Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương PN1-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ký sự nuôi chim

◎Nguyên nhân có hơi dài

Tây Phương Thành từ sau khi thiếu đế phục vị, nguồn loạn uy hiếp quốc gia gần như đều được giải quyết, nghi thức chú nhập vương huyết cũng được cử hành thuận lợi, có thể nói là quốc vận hưng thịnh, mưa thuận gió hòa. Dưới hòa bình quý giá, sự vụ trong nước trở lại quỹ đạo, quốc dân xưng tụng quân chủ của bọn họ, lại không biết chân tướng sau lưng tất cả.

Cái gọi là chân tướng phải là thiếu đế Englar sau khi cung cấp vương huyết duy trì lực lượng ao nước, thì cứ ba ngày hai lượt bỏ mặc quốc gia chạy ra ngoài, quốc gia ở dưới nỗ lực của những bộ hạ khác và thế thân mới có thể bình an thuận lợi mới đúng, đương nhiên, có người biết chuyện này hay không cũng không quan trọng, dù gì người nên biết đều biết, người đương sự cũng không có ý kiến là được.

Chẳng qua dưới tình huống hành vi của vị hoàng đế cứ luôn bỏ trốn nào đó càng ngày càng không ra gì, cái câu "thế thân khó làm" kia cũng càng ngày càng thể hiện ở trên mọi mặt, khiến người không biết nên nói cậu thế nào.

"Vì sao loại hoạt động xã giao này cũng bắt ta tham gia thay?"

Sau khi bị túm đến khu một Hư Không từ trong đống công văn, Narsi hoàn toàn không thể hòa nhập vào hoàn cảnh, cả người ở trong trạng thái nhất định phải tìm người nào đó chất vấn để trút bỏ cảm giác hoang đường trong lòng.

"Bởi vì Englar không muốn tham gia đoàn bắt mèo tam thể quái gở vừa lại không có Phạm Thống này."

Yiye cũng dùng ánh mắt nặng nề tử khí nhìn hắn và trả lời vấn đề của hắn. Trọng điểm của câu này cũng không biết là "quái gở", "không có Phạm Thống" hay là "bắt mèo tam thể".

"Vì sao phải gọi ta đi thay cậu ta! Đây có ý nghĩa gì? Không muốn đến thì cứ từ chối!"

Narsi nghe xong đáp án như vậy, chỉ tạm hiểu Nguyệt Thoái vì sao không tự đến mà thôi, điều này cũng không có giảm thiểu mức độ suy sụp của hắn.

"Còn chẳng phải chính vì cái gì mà không nên phá vỡ giả tượng hòa bình, phải liên bang thân thiện, ngoại giao thật tốt sao? Ngươi cứ nhận đi."

Yiye hừ lạnh một tiếng, lấy giọng trào phúng đáp như vậy. Có điều nói thẳng ra như thế cũng rất có vấn đề, nhưng hiện trường dù sao cũng không có người khác nghe thấy, hắn tự nhiên sẽ không có cố kỵ khi nói chuyện.

"Vì sao người khác đều không có tới?"

"Giảm thiểu lãng phí nguồn nhân lực. Đã đủ lãng phí rồi."

"Những văn kiện khẩn cấp trên bàn thì làm sao đây?"

"Đương nhiên là người không đi phụ trách xử lý rồi, chẳng qua tuyệt đối không phải Englar. Englar cho dù không đi, cũng sẽ không ngoan ngoãn ở trong cung làm việc."

Từ sau khi Narsi trở thành thế thân sau màn của hoàng đế, quan hệ của Yiye với hắn hiển nhiên có cải thiện rất lớn tùy theo thời gian, nhìn từ trong mắt mọi người đương nhiên có chút khó tin, nhưng mà tư giao với công vụ của bọn họ hoàn toàn rạch ròi, lúc nên tranh cãi công sự vẫn sẽ tranh cãi, khiến người không khỏi nghi hoặc giao tình giữa bọn họ có tính là tốt hay không.

"Bên kia hẳn là có hai người của chúng ta đúng không?"

Narsi chỉ vào đội ngũ Đông Phương Thành đang nói nói cười cười ở đầu bên kia, mặt cứng ngắc mà hỏi.

"Ta không giỏi nhớ mặt người, nhưng ngươi hẳn là không tính sai."

Yiye tùy ý liếc một cái, hờ hững nói.

"Ta làm sao cảm thấy bọn họ thoạt nhìn là cùng một bọn? Căn bản là người của Dạ Chỉ vậy?"

Nhìn Suyelan với Bích Nhu đang vây quanh Âm Thị, Narsi tràn ngập cảm giác muốn vờ như không quen biết bọn họ.

"Hòa bình trên biểu hiện. Bang giao thân thiện."

Yiye lấy giọng hết sức khinh thường nhắc nhở Narsi trọng điểm, vào lúc này, nhóm người bên kia cũng xáp lại chào hỏi, dẫn đầu là Âm Thị.

"A! Lùn! Lâu lắm không gặp!"

"Ngươi có thể mang cái xưng hô vô lễ đó xuống địa ngục rồi, đồ kiếm rách chết tiệt!"

