Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trầm Nguyệt Chi Thược 8 - Tự Thuật + Giới thiệu nhân vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự thuật - Ojisa

"Ma pháp kiếm vệ, rốt cuộc là làm gì?"

"Ma pháp kiếm vệ đáng lý phải bảo vệ hoàng đế, chính là loại người như ngươi sao?"

Hoàng đế của quốc gia này, từ rất lâu trước kia đã điên rồi.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là ở trên nghi thức thụ huân Hắc Đào kiếm vệ. Cho dù hoàng đế chỉ là vật chứa vương huyết bị trưởng lão khống chế, nhưng trong một vài trường hợp chính thức bọn họ vẫn là sẽ để hắn xuất hiện, cho dù đây kỳ thực không có ý nghĩa gì. Đối với hoàng đế không có quyền lực mà nói thì không có ý nghĩa gì, đối với ta mà nói, cũng chẳng mấy quan trọng.

"Ngươi có sẵn lòng lấy tên ngươi mà thề sẽ hiệu trung với hoàng đế của ngươi, xứng đáng với vinh diệu ma pháp kiếm vệ, bảo vệ chính thống của Tây Phương Thành không?"

Khi ta gập gối cúi đầu quỳ xuống, âm thanh nhẹ nhàng khe khẽ của hoàng đế vang lên ở phía trước ta. Đây là quá trình mà nghi thức thụ huân phải trải qua, trước khi đến đây, ta đã rất rõ rồi.

"Ta sẵn lòng."

Điều ta cần làm cũng chỉ là đọc lời thoại công thức hóa này. Không cần do dự, không cần suy nghĩ, bởi vì biết rõ lời thề này không có một chút giá trị nào, ta sẽ không bởi thế mà chịu trách nhiệm, cũng sẽ không bởi vì như vậy mà cắn rứt lương tâm.

Đây chỉ là một cái nghi thức mang tính tượng trưng để ta có được chức vị ma pháp kiếm vệ mà thôi, người ở trong điện đều biết, cái gọi là Hắc Đào kiếm vệ, đối tượng hiệp trợ không phải hoàng đế mà là trưởng lão.

Kẻ đồng phạm phụ thuộc vào trưởng lão mà có được quyền lực, khiến hoàng đế trở thành chim trong lồng.

Sau khi ta tuyên thệ, hoàng đế hẳn là phải đỡ ta lên, sau đó giao huân chương tượng trưng cho Hắc Đào kiếm vệ lên tay ta -- Đôi tay không mấy hồng hào đó đúng là đã đỡ ta lên, chẳng qua khi hắn lấy huân chương từ trong cái khay mà người hầu bưng bên cạnh, trên khuôn mặt trắng bệch của hắn nhìn ta lại nở một nụ cười khiến người không biết hình dung thế nào.

"Ngươi nói dối."

Khi nghe thấy câu này, kỳ thực ta vẫn có chút không kịp phản ứng.

"Rốt cuộc còn có ai sẽ nói thật ở trước mặt ta? Ta là hoàng đế của Tây Phương Thành? Ta là hoàng đế của Tây Phương Thành sao? Ngươi sẽ hiệu trung ta, bảo vệ ta, thuận theo mọi yêu cầu của ta? Ngươi có không?"

Ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng đế không có thực quyền. Ngươi nên để cho nghi thức này được hoàn thành thuận lợi, mà không phải nhiễu loạn nghi thức, hỏi những câu hỏi mà ngươi biết rõ trong bụng -- ta nhìn vào mắt của hắn, trong lòng nghĩ như vậy.

Nhưng đây cũng là lời không thể nói ra khỏi miệng. Ở trường hợp công khai hoàng đế chung cuộc vẫn là đại biểu cho mặt mũi của Tây Phương Thành, cho dù ở đây kỳ thực không có mấy người là không biết tình huống của cung San Siro.

"Ngài đương nhiên là hoàng đế của Tây Phương Thành, mà ma pháp kiếm vệ của ngài đương nhiên cũng nên thuận theo mọi yêu cầu của ngài, trở thành người bảo hộ trung thành của ngài."

Ta làm một câu trả lời mà "ma pháp kiếm vệ" nên có, hoàng đế thì sau khi nghe xong câu này, siết chặt huân chương trong tay.

"Tất cả mọi người đều đang gạt ta. Tất cả mọi người đều chỉ biết hứa mà không thể thực hiện. Tất cả mọi người đều cười nhạo sau lưng ta, rõ ràng chỉ là một con rối, lại cho rằng mình là vua ư...?"

Tay siết quá chặt bị cạnh bén của huân chương đâm thương, "vương huyết" thứ vô cùng quý giá đối với cư dân Tây Phương Thành cứ như thế nhỏ xuống từ kẽ ngón tay của hắn.

"Bệ hạ, ngài mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi."

