ở bên cạnh.

"A, ta nghĩ, ngày mai đi. Vào tối mai, mọi người hãy đến cửa bên hông Thần Vương Điện chờ ta, ta mang mọi người vào."

Bởi vì thời gian có chút ngoài dự liệu của Bích Nhu, cho nên cô thoảng ngẩn ra.

"Nhanh như thế?"

"Ừ, vẫn là đừng kéo dài nữa đi, ta nghĩ chắc là không có vấn đề, chẳng qua, ta chỉ có thể mang mọi người vào, giúp mọi người mang người ra, sau khi rời khỏi Thần Vương Điện, mọi người phải tự nghĩ biện pháp rồi."

"Bọn em... Không cần chuẩn bị gì hết sao? Chỉ cần đi qua là được rồi?"

"A, ta cũng không biết, muốn chuẩn bị cái gì mọi người chắc phải tự mình ngẫm nghĩ đi, chẳng qua, sau khi mang người ra, có khả năng sẽ rất nhanh chóng bị phát hiện, tốt nhất là rời khỏi càng nhanh càng tốt."

Đối với việc cướp ngục cần chuẩn bị những gì, Âm Thị cũng không có mấy khái niệm, chẳng qua nếu đã có Âm Thị đi cùng, bọn họ hẳn là đi trộm người ra mà thôi, quá trình đại khái sẽ tương đối hòa bình.

"Được, vậy thì nhờ anh rồi..."

Tiếp đến Bích Nhu vừa lại hẹn thời gian cụ thể với Âm Thị, sau khi xác định mọi thứ, liền kết thúc cuộc gọi.

"Âm Thị bảo chúng ta tối ngày mai đến cửa bên hông Thần Vương Điện, anh ấy sẽ mang chúng ta vào cứu người."

"Ủa? Chậm vậy!"

Phản ứng của Phạm Thống giống với Bích Nhu, nhưng lại nói ngược, cho nên bị hai đồng bạn trừng mắt.

"Cậu muốn nhanh bao nhiêu? Ngay bây giờ chắc?"

Chu Sa trào phúng hắn một câu, còn thuận tiện bổ sung một chút.

"Nguyệt Thoái nếu là biết cậu nôn nóng muốn gặp cậu ấy như vậy, nhất định rất vui."

Phạm Thống ớn lạnh đối với nụ cười lạnh bên môi cậu.

Tôi làm sao cảm thấy lời này tràn ngập ghen ghét? Tôi chỉ chẳng qua là nói ngược, có cần phải thế không?

"Chúng ta ngày mai theo Âm Thị đi vào cứu người, ra ngoài đại khái là phải rời khỏi Đông Phương Thành rồi, tốt nhất là rời khỏi trước khi bọn họ vẫn chưa phát hiện, thế này an toàn hơn."

"Vậy thì chúng ta cứ thu thập những thứ cần mang trước đi."

Chu Sa sau khi nghe xong ý kiến của Bích Nhu rồi gật đầu, nói tiếp như vậy.

"Trên người mang hành lý đi vào rất kỳ quái, cũng có chút thu hút chú ý, đồ thu xong cứ để ở túc xá, lúc sắp đi thì nhanh chóng trở về một chuyến để lấy vậy."

Ồ -- Ngày mai chính là ngày lên đường đi xa -- không phải như vậy đi? Vậy, tôi có cái vấn đề, trước tiên không nói một nhóm người xách bao lớn bao nhỏ đến Thần Vương Điện có kỳ quái lắm không, tôi cảm thấy chỉ là một đám người được Âm Thị đại nhân dẫn vào Thần Vương Điện, đã rất kỳ quái rồi?

Âm Thị đại nhân ngài vì sao không dứt khoát tự mình mang Nguyệt Thoái ra, chúng tôi chờ ở cửa là được? Ngài chỉ là đơn thuần không nghĩ đến sao? Chắc không phải là muốn lừa chúng tôi đi vào làm cái gì chứ?