Cái gọi là hòa bình quả nhiên là hư giả, giả tượng hòa bình mới qua mấy câu trò chuyện đã dễ dàng bị phá hủy.

Narsi lấy ánh mắt phức tạp nhìn Yiye, mặc dù hắn nói một đằng làm một nẻo, dễ dàng bị chọc giận cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, nhưng dùng cách kịch liệt như vậy để mở đầu cho cuộc giao lưu ngày hôm nay, nhìn làm sao cũng khiến người cảm thấy không ổn lắm.

"Lão Già, Huy Thị, Tiểu Nhu, tên lùn vừa gặp mặt đã mắng ta!"

Âm Thị như đụng phải đinh lập tức xoay người sang đồng bạn phía sau uất ức méc tội, lời của hắn cũng dẫn đến những phản ứng khác nhau.

"Ngươi còn gọi tiếp, hắn sẽ giết ngươi."

Cho dù luôn giữ thái độ không thân thiện với Tây Phương Thành, Lăng Thị vẫn làm trọn nghĩa vụ nhắc nhở.

"Đã nói đừng gọi ta là Huy Thị nữa, ta bây giờ là Suyelan rồi... Ủa? Đây chẳng phải là Narsi sao?"

Trong lúc Mai Hoa Kiếm Vệ Suyelan bối rối, cũng phát hiện người đến thay mặt cho tổ quốc không phải hoàng đế chân chính.

"A, Âm Thị, hắn chỉ là vì trong tay không có kiếm tốt cho nên đỏ mắt nhìn anh mà thôi, đừng để ý nữa."

Toản Thạch Kiếm Vệ Nguyệt Bích Nhu hoàn toàn nghiêng về trận doanh của đối phương, không chỉ không nói giúp người cùng quốc gia, thậm chí còn phát ngôn bất chấp đúng sai.

"... Bây giờ là tình huống gì? Thật sự không vấn đề sao? Đằng nào ngươi cũng đắc tội đối phương ngay từ đầu rồi, còn làm ngoại giao gì nữa, chúng ta trực tiếp trở về để cho hai tên kia đi cùng là được rồi?"

Narsi thấp giọng nói với Yiye như vậy. Mặc dù Suyelan vốn là quan viên ngoại giao do Tây Phương Thành phái đến cư trú ở Đông Phương Thành, nhưng thấy hắn chỉ lo chung sống vui vẻ với người của Đông Phương Thành, vẫn là khiến Narsi khó có thể cho anh trai mình sắc mặt tốt.

"Trở về vào lúc này chẳng phải giống như sợ bọn họ sao! Cho dù đánh nhau thật cũng có ta ở đây, ngươi không cần phải lo!"

Trong những người Narsi quen biết, cũng chỉ có mỗi Yiye có thể nói chuyện một cách kịch liệt như vậy dù đang nhỏ giọng trả lời, nếu hắn đã nói như thế, Narsi chỉ đành im lặng ở lại, cho dù hắn thật sự rất muốn trở về.

"Ủa? Tiểu Nguyệt không tới à? Ta muốn cùng Tiểu Nguyệt dùng công kích chớp nhoáng tiêu diệt những con mèo tam thể không cần thiết, đổi thành Tiểu Huy Thị thì không thể thành sự rồi, làm sao đây --"

Sau khi Âm Thị thấy người tới không phải Nguyệt Thoái thì lập tức lấy vẻ mặt như trời long đất lở để hò hét một câu khiến người ở hiện trường đều câm nín.

"Tiểu Huy Thị?"

Khóe miệng Yiye co giật, nhìn sắc mặt Narsi mà không có bình luận gì.

"Âm Thị, ngươi gọi như vậy làm ta có ảo giác như đang nói ta không đủ sức ấy."

Suyelan hình như không định sửa lại tên cho em trai mình, chỉ băn khoăn gọi tên giống nhau sẽ bị lẫn lộn.

"..."

Từ vẻ mặt của Narsi có thể thấy hắn vô cùng không thoải mái với xưng hô này, so với đó, việc bị xem thường thực lực trái lại không có nghiêm trọng đến thế.

Trước không nói đến cái này, chỉ bởi vì muốn bắt ma thú đã rủ hoàng đế nước láng giềng làm tay sai, hành vi này cũng hơi quá đáng rồi, nhưng "người nghiêm túc với Âm Thị là thiểu năng, chỉ tổ càng tức giận mà thôi" đây là nhận thức chung giữa hai nước, vừa rồi Yiye đã bị thiểu năng một lần rồi, Narsi cũng không muốn nối gót.

"Chỉ là bắt ma thú mà ngươi muốn huy động công chúng đến mức nào? Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên một chút."

Người có thể trách mắng Âm Thị ngay trước mặt, sợ rằng cũng chỉ có Lăng Thị mà thôi, Âm Thị tức thì bất mãn sưng sỉa mặt mày.

"Lão già, lần nào cũng chỉ có ngươi vội vàng, ngươi xem Huy Thị với Tiểu Nhu đều không có ý kiến."

Hai ví dụ hắn đưa ra đều không bình thường cho lắm. Bích Nhu chỉ cần có trai đẹp để ngắm, thì dù vui chơi ở đâu cũng không buồn để ý; Suyelan thì từ đầu đến đuôi đều không phải người bình thường, hoàn toàn không thể lấy làm ví dụ.