"Bệ hạ, mời..."

Cử chỉ rối loạn của hoàng đế khiến người bên cạnh đi tới cắt ngang nghi thức, không khỏi phân bua mà mang hắn đi.

Qua hai ngày sau huân chương vẫn là được đưa đến tay ta, vết máu phía trên đã được tẩy sạch...

Nhưng mà mọi thứ chỉ là cái bắt đầu.

Sự kiềm nén trong thời gian dài sẽ bóp méo tinh thần của một người như thế nào, ta cũng không rõ, cũng không có hứng biết.

Chỉ là khi có một ví dụ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta, ta lại không thể không chú ý, không thể không biết.

"Bệ hạ, đây là người muốn nhờ ngài cứu trị lần này."

Hiệu quả trị liệu của vương huyết vượt xa mọi loại linh dược, tất cả những ai thương nặng bệnh nặng đều sẽ khao khát có được ân huệ của vương huyết, trị liệu dù sao cũng không có hạn chế chỉ được một lần một tháng giống như hồi sinh, tất cả đối tượng mà trưởng lão muốn thi ân, đều sẽ được đưa đến phòng của hoàng đế, để hắn nhỏ máu trị liệu.

Người dẫn đường thường là ta, lần nào ta cũng chỉ lặng lẽ nhìn, chẳng qua bắt đầu từ ngày hôm nay, tình huống lại xuất hiện thay đổi.

Người phụ nữ trẻ tuổi bị thương nặng đến nỗi giống như sẽ mất đi sinh mạng bất cứ lúc nào được đặt ở trước mặt hoàng đế, trông đã sắp biến thành một cỗ thi thể rồi, chồng của cô ta nhìn hoàng đế bằng ánh mắt cấp thiết, nhưng vẫn không chờ được bất cứ biểu hiện nào của hoàng đế.

"Bệ hạ, xin ngài lấy vương huyết chữa trị người bị thương."

Ta lại lên tiếng lần nữa, sau đó, hoàng đế nhìn về phía ta.

"Chết rồi tính sau."

Giọng của hắn hờ hững, giống như hắn hoàn toàn không biết đây là một câu nói có bao nhiêu tàn khốc đối với người nhà của người bị thương.

"Bệ hạ?..."

Trên mặt chàng trai hi vọng vợ mình có thể được cứu tràn ngập sửng sốt, hiển nhiên không hiểu hoàng đế vì sao lại nói như vậy.

"Ta muốn nghỉ ngơi, không có tâm tình, khiêng ra ngoài."

Hoàng đế chỉ đơn giản căn dặn như vậy, sau đó mỉm cười.

"Hm -- Lúc ngủ nói không chừng người đã chết rồi nhỉ? Có điều chỉ có thể dùng hồi sinh một lần một tháng, những trưởng lão không biết có đáp ứng không đây? Về sau nếu như có người quan trọng hơn chết rồi thì làm sao? Chắc là không được đi?"

"Xin ngài đừng ngang ngạnh nữa."

Hoàng đế không hề động lòng đối với đau đớn của người bị thương, dùng một loại thái độ bất chấp tất cả mà nói tiếp.

"Chỉ cần ta không muốn, các ngươi có thể bức bách ta thế nào? Uy hiếp? Dụ dỗ? Đã vô dụng rồi. Các ngươi có thể vắt sạch máu khỏi thân thể này, chỉ cần không phải do ta sử dụng, đều không có công hiệu trị liệu, ai cũng không thể miễn cưỡng ta làm chuyện ta không muốn, ta là hoàng đế của quốc gia này, đây là các ngươi nói... đúng chứ?"

Khi ta đang tiêu hóa đây phải chăng là đại biểu hoàng đế từ nay về sau sẽ không muốn sử dụng năng lực trị liệu nữa, hoàng đề chuyển sang chàng trai đang run rẩy kia, lại mở miệng.

"Đây là một trò chơi rất thú vị, quỳ xuống cầu xin ta đi, trước khi vợ của ngươi chết -- hm, sau khi chết cũng còn sáu tiếng đồng hồ, ngươi còn có nhiều thời gian như thế để khiến ta thay đổi tâm ý, nói câu nào có thể đánh động ta thử xem, ngươi chẳng phải không muốn cô ta chết sao?"

Mặc dù hắn nói như thể sự tình còn đường xoay chuyển, nhưng từ trong ánh mắt tràn ngập khinh miệt của hắn, ta có thể thấy hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm ý.

"Bệ hạ, cầu xin ngài cứu cô ấy, cầu xin ngài --"

Ta lui ra khỏi phòng đi báo cho những trưởng lão chuyện này, biết được hoàng đế không nghe lời, bọn họ xác thực đã nổi giận, chỉ là bọn họ cũng không có bất cứ phương pháp nào đủ để bắt hoàng đế cứu người.

