Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 - 2: Một cái nhà nếu như có thiếu gia thì nhất định có lão gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão gia là cái gì? Ta chỉ biết có lão già." -- Âm Thị

"Trên cơ bản ngươi không cần biết nhiều như thế." -- Lăng Thị

"Làm lão già lâu cũng sẽ không biến thành lão gia, nhưng làm lão gia lâu thì sẽ biến thành lão già, không, rõ ràng cũng không có làm lâu lắm, ôi." -- Loveson (艾拉桑: Ngả Lạp Tang)

"Mặc dù thế này hình như rất thất lễ, chẳng qua, ngài là...?" -- Nguyệt Thoái

"Englar, cậu cứ luôn miễn cưỡng bản thân như vậy..."

Nhìn thấy Nguyệt Thoái dùng nghĩ thái, sắc mặt của Bích Nhu trở nên khó coi hơn không ít, thân là pháp bào, cô tự nhiên rất rõ tinh lực hao phí và cái giá phải trả cho nghĩ thái, cho nên thần sắc của cô mới đanh lại như vậy.

Mặc dù cô đang lo lắng cho Nguyệt Thoái, nhưng khi Phạm Thống nhìn cô vẫn là không nhịn được lẩm bẩm mấy câu trong lòng.

Tôi càng ngày càng cảm thấy cô nên tự kiểm điểm rồi. Không chỉ là khí hóa, thậm chí còn nghĩ thái nữa kìa! Nguyệt Thoái có thể đạt tới cảnh giới nghĩ thái với Thiên La Viêm, mà cô lại ngay cả giao tiếp tâm linh cũng không có! Quá khứ cô thật vô trách nhiệm khiến người tuyệt vọng vô cùng! Nếu như có ăn năn, bây giờ hãy bù đắp cho đàng hoàng lại đi, thật là...

"Phạm Thống, Phạm Thống."

Phạm Thống đang lẩm bẩm dở chừng trong lòng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng Puhahaha gọi hắn.

"Chuyện gì?"

"Ta đột nhiên nghĩ tới, ngươi cứ luôn nói xác thịt tương thông, chắc không phải là nói khí hóa chứ?"

Gì mà đột nhiên nghĩ tới... Ngươi là nhìn thấy nghĩ thái cho nên xúc phát linh cảm sao? Xác thịt tương thông thuần túy chỉ là nói ngược của tinh thần tương thông mà thôi, không có ý tứ thâm ảo như thế, ngươi đừng tự mình nghĩ quá nhiều có được không, dựa vào sở thích và kiên trì đối với ngoại hình của ngươi, chúng ta nếu tu thành khí hóa, ngươi chắc chắn là để ta dung hợp với phất trần, đúng là cuộc hợp thể đầy ác mộng! Ta sớm đã nghĩ tới vấn đề này rồi, dù sao chỉ cần ngươi vẫn còn là phất trần, chuyện khí hóa này coi như miễn bàn!

"Ngươi biết miệng của ta bị nguyền rủa, xác thịt tương thông chỉ là nói ngược của tinh thần tương thông, không phải nói khí hóa."

Phạm Thống không có hứng với đề tài này lắm nên trả lời khá là dửng dưng, bây giờ chuyện quan trọng hơn là xem chiến, mà không phải tán dóc với Puhahaha.

"Vậy ngươi có muốn tu khí hóa không?"

Puhahaha vậy mà cứ thế thuận đà nhắc đến, Phạm Thống ngẩn ra một chút, theo phản xạ mà cự tuyệt.

"Không muốn!"

Chắc là do hắn cự tuyệt quá trực tiếp quá dứt khoát, Puhahaha lập tức nổi cáu.

"Phạm Thống ngươi làm sao vẫn không cầu tiến như vậy! Luôn không muốn tăng cường thực lực của mình! Bạn ngươi cũng đã có thể nghĩ thái rồi kìa! Ngươi làm sao có thể thua kém hắn!"