"Bọn họ ngoại giao rất thành công, có vẻ hòa nhập rất tự nhiên."

Narsi cảm thấy hai người đối diện căn bản không có ý định đi qua nói chuyện với bọn họ, Bích Nhu là bình thường, còn Suyelan, có lẽ là vì đủ mọi nguyên nhân nên không qua chào hỏi, mặc dù có thể hiểu, nhưng vẫn không dễ chịu cho lắm.

"Mặc kệ bọn họ, tóm lại nhìn thấy cái gì giết cái đó."

Lời Yiye nói ra hình như có chút không phù hợp mục đích ban đầu của đoàn bắt mèo tam thể, tự tiện biến đổi thành đoàn săn dã thú, đây khiến người rất bối rối, cho dù người trực tiếp bối rối chỉ có mỗi Âm Thị.

Bởi vì khi Âm Thị bối rối sẽ làm phiền đến mọi người, cuối cùng vẫn sẽ là tất cả mọi người bối rối...

"Được, đoàn bắt mèo tam thể tiến lên! Mục tiêu hôm nay vẫn là mèo tam thể biết bay!"

"Đi thôi đi thôi --"

"Âm Thị cố lên!"

"Ôi."

Lăng Thị chán chường bị vùi lấp ở giữa ba người đầy hào hứng, Narsi với Yiye quyết định vẫn là đừng nói chuyện với bọn họ thì tốt hơn.

Sau khi trải qua vài tiếng đầy gió tanh mưa máu, Âm Thị đã tức giận.

"A, vì sao loanh quanh lâu như thế cũng không thấy mèo tam thể có cánh!"

Có lẽ là bởi vì bầu không khí đáng sợ khi mấy người bọn họ tụ lại tỏa ra khiến ma thú có não đều né tránh, những con dám đâm đầu tới đều là loại không có mắt, tìm hết mấy tiếng đồng hồ, chẳng những không có ma thú có cánh mà Âm Thị muốn, ngay cả con nhìn được mắt một chút cũng không có nốt.

"Ngươi vẫn là bỏ cuộc đi, nói không chừng hôm nay không có cái duyên phận đó đâu."

Lăng Thị nhìn có vẻ rất muốn mau chóng kết thúc hoạt động nhàm chán này, nhưng cứ như vậy bỏ cuộc, Âm Thị không cam tâm.

"Âm Thị, con bên kia thế nào? Ngươi xem, có cánh kìa."

Suyelan cười cười chỉ vào một hướng, mọi người nhìn theo qua, thấy một con chim dơ bẩn nằm xụi lơ trên đất, bên cạnh có mấy con ma thú đang quan sát, cầm chừng lẫn nhau, xem ra đều muốn nuốt chửng con mồi trước mắt.

Cái con có cánh chỉ có mỗi con chim bởi vì quá dơ nên nhìn không ra màu lông ban đầu kia, nhìn sơ, Âm Thị tức thì tỏ vẻ khó xử.

"Hm... mặc dù có còn hơn không, nhưng mà..."

Giọng điệu này nghe lên có vẻ không hài lòng cho mấy, Lăng Thị liền bổ thêm một câu.

"Ngươi tốt nhất là mau quyết định, ta thấy nó hình như sắp bị những con bên cạnh ăn thịt rồi."

"Nhưng, nhưng mà! Con mèo tam thể này nhỏ quá! Đây cũng quá nhỏ rồi!"

Chuyện đến nước này, vốn đã không còn ai muốn sửa chữa hành vi cứ một mực nói ma thú thành mèo tam thể của hắn nữa, không ngờ nhận biết sai lầm của hắn ngoại trừ "mèo tam thể", còn có chữ "nhỏ" này.

"Đã lớn hơn mèo tam thể bình thường rồi đi..."

Narsi đương nhiên là đang lẩm bẩm đến mèo tam thể trên nghĩa thông thường.

"Hắn chỉ là muốn con có thể cưỡi được, ngươi cứ mặc kệ hắn."

Yiye ít nhiều cũng từng nghe qua một vài sự tích của Âm Thị, đương nhiên, hắn thà biết ít một chút.

"Biết đâu cũng có thể biến lớn giống như Tiêu Ba, Âm Thị anh có muốn bắt thử xem không? Cứu nó đi mà, bằng không sẽ bị những con gần đó cắn chết."

Lòng đồng tình của Bích Nhu vô cùng kỳ diệu, để cứu một con mà đi giết cả mấy con, hành vi này làm sao cũng rất khó được gọi là thiện lương, ngoài ra, Tiêu Ba hẳn là có thể biến nhỏ mới đúng, nhưng cũng không ai muốn chỉ ra vấn đề trong lời nói của cô.

"Ồ... vậy được thôi, Tiểu Nhu cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì bắt thử xem, Lăng Thị."

Âm Thị tỏ ra khó xử hạ quyết định như thế.

Rốt cuộc là ai muốn bắt hả?

Mặc dù lý trí biết so đo với Âm Thị là rất ngu xuẩn, nhưng chỉ cần là người có não, đều sẽ không nhịn được muốn mắng chửi.