Bọn họ tuyệt đối không phải không dám dùng hình với hoàng đế, chỉ là bất luận hành hạ làm sao, hoàng đế vẫn là cười một cách điên cuồng, hoàn toàn không có ý định đáp ứng.

"Các ngươi đã không thể bức ta làm gì nữa rồi, ta ngay cả chết cũng không quan tâm, còn có gì có thể uy hiếp được ta?"

"Dùng hình thì có làm sao? Chỉ là ta cũng sẽ không lấy vương huyết trị liệu chính mình, hành hạ chết ta xong, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không? Các ngươi dám không?"

Bọn họ không làm gì được hắn. Chàng trai nhìn vợ mình tắt thở, giọng cũng khàn đi vì cầu xin, hoàng đế cũng chỉ mỉm cười nhìn thi thể dần dần lạnh lẽo, cho đến khi qua thời gian có thể hồi sinh, rồi để cho người đưa bọn họ ra ngoài.

Thứ người bên ngoài nhìn thấy có lẽ là sự tàn nhẫn vô tình của hắn, nhưng ở trong mắt của ta lại không giống như vậy.

Ta không rõ sự tuyệt vọng sâu như thế từ đâu mà tới.

Sự tuyệt vọng sẽ khiến người run rẩy đó giống như một cái vực thẳm -- Bức người đến mức độ này, phải chăng là có gì đó đã sai rồi?

Khi thân thể của hoàng đế bởi vì trọng bệnh mà suy yếu nhanh chóng, những trưởng lão bình luận nên lập ai trong hai đứa con trai của hắn làm hoàng đế, để dễ khống chế -- nhưng mà, yêu cầu của hoàng đế lại khiến kế hoạch của bọn họ không thể thực hành.

Từ trong tất cả những đứa trẻ mang dòng máu vương thất chọn ra một đứa có thiên phú nhất, để kế thừa vương huyết và hoàng vị... Đây nghe lên là một chủ ý ngông cuồng, nhưng dưới tình huống Đông Phương Thành mở rộng quốc lực tạo thành sức ép, bọn họ đích xác cần một hoàng đế có thể sử dụng Thiên La Viêm.

Chỉ là quyết định như vậy, khiến ta không thể không bối rối.

"Con của ngài thì sao? Ngài định để cho con của ngài..."

"Con của ta?"

Hoàng đế cười lạnh lặp lại một lần nữa, sau đó nói.

"Chẳng thế nào cả. Chỉ cần không làm hoàng đế, cái gì cũng được, thích đưa đi đâu thì đưa đến đó, sống hay là chết đều không hề gì, bọn chúng trông như thế nào ta cũng không nhớ được, việc gì phải quản chúng sẽ ra sao?"

"Thần hiểu rồi."

"Chẳng qua, ngươi vì sao lại quan tâm con của ta sẽ thế nào? Ma pháp kiếm vệ của ta... Nói muốn hiệu trung ta, thuận theo mọi yêu cầu của ta, bảo vệ chính thống của Tây Phương Thành... Cho nên thế nào? Ngươi muốn thay ta bảo vệ con trai của ta sao? Ngươi?"

Giọng điệu của hoàng đế tràn ngập khinh thường, mà ta vẫn như xưa làm ra trả lời mà ta nên làm.

"Thần sẽ làm."

Sau khi ta trả lời như vậy, hoàng đế cười phụt một tiếng.

"Ojisa, lời hứa của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?"

Mỗi lần ứng đáp chính là một lần nói dối.

Lần nói dối nào ta cũng chưa từng để trong lòng, giống như lần này.

Sau khi tân hoàng lên ngôi, thời gian ta vào cung ít hơn quá khứ rất nhiều.

Đứa trẻ được chọn làm hoàng đế sẽ trải qua cuộc sống thế nào, đối với ta mà nói, cũng là chuyện không liên quan đến ta. Đối tượng mà ta báo cáo vẫn là những trưởng lão kia, những ma pháp kiếm vệ khác cũng không có giao thiệp gì với ta.

Đôi khi ta đi tìm trưởng lão sẽ gặp phải tình huống có người khác ở bên trong, bọn họ sẽ không để ý ta nghe thấy bên trong đang nói cái gì, cho nên ta chưa từng tránh né.

"Hôm nay tình trạng của Englar thế nào?"

"Mọi thứ bình thường."

Trong trả lời kia mang theo giọng thiếu niên lạnh nhạt, đối với ta mà nói thì rất xa lạ.

"Đi nói cho nó không được nghỉ ngơi, đốc thúc nó luyện kiếm! Ngươi ở bên cạnh giám thị, có tình huống gì thì hồi báo cho bọn ta."

"Vâng."

