Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển ngoại 2 : Họa Mộng ( Trung )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng niệm trong lòng

“Lý luận anh em tốt của ngươi nghe lên thật khiến người chán nản, những ai không phải anh em tốt đều có thể từ bỏ, mà anh em tốt lại chỉ có một người, hơn nữa đã quyết định rồi, như vậy … ngươi bảo ta phải làm sao đây?”

“Ơ? Ta chỉ nói anh em tốt là tuyệt đối không thể bỏ mà thôi, ta đâu có nói muốn từ bỏ ngươi chứ! Cái gì mà làm sao đây, Huy Thị, ngươi muốn một danh phận đến thế sao? Hm —- ái phi ngươi còn có gì bất mãn với trẫm? Chẳng lẽ muốn làm hoàng hậu sao?”

“Khụ khụ, Âm Thị thân ái, chúng ta hôm nay vẫn chưa có rút thăm, ai là hoàng đế hay phi tử vẫn chưa quyết định, đừng tự biên tự diễn, như vậy không công bằng.”

“Cái gì? Vẫn phải rút à? Hôm nay đổi sang đoán nắm tay đi, đoán nắm tay ít nhất còn có cơ hội thắng, ta đã rút thăm trúng mười lần phi tử rồi! Thật chẳng dễ chịu chút nào!”

“Đoán nắm tay à? Muốn phân thắng thua lâu lắm… mà nói đi thì nói lại, mặc dù ta biết lạc đề là thói quen của ngươi, nhưng vấn đề vừa rồi của ta ngươi cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Hả, cái gì?”

“Ngoại trừ anh em tốt, còn có phân loại nào cao cấp hơn để chọn không?”

“Nếu như theo đẳng cấp thì còn có chủ nhân, người mình thích, người nhớ được tên, con gái với mèo tam thể.”

“Ồ, chủ nhân…”

“Chủ nhân không thể chọn! A, con gái ngươi cũng không chọn được đâu! Thật là, so đo mấy thứ này làm gì, vì sao nhất định phải phân loại chứ, nếu để ở vị trí đặc biệt nhưng lại ở chung với nhau không vui vẻ gì cũng vô dụng mà!”

Lúc đó, Âm Thị vì muốn che giấu lời bất cẩn buột miệng nói ra mà có chút hoảng hốt, hắn thì như là nghĩ đến gì đó, cười khẽ.

“Nói cũng phải. Đừng để ở vị trí đặc biệt, có lẽ cũng tốt.”

Bởi vì chủ nhân vượt trên hết mọi tồn tại khác, tương lai sớm đã có thể dự kiến.

Đừng để ở vị trí đặc biệt, đừng đặc biệt ghi nhớ.

Vậy thì, cũng sẽ không đau lòng chăng.

Đoạn 1

Anh em tốt đáng tin cậy, người bạn cùng chơi đùa chẳng bao giờ thấy chán.

Cuộc sống thật mỹ mãn.

Mọi người luôn hi vọng mình vui vẻ hạnh phúc.

Mặc dù chủ nhân không hay ngó ngàng ta, anh em tốt thường thường đánh ta, bạn chơi cùng cũng thỉnh thoảng không thể đi chung…

Sau khi cởi bỏ quần áo trên người, Huy Thị bước vào phòng tắm, cầm lấy gáo nước bắt đầu xối.

Mặc dù Huy Thị Các cũng có bồn tắm khá lớn, nhưng khi không có thời gian ngồi ngâm mình, hắn luôn luôn tắm ở phòng tắm nhỏ, một mặt đỡ phiền phức, mặt khác cũng là thói quen nhiều năm qua.

Cho dù là lúc tắm rửa, hắn cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện. Phải nói là vào lúc ở một mình, mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ hơn, cho nên không nên lãng phí.

Bởi vì là tắm sáng, đúng lúc có thể dùng để suy nghĩ chuyện cần làm của ngày hôm nay. Công vụ cần phải xử lý của một Thị, liên hệ với bên Tây Phương Thành, toàn bộ cộng lại gần như dùng sạch cả ngày rồi —- Khi dội nước xuống đầu, tiện thể kiểm tra có phai màu hay không, hắn sắp xếp ổn thỏa hành trình hôm nay, chẳng qua dòng suy nghĩ lãnh tĩnh này nhanh chóng bị âm thanh từ xa tới gần cắt ngang.

“Huy Thị —- Huy Thị Huy Thị!”

Bước chân của chủ nhân âm thanh rất nhanh, nhanh đến mức trong não hắn chỉ kịp xuất hiện “ai da, Âm Thị đến rồi” đồng thời túm miếng vải khoác lên, đối phương đã không chút khách khí mở toang cửa phòng tắm, lách người vào, lúc nhìn thấy hắn mắt liền phát sáng.

“A, tìm được rồi! Huy Thị, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta cùng đi bắt mèo tam thể nhé?”

Lúc Âm Thị tích cực tìm người, phần lớn là để chơi đùa, mà chỉ cần là chơi bên ngoài, mười lần hết chín lần đi bắt ma thú.

“Bắt mèo tam thể sao? Ta cũng rất muốn đi cùng ngươi, nhưng ta hôm nay…”

Huy Thị cười áy náy, sau khi nghe ra ý từ chối khéo trong lời nói của hắn, Âm Thị lập tức cuống cuồng thuyết phục.

“Trời đẹp lắm đó! Hoàn toàn không có dấu hiệu trời mưa! Mèo tam thể đều sẽ ra ngoài hoạt động, cảm giác có cơ hội tìm được mèo tam thể đặc biệt!”

“Tuy nói như vậy…”

“Hơn nữa ta cảm thấy hôm nay vận khí nhất định sẽ rất tốt, ta sáng sớm thức dậy đến bây giờ cũng chưa đụng phải Vi Thị, đây nhất định là điềm báo tốt, theo ta đi bắt mèo tam thể đi mà!”

Huy Thị cho rằng không đụng phải Vi Thị chẳng mấy liên quan tới vận khí, nhưng hắn đương nhiên sẽ không cố ý đính chính điều này.

“Xin lỗi, Âm Thị, ta hôm nay có rất nhiều chuyện cần làm, có lẽ không thể đi cùng ngươi.”

Không nói đến mấy chuyện lặt vặt khác, việc Tịch Anh căn dặn đương nhiên phải làm, cuộc liên hệ đã hẹn sẵn với bên trưởng lão cũng phải tiến hành, bắt mèo tam thể là coi như đi tong cả ngày rồi, nếu như vậy, thời gian tuyệt đối không đủ.

“Ơ?” Sau khi bị hắn từ chối thẳng thừng như vậy, hào hứng trong mắt Âm Thị lập tức biến mất, cả người từ dáng vẻ đầy chờ mong ban đầu nhanh chóng chuyển sang ủ rũ, thay đổi lớn như vậy, cũng khiến Huy Thị chớp mắt.

Mặc dù thân thể ướt đẫm bị gió thổi có hơi lạnh, nhưng bây giờ hình như không phải dịp tốt để múc nước dội ấm thân thể.

“A, ngày mai thời tiết chưa chắc tốt thế này đâu…”

Âm Thị vừa lẩm bẩm vừa lộ ra vẻ mặt đau thương, xem ra vẫn không muốn rời khỏi lắm.

Cảm giác hẳn là đã bị Lăng Thị tàn nhẫn từ chối, bằng không bây giờ hắn sớm đã vội vàng đi quấy rầy Lăng Thị rồi. Nhìn bộ dạng buồn bã không có người bầu bạn của hắn, Huy Thị âm thầm thở dài, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

“Được thôi, vậy ta đi cùng ngươi, hôm nay sẽ có mèo tam thể gì, vẫn khiến người mong đợi đây.”