Sau khi quyết định mục tiêu, tiếp đến thì rất dễ dàng, mục tiêu lần này như sắp chết đến nơi, không sợ chạy mất, căn bản là cứ việc đưa tay ra là bắt được chẳng khó chút nào, có điều, sau khi đến tay, Âm Thị túm ngược con chim còn đang thoi thóp này, hình như nhìn làm sao cũng không hài lòng.

"Hm--m-"

Nhìn dáng vẻ phiền não của hắn, Bích Nhu lập tức phản ứng nói một câu.

"Âm Thị, em đã có Tiêu Ba rồi, không cần tặng em cũng không sao, đừng khách khí như thế."

Cái gì?

Narsi với Yiye vốn chẳng buồn tham dự hoạt động này, khi nghe thấy câu đó thì cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Chỗ ta cũng đã có một con rồi, không cần cân nhắc đến ta, cảm ơn ngươi."

Sau khi Suyelan cười nói như vậy, bầu không khí càng khiến người bất an.

"Nếu ngươi nghĩ không ra ai, cứ mang về tặng Vi Thị cho rồi."

Lăng Thị lãnh đạm cung cấp kiến nghị cho hắn.

Đang khi bọn họ không dễ gì lĩnh ngộ được "nhìn không thuận mắt sẽ đem tặng", Âm Thị cũng đã dùng vẻ mặt tìm ra chân lý nhìn về phía Narsi.

"A, Tiểu Huy Thị lần đầu tiên tới mà, vậy chiến lợi phẩm hôm nay coi như tặng ngươi làm kỷ niệm! Phải nuôi cho tốt nhé."

Narsi bởi vì câu nói này mà sững sờ.

Lúc này rốt cuộc nên nghiêm chỉnh yêu cầu hắn sửa chữa xưng hô, rống giận "cái gì mà lần đầu tiên chứ, đừng có lần thứ hai nữa", hay là trước hết nên tìm hiểu giọng điệu hoàn toàn không cho người khác từ chối này là chuyện làm sao đây?

Narsi trước kia đại khái là loại người nếu thấy một con chim rớt xuống ban công của hắn, hắn sẽ gọi bộ hạ quét đi, nhưng tùy tâm tình cũng có thể cứu một chút, bây giờ bị nhét một con chim sắp chết đến nơi, hắn thực sự không biết nên tỏ ra vẻ mặt gì.

Bang giao thân thiện, củng cố ngoại giao.

Lễ vật mà quan chức cấp cao của Đông Phương Thành đích thân tặng rốt cuộc có nên nhận hay không? Nhận xong mang về còn phải chăm sóc thật tốt tránh cho rơi vào miệng ai đó?

"Ố ồ, Narsi em muốn nuôi sao? Tưởng tượng cái cảnh đó đúng thật là ấm áp, trong cuộc sống có chút cân bằng cũng tốt, anh hình như rất ít tặng quà cho em, món quà này cũng tính một phần của anh đi, trở về xin ba trăm đồng tiền vàng cho anh là được."

Phát ngôn góp vui của Suyelan khiến cho Yiye không nhịn được lên tiếng.

"Nếu đã là lễ vật, vì sao cần tiền? Hơn nữa còn khai vào công quỹ? Có nhầm không đấy!"

"Thôi được rồi, ca ca gần đây tiêu xài có hơi mạnh tay, nể tình quà của Âm Thị tặng, ứng trước tiền lương tháng sau cho anh đi, anh biết em yêu anh lắm mà, Narsi."

Con người ta có thể mặt dày vô sỉ đến mức độ nào, Narsi thật ra không muốn biết lắm.

"Tạm thời không nói có thể nhận lễ vật hay không, lễ vật Âm Thị tặng thì lại liên quan gì đến ngươi?"

Yiye thực sự rất khó có thể hoàn toàn mặc kệ đối với một chuỗi sự tình khó lý giải này, Suyelan khi đối mặt với vấn đề của hắn thì nhún vai một cách vô tội.

"Ngươi thật sự muốn biết?"

"Suyelan anh câm miệng lại, đừng nói những lời làm ô nhiễm lỗ tai người khác nữa!"

Cho dù Yiye muốn biết, Narsi cũng không muốn nghe, lúc này, Âm Thị lại đưa con chim tới.

"Cầm lấy cầm lấy cầm lấy, nhận đi nào --"

Yiye dùng ánh mắt mang chút đồng tình nhìn Narsi, ánh mắt người khác nhìn Narsi thì mang hàm ý "ngươi mau nhận đi, hôm nay đã có thể kết thúc rồi".

Thế là, hắn chỉ có thể mang con chim không rõ giống loài này trở về một cách bi kịch, bởi vì kiểm tra tới kiểm tra lui đều không có ngoại thương, phán đoán là ngất vì đói, mà bộ dạng vô hại của con chim cũng khiến hắn cảm thấy nó chẳng giống sinh vật được sản xuất từ khu một Hư Không chút nào.

Chắc không phải là đúng lúc bay ở khu một Hư Không thì bị đói ngất rơi xuống chứ?

