Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 - 7: Nhớ lúc ở cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cho dù là trong bất hạnh ngập tràn, cũng sẽ có một vài tin tức tốt, có lẽ là cảm giác như vậy đi?” —- Bích Nhu

“Thật sự là tin tức tốt sao?” —- Chu Sa

“Khò khò, vào lúc này có phải là cần nói chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân không?” —- Puhahaha

“Phu nhân ở đâu! Ngươi nghe ai nói!” —- Phạm Thống

Thời gian Yiye hẹn Yameidie đến nhà là vào buổi chiều, lấy cớ “gần đây bị bóng đè nên rất mệt”, “tôi không quen Dừng Tay tiên sinh, cũng không muốn nhìn thấy cảnh xung đột nảy lửa” vân vân, Phạm Thống vẫn như thường lệ ra ngoài luyện phù chú của hắn, hắn cảm thấy trở về nghe kết quả sau là được, nếu đã nắm chắc chín phần mười, vậy thì không cần thiết có mặt lãng phí thời gian.

Dựa vào các loại nguyên nhân, nơi hắn luyện tập cũng từ khu hai Hư Không đổi sang khu một Hư Không, sau những ngày chiến đấu hăng hái với ma thú dày đặc ở khu hai Hư Không, hắn cảm thấy tốt hơn vẫn là di chuyển trận địa bất chấp nguy hiểm bị ma thú cao đẳng ở khu một Hư Không vồ được, sự thực chứng minh, khu một Hư Không thông thoáng hơn nhiều, loại cảm giác có đủ thời gian thở dốc để luyện tập cho đàng hoàng này vẫn là không tệ.

“Thiểm quang chú!”

Tiến độ gần đây của Phạm Thống là luyện thiểm quang chú với ám ảnh chú, bởi vì miệng của hắn sẽ nói ra đặc tính trái ngược, nếu như muốn luyện cách sử phù một lần trút hai loại phù lực, thì chỉ có thể học những cái sau khi đảo ngược cũng có phù chú đối ứng, đây hạn chế rất nhiều cho việc học tập của hắn, cũng khiến hắn hết sức khổ não.

Phạm Thống trong tiềm thức có bài xích đối với thiểm quang chú, cho nên lúc luyện tập luôn là muốn niệm ám ảnh chú, nhưng đặc tính của nguyền rủa sẽ dẫn đến tình huống thế này…

“Thiểm quang chú!”

“Thiểm quang chú!”

“Thiểm quang chú…”

Không —- làm sao toàn là thiểm quang chú vậy hả! Tôi nên ở trong lòng nghĩ thiểm quang chú mới đúng, như vậy mới biến thành ám ảnh chú! Nhưng tôi không quản được cái đầu mình!

“Phạm Thống, ngươi thật thích luyện thiểm quang chú…”

Bởi vì không cần phải dùng kiếm, Puhahaha trước mắt là trạng thái phất trần, hắn lấy giọng buồn ngủ nói như vậy ở trong đầu Phạm Thống.

“Ta nào có! Ta mới không có! Chết tiệt… vì sao cứ có cảm giác mệt mỏi không thể nào tiến bộ vậy hả, ta không luyện tập nữa!”

Phạm Thống sau khi kích động trả lại Puhahaha một câu, dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, ảo não buông vũ khí với phù chú của hắn ra, cảm thấy không muốn luyện tập nữa.

“Phạm Thống, ngươi nóng nẩy cái gì chứ?”

Thấy vậy, Puhahaha biến thành hình người, tỏ vẻ nghi hoặc nhìn hắn, hình như không hiểu hắn vì sao đột nhiên phản ứng như vậy.

“Ta cảm thấy loại cảm giác tương lai không có hi vọng gì này rất bức bối, mặc dù ta gần như có thể nắm được bí quyết một lần thâu nhập hai loại phù lực rồi, nhưng lần nào cũng phải thử nghiệm tên phù chú hô ra sẽ là cái nào, đây khiến người cảm thấy rất bực bội! Không phải cái ta muốn dùng, mà là cái tương phản, nhưng công hiệu hoàn toàn không giống, có khi còn làm giật mình, phù chú có thể sử dụng cũng chỉ giới hạn trong những cái có phù chú đối ứng, vì sao lại khó khăn như thế hả!”

Phạm Thống cũng biết mình đang nổi nóng vô cớ, nhưng cảm giác uất ức tràn lan vẫn là cần được xả, hắn cũng không biết có thể nói với ai, nghĩ tới nghĩ lui hình như cũng chỉ có thể mở miệng với Puhahaha… mặc dù, lần nào nói với Puhahaha xong, cuối cùng toàn là bản thân hắn bị nội thương.

“Chẳng phải là do nguyền rủa nói ngược của ngươi sao?”

Puhahaha tỏ vẻ “cái này ngươi chẳng phải sớm đã biết rồi”, Phạm Thống nhất thời cũng không biết nên nói tiếp với hắn thế nào.

… Phàn nàn với Puhahaha hẳn là đàn gảy tai trâu đi, hẳn là vậy đi, chẳng ân cần chút nào, chẳng hiểu tâm tình của tôi gì hết, càng phàn nàn chỉ sẽ càng uất ức mà thôi, tôi có cần thiết phải tự gây phiền cho mình như vậy không?

“Quên đi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu đâu…”

Phạm Thống lấy giao tiếp tinh thần gửi câu này đi, định kết thúc đề tài ở đây, chẳng qua Puhahaha lại nhíu mày.

“Giận dỗi cái gì chứ? Muốn nói lại không nói, ngươi làm sao phiền quá vậy.”

Ta không nói cũng không được sao! Rốt cuộc là ai phiền phức hả!

“Chỉ cần vấn đề nguyền rủa tồn tại, và không thể không niệm chú để sử dụng phù chú, ta liền cảm thấy tiền đồ đen tối! Chỉ đơn giản như vậy thôi!”

“Ngươi bởi vì như vậy đã không muốn luyện nữa? Rốt cuộc lúc nào mới tiến bộ được?”

“… Ta chỉ là hôm nay không muốn luyện mà thôi, sau này vẫn là sẽ luyện.”

Cho dù không thể trở thành cao thủ đỉnh cao, luyện đến mức có năng lực tự bảo vệ mình vẫn là cần thiết, mặc dù hắn bây giờ đã được tính là có năng lực tự bảo vệ rồi, nhưng vẫn còn có không gian tinh tiến.

A a, chẳng lẽ tôi thật sự chỉ có thể đi theo hướng kiếm thuật? Tôi không muốn dùng đồ của Huy Thị hoài đâu!

“Kỳ thực cũng không phải không có biện pháp khác…”

Nghe hắn nói như vậy, Puhahaha nhíu mày, giọng điệu hơi thả lỏng.

Hả? Biện pháp gì?

“Phù chú bình thường là dùng phù lực phát động, phù lực phải đối ứng với phù chú, đồng thời kết hợp với gọi tên mới có thể phát huy hiệu quả, nhưng nếu như trộn lẫn pháp lực phụ trợ, thì có thể bớt đi thủ tục gọi tên này, tỉ lệ hỗn hợp nắm bắt càng tốt, thì có thể làm được càng nhiều chuyện mà phù lực bình thường làm không được.”

Lời Puhahaha đột nhiên nói ra, hiển nhiên là thứ Phạm Thống không thể lý giải.

“Cái gì mà pháp lực? Thứ gì gì đó, ta làm sao chưa từng nghe ngươi nói đến?”

Phạm Thống chỉ chú ý đến mỗi việc có thể không cần niệm chú, Puhahaha lườm hắn một cái.

“Pháp lực chính là lực lượng cần thiết để sử dụng ma pháp của Tây Phương Thành đấy.”

Thì ra là như vậy! Pháp lực! … Từ từ đã, cho nên tôi phải vì phù chú mà đi học ma pháp? Đây là hiện tượng kỳ quái gì vậy? Hơn nữa ma pháp học làm sao chứ? Ma pháp học có dễ lắm không? Nếu như chặn tôi ở ngoài cửa giống như thuật pháp, chẳng phải…! Đừng cho tôi hi vọng rồi lại khiến tôi tuyệt vọng chứ!

