Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 - 4: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như đây là thật, ta đánh với Âm Thị một trăm lần thì nên thắng cả trăm lần mới đúng, nhưng trên thực tế lại không có chuyện này." -- Lăng Thị

"Nếu như đây là thật, tên Mễ Trọng kia chắc có thể đánh thắng rất nhiều người đi?" -- Chu Sa

"Thôi, thôi xong, vậy có khả năng không cần đánh đã trực tiếp thua rồi..." -- Nguyệt Thoái

"Rốt cuộc là ai không hiểu ai hơn?" -- Narsi

Sau khi đón người vào phủ, Bích Nhu trực tiếp mang bọn họ vào thính phòng phía trong, sau khi để cho tất cả người hầu lùi xuống, cô lập tức lấy mặt nạ ra cho thoáng.

"Phù, mệt quá, cứ dùng cái thân phận này xuất hiện là như vậy, cảm giác thật gò bó."

Ở đây đã không còn người ngoài, bọn họ muốn hỏi cái gì tự nhiên cũng có thể hỏi.

"Bích Nhu, cô là Tam Giác kiếm vệ?"

May mà còn chưa tam giác long (khủng long ba sừng), cái miệng khó quản này đúng là... Nguyền rủa vậy mà còn biết toản thạch là hình con rô của bài Poker? Tôi còn tưởng nói ngược của toản thạch là bùn hay gì đó cơ. (Toản thạch = kim cương)

"Là toản thạch -- không, không đúng, cậu lại đang nói ngược, thật là, suýt nữa bị lừa."

Bị lừa thì có làm sao? Chẳng qua là đính chính thêm một lần mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu nước miếng đi?

"Vô trách nhiệm như thế vậy mà vẫn có thể ở địa vị cao, cô là dựa vào quan hệ để có được chức vị đi?"

Chu Sa vừa mở miệng đã chẳng nể mặt chút nào, Bích Nhu không khỏi nóng mặt.

"Tôi ít nhất có thực lực của ma pháp kiếm vệ, mới, mới không phải dựa vào quan hệ có được, tôi tốt xấu gì cũng có tham gia thi tuyển chọn, cho nên đám người trong cung không biết tôi là Aifrol, điều này các cậu có thể yên tâm."

Đối với chức vụ của Bích Nhu, Phạm Thống đã không muốn phát biểu bất cứ cảm tưởng nào nữa, lúc này mà còn bỏ đá xuống giếng có khi sẽ khiến đối phương thẹn quá thành giận, nói tốt gì lại có khả năng biến thành lời khó nghe, giữ im lặng mới là cách giữ mình.

"Ở nhà tôi thì có thể an tâm, người hầu không nhiều, đều là người của mình không cần sợ bọn họ sẽ cáo mật."

Đều là người của mình... Vậy cô vì sao bảo bọn họ ra ngoài?

Logic này có chút mâu thuẫn, a, được thôi, tôi thà coi như cô cảm thấy ít người thì thoải mái hơn vậy.

"Dọc đường các cậu tới đây vẫn thuận lợi chứ? Làm sao lại đụng độ Yameidie ở cửa, còn hại tôi căng thẳng."

Mọi người vừa ngồi xuống, Bích Nhu liền vội vàng xác nhận sau khi chia tay đã xảy ra chuyện gì, sau khi Chu Sa nói sơ qua xong, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc.

"Xem ra vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, nếu bị để ý thì phiền rồi, gã đó rất ủng hộ hoàng đế, nhưng lại không phân biệt thật giả, thực sự rất gay go."

Trong bốn người ở đây, người tương đối hiểu biết Yameidie có khả năng chỉ có Bích Nhu thôi, còn hoàng đế chân không ra khỏi cửa như Nguyệt Thoái, trước kia thậm chí còn chưa từng gặp ma pháp kiếm vệ.

"Phạm Thống, cậu bây giờ có thể giải thích chuyện cậu đọc hiểu chữ Tây Phương Thành chưa?"

Bạn Chu Sa à, cô thật đúng là truy cùng đuổi tận, cảm tạ cô liên tục nhắc nhở, tôi muốn quên cũng chẳng được.

Bởi vì phải giải thích, Phạm Thống bèn xin Bích Nhu giấy và bút. Tây Phương Thành đương nhiên không có bút lông, nhưng dùng bút cứng chấm mực ghi chữ, Phạm Thống trái lại cũng không phải không thiện trường, sau khi tốn cả một trang giấy, hắn cuối cùng cũng kể lại đại khái sự tình, sau đó đưa cho mọi người truyền nhau đọc.

"Phạm Thống, cậu là cố ý chỉ ghi cho Bích Nhu xem mới dùng chữ của Tây Phương Thành sao?"

Chu Sa cầm lấy nhìn, lập tức lạnh mặt nhìn hắn. Cô với Nguyệt Thoái đều không hiểu chữ của Tây Phương Thành, dùng chữ của Tây Phương Thành thuyết minh, đích xác chỉ có Bích Nhu xem hiểu.

A! Chết rồi! Nhất định là bị Huy Thị ám! Thật là, Huy Thị rõ ràng ở Đông Phương Thành lâu năm hơn, vì sao muốn hại tôi vô thức viết bằng chữ Tây Phương Thành chứ!

"Bên trong có bí mật gì không thể cho chúng tôi xem sao?"

Nguyệt Thoái cũng cảm thấy mình giống như bị gạt ra ngoài, dù sao, cậu vừa mới nói mình xem không hiểu chữ Tây Phương Thành chưa được bao lâu.

Không phải! Không phải đâu! Đừng hiểu lầm!

Phạm Thống bức bất đắc dĩ, đành phải ở trong lúc Bích Nhu đang đọc tờ giấy kia, lại rút thêm một tờ khác, dùng chữ Đông Phương Thành thuyết minh ngọn nguồn.

Chẳng qua, hắn vừa ghi xong, Bích Nhu cũng xem xong rồi, thế là hắn đành đưa tờ giấy kia ra lần nữa, sau đó an tĩnh chờ Bích Nhu thuyết minh tình huống với bọn họ.

"Huy Thị... cậu đã gặp Huy Thị? Cho nên, hắn thật sự chết rồi?"

Giọng điệu của Nguyệt Thoái cho thấy cậu hình như không quá hi vọng đây là thật, Phạm Thống thì bất đắc dĩ gật đầu.

"Tôi chẳng phải chưa ghi sao, chính là như vậy."