Dưới hoài nghi như vậy, còn nghe nói Âm Thị sau khi tặng quà vẫn sẽ tiếp tục quan tâm kết cục, Narsi cũng chỉ có thể bắt đầu thích ứng cuộc sống nuôi thêm một con sinh vật.

Mặc dù nếu như tính luôn cả người, thì trước kia cũng đã từng nuôi...

◎ Bảy ngày đầu nuôi chim

Con chim lúc mới mang về là bị đói ngất, vậy hình như nên cho ăn cái gì đó trước, nhưng nó thoạt nhìn quá bẩn, cứ cảm thấy vẫn là nên tắm một cái mới đúng, Narsi túm chân con chim xách ngược nó lên, ngồi ở trước bàn suy nghĩ một hồi, quyết định dùng chút ma pháp có thể biến ra nước thử xem.

Có lẽ là đột nhiên bị nước lạnh dội vào quá kích thích, con chim ban đầu nhìn như chết đột nhiên ra sức vùng vẫy giống như bị hoảng sợ quá độ, vừa kêu chíp chíp cục cục vừa đập cánh loạn xì ngầu như chết đuối, lảo đảo nhào tới nhào lui trong thư phòng, Narsi không biết nên xử lý tình huống đột phát này như thế nào, chỉ đành tránh ra xa như tị nạn, chờ đến khi con chim mất sức, mới đến thu dọn tàn cục.

Thế là khi các đơn vị nhận được công văn trả lại, đều có loại cảm giác không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Lúc trước bị bắn nước trà còn hiểu được, tình huống vừa bẩn vừa ướt lần này có chút kỳ quái, điện hạ."

Ojisa đại biểu cho nghi hoặc của mọi người tiến đến dò hỏi, sau khi hỏi xong với vẻ mặt vô cảm, cũng liếc con chim đã được rửa thành màu trắng trên bàn.

"Mấy thứ công văn này chỉ khi gặp phải chữ không hiểu mới cần để ý, đây còn cần ta nói rõ sao?"

Narsi dùng ngón tay gõ một cái xuống bàn biểu thị bất mãn, Ojisa thì bất chấp sắc mặt âm u của hắn, tiếp tục hỏi.

"Vậy thì cứ coi như là lòng tò mò cá nhân của thần, ngài đã tiến hành một trận chiến đấu với thú cưng mới nuôi trong thư phòng sao? Nó thoạt nhìn rất ngoan ngoãn."

"Ta chỉ là lúc rửa cho nó quên túm nó vào nhà tắm mà thôi. Như vậy thỏa mãn lòng tò mò của ngươi chưa?"

Sắc mặt của Narsi càng ngày càng khó coi, nhưng Ojisa vẫn không biết nhìn sắc mặt người khác mà tiếp tục nói.

"Nếu như ngài cần người phụ chế phục một con chim, có thể căn dặn một tiếng."

"Ta không cần! Hỏi xong thì lui xuống, đừng nói những lời dư thừa đó!"

Cuộc đời của Narsi, từ khi bắt đầu kiếp sống nuôi chim đã sang một trang đầy nhục nhã.

◊◊◊◊

Muốn nuôi sinh vật thì phải cho đối phương ăn, đây là thường thức cơ bản.

Mà cái thứ thường thức cơ bản này, Âm Thị có hay không, mọi người rất khó khẳng định, nhưng Narsi là một người bình thường, hắn đương nhiên biết điều này, chuyện phiền não tiếp theo chính là chủng loại thức ăn rồi.

Hắn có thể thử từng loại, nhưng như vậy rất lãng phí, cho dù hắn bây giờ có lãnh một ít tiền lương còm, cũng không thích hợp để tiêu tốn như vậy, cho nên tốt hơn vẫn là tìm ra thức ăn thích hợp rồi mua sau.

Lúc không biết vừa lại không muốn hỏi người khác, tra sách là phương pháp không tệ, nhưng con chim vốn bị đói ngất có lẽ không thể chờ đến khi hắn tra xong, hắn chỉ có thể lấy bữa tối của mình cống hiến cho con chim, nhìn con chim nhờ ý thức sinh tồn mà bắt đầu ăn, lúc này mới an tâm đi tra duyệt sách vở.

Nhìn dáng vẻ vô hại của con chim này, Narsi quyết định tra từ sách về loài chim cảnh bình thường, nhưng mà tốn hết một buổi tối tra xong một cuốn dày cộm, vẫn không tìm được chủng loại tương tự, thế là ngày thứ hai hắn chỉ biết câm nín nhìn con chim.

Để tiết kiệm tiền, Narsi không có mua lồng, may mà con chim này rất ngoan, thoạt nhìn không cần nhốt lại, có điều, dường như nhận định được rằng có thể nhận được thức ăn từ người hắn, con chim vừa thấy hắn đi vào, đã từ trên cái giá bên cạnh vỗ cánh bay lên bàn, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Mặc dù chỉ là chim, nhưng khi hắn cúi đầu sửa công văn vẫn cảm thấy được ánh nhìn, ngẩng đầu nhìn nó, khi ánh mắt sẽ giao nhau, con chim còn sẽ vỗ cánh vài cái rồi lại an tĩnh, hình như đang chờ mong điều gì đó, sau nhiều lần như vậy, hắn đành lấy quả khô thỉnh thoảng lấy làm đồ ăn vặt ngày thường, lấy ra một nắm đặt ở phía trước chân con chim.