“Ngươi chẳng phải có ký ức với năng lực của ai đó sao, hắn hình như là người của Tây Phương Thành? Hắn có biết ma pháp không? Nếu biết thì lấy ra dùng đi, dù sao chỉ cần pháp lực mà thôi, cái đó rất cơ sở.”

Đúng rồi! Huy Thị rốt cuộc có biết thứ của Tây Phương Thành không? Kiếm thuật cũng tính là của Tây Phương Thành mà, có khi hắn cũng biết tà chú?

Phạm Thống hỏa tốc lục lọi ký ức của Huy Thị ở trong đầu, tuy nói Huy Thị rời khỏi Tây Phương Thành khi còn nhỏ, nhưng cũng có khả năng từng học ma pháp cơ sở, ôm hi vọng như vậy, hắn cảm thấy mình vừa mong chờ vừa lại sợ bị tổn thương.

Không có? Không tìm được? Không —- chẳng lẽ thật sự không có sao! Ta không tin! Ngươi làm sao có thể chưa từng học ma pháp, đây nhất định là gạt ta!

Hắn dường như nhìn thấy Huy Thị đứng ở trước mặt mình không mang một chút áy náy nói rằng “ai da, Phạm Thống, thật là ngại quá, muốn lấy năng lực của ta cũng là có điều kiện, kiếm thuật ngay từ đầu đã cho ngươi rồi, vấn đề tri thức cũng đều để cho ngươi tra tìm rồi, nhưng phần còn lại phải hoàn thành di nguyện của ta mới có thể mở ra, hoàn thành một cái di nguyện là có thể lấy thêm một phần năng lực của ta, ngươi nói có tuyệt không” đại loại như vậy…

… Hẳn là không thể nào có loại điều kiện này đi, nói như thế, phương pháp Huy Thị dùng để di chuyển ký ức với năng lực của mình là gì, có lẽ tôi nên tìm hiểu một chút?

“Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc không phải là chưa từng học nhé?”

Puhahaha ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của Phạm Thống, suy đoán ra kết luận này, cũng bất hạnh mà trúng sự thực.

“Puhahaha, muốn chuyển ký ức với năng lực của mình cho một người khác, là dùng cách gì vậy? Đây là phạm vi của thuật pháp hay là phù chú sao?”

Đơn giản mà nói tôi chính là vẫn còn ôm hi vọng! Huy Thị cách ngươi dùng để di chuyển ký ức với năng lực, là thuộc năng lực của Tây Phương Thành đi! Ta không tin ngươi chưa từng học ma pháp!

“Đó là một loại tà chú cao cấp, nếu muốn di chuyển cả năng lực thì sẽ làm tan rã thể xác và đánh tan hồn phách của mình, đóng dấu lên người đối phương, thuật pháp với phù chú không làm được loại chuyện này.”

Puhahaha kỳ thực cũng rất bác học hiểu biết nhiều, Phạm Thống bắt đầu suy nghĩ hắn ở trên một số tri thức chuyên nghiệp ít thấy liệu có dùng tốt hơn đại bách khoa Huy Thị hay không.

Cho nên Huy Thị ngươi rõ ràng biết tà chú cao cấp mà! Tà chú cũng biết rồi, không lý nào không học ma pháp chứ…? A, ngươi là bị Âm Thị đại nhân dùng ánh sáng phệ hồn chém trúng… chẳng lẽ năng lực ma pháp với tà chú đều bởi vì linh hồn bị tổn thương cho nên di chuyển không qua?

Có điều, đóng dấu trên người ta là làm thế nào… Cho nên thật sự có hồn đi qua sao? Cái gã buổi tối là thật sao! Mẹ ơi! Ba ơi! Con muốn trừ tà! Con cần an thần!

“Vẻ mặt của ngươi vì sao tuyệt vọng như vậy, chưa từng học thì thôi, ngươi không biết học bây giờ à?”

Điểm mù.

Ờ ha, tôi cũng không phải chỉ có thể dùng thứ Huy Thị từng học, tự tôi học là được rồi mà a a a! Vừa rồi cũng đang cân nhắc vấn đề này, làm sao vừa nghĩ đến Huy Thị là quên mất! Vậy tôi chuyện tôi bây giờ phải làm chính là bồi dưỡng ra pháp lực…

“Puhahaha, ngươi biết làm thế nào bồi dưỡng pháp lực không?”

Vấn đề này của Phạm Thống khiến Puhahaha lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ hắn.

“Ngươi không biết đến lớp học sao?”

… Ý là bảo ta đi học chung với Chu Sa sao? Nghĩ thôi đã không vui rồi…

“Ngươi chắc không phải lại nói ngươi không muốn nỗ lực chứ?”

Ánh mắt Puhahaha nhìn Phạm Thống càng ngày càng lãnh đạm rồi, Phạm Thống vội vàng làm sáng tỏ.

“Sao có thể! Chỉ cần có phương pháp ta sẽ đi thử, ngươi cũng không nói sớm cho ta!”

Nghe hắn nói như vậy, Puhahaha trừng mắt không nói cái gì, sau đó nhanh chóng lại chuyển thành dáng vẻ buồn ngủ.

“Bổn phất trần phải biến trở về đi ngủ đây, Phạm Thống ngươi tự sinh tự diệt đi.”

Nói xong, hắn chớp mắt đã chuyển đổi về hình thái phất trần, xem ra là ngủ khò khò rồi.

Vì sao là tự sinh tự diệt hả! Ít nhất cũng nói là tự cầu phúc chứ! Ngươi có lời gì cứ nói thẳng đi!

Phạm Thống cảm thấy mỗi lần nói chuyện xong với Puhahaha, không phải bực tức thì cũng là bất đắc dĩ. Nếu bây giờ đã có một hướng khác, vậy thì chuyện luyện phù cũng nên chờ vấn đề pháp lực sáng tỏ rồi tiếp tục, suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định về nhà Yiye sớm hơn.

Hắn cũng có luyện tập phù chú dùng để truyền tống, dù sao đây cũng là một phù chú rất thực dụng, tay cầm Puhahaha, hiệu năng của phù chú sẽ tăng gấp bội, từ khu một Hư Không trực tiếp truyền về nhà Yiye cũng không phải chuyện làm không được, chỉ cần hắn có thể chuẩn xác đọc ra ba chữ truyền tống chú.

Làm sao đây? Puhahaha đã biến trở lại rồi, lúc này còn làm phiền hắn, muốn hắn biến lại hình người một lần nữa mang tôi về, hắn chắc là sẽ không vui đi?

Chẳng qua truyền tống chú nếu là đọc sai, sẽ bị đảo thành thâu phản chú, bởi vì không có cái chú này, phù chú sẽ không khởi động, cùng lắm chỉ là lãng phí giấy phù mà thôi, tổn thất không lớn.

Cho nên hắn vẫn là lặng lẽ ném mấy tấm truyền tống chú, tự đưa mình trở về.

Đây rốt cuộc là tự lập tự cường hay là nhân nhượng vũ khí, Phạm Thống cũng nói không được.

◊◊◊◊

Có lẽ là do về sớm, khi Phạm Thống bước vào phòng khách, chuyện trong phòng vẫn chưa kết thúc.

“Không được đâu! Không thể ném xuống tầng hầm! Yiye!”

“Lão già chết tiệt ông tránh ra cho tôi! Rốt cuộc ai mới là con trai ông! Ông cứ nói thẳng hắn là con rơi của ông ở bên ngoài đi!”

Oaa, đề tài thật dữ dội, bây giờ là sao? Đánh ngất rồi cũng trói lại rồi, đang chờ quyết định ném đi đâu à?

“Ta, ta mới không có con rơi ở bên ngoài! Yameidie lớn bằng ngươi mà! Ta nào có thể trẻ như thế đã sinh con!”

Cứ tiếp tục lạc đề như vậy được không? Tôi nghĩ hẳn là không ổn lắm đi.

“Lão già chết tiệt, ông còn không tránh ra là muốn bị ném xuống tầng hầm luôn sao!”

“Yiye! Yameidie cũng chưa có từ chối, ngươi căn bản chưa để hắn suy nghĩ đã đánh ngất hắn rồi!”

