Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương PN1 - 10: Bờ vực tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiếu niên ngồi ở trước bàn đang nhìn chằm chằm vào văn kiện trước mắt, cố gắng để cho mình tập trung vào câu chữ phía trên.
Mọi thứ mà năm giác quan tiếp thu được đang vặn vẹo, mang đến cảm giác choáng váng và buồn nôn, giống như lãnh địa mà năng lực chất biến của cậu kiến cấu ra tác dụng ở trên chính bản thân mình, nhắm mắt lại, cảm giác chỉ sẽ càng mãnh liệt.
Cậu biết có phương pháp có thể chặn đứng tình huống này, chính là giống như trước kia, cách tuyệt tâm linh của mình, đừng đi "cảm giác".
Đừng cảm giác mình đang ở cái nơi này, đừng cảm giác âm thanh và không khí ở đây -- đừng để hồi ức xuất hiện, như thế, Cung San Siro sẽ không phải là một nơi không thể được cậu thích ứng, cậu sẽ có thể làm tốt những chính sự mà hoàng đế nên làm, không mang bất cứ tình cảm nào để tiến hành phán đoán.
Nhưng nếu thật sự làm như vậy, hẳn là không tốt đâu nhỉ?
Bạn của cậu từng nói, khi cậu cách tuyệt lòng mình, khiến ai nhìn thấy cũng rất buồn. Cho nên quả nhiên vẫn nên vui vui vẻ vẻ, thoạt nhìn phấn chấn một chút, như vậy mới có thể khiến người yên tâm sao?
Lúc suy nghĩ những chuyện này, cảm giác méo mó vẫn còn đang tác dụng.
Hoa văn trên vách tường dao động, đầu dần dần đau lên. Hô hấp của cậu cũng không dồn dập, chỉ là dần dần cảm thấy không thể lấy hơi.
Cậu không cách nào tiếp tục một cách bình thường.
Lúc cậu từ chỗ ngồi đứng lên, điều mà trong lòng có thể nghĩ đến, chỉ có làm thế nào rời khỏi đây.
Bây giờ đã không còn là trạng thái bị cầm tù ở nơi này nữa. Bây giờ đã không còn là tình huống trước đây nữa. Ta có thể rời khỏi đây chứ? Ta có thể dựa vào tâm ý của mình, được tự do muốn rời khỏi thì rời khỏi sao? -- Thiếu niên tự hỏi -- nhưng rời khỏi đây, có thể đi đâu?
Bởi vì không thể không nói rõ hành tung, bởi vì vẫn sợ người khác lo lắng, dòng chữ cậu lặng lẽ để lại vẫn là ghi "ra ngoài chơi rồi" vân vân. Sau đó mới một bước cũng không muốn dừng lại mà đi mất, giống như chạy thoát khỏi cái lồng trói buộc nội tâm nhiều năm.
"Hoàng đế của Tây Phương Thành, suốt ngày chạy đến quốc gia khác, còn ra cái gì nữa!"
"Ta chỉ là đi tìm bạn..."
"Ngươi rốt cuộc có hiểu tí nào về nhân tình thế cố hay không! Bạn của ngươi nhất định cũng sẽ cảm thấy ngươi rất phiền, bởi vì bọn họ căn bản không biết làm thế nào từ chối ngươi! Ngoan ngoãn ở trong cung làm hoàng đế của ngươi, có khó như vậy sao!"
Có khó như vậy sao?
Thiếu niên trả lời không được. Về phần có hiểu nhân tình thế cố hay không, người ở chung với cậu vẫn luôn đều là bọn họ, không có gì thay đổi, nhưng nhớ lại, mọi người hình như đều cảm thấy cậu có rất nhiều suy nghĩ rất kỳ quái, mười mấy năm sống ở cung San Siro, cậu cũng chỉ loáng thoáng cho rằng, chịu để cho cậu sống đã là đối xử không tệ với cậu rồi, như là nếu không có người nói cho cậu lúc có người muốn làm hại mình thì nên phản kháng, có lẽ cậu cũng không biết.
Nếu như sẽ gây ra phiền toái, vì sao không có người muốn nói cho cậu đây?
Bọn họ không nói, là bởi vì những cái đó đều là chuyện đương nhiên phải biết, cho nên bọn họ cũng cho rằng cậu vốn đã biết sao?
Bởi vì không thể đến Đông Phương Thành quá dồn dập, dưới tình huống một mình chạy ra ngoài vừa lại không muốn biến mất quá lâu, cậu thông thường chỉ có thể loanh quanh bên ngoài.
Sau khi thoát khỏi khu vực chủ thể của Tây Phương Thành, thường thường phải đi rất xa mới có một vài làng mạc. khu một Hư Không với khu hai Hư Không đều có khả năng đụng phải người quen biết nên không thể đi, ngoài ra cậu chỉ đi lung tung, thường thường mình cũng không biết phải đi đến đâu.
Rời khỏi hoàng cung sẽ không còn khó chịu nữa, nhưng trong lòng vẫn là trống rỗng.
Nếu như chết rồi sống lại là khởi đầu mới đáng cảm kích, vậy thì trở lại Tây Phương Thành, cậu chẳng phải là lặp lại vết xe đổ sao?
"Nguyệt Thoái, cậu có thể cho tôi mượn tiền không, tôi chỉ cần tiền mua tinh dầu gội đầu là không đủ rồi, lúc trước đã hứa với Puhahaha..."
"Mượn tiền à?"