Con người rất kỳ quái, cứ thích đề xuất nghi vấn đối với chuyện đã được ghi ra, rõ ràng đã viết rất rõ, vẫn phải hỏi một lần nữa, nhận được chính miệng xác nhận mới tin, Phạm Thống cảm thấy như vậy còn rất mệt.

"Cậu có được năng lực với ký ức của Huy Thị, cho nên cậu bây giờ há chẳng phải có thực lực tua rua màu đen nhạt?"

Chu Sa tương đối chú ý phần này, cô không mấy hứng thú đối với Huy Thị.

"Chiếu theo lý thuyết hẳn đúng là như vậy."

"Thật không? Phạm Thống, chúng ta tìm chỗ nào trống thử xem."

Vốn còn đang tập trung vào tung tích của Huy Thị, Nguyệt Thoái lúc này lập tức trở nên hưng phấn, nghĩ tới Huy Thị cũng không phải người cậu quen biết, cho nên ở trong lòng cậu hoàn toàn không sánh bằng chuyện liên quan tới Phạm Thống.

"Thử... thử xem? Cậu muốn làm gì, cậu muốn thử thế nào hả?"

Phạm Thống vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra thần tình hoảng sợ, chỉ cần nghĩ đến những ma thú bậc cao chết dưới tay Nguyệt Thoái, hắn đã cảm thấy đau dạ dày.

"Chỉ là xem chiêu thức mà thôi, tôi cũng có thể dạy cậu cách sử dụng kiếm thuật cụ thể với làm thế nào cải tiến, Bích Nhu, ở đây có chỗ nào trống để hoạt động không?"

"Có chứ, nhà tôi có phòng luyện tập, tôi mang các cậu qua nhé."

Bích Nhu đang muốn dẫn đường, Chu Sa lại có ý kiến khác.

"Tôi không có hứng thú gì đối với kiếm thuật của Phạm Thống, tôi muốn tắm rửa thay đồ, có quần áo sạch sẽ không."

"À... tôi lấy đồ của tôi cho cô vậy, tôi sẽ nhờ người dẫn cô đến phòng tắm, lát nữa lại lấy quần áo qua cho cô."

Bích Nhu mặc dù cũng muốn đích thân chiêu đãi từng người khách một, nhưng vì không biết phân thân, vẫn là phải theo thứ tự trước sau.

Chu Sa không có ý kiến gì đối với sắp xếp này, thế là, bọn họ liền tách ra hành động.

Trong nhà của một ma pháp kiếm vệ, kiếm dùng để luyện tập có thể nói là vật phẩm thường trực, cho dù Bích Nhu gần như chưa bao giờ bước qua phòng luyện tập nhà mình, nhưng những thứ này vẫn là được chuẩn bị sẵn, hôm nay đúng lúc có thể lấy sử dụng.

Đối với Phạm Thống và Nguyệt Thoái mà nói, như vậy rất tiện, đáng tiếc trước khi bắt đầu, Phạm Thống vẫn phải trải qua một cuộc nói chuyện có chút gian khổ.

"Phạm Thống! Ngươi vậy mà không dùng ta, muốn đi dùng thứ đồ nát đó!"

Giọng điệu của Puhahaha tỏ ra rất tức giận, hoàn toàn không thể chấp nhận chủ nhân của mình muốn vứt bỏ mình mà đi dùng thứ thậm chí không đáng gọi là vũ khí hỏng.

"Puhahaha, ngươi bình tĩnh một chút, bọn ta chỉ là muốn luyện tập, để tránh bị ngộ thương, đương nhiên không nên dùng vũ khí có hỏa lực cường đại..."

"Cho dù là luyện tập cũng phải dốc toàn lực đối phó! Lấy cớ! Ngươi chính là thích lấy cớ!"

Này này, ngươi có quá nghiêm túc không đấy? Nếu như hai người đều dốc toàn lực, người chết sẽ là ta đó! Đừng hãm hại chủ nhân của ngươi, ngoan một chút nào, nghe lời một chút thôi!

"Nếu như không muốn dùng ta, mua ta làm gì!"

Chờ một chút, làm sao nhảy đến đề tài nghiêm túc như vậy rồi? Hơn nữa, nguyên nhân lúc đó mua ngươi ngươi chẳng phải cũng đã biết, chính là ta bị Lạc Thị chơi xấu, ngươi nhất định phải nhắc lại chuyện cũ đau lòng này sao? Bản thân ngươi chẳng phải cũng rất ghét đoạn này?

Nguyệt Thoái vẫn còn ở bên cạnh chờ bọn họ nói chuyện xong, Phạm Thống đành tiếp tục nỗ lực.

"Um... chúng ta không cần đàm luận cái này đi? Chủ yếu là bây giờ cần luyện kiếm thuật, nếu đã là kiếm thuật, thì phải dùng kiếm mới luyện được chứ, đây cũng là chuyện hết cách, ngươi cứ thông cảm chút đi mà."

"Ngươi xem thường ta!"

"Từ từ đã, đây có liên quan gì tới xem thường?"

Phạm Thống cảm thấy đau đầu cực kỳ, đối luyện với Nguyệt Thoái vốn đã đau đầu rồi, bây giờ Puhahaha còn không chịu nói lý, hắn chừng như không biết phải làm thế nào mới ổn.

"Ta thật sự không có bất cứ bất mãn nào với ngươi, ta chỉ là bây giờ cần dùng kiếm mà thôi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều..."

"Thật sự như vậy sao?"

Trong giọng điệu của Puhahaha mang đậm hoài nghi, có lẽ là bởi vì đã bị đùa giỡn quá nhiều lần.

"Thật mà! Ta lấy nhân cách của ta đảm bảo với ngươi!"

Chỉ là không biết nhân cách của ta bây giờ còn đáng mấy đồng mà thôi.

Sau khi Phạm Thống nói xong câu này, Puhahaha đang bị hắn đặt ở trên bàn giờ phút này đột nhiên lóe sáng, dáng vẻ mà Phạm Thống nhìn thấy đã thay đổi, hắn không khỏi dụi mắt, dụi lại, dụi nữa...

"Ngươi chắc không đến nỗi lại muốn kiếm cái cớ gì để không dùng rồi chứ?"

Trong giọng của Puhahaha vẫn còn mang chút không xác định, nhưng đó đã không phải trọng điểm mà Phạm Thống bây giờ chú ý.

Hắn đã biến thành một thanh kiếm

"--"

Phạm Thống suýt nữa quên mất giao tiếp tinh thần mà trực tiếp dùng miệng của mình kêu lên, chẳng qua bởi vì quá mức chấn động, đầu óc trống rỗng, cho nên cho dù hắn há hốc miệng, vẫn không thốt ra tiếng nào.