“Tôi vốn đã quyết định chỉ cần hắn do dự là đánh ngất hắn!”

Đúng thật là nghiêm khắc, tôi rốt cuộc có nên đến gần hiện trường xảy ra chuyện không?… Quên đi, vẫn là đi vào xem vậy.

Phạm Thống ôm suy nghĩ muốn xem kết quả mà bước vào phòng khách, Yiye đang tranh cãi với Loveson không biết có chú ý đến bóng dáng của hắn không, chẳng qua, cho dù có chú ý thấy, chỉ sợ cũng không để ý.

Nguyệt Thoái đang đứng bên cạnh thì trái lại chú ý thấy hắn xuất hiện, ánh mắt rã rời lúc này mới tập trung lên người hắn, lên tiếng bắt chuyện.

“Phạm Thống, cậu về rồi à.”

“Đúng vậy, tôi ra ngoài rồi.”

Ôi, nguyền rủa thật là phiền.

“Các cậu rút lui thế nào rồi?”

Cho dù tôi chỉ hỏi một câu thừa thãi cũng đừng như vậy có được không, tôi là muốn hỏi tiến hành thế nào rồi.

“Như cậu thấy đấy.”

Giọng của Nguyệt Thoái mang chút mệt mỏi, trong thời gian ở nhà Yiye, toàn thể bọn họ đều có cảm giác như vậy.

“Bệ hạ! Xin ngăn cản Yiye làm ra loại bạo hành này với bạn bè!”

Bởi vì dựa vào sức một mình mình hình như khó có thể khuyên can con trai, Loveson đành cầu viện trợ từ bên ngoài.

“Nói cho cùng thì chính là bởi vì ông không có tuân thủ ước định chờ ở trong phòng đừng đi ra!”

Yiye nổi giận chỉ trích Loveson ra ngoài gây cản trở, lúc này, Nguyệt Thoái cũng nói một câu.

“Đúng là không cần nhốt vào tầng hầm đi, nếu là bạn bè, vẫn là đối xử tốt với hắn một chút…”

Tốt quá rồi, Nguyệt Thoái cậu vẫn là người rất tốt mà, như vậy ít nhất tôi không cần lo lắng sẽ có một ngày tôi bởi vì khác lập trường mà bị cậu nhốt vào tầng hầm hay gì đó?

“Đúng vậy đấy, Yiye, ngươi thả hắn trở về đi, hắn vừa rồi chẳng phải còn nói đồ ăn được tặng trong nhà sắp quá hạn phải mau chóng ăn hết sao, ngươi nhốt hắn lại, chờ hắn trở về đồ ăn chẳng phải sẽ thiu hết? Như vậy sẽ cảm thấy rất đau lòng!”

Bất luận vì sao muốn thả hắn trở về, lý do đều không nên là cái này đi! Lòng đồng tình của ngài có tràn lan quá không!

“So với thả hắn trở về, không bằng bây giờ đuổi ông ra ngoài!”

Ặc, ta tin tên lùn ngươi khi tức đến cực hạn chuyện gì cũng làm ra được, nhưng cho dù là cha nuôi, làm như vậy có lẽ cũng không tốt lắm đâu.

“Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy ta đến vậy, papa sau này sẽ không trở về nữa cho rồi…”

Ngài tủi thân cái gì chứ, tôi cảm thấy tên lùn sở dĩ có một đầu tóc trắng, có khi không phải bẩm sinh, mà là bị ngài làm phiền đến bạc đầu đi?

“—-“

Lúc Yiye nắm chặt tay, loại âm thanh bẻ khớp đó cũng truyền ra rõ rệt.

Ồ, tên lùn, ngươi nếu có nội thương gì, bây giờ phần lớn cũng tái phát rồi.

“Yiye, bằng không, chúng ta gọi hắn tỉnh dậy trước, ngươi chờ hắn làm kết luận rồi tính sau?”

Loveson dùng giọng thương nghị đề xuất kiến nghị này, nếu hắn đã kiên trì như vậy, Yiye cũng chỉ có thể nhượng bộ, đáp ứng với sắc mặt khó coi.

Này, các người đánh ngất người ta như vậy, rồi quyết định gọi người ta dậy, đây có được không? Như vậy thật sự không có vấn đề?

Bởi vì đã đáp ứng Loveson, Yiye bèn đỡ Yameidie lên ghế, sau đó hết sức dứt khoát mà tát hắn tỉnh dậy.

Ngươi với Chu Sa có dây mơ rễ má gì không! Các người rốt cuộc nghĩ gì khi tát người ta dậy kiểu đó!

Yameidie sau khi bị tát một cái cũng đau quá tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Yiye, hắn có chút không rõ bây giờ là tình huống gì.

“Ơ… Yiye, ta…?”

“Ngươi vừa rồi ngất xỉu, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục đề tài hồi nãy.”

Yiye mặt không đổi sắc mà trả lời hắn như vậy, tuy đây cũng là sự thực đã được lượt bớt, nhưng Phạm Thống vẫn có loại cảm giác không biết nói gì.

“Ta đã ngất xỉu? Ta vì sao lại ngất xỉu? Đầu hình như có chút đau…”

Yameidie mở to mắt, hình như muốn làm rõ đầu đuôi sự tình, Yiye thì dùng một câu cắt ngang nghi hoặc của hắn.

“Ngươi xui xẻo bị đèn treo lâu năm chưa sửa rớt xuống đập trúng đầu cho nên mới ngất xỉu, chỉ vậy thôi.”

Đèn… đèn treo lâu năm chưa sửa rớt xuống? Đèn treo đích xác là ở trên đầu Dừng Tay tiên sinh, nhưng lời nói dối này cũng quá hư cấu rồi đi! Tên lùn ngươi vì sao có thể thuận miệng nói dối mà không thèm soạn trước như vậy!

“Nhưng đèn treo vẫn còn ở bên trên…”

Yameidie hiển nhiên cũng còn chút lý trí, không ngừng chỉ ra nghi điểm.

“Trước khi ngươi tỉnh lại bọn ta đã treo nó lại rồi, có lẽ còn sẽ rớt xuống nữa, chẳng qua đó là ngươi xui xẻo, không phải chuyện của ta.”

Tên lùn ngươi nói như vậy mà nghe được sao! Cho dù treo đèn thật sự nhanh như thế, Dừng Tay tiên sinh không có sứt đầu mẻ trán thì lại là chuyện làm sao? Ngươi dự cáo đèn treo có khả năng còn sẽ rớt xuống, ý là ngươi vẫn có khả năng đánh ngất hắn lần nữa sao!

“Đèn treo… vẫn là đừng rớt xuống nữa đi.”

Nguyệt Thoái không khỏi phải phát biểu ý kiến, có lẽ là cảm thấy cục diện quỷ dị này có chút thảm không nỡ nhìn.

“Các ngươi đang đánh đố cái gì à?”

Loveson hoàn toàn không có tiến nhập tình huống.

“Ngài nếu còn mở miệng nói một câu, đèn treo sẽ rớt xuống, phụ thân đại nhân.”

Yiye cố gắng duy trì biểu hiện có giáo dục mà mỉm cười ưu nhã với Loveson, nhưng rất đáng tiếc, nụ cười này hết sức méo mó.

Vì nghĩ cho an toàn thân thể của Yameidie, Loveson cũng chỉ có nghe lời mà yên lặng.

“Yiye, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…”

Yameidie thoạt nhìn khá là bất đắc dĩ, cho dù lời nói dối của Yiye dễ vạch trần như vậy, hắn cũng không có gan trực tiếp nói ra.

Nhưng ít nhất hắn không tin vụ đèn treo, đây đại biểu hắn vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc cứu.

“Cái đó đã không quan trọng nữa. Ngươi bây giờ trả lời ta, ngươi rốt cuộc muốn đứng ở bên nào, ngươi rốt cuộc chọn làm thế nào?”

Yiye mất kiên nhẫn mà phất tay, đưa đề tài trở về chuyện ban đầu.

Ngươi… cứ như thế tự tiện gạt phăng chuyện đánh ngất người ta rồi? Dừng Tay tiên sinh ngươi cũng không có ý kiến? Ngươi rốt cuộc đã làm bạn với tên bạo chúa nào thế?