Có một số chuyện có thể để mai làm, có một số chuyện miễn cưỡng có thể tối làm, mà những chuyện không thể trì hoãn, thì phải dựa vào hắn nghĩ ra lý do gì đùn đẩy rồi.

Mặc dù có chút phiền toái, nhưng hẳn là ứng phó được. Tính toán trong lòng rồi làm ra kết luận như vậy xong, Huy Thị trái lại đồng ý lời mời của Âm Thị, cũng nhìn thấy Âm Thị khôi phục tinh thần như mong đợi.

“Tốt quá! Huy Thị ngươi là người tốt, không nhẫn tâm như lão già kia, vậy chúng ta mau đi thôi —-“

“… Âm Thị, ta nghiêm túc hỏi ngươi một câu, bất luận là ai đang tắm, ngươi đều bất chấp chạy vào phòng tắm tìm người, sau đó ôm lấy người vẫn chưa tắm xong này kéo ra ngoài sao?”

Mới đầu Âm Thị xông vào phòng tắm, đến bây giờ vẫn đang nhiệt tình ôm lấy hắn, không thèm nhìn tóc hắn vẫn còn đang nhỏ giọt, cũng chưa thay đồ, đối với hành vi này, Huy Thị không thể không mang tâm tình phức tạp hỏi một câu.

Phong cách của Đông Phương Thành hẳn là không cởi mở đến thế, cởi mở, hoặc là nói thiếu sợi dây thần kinh nào đó, có lẽ chỉ có mỗi mình Âm Thị thôi.

“A, cái gì? Ồ, ngươi đang tắm à?”

Lời nói của Âm Thị hiển thị hắn căn bản không hiểu nhân sự thời địa.

“Vậy ta ra ngoài chờ ngươi, nhanh lên đấy.”

Cho dù phát hiện hắn đang tắm, bị nhắc tự tiện xông vào phòng tắm, Âm Thị vẫn tỉnh bơ, chẳng cảm thấy như vậy có hề gì.

Cái gọi là thiếu thần kinh chính là thế này sao?

Tóm lại cho dù Âm Thị mang đến bất ngờ gì cho hắn, hắn đều sẽ vì niềm vui cuộc sống rồi sau đó lặng lẽ chấp nhận.

Sự việc đột ngột này thật ra cũng rất thú vị, mà điều bây giờ hắn cần làm, chính là trước khi Âm Thị lại mất đi kiên nhẫn xông vào lần nữa, thì mau chóng tắm cho xong rồi đi ra.

Còn cái sở thích soi gương ngắm nghía mình khi tắm chắc cũng phải hi sinh một ngày không làm rồi.

“Huy Thị, ngươi mặc đồ lâu quá, mặc phiền phức như vậy làm gì?”

Âm Thị ở bên cạnh nhìn Huy Thị khoác áo ngoài, buộc thắt lưng, dường như nội tâm ngập tràn thắc mắc, cho nên hỏi như vậy.

“Ra ngoài thì nên chỉnh chu, cho dù là đi khu một Hư Không cũng vậy, thế này mới không thất lễ với mèo tam thể.”

Phối hợp với tư duy của Âm Thị nói nhảm vài câu, đối với Huy Thị thì không có gì khó.

“A, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo! May mà Lăng Thị đã chỉnh lý y phục giúp ta rồi, như vậy hẹn hò với mèo tam thể sẽ không có vấn đề nữa!”

Âm Thị nghe vậy tức thì ngộ ra, cũng bắt đầu dương dương tự đắc, chẳng qua phát ngôn của hắn khiến Huy Thị thoáng cảm thấy bối rối.

Hẹn hò với mèo tam thể? Mèo tam thể? Không phải với ta, mà với mèo tam thể? Hay là ta cũng là mèo tam thể?

Mặc dù rất để ý, nhưng nếu như muốn hỏi ra vấn đề này, cũng hi vọng Âm Thị cho một cái đáp án nghiêm túc bình thường một chút, đó sợ rằng không có khả năng lắm, hắn biết rõ trong bụng, nên càng không làm chuyện dư thừa này.

“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

“Xuất phát —-“

Chuyện bắt mèo tam thể này, không cần đặc biệt chuẩn bị gì cả. Mấy thứ như đồ ăn làm mồi nhử, lưới vân vân đều không cần mang theo, chỉ cần lên tinh thần mang theo dũng khí, dùng mọi kỹ nghệ của mình để ứng phó là được rồi.

Bởi vì cái gọi là mèo tam thể cũng không phải giống mèo đáng yêu chân chính, mà là ma thú hung mãnh đầy nguy hiểm.

Từng chút một nhớ tới lúc ban đầu, Huy Thị một mặt cảm thấy hoài niệm, mặt khác bởi vì nhớ lại mà mỉm cười.

Nếu như nói rời khỏi quê hương đến đây, trong quá trình tự thích ứng có thu hoạch gì thêm, hắn nghĩ, quen biết người này, chắc chắn là một trong số đó đi.

Đoạn hai

Cư dân nguyên sinh là sinh vật rất đoản mệnh,

Cho dù không gặp sự cố, cũng đoản mệnh hơn mèo tam thể được nuôi tốt.

Ta phải tốn thời gian rất dài mới có thể nhớ được mặt với tên của một người,

Sau đó phải tốn thời gian dài hơn mới có thể triệt để quên một người.

Ta nói cho mình cư dân nguyên sinh là không được,

Nhưng vì sao mỗi một người bọn họ đều là cư dân nguyên sinh…

Lúc mới trở thành “Huy Thị”, tiến vào Thần Vương Điện, bài kiểm tra đầu tiên mà hắn phải đối mặt, chính làm làm thế nào sinh tồn ở hoàn cảnh xa lạ này, tìm được định vị thích hợp cho mình —- cho dù hắn là Thị, đáng lý phải ngang hàng với bốn Thị vốn có khác, nhưng trước đó hắn chỉ là một tên bình dân, “đồng nghiệp” bây giờ vốn là đại nhân vật hắn khó có thể tới gần, xây dựng mối quan hệ là điều cần thiết. Lôi kéo người có địch ý với hắn, đắp nặn hình tượng vô hại dễ gần, sau đó bảo trì khoảng cách bình tĩnh quan sát người khác, nếu có thể làm tốt những điều này, có lẽ là đủ rồi.

Muốn đến gần trung tâm quyền lực, lấy được tình báo mình cần, thì cần phải củng cố mối quan hệ trong Thần Vương Điện, đối với bốn Thị khác, hắn cũng đã phân tích sơ qua.

Lạc Thị chỉ là một đứa trẻ, đơn thuần dễ dàng tín nhiệm người khác, lương thiện đáng yêu, trên cơ bản Huy Thi cũng thuộc loại hình bị bề ngoài đánh động, cho nên nhìn thấy Lạc Thị sẽ không khỏi muốn chăm sóc cậu. Bởi vì Lạc Thị thoạt nhìn cái gì cũng không biết, quan hệ giữa bọn họ có thể không cần xen lẫn tâm cơ phức tạp, đây là tình huống không tệ.

Vi Thị chủ yếu phụ trách chính vụ, là một người cho dù muốn tỏ ra thiện chí kéo gần quan hệ, cũng sẽ bởi vì da mặt đối phương quá mỏng mà tạo ra hiệu quả ngược, muốn hạ thủ từ đây có lẽ hơi khó, trừ phi hắn có thể biến thành bộ dạng trẻ con đáng yêu giống như Lạc Thị… nhưng đây đương nhiên là không thể nào, cho nên, duy trì hòa bình bề ngoài là được.