Nhìn thấy có đồ ăn, con chim lập tức mổ ăn, nuốt xong cũng không bay trở lại giá, mà là tiếp tục đứng ở trước bàn nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần ánh mắt giao nhau là vỗ cánh, còn sẽ "cục cục", "chíp chíp" hai tiếng, khiến hắn cảm thấy không tiếp tục cho đồ ăn là sai trái, ít nhất ở chung với vật nuôi trước hết là phải hiểu biểu hiện của nó là muốn làm gì, bây giờ động tác này đại khái là muốn xin đồ ăn, rốt cuộc là tối qua sau khi chiếm được bữa tối của hắn vẫn chưa ăn no hay là thế nào, hắn cho rằng có lẽ cần phải kiểm tra một chút.

Ăn xong một nắm kêu chíp chíp, ăn xong hai nắm kêu chíp chíp, ăn xong mười nắm vẫn kêu chíp chíp.

Narsi cứ như thế ở trong một đống tiếng chíp chíp, cục cục, cộng với tiếng vỗ cánh phành phạch đút hết túi quả khô này, sau đó con chim vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, vừa lại vỗ cánh kêu chíp chíp hai tiếng.

"..."

Hắn bắt đầu cảm thấy nuôi con chim này có lẽ sẽ rất tốn tiền. Nếu đã là "của quan chức cấp cao Đông Phương Thành tặng cho, phải chăm sóc thật tốt", vậy rốt cuộc có thể lấy công quỹ để nuôi hay không?

Chỉ cần không ngẩng đầu nhìn nó, cúi đầu tập trung sửa công văn, con chim sẽ không vỗ cánh cũng sẽ không kêu, vấn đề là chỉ cần nghĩ đến nó vẫn chưa đi, vẫn nhìn chằm chằm vào mình đòi đồ ăn, Narsi liền khó có thể tập trung làm chuyện khác, cho nên hắn đành phải đặt cái túi rỗng đến trước mặt nó, hi vọng nó tự hiểu hết đồ ăn rồi.

Tầm nhìn của con chim sau khi chuyển đến cái túi không, mổ cái túi mấy cái, rồi lại nhìn Narsi, giống như đã hiểu ra gì đó, quắp cái túi đi rồi trốn về giá sách.

Sau đó mãi cho đến tối, nó đều tự nhét mình ở trong cái túi rỗng không có đi ra, thoạt nhìn giống như đã chịu đả kích rất lớn.

Narsi cũng chịu đả kích có hơi lớn, chẳng qua là để nó biết hết đồ ăn rồi đã đau lòng đến thế, nhưng từ biểu hiện căn bản là nhìn không ra, bây giờ rốt cuộc nên lấy đồ ăn dụ con chim ra hay là mặc kệ nó, hắn nhất thời không quyết định được.

Thế là hắn lại đem bữa tối hôm nay cho con chim, sau đó liền về phòng tiếp tục nghiên cứu chủng loại chim.

Lần này là hắn lấy "bách khoa toàn thư về thế giới cầm thú hung mãnh".

◎ Sau một tháng nuôi chim

Narsi nuôi một con chim màu trắng, đây là chuyện không ít người trong cung đều biết.

Nghe nói lúc mang về từ khu một Hư Không, bề ngoài còn rất bẩn thỉu tạp nham, nhưng sau khi được hắn nuôi một tháng, đã đầy đủ lông lá, toàn thân tròn trịa mượt mà, nhìn lên là một con chim trắng như tuyết không có cổ, mặc dù thể hình còn to hơn con mèo, nhưng vừa ngoan vừa tròn cũng rất đáng yêu, người vào thư phòng phần lớn đều sẽ chú ý đến nó, cũng cảm thấy nó trông khá dễ thương.

Không ai biết Narsi nghĩ gì khi bị Âm Thị nhét cho một con thú cưng, chẳng qua nếu đã chăm sóc tốt như thế, đó chắc không phải là ghét, cũng có một vài sự tích để làm chứng.

"Hm, ngươi nuôi con chim này đến béo múp, thoạt nhìn chất thịt hẳn không tệ, nướng lên có lẽ rất ngon."

Một lần nọ Yiye đi vào, có lẽ là do sắp tới bữa trưa, hắn nhìn con chim múp míp kia rồi phát ngôn như vậy, sắc mặt Narsi cứng đờ ngay tại chỗ.

Buổi chiều có người lại đi vào, liền phát hiện trên người con chim bị treo một tấm thẻ bài đơn giản, phía trên ghi chữ "không được ăn", sau khi bị Ojisa hỏi có phải là đang nói con chim béo quá nên cần giảm béo hay không, chữ trên tấm thẻ lại sửa thành "đây không phải đồ ăn".

Quá dễ thấy là ai làm tấm thẻ. Mà sau khi con chim bắt đầu hoạt bát hơn bay ra ngoài xin ăn, có một lần trở về mắt nó không biết bị ai vẽ một cái quầng đen, nội dung trên thẻ lập tức được sửa lại.

"Không được vẽ bậy?"