Bích Nhu đã đi đưa quần áo cho Chu Sa rồi, không nhìn thấy màn này, Nguyệt Thoái may mắn trở thành người chứng kiến, cậu cũng hết sức kinh ngạc.

"Phạm Thống... vũ khí của cậu thật là khiến người tràn ngập bất ngờ đó."

Vũ khí có thể chuyển đổi hình thái bản thân, ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe, hơn nữa thoạt nhìn hình như là "thật sự" biến thành một thanh kiếm, mà không phải ảo giác.

Từ phần lông mềm mại với phần cán cứng ban đầu phải làm thế nào chuyển hóa thành kiếm thể, sự chuyển đổi vật chất này khiến người hoàn toàn không thể lý giải, nghĩ làm sao cũng không thể nghĩ ra một cái định luật hợp lý, nhưng thế giới này vốn đã tràn ngập điều khó tin, thành phần cấu tạo của phất trần phải làm thế nào biến thành kiếm, tốt hơn vẫn là đừng tranh luận quá nhiều.

"Ngươi ngươi ngươi... ngươi vậy mà có thể biến thành kiếm?"

Làm sao không nói sớm! Vì sao không nói sớm hả! Hại ta còn tưởng ta phải cầm phất trần cả đời mà đau khổ biết bao lâu --

"Ngươi chắc sẽ không muốn nói ngươi thích tạo hình giống Skies hay là Thiên La Viêm chứ? Mặc dù không phải làm không được, nhưng ngươi nếu nói ra những lời đó, bổn phất trần sẽ tức giận đấy, cảnh cáo ngươi trước."

Puhahaha hiếm khi tốt bụng nhắc nhở Phạm Thống coi chừng bãi mìn của mình, nhưng cũng có thể là bản thân hắn không muốn tiếp tục tức giận nữa thôi.

Ngươi bây giờ rõ ràng là một thanh kiếm, còn bổn phất trần cái nỗi gì! Chẳng ăn nhập tí nào! Chẳng qua, ta rốt cuộc không biết trúng phải vận may cứt chó gì mà mua được một thanh vũ khí vạn năng? Giá cả hồi đó thật sự quá rẻ! Cho dù là năm vạn xâu tiền chỉ sợ cũng đáng, năm vạn xâu tiền nếu có thể mua được vũ khí xấp xỉ cỡ Thiên La Viêm, Skies, nhất định sẽ có một đống người tranh nhau mua! Rất nhiều người không phải không có tiền, chỉ là mua không được đồ tốt!

"Vì sao không trả lời ta, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?"

Puhahaha phàn nàn xong, Phạm Thống lúc này mới phát hiện hắn bởi vì đang suy nghĩ nên không có dùng giao tiếp tinh thần trả lời Puhahaha, thế là vội vàng bù đắp.

"Xin, xin lỗi, ta chỉ là quá kinh ngạc thôi..."

"Kinh ngạc cái gì? Trước kia chẳng phải đã dùng rồi?"

Cái gì mà từng dùng? Ai từng dùng với ngươi?... A! Chẳng lẽ là lúc ngươi rút kí ức của ta... chẳng trách trên thi thể có vết thương sắc ngọt! Thì ra ngươi là rút ký ức của Huy Thị, sau đó lại biến thành kiếm, kết quả lúc ta tỉnh lại căn bản chẳng thấy được gì! Ngươi có cần biến trở lại nhanh như thế không! Hại ta hiểu lầm ngươi mãi đến bây giờ!

Bất luận làm sao, vấn đề thoạt nhìn đã được giải quyết hết rồi, cho nên Phạm Thống liền cầm thanh kiếm trông rất bình thường trước mặt. Puhahaha đại khái không thích cái kiểu đẹp đẽ xinh xắn cho lắm, cho dù biến thành kiếm, cũng không đặc biệt biến mình thành hoa lệ một chút, bề ngoài hết sức bình thường.

"Các cậu xong rồi? Có thể bắt đầu chưa?"

Nguyệt Thoái thấy hắn cầm vũ khí, liền đoán như vậy, Phạm Thống đánh liều gật đầu, sau đó Nguyệt Thoái cũng dùng tay trái không bị thương, chọn đại một thanh kiếm luyện tập rồi cầm lên.

"Được, vậy chúng ta tới đi."

Không biết vì sao, nụ cười có thể nói là tràn trề hứng trí kia của Nguyệt Thoái rõ ràng rất đẹp mắt, nhưng lại khiến Phạm Thống không rét mà run.

Bích Nhu sau khi lấy quần áo cho Chu Sa rồi lại đi bận bịu một số việc trong nhà mới trở lại, cho nên, khi cô trở lại, bên này đã kết thúc rồi.

So với vẻ thản nhiên của Nguyệt Thoái, Phạm Thống tỏ ra có chút chật vật, mặc dù chỉ là kiếm dùng trong luyện tập không có độ sắc bén đáng nói, cộng thêm Nguyệt Thoái căn bản không dùng kình lực gì, nhưng quần áo của Phạm Thống vẫn là rách vài chỗ, chỉ là, ít nhất không có bị thương, lấy kết quả mà nói, vẫn là không tệ.

"Huy Thị thật sự đã đưa hết năng lực cho cậu rồi, ngay cả nội kình cũng có thể dùng, nếu cậu bình thường cũng có thể vận dụng bất cứ lúc nào, như vậy tuyệt đối sẽ có trợ giúp rất lớn đối với phòng thân."

Nguyệt Thoái đã bỏ kiếm xuống, bắt đầu phân tích giảng giải, Phạm Thống thì vẫn còn trong trạng thái kiệt sức sau khi sử dụng năng lực mình chưa quen, mà Puhahaha phán định bầu không khí chiến đấu ở hiện trường đã tiêu tan, cho nên liền làm quyết định.

"Phạm Thống, đã kết thúc rồi đúng không? Vậy ta biến trở lại đây."

Puhahaha nói xong, cũng không chờ hắn đáp lại đã tự mình biến về dáng vẻ ban đầu rồi.

Nhìn phất trần trên tay, Phạm Thống không biết phải nói gì.

Ngươi... ngươi thích làm phất trần như thế sao? Ngươi không cảm thấy tạo hình của vũ khí khác đẹp hơn chút nào à? Mặc dù lấy chủng loại của mình để kiêu ngạo cũng không thể nói không đúng...

"Cho nên... tôi dùng vẫn không được sao?"