Chờ một chút, hiện giờ đề tài phát triển theo hướng này là sao? Liên quan gì đến Nguyệt Thoái? Ta làm sao... Ta làm sao có thể thua kém cậu ấy? Ta đương nhiên có thể thua kém cậu ấy! Ta thua kém cậu ấy là chuyện hiển nhiên đi! Yêu cầu của ngươi cũng làm khó người khác quá đấy, cậu ta dùng phương thức không biết có bao nhiêu biến thái để rèn luyện, cũng tốn rất nhiều năm mới có thành tựu hiện giờ! Ngươi lại yêu cầu ta học cấp tốc không đến một năm? Ngươi có đánh giá ta cao quá không đấy!

"Ngươi vì sao muốn so sánh phế tài với thiên tài chứ, yêu cầu ta như vậy rất không công bằng!"

"Phạm Thống ngươi phế tài chỗ nào, chẳng phải cũng là tua rua màu đen nhạt sao, ngươi đừng cho rằng cố ý nói mình rất nát là có thể che giấu sự thực ngươi không cầu tiến."

"Đó là thực lực của Huy Thị! Nào phải của ta!"

Sau khi Phạm Thống có chút tan vỡ mà gào lên với Puhahaha xong, đột nhiên cảm thấy một luồng gió đáng sợ ập tới, khi hắn ý thức được đó là dư ba của sức kiếm, Bích Nhu đúng lúc nhanh tay lẹ mắt hóa giải nó.

Ặc... bắt đầu rồi sao? Chuyện ngộ thương mà tôi lo lắng cuối cùng cũng đến rồi sao? Dư ba đẳng cấp tam huyền Thiên La Viêm --!

"Này, cô thật sự không vấn đề chứ?"

Cho dù không bị đánh trúng, Chu Sa vẫn có thể cảm giác dư ba quét đến rìa sân khá là khủng bố, cũng không phải cậu không tín nhiệm Bích Nhu, chỉ là hoàn toàn chưa xác nhận đã lấy sinh mạng tin tưởng cô... Bọn họ hình như vẫn chưa thân quen đến thế.

"Đương nhiên không vấn đề! Đã nói chỉ là dư ba mà thôi!"

Bích Nhu một mặt không vui mà trả lời, mặt khác triển khai vòng bảo hộ làm tiêu tan toàn bộ dư ba của tam huyền lan đến rìa sân, bởi vì phạm vi công kích của Thiên La Viêm khá lớn, tỉ lệ lan đến bọn họ cao hơn nhiều so với sức kiếm của Yiye, nhưng may mà dư ba quét đến gần như đều là của bên Nguyệt Thoái, khi ngăn chặn công kích đến từ Yiye, Bích Nhu rõ ràng vất vả hơn, dù sao cô thiện trường là phòng ngự loại pháp thuật, mà không phải phòng ngự vật lý.

"Dù sao cũng đã là của ngươi rồi, ngươi nên truy cầu tiến bộ chứ! Phạm Thống ngươi làm sao có thể thỏa mãn với hiện trạng!"

Puhahaha vẫn chưa có ý định kết thúc đề tài vừa rồi, Phạm Thống căn bản không thể quan sát tử tế chiến huống dưới tình huống có người cứ luôn làm ồn bên tai.

Đừng nói chuyện với ta nữa, Puhahaha, bọn họ đã đánh rồi kìa! Ta đã bỏ lỡ rất nhiều quá trình với cảnh quay rồi... Ohhhh! Chiêu vừa rồi thật hung hiểm! Các người sao vậy hả, đánh thành như vậy cũng quá đáng sợ rồi đi! Các người là ưu tiên lấy mạng đối phương nên không thèm bảo lưu gì hết sao? Đừng như vậy, Nguyệt Thoái cậu khắc chế lại một chút, hãy ngẫm lại huyết quang chi tai! Đống huyết quang chi tai đầy ắp kia kìa! Có khi cậu vẫn chưa dùng hết phần năm nay đâu! ... Ooaa!

Một luồng sức mạnh sắc bén chém thẳng đến trước mặt khiến Phạm Thống giật nảy mình, may mà hắn phản ứng nhanh, nhào sang bên cạnh, bằng không đạo kình khí vừa rồi đã có thể tiễn hắn về quê.