Sau khi cửa được mở ra, thiếu niên tóc vàng từ bên trong đi ra, khi đi qua bên cạnh hoàn toàn phớt lờ tồn tại của ta.

Dựa vào ấn tượng ít ỏi, ta nhận ra cậu ta là con thứ của tiên hoàng... Thế là, ta đi vào khai báo chuyện cần khai báo với những trưởng lão, lập tức chuẩn bị rời cung về phủ, nhưng khi ta đi qua hoa viên, lại nhìn thấy thiếu niên kia.

Thiếu niên trông có vẻ thờ ơ ngồi ở một góc hoa viên, thoạt nhìn không có chuyện gì cần làm, theo lý thuyết đáng lẽ không phải như vậy, cho nên ta đi qua.

"Ngươi làm sao lại ở đây?"

Đôi mắt màu lam của thiếu niên liếc về phía ta, hờ hững hỏi ngược lại.

"Liên quan gì đến ngươi?"

"Ngươi nên đi đến chỗ bệ hạ, đốc thúc người luyện kiếm."

Ít nhất từ lời vừa rồi nghe lên là như vậy, Ta biết hoàng đế đã có thực lực ba đường chỉ vàng, căn bản không cần khổ luyện thêm gì, dặn dò của trưởng lão chẳng qua là muốn nó không được rảnh rỗi thôi, nhưng cái đối tượng được dặn giám thị hoàng đế này lại không có đi làm theo mệnh lệnh của trưởng lão.

"Ta cứ không muốn đi, ngươi muốn làm gì? Trở về méc trưởng lão sao?"

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, ánh mắt quăng lên người ta trở nên sắc bén.

"... Không cần thiết như vậy."

Ta cũng không thích quản nhiều chuyện cho lắm.

Loại khí chất sắc bén của thiếu niên khiến ta dường như nhớ tới phụ thân của cậu ta, nói không ra loại cảm giác đó là gì.

"Thế sao? Ta còn tưởng Hắc Đào kiếm vệ là bộ hạ trung thành của những trưởng lão đây, ta cảm thấy đây chắc không phải hiểu lầm chứ?"

Đối mặt với nghi vấn đầy gân hấn của thiếu niên, hồi đáp của ta vẫn là tự lừa mình dối người.

"Ma pháp kiếm vệ là thuộc về bệ hạ, đối tượng hiệu trung nên là hoàng đế."

Nụ cười mang theo trào phúng trên mặt thiếu niên không có tiêu tan, cậu ta nhìn chằm chằm vào thụ huân của ta, cười mở miệng.

"Ma pháp kiếm vệ, rốt cuộc là làm gì?"

Ta vẫn chưa trả lời, cậu ta đã nói tiếp.

"Chức trách nghĩa vụ gì gì đó đều biết, nhưng khi làm lại là một chuyện khác. Ma pháp kiếm vệ đáng lý phải bảo vệ hoàng đế, chính là loại người như ngươi sao?"

Cậu ta hoàn toàn không cần đáp án của ta, tự mình nói hết, rồi chuyển đề tài.

"Ngươi nói mình nên hiệu trung hoàng đế, lại không muốn làm, ta đáp ứng trưởng lão đi giám sát, cũng chưa chắc nhất định phải làm đi? Đến từ đâu thì trở về đó, bớt tới làm phiền ta."

Thiếu niên rõ ràng chỉ là người đọc sách cho hoàng đế, ở trong cung không tính là có thân phận địa vị gì, thái độ giọng điệu nói chuyện lại tràn ngập cao ngạo.

Lúc đó ta thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy cậu ta, cậu ta phớt lờ tất cả mọi người, nhìn không ra có thứ gì để ý, cũng nhìn không ra trong lòng đang nghĩ cái gì.

Mà lần kế khi ta tiếp xúc với cậu ta, đã là một cục diện không thể vãn hồi.

Trên mặt đất vốn sạch sẽ lại bị nhuộm đỏ bằng một lượng lớn máu màu đỏ thẫm, vết máu gần sắp khô đó đến từ hoàng đế thiếu niên đang nằm ngã trên đất, sớm đã không còn khí tức, mà hung thủ đang bị ấn quỳ xuống, đầu buông thấp khiến cho khuôn mặt bị mái tóc che phủ, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu ta.

Hoàng đế chết rồi. Bị người đọc sách bầu bạn bên cạnh giết. Chuyện xảy ra một thời gian mới bị phát hiện, khi những trưởng lão đi vào, chỉ nhìn thấy thiếu niên an tĩnh ngồi ở bên cạnh thi thể, cho dù chấn động, cũng không thể thay đổi sự thật đã xảy ra.

"Ngươi vì sao làm như vậy! Ngươi điên rồi sao! Nó là hoàng đế sở hữu vương huyết, không một người nào có thể thay thế, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì!"