Tôi là muốn hỏi kiếm thuật của tôi vẫn dùng được sao... Từ trong miệng Nguyệt Thoái nói ra nhất định là chuẩn, tôi muốn biết với trình độ của tôi, lỡ như kiếm thuật của Huy Thị vào trong tay tôi trở nên chẳng ra làm sao, vậy hắn có khả năng sẽ chết không nhắm mắt đi?

"Vẫn không tệ, Huy Thị đích xác có trình độ tua rua màu đen nhạt, tôi nghĩ cậu chỉ cần làm quen thêm vài lần là có thể phát huy ra thực lực nên có rồi."

Khi Nguyệt Thoái nói đến sự vật mình quen thuộc, thần thái sẽ khác với bình thường, dáng vẻ ung dung tự tin để lộ ra một cách tự nhiên đó khác xa với thiếu niên hàm súc hướng nội thường ngày.

Hm, Nguyệt Thoái, tốt hơn là cậu cứ luôn duy trì dáng vẻ này, khí trường cả người tỏa ra cũng khác rồi kìa, bình thường khí trường khá ảm đạm, cũng dễ thu hút thứ không tốt, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của tôi để xem, cậu phải thay đổi từ trong ra ngoài, vận số mới có thể thay đổi theo.

"Nguyệt Thoái, tôi cảm thấy thần thái bây giờ của cậu rất tệ."

Phạm Thống nghĩ đến cái gì là thuận miệng nói ra, Nguyệt Thoái thì bởi vì đề tài thay đổi đột ngột mà ngẩn ra một chút.

"Hả?"

"Tôi là nói, như bây giờ rất tệ, không còn sợ sợ sệt sệt, có cảm giác tỏa sáng, cậu nên dùng thái độ này nói chuyện với Chu Sa thử xem, tôi cảm thấy thế này sẽ có thể kiến lập quan hệ bất bình đẳng hơn."

Tôi làm biếng giải thích rồi, cậu cứ nghe hiểu là được. Nếu như là dáng vẻ hiện giờ, có khi sẽ lấn át khí thế của Chu Sa, không thấy rất động lòng sao? Trước kia tôi cũng từng nói như vậy, cậu không chịu cân nhắc chút nào, lần này ít nhất thử xem đi mà.

"Hm, thật sự là như vậy sao?"

Nguyệt Thoái vẫn còn đang hoài nghi, đúng lúc nói đến người thì người đến, Chu Sa tắm xong cũng đã xuất hiện.

"Chu Sa, cô xong rồi à? Quần áo mặc được không?"

Bích Nhu bắt chuyện với Chu Sa trước, nghe xong vấn đề cô hỏi, Chu Sa nhíu mày.

"Ngực chật quá."

...

Đừng, đừng trực tiếp để chúng tôi biết chênh lệch vòng ngực của các cô như vậy chứ! Nghĩ đến bên cạnh có con trai đi -- a, tôi quên mất cô là đồng bóng, căn bản không có cố kỵ gì.

Sau khi nghe xong cảm tưởng của Chu Sa, nụ cười của Bích Nhu có chút cứng đờ, phần lớn phụ nữ đại khái đều không thể phớt lờ loại chuyện này, mà Nguyệt Thoái thì là loại người nghe không hiểu, Phạm Thống dứt khoát thấp giọng tiếp tục cổ xúy chuyện vừa rồi.

"Thật đúng lúc. Người cũng đã đi rồi, cậu cứ thử dùng thái độ vừa rồi nói gì đó với cô ta đi?"

Hắn thuần túy chỉ là muốn nhìn xem sẽ có hiệu quả gì, Nguyệt Thoái cũng không có bài xích kiến nghị này, sau khi suy nghĩ mấy giây, cậu nhìn Chu Sa, nở nụ cười một cách tự nhiên.

"Chu Sa, cô mặc như vậy rất đẹp."

Ủa? Chờ một chút, tôi không phải bảo cậu khen cô ta...

Mà Chu Sa sau khi cùng cậu mắt đối mắt, mặt đối mặt nghe xong cậu nói câu này, vậy mà đỏ mặt khác hẳn thái độ thường ngày.

-- Tôi đã nhìn thấy kỳ cảnh trăm năm có một rồi sao! Cái tên đồng bóng suốt ngày muốn sàm sỡ ăn tươi nuốt sống người ta như cô vậy mà cũng sẽ lộ ra biểu tình e thẹn ngại ngùng chỉ có ở thiếu nữ! Chuyện đến nước này ai mà tin được! Nhìn biểu hiện không ngừng săn đón trước kia của cô để xem thì chẳng có chút thuyết phục nào!

Phạm Thống cảm thấy biểu tình của mình bây giờ nhất định rất giống nhìn thấy quỷ, Nguyệt Thoái cũng bởi vì hiệu quả không ngờ này mà hoảng hốt quay đầu chất vấn Phạm Thống.

"Phạm Thống! Đây không giống như cậu nói!"

Mặc dù ngữ khí có hơi nặng, nhưng cậu vẫn nhớ phải nói nhỏ.

"Tôi chỉ là bảo cậu nói mấy câu với cô ta, không có bảo cậu khen cô ta!"

Oan uổng quá, đó là lỗi của tôi, khen một thiếu nữ xinh đẹp khi vừa mới tắm xong, rõ ràng chính là có ý với cô ta đi? Còn nữa, cậu lại làm hỏng hình tượng rồi! Trấn định! Khôi phục dáng vẻ ung dung tự tin vừa rồi, bằng không sẽ không trấn trụ được cọp cái đâu!

"Quần áo tôi chọn đương nhiên là đẹp mà."

Bích Nhu tránh né vấn đề vòng ngực, lái đề tài sang hướng quần áo.

"Đúng thế đúng thế, quần áo thật là xấu."

Phạm Thống muốn giúp chuyển đề tài, nhưng dưới hiệu quả của nói ngược giống như là đang phản bác lời của Bích Nhu vậy.

Đáng giận, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận dáng vẻ đỏ mặt khiến người có chút động lòng! Ôi, đàn ông thật là đáng buồn, thường thường bị biểu tượng đẹp đẽ làm cho xúc động, như vậy là không được... Nguyệt Thoái, cậu nếu thật có cái ý đó, tôi có thể giúp các cậu xem bát tự miễn phí đấy -- Chẳng qua tôi thấy cậu phần lớn cũng không biết ngày giờ mình sinh ra, coi như tôi chưa nói đi.

"Nguyệt Thoái --"

Chu Sa mới mở miệng gọi tên, Nguyệt Thoái đã lập tức ngắt lời của cô.

"Chúng tôi! Mới, mới luyện kiếm xong cũng đổ mồ hôi, cảm thấy có chút không thoải mái lắm, cho nên cũng muốn tắm một cái!"