Lăng Thị có cảm giác hẳn là biết nhiều chuyện nhất, không chỉ bề ngoài thoạt nhìn khó gần, trong xương cốt cũng khó gần nốt. Nếu không phải nhìn thấy hắn đặc biệt bao dung nhẫn nại đối với Âm Thị, Huy Thị thật sự sẽ cho rằng hắn là một người hoàn toàn lạnh nhạt, chẳng qua cho dù biết điều này cũng vô dụng, ở trong mắt Lăng Thị, hắn chỉ là một kẻ ngoại lai, thái độ cách người cả vạn dặm đó biểu đạt khá minh hiển, không có kẽ hở nào để chui.

Về phần Âm Thị, hắn thì có chút lần không thấu.

Âm Thị thường thường không ở Thần Vương Điện, không có mấy cơ hội giao lưu tiếp xúc với hắn, thái độ khi gặp mặt chào hỏi cảm giác giống như chỉ coi hắn thành người qua đường, qua cả mấy tháng mới gọi được tên của hắn. Âm Thị gần như không đụng vào chính vụ, Tịch Anh trăm chiều khoan dung với hắn, ghép những đầu mối này lại, đã cấu thành ấn tượng thần bí sâu không thể dò.

Cho dù Âm Thị thường làm ra những phát ngôn cử chỉ kỳ quái, nhưng dưới ấn tượng “sâu không thể dò” này, hắn cũng chỉ có thể nghi hoặc mà xếp vào loại đại trí giả ngu, về sau khi biết được mình đi quá xa, hắn tức thì chỉ biết cảm thán bề ngoài lừa tình, cảm thấy bệnh đa nghi của mình quá nặng.

Hắn với Âm Thị vẫn luôn duy trì mối quan hệ quen biết nhưng không quá thân, mãi đến khi gặp chuyện thích khách Tây Phương Thành xâm nhập Thần Vương Điện.

Lưỡi kiếm vươn ra từ lòng bàn tay Âm Thị khiến hắn liên tưởng đến gì đó, nhưng nhất thời không nắm bắt được đầu mối, trái lại là Âm Thị bắt đầu phiền não vì làm hỏng chuyện, hắn thuận miệng nói một câu sẽ không nói cho Lăng Thị, lập tức đã nhận được ánh mắt cảm kích của Âm Thị.

Giống như là bởi vì chuyện này, Âm Thị liền sản sinh điểm số bạn tốt đối với hắn, gắn cho hắn nhãn hiệu người tốt, thậm chí mấy ngày sau còn chủ động đến rủ hắn đi chơi.

Tiến triển nhanh như vậy khiến Huy Thị có chút ngạc nhiên, bọn họ chẳng qua mấy ngày trước đã nói mấy câu với nhau mà thôi, đột nhiên biến thành giao tình có thể cùng nhau đi chơi, đây khiến hắn cảm thấy nói không chừng đi chơi chỉ là cái cớ, thực tế Âm Thị có mục đích khác.

Mặc kệ có mục đích gì, trước mắt phải vượt qua ải này, nếu như có thể thuận tiện củng cố quan hệ, hẳn là cũng có lợi cho mình —- lúc đó hắn ôm suy nghĩ như vậy, mỉm cười đồng ý.

“Được thì được, chẳng qua… phải làm cái gì?”

“Đi bắt mèo tam thể! Vui lắm đó, nếu như ngươi thích, cũng có thể thuận tiện bắt về luôn!”

Mục tiêu chuyến đi này nghe sơ có chút không rõ ràng, chẳng qua tới đâu hay tới đó, sau khi Huy Thị phán đoán mình không hiểu, quyết định tùy cơ ứng biến, đi xem thử rồi tính sau.

“A, nếu ngươi không có vấn đề, chúng ta ra khỏi Thần Vương Điện thì trực tiếp dụng thuật pháp dịch chuyển qua đi, ta có thể mang ngươi đi theo.”

Âm Thị thân thiết nhiệt tình biểu thị như vậy, thế là hắn cũng bỏ lỡ cơ hội biết được địa điểm trước khi xuất phát.

“Ừ, vậy thì làm phiền ngươi rồi, Âm Thị.”

Lúc vẫn chưa trở thành Thị, đặc trưng nổi tiếng nhất của Âm Thị trong giới bình dân mà hắn nghe thấy nhiều lần nhất, ngoại trừ khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến người phát ghen thì chính là cái tua rua màu đen thuần không biết là thật hay giả kia.

Trải nghiệm qua dịch chuyển khoảng cách lớn nhưng vẫn chuẩn xác, cộng với thấy được thủ đoạn giết người của Âm Thị hôm trước, Huy Thị cho rằng thực lực của Âm Thị hẳn là không giả, có điều, sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt, đồng thời đối chiếu trong đầu, cho dù hắn vẫn luôn rất trấn định đối với mọi việc, vẫn trợn tròn mắt vì vị trí mình đang đứng.

“Tốt —-! Bắt đầu tìm kiếm mèo tam thể đáng yêu thôi!”

“Âm Thị… đây là khu một Hư Không sao?”

Khác hoàn toàn với âm thanh tràn ngập tinh thần của Âm Thị, tiếng hỏi của Huy Thị thoáng do dự, thực sự không hiểu vì sao mình lại bị mang đến đây.

“Hử? Đương nhiên là khu một Hư Không rồi!”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định của Âm Thị, Huy Thị nhìn xung quanh, rồi lại nhìn tua rua mà tím trên người mình, im lặng.

Ta đã đắc tội hắn chỗ nào sao? Hay là để diệt khẩu, cố ý mang ta tới đây để ta tự chết?

Mặc dù trên biểu hiện đeo tua rua màu tím, nhưng đây chỉ là do hắn bảo lưu thực lực không đi thăng cấp, muốn giữ mạng ở khu một Hư Không thì vẫn được, có điều, nếu Âm Thị muốn trực tiếp ra tay đối phó hắn, tình huống sẽ khác.

Nghĩ thì nghĩ, Âm Thị dù sao cũng không có thật sự động thủ, bầu không khí giữa hai người cũng hết sức hòa bình, cho nên hắn cũng chỉ có thể ôm nghi hoặc đối với chuyến này, do dự hỏi.

“Ngươi chẳng phải nói muốn bắt mèo tam thể sao? Mèo tam thể… ở đâu?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Âm Thị nhanh chóng chỉ vào bầy ma thú hung mãnh đang ác đấu cấu xé lẫn nhau ở phía trước.

“Mèo tam thể!”

Huy Thị đã không còn trông mong nhận được đáp án bình thường gì nữa, nhưng mà đáp án kinh thế hãi tục như vậy vẫn khiến trong đầu hắn có thứ gì đó vỡ vụn.

Hắn không biết thứ vỡ nát là giá trị quan của mình hay là đánh giá đối với Âm Thị, ngay sau đó hắn dốc hết sức để mình nở nụ cười tự nhiên và ôn hòa nhất, gật đầu với Âm Thị.

“Ừ, đúng thật, mèo tam thể kìa.”

Hắn nhất định là đang kiểm tra mình, bình tĩnh. Nếu mất đi lý trí nghi vấn đủ mọi thứ sẽ bộc lộ sự bất an của mình, mặc kệ là kiểm tra cái gì cứ làm tới vậy, ta làm sao có thể dễ dàng dao động như vậy?