Thiếu niên hành hung chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng chậm rãi tập trung lại, sau đó cậu ta nở nụ cười méo mó trên khuôn mặt cứng nhắc.

"Như vậy, không phải rất tốt sao? Không còn là của các ngươi nữa, các ngươi cũng không cần nghĩ phải khống chế nó như thế nào, nó cũng không cần làm gì vì ai nữa, tất cả đều chết hết đi, giết luôn cả ta đi, cái gì cũng không còn, Tây Phương Thành sẽ chỉ còn lại những trưởng lão vĩ đại với ma pháp kiếm vệ trung thành, cảnh tượng tốt đẹp biết bao nhiêu?"

Một trưởng lão trong đó tát cậu ta một cái, khiến mặt cậu ta lệch sang một bên, đây chỉ là xả giận, cũng không thể thay đổi điều gì, mọi người đều rất rõ.

Tầm nhìn của thiếu niên nắm bắt được bóng dáng của ta, bất giác cùng tầm nhìn của ta giao nhau. Sự tuyệt vọng của tiên hoàng giống như tái hiện lại trên người cậu ta, cho dù cậu ta không phải hoàng đế, cho dù cậu ta không có bị đẩy lên cái vị trí mất tự do kia...

"Mang nó xuống!"

Thiếu niên bị kéo lên, điều chờ đợi cậu ta có thể dự kiến là một tương lai đen tối.

"Từ từ đã."

Giống như bị ma xui quỷ khiến, ta tiến lên một bước, ngăn cản chuyện tiếp theo xảy ra.

"Giữ nó lại, còn có chỗ dùng, chúng ta không thể để người dân biết chúng ta đã mất đi hoàng đế, nghi thức chú nhập vương huyết sắp đến, nó phải sắm vai hoàng đế của chúng ta, an ổn lòng người. Dù sao trước kia cũng đã từng làm thế thân, hẳn là đã quen rồi, so với giết nó, không bằng ngẫm xem nó có giá trị lợi dụng gì."

Ánh mắt thiếu niên nhìn vào ta mang theo hoài nghi, nhíu mày, hình như đang phân tích dụng ý của ta.

"Cho dù che giấu được một thời gian, nhưng cuối cùng nghi thức chú nhập vương huyết vẫn là không thể chấp hành! Chuyện này rốt cuộc nên..."

"Ta có máu của Englar."

Không biết dựa vào lý do gì, thần sắc muốn chết trong mắt thiếu niên đã lui đi, cậu ta bình tĩnh nói ra như vậy.

"Trước khi hắn chết, ta đã bảo tồn máu, đương nhiên, để ở đâu thì ta sẽ không nói cho các ngươi."

Tạm thời bất luận nghi thức chú nhập vương huyết có thể tiến hành dưới tình huống chỉ có máu không có hoàng đế phối hợp hay không, đây đã là hi vọng cuối cùng của bọn họ rồi.

Đương nhiên cũng có khả năng thiếu niên hư trương thanh thế, chỉ là cậu ta không phải đồ ngốc, bọn họ cũng cho rằng thiếu niên biết tính nghiêm trọng của việc mất đi vương huyết dẫn tới nghi thức thất bại, cho nên trước khi động thủ làm hoàng đế tử vong đã để lại đường lui, độ đáng tin của cách nói này rất cao. Nhưng thực tế là bởi vì những trưởng lão đánh giá sai trình độ lệch lạc của thiếu niên, cho đến không lâu sau, bọn họ mới hiểu.

Đề án để cho thiếu niên tạm thay thiếu đế cứ như thế được tiếp nạp, thiếu niên cũng chấp nhận sắp xếp này, mà ta đương nhiên cần đi theo bên cạnh thiếu niên, tránh cho cậu ta lại làm ra chuyện gì đáng sợ.

"Ngươi vì sao muốn cứu ta?"

Ngày đầu tiên ở riêng với thiếu niên, cậu ta đã lạnh nhạt hỏi vấn đề như vậy.

Ta không trả lời được, cho nên duy trì trầm mặc.

"Chắc không phải nhất thời hứng lên chứ?"

Thiếu niên đã thay quần áo xa hoa của hoàng đế, làm nổi bật thái độ cao ngạo của cậu ta, mà ta vẫn không trả lời vấn đề của này, chỉ cho trả lời không quá liên quan.

"Ta là ma pháp kiếm vệ của ngài, bất luận lúc nào cũng sẽ đứng ở bên ngài."

Ta có thể cảm thấy được sự giả tạo của ta, thiếu niên đương nhiên cũng cảm thấy từ trong lời nói của ta tìm không ra nửa phần chân thành.

"Ồ -- Thế sao? Hoàng đế Tây Phương Thành cuối cùng cũng có một ma pháp kiếm vệ hiệu trung hắn? Sợ rằng ngay cả mấy đời tiên đế liên tiếp trước đó cũng muốn mừng phát khóc rồi nhỉ?"