“Ta…”

“Ta nói trước cho ngươi, ngươi nếu là muốn đi giúp cái tên giả mạo kia, ta lập tức xử lý ngươi ngay tại đây.”

Yiye lần này dứt khoát nói thẳng, ngay cả uy hiếp trần trụi cũng nói ra, xem ra là hoàn toàn không muốn nhận được trả lời không thích.

Ngươi rốt cuộc là muốn biết đáp án thật lòng của hắn, hay chỉ cần uy hiếp hắn đừng tới cản trở? Hắn chỉ cần cự tuyệt ngươi là lập tức chết ngay, phần lớn người đều sẽ luyến tiếc mạng nhỏ đi —- Đừng nói với ta thật sự có loại đồ ngốc trung quân ái quốc đó nhé, cho dù có cũng phải đúng đối tượng được không!

“Ta… bởi vì cũng không biết làm thế nào, cho nên… ta nghĩ ta hẳn sẽ không can thiệp hành động của các ngươi, nhưng, nhưng, các ngươi muốn giết bệ —- vị trong cung sao?”

Kết luận của Yameidie hẳn là vẫn ở trong phạm vi chấp nhận của Yiye, chẳng qua đột nhiên hỏi chuyện này, vẫn là khiến người cảm thấy thái độ của hắn rất vi diệu.

“Hắn tên là Narsi.”

Để tránh cho bọn họ không biết nên làm sao xưng hô, Nguyệt Thoái hờ hững bổ sung thuyết minh.

“Lạ ghê, ngươi đến bây giờ vẫn không thể khẳng định ai là thật sao? Hay là theo hàng giả lâu nên cũng nảy sinh cảm tình rồi?”

Giọng điệu cười lạnh nói chuyện của Yiye mang đầy trào phúng, Yameidie cũng không biết trả lời thế nào mà ngẩn ra ở đó.

“Yiye, Yameidie nếu như không muốn giết hắn thì đừng giết mà…”

Loveson nhỏ giọng nói một câu, Yiye lập tức trừng vào hắn.

“Lão già chết tiệt, ông không biết bệ hạ là làm sao chết?”

Vấn đề đột ngột của Yiye khiến Loveson đơ ra mấy giây rồi mới la toáng lên.

“Chết? Cái gì chết? Bệnh tim của ta sẽ phát tác đấy! Yiye ngươi đừng nói đùa!”

“Ông nhìn không ra hắn là cư dân tân sinh sao?”

“Đó, đó không phải ấn ký thiết lập để che giấu tai mắt người khác sao!”

“Che giấu tai mắt người khác vì sao phải thiết lập ấn ký của Dạ Chỉ?”

“Chẳng phải là làm lộn sao?”

“…”

Yiye không biết rốt cuộc nên nói cha hắn quá ngây thơ, hay là thật sự tin phen suy luận này, cuối cùng hắn chỉ có thể chuyển sang người đương sự để cầu chứng.

“Đúng là vậy không?”

“… Ta xác thực đã chết rồi, bây giờ là cư dân tân sinh.”

Còn phải tự nhấn mạnh loại chuyện này, thực sự khiến người rất bất đắc dĩ, Nguyệt Thoái bây giờ đang rất bất đắc dĩ.

“Không —-! Làm sao lại chết! Là ai giết hả!”

Loveson hiển nhiên không thể chấp nhận và tiêu hóa tin tức này, Nguyệt Thoái chỉ có thể lấy giọng có chút đơ để tiếp tục trả lời.

“Chính… Narsi.”

Phạm Thống ở bên cạnh nhìn cậu, nhất thời cũng không biết nên đồng tình hay là cảm thán.

Tốt quá rồi, cậu đã quen rồi đây, lúc nhắc đến Narsi sẽ không biến thành hình thái tràn ngập oán hận nữa rồi nhỉ?

Làm quen chuyện này liệu có chút bi ai không? Quen rồi thật sự có tốt không?

“Quá lắm rồi, làm sao có thể…! Nhất định phải bằm hắn ra vạn mảnh đòi lại công đạo cho bệ hạ!”

Lập trường của Loveson đột nhiên nghịch chuyển, nghe thấy tin tức như vậy, Yameidie hình như cũng không thể đề xuất yêu cầu bỏ qua cho Narsi nữa, cau mày nhăn trán mà trầm mặc.

“Ngươi rốt cuộc có lý do gì để nói giúp cho cái tên kia? Hoàng đế ngươi tôn kính thế nhưng là bị hắn ám toán rồi kìa?”

Yiye vẫn rất không vui đối với thái độ này của Yameidie, phải hỏi ra lý do cho bằng được.

“Vốn ta chỉ là không cảm thấy hắn là người xấu như vậy… Nhưng có lẽ ta sai rồi đi, hết sức xin lỗi, bệ hạ.”

Tiếng “bệ hạ” này gọi ra, ít nhiều cũng đại biểu hắn đã thừa nhận thân phận của Nguyệt Thoái, bất luận trong lòng hắn có hi vọng đây là sự thật hay không.

“Ta tưởng ngươi sẽ đánh chết cũng không chịu chấp nhận đây, não chết cũng có ngày hoạt động được?”

Yiye nhíu mày, hỏi ra vấn đề này, Yameidie thì xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau, đồng thời trả lời hắn.

“Bởi vì, chuyện lớn như vậy, ngươi không thể gạt ta!”

Tiên sinh! Hắn vừa rồi trợn mắt nói dối gạt ngươi là bị đèn treo đập trúng đấy! … Được tôi, đó không tính là chuyện lớn gì, cho nên chuyện nhỏ gạt ngươi, chuyện lớn sẽ không gạt ngươi, hay là ngươi căn bản không phát giác hắn đã gạt ngươi?

“Cho nên ngươi căn bản vẫn là không có dùng đầu của mình suy nghĩ sao…?”

Khuôn mặt co giật của Yiye dường như là điềm báo cho cơn thịnh nộ của hắn.

“Phạm Thống, chúng ta tốt hơn là rời khỏi đây trước.”

Nguyệt Thoái có lẽ cũng đã mệt đến mất đi kiên nhẫn, trước khi đợt xung đột tiếp theo phát sinh vội vàng nói với Phạm Thống như vậy, sau đó quyết đoán kéo hắn rời khỏi.

“Ủa, chúng ta tự rời khỏi như vậy không tốt sao…”

Phạm Thống cảm thấy vẫn là nên trưng cầu ý kiến của người ở đây một chút rồi đi sau thì tốt hơn, chẳng qua Nguyệt Thoái cũng đã túm hắn ra ngoài rồi, bây giờ suy nghĩ cái này cũng đã quá muộn.

“Đích xác là không phải phép lắm, nhưng tôi cảm thấy không muốn ở lại nữa.”

Nguyệt Thoái thở dài, nói xong cũng cảm thấy có chút không thích đáng.

“Tôi nghĩ, tôi cũng không quen có đồng bạn… hoặc là cảm giác có bộ hạ đi. Tôi không phải một người sẽ khiến người khác muốn đi theo, tôi luôn là hành động một mình…”

“Nếu biết mọi người hành động cùng nhau không tốt, vậy thì thay đổi một chút, một mình hành động lâu dần sẽ thành thói quen đi? Cậu trước kia cũng là bởi vì không có người giúp cậu, mới dần dần quen với loại trạng thái này.”

Tôi là bảo cậu hành động chung với mọi người, tôi biết cảm giác có bộ hạ, sai sử người khác làm việc, có khả năng sẽ có chút kỳ cục, nhưng… cậu chính là hoàng đế mà! Cậu chính là hoàng đế đáng lý có một đống thủ hạ mà! Nếu cậu không quen loại chuyện này thì làm sao đây!

“Có lúc tôi rất hi vọng hết thảy có thể mau chóng kết thúc. Tôi hi vọng có thể được giải thoát khỏi những áp lực này, cũng hi vọng sớm trừ bỏ nỗi ám ảnh trong lòng tôi…”

“Cậu hi vọng đi giết Narsi muộn một chút à?”

Tôi là nói sớm một chút. Căm hận của cậu đối với hắn đã lớn đến mức không muốn để hắn sống thêm một ngày rồi sao?