“Chúng ta tìm một con đáng yêu nhất mang về đi! Lần này nhất định phải bắt một con ngay cả Lăng Thị cũng thích!”

Âm Thị nhìn thấy hắn “nhập tâm vào hoàn cảnh”, hiển nhiên rất vui, túm lấy tay hắn rồi tay nắm tay với hắn chạy về phía đám ma thú.

Muốn trực tiếp xông qua sao?

Không né một chút mà cứ thế xông thẳng vào mở đường?

Cho dù nội tâm khuyên mình bình tĩnh, nhưng Huy Thị vẫn không ngừng nghi vấn trong lòng khi khoảng cách bên mình với ma thú càng ngày càng gần.

Cảm giác chủ động tìm lấy cái chết một cách thần tốc này khiến dạ dày hắn nhoi nhói, cái gì cũng không làm, cũng chưa hỏi gì cả, và cứ thế giao cho Âm Thị xử lý, thật sự không có vấn đề sao?

“—- Âm Thị, ngươi không cảm thấy đám mèo tam thể kia rất ngáng đường đi của chúng ta sao?”

Có thể sử dụng cái danh từ mới học được một cách thành thạo không chút bài xích, đó luôn là ưu điểm mà hắn tự hào, có điều, bởi vì trong lòng căng thẳng, cho dù thần tình của hắn không có chút hoảng hốt nào, nhưng lúc hắn hỏi vẫn hơi gấp rút.

“Ừ, cái đó à, không có vấn đề, cứ vượt qua từ chính giữa là được rồi, mèo tam thể rất ngoan, không cần để ý.”

Không cần để ý.

Huy Thị hoàn toàn không thể phân biệt bài kiểm tra mà Âm Thị muốn cho mình là cái gì.

Là năng lực nhìn ra lời thật lời giả?

Xây dựng quyền uy đối với ma mới, kiểm tra độ phục tùng của hắn đối với mình?

Nhìn thấu đồng nghiệp mới này là gián điệp của Tây Phương Thành, muốn dọa hắn sợ vỡ mật tự khai?

Đơn thuần kiểm tra thực lực của hắn và năng lực phản ứng?

Nếu như hắn không làm chuyện gì mờ ám, không hổ thẹn với lòng, có lẽ sẽ không sản sinh nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn chính là có quỷ, muốn tin tưởng Âm Thị không hề có tâm cơ thực sự rất khó.

Mà trước khi xông thẳng vào bầy ma thú, Âm Thị đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó liền ngừng lại.

“A, ta quên mất, ngươi là Huy Thị, hơn nữa còn là cư dân nguyên sinh, không phải lão già đao thương bất nhập kia, vậy hẳn là sẽ không giống như gãi ngứa… được rồi, bằng không đi đường vòng vậy, hiếm khi có người chịu đi cùng ta bắt mèo tam thể, không thể để chết như vậy.”

Lời này Huy Thị lúc đó có đại khái có một nửa nghe không hiểu.

Vậy là ta đã vượt qua bài kiểm tra rồi? Ngươi đổi ý không muốn ta chết nữa?

Cảm giác lần không thấu tâm tư của Âm Thị, khiến Huy Thị cảm thấy rất bất an, bị Âm Thị tùy thích kéo chạy khắp nơi như vậy, lại không hiểu rốt cuộc muốn làm gì, thời gian dường như cũng trôi chậm hơn.

“Huy Thị, ngươi cảm thấy con mèo tam thể kia trông thế nào?”

Chỉ về phía con ma thú cỡ lớn lông dài đến bao phủ mọi bộ phận cơ thể ở phía trước, Âm Thị quay đầu hỏi Huy Thị như vậy, đây lại khiến Huy Thị rơi vào nan đề phân tích tình huống.

Vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ rất thích, cho nên ta phụ họa nói rất tuyệt chắc là có thể lấy lòng hắn nhỉ?

Hay đây là cái bẫy, hắn định chờ ta nói trông không tệ sau đó trở mặt phê bình ta có bệnh?

Hoặc chỉ là đơn thuần kiểm tra gu thẩm mỹ của ta?

Âm Thị nhìn như đơn thuần thuận miệng hỏi, theo như Huy Thị thấy, ẩn chứa tầng lớp huyền cơ, căn bản không biết nên trả lời thế nào, bởi vì sau khi trả lời sẽ gặp phản ứng gì, hắn hoàn toàn không dự liệu được.

“Huy Thị, ngươi làm sao không trả lời?”

Âm Thị chờ mấy giây không được đáp lại, tức thì có chút nghi hoặc. Đối với hắn mà nói nhìn có đẹp hay không, có đáng yêu hay không, hẳn là một chuyện liếc mắt một cái là có thể định sống chết, Huy Thị ngừng lâu như thế khiến hắn không hiểu lắm, cho nên lại hỏi dồn một câu.

“Ừ, còn là một con mèo lông dài.”

Bởi vì không thể không nộp đáp án, Huy Thị đành chọn một kiểu trả lời không thể hiện sở thích cá nhân, chỉ thuần túy là miêu tả.

“Vậy ngươi cảm thấy bắt con này thế nào?”

Âm Thị cười tươi hỏi tiếp, khiến Huy Thị có chút nghẹn lời.

Thế nào? Còn có thể thế nào? Ngươi muốn bắt thì bắt, vì sao cứ đòi ta cho ý kiến? Ngươi quả nhiên có âm mưu gì đó sao?

“Ngươi thích con này?”

Cuối cùng hắn quyết định nở nụ cười quăng câu hỏi trở lại, để xem Âm Thị sẽ ứng đối thế nào.

“Thích chứ! Bộ lông của nó! Cái bộ lông đó! Ta cảm thấy có thể thắt rất nhiều nơ con bướm, bện rất nhiều kiểu hoa, trang hoàng thành mèo tam thể cực kỳ có đặc sắc! Mang theo đi trên đường nhất định rất uy phong, không ai là không ngoái đầu nhìn!”

“…”

Nụ cười của Huy Thị cứng đờ.

Lúc này rốt cuộc nên nói cái gì đây?

Thì ra ngươi biết con bướm trông thế nào à.

Ngươi đã bộc lộ ngươi biết con bướm trông thế nào rồi, vậy ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ sinh vật trước mắt là mèo tam thể?

Không, ngươi thật sự biết con bướm trông thế nào sao?

Huy Thị phát hiện suy nghĩ của mình dần dần lệch lạc, bị dẫn dắt theo hướng “Âm Thị chỉ là một tên ngốc thiếu thần kinh”, ý thức được điều này, hắn vội vàng nhắc nhở mình đừng mất đi lòng cảnh giác.

Dù nói thế nào cũng là Thị của Đông Phương Thành, không thể nào là một nhân vật đơn thuần, ta không thể hạ định luận nhanh như vậy.

Cho nên, mục đích hôm nay của hắn rốt cuộc là gì?

“Vậy chúng ta cứ bắt con này đi! Gần đây không có con khác, như vầy đơn giản hơn, Huy Thị, ngươi giúp ta bắt… a, ngươi biết cái gì?”

Khi Huy Thị đang cảm thấy Âm Thị lúc muốn bàn bạc chuyện hợp tác trông lên cuối cùng cũng có mấy phần nghiêm chỉnh, Âm Thị liền hỏi hắn vấn đề này.

“Kiếm thuật.”