Yiye liếc tấm thẻ một cái, hình như cảm thấy rất buồn cười.

"Ai lại có hứng vẽ lên người con chim chứ?"

"Chính là có! Vẽ cái gì mà quầng thâm mắt, ta tốn hết một tiếng đồng hồ mới rửa sạch cho nó! Rốt cuộc là ai bất lịch sự như vậy, tùy tiện lấy bút lông vẽ lên chim người khác nuôi!"

Narsi có vẻ như rất để ý màu lông sạch sẽ trắng như tuyết của con chim, vừa nhắc đến chuyện này đã tức giận.

"Ở gần đây biết dùng bút lông hình như chỉ có một người."

Sau khi Yiye bóng gió chỉ ra cái sự thực này, Narsi tức thì trầm mặc.

Muốn đi tìm Nguyệt Thoái tính sổ hẳn là chuyện không thể nào, cho nên, cũng chỉ có thể hi vọng cậu sẽ tôn trọng thứ viết trên tấm thẻ thôi.



Nuôi một con thú cưng, không có tên vẫn là không tiện để gọi, Narsi nuôi chim đến bây giờ vẫn chưa đặt một cái tên chính thức cho nó, cho nên khi mọi người đi vào chào hỏi với nó thì cũng rất tùy hứng.

"Silumina, hôm nay trông cũng rất có tinh thần đây."

Cái tên này là của Yameidie đặt.

"Kem Sữa Bò, nào nào nào, sờ một cái."

Cái tên này là của Suyelan người thỉnh thoảng trở về đặt.

"Con Chim Ngu, tránh ra, đừng ở trên bàn chắn tầm mắt."

Tên này là do Yiye đặt... có lẽ không tính là cái tên.

Chỉ có Ojisa là chưa từng dùng bất kỳ cái tên nào để gọi con chim này, nhưng mà, Nguyệt Thoái là cái người phiền nhất.

Cậu mỗi lần đi vào đều sẽ thay một cái tên cho con chim, căn bản là tùy ý thích với hôm đó nghĩ được cái gì để gọi, ngày ngày con chim chỉ cần bắt gặp ánh mắt của người khác là sẽ theo quán tính kêu chíp chíp xin đồ ăn, cảm giác cứ như có phản ứng với cái tên vậy, đối với việc chim của mình nuôi bị mọi người gọi lung tung như vậy, Narsi thực ra không thể chấp nhận lắm, nhất là những cái tên thiếu phẩm vị như "Tiểu Bạch", "Tiểu Bàn" của Nguyệt Thoái.

"Narsi, ngươi cũng nuôi nó một thời gian rồi, nên đặt cho nó cái tên đi chứ?"

Lúc Nguyệt Thoái đề xuất kiến nghị này, Narsi liền cảm thấy có chút không ổn, đây nghe lên có hàm ý gì đó.

"Ngươi cảm thấy gọi là Bulu thì thế nào?"

Quả nhiên là muốn tranh quyền đặt tên.

"Tên để ta tự đặt là được rồi."

Mặc dù nhất thời nói không ra cái tên này có vấn đề ở đâu, Narsi vẫn trả lời cậu như vậy, sau đó khi Nguyệt Thoái đi rồi, hắn dùng máy thông tin ma pháp liên lạc Suyelan.

"Bulu nghĩa là gì? Em cảm thấy anh nhất định biết."

Đây là cảm tưởng Narsi có được sau khi Suyelan sống lại và ở chung một thời gian. Tóm lại có chuyện gì không biết cứ hỏi anh trai là được, bất luận là hỏi cái gì hắn đều sẽ có đáp án.

Nhưng nếu như không phải chuyện cấp bách muốn biết đáp án, hắn sẽ không muốn trực tiếp nói chuyện với Suyelan, bởi vì nhất định sẽ bị nghẹn lời.

"Narsi em tin cậy ca ca như vậy, thật khiến ca ca cảm động, anh cảm thấy nghe lên rất giống màu lam trong tiếng Anh đi, ha ha ha."

"Con chim này rõ ràng là màu trắng, đặt màu lam gì chứ!"

"Nói đến màu lam anh liền nghĩ đến Phạm Thống, nói đến Phạm Thống... lượng ăn của Kem Sữa Bò chẳng phải rất lớn sao? Thùng cơm mà, đúng đó chớ."

"...!"

Chỉ là như vậy cũng có thể liên kết đến đề tài xấu hổ không muốn đối mặt, Narsi đã ấn chứng được kinh nghiệm của mình, xác thực bị nghẹn lời.

Thế là hiển nhiên cái tên Bulu này đã bị chặn. Cho dù Nguyệt Thoái nhìn thấy con chim đều gọi Bulu cũng vậy.

Sau khi nuôi chim...

Con chim được nuôi đến tròn trịa đáng yêu, không chỉ người chú ý đến nó, còn có chim.

Từ sau khi phát hiện ở đây có một con chim, Tiêu Ba rất chăm chỉ bay đến thư phòng, luôn vòng qua vòng lại trước mặt nó, giống như đang nhảy vũ điệu tìm bạn đời, còn đặc biệt biến mình thành độ lớn xấp xỉ để chiếm được công nhận, đúng lúc Yiye đi vào nhìn thấy không khỏi lên tiếng cười nhạo.