"..."

Ta không đáp lời cậu ta, cậu ta dường như cảm thấy phản ứng như vậy rất nhàm chán, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục nói lời mình muốn nói.

"Tóm lại, ngươi sẽ giúp ta, đúng không? Là lý do gì ta không biết, nhưng chỉ cần điều này là xác định, cái khác trái lại cũng không sao cả."

"Ta sẽ đứng ở bên ngài, ngài có thể an tâm."

Ta xác thực không có lý do phải hiệu trung trưởng lão, nếu quá khứ là vì để có được quyền lực, sau khi sở hữu nhiều năm như vậy, cũng sớm đã chán ngán rồi.

"Hắc Đào kiếm vệ cuối cùng cũng muốn hiệu trung hoàng đế, thật là khiến người vui mừng. Chẳng qua, ta cũng không phải hoàng đế chân chính mà? Ngươi rốt cuộc có vấn đề chỗ nào vậy?"

Ta vẫn là ngậm miệng không trả lời.

Nếu nói vốn cho rằng không có lương tâm trách nhiệm, lại bởi vì tiếp xúc được loại tuyệt vọng ăn mòn nội tâm đến cùng cực kia mà cảm thấy đau đớn... Đó rốt cuộc có thể nói thế nào cho rõ đây?

"Ngươi thật sự muốn đứng ở bên ta? Thế giới hủy diệt cũng không hề gì sao?"

Thiếu niên hỏi vấn đề này. Đây là chuyện ta xác thực không làm sao để ý, bất luận cậu ta có phải nói đùa hay không.

"Huy Thị thì sao! Ngươi coi Huy Thị thành cái gì rồi!"

"Tiên hoàng giao phó con của người ta cho. Chuyện của Huy Thị, ta rất xin lỗi."

Rõ ràng mọi lời hứa đều chỉ là nói dối không thật lòng, ta vẫn lấy lời hứa lúc trước để làm lý do. Tiên hoàng chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi, ta cũng chẳng qua là trả lời cho có, chưa từng nghĩ phải thật sự làm gì đó, Huy Thị chết rồi, ta đương nhiên sẽ không có bất cứ cảm giác nào.

Thiếu niên sau khi trút giận xong đã nhanh chóng từ hoang mang chuyển sang trấn định, lần nào cũng là như vậy, cho nên chỉ cần nói một vài lời bình ổn không kích thích cậu ta là được rồi...

"Ojisa, người như ngươi nhất định là bẩm sinh thiếu cái gì đó, đúng là có bệnh."

Khi thiếu niên phản cảm nói với ta như vậy, ta xác thực lại một lần nữa cứng họng.

Kỳ thực từ trước kia đến bây giờ, ta chưa từng đi lên con đường đúng đắn.

Trước giờ đều là một ma pháp kiếm vệ không xứng đáng, bao nhiêu năm qua cũng là sống như vậy.

Vốn tưởng sẽ nhìn thấy một thế giới tiến về ngày tận cùng, nhưng mà hoàng đế sở hữu vương huyết lại đã trở về, mà thiếu niên định thế nào, ta vẫn nhìn không thấu.

"Chỉ có ngươi biết rõ ta là giả mạo, vẫn không phản bội, chờ đến khi hàng thật xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi định đối diện hắn thế nào đây? "Hắc Đào kiếm vệ của hoàng đế Tây Phương Thành"?"

Thiếu niên cứ thích hỏi ta những vấn đề rất khó trả lời, giải sầu cho tâm tình nhàm chán của mình.

"Nếu như hắn thật sự hỏi ta vì sao ủng hộ ngài, ta tự nhiên sẽ nghĩ ra đáp án trả lời."

Chỉ là lý do lúc đó có phải là nói dối hay không đây?

Ta không biết. Có lẽ luôn có một ngày sẽ biết chăng.

Hết tập 8.

◊◊◊◊

Giởi thiệu nhân vật (Bản Vi Thị)

Phạm Thống:

Một tên cư dân tân sinh rất thân cận Lạc Thị. Đến Đông Phương Thành mặc dù còn chưa đầy một năm, nhưng cũng đã mấy tháng rồi, lại vẫn là tua rua màu lục cỏ, cho thấy không có gì đặc thù, không phải một nhân tài, ta sớm đã nói với Lạc Thị không nên tùy tiện tiếp cận với bình dân thấp kém, đó chỉ sẽ hạ thấp giá trị của mình, mà nó cứ không nghe, bây giờ tên đó còn phản bội nữ vương trốn khỏi Đông Phương Thành rồi, cuối cùng người bị tổn thương còn chẳng phải bản thân Lạc Thị sao? Cư dân tân sinh đáng hận.