Này này, họa mình gây ra không định gánh sao? Cậu còn tính là đàn ông không đấy?

"Phòng tắm sao? Trong phòng tôi chuẩn bị cho các cậu đều có, trên đường tới đây cũng đã chỉ phòng cho các cậu rồi..."

Bích Nhu chu đáo trả lời, Nguyệt Thoái lập tức túm lấy tay của Phạm Thống trốn khỏi hiện trường.

"Vậy chúng tôi đi tắm trước đây, cảm ơn!"

Cậu muốn đi tắm túm lấy tôi làm gì? Vì sao tắm cũng phải túm lấy tôi đi chung hả! Chúng ta cũng không cần phải tắm chung đi! Này!

Phạm Thống tất nhiên không quá cam nguyện bị kéo đi, nhưng giờ phút này hắn cũng không có khả năng rút tay mình lại, chỉ đành chấp nhận số phận.

Chu Sa bị bỏ lại thì nhướn mày, chờ sau khi Nguyệt Thoái với Phạm Thống đi rồi, cô nhìn Bích Nhu, khóe miệng nhếch lên.

"Phòng của Nguyệt Thoái ở đâu?"

Rõ ràng thực lực của đối phương ngay cả chỉ vàng cũng còn chưa tới, Bích Nhu lại cảm thấy mình rơi vào trong tuyệt cảnh có bán đứng chủ hay không.

◊◊◊◊

Sau khi rời khỏi phòng luyện tập, Phạm Thống với Nguyệt Thoái vẫn là tách ra về phòng mình, tắm mặc dù là cái cớ để đào tẩu, nhưng lúc này cũng thật sự cần, Nguyệt Thoái sau khi tắm xong, mới phát giác chưa xin Bích Nhu quần áo.

Mặc lại quần áo đã cởi ra cũng không có gì không thể, dù sao bên trong đã thay là được, trái lại cũng không đến mức không chịu nổi, chỉ là -- khi cậu mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện đối tượng mình muốn tránh né đã ngồi ngay ở bên giường, loại khủng hoảng đó thật là khó có thể diễn tả bằng lời.

"Chu Sa, cô làm sao lại ở đây?"

Nguyệt Thoái miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn chạy về phòng tắm khóa cửa, nỗ lực tỏ ra bình tĩnh. Phạm Thống nói như vậy mới sẽ không dễ dàng bị nuốt chửng, cậu mặc dù bán tín bán nghi, cũng chỉ có thể thử xem rồi tính.

"Tôi lấy đồ cho cậu."

Chu Sa bình tĩnh trả lời, Nguyệt Thoái thì trở nên khó hiểu.

"Đồ?"

Phản ứng đầu tiên của cậu là quần áo. Nếu là Bích Nhu bảo Chu Sa mang quần áo tới cho cậu, cậu cảm thấy đây căn bản là một loại hãm hại, hả hê trên tai họa người khác, có khả năng phải nói chuyện đàng hoàng một phen.

Chẳng qua, bên tay của Chu Sa thoạt nhìn không có thứ nào giống như là quần áo, thứ chứa trong cái túi nhỏ kia hẳn là không phải. Bởi vì tò mò, Chu Sa vẫy tay với cậu, cậu liền ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.

"Này, cho cậu, đồ của cậu."

Chu Sa từ trong cái túi nhỏ đó lấy ra một vật phẩm cho cậu, sau khi cậu thấy rõ là cái gì, Nguyệt Thoái tức thì cảm thấy trong lòng tuôn lên một loại tình cảm không biết tên.

"A, là cái này..."

Cậu vươn tay nhận lấy, tình cảm phức tạp bỗng chốc tuôn trào trong lòng, khiến cậu không biết phải nói gì.

Là kính vạn hoa của cậu, kính vạn hoa mà Phạm Thống tặng cậu vào dịp năm mới.

"Chúng ta vội vội vàng vàng chạy khỏi Đông Phương Thành, không kịp để cậu thu thập hành lý, tôi chạy về cũng chỉ kịp quơ lấy vài thứ, tôi thấy cái này đối với cậu mà nói hình như rất quan trọng, cho nên..."

Khi Chu Sa đang nói, Nguyệt Thoái chỉ lặng lẽ lắng nghe, sau đó gật đầu.

Cậu đúng là rất coi trọng vật này. Món quà đầu tiên của người bạn đầu tiên tặng, vật phẩm thần kỳ mà chỉ cần xoay một cái là có thể biến ra các loại hình thù rực rỡ... Vốn tưởng đã cứ thế bỏ lại ở Đông Phương Thành rồi, không ngờ có thể lấy lại được, đây cũng tính là một niềm vui bất ngờ.

Nhìn chằm chằm vào kính vạn hoa, cậu cũng hồi ức lại quãng thời gian ngắn ngủi khi ở Đông Phương Thành, còn có bầu trời sao khi cùng mọi người đón năm mới. Dường như tất cả vẫn là chuyện không lâu trước, nhưng đã không còn khả năng thể nghiệm lại những ngày yên ả vô lo đó nữa, nỗi cảm thương này có lẽ chỉ có bản thân cậu mới hiểu được, mà cái kính vạn hoa này cũng tượng trưng cho quãng thời gian quý giá đó của cậu.

"Cảm ơn cô, Chu Sa."

Lời cảm ơn cậu nói ra là xuất phát từ nội tâm. Khi phát hiện vật phẩm mang tính kỷ niệm gì cũng không thể mang đi, cậu đã từng ủ rũ, Chu Sa giao kính vạn hoa cho cậu, thứ cậu nhận được kỳ thực không chỉ là thứ này, mà trong hành động đó còn bao gồm cả sự quan tâm chăm sóc đối với cậu.

Chính bởi vì hiểu điều này, trái tim cậu mới bị thứ cảm động vô danh này lấp đầy. Tình cảm bị xúc động trong thoáng chốc khiến cậu không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình thế nào, đối mặt với khuôn mặt mỹ lệ của Chu Sa, cậu không khỏi vươn tay chạm vào cánh tay của cô, rồi thuận hướng trượt đến vai.

Lúc nói không nên lời, luôn là sẽ xuất hiện nỗi thúc dục muốn làm cái gì đó, cậu kỳ thực cũng ngơ ngác không biết tiếp đến nên làm gì, chỉ là làm theo suy nghĩ nội tâm.

"Tôi..."

Chỉ là, khi cậu vẫn đang do dự có nên đến gần hay không, cũng còn chưa trưng cầu đồng ý, cửa phòng đã đột nhiên bị mở ra.