"Đúng vậy, tôi nhất định sẽ không trả! Trước khi trả hết tôi sẽ biến mất! Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo -- chỉ là, có lẽ phải chờ sau khi tôi không thể kiếm tiền..."
"Trước khi trả hết cậu đều sẽ không biến mất sao?"
"Không phải."
"Vậy, Phạm Thống, cậu mượn tôi nhiều nhiều một chút được không? Tôi có thể cho cậu mượn nhiều thật nhiều tiền, cậu có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi không?"
"Khoan đã! Tôi chỉ là muốn mượn khoản tiền lớn thôi! Vì sao đột nhiên biến thành loại đề nghị như thể bán thân này! Tôi có chuyện gì mượn ít tiền như thế làm chi, suy nghĩ của cậu cũng quá kỳ quái rồi đấy!"
Thiếu niên không rõ cảm giác an toàn mình cần là như thế nào. Trong lúc cậu di chuyển không mục đích, để chuyện quá khứ từng xảy ra hiện lên hết lần này đến lần khác ở trong đầu, sau đó cảm thấy rất muốn gặp mặt Phạm Thống.
Nhưng chính vì suy nghĩ muốn gặp mặt của mình gây ra phiền nhiễu cho đối phương cũng không hề gì sao?
Phạm Thống không muốn ở Tây Phương Thành. Mà cậu là thiếu đế bất luận thế nào cũng nên ở Tây Phương Thành.
Nếu như cậu giống như Phạm Thống, chỉ là một cư dân tân sinh Đông Phương Thành bình thường, có lẽ sẽ không có vấn đề khác, nhưng nếu như này là không tồn tại.
Nếu không phải cậu là thiếu đế Tây Phương Thành trên người mang vương huyết, bọn họ cũng sẽ không gặp gỡ ở Đông Phương Thành.
Rõ ràng trong lòng nói cho mình đừng làm phiền bạn bè, cậu vẫn ở sau khi kết thúc thất thần, phát hiện mình đứng trước cửa nhà Phạm Thống, còn đã gõ cửa xong.
Mở cửa ra nhìn thấy cậu, Phạm Thống muốn nói giật mình, kỳ thực cũng không giật mình lắm, có lẽ là đã quen với sự viếng thăm đột ngột của cậu rồi, cho nên chỉ như mọi khi mời cậu vào trong nhà ngồi.
"Cậu làm sao lại chạy tới rồi? Như thế người ngoài hoàng cung sẽ không tức giận chứ?"
Cậu không có nghe kỹ Phạm Thống đã nói cái gì, nhưng vẫn dựa vào suy đoán mọi khi, có lẽ là đang hỏi cậu vì sao lại xuất hiện ở đây, người của Tây Phương Thành có tức giận hay không.
"Tôi cũng không biết vì sao..."
Cậu trả lời một cách mù mờ.
"Dù nói thế nào, hoàng đế giả vẫn là cậu mà, như vậy Narsi cũng rất vất vả đi, tôi không biết cậu có biết xử lý chính vụ hay không, nhưng ít nhất ở trong hoàng cung, bọn họ sẽ oán thán hơn?"
Phạm Thống vừa rót trà cho cậu, vừa khéo léo khuyên cậu như vậy.
Thiếu niên nghĩ, khi đó lúc vị hoàng đế trong Cung San Siro kia bắt cậu vào, muốn cậu làm hoàng đế, trước giờ cũng chưa từng hỏi ý nguyện của cậu.
Cậu sinh ra không thuộc huyết mạch trực hệ hoàng đế, bị cầm tù trong hoàng cung, sau đó là làm một cư dân tân sinh tua rua màu trắng ăn lương thực công cộng bị cư dân nguyên sinh của Đông Phương bài xích, cuộc sống đó còn vui vẻ hơn, những cái đó -- cậu đều đã chấp nhận.
Mà về sau...
"Hơn nữa, vị trí hoàng đế cũng là tự cậu quyết định đoạt về, hm, tôi vẫn hi vọng cậu vui vẻ là được rồi, không có ý trách mắng cậu, đừng nghĩ quá ít."
Phạm Thống cười khổ tiếp tục nói, sau khi cậu nghe xong, thần chí dường như đã bay đến cái hồi vẫn còn cư trú ở túc xá Đông Phương Thành, rồi bay đến lúc nghiên cứu pháp trận Trầm Nguyệt tìm kiếm phương pháp, sau đó lờ mờ hiện lên khoảnh khắc đọc chú văn dùng thân mình đổi lấy công năng ao nước, ở trong tế đàn Trầm Nguyệt, Phạm Thống bắt lấy cậu ngăn cản cậu tiếp tục niệm.
"Thế giới cần ngươi."
Từ khi cậu có bắt đầu có ký ức, rất nhiều người đều nói như vậy với cậu. Có lẽ là cầu máu của cậu, cần cậu quên đi bản thân để dâng hiến.
"Nhưng cậu chính là thế giới của tôi."
Thiếu niên nhớ tới lúc muốn đoạt lại vương vị, không phải vì cái vị trí thiếu đế Tây Phương Thành được mọi người cần, mà chỉ là hi vọng ánh sáng vẫn luôn chiếu rọi mình, sẽ không bị dập tắt bởi vì khát vọng ích kỷ muốn làm lại từ đầu của mình.
Cậu không có cách nào trở lại giấc mơ được sống bình thường.
Giống như không thể trở lại cái hồi cùng hắn đi tản bộ trên đường phố Đông Phương Thành, hi vọng quá khứ đó vĩnh viễn dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top