Lạc Thị:

Người kế thừa của nữ vương bệ hạ, một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành. Khi ta vừa mới vào Thần Vương Điện, nó vẫn chỉ có một tuổi, hoàn toàn chỉ là một sinh vật nhỏ bé không thể tự sinh tồn, nữ vương bệ hạ tôn quý đương nhiên sẽ không đích thân chăm sóc nó, loại chuyện này vốn nên giao cho thị nữ làm. Chẳng qua Lăng Thị không quan tâm nó, Âm Thị thì thô lỗ giống như có thể bất cẩn bóp chết mấy con động vật nhỏ bất cứ lúc nào, thị nữ phụ trách chăm sóc nó cảm giác cũng chỉ là làm trọn nghĩa vụ mà thôi, không có để tâm, cho nên ta đã... Ta thật sự chỉ là lo người kế thừa duy nhất của Đông Phương Thành còn chưa lớn lên đã chết mà thôi! Huống hồ nó lớn đến bây giờ luôn luôn đều rất không đáng yêu! Hơn nữa càng ngày càng không đáng yêu -- nhưng... trẻ con vẫn là phải dạy dỗ cho tốt mới được... May mà nó đã sống lại rồi, người kế thừa của Đông Phương Thành rất là quan trọng...

Nguyệt Thoái:

Rõ ràng ở ngay dưới mắt ta, ta vậy mà không phát hiện hắn là thiếu đế Lạc Nguyệt! Đây là vết nhơ trong đời ta! Chẳng qua, thiếu đế Lạc Nguyệt vậy mà mai phục đến Đông Phương Thành bọn ta rồi, đây rốt cuộc là âm mưu gì? Lúc trước phái Huy Thị thâm nhập đã quá lắm rồi, lần này vậy mà đích thân thiếu đế tự đến? Lạc Nguyệt xảy ra vấn đề gì rồi sao? Lừa gạt tình cảm của Lạc Thị như vậy vui lắm à -- nể tình hắn đã cứu Lạc Thị, ta có thể bớt so đo một chút, nhưng Lạc Thị chết cũng là do người bên Lạc Nguyệt hại! Chưa xử lý xong vấn đề trong nước làm liên lụy Đông Phương Thành bọn ta, vẫn là không thể tha thứ!

Chu Sa:

Ta rất bận, ta cũng không phải cư dân tân sinh nào cũng biết. Theo các loại số liệu hiển thị, cư dân tân sinh đa số không có giá trị để nhận biết.

Bích Nhu:

Hừ, ta vốn tưởng cô ta là cư dân tân sinh, kết quả không ngờ đến lại là gian tế của Lạc Nguyệt. Âm Thị đi chung với loại phụ nữ này, bị gạt là đáng đời, tên đần không có não như hắn tự nhiên sẽ không có mắt nhìn người, đều là do hắn tự làm tự chịu, ta chẳng đồng tình hắn chút nào. Chẳng qua, lúc trên chiến trường nghe thấy Aifrol rốt cuộc là...? Aifrol chẳng phải là hộ giáp của thiếu đế Lạc Nguyệt sao? Nhưng người phụ nữ này là người mà? Khỉ thật, nếu mắt có thể nhìn rõ một chút thì tốt rồi, chắc phải nên thay mắt kính mới thôi...

Mễ Trọng:

Cư dân tân sinh sống lâu năm ở Đông Phương Thành. Hắn là một kẻ rất đáng ghét, lại rất giảo hoạt không có lỗi lầm minh hiển nào để bắt, bằng không ta sớm đã phán hắn tử hình rồi, tin rằng nữ vương bệ hạ anh minh cơ trí nhất định cũng tán thành quyết định này, người này không chỉ làm xấu đi phong khí của Đông Phương Thành, còn tiến hành buôn bán các loại tình báo phi pháp, không thể tha thứ được, luôn sẽ có một ngày ta tìm được chứng cứ! Ta mua tình báo từ hắn cũng chỉ là vì tìm chứng cứ mà thôi!

Lăng Thị:

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành. Nếu như nói Âm Thị là tên lỗ mãng thô kệch, Lăng Thị chính là tiểu nhân hèn hạ âm hiểm nên chém ngàn đao chân chính! Ta cảm thấy hắn nhất định biết gì đó, không, hắn căn bản cái gì cũng biết, nụ cười âm hiểm thường thường hiện trên môi kia khiến người rất không thoải mái -- Lúc nào cũng đang nghĩ các loại quỷ kế ám toán ta! Rõ ràng chỉ là một tên yêu nghiệt mê hoặc nữ vương bệ hạ! Hơn nữa hắn rốt cuộc ngứa mắt ta chỗ nào, cứ luôn âm thầm chống đối ta!