"Englar, tôi mang quần áo tới, cậu thích phục sức đông phương hay là ... ủa?"

Người đi vào phòng là Bích Nhu với Phạm Thống, khi bọn họ vẫn chưa nhìn rõ khoảng cách quá sát của hai người trong phòng là chuyện làm sao, Nguyệt Thoái đã lấy tốc độ nhanh như điện xẹt đứng lên.

Nghĩ thôi cũng biết, dũng khí khó khăn lắm mới nảy sinh ra của thiếu niên cũng bốc hơi sạch sẽ trong chớp mắt.

"Phạm Thống cũng tắm xong rồi, nhanh thật."

Bộ dạng hoảng loạn nhưng vẫn cố ra vẻ như không có chuyện gì của Nguyệt Thoái thực sự là đầy rẫy sơ hở.

Chu Sa thì lườm bọn họ một cái xong thì tràn ngập không vui.

"Chậc, lại là Phạm Thống."

Phạm Thống bị chỉ đích danh thì tỏ ra vô tội.

Bây giờ lại là thế nào? Nằm thôi... không, đi ngang qua thôi cũng bị trúng đạn sao? Tôi đã làm hỏng chuyện tốt của các cậu à? Không, giữa các cậu có khả năng có chuyện tốt sao? Nguyệt Thoái chắc sẽ không tắm xong đi ra là đổi tính chứ? Cho dù thật sự làm hỏng chuyện tốt của các cậu, Bích Nhu cũng có phần, vì sao chỉ trách tôi?

"Chúng tôi cùng nhau qua xem thử tình hình, thuận tiện nhắc nhở các cậu sắp đến lúc dùng bữa rồi, nhớ đến phòng ăn, Englar, ở đây có mấy bộ quần áo, cậu chọn thử xem đi."

Bích Nhu trải quần áo lên giường để Nguyệt Thoái chọn, Nguyệt Thoái nhìn tới nhìn lui, mặt tỏ vẻ khó xử.

"... Vẫn là phục sức đông phương tốt hơn, bộ này giống tôi hay mặc hơn..."

"Cậu thích phục sức của Đông Phương Thành hơn à? Vì sao? Quần áo của Tây Phương Thành cũng có cái mặc lên rất thoải mái mà."

Bích Nhu không hiểu lý do cậu chọn như vậy, cho nên hỏi một câu.

"Tôi trước kia nhìn không thấy, quần áo đều là người hầu mặc giúp, quần áo của Tây Phương Thành tôi không biết mặc thế nào, quần áo của Đông Phương Thành tôi cũng chỉ biết mặc loại này..."

Nguyệt Thoái xấu hổ nói ra lý do, đây vẫn thật là nguyên nhân mọi người chưa từng nghĩ tới.

Tôi còn tưởng quần áo của Tây Phương Thành cậu nhắm mắt cũng biết mặc cơ! Không ngờ trước kia vậy mà là để cho người khác phục vụ mặc quần áo?

Phạm Thống vẫn có ấn tượng sâu sắc đối với chuyện bị hỏi làm thế nào mặc quần áo khi vừa mới gặp Nguyệt Thoái lần đầu, xem ra Nguyệt Thoái trở về Tây Phương Thành, cái gì cũng phải học lại từ đầu.

"Vậy thì không có chuyện gì nữa, thay xong quần áo rồi đến phòng ăn đi, chúng tôi ở phòng ăn chờ cậu."

Lần này Bích Nhu không có ở lại dẫn đường giúp bọn họ nữa, phòng ăn ở đâu, tùy tiện hỏi người trong phủ cũng biết.

Đối với việc phải bỏ lại Nguyệt Thoái ở một mình với Chu Sa, Phạm Thống ít nhiều vẫn có chút lo lắng, nhưng lần này Nguyệt Thoái không có nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu, cho nên hắn liền thoáng nghi hoặc mà đi theo Bích Nhu.

"... Bầu không khí tốt đẹp bị phá hoại rồi."

Trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Thoái với mình, Chu Sa liền lên tiếng ai oán, cơ hội tốt như vừa rồi thực sự rất khó chờ được, mà Nguyệt Thoái cũng chỉ cười gượng một chút.

"Chu Sa, tôi muốn thay quần áo..."

Chu Sa bây giờ dù sao cũng là thể nữ, Nguyệt Thoái rất khó phớt lờ ánh mắt của cô mà trực tiếp thay đồ trước mặt cô.

"Thế này đã muốn đuổi tôi ra ngoài rồi?"

Âm thanh của Chu Sa mang theo ủy khuất, Nguyệt Thoái tức thì có chút lúng túng.

"Đó là..."

"Tôi vốn còn tưởng sẽ được hôn --"

"Tôi, tôi không có! Tôi không có muốn làm chuyện đó, cô hiểu lầm rồi!"

Vẻ trấn định cố tỏ ra đã bởi vì một câu như vậy mà triệt để sụp đổ, Nguyệt Thoái vội vàng phủ nhận ý đồ mình từng có, cảm thấy mặt như muốn bốc cháy.

"Bằng không cậu vốn định làm gì?"

Chu Sa chớp đôi mắt linh động của mình, chờ đợi Nguyệt Thoái trả lời.

"... Tôi vào phòng tắm thay đồ."

Nếu nhất thời nửa khắc vẫn không mời được người ra, Nguyệt Thoái chỉ đành nhượng bộ, chọn cách giải quyết khác.

"Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy, Nguyệt Thoái."

"Tôi cũng không biết đáp án đâu!"

Nhìn bóng Nguyệt Thoái túm lấy quần áo trốn vào phòng tắm, mặc dù không có câu trả lời lý tưởng, nhưng Chu Sa vẫn bất giác nở nụ cười.

◊◊◊◊

Từ khi đến Huyễn Thế, Phạm Thống nhiều lần phát giác mình là một người có năng lực thích ứng hoàn cảnh rất mạnh.

Ví dụ như có người sẽ quen giường quen gối, đổi sang nơi khác thì ngủ không được, hắn từng cho rằng mình là loại người này, nhưng trải qua chứng thực, hắn hoàn toàn không có vấn đề đó. Có người sẽ kén chủng loại đồ ăn và cách nấu nướng, hoặc phong cách nêm nếm, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần là đồ ăn ngon thì sẽ không có bất cứ vấn đề nào, món ăn đặc sắc của các nơi hắn đều rất có hứng thú -- chỉ cần được ăn.

Đương nhiên hắn cũng có món ăn ưa thích, chỉ là ăn không được món đặc biệt thích cũng sẽ không chết, hắn cảm thấy mình sống như vậy rất tiện, bữa ăn trước mắt khá là khiến người hài lòng.