Nền tảng của tưởng tượng thuần túy đã bị xóa sổ từ nhỏ, hắn không thể học tập thuật pháp, phù chú cũng không giỏi lắm. Kiếm thuật có thể được bao hàm trong phạm vi võ thuật, ma pháp với tà chú thì là bí mật đánh chết cũng không được nói ra, lấy một thân phân “cư dân nguyên sinh Đông Phương Thành”, hắn chỉ có thể trả lời như vậy.

“Ơ? Thuật pháp đâu! Phù chú đâu! Ngươi chẳng phải là Thị à! Sao lại đều không biết? Vậy còn ma pháp với tà chú?”

Âm Thị vừa nghe xong có chút sốt ruột, mà lời nói hắn thốt ra chưa kịp suy nghĩ cũng khiến Huy Thị giật nảy mình.

“… Âm Thị, ngươi đang nói đùa à, ma pháp với tà chú ta làm sao biết được? Đó là của Lạc Nguyệt.”

Chắc không phải nhìn thấu ta rồi chứ? Muốn thừa dịp gài bẫy?

“À, ờ ha.”

Sau khi bị hắn nhắc nhở, Âm Thị lập tức trở nên ủ rũ, đành phải suy nghĩ phân chia công việc lại từ đầu.

“Vậy chỉ có thể một mình ta đi bắt thôi, cầm kiếm sẽ làm mèo tam thể bị thương, lỡ giết nhầm là tiêu, muốn tìm con giống vậy thì lại không dễ, bộ lông này không biết phải nuôi bao lâu mới nuôi được như thế.”

Không gài bẫy được cũng không thẳng thừng bức hỏi, mà là lập tức chuyển đề tài, đến bây giờ vẫn muốn để ta thả lỏng sao?

Trạng thái ngờ vực trong lòng Huy Thị vẫn như cũ, chẳng qua cho dù như vậy, trên biểu hiện vẫn phải diễn.

“Ta có thể cổ vũ cho ngươi, chẳng qua sau khi bắt được ngươi muốn làm sao mang về?”

“A, có thể dịch chuyển đến khu một Tư Nguyên rồi cưỡi về, đây không thành vấn đề.”

Thật ra bây giờ bất luận Âm Thị nói ra cái gì, Huy Thị đều cảm thấy mình không cần kinh ngạc nữa.

Dù sao cũng chính là muốn đánh động tinh thần của ta, để ta lộ ra sơ hở, mới cố ý khoa trương như vậy đi? Nếu thế, giật mình chẳng phải là đi vào đường của ngươi rồi sao? —- người từ xưa đến nay chưa từng tín nhiệm bất cứ người nào như hắn chính là nghĩ như vậy.

Chuyện đến tiếp không liên quan đến hắn, tóm lại cứ đứng ở bên cạnh xem Âm Thị đột kích áp chế con ma thú lông dài kia, nhìn hắn nghiêm túc bắt ma thú như thế, Huy Thị cũng không khỏi hoài nghi lực phán đoán của mình.

Là ta nghĩ quá nhiều rồi sao? Hắn thật sự chỉ là muốn bắt ma thú mà thôi?

Nhưng vì sao phải rủ người chẳng mấy quen thuộc như ta? Rõ ràng một mình cũng bắt được mà không phải sao?

Huy Thị đang nghi hoặc, tình huống trước mắt lại sinh biến.

Giống như đang làm ảo thuật, con ma thú vốn khuất phục Âm Thị kia đột nhiên hắt hơi, lông toàn thân cứ như vậy mất sạch, thấy cảnh này, Âm Thị trợn lớn mắt, sau đó phát ra tiếng kêu rên khi lý tưởng tan nát.

“Lông! Bộ lông lý tưởng của ta! Mất hết rồi —-!”

Tình huống này cũng không ở trong dự liệu của Huy Thị, mà hắn vẫn chưa kịp phản ứng, Âm Thị đã giải trừ trói buộc của con ma thú kia, tiếp đến chạy về phía hắn.

“Huy Thị —- nó rõ ràng không có lông lại lừa gạt cảm tình của ta!”

“Bình tĩnh, ngươi bình tĩnh một chút…”

“Không có lông ta không cần nữa! A, sau khi trụi lủi thì chẳng còn hấp dẫn gì cả!”

“Được, ta hiểu, có điều…”

“Chết tiệt, vận mèo tam thể hôm nay rốt cuộc ở đâu! A, Huy Thị, ngươi có muốn chọn một con mình thích không? Ta có thể bắt giúp ngươi.”

Ngươi nhảy đề tài cũng quá nhanh rồi đi…?

Bị Âm Thị túm vai lắc, Huy Thị đang tìm lại cân bằng cho thân thể của mình, thoáng cái lại nghe thấy vấn đề này, đầu óc gần như sắp vận chuyển không được.

“Tóm lại ta hôm nay không bắt nữa! Nhưng như vậy rất trống rỗng, đặc biệt chạy ra một chuyến lại không thu hoạch được gì, hay là giúp ngươi bắt một con mang về làm kỷ niệm đi, ngươi thấy thế nào?”

Sự tức giận khi ma thú mình muốn bắt không hợp lý tưởng chỉ kéo dài mấy giây, Âm Thị hình như là đã tìm được mục tiêu mới, lực chú ý của hắn ở trong mấy giây này đã chuyển đến Huy Thị.

Vừa rồi là kiểm tra gu thẩm mỹ của ta, bây giờ lại kiểm tra nữa…? Chẳng lẽ hắn muốn từ việc ta có chấp nhận đề nghị của hắn hay không để phán đoán ta có phải là đối tượng để lôi kéo? Trong Thần Vương Điện có đấu tranh đảng phái sao? Ta phải chăng vẫn chưa đủ hiểu rõ đối với tình huống của Đông Phương Thành?

Đầu óc bị Âm Thị làm cho càng ngày càng hỗn loạn, hoàn toàn đánh mất năng lực vận hành bình thường, dưới tình huống trong lòng toàn là dấu hỏi Huy Thị nghĩ mọi chuyện theo hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cả người lúng túng không biết làm thế nào.

“Bắt một con? Cũng không phải không thể…”

Huy Thị cảm thấy lúc mình mở miệng nói chuyện, thật ra đã không còn biết mình đang nói cái gì nữa, hắn chưa từng gặp phải loại người này, giống như mọi tính toán đều sẽ sai lầm, mọi suy đoán đều lần không được đầu mối, tình huống cũng không nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Vậy thì tốt, chúng ta mau tìm thêm mèo tam thể khác đi, thời gian cũng không sớm nữa, về muộn quá Lăng Thị lại muốn hỏi nhiều —-“

“Nếu như muốn trực tiếp trở về ta cũng… Âm Thị! Phía sau!”

Bởi vì trong hai người, một người thì đang kích động, người kia tâm thần không yên, khiến cho khi con ma thú bị Âm Thị bắt rồi lại thả ra ở đằng sau nhào qua, bọn họ vậy mà không có phát giác ngay từ đầu.

Khi Huy Thị cảnh giác bọn họ bị công kích, phản ứng trực tiếp chính là đẩy Âm Thị ra, nhưng mà hậu quả khi làm như vậy chính là khiến mình trở thành mục tiêu bị công kích. Bởi vì không kịp rút kiếm, để tự bảo vệ mình, hắn vô thức sử dụng ma pháp phòng ngự, tiếp đến liền bởi vì chú ý thấy mình đã dùng ma pháp mà đầu óc trống rỗng.

Chết rồi, Âm Thị còn ở bên cạnh, ta làm sao lại…

Làm sao đây? Chẳng lẽ nên cầu mong cho hắn nhìn không ra đây là ma pháp?