"Chỗ tôi không có cái gì cần mang cả, mang theo Tiêu Ba là được rồi, các cậu cần thu thập cái gì thì tự mình xem đi."

Lúc Bích Nhu nói như vậy, ánh mắt Phạm Thống nhìn cô tràn ngập hoài nghi.

Cô... trong những ngày sống ở Đông Phương Thành, rõ ràng ra phố mua sắm rất nhiều lần, chất một đống về túc xá không phải sao? Tôi vốn đã rất hoài nghi những thứ đó cô để ở đâu, bây giờ thái độ không cần mang đi gì cả này của cô, lại càng khiến tôi không hiểu cô mua để làm gì!

Ngay cả vật kỷ niệm Âm Thị đại nhân tặng cô cũng không có sao? Hay là ngài ta toàn tặng mấy thứ vớ vẩn? Cô chỉ ưng ý con Tiêu Ba này?

"Âm Thị đại nhân còn có căn dặn chuyện gì cần chú ý không?"

Sau khi Chu Sa hỏi vấn đề này, Bích Nhu lập tức lắc đầu.

"Không có, chỉ nói bảo chúng ta qua ở thời gian này vậy thôi."

Điều kiện đơn thuần như vậy, khiến Phạm Thống không khỏi lại suy nghĩ lung tung.

Cô xác định Âm Thị đại nhân thật sự muốn giúp chúng ta? Cô thật sự xác định đây không phải một cái bẫy sao? Có khi ngài ta đã lập sẵn cái bẫy chuẩn bị hốt trọn chúng ta?

Ngài ta có nói với cô "bất luận xảy ra chuyện gì vẫn là phải tin tưởng ta thích em" mấy lời như vậy không? Nếu như có vậy chúng ta đừng đi nữa! Khả năng là cái bẫy chắc phải tới tám mươi phần trăm!

Mà Phạm Thống nghĩ thì nghĩ, nhưng trước sau không có nói những lời này ra.

Cho dù nghi thần nghi quỷ sợ trúng kế, hắn vẫn không tìm được bất cứ lý do nào ngăn cản mình đánh cuộc xem có thể cứu được Nguyệt Thoái hay không.

"Hi vọng ngày mai mọi thứ đều có thể thuận lợi."

Bích Nhu khẽ cầu mong một câu như vậy, sau đó liền nhìn hướng Phạm Thống với Chu Sa, kiên định nói.

"Chúng ta nhất định phải thành công!"

"Nhất định phải thành công."

Chu Sa gật đầu, nói tiếp theo đó.

"Nhất định phải thất bại!"

Sau khi Phạm Thống nói ngược lần nữa, lập tức bị ly trà Chu Sa chọi ra trúng trán.

"Phạm Thống, vào lúc này cậu đừng nói chuyện nữa có được không!"

Mặc dù bị Chu Sa giở bạo lực, nhưng nói ra lời không may này, Phạm Thống cũng chỉ đành lặng lẽ chấp nhận.

Tôi vẫn cảm thấy rất bất an -- trong thời gian chiến tranh thả vua phe địch đi, Âm Thị đại nhân là người thiếu đầu óc như vậy sao?

Bất luận thế nào, vẫn là tạm thời tin tưởng vậy, ôi.

"Lộ tuyến chúng ta đi Lạc Nguyệt phải quy hoạch làm sao? Chúng ta muốn qua thế nào?"

Vấn đề này đương nhiên là hỏi Bích Nhu, chỉ có cô rõ chuyện ở Tây Phương Thành hơn, lộ tuyến chạy trốn cũng là phải quy hoạch.

"Tôi nghĩ, ngày mai trước khi đến chỗ hẹn, đầu tiên ra ngoài thành làm một cái ma pháp trận truyền tống, đến lúc đó mang người qua là có thể trực tiếp khởi động, có điều để tránh khả nghi, chúng ta sẽ di động đến phụ cận Tây Phương Thành, quan sát tình huống một chút rồi vào thành sau."