A -- con người ta quả nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được ăn mỹ thực, bất luận có bao nhiêu phiền não với áp lực, chỉ cần vừa ăn những thứ ngon lành, những chuyện đó cảm giác lên giống như chẳng làm sao nghiêm trọng nữa, dưới so sánh, ở Đông Phương Thành lúc chỉ có lương thực công cộng để ăn, cuộc sống hàng ngày dường như đều không có gì đáng để chờ mong cũng không có gì đáng để hi vọng...

Chẳng qua bữa ăn này vẫn thật là thịnh soạn, để nhiều món như thế chúng tôi căn bản ăn không hết, hm, bất luận Bích Nhu hẹp hòi hay là hào phóng, ít nhất có thể khẳng định cô sẽ không để cho Nguyệt Thoái ăn không ngon, chúng tôi đi theo Nguyệt Thoái đương nhiên là được hưởng sái, ha ha ha ha.

Đồ ăn mà lúc trước Puhahaha cuỗm ra từ Thần Vương Điện đương nhiên cũng rất ngon, nhưng đang trong lúc chạy trốn cũng khó tránh ăn mất mùi vị, bây giờ là ngồi trong phòng ăn sáng sủa rộng rãi, cảm giác đương nhiên sẽ khác, Phạm Thống cảm thấy cảm giác thèm ăn tăng lên rồi, mặc dù như vậy, khi mọi người đều ăn no, trên mặt bàn vẫn còn lại một đống.

"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến khắp nơi nghe ngóng, tìm hiểu tình huống hiện tại trong thành, các cậu có thể ở trong phủ tự do hoạt động, chẳng qua cố gắng đừng ra ngoài."

Khi mọi người đang uống trà nghỉ ngơi sau khi ăn, Bích Nhu nói với bọn họ như vậy. Phạm Thống không khỏi gãi đầu, đề xuất nghi vấn.

"Mục tiêu với hướng đi trước mắt của chúng ta rốt cuộc đã quyết định chưa?"

"Chẳng phải chính là chém tên hung thủ giết người kia, trợ giúp Englar đoạt lại hoàng vị sao? Đây còn có cái gì để hỏi?"

Bích Nhu tỏ ra dáng vẻ như chuyện đương nhiên, thuận tiện còn nhìn hướng Nguyệt Thoái trưng cầu phụ họa.

Nguyệt Thoái sau khi thoáng đờ ra, miễn cưỡng gật đầu.

"Cho nên, tôi đi trinh sát tình hình địch, các cậu ở trong nhà đi, tay phải của Englar chẳng phải cần tĩnh dưỡng sao? Nhân dịp này nghỉ ngơi cho tốt đi, Phạm Thống với Chu Sa có hoạt động gì đặc biệt muốn làm không?"

Mặc dù thả người ở trong nhà, Bích Nhu vẫn là muốn tìm hiểu bọn họ sẽ tiến hành hoạt động gì.

"Rèn luyện võ kỹ."

Chu Sa trả lời một đáp án rất thực tế. Lấy tính cách của cô mà nói, độ đáng tin của đáp án này rất cao.

"Ờ... tăng cường tu luyện phù chú với làm quen kiếm thuật đi."

Khi Phạm Thống nói ra câu này, mọi người không hẹn mà cùng lấy ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Làm, làm gì vậy! Tôi hiếm khi không nói ngược, các cậu cũng không cần nhìn tôi như vậy chứ!

"Phạm Thống, kỳ thực câu này của cậu là nói ngược đi?"

Người đầu tiên đề xuất nghi vấn là Bích Nhu, Phạm Thống tức thì không biết nên có vẻ mặt thế nào.

"Cái gì chứ! Các cậu vì sao đều không tin tôi! Tôi cũng không muốn giúp Nguyệt Thoái mà! Nếu như tôi vẫn còn là loại trình độ gà mờ đó, căn bản cái gì cũng giúp được, giống như chỉ là được mang theo làm vật may mắn, cảm giác như vậy rất là tốt!"

Lời nói ngược của tôi vẫn khiến người tuyệt vọng như mọi khi, loại luân hồi này rốt cuộc lúc nào mới đình chỉ hả...

"Nhìn không ra gã ham ăn làm biếng như cậu cũng muốn giúp."

Chu Sa đại khái gần như chưa từng cho Phạm Thống đánh giá tích cực, Nguyệt Thoái thì hiển nhiên có chút vui vẻ.

"Có để trong lòng là tốt lắm rồi, kỳ thực cũng không cần thật sự giúp tôi gì đâu, chỉ cần có lòng như vậy là đủ rồi, chẳng qua, tăng tiến thực lực của mình là chuyện nên làm, có thiên phú với cơ duyên mà lại bỏ mặc không ngó tới thì sẽ lãng phí."

Ohhhh! Nguyệt Thoái, cậu quả nhiên rất tốt với tôi, nhưng thế này sẽ khiến tôi càng hổ thẹn!

"Nhưng ở đây là Tây Phương Thành, cậu muốn tu phù chú, chẳng phải chỉ có thể tự tu? Sợ rằng tìm không được người dạy cậu đâu."

Ưu lự của Bích Nhu, Phạm Thống cũng từng nghĩ tới. Nếu như là thuật pháp, còn có thể thỉnh giáo Nguyệt Thoái, còn phù chú... Ở đây sợ rằng thật sự không có ai để chỉ điểm rồi.

"Không sao, tôi sẽ không tự mình nỗ lực."

Hừ, nguyền rủa ngươi cứ tiếp tục ám ta đi, ta đã không còn vì chút sai lầm nhỏ này mà thất thố hoặc kích động nữa rồi.

"Phạm Thống, ngươi muốn luyện phù chú à?"

Lúc này đột nhiên nghe thấy Puhahaha nói chuyện, đúng là khiến người giật nảy mình.

"Đúng vậy, ném cùng lúc hai tấm phù, trước đó đã có chút hiệu quả rồi, ta muốn để cho độ ổn định cao một chút, đáng tiếc ở đây là Tây Phương Thành, muốn học phù chú cao cấp một chút cũng không biết có thể đi đâu học..."

"Phạm Thống, ngươi nếu như muốn học phù chú, ta có thể làm lão sư của ngươi đấy."

Ồ, thế à, cảm ơn nhé... Từ từ đã, ngươi nói cái gì!

Phạm Thống kích động cầm Puhahaha lên, khiến cho ba người vốn đang nhìn chằm chằm vào hắn đều không quá hiểu là chuyện làm sao.