“Chỉ cần giết chết hắn, tôi sẽ không còn do dự nữa.”

Nguyệt Thoái trả lời vấn đề này rất nhanh và quyết liệt, sau đó lại mím môi.

“Cũng sẽ không bởi thế mà bối rối nữa.”

Bối rối?

Cái gọi là bối rối là thế nào, Phạm Thống cũng không có hỏi, cũng khó có thể suy đoán.

Yameidie không có bị đánh ngất nhốt lại, mà là bình an về nhà, kết quả như vậy ít nhất là hòa bình, mà ngày thứ hai Nguyệt Thoái liền đề xuất yêu cầu tiến hành càng sớm càng tốt với Yiye, mặc dù chuyện dưỡng thương không vội được, nhưng bọn họ cũng thay đổi thái độ chậm rãi chờ đợi trước đó, bắt đầu phối hợp một số ma pháp trị liệu, thậm chí là để cho Yiye giúp Nguyệt Thoái tạm thời giải trừ hạn chế, lấy vương huyết trị liệu.

Vốn định chờ cho đến khi mệt mỏi linh hồn cũng khôi phục rồi tiến đến cung San Siro, chẳng qua, sự thay đổi của tình thế lại khiến bọn họ không thể không lập tức áp dụng hành động.

“Hiệp nghị đình chiến.”

Yiye mang theo tin tức mới nhận được trở về, sắc mặt không dễ coi cho lắm.

“Dạ Chỉ đột nhiên thay đổi chủ ý, lại muốn đình chiến rồi… Nếu như đình chiến thực hiện, quân đội từ tiền tuyến trở về, sẽ có thêm rất nhiều phiền toái. Cho dù cường giả đủ để xoay chuyển cục diện không tồn tại, nhưng thêm mấy kẻ có thực lực vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng, tốt hơn là đừng nên động vào.”

Ý kiến của Yiye bọn họ cũng không phản đối, nhưng Bích Nhu vẫn là tò mò hỏi thêm một câu.

“Ta không có điều tra được rõ lắm, nhưng, người trong quân đội tụ tập lại, thì có lực lượng uy hiếp đến chúng ta sao?”

“Không phải vấn đề này.”

Ánh mắt Yiye nhìn bọn họ khá lãnh đạm.

“Bọn họ là nhân tài quốc gia, nếu giết toàn bộ hoặc là làm trọng thương, về sau nếu còn có chiến tranh với Dạ Chỉ thì đánh trận kiểu gì?”

Không ngờ hắn suy xét đến vấn đề ở phương diện này, Nguyệt Thoái mở to mắt, Chu Sa gật đầu, Phạm Thống cũng có chút bất ngờ.

Tên lùn ngươi không phải chỉ biết đánh đánh giết giết, còn biết giữ vốn nữa à! Nói như vậy cũng có lý, người của mình tự tàn sát xong, nguyên khí đại thương, chung cuộc vẫn là không tốt đi?

“Lo ngại này rất thực tế, giảm thiểu thương vong cũng là nên, hành động sớm hết sức có thể đi.”

Sau khi Nguyệt Thoái làm ra quyết định, mọi người cũng không có dị nghị, Yiye liền nói tiếp.

“Ta sẽ đi hỏi Yameidie có muốn giúp xử lý thủ vệ trong cung hay không, xác định chính sách giữ chân bọn họ, phần này có lẽ cần một hai ngày, nhanh nhất là ba ngày sau liền có thể tiến hành kế hoạch của chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?”

Yiye hình như chỉ có ở trước mặt ông bố phiền chết người kia mới sử dụng kính xưng với Nguyệt Thoái, lúc khác đều rất tùy tiện, chẳng qua Nguyệt Thoái cũng không để ý điều này, cậu có lẽ còn cảm thấy rất không thoải mái khi được tôn xưng.

“Vậy chúng ta cứ ba ngày sau xuất phát đi.”

Nguyệt Thoái gần như không do dự đã xác nhận, có lẽ giống như cậu nói, cậu thật lòng hi vọng có thể gia tốc giải quyết những chuyện này.

Xử lý xong còn có khép lại mọi thứ trong quá khứ của cậu.

“Puhahaha, pháp lực rốt cuộc nên tu thế nào hả —-“

“Bổn phất trần không biết loài người là làm sao tu, ồn chết đi được.”

“Nhưng sắp khai chiến rồi ta không tiện vào Tây Phương Thành đến trường học nghe giảng —-“

Hôm đó trở về, Phạm Thống là vốn định làm cho rõ chuyện ma pháp, nhưng chỉ là trì hoãn mấy ngày, liền đột nhiên nổ ra tin tức ba ngày sau sắp đánh nhau, lần này đương nhiên càng không vào được Tây Phương Thành, chỉ còn ba ngày mà thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn không thể phụ trách.

“Vậy ngươi đánh xong rồi đi, đừng làm ồn bổn phất trần ngủ.”

Puhahaha xem ra hoàn toàn không có ý nguyện dạy hắn, vào lúc này mà chạy đi hỏi Nguyệt Thoái học ma pháp như thế nào, cảm giác thật thiếu đầu óc.

Phạm Thống cảm thấy, Nguyệt Thoái nên cần thời gian an tĩnh một mình, để đối mặt với chuyện ba ngày sau, chỉ nhìn cậu không chạy tới nhờ hắn dạy chữ đã có thể biết rồi.

Cho nên tôi vẫn là không giúp được sao… ôi, tình hình phù chú hiện giờ chắc cũng tạm dùng được, chỉ là mọi chuyện đều giao cho bọn họ đi? Tôi với Chu Sa hẳn là chỉ đi cho vui.

Được chia chung một nhóm với Chu Sa, khiến Phạm Thống có loại cảm giác bất đắc dĩ, mặc dù đây cũng là chuyện hết cách, nhưng muốn thay đổi loại tình huống này, chỉ sợ vẫn cần hắn nỗ lực nhiều hơn.

◊◊◊◊

Sau khi liên lạc Yameidie, bố trí xong việc cướp cung, Yiye liền thông báo những chuyện này cho Nguyệt Thoái.

Một mình Nguyệt Thoái ngồi ở bên ngoài căn nhà hóng gió, nghe xong tin tức cũng chỉ gật đầu nói cảm ơn, bởi vì không có chuyện khác, Yiye nói xong chuyện nên nói rồi tự rời khỏi, nhưng đi được dở chừng, hắn vừa lại không khỏi liếc về cái góc nào đó, sau đó cực kỳ mất kiên nhẫn mà đi qua bên ấy.

“Phụ thân đại nhân, ngài rốt cuộc còn muốn trốn ở trong góc nhìn lén người ta bao lâu nữa?”

Loveson đang trốn dưới bóng căn nhà bởi vì bị Yiye phát hiện mà giật mình, lắp ba lắp bắp bắt đầu giải thích.

“Không phải đâu, Yiye, ta chỉ là… bởi vì ngày mai các ngươi sắp phải đi… tóm lại, cho nên…”

Nhìn hắn ngay cả một câu cũng nói đứt đứt quãng quãng, không có chỉnh chu, Yiye càng mất kiên nhẫn.

“Ngài không thể quang minh chính đại một chút sao! Muốn nói chuyện với hắn thì cứ đi qua! Một gã đàn ông mà cứ õng a õng ẹo thật là buồn nôn, đã nói mấy lần rồi!”

Sau khi bị con trai của mình mắng như vậy, Loveson vẫn tỏ ra rụt rụt rè rè.

“Nhưng, ta lo ngươi sẽ để ý… ta cảm thấy ngươi hình như rất để ý, đúng, ngươi nhất định sẽ để ý…”

“Tôi phải để ý cái gì chứ! Nếu như ngài không có dũng khí, tôi đứng ở đây nhìn ngài đi qua nói chuyện với hắn, coi như là đi với ngài được chưa! Căng thẳng cái gì không biết! Muốn đi thì mau đi! Rõ ràng rất muốn nói chuyện với hắn không phải sao!”

Sau khi bị Yiye thô lỗ đẩy một phát, Loveson lại cứng đờ một hồi, lúc này mới lấy can đảm đi về phía Nguyệt Thoái.