"A, ngại quá, Phạm Thống, vừa rồi để sót -"

Bích Nhu cuống quýt xin lỗi, khiến Phạm Thống không biết trả lời cô cái gì.

Này... Là ai vỗ ngực mình cam đoan không có vấn đề! Là ai hả! Bây giờ xảy ra vấn đề nói xin lỗi là muốn xong à! Tôi thế nhưng là suýt chết đó! Cô căn bản chẳng đáng tin chút nào mà -- Oaaa!

Mắt thấy lại là một đạo kiếm khí xé gió lao thẳng tới, Phạm Thống khủng hoảng không biết có nên lăn một vòng né ra hay không, mà lúc này, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh hắn vươn ra, dễ dàng hóa giải đạo công kích kia.

"Phạm Thống ngươi thật vô dụng, có công kích thì né nhanh một chút được không?"

Tay phải của Puhahaha đặt trên vai hắn, thu hồi tay trái vừa rồi thi pháp đồng thời cũng phàn nàn, trông có vẻ là vì để phụ giúp tiêu trừ dư ba mà biến thành hình người, hơn nữa vừa rồi mới nói hắn không phải phế tài, bây giờ lại nói hắn vô dụng.


"Ngươi -- chẳng phải kêu ngươi phải biến thành quỷ --"

Phạm Thống dưới kinh hãi, không nhịn được lại dùng miệng nói chuyện, Puhahaha nghe vậy lập trức trừng hắn.

"Phạm Thống ngươi đừng nói chuyện với ta! Dùng giao tiếp tâm linh! Ngươi cho rằng bổn phất trần thích biến thành người à, bổn phất trần cũng là bởi vì ngươi quá không dùng được mới đành phải miễn cưỡng giúp ngươi đấy!"

Puhahaha, ngươi vậy mà kêu ta im miệng, đây cũng quá tổn thương rồi đi? Nhưng... ngươi hẳn là đáng tin cậy hơn Bích Nhu nhiều? A... Ngươi sao lại khoác lên vai ta! Đừng nghe lén trong lòng ta nghĩ cái gì!

Bởi vì thân thể có tiếp xúc, suy nghĩ của Phạm Thống cũng để cho Puhahaha nghe thấy, hắn tức thì hậm hực bỏ tay mình ra, sau đó tiện tay mở kết giới.

"Ở yên bên trong kết giới của bổn phất trần, hoặc là bỏ mạng, tự chọn một cái, hừ. Phạm Thống ngươi mặc dù rất ngu, ít nhất cũng chọn được chứ."

Giọng điệu xem thường người khác của ngươi là sao, thoáng cái nói ta không được thua kém Nguyệt Thoái, thoáng cái lại chê ta như vậy, tiêu chuẩn chênh lệch quá nhiều sẽ khiến ta khó thích ứng lắm đấy.

"Phạm Thống, cậu rõ ràng có đồ để dùng, còn để cho pháp bào của người khác đỡ giúp cậu làm gì?"

Chu Sa khinh thường trào phúng một câu, đây khiến Phạm Thống nhất thời có chút không biết nói gì.

Lời gì vậy, Puhahaha là vũ khí, là vũ khí đó! Hắn không phải hộ giáp! Cậu nói như vậy mà nghe được sao!

Nghĩ thì nghĩ, Phạm Thống vẫn không muốn chết, lập tức quyết định bỏ qua vấn đề da mặt, trốn ở bên trong vòng bảo hộ của vũ khí mình. Bích Nhu với Chu Sa đương nhiên cũng đều nhìn thấy hành động của bọn họ, chẳng qua Bích Nhu đang bận tiêu giải cho bên đó, Chu Sa đại khái là thà tự mình né cũng không muốn cầu trợ Phạm Thống, cho nên bọn họ cũng không có lại gần.

"Puhahaha, ngươi nếu đã làm xong kết giới rồi, vậy mau biến trở lại đi chứ?"