"Phạm Thống, ngươi cầm mạnh như thế làm gì, sẽ không thoải mái..."

"Ta chỉ là cảm thấy tràn trề hi vọng đối với tương lai có thể trở thành đại sư phù chú của ta! Puhahaha trình độ phù chú của ngươi nhất định siêu mạnh đi? Nếu có ngươi dạy tu hành của ta đã có hi vọng rồi!"

"Hứ, nói vậy còn nghe được, bổn phất trần cảm thấy vẫn không tệ."

"Vậy thì nhờ ngươi rồi!"

Sau khi đạt thành hiệp nghi, Phạm Thống hưng phấn báo tin tức này với đồng bạn bên cạnh.

"Tôi có học sinh rồi!"

Lão sư cơ! Là lão sư! Lát nữa Puhahaha lại làm mình làm mẩy, tôi sẽ ăn không tiêu mất...

"Đột nhiên đâu ra lão sư... A, chắc không phải là chỉ Puhahaha chứ?"

Nguyệt Thoái hỏi được dở chừng đã tự mình nghĩ đến đáp án, Phạm Thống cũng vội vàng gật đầu.

"Thuật pháp của cậu cũng là do Thiên La Viêm dạy đi? Cho nên tôi nghĩ để cho Puhahaha dạy hẳn là rất có vấn đề."

Tôi là nói không vấn đề. Ít nhất tôi nhìn không ra thuật pháp của Nguyệt Thoái có bất cứ vấn đề nào.

"Không có vấn đề sao... kỳ thực cũng..."

Ánh mắt muốn nói như lại thôi của Nguyệt Thoái lướt qua, thấy thái độ này của cậu, Phạm Thống không khỏi cảm thấy căng thẳng.

"Cứ cảm thấy nghe lên không bảo hiểm lắm."

Bích Nhu cũng lộ ra biểu tình lo âu.

"Cậu xác định phương pháp sử dụng phù chú của phất trần tương thông với loài người? Cậu xác định cậu thật sự lĩnh ngộ cảm giác mà hắn dạy cậu?"

Chu Sa lại ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, mà Phạm Thống cũng xác thực bị hòn đá này chọi trúng.

A! Đừng thoáng cái đã hủy diệt lòng tin với nguyện cảnh mà tôi vừa mới dựng lên! Các cậu đả kích một thanh niên tốt lập chí tiến thủ như vậy sao? Không thể nói lời cổ vũ nào à --

"Tôi đột nhiên nghĩ đến một điểm!"

Bích Nhu hình như chợt nảy ra ý tưởng gì đó, cứ như thế gác lại đề tài Phạm Thống muốn học phù chú với Puhahaha.

"Đi gặp kẻ địch của chúng ta ở cự ly gần, hẳn là sẽ giúp ích cho việc tìm hiểu tình hình địch, không bằng các cậu giả vờ làm tùy tùng của tôi, đi cùng tôi vào cung gặp tên thiếu đế giả kia đi!"

... Hả? Cái gì?

Đâu ra chủ ý này vậy? Đừng nghiêm túc như thế chứ! Thưa cô!

◎Lời bạt của Phạm Thống

A a a ha ha ha ha ha.

Hm, tôi nhất định phải dùng tiếng cười cổ quái này để làm lời mở đầu sao? Cảm giác lên giống như tôi rất thiểu năng vậy, hình tượng vẫn là phải duy trì, cho dù miệng chữa không khỏi, cũng phải bận tâm đến khí chất một chút, bớt nói chuyện một chút không chừng vẫn có vốn liếng để thu hút phụ nữ, tôi nhất định phải lên kế hoạch lâu dài, vì nghĩ cho hạnh phúc tương lai của mình...

Chúng tôi thật sự vẫn còn có tương lai sao? Dưới kế hoạch hữu dũng vô mưu của Bích Nhu, chúng tôi thật sự vẫn có thể có tương lai sao? Cứ như thế không chút chuẩn bị mà chạy đến đại bản doanh của kẻ địch, căn bản là cho người ta tóm gọn đi? Kỳ thực chúng tôi đi vào rồi là đừng hòng ra nữa? Tôi không muốn đâu!

Cô rốt cuộc dựa vào lý do nào mà cảm thấy đây là chủ ý hay... Tôi không thể lý giải suy nghĩ của cô! Hay là cô cảm thấy cô dù sao cũng là hộ giáp giết không chết, cho dù tình huống có hiểm nguy làm sao, cô cũng có thể thừa sức mang theo chủ nhân bỏ trốn, về phần người khác thế nào cũng chẳng hề gì -- là vậy à? Mau nói cho tôi là như vậy à! Nói cho rõ để tôi quyết định chúng ta có cần giải tán đường ai nấy đi hay không!

Chết tiệt, tôi biết chúng tôi căn bản không có khả năng giải tán, không quen đất sống, ở đây không có người dựa dẫm, chạy ra ngoài tôi có thể đi đâu đây, cứ như là đã ký giấy bán thân cho Bích Nhu vậy, sau đó lại bị trút đầy đồ ăn ngon lành, kế hoạch nuôi heo, nuôi heo béo xong là có thể làm thịt, sau đó... Không, tôi tốt hơn vẫn là đình chỉ những suy nghĩ lung tung vô nghĩa này lại, đây không giúp ích được gì đối với hoàn cảnh hiện tại --

Mặc dù tôi xác thực có chút hứng thú đối với việc tham quan hoàng cung Tây Phương Thành, nhưng cũng không phải kiểu trốn trốn tránh này được không? Nếu như có thể, tôi vẫn là muốn cùng với Nguyệt Thoái khi đã khôi phục thân phận hoàng đế cùng nhau đi vào một cách vinh quang, như vậy tôi còn có thể kiêu ngạo khoe với người khác tôi đã đến hoàng cung Đông Phương Thành lẫn Tây Phương Thành rồi... Nhưng có điều, ngẫm kỹ lại, tôi hình như cũng không có ai để khoe, huống hồ với cái miệng của tôi thì có thể nói với ai đây? Mễ Trọng sao?

Ồ, không, cũng đã đến Tây Phương Thành rồi, đừng nghĩ tới cái người khiến tôi không thoải mái kia nữa, đều tại đề nghị của Bích Nhu quá kinh khủng, hại tôi ngay cả chuyện trước đó bị Nguyệt Thoái dùng kiếm không hề có kình lực nốc ao cũng không thể để ý nữa...

Nói tóm lại, cô nương xin ngài hãy thương xót, đề nghị này cứ coi như chưa từng nói có được không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top