“Ừm… bệ hạ, ngài có một mình sao? Nếu như không để ý, ta có thể ngồi xuống trò chuyện với ngài không?”

Bởi vì căng thẳng, Loveson cảm giác cách mình bắt chuyện cũng có vẻ rất kỳ quái, mặc dù hắn rất muốn cố hết sức thả lỏng tự nhiên. Nhưng khi ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng do dự của Nguyệt Thoái phiêu qua, hắn cảm thấy mình căn bản ngay cả nói chuyện cho tốt cũng rất khó khăn.

“Được chứ, mời ngồi.”

Dưới phần lớn tình huống, Nguyệt Thoái không giỏi từ chối người khác cho lắm, dù sao cũng không rõ mục đích của đối phương, cho nên cậu vẫn là lịch sự mời đối phương ngồi xuống.

“Ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Chờ Loveson ngồi xuống bên cạnh cậu, Nguyệt Thoái liền mở miệng dò hỏi, đây khiến cho Loveson lập tức tiến vào trạng thái nói năng lộn xộn.

“Cũng cũng cũng không có cái gì! Kỳ thực ta đã quên ta vốn định nói cái gì rồi! Tóm lại ta đại khái là… ờm…”

Nếu cứ tiếp tục vô dụng như vậy, Yiye đang chờ ở đằng sau có khi sẽ không nhịn được xông qua đánh hắn. Nghĩ đến điều này, Loveson mới miễn cưỡng trấn định lại.

“Vậy… bệ hạ ngày mai phải đi hoàng cung rồi, hi vọng mọi thứ thuận lợi, bình an trở về, ta sẽ ở trong nhà cầu nguyện.”

Đây chỉ là một lời chúc rất bình thường, bởi thế Nguyệt Thoái gật đầu.

“Cảm ơn.”

“Chuyện, chuyện nên làm thôi! Không phải chuyện gì cần cảm ơn, a, ờ ừm…”

Loveson mỗi lần xuất hiện, luôn có vẻ luống ca luống cuống. Nguyệt Thoái cảm thấy hắn thoạt nhìn vẫn không muốn đi, nhưng hình như tìm không được cớ ở lại, muốn nỗ lực tìm ra một cái đề tài, nhưng cũng không thành công lắm.

Sự luống cuống của hắn giống như sắp chuyển sang ảo não đối với bản thân rồi. Nguyệt Thoái cũng không hiểu hắn bây giờ có tâm tình thế nào, và vì sao cứ luôn để ý mình, chẳng qua hiếm khi lần này không có tiếp tục nhìn lén, mà là đi tới trước mặt cậu trò chuyện rồi, cậu cho rằng, có lẽ vẫn có thể tìm hiểu thử xem.

“Nếu như còn có gì muốn nói với tôi, trực tiếp nói cho tôi cũng không sao, bất luận là ý kiến, chỗ nào không được hoặc là bất cứ suy nghĩ gì…”

“Ơ? Không phải, cái đó…”

Trên mặt của Loveson đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển sang muốn nói nhưng lại thôi, một lúc lâu sau, hắn mới thoáng mang vẻ cảm thương mở miệng lần nữa.

“Có lẽ chỉ là… bởi vì xa lạ và bỡ ngỡ, vừa lại không biết làm sao để nói đến một vài chuyện khó mà nói rõ được… Ta vốn cho rằng ngài vẫn sống rất tốt, nhưng không ngờ ngài… A, có phải là đừng nhắc tới thì tốt hơn không?”

Thái độ của hắn mang vẻ dè dặt, hình như cũng sợ nhắc đến chuyện Nguyệt Thoái tử vong, sẽ động chạm đến vết thương trong lòng cậu.

“Nhắc đến chuyện này, kỳ thực đã không hề gì nữa.”

Giọng điệu bình thản của Nguyệt Thoái cho thấy cậu đã hơi khống chế được tâm tình của mình.

“Lúc nghe nói đến chuyện này, ta cảm thấy rất buồn… Ta rất muốn trò chuyện với ngài, nhưng vừa lại không biết có thể trò chuyện cái gì…”

Vẻ mặt mang theo mâu thuẫn và lúng túng của hắn khiến Nguyệt Thoái nghi hoặc.

“Vì sao đây?”

“Bởi vì hình như rất thất lễ, rất đột ngột, hơn nữa cũng… không dễ được chấp nhận, ta là nghĩ như vậy.”

Từ cách nói mơ hồ của Loveson, Nguyệt Thoái không quá có thể hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.

“Cứ việc nói những gì trong lòng muốn nói, không sao mà? Tôi không ngại nghe ngài nói về chuyện của ngài hoặc là chuyện của Yiye, ngài không cần lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Nếu chỉ là đơn thuần lắng nghe, Nguyệt Thoái cảm thấy mình hẳn là không có vấn đề gì. So với một mình ngồi ở đây một cách bế tắc, nếu có người muốn kể chuyện cho cậu nghe, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

“Thật sao? Ngài nguyện ý lắng nghe sao? Ta…”

Loveson tạm ngừng, dừng lại điều chỉnh suy nghĩ, sau đó mới bắt đầu tâm sự.

“Cư dân nguyên sinh của Huyễn Thế… muốn có con là chuyện rất không dễ. Mặc dù người làm cha như ta có lẽ làm không được tốt lắm, nhưng ta vẫn rất thích cảm giác gia đình, Yiye là một đứa con trai tốt, giữa bọn ta có thể có duyên phận cha con, cũng là một chuyện đáng mừng.”

Giống như ban đầu đã nói, mặc dù nghe không ra hắn muốn nói về cái gì, Nguyệt Thoái vẫn lặng lẽ nghe hắn nói tiếp.

“Thật ra… rất lâu trước kia, ta từng kết hôn, có một đứa con trai. Nó là đứa con duy nhất trong nhà, bọn ta vẫn luôn mong đợi nó sinh ra, từ lần đầu tiên bế nó lên, ta đã hi vọng có thể dắt tay nó, cho đến khi nó lớn lên.”

Nói đến đây, Loveson nở nụ cười rất dịu dàng, đó chắc hẳn là một hồi ức rất ấm áp.

“Trong ký ức nó rất nhỏ bé, rất an tĩnh và cũng rất đáng yêu, gần như không hay lên tiếng, lúc ngủ lăn xuống gầm giường tỉnh lại cũng không khóc, thường thường phải lật khắp nhà mới biết nó đang ở đâu, đến khi ba tuổi, mới phát ra một chút âm thanh giống như là “papa”.

Khi nhắc đến con trai, thần tình mềm mại trên mặt hắn khiến Nguyệt Thoái hơi xuất thần, mà Loveson cũng tiếp tục nói.

“Nó trông có vẻ ngờ nghệt, chẳng qua ta cảm thấy thế này cũng không sao, trước khi nó lớn lên, ta đều muốn bảo vệ nó ở trong lòng, ta chỉ cần nó lớn lên khỏe mạnh là được, lúc có tâm sự có thể nói với ta, lúc có phiền não có thể thảo luận với ta, khi gặp phải vấn đề giải quyết không được, để ta giúp nó cùng nghĩ biện pháp…”

Nụ cười ôn hòa của Loveson dần dần thu lại, chẳng qua hắn vẫn nói tiếp.

“Ta có lẽ cũng chỉ là rất hoài niệm quãng thời gian vừa về đến nhà liền nhìn thấy con trai của mình, gọi tên của nó, nó liền sẽ chập chững chạy tới, cười rụt rè nhào vào trong lòng ta.”

Hắn nói đến đây thì dừng lại, hình như không định tiếp tục nói.

Từ đây nghe lên, cộng thêm về sau lại nhận nuôi Yiye, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đi.

“Đứa trẻ đó… về sao làm sao rồi?”

Mặc dù không biết vấn đề này có thể hỏi hay không, nhưng Nguyệt Thoái vẫn là hỏi ra khỏi miệng.

Cậu nghĩ, đây nhất định là một chuyện rất quan trọng.

“Về sau… ta không còn có thể biết được chuyện của nó nữa.”

Loveson cúi thấp đầu trả lời như vậy, nhưng đây là một đáp án khiến người nghe không hiểu.

“Ơ?”