Yiye đang tập trung chiến đấu, vẫn chưa phát hiện tình huống bên này, bởi thế bây giờ biến trở về vẫn còn được, nếu bị hắn nhìn thấy, Phạm Thống cảm thấy sẽ có không ít phiền toái.

"Phải duy trì hình người mới có thể duy trì kết giới, là do ta thi triển chứ có phải do ngươi đâu, huống hồ bổn phất trần muốn biến về thì sẽ biến về, còn cần ngươi quản à, ngươi có ý kiến gì đối với hình người của bổn phất trần sao?"

Puhahaha hình như rất thích chống đối Phạm Thống, rõ ràng nói duy trì hình người rất mệt, nói thích làm phất trần hơn đều là hắn nói, bây giờ lại làm mình làm mẩy không chịu biến về phất trần, Phạm Thống thật không làm gì được hắn.

"Không có ý kiến. Ta còn có thể có ý kiến gì? Dù sao ngươi có làm gì cũng sẽ không từ đực biến thành cái, nếu có thể đổi, Lăng Thị đại nhân sớm đã chỉnh lại tướng mạo của mình rồi..."

"Ngươi muốn tu khí hóa với vũ khí nữ?"

Ánh mắt của Puhahaha thoáng cái trở nên hung dữ.

"Không phải vấn đề này! Đừng nghiên cứu khí hóa nữa! Ta nói, nếu ngươi đã mở kết giới rồi, có cần phóng to một chút không, để Bích Nhu với Chu Sa cũng trốn vào?"

Phạm Thống vẫn ít nhiều có chút lương tâm, cho dù bình thường mọi người luôn cười nhạo trào phúng hắn, nhưng dù sao cũng vẫn là đồng bạn, chỉ có mỗi mình mình an nhàn mà trốn, hắn cảm thấy hình như có chút ích kỷ, cho nên đề xuất yêu cầu như vậy.

"Bổn phất trần mặc kệ người ngoài chủ nhân."

Nói cứ như ngươi quan tâm ta lắm ấy, nhưng ngươi rõ ràng rất hung dữ lại còn đầy khinh thường ta!

"Ngươi không thể châm chước một chút sao, ngươi đỡ còn muốn tốt hơn cái hộ giáp bên kia, loại kỹ thuật thuần thục ưu tú này cũng để bọn họ kiến thức một chút chứ?"

Muốn khiến cho Puhahaha phá vỡ nguyên tắc, chính là phải thêm một chút nịnh nọt đúng lúc đúng chỗ, Phạm Thống đang nỗ lực canh đúng chừng mực, hắn cảm thấy mình hình như càng ngày càng tâm đắc rồi.

"... Hừ, bổn phất trần rất ưu tú cũng không cần để cho nhiều người như thế biết, Phạm Thống ngươi không nâng cao thực lực của mình, chỉ muốn khoe khoang vũ khí, tâm thái này rất xấu, bổn phất trần khinh bỉ ngươi. Chẳng qua nếu ngươi cũng đã nói như thế rồi, thì chiếu cố bọn họ một chút vậy, bổn phất trần vẫn sẽ làm chuyện tốt."

Puhahaha vừa nói một cách không cam nguyện lắm, vừa vươn tay quẹt quẹt, cũng thiết lập kết giới ở chỗ Bích Nhu với Chu Sa, làm như cho dù đồng ý giúp cũng không muốn kêu người ta chen qua đây.

Phạm Thống thì câm nín trước lời nói của hắn.

Ta chẳng qua chỉ là từ chối tu khí hóa mà thôi, vẫn là có đang luyện phù chú -- với kiếm thuật mà! Từ đâu mà nói không nâng cao thực lực của mình! Ngươi muốn đáp ứng thì đáp ứng, cứ phải sỉ vả ta mấy câu trước là thế nào! Khinh bỉ ta cái gì, khinh bỉ lời khen nói một đường nghĩ một nẻo của ta là rất mặt dày vô sỉ sao!