Phương pháp Bích Nhu đề ra bọn họ đều không phản đối, ma pháp trận truyền tống nghe lên rất an toàn, lấy thực lực hai đường chỉ vàng của cô, muốn truyền tống bốn người một chim, đại khái cũng không phải chuyện khó.

"Ôi, sau khi rời khỏi Đông Phương Thành, có khi sẽ rất khó thấy lại Âm Thị, thật không nỡ."

Bích Nhu than thở một tiếng, tiếng cảm thán này tự nhiên là không thể được hai đồng bạn đồng cảm.

Nếu như có thể không còn gặp lại Âm Thị đại nhân, là đại biểu xa rời tai nạn, tôi cảm thấy cũng rất không tệ mà. Hơn nữa cô căn bản chỉ là không nỡ bỏ khuôn mặt của ngài ta đi? Nếu thế giới này có máy ảnh, chụp một tấm làm lưu niệm là được rồi, còn có thể cất giữ bên mình tốt biết bao.

"Đàn ông bên Lạc Nguyệt chẳng lẽ không có ai tốt sao? Như Âm Thị đại nhân đáng để cho cô khắc ghi trong lòng như vậy?"

Đúng rồi đúng rồi, Chu Sa cái người cậu thích là đàn ông bên Lạc Nguyệt, cho nên cậu bất bình cho đàn ông bên Lạc Nguyệt đúng không?

"Không có người nào đẹp trai hơn Âm Thị! Tất cả bọn họ đều không có đẹp bằng Âm Thị!"

Xem ra tiêu chuẩn đàn ông tốt hay không đối với Bích Nhu mà nói là tướng mạo.

"Nguyệt Thoái thì sao?"

Chu Sa lạnh lùng hỏi.

Hỏi tới hỏi lui cậu rõ ràng chính là đang so đo chuyện của Nguyệt Thoái, nói thẳng ngay từ đầu chẳng phải là được rồi...

"E-Englar cậu ấy... cậu ấy vẫn chưa lớn!"

Bị hỏi đến Nguyệt Thoái thế nào, Bích Nhu vẫn là có chút xấu hổ, tạm ngừng nửa ngày mới thốt ra một đáp án như vậy.

Cũng chính là nói Âm Thị đại nhân là đàn ông, Nguyệt Thoái vẫn chỉ là một cậu nhóc? Nói đi thì nói lại cô là Aifrol... Tuổi ngài năm nay bao nhiêu ạ? Cô căn bản đối với Âm Thị đại nhân cũng là trâu già gặm cỏ non đi?

"Không có ánh mắt."

Chu Sa cũng không nói nhiều với cô, trực tiếp bỏ lại bốn chữ này rồi quay đầu đi không ngó ngàng cô nữa.

Mặc dù tôi cũng cảm thấy Nguyệt Thoái có tiền đồ hơn Âm Thị đại nhân nhiều, nhưng mỗi người mỗi khác, bạn Chu Sa à cậu cũng không cần phải phủ định toàn diện thẩm mỹ quan của người khác chứ...

◊◊◊◊

Sau khi thông báo cho Bích Nhu thời gian cứu người, Âm Thị ngồi trong phòng mình đã ngẩn ra rất lâu.

Ngày mai là thời cơ tốt để trộm Nguyệt Thoái ra, bởi vì Lăng Thị phải đi ra ngoài làm việc, sẽ không ở trong Thần Vương Điện, Vi Thị phần lớn cũng là nhốt mình trong Vi Thị Các xử lý chính vụ đã chậm trễ khá lâu, bởi vậy, nguy cơ bị bắt gặp vừa lại không thể lập tức chế trụ đối phương sẽ ít đi một chút, nếu thật muốn nói, hắn cũng không hi vọng động thủ với bất cứ người nào.