“A, Huy Thị, vừa rồi ngươi đã dùng ma pháp? Ngươi chẳng phải nói ngươi không biết sao?”

Rất đáng tiếc cầu nguyện của hắn không có hiệu quả, Âm Thị liếc mắt đã nhìn ra chiêu số hắn dùng, bởi thế mặt tỏ ra ngạc nhiên.

“Đó là…”

Hắn muốn moi ra giải thích, nhưng hắn hoàn toàn quên mất đây không phải lúc thích hợp để dừng lại nói chuyện.

“Huy, Huy Thị!”

Tiếng la hoảng của Âm Thị cùng với đau đớn mãnh liệt tập kích lên ngực đồng thời xảy ra, hắn lúc này mới nhớ tới mình lơ là nguy hiểm trước mặt, quên mất ma thú hung ác còn đang phía trước.

Trong cảm giác choáng váng vì trọng thương mất máu, hắn dường như nhìn thấy ánh sáng vàng bùng phát, kèm với tiếng gào rú của ma thú.

Sau đó, hắn không còn biết gì nữa.

Huy Thị ở trong một vùng bóng tối mơ hồ cảm thấy hình như có thể nghe thấy tiếng gì đó, loại trạng thái tỉnh như không tỉnh này khiến hắn có cảm giác phải vật lộn với ý thức của mình, đây rất mệt mỏi.

Cho dù hắn theo phản xạ muốn tỉnh dậy, nhưng lại bởi vì không lường trước được mình sắp phải đối mặt với tình huống tồi tệ gì sau khi tỉnh dậy mà muốn trốn tránh hiện thực.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý, cũng nhiều lần nhắc nhở mình cảnh giác rồi, vì sao vẫn lộ ra sơ hở đây?

Quả nhiên Âm Thị là một nhân vật không thể coi thường, hành vi cử chỉ khoa trương vừa lại đặc biệt cũng xác thực đạt được hiệu quả làm xáo trộn nghe nhìn, đánh động lòng người?

Thân phận thám tử Tây Phương Thành nếu như bị phát hiện, sẽ bị xử trí thế nào?

Huy Thị ở trong một vùng bóng tối giãy giụa suy nghĩ những vấn đề này, mặc dù hắn sớm đã biết nhận loại nhiện vụ đến Đông Phương Thành này, cuối cùng nhất định sẽ không có kết cục gì tốt, nhưng hắn vẫn không khỏi nghĩ tới đứa em trai sau khi rời khỏi cố hương thì không còn cơ hội gặp mặt nữa, cộng với rất rất nhiều chuyện sẽ để lại tiếc nuối.

Nhưng mà lúc hắn tỉnh lại, tình huống lại không gay go như hắn nghĩ.

Nơi hắn nằm là Huy Thị Các quen thuộc, không phải phòng thẩm phán tội nhân hoặc địa lao gì cả, trên người cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, ngoại trừ cảm giác mê man vô lực khi vừa tỉnh ngủ.

Sau khi ngồi dậy dò hỏi người hầu trên hành lang, hắn nhận được mấy tin tức. Như là vết thương của hắn đã được Tịch Anh trị liệu, cho nên mới biến mất, mà lúc hắn hôn mê, có mấy Thị đến thăm —- như vậy nghe lên, sự tình hẳn vẫn chưa bị vạch trần, chỉ là hắn đoán không ra nguyên nhân.

Như vậy xem ra, có lẽ chỉ có hỏi Âm Thị mới có thể nhận được giải đáp rồi, so với kiên nhẫn chờ đợi Âm Thị tự đến tìm hắn, hắn suy nghĩ một chút vẫn là quyết định trực tiếp đến Âm Thị Các tìm người, dù sao ở lập trường bị động sẽ khiến tâm tình hắn bồn chồn, biết sớm còn hơn biết muộn.

Chẳng qua, Huy Thị mới đi đến hành lang ngoài Âm Thị Các đã gặp phải rắc rối.

Bởi vì trước đó không có giao tình gì, hắn chưa từng đến Âm Thị Các, cái thông đạo nào có thể đi, cái thông đạo nào không thể đi, bởi vì bây giờ nhìn sơ không có bất cứ ký hiệu nào, cho nên hắn giải không ra.

Nếu không để lại ký hiệu nào, là bây giờ không muốn bị quấy rầy? Không hoan nghênh khách đến thăm, không để ai đi vào sao?

Ban ngày không có chuyện gì, vì sao không để người đi vào? Hay là hắn căn bản không ở bên trong?

“Ngươi ở đây làm gì?”

Dưới tình huống suy nghĩ quá nghiêm túc, Huy Thị hoàn toàn không chú ý thấy có người đến gần mình, ngẫm lại trong thời gian ngắn ngủi đây không biết đã là lần thứ mấy mất đi cảnh giới, trong lúc giật mình, hắn cũng điều chỉnh xong vẻ mặt để đối diện với người trước mắt.

Người đột nhiên xuất hiện ở đây là Lăng Thị, không biết là đúng lúc đi ngang qua hay là có chuyện muốn tìm Âm Thị, khuôn mặt mỹ lệ đủ khiến người tán thán kia luôn luôn mang thần tình nghiêm túc, giờ phút này cũng không ngoại lệ.

“Ta muốn tìm Âm Thị, nhưng không biết nên làm sao đi vào. Không có ký hiệu có phải là đại biểu hắn bây giờ đang bận hay không?”

Lăng Thị quen thuộc Âm Thị hơn, điều này Huy Thị biết, ôm suy nghĩ hỏi Lăng Thị là có thể nhận được giải đáp, hắn mở miệng dò hỏi.

Nền tảng thuật pháp với phù chú không tốt, hắn lại không thể tùy tiện động dụng ma pháp với tà chú, dưới tình huống không có ký hiệu, thực sự nhìn không ra thông đạo nào không có cơ chế phòng hộ, tùy tiện xông bừa thế nhưng sẽ chết người.

“Hắn không có chính sự gì để bận. Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”

Thái độ của Lăng Thị đối với hắn luôn lãnh đạm như vậy, hắn đối với phần lớn người đều dùng loại thái độ này. Nguyên nhân hắn muốn tìm Âm Thị không thể nói cho Lăng Thị, nếu chỉ nói muốn dò hỏi sau khi mình bị thương đã xảy ra chuyện gì, có lẽ lại sẽ bị nghi vấn loại vấn đề này hỏi ai cũng được, không cần đặc biệt hỏi Âm Thị…

Sau khi suy nghĩ những cái này trong đầu, Huy Thị mỉm cười nói ra đáp án mình đã chuẩn bị sẵn.

“Ta có chút hứng thú với mèo tam thể, Âm Thị trước đó hẳn cũng đã bắt được một số, không biết nuôi ở đâu, có mở ra cho xem không, cho nên ta định đến thăm hắn thảo luận một chút.”

Nghe xong đáp án của hắn, ánh mắt Lăng Thị nhìn hắn lập tức xuất hiện thay đổi —- trở nên hết sức dị thường.

Nếu như ban đầu Lăng Thị chỉ coi hắn là một người bình thường không muốn tiếp xúc tìm hiểu sâu, bây giờ ánh mắt này thoạt nhìn đã coi hắn thành loại đầu óc có bệnh rồi, thậm chí sau khi trầm mặc mấy giây, Lăng Thị còn hiếm khi lấy quan tâm làm động cơ nói với hắn những lời rất thất lễ.