Đối thoại phát triển đến mức độ này, Phạm Thống đã không biết nên tuyệt vọng hay là bất đắc dĩ nữa, có khi là cả hai, cảm giác trộn lẫn với nhau khá là khó có thể diễn tả bằng lời.

Chẳng qua dưới kết giới bảo vệ của Puhahaha, hắn cuối cùng cũng có thể không cần phí sức lo lắng cho an toàn tính mạng của mình nữa, có thể tìm hiểu tình huống chiến đấu một cách đàng hoàng rồi.

Đương nhiên, nếu Puhahaha có thể an tĩnh một chút thì tốt hơn...

Có lẽ giống như Phạm Thống cảm thấy -- hai người đang chiến đấu dường như đều muốn giết chết đối phương mà tiến hành công kích không nương tay.

Mô phỏng ra Thiên La Viêm chỉ là khiến lực lượng của Nguyệt Thoái tăng lên một cái mức độ, cũng chưa khôi phục đến trạng thái hoàn toàn, dưới điều kiện như vậy, thực lực của đôi bên không có chênh lệch quá lớn, vậy thì muốn lấy được thắng lợi, không phải là chuyện dễ dàng, cũng không phải lúc có thể khống chế ra tay mạnh yếu.

Kiếm kình được nhu hợp bởi thuật pháp, ma pháp và tà chú nhiều lần đụng độ với nhau, bọn họ không rảnh bận tâm dư kình khoách tán ra, dưới tình huống khát cầu chiến thắng càng ngày càng cường thịnh, trong mắt bọn họ đều chỉ có đối thủ, cảm giác đau khi va chạm chính diện cũng bị bỏ qua dưới tình huống thần kinh hiếu chiến đang vận hành một cách cực đoan.

Cho dù trên người xuất hiện những vết thương lớn nhỏ khác nhau, mỗi một kiếm bọn họ vung ra vẫn không có vẻ gì là thu thế. Thông qua nguy hiểm và đau đớn bức bản thân tới cực hạn, vắt ép ra lực lượng mạnh hơn từ thân thể, cho dù kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, cũng không có người nào muốn dừng lại ở đây.

Đây gần như đã không thể ngăn cản được nữa, trước khi một người trong đó bị trọng thương hoặc đánh mất tính mạng. Kiểu chiến đấu bất chấp sống chết của Nguyệt Thoái với Yiye khiến người vây xem căng thẳng sốt ruột, nhưng cũng không nhúng tay vào được.

Nhưng mà chiến đấu sẽ không kéo dài quá lâu, phát ra kình khí với mức độ cao như thế, chỉ sợ khó có thể duy trì lâu dài, hơn nữa chỉ cần đến ba mươi phút, tà chú áp chế hạn chế mất hiệu lực, Nguyệt Thoái sẽ mất đi năng lực chiến đấu, đó tự nhiên cũng đánh không nổi nữa.

Nhưng đối với Nguyệt Thoái mà nói, đây cũng đại biểu nếu cậu không thể đánh bại Yiye trong thời hạn thì cũng có nghĩa là cậu thua rồi.

Tam huyền đang vận chuyển với tốc độ cao ở xung quanh Thiên La Viêm nghĩ thái, cường độ âm chấn đã là trạng thái dù là dư ba tán xạ ra cũng hết sức khủng khiếp, kiếm của Yiye mặc dù có thể tìm được lỗ hổng trong làn sóng chấn động dày đặc để đến gần cậu, nhưng kiếm ở dưới hoàn cảnh đáng sợ này bị chấn động đến nỗi hệt như đang gào thét, tay của hắn cũng khó có thể vung kiếm một cách linh hoạt, lỗ hổng cố gắng phá ra cũng bị dập tắt trong chớp mắt, công kích trở nên cực kỳ khó nhọc, vũ khí của hắn cũng gần sắp bị hủy diệt.