Nhưng Tịch Anh ở trong cung, biện pháp tốt nhất là để nàng bởi vì sử dụng vương huyết mà yếu ớt, ở lại trong phòng nghỉ ngơi, như vậy sẽ tránh được cơ hội xung đột chính diện, đồng thời cũng giảm đi tỉ lệ thất bại.

Nhưng, phải làm sao khiến nàng sử dụng vương huyết đây?

Trong lòng Âm Thị thật sự từng nghiêm túc nghĩ đến "A, có cần thừa dịp này giết chết Vi Thị cho rồi", nhưng mà hắn thực sự không chắc Tịch Anh liệu có dùng vương huyết cứu Vi Thị hay không.

Dù sao Lạc Thị nàng cũng đã không cứu rồi, tính quan trọng của Vi Thị có đủ để nàng sử dụng vương huyết hay không, Âm Thị không dám khẳng định.

Lỡ như không cứu, Vi Thị sẽ chết thật, đó thế nhưng không phải chuyện xin lỗi là xong, hơn nữa, hắn cũng không muốn thiếu nợ Vi Thị chút nào.

Nếu Lăng Thị bị thương, Tịch Anh sẽ không thể nào không dao động, chẳng qua lựa chọn này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Âm Thị. Muốn khống chế ở trong phạm vi thương nhẹ quá khó, nếu thật sự trọng thương Lăng Thị, loại chuyện này hắn căn bản làm không được, ngay cả tưởng tượng cũng không thể.

Hắn đúng là đã hứa sẽ giúp, nhưng dù thế nào, đây cũng không đủ cấu thành động cơ cho hắn động thủ với người anh em tốt của mình, bất luận làm sao hắn đều không muốn thương tổn Lăng Thị, cho nên...

Lựa chọn còn lại chỉ có --

Âm Thị rút ra kiếm gãy, nhắm chuẩn vào tay trái của mình.

Hắn biết, chỉ cần mình bị thương, Tịch Anh luôn luôn sẽ trị liệu cho hắn ngay từ giây phút đầu tiên.

Hắn vẫn luôn biết như vậy, cho nên cũng đã do dự lâu như thế, chỉ bởi vì đau đớn lương tâm.

Đây là đang lợi dụng sự quan tâm của Tịch Anh đối với hắn.

Lợi dụng quan tâm của nàng, sau đó làm ra hành vi bằng với phản bội nàng.

Hắn biết không nên làm như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy Nguyệt Thoái không nên tiếp tục ở lại đây.

Bởi vì hắn không biết người bị thù hận và ảo giác của quá khứ trói buộc như Tịch Anh sẽ làm ra chuyện gì. Bất luận là gì, đều sẽ không phải chuyện tốt.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn rốt cuộc để cho kiếm gãy phát ra quang huy màu vàng.

Sau đó chém xuống tay trái của mình một cách quả quyết.

◎ Lời bạt của Phạm Thống

Chính là ngày mai! Ngày mai là có thể nhìn thấy Nguyệt Thoái!

Đồng thời ngày mai cũng phải chào tạm biệt Đông Phương Thành, chính thức trở thành di dân phi pháp của Lạc Nguyệt! Xưng hô cũng phải thay đổi mới được, sau này phải dùng Dạ Chỉ, Tây Phương Thành, bằng không bị người ta phát hiện chúng tôi là cư dân Đông Phương Thành, vậy thì đại sự không ổn rồi.

Đương nhiên điều kiện là chúng tôi có thể bình an rời khỏi Đông Phương Thành. Cứu người ra thật sự có đơn giản như thế sao? Như vậy chúng tôi hình như cái gì cũng không cần làm, đều là Âm Thị đại nhân làm, liệu có hơi thảnh thơi quá mức không?

Cho nên... chúng tôi rốt cuộc đi vào làm gì? Nguyệt Thoái cũng không nặng đến cần mấy người cùng vác đi? Mục đích chúng tôi cùng nhau tiến vào Thần Vương Điện là cho có cảm giác tham dự sao?