“… Chuyện xảy ra trên người nó, nó đã sống như thế nào, về sau ta không còn có thể biết được nữa, ta cũng không thể gặp mặt nó nữa.”

Lúc Loveson nói những lời này, bầu không khí vây quanh hắn là đau khổ và bi thương, sau đó, hắn nói ra đoạn cuối cùng của câu chuyện.

“Bởi vì vào năm nó bốn tuổi, hoàng đế của Tây Phương Thành hạ lệnh khiến tất cả những đứa trẻ thuộc thân tộc hoàng thất nhập cung, con trai của ta sau khi bị mang đi, thì không còn được đưa về nữa.”

Khi nghe thấy lời này, Nguyệt Thoái nhất thời vẫn không thể lĩnh hội ý trong lời nói.

“Bọn họ chỉ nói cho ta, tài năng thiên phú của nó đã được chọn, mà nó sắp được bồi dưỡng làm chủ nhân của Thiên La Viêm trở thành thiếu đế của Tây Phương Thành, không còn quan hệ gì với ta nữa.”

Nói đến đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã hết sức rõ ràng rồi.

Nguyệt Thoái sững sờ nhìn cái người vốn chỉ cảm thấy kỳ quái và xa lạ này —- nhìn người có mái tóc vàng mắt xanh giống cậu…

Là cha của cậu.

Loveson khó khăn lắm mới nói xong những lời này, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt thất thần kinh ngạc của Nguyệt Thoái, nỗi hoảng loạn sợ bị bài xích từ trong xương cốt lập tức lại phát tác.

“A a ha ha ha ha! Cái đó, ta đã nói cái gì cũng không cần để ý! Coi như chưa nghe thấy gì hết là được! Thật xin lỗi đã nói với ngài những chuyện kỳ cục này, ta đi trước không quấy rầy ngài nữa —-“

“Chờ…”

Nguyệt Thoái vẫn chưa kịp gọi hắn lại, hắn đã chạy bay ra ngoài —- chẳng qua, chạy được dở chừng thì bị người nãy giờ nghiêm mặt đứng nghe trong góc là Yiye túm lại, giữ chặt không cho hắn chạy.

“Phụ thân đại nhân, đã nói ra hết rồi không phải rất tốt sao? Chạy cái gì mà chạy? Lời đã nói ra còn có thể không tính? Ông trở lại đi đối mặt cho tôi! Lão già ngu ngốc!”

Nhìn khuôn mặt từ bình tĩnh đến phẫn nộ nổi nóng của Yiye, Loveson cười gượng mấy tiếng, nhưng đánh chết cũng không dám quay đầu nhìn Nguyệt Thoái.

“Ơ hơ, ơ hơ hơ hơ, Yiye ngươi vẫn là tức giận rồi kìa, ngươi còn nói ngươi không để ý.”

“Tôi sớm đã biết rồi, muốn để ý thì sớm đã để ý rồi! Ông quản tôi có để ý hay không, cút trở lại đi đối mặt với con trai ông!”

“Không, đừng như thế, với người kỳ quái như papa thì bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bối rối đi, thà không nhận còn hơn, ta cảm thấy nó nhất định sẽ nghĩ như vậy, huống hồ chỉ là lời nói đơn phương ai sẽ tin…”

“Ông cũng biết bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bối rối à!”

“A, Yiye ngươi đừng thẳng thừng biểu hiện mình ghét papa như vậy chứ, ngươi biết rõ papa sẽ đau lòng…”

“Ông muốn tự trở lại hay là bị tôi ném cho lăn trở lại?”

“Đây —-“

“Không cần nói gì nữa, tôi hiểu rồi.”

“Không! Dừng tay! Đừng túm ta lên ném! Ta tự đi trở lại! Tự đi trở lại!”

Nhìn ông bố thiếu dứt khoát nhà mình cuối cùng cũng bị bức quay lại đối mặt, Yiye khoanh tay trước ngực, mày vẫn nhíu, không biết nên có cảm giác gì.

Người đàn ông đi về phía thiếu niên, dáng vẻ đứng trước mặt cậu thoạt nhìn vẫn có chút hoảng hốt với vụng về, thiếu niên dường như cũng không biết nên xử lý tình huống này thế nào, mà tỏ ra lúng túng.

Hai tên ngốc. Thật không hổ là cha con. Yiye không khỏi bình luận như vậy ở trong lòng.

Chỉ là khi thiếu niên nắm lấy tay của người đàn ông, giống như đang tìm kiếm những hồi ức chung, trong sắc hoàng hôn rực rỡ, nụ cười của bọn họ thoạt nhìn cũng khiến người ấm áp trong lòng.

Bất luận có phải là mang theo một tia bất đắc dĩ, hay là cảm thấy không thích hợp với mình, Yiye vẫn bởi vì cảnh này mà nở nụ cười mờ nhạt.

Đêm trước đoạt cung, Phạm Thống vốn cho rằng mọi người đều muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi, không ngờ Nguyệt Thoái lại đến tìm hắn.

Nhìn bộ dạng có chút vui vẻ vừa lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu của cậu, Phạm Thống thực sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ là sao? Cậu ngày mai sắp đi giết Narsi rồi, bây giờ lại tỏ ra vừa vui vẻ vừa phức tạp, cảm giác rất không phù hợp với tâm tình mà cậu nên có!

“Phạm Thống, tôi… tôi có ba rồi.”

Câu đầu tiên Nguyệt Thoái hào hứng nói ra sau khi đi vào khiến Phạm Thống hoàn toàn không lần được đầu mối.

“Cái… cái gì mà mẹ? Ai?”

“Chính là… Loveson tiên sinh.”

Hả?

“Ông ta nhận cậu làm con nuôi?”

“Không phải, ông ấy chính là cha ruột của tôi, tôi cũng là hôm nay mới biết chuyện này…”

Cha ruột.

Chờ, chờ một chút, cái gì với cái gì vậy, ruột ở đâu ra —- nói như vậy Nguyệt Thoái trước khi bị bắt đi làm hoàng đế đúng là có người nhà của mình không sai, nhưng… thì ra là Loveson tiên sinh sao! Đây —- thật sự là tin tức tốt sao? Có ông bố như vậy đáng cho cậu vui vẻ như thế? Tôi làm sao cảm thấy kỳ thực có chút bi kịch vậy!

“Ồ, đừng buồn, vậy mẹ cậu đâu?”

Tôi là muốn nói chúc mừng… mặc dù nói đừng buồn kỳ thực cũng không sai! Làm sao lại rối rắm như vậy, tôi cũng sắp chảy nước mắt rồi!

“Mẹ… tôi vẫn chưa có hỏi, bởi vì quá kinh ngạc cho nên…”

Nguyệt Thoái lúc này mới nhớ một gia đình bình thường hình như nên có nhân vật người mẹ, chẳng qua, dù sao cậu cũng đã lạc khỏi cuộc sống bình thường với gia đình bình thường rất lâu rồi, Phạm Thống không trách cậu.

“Nghe lên là một tin tức xấu, cậu cuối cùng cũng không có nhà rồi, như vậy cậu không cần hâm mộ những đứa trẻ không có nhà kia nữa.”

Tôi thật muốn vả mình hai cái. Nguyệt Thoái, tôi cảm thấy khi cậu muốn chia sẻ niềm vui, tốt nhất đừng tìm tôi, bởi vì miệng của tôi sẽ khiến cậu rất mất hứng đấy…

“Ừ ừ, tôi rất vui, mặc dù ngày mai sắp… nhưng tôi vẫn rất vui.”

Nguyệt Thoái hoàn toàn phớt lời nói ngược của Phạm Thống, công năng tự động phiên dịch hình như đã được mở đến cao nhất rồi.

“Cảm giác giống như từng cho rằng mình không có gì cả, nhưng dần dần lấy được một chút hạnh phúc, sau đó có lại được một vài sự vật quan trọng từng mất…”

Đó rất tốt mà, tôi cũng cảm thấy vui cho cậu, thật đấy.

“Phạm Thống, tôi có ba rồi đó.”

“Tôi không biết, cậu vừa rồi chưa có nói.”