Âm Thị:

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, một tên xuẩn tài không giúp ích được gì cho vận hành của Thần Vương Điện. Ta thật sự cảm thấy hắn nên bị xóa tên khỏi Thị, hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì nên làm! Suốt ngày chỉ biết làm loạn, còn bất kính đối với nữ vương bệ hạ, đã làm một đống chuyện nên trị tội lại nhiều lần được nữ vương bệ hạ khoan hồng! Toàn thân hắn từ trên xuống dưới chỗ có thể được người khen ngợi cũng chỉ có cái mặt đẹp trai đáng hận với thực lực bất hợp lý kia thôi đi? Cứ luôn ở chỗ ta nhìn thấy mà ngược đãi động vật nhỏ đi lạc khỏi nhà ta, nhất định là thông đồng với Lăng Thị biểu diễn cho ta xem!

Vi Thị:

Ta cũng là một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành. Lúc ta vào Thần Vương Điện, Âm Thị với Lăng Thị đã ở đó rồi, giống như yêu quái không biết già vậy, mà ta mấy năm nay nỗ lực làm chính sự, hết lòng hết sức bỏ ra mọi thứ nhằm để cho Đông Phương Thành tốt hơn, so với những kẻ mang danh Thị nào đó, ta cảm thấy ta vô cùng xứng đáng với chức vị của ta, về phần làn sóng chống đối ở dân gian, hiển nhiên đều là do những cư dân tân sinh không hiểu đạo lý tạo thành, về sau ắt vẫn phải tiếp tục thanh trừng!

Huy Thị:

Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành. Chẳng qua hắn là gián điệp của Lạc Nguyệt, cũng không xứng mang danh hiệu Ngũ Thị, chỉ là nữ vương bệ hạ không chịu công khai chuyện này, để hắn vẫn bảo toàn một chút danh dự... ta nghĩ đây cũng là nghĩ cho Đông Phương Thành đi, truyền ra ngoài vẫn là có chút không dễ nghe, đồ cái tên vong ân phụ nghĩa.

Tịch Anh:

Nữ vương Đông Phương Thành. Nữ vương bệ hạ là người ta mơ ước đi theo, tư thái lãnh khốc cao ngạo của ngài sâu sắc thu hút ta, ta cảm thấy vương giả chính là nên có khí thế như vậy, mà bóng dáng đoan trang mỹ lệ ấy cũng làm tôn lên khí chất cao quý của ngài, Đông Phương Thành có thể có nữ vương như vậy, thật là vinh hạnh của Đông Phương Thành; so với đó, hoàng đế của Lạc Nguyệt thì tệ hơn nhiều, hoàn toàn không thể so với nữ vương bệ hạ của bọn ta.

Englar:

Hoàng đế của Tây Phương Thành. Chẳng phải là cái tên cư dân tân sinh vừa mới nhắc đến sao! Không cần thiết phải nói lại lần nữa chứ!

Narsi:

Căn cứ vào chuyện xảy ra trên chiến trường, cái tên này hẳn là tên thật của thiếu đế giả mạo kia đi? Loại cặn bã này nên xuống địa ngục! Vậy mà công khai sát hại người kế thừa của Đông Phương Thành bọn ta! Nghi thức chú nhập vương huyết cũng là do hắn phá hoại, căn bản chiến tranh gì đó đều là do hắn làm ra, điều ước năm mới sang năm ta phải đổi sang rủa chết hắn!

Yiye:

Quỷ Bài kiếm vệ của Lạc Nguyệt. Mặc dù trên chính trị cần điều tra tư liệu của những người này, nhưng ta không có cảm tưởng gì đặc biệt, hơn nữa... Ta không muốn khen ngợi kẻ địch, nhưng ta dù có yêu nước cách mấy, cũng không thể nói tố chất của Ngũ Thị bọn ta cao hơn.

Yameidie:

Hồng Tâm kiếm vệ của Lạc Nguyệt. Ta không có hứng thú với chó săn của thiếu đế Lạc Nguyệt, cứ vậy đi.

Ojisa:

Hắc Đào kiếm vệ của Lạc Nguyệt. Ta cho rằng hắn nhất định cũng là đồng phạm của tên vua giả kia, những người này đều mất hết lương tri rồi!

Thiên La Viêm:

Bội kiếm của thiếu đế Lạc Nguyệt. Nhắc đến cái tên này, ta hình như vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của nữ vương bệ hạ cầm Skies, không biết có bao nhiêu oai hùng đây...

Tiêu Ba:

Cái tên Âm Thị đầu óc có vấn đề kia nói đây chỉ là một con mèo tam thể, ta bảo trì thái độ hoài nghi nghiêm trọng.

Puhahaha:

Tiếng cười khó hiểu này là sao? Bộ cố ý viết ra để cười nhạo ta à? Kín đáo một chút cho ta! Ta mà phát hiện ai làm nhất định sẽ phán tử hình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top