“Ngươi… đầu óc không có vấn đề chứ? Trị liệu của vương huyết xảy ra sai sót gì sao? Nhưng nghe nói vết thương ở ngực không phải ở đầu, hay là tin tức này bị nhầm? Trở về nằm nghỉ ngơi một chút nói không chừng sẽ thay đổi suy nghĩ, ngươi để đầu óc ngươi trầm lắng cho hết cặn rồi tới sau đi?”

Từ những lời này, Huy Thị có thể nhận thấy Lăng Thị thật sự rất lo lắng cho tình trạng tinh thần của hắn. Đột nhiên nhận được quan tâm như vậy không biết có nên nói là thụ sủng nhược kinh hay không, nhưng hắn bây giờ đầu óc xác thực rất rõ ràng, hắn chỉ là muốn gặp mặt Âm Thị mà thôi.

“Hả? Cảm ơn đã quan tâm, nhưng ta bây giờ cảm thấy rất tốt, không có chút nào không bình thường, có hứng thú với mèo tam thể có chỗ nào không đúng sao?”

“So với nói là quan tâm, không bằng nói ta không vui khi thấy người có thể dùng lại thiếu đi một. Kể từ khi ngươi sử dụng cái tên mèo tam thể này để xưng hô ma thú một cách tự nhiên như thế, đã có thể chứng minh đầu óc ngươi có lỗ thủng giống như Âm Thị rồi, ngươi rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy đó là sinh vật gì hơn nữa còn suýt nữa bởi thế mà chết không phải sao?”

Mặc dù trước đó không có giao thiệp gì với Lăng Thị, chẳng qua Huy Thị biết hắn là một người rất nhạy bén, lời này để lộ hàm ý hoài nghi hắn ẩn giấu gì đó, nhưng cũng khiến hắn nghe ra ý khác.

Đầu óc Âm Thị có lỗ thủng. Từ trong miệng Lăng Thị xuất hiện phê bình không chút che giấu như vậy, hình như không thể xem như phỉ báng vô căn cứ, nhưng hắn vẫn không thể dễ dàng tin tưởng.

Thật sự là như vậy sao? Thân là Thị dưới một người trên vạn người, không chỉ không làm việc đang hoàng còn gây chuyện thị phi, mà hết thảy điều này cũng không phải dùng để che giấu bên trong thâm tàng bất lộ của hắn, thực tế giống như mọi biểu hiện bên ngoài, hắn chỉ là đầu óc không bình thường?

Đây có khả năng sao?

“Mặc dù ma thú là sinh vật đầy tính nguy hiểm, nhưng có thể được Âm Thị bắt về nuôi, ta cảm thấy tò mò đối với ảo diệu trong đó, rất muốn nghiên cứu, còn về cái tên mèo tam thể này… ta cảm thấy gọi như vậy cũng rất đáng yêu, chắc là không có quan hệ gì đâu nhỉ?”

Huy Thị làm ra giải thích chứng minh đầu óc mình rõ ràng, chỉ là giải thích như thế cũng chỉ khiến ánh mắt nhìn hắn của Lăng Thị từ “dị loại” giảm nhẹ thành “quái nhân” mà thôi.

“Ngươi nếu như muốn vào, ta có thể mang ngươi vào. Nếu phát hiện có người chịu lập hội thích mèo tam thể với hắn, hắn nói không chừng sẽ rất vui đấy.”

Lúc Lăng Thị nói lời này giọng mang trào phúng, mà quan trọng là hắn chịu dẫn dường, Huy Thị lập tức nói cảm ơn, liền đi theo phía sau tiến vào Âm Thị Các.

“A, Lăng Thị —-! Ngươi biết ta nhàm chán cho nên đến thăm ta sao —-?”

Còn chưa tiến vào phòng nơi Âm Thị ở, cửa phòng đã mở ra ở trong âm thanh kích động của Âm Thị.

“Không phải. Ta chỉ là mang Huy Thị vào mà thôi, không có ký hiệu hắn không biết đi, cái tên ngu ngốc này.”

Lăng Thị vừa nhìn thấy Âm Thị đã lạnh lùng trực tiếp mắng người, đây khiến Âm Thị có chút tổn thương.

“Ơ? Dù sao ngươi cũng biết đi mà!”

“Ta biết đi thì thế nào? Đây có liên quan gì đến người khác có biết đi hay không?”

“Cũng chỉ có ngươi sẽ đến mà!”

“… Ngươi rốt cuộc vì sao có thể khẳng định như vậy?”

“A, bao nhiêu năm qua chẳng phải đều như thế sao? Ngoại trừ ngươi, ai sẽ đến tìm ta chứ, ngay cả Anh cũng sẽ không đến!”

Huy Thị cảm thấy, từ nãy đến giờ, tồn tại của mình hình như bị triệt để ngó lơ.

Bọn họ nói chuyện cứ như thể xung quanh không còn người nào khác, dưới tình huống này, rốt cuộc muốn lên tiếng hiển thị tồn tại của mình, hay là lặng lẽ chờ bọn họ kết thúc, bởi vì vẫn chưa hiểu rõ hai người này, hắn nhất thời có chút khó có thể quyết định tiếp.

“Người hầu đến đây quét dọn đã đến chỗ ta trần tình rất nhiều lần rồi, ngươi rốt cuộc lúc nào mới muốn làm ra ký hiệu rõ ràng? Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu làm cho tốt sao?”

“A, cái gì mà quét dọn, bọn họ toàn động lung tung vào đồ của ta, thường để chỗ ta tìm không được! Nhắc đến cái này là bực mình!”

“Đó chỉ là muốn cho ngươi có thính phòng sạch sẽ sáng sủa để có thể tiếp khách đi?”

“Chẳng phải đã nói ngoại trừ ngươi căn bản không có ai sẽ tới sao! Là muốn cho ai xem chứ!”

Cảm giác cho rằng mình bị bỏ quên của Huy Thị đã được chứng thực. Mà chưa chờ hắn cảm thán xong, Lăng Thị đã sắc bén phản bác.

“Ta mới đầu đã nói ta mang Huy Thị qua rồi, ngươi bây giờ là gián tiếp biểu thị ngươi không coi hắn là người?”

Lời nói của Lăng Thị so với nói là giúp hắn giành lấy nhân quyền, còn không bằng nói là không buồn quan tâm đến cảm thụ của hắn.

“A? Huy Thị? Wow! Thật kìa! Là Huy Thị! Ngươi cũng biết ta bị cấm túc nhàm chán muốn chết nên mới đến tìm ta sao?”

Tầm nhìn của Âm Thị cuối cùng cũng tập trung vào hắn, hắn không biết có nên cảm thấy an ủi hay không.

“Bị cấm túc?”

Chuyện này Huy Thị không biết, cho nên hắn tò mò hỏi một tiếng.

“Bởi vì hắn mang “trẻ con cư dân nguyên sinh” tua rua màu tím đến khu một Hư Không còn để nó bị trọng thương, Anh phạt hắn cấm túc mười ngày.”

Lăng Thị liếc Huy Thị một cái rồi trả lời cái vấn đề này.

“A, cái gì mà trẻ con chứ, không nhỏ như thế đi, hắn lớn hơn tiểu Lạc Thị mà.”

“Bất luận hắn là trẻ con hay là thiếu niên, đó căn bản không phải trọng điểm của chuyện này. Ta phải đi đây, các ngươi thong thả chia sẻ chuyện mèo tam thể đi.”

Bởi vì không muốn dây dưa tiếp với Âm Thị, Lăng Thị bỏ lại một câu qua loa như vậy, cũng không chờ Âm Thị tiếp lời, đã tự động xoay người rời khỏi rồi.