"Chim do chim ngu đen với chim ngu trắng sinh ra chắc không phải là chim ngu xám chứ?"

Đây chỉ là một câu nói đùa vô tình, nhưng Narsi hiển nhiên để bụng, về sau có một ngày Yiye đi vào, đúng lúc bắt gặp Narsi đang cho chim ăn, liếc thấy hắn xuất hiện liền nở nụ cười.

"Tiểu Ye, ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ."

Con chim cục cục đáp lại, sắc mặt Yiye cũng chuyển sang xanh.

"Chờ chút cho ta, ngươi gọi nó là cái gì!"

"Tiểu Ye, thế nào? Cũng đâu phải gọi ngươi."

"Đặt tên từ lúc nào! Không được đặt cái tên này! Đổi ngay!"

"Ngươi nói đổi là đổi? Cũng đâu liên quan gì đến ngươi. Tiểu Ye mặc dù ngốc nghếch, nhưng vẫn rất ngoan, cứ để mọi người gọi lung tung cũng không hay, dù sao cũng nên sớm có cái tên rồi, Tiểu Ye cũng không có ý kiến với cái tên này mà."

"Chíp chíp."

"Đổi ngay cho ta --!"

Bởi vì đây chỉ là cái tên lâm thời mang tính báo thù, Narsi cuối cùng cũng đồng ý không gọi như vậy nữa.

Mà con chim bất cẩn dưỡng thành thói quen nghe thấy Tiểu Ye mới đáp lại, tốn thời gian rất lâu mới sửa được, đây thì là một chuyện khác rồi.

◎Âm Thị có nói, mèo tam thể là một loại sinh vật biết đi tới đi lui.

Con chim cuối cùng được đặt tên là Tuyết Lộ, tên cuối cùng cũng được ấn định, cũng coi như mọi người đều vui, chẳng qua lại bởi vì Yiye mượn đi cho phụ thân tò mò xem, không biết làm sao Tuyết Lộ liền bay mất iêu, thư phòng của cung San Siro tức thì rơi vào bầu khí áp đáng sợ.

Narsi vẫn sửa công văn như mọi khi, chỉ là bầu không khí xung quanh nặng nề đến mức khiến người không dám đến gần, mớ quả khô được mua trước đó để chất đống ở trên giá sách cũng mang đến một cỗ áp lực vô hình cho người khác, hơn nữa từ sau khi con chim biến mất, hắn chưa từng nói chuyện lấy nửa câu với Yiye.

"Ta đi bắt một con khác cho ngươi không được sao! Đừng cứ nặng nề tử khí như vậy!"

Sau khi bầu không khí này duy trì được nửa tháng, Yiye đã chịu hết nổi rồi, chẳng qua cho dù hắn đề xuất phương án bù đắp như vậy, Narsi cũng chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi trầm mặc tiếp tục làm việc, hiển nhiên là không chấp nhận.

Thế giới lớn như vậy, muốn người ta bỏ mặc chức trách đi tìm một con chim, có lẽ là hơi làm khó người khác, nhưng thoạt nhìn nếu chưa tìm được chim về, xung quanh Narsi có lẽ sẽ duy trì bầu không khí này cho đến thiên hoang địa lão, Yiye hết cách, đành nhờ thành viên đoàn bắt mèo tam thể khiến người không dám ca tụng kia của Đông Phương Thành lúc đến khu một Hư Không nhớ để ý giùm một chút, không ngờ qua nửa tháng sau, thật sự tìm được rồi.

"Narsi -- ca ca mang Kem Sữa Bò về rồi nè, có nhớ bọn anh không?"

Khi Suyelan mang theo con chim mập mạp kia vào, Narsi vẫn còn hoài nghi mình có nhìn nhầm hay không.

"...! Làm sao tìm được!"

Mặc dù một tháng không thấy, lông đã dơ trở lại, nhưng Narsi vẫn nhận ra đúng là cùng một con.

"Xem ra chắc là lạc đường rồi, chật vật bay vòng vòng ở không trung, vừa nhìn thấy người quen đã bay tới chíp chíp, vươn tay là bắt được."

Tự mình bay đi rồi tự mình lạc đường, mất tích một cách ngu xuẩn như thế khiến cho Narsi không còn lời nào để nói.

Trong "bách khoa toàn thư về thế giới cầm thú hung mãnh" lúc đó rõ ràng nói đây là một loài chim sắp tuyệt chủng có thể huấn luyện để đưa thư, nhưng nếu đã có thuộc tính mù đường, vẫn là chỉ có thể làm chim cảnh để ngắm đi...

"A, Huy Thị, Tiểu Huy Thị vẫn thích con mèo tam thể lần trước sao? Có cần tặng hắn thêm một con không?"

"Ta thấy vẫn là không cần, Âm Thị thân ái. Ta sợ nó mỗi lần nuôi một con lại đặt tình cảm vào đó, đến lúc chết rồi sẽ rất phiền, ngươi vẫn là tặng cho Vi Thị đi, hắn có bị tổn thương cũng chẳng hề gì."

Cũng không thể nói như vậy, vị ca ca này ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top