Quên đi, tôi không thể yêu cầu cái đầu của Âm Thị đại nhân suy xét nhiều như thế, đừng truy cứu vấn đề mang tính hợp lý nữa.

Chỉ là không ngờ Nguyệt Thoái vào tù hai lần, lần trước còn có thể tìm kiếm thủ pháp chính đáng để được vô tội phóng thích, lần này thì phải cướp ngục thật rồi... Hơn nữa hai lần đều là Âm Thị đại nhân giúp, Lạc Thị, người làm bạn như cậu có thoải mái được không?

Nói đến Lạc Thị... Chúng tôi ngày mai sẽ đi rồi, có nên chào tạm biệt cậu ấy một cái không đây?

Nhưng chúng tôi vừa lại không thể để cậu ấy biết chuyện chúng tôi muốn làm... cứ như vậy không từ mà biệt? Cứ như vậy sao?

Vấn đề lập trường thực sự khiến người không biết phải làm thế nào, để tôi bốc quẻ đi! Thần linh ơi, cầu xin ngài! Tạm thời trả lại cho con năng lực bói toán một lát thôi! Trải qua nhiều kích thích trong mấy ngày liên tục như thế, tôi suýt nữa cũng sắp quên bản nghiệp của mình là gì rồi, nếu còn không xem lại sẽ muộn mất, thời gian là sát thủ đáng sợ nhất!

Ngày mai đi Thần Vương Điện... nếu gặp phải Lăng Thị đại nhân thì làm sao đây? Gặp phải Vi Thị đại nhân, Âm Thị đại nhân còn có thể xử lý ngài ta, gặp phải Lăng Thị đại nhân hẳn là không được rồi đi?

Còn nữa, lỡ như thật sự bất hạnh đụng độ nữ vương bệ hạ thì sao?

Âm Thị đại nhân có khả năng vì chúng tôi mà giơ đao kiếm vào nữ vương không? Tôi không tin Bích Nhu có mị lực lớn như thế có thể khiến ngài ta làm đến mức đó, tôi không tin!

Ôi... Không biết sau khi đến Tây Phương Thành, máy thông tin phù chú còn có thể dùng không?

Mặc dù phần lớn là không thể dùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy, nguyên lý của thứ này không giống với di động, không cần trạm phát sóng, biết đâu vẫn có khả năng vận hành bình thường, như vậy sau khi chúng tôi đến Tây Phương Thành liền có thể nói một tiếng xin lỗi với Lạc Thị, thuận tiện cũng báo tin bình an đi?

Cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào đây? Liệu có cho rằng tôi đang nói đùa? Huống hồ, nếu là lời do tôi nói, sợ rằng cũng sẽ biến thành "Chúng tôi đã rời khỏi Tây Phương Thành rồi, bây giờ đang ở Đông Phương Thành", nghĩ thôi đã có chút bất lực.

A, còn một điều. Từ nay trở đi thì không cần nhìn thấy Mễ Trọng nữa! Thật tốt quá! Yoho!

Chỉ cần rời khỏi Đông Phương Thành cuộc sống của tôi đã có thể thoát ly đen trắng trở nên đầy màu sắc -- từ lúc nào biến thành như vậy? Tôi thật là tệ khi suy nghĩ như thế, chúng tôi không phải là bức bất đắc dĩ mới phải rời khỏi sao?

Đời người ấy à, luôn tràn ngập những điều bất ngờ, hơn nữa tai nạn bất ngờ nhiều hơn niềm vui bất ngờ. Gào thét đòi đổi vận cũng vô dụng, cho nên tôi vẫn là vui vẻ chấp nhận sự thực rằng mình bị Đông Phương Thành truy nã đi, cuộc sống kích thích như vậy, lão bách tính bình thường nào có được chứ!

... Mặc dù nếu như có thể, tôi cũng không muốn có đâu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top