Nguyệt Thoái quét ngang một kiếm, kiếm khí từ chính diện ập tới xen lẫn làn sóng xâm thực được kiến cấu bởi thuật pháp, chồng chất thành ba lớp, kình khí hộ thân của Yiye chắn được một lớp là vỡ nát, lớp thứ hai bị hắn dùng kình lực lấy cứng chọi cứng để chống chọi, mà lớp thứ ba chưa kịp phòng ngự, hắn chỉ có thể thay đổi tư thế và góc độ thân thể để làm bảo hộ cơ bản, sau khi tránh được một nửa, vẫn phải lãnh chịu nửa còn lại.

Nội thương không nhẹ khiến Yiye rên một tiếng, nhưng hắn vẫn phớt lờ thương thế này, trực tiếp nhẫn nhịn, cho dù chịu đựng đau đớn vẫn không khỏi muốn cười, bởi vì nỗi vui sướng khi đắm chìm trong chiến đấu -- mà đối thủ trước mắt có cường độ mà hắn truy cầu.

Bị thương cũng không hề gì, chỉ cần không phải không thể động đậy, hắn sẽ tiếp tục chiến, hắn thích cảm giác làm bạn với nguy hiểm chết người, vào sinh ra tử này, cũng luôn muốn có một đối thủ có thể khiến hắn dốc cạn tuyệt chiêu, hắn chỉ là bị thương, vẫn chưa ngã xuống, cho nên thắng thua cũng chưa định, dưới tình huống hắn biết người này dưới trạng thái lành lặn sẽ còn mạnh hơn bây giờ, hắn không khỏi cảm thấy dâng trào cảm giác chờ mong cùng hưng phấn, hận không thể moi ra toàn bộ của cậu, kiến thức được cường độ như thế, cũng đích thân thể nghiệm loại cảm giác áp bức đó có thể mang đến cho hắn sự sợ hãi run rẩy ra sao.

Hắn cũng không có bị Nguyệt Thoái áp chế toàn diện, kiếm khí sắc bén từ mũi kiếm của hắn bắn ra cũng để lại hết vết thương này đến vết thương khác trên người Nguyệt Thoái, mức độ bị thương của bọn họ đều đang nặng thêm, cảm quan lại bởi thế mà càng thêm nhạy bén rõ rệt, hắn nghĩ, hắn thích cảm giác chiến đấu với cường giả đến thế chính là bởi vì có thể ở trong chiến đấu quan sát tiến hóa của mình.

Trong lúc giao thủ qua lại, hắn hưởng thụ quá trình này, chỉ là dưới uy áp của Thiên La Viêm, thanh kiếm sớm đã chịu áp lực quá lớn cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên phát ra một âm thanh lanh lảnh lạc loài trong lúc chiến đấu, cứ như thế bị hủy ở dưới âm chấn.

Tình huống đột phát này khiến Yiye có chút trở tay không kịp, trong giao chiến đầy nguy hiểm cũng không cho phép hắn sản sinh bất cứ suy nghĩ nào, hắn lấy thân kiếm đã hỏng ngăn chặn sóng công kích tiếp theo của Nguyệt Thoái, thanh kiếm bầu bạn nhiều năm của hắn lập tức bị gãy, nhắm chuẩn tích tắc này, Nguyệt Thoái dường như muốn lợi dụng cơ hội đó để giành được thắng lợi, công kích liên hoàn gần như phát ra cùng một lúc.

Yiye cắn răng, định lấy phương thức gia tăng vận chuyển kình khí để ứng phó nguy cơ lần này, nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên có một âm thanh xen vào trong bầu không khí căng thẳng đó, truyền vào trong tai hắn.

"Yiye -- ngươi làm sao lại lấy mạng ra đùa, ngươi đang làm gì vậy hả --!"

Âm thanh gần kề đó đại biểu khoảng cách của đối phương cũng đến gần rồi, Yiye mở to mắt, thần sắc kịch biến, phút chốc làm ra phán đoán, thay đổi quyết định, sau khi bỏ kiếm, hai tay thu lại bảo vệ phần đầu, chỉ muốn làm giảm phạm vi ảnh hưởng của dư ba do đợt công kích này sản sinh đến thấp nhất.