“Chờ những chuyện này kết thúc, tôi nhất định phải giới thiệu các cậu cho ông ấy làm quen…”

“Không được, không được, đó rất có vấn đề.”

Thế là, mặc dù là đêm trước đoạt cung, lại trải qua trong bầu không khí hòa bình ấm áp này.

◊◊◊◊

“Còn có vấn đề gì không? Nếu chuẩn bị ổn thỏa rồi, chúng ta phải xuất phát thôi.”

Buổi sáng ngày kế, sau khi mọi người tụ tập ở đại sảnh, Yiye liền hỏi một câu như vậy.

Tuy phán định tính nguy hiểm không cao, nhưng cũng không phải chuyện có thể xem nhẹ quá mức, mỗi một người đều trải qua phán đoán có năng lực tự bảo vệ mới tham dự, nếu như đi theo còn trở thành gánh nặng cần người bảo vệ, vậy thà đừng đi.

Chu Sa mặc dù thực lực tổng thể không cao, chẳng qua muốn tự bảo vệ, dựa vào thân pháp linh xảo thì không có vấn đề, Phạm Thống mặc dù thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng cùng lắm cũng có thể dựa vào kiếm thuật đột phá vòng vây, cho dù đi đến cung San Siro chưa chắc có thể giúp được gì, bọn họ vẫn không muốn chờ đợi ở nơi an toàn.

“Englar, con nhất định, nhất định phải trở về đấy, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với con, còn có rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu, ngàn vạn lần đừng quá miễn cưỡng mình.”

Cặp cha con mới nhận nhau hôm qua này đang diễn vở lưu luyến không nỡ rời xa, may mà bởi vì giữa lẫn nhau có khoảng cách hơn mười năm, vẫn chưa chân chính quen thuộc, cho nên cảnh lưu luyến này không có kéo dài quá lâu.

“Vâng ạ, con nghĩ hẳn là sẽ không có gì ngoài ý muốn, xin ngài an tâm.”

Tạm biệt Loveson xong, Nguyệt Thoái chuyển sang đồng bạn của cậu.

“Chúng ta đi thôi, Phạm Thống, Chu Sa, Bích Nhu, còn có Yiye… ca ca.”

Cậu thuận theo vị trí đồng bạn đứng mà nhìn sang, đồng thời gọi tên, khi gọi đến Yiye, có chút mất tự nhiên mà tạm ngừng một chút, sau đó đột nhiên bổ sung thêm một cái xưng hô có chút thần bí, tức thì khiến Yiye trở thành tiêu điểm chú ý.

Thình lình mọi người nghe thấy một âm thanh lạc lõng, không phải tiếng dây thần kinh của Yiye bị đứt, mà là hiệu ứng âm thanh khi hắn bóp nát thanh kiếm dự bị.

“Sửa lại xưng hô của ngươi, bệ hạ.”

Âm điệu lẫm liệt đến có chút khủng bố của Yiye khiến nhiệt độ trong đại sảnh giảm xuống mấy độ, gọi người ta là bệ hạ lại sử dụng câu mệnh lệnh không cho phép phản đối, thực sự khiến người không biết bình luận làm sao.

Nguyệt Thoái thoáng bối rối nhìn sang Loveson, hình như muốn tìm kiếm ý kiến của hắn, chẳng qua Loveson cũng chưa kịp phản ứng, cho nên Nguyệt Thoái sau khi do dự mấy giây, dựa vào phán đoán của mình để sửa chữa.

“Ca ca?”

Hướng sửa chữa hiển nhiên hoàn toàn sai lầm.

Khuôn mặt nhăn nhó của Yiye cho thấy hắn sắp bạo phát, khi người hầu xung quanh muốn đào thoát khỏi hiện trường để bảo toàn mạng sống, hắn quăng thanh kiếm bị phá hoại do kình khí từ lòng bàn tay hắn bộc phát xuống đất, tiếp theo gào lên.

“Gọi tên là được! Ngươi có quan hệ gì với lão già chết tiệt kia đều không liên quan tới ta! Các ngươi! Đi lấy kiếm mới qua đây!”

“Vâng, vâng ạ! Thiếu gia!”

“Yiye, ngươi thẹn thùng cái gì chứ, gọi ca ca thì có gì không tốt sao, papa của các ngươi đều là ta mà…”

“Lão già chết tiệt ông câm miệng! Đưa tiễn đã kết thúc ông có thể cút rồi!”

Kiếm mới còn chưa đưa tới, Yiye đã bước ra khỏi cửa nhà trước tiên, giống như không thể chịu đựng bầu không khí ấm áp một cách đáng sợ này một giây phút nào nữa.

“Ồ, Nguyệt Thoái, cậu không chỉ có mẹ, còn có chị nữa rồi kìa.”

Phạm Thống lấy giọng cảm thán nói ngược một câu nếu để Yiye nghe thấy tuyệt đối sẽ bị giết.

Nhìn bóng lưng bước nhanh ra ngoài của Yiye, Nguyệt Thoái nghĩ.

Đám mây đen trong lòng có lẽ vẫn sẽ có một ngày tán đi bằng cách nào đó.

Cho dù không thể trực tiếp gạt bỏ, nhưng vẫn có thể dùng ánh sáng làm cho bốc hơi đi?

Chỉ là…

“Narsi…”

Cậu khe khẽ thì thầm gọi tên nỗi ám ảnh bao trùm cậu.

Sắp sửa nhìn thấy hắn rồi.

Cảm giác quẩn quanh cậu giống như là bầu trời sắp mưa đầy âm u.

Biết rõ là không thể nào trời quang mây tạnh… nhưng đến hôm nay, vẫn…

◎Lời bạt của Phạm Thống

Nguyệt Thoái cuối cùng cũng có người thân rồi, đây hẳn là chuyện tốt, vậy thì Huy Thị, buổi tối ngươi có thể tha cho ta không? Nể tình tin tức tốt hiếm khi có được, ngươi cứ tạm thời đừng lộ diện được không?

Lần này cũng quá lắm rồi! Mới đầu mơ thấy Mễ Trọng, tôi còn tưởng chỉ là giấc mộng nhàn chán đơn thuần mà thôi, kết quả Mễ Trọng vậy mà lột da mặt biến thành Huy Thị, cái quỷ gì vậy hả!

Tiếp theo Huy Thị liền bắt đầu nói bởi vì hắn đã đem hết lực lượng cho tôi rồi, nên bắt đầu nếm thử cuộc sống sa đọa vô năng không xu dính túi cho Đông Phương Thành nuôi, bởi thế còn đặt cái tên đồng âm với mễ trùng (sâu gạo), về sau bắt đầu chuyên tâm theo đuổi Lăng Thị đại nhân, bị Âm Thị đại nhân chà đạp, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất thú vị, còn hỏi tôi có ngạc nhiên không, hoàn toàn không ngờ đến đi…

Ta cũng mém tin rồi! Chẳng qua ngươi chắc sẽ không bệnh đến mức này, hơn nữa ngươi rõ ràng đã chết! Linh hồn cũng tán lạc trên người ta rồi, nào có khả năng biến thành Mễ Trọng!

Có khi chỉ là giấc mơ do đầu óc tôi nghĩ lung tung ra… Đây đại biểu tôi đã ghét Huy Thị đến mức liên kết cùng một chỗ với Mễ Trọng rồi sao? Đây rốt cuộc…

Tóm lại, cứ ù ù cạc cạc lâu như thế, chúng tôi cuối cũng cũng phải đi làm chính sự rồi.

Nói cho oai vậy thôi, thật ra tôi chỉ là đi theo cho có.

Ôi, Nguyệt Thoái lúc đầu cũng nói rồi, “cùng tôi trở về”… trở về chân chính, hẳn không phải chỉ là Tây Phương Thành, mà là cung San Siro đi?

Bằng không, bước vào hoàn cảnh nguyền rủa hung hiểm đó, tôi vẫn không sẵn lòng lắm —- Hm, tên lùn là cư dân nguyên sinh, nhưng chúng tôi chỉ đi một lát, không làm phép hộ thân tiêu tai giải ách cho hắn chắc cũng không sao đi?

Narsi ở trong đó lâu như thế cũng vẫn chưa chết, hẳn là không có vấn đề đâu, ha ha ha ha…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top