“Làm sao đi nhanh như thế —-! A, chờ đã, cái gì mà mèo tam thể chứ? Huy Thị, Lăng Thị hắn nói mèo tam thể gì vậy?”

Âm Thị vốn định đuổi theo nhưng bởi vì đột nhiên ý thức được cái từ mấu chốt nào đó mà dừng lại, Huy Thị thì lập tức lấp liếm đề tài này.

“Không có gì, Âm Thị, ta có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta… có thể vào trong nói không?”

“A!”

Vừa nghe thấy mở đầu như vậy, Âm Thị lập tức biến sắc.

“Ngươi… ngươi chắc không phải là muốn tỏ tình với ta chứ?”

“… Tỏ tình?”

Huy Thị nhất thời không thể lý giải suy nghĩ của hắn là làm thế nào nhảy sang đây rồi.

“Bởi vì có rất nhiều con gái nói với ta lời tương tự, tiếp đến là nói thích ta, ta vốn cho rằng chỉ là thích kiểu bạn bè, nhưng Lăng Thị lại nói với ta không giống —- ta chỉ cần cười trả lời ta thích bọn họ giống như thích mèo tam thể, bọn họ sẽ buồn bã chạy đi, làm cho ta đến bây giờ gặp phải tỏ tình đều rất phiền não, ngươi sẽ không cũng vậy chứ?”

Hắn không có bình luận gì đối với những nghiệt duyên xảy đến với Âm Thị, nhưng lại nhen nhóm hứng thú đùa giỡn.

“Nếu như ta nói phải thì sao? Thích ngươi sẽ khiến ngươi phiền phức? Chưa thử ngươi làm sao biết có phiền phức hay không?”

“Ơ —- ngươi vẫn là thích ta thật sao!”

Thần tình trên mặt Âm Thị bây giờ nếu như muốn dùng một câu để hình dung, chính là trời long đất lở.

“Nhưng ta đã có anh em tốt rồi! Anh em tốt chỉ có thể có một người!”

Vì sao chỉ có thể có một người? Nếu như nhất định muốn chiếu theo ý trên mặt chữ, phải nên có một anh một em mới khớp chứ? Lăng Thị rốt cuộc là anh tốt hay là em tốt của ngươi?

Mặc dù nghe không hiểu lắm, Huy Thị vẫn thuận theo lời hắn mà tiếp tục.

“Ta có thể xếp hàng phía sau, ta không để ý.”

“A, ngươi nói cái gì? Vấn đề là, chắc phải chờ ngươi xếp tới chết, xương cốt cũng mọc lông rồi cũng chưa tới lượt đi! Ngươi căn bản không thể sống lâu như thế!”

Lời trong miệng Âm Thị nói ra, mười câu đại khái có bốn câu là không thể khiến người thoáng cái hiểu ngay, câu này chính là một trong số đó, lần này Huy Thị cũng có chút phát rầu —- Đương nhiên, không phải rầu vì vấn đề xương cốt có mọc lông hay không.

Từ khi gặp mặt đến bây giờ, thái độ của Âm Thị đều không có chỗ gì không đúng, dường như không có ý định lấy chuyện hắn biết ma pháp để uy hiếp hắn, dáng vẻ triệt để bỏ qua đó, cứ như là quên mất chuyện này vậy.

Quên mất có chuyện này? Có khả năng không?

“Chẳng qua… ngươi có lòng như vậy ta vẫn cảm thấy rât vui! Mặc dù giữa chúng ta không có duyên phận trở thành anh em tốt, nhưng chúng ta vẫn có thể qua lại nhiều hơn! Dù gì Lăng Thị chưa chắc lần nào cũng rảnh, vậy ngươi có thể cùng ta đi bắt mèo tam thể rồi, ta sẽ đối đãi ngươi tử tế! Lần sau ta nhất định sẽ càng cẩn thận! Chờ cấm túc kết thúc chúng ta lại đi!”

Hả? Mèo tam thể? Còn nữa à?

Âm Thị chuyển đề tài rất nhanh, đồng thời chuyển đề tài đến hướng có lợi với hắn, Huy Thị bị hắn túm lấy vai, nghe lời nói khẳng định cởi mở của hắn, luôn cảm thấy sắp sửa quen với nó rồi, vừa lại khó có thể cứ vậy chấp nhận.

Cứ như vậy nếu không có gì khác mà nhắc đến chuyện ma pháp, thăm dò thái độ của hắn, rồi quyết định bước tiếp theo đi thế nào?

“Lần này nhất định sẽ có thu hoạch! Cứ quyết định như vậy!”

Huy Thị vẫn chưa kịp suy nghĩ hay từ chối, Âm Thị đã tự mình ra kết luận.

Nói trắng ra so với nghiên cứu mèo tam thể, Huy Thị bây giờ cảm thấy hứng thú với nghiên cứu Âm Thị hơn, mà muốn nghiên cứu nông sâu của người này, gia tăng cơ hội ở chung là đúng, nếu chuyện Âm Thị muốn làm là “bắt mèo tam thể”, vậy hắn cứ đi bắt với Âm Thị, chỉ cần có thể lấy được tình báo xác thực, để hắn hiểu rõ chuyện của tầng lớp cao phía Đông Phương Thành hơn, mọi thứ sẽ đáng giá.

“Được thôi, hi vọng lần này có thể bắt được con ngươi thích.”

Mặc dù loại cảm giác bị đối phương nắm đằng chuôi không thật lắm, nhưng hắn vẫn quyết định quan sát thêm một thời gian.

Lấy được tình báo xác thực rồi hạ kết luận tất nhiên là cách làm ổn định hơn, chẳng qua, khiến hắn lựa chọn xử lý như vậy, là trực giác của hắn.

Từ trên người Âm Thị, người luôn luôn mẫn cảm như hắn cũng không cảm thấy được ác ý.

Nhưng tính cẩn thận khiến hắn nói cho mình, có lẽ Âm Thị giấu quá sâu, ngay cả trực giác của hắn cũng có thể giấu, nếu như là thế, vậy thì rất đáng sợ rồi.

Hắn vẫn không tín nhiệm Âm Thị, chỉ là muốn khai quật giải đáp cho mọi nghi vấn, để mình nắm rõ mọi thứ.

Nói không chừng trong lòng hắn có một góc nào đó âm thầm hi vọng Âm Thị chỉ đơn thuần là một tên ngốc, mà hắn không phải bởi vì muốn giải vây cho tình huống của mình mới hi vọng như vậy.

Bất luận là khát vọng đối với đặc chất mình không thể sở hữu, chưa thể nghiệm qua, hay là tâm tình giống như muốn phát hiện động vật hiếm có, hắn một mặt rõ ràng mặt khác lại mơ hồ, đồng thời cũng bởi vì tình huống gay go nhất không có xảy ra cho nên cảm thấy có thể không cần xử lý.

Ý định muốn làm thân để tiện lấy được tình báo, bây giờ đã không tồn tại nữa. Cho dù mấy Thị khác của Thần Vương Điện đều không thể trở thành nguồn thăm dò tình báo, hắn vẫn có thể thử từ chỗ Tịch Anh, đây cũng là một cái biện pháp.

Sau khi nén suy nghĩ “chuyện vẫn chưa bị tiết lộ, bây giờ vẫn kịp lập kế hoạch diệt khẩu”, suy nghĩ của Huy Thị cũng không có vì thế đứt đoạn, hắn đang trong quá trình nghiền ngẫm phân tích, cho tới khi đến lần hẹn ra ngoài kế tiếp với Âm Thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top