Nguyệt Thoái sau khi nhìn thấy hành động dị thường của hắn, dưới tình thế cấp bách đã triệt bỏ sức mạnh, có điều một nửa công thế đã phát ra không thể hoàn toàn triệt tiêu, vẫn có một phần đánh lên người Yiye, bọn họ vốn từ mặt đất đánh đến không trung, Yiye sau khi lãnh đợt công kích này liền bị quăng xuống mặt đất, Nguyệt Thoái có chút không hiểu là tình huống gì, sau khi cũng hạ xuống, cậu lúc này mới chú ý thấy người đàn ông chạy đến bên cạnh Yiye.

Đám người Phạm Thống bên cạnh cũng bởi vì sự tình quá đột ngột nên không kịp ngăn cản hắn, bây giờ người cũng đã qua rồi, trận đấu cũng đã dừng lại, tự nhiên cũng không cần thiết ngăn cản nữa.

"Yiye, ngươi vẫn ổn chứ?"

Người đàn ông không thèm nhìn tình huống đã trực tiếp xông vào sân này có một mái tóc vàng rực rỡ, có dáng người cao vút và khuôn mặt anh tuấn, tuổi bề ngoài khoảng chừng ba mươi mấy, không biết có lai lịch gì. Còn Yiye sau khi tự chống mình dậy khỏi mặt đất rồi ói ra một ngụm máu, hắn cũng bất chấp kiểm tra thương thế đã hung dữ trừng qua, chửi ầm lên.

"Lão già chết tiệt! Ông có mắt hay không! Ông cho rằng với thực lực nát bét của mình thì có thể đi ngang đi dọc? Bọn ta đang quyết đấu ông xông qua là muốn tự sát sao, muốn đầu thai sớm không biết nói trước à!"

Dáng vẻ hung dữ của hắn biểu đạt đầy đủ sự phẫn nộ của hắn, dường như hận không thể xé nát cái người trước mắt, chẳng qua lời nói với hành vi của hắn là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, quyết định lãnh đủ công kích vào khúc cuối kia rõ ràng là vì không muốn để cho đối phương bị ảnh hưởng bởi chiến đấu, tất cả những người ở đây đều nhìn thấy.

"Ta vội vội vàng vàng về nhà một chuyến đã nghe nói ngươi lại làm chuyện nguy hiểm, đương nhiên phải qua đây tìm hiểu chứ!"

"Ông vì sao không chết ở bên ngoài vĩnh viễn đừng trở về nữa! Mất tích lâu như thế còn về làm gì!"

"Đương nhiên là bởi vì nghe nói ngươi từ bỏ ma pháp kiếm vệ! Yiye, ngươi làm sao lại từ chức? Ta khó khăn lắm mới nuôi ra được một Quỷ Bài kiếm vệ, ngươi cứ như thế từ bỏ, tâm linh mỏng manh của papa làm sao chịu nổi đây!"

Một từ mấu chốt nào đó trong lời nói của người đàn ông đã kích thích đến thần kinh thính giác của mọi người, Yiye vẫn chưa tiếp lời, một người hầu hoảng hốt chạy vào lại xen miệng vô.

"Thiếu, thiếu gia! Xin lỗi! Chúng tôi thực sự không cản được lão gia --"

Xin lỗi sau khi mọi chuyện đã xong xuôi đối với Yiye mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên hắn cũng chỉ có nhăn nhó trả lời một chữ.

"Cút!"

Sau khi nghe xong những đàm thoại này, thân phận của người đàn ông cũng gần như rõ ràng rồi.

"Cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, đức tính thô lỗ thô bạo của ngươi vì sao vẫn không thể sửa đổi đây, hơn nữa còn cứ luôn nói với người khác ông già trong nhà đã không còn nữa, kết quả khiến một đống người hiểu lầm ta đã chết rồi, ta chỉ chẳng qua là rời khỏi nhà mà thôi, tuổi của ta cũng chưa già đến đâu, có cần thiết phải nói thành vậy không..."

Người đàn ông giống như bị tổn thương đến tâm linh, đau buồn mà lắc đầu, che mặt nói ra lời như vậy.

"Không thể phù hợp với mong đợi của ngài thật là khiến người tiếc nuối, phụ - thân - đại - nhân."

Yiye gần như là co giựt khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu này, cũng khiến mọi người cuối cùng cũng xác nhận người đàn ông là ai.

... Phụ thân?

◎Lời bạt của Phạm Thống

Phụ thân! Vậy mà là phụ thân! Gạt ai hả! Tôi rốt cuộc nên kinh ngạc vì một mét chín sinh ra một mét sáu, hay là kinh ngạc tên lùn đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn có thể mọc ra khuôn mặt đánh lừa thế giới như vậy! Không, còn có một nghi điểm nữa! Tên lùn đã hai mươi lăm tuổi, cha hắn lại trông có vẻ như ba mươi mấy tuổi, cho dù được bảo dưỡng tốt cũng không đúng! Mấy tuổi sinh hả! Mấy tuổi!

Gen của Huyễn Thế rốt cuộc là chuyện làm sao, tên lùn kia cha của ngươi nhìn sơ cũng cỡ mét chín, ngươi vì sao lại lùn thế hả? Suốt ngày ở trong nhà đối mặt với ông bố vừa cao vừa đẹp trai như vậy chẳng phải rất xót xa sao? Ta cũng muốn gạt nước mắt đồng tình cho ngươi rồi -- Không, bây giờ chẳng phải lúc hành động theo cảm tính, cho nên... papa xuất hiện rồi, sau đó thì sao?

Cha ngươi là ủng hộ thiếu đế sao? Ủng hộ người nào? Đây có ảnh hưởng đến lập trường của ngươi không? Còn nữa, ngươi với Nguyệt Thoái từ lúc nào biến thành quyết đấu rồi, bọn ta làm sao đều không biết? Làm ơn đừng cố mà đòi đánh cho xong! Nguyệt Thoái cậu cũng vậy, thấy được thì thu đi!

Giữa chừng chạy ra một ông bố, rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không... biến cố đột nhiên xảy ra này khiến người đau đầu quá đi mất, a, còn có một vấn đề.

Tên lùn ngươi cũng tên là Yiye rồi... vậy thì cha ngươi, tên là gì đây?

Tên của người thân hẳn là sẽ có chút liên quan đi? Nhất là cha con. Cho nên ông ta chắc không phải cũng có cái tên rất ba chấm chứ? Giống như tôi tên Phạm Thống, cha tôi tên Phạm Trì vậy, nói đến đây, trước kia những ai nghe nói tên của cha con chúng tôi xong cũng thường thốt lên "thật kinh điển, vậy mẹ cậu chắc không phải tên Phạm Uyển chứ" vân vân, người nói như vậy thật là không có thường thức, làm ơn, mẹ tôi làm sao có thể họ Phạm chứ! Bà ấy tên Ngả Uyển Cung cơ!

Ôi, đáng tiếc mỗi lần tôi đính chính xong đổi lại là một trận cười ầm ầm. Nghe nói năm đó cha mẹ tôi kết hôn, trên thiệp cưới ghi là Phạn Thi yêu Oản Công (cái muỗng yêu cái chén), cặp vợ chồng này thật nhàn rỗi lấy tên mình ra đùa, có thể tự mua vui như vậy, tôi cũng phục bọn họ luôn rồi, nhưng cũng có khả năng là chủ ý tồi tệ của ông già tôi, người lấy gà theo gà lấy chó theo chó như mẹ tôi cũng cứ như thế thuận theo ông ấy...

Tôi rốt cuộc nên cảm thấy thê lương, hay là mừng vì suy nghĩ và sự hài hước của mình gần với cấp độ của người bình thường hơn đây?

A, nguy, nguy rồi, chiến đấu đã đình chỉ, bọn họ sẽ mau chóng chú ý đến bên này, Puhahaha ngươi mau biến trở lại đi chứ!

Chú thích:

Loveson: 艾拉桑 [Ai la sang] từ này là phiên âm của "I love son"

Nghe cái tên thôi chắc mọi người đủ hiểu rồi nhỉ, ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top