Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trầm Nguyệt Chi Thược 9 - Tự thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự thuật: Thiên La Viêm

Nếu như Huyễn Thế có tồn tại gì đó không hạn chế tuổi thọ giống như cư dân tân sinh, vậy thì, nhất định chính là "khí cụ" được ban cho "linh hồn" rồi.

Chỉ cần bản thể không bị thương tổn khó có thể chịu đựng, tuổi thọ của bọn ta gần như có thể nói là vô cùng vô tận.

Từ lâu thật lâu trước kia, ta từng là kiếm thuộc về nữ vương Đông Phương Thành. Thời gian ta ở đó kém xa thời gian trải qua ở Tây Phương Thành, chẳng qua, bất luận là vùng đất nào, ta đều không thể sản sinh tình cảm gì sâu đậm, vũ khí vĩnh viễn chỉ trung với chủ nhân mà mình công nhận, ý thức quốc gia, cố hương, chỉ là những thứ nhàm chán và không có ý nghĩa.

Ba chuyện ta coi làm tôn chỉ, là tôn nghiêm, chiến đấu và kiên cường. Thỏa hiệp với tình huống là trái với tính cách của ta, khi nữ vương của Đông Phương Thành đáp ứng yêu cầu của Tây Phương Thành đề xuất, lấy trao đổi vũ khí làm phương pháp ngoại giao hữu nghị, ta kỳ thực cũng không ôm hi vọng đối với việc hoàng đế Tây Phương Thành có thể có mấy người có đủ tố chất làm chủ nhân của ta.

Trước kia ở Đông Phương Thành, ta chưa từng giao lưu với hộ giáp của nữ vương, cho dù cùng phục vụ một chủ nhân, vũ khí với hộ giáp là thiên địch, đó vẫn là đạo lý bất biến, không cần thiết qua lại. Sau khi đến Tây Phương Thành, cách làm của ta vẫn không thay đổi, hành vi bất luận hoàng đế như thế nào cũng đều nhận chủ của pháp bào Tây Phương Thành, xem ở trong mắt ta rất không có nguyên tắc, chỉ là, dưới tình huống không có chủ nhân sẽ không có đất dụng võ, sau khi kiên trì mấy trăm năm, ta cuối cùng cũng thử cho một vài tên hoàng đế nhìn không vừa mắt cơ hội -- mà cuối cùng ta cũng đã rõ, đây là quyết định sai lầm.

Buổi tối năm đó, ta vĩnh viễn sẽ không quên.

Khí tức giết chóc đi cùng với tiếng hò hét kinh hoảng của thị vệ. Người đàn ông tóc đen toàn thân máu tanh xâm nhập hoàng cung kia phán tán ra quang huy đặc hữu của vũ khí, từ cách ra tay và công kích không góc chết cũng không có sơ hở của hắn, ta đã có thể nhìn ra hắn không phải loài người.

Hắn chém giết mọi thị vệ hộ vệ hoàng cung cố gắng ngăn cản hắn, đi đến đại điện nơi hoàng đế ở, khi đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn sang đây, "chủ nhân" của ta gần như đánh mất năng lực đứng thẳng, căn bản không có dũng khí đối diện hắn.

"Ở đâu?"

Hắn hiển nhiên nhìn ra người đang ngồi co quắp ở đây là hoàng đế, ánh sáng bạc từ lòng bàn tay hắn bắn ra sượt qua bên cạnh hoàng đế, chọc thủng một rãnh sâu trên vách tường.

"Người làm hại Anh, em trai của ngươi, đang ở đâu?"

Chủ nhân của ta đã sợ đến mức ngay cả nói cũng không nổi, sợ hãi sát khí đáng sợ đang lan tràn trong phòng.

"Cầm lấy kiếm của ngươi nghênh chiến đi chứ! Kẻ địch cũng xông tới tận trong cung rồi, ngươi đang làm gì vậy hả!"

"Ta không làm được... loại kẻ địch này, làm sao có thể chiến đấu với hắn! Sẽ chết đấy!"

"Ngươi cái đồ phế vật! Ngươi muốn không chiến mà hàng sao? Ta thế nhưng không phải trang sức để ngươi đeo cho đẹp, trốn tránh thế này ngươi có mặt mũi sống tiếp sao?"

Bất luận ta thông qua giao tiếp tâm linh gào hét với hắn làm sao, hắn vẫn không có dũng khí rút kiếm ứng địch, chỉ run rẩy nhìn người đàn ông chuyển tầm nhìn tới đứa em trai đúng lúc cũng đang ở đây, nhìn ánh sáng hủy diệt bùng lên từ lòng bàn tay đối phương quét về phía em trai hắn, phá hoại triệt để linh hồn của con mồi.

Bị phẫn nộ xui khiến hóa thành hình người, ta đã không muốn liếc chủ nhân thêm một cái nào, ta chỉ biết nên tiêu diệt kẻ xâm nhập, nên để đối phương trả giá -- Nhưng mà ta cũng chỉ chuẩn xác đả thương hắn ở lần tập kích chớp nhoáng đầu tiên, hắn sau khi phán đoán tình thế bất lợi, lập tức rút lui, truy kích của ta không thể khiến hắn chết ngay tại chỗ, chung cuộc vẫn để hắn sống sót rút lui.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, ta cũng không bao giờ dễ dàng nhận chủ nữa.

Người không có tư cách làm chủ nhân của ta, đến chết cũng sẽ không có tư cách.

Cho dù bọn họ e sợ ta dưới tình huống không có chủ nhân sẽ khó có thể khống chế, vì thế dùng phong ấn tà chú tước đoạt tự do của ta, ta vẫn không bởi vậy mà khuất phục.

Ta thà bị bế tỏa trong cung, cũng không muốn cống hiến cho hoàng đế vô năng.

Dựa vào cái thân phận hoàng đế này mà muốn có được lực lượng của ta? Đây vĩnh viễn chỉ sẽ là vọng tưởng của bọn họ, vĩnh viễn cũng đừng mơ thành sự thật.

Dường như cảm thấy sốt ruột đối với hiện trạng, sau khi mấy tên hoàng đế tiếp xúc ta bị ta từ chối, hoàng đế lần này, khác với những người trước.

Vào cái ngày hoàng đế hiện nhiệm triệu tới tất cả con cái trong thân tộc hoàng thất để chọn người kế thừa, ta cũng ở đó, bọn họ như là muốn kiểm tra phản ứng của ta, dùng để quyết định nhân tuyển.

Cách làm này mặc dù khiến ta phản cảm, ta cũng tỉ mỉ nhìn qua mỗi một đứa trẻ.

Đứa trẻ kia thu hút ánh mắt của ta là bởi vì tư chất thuật pháp của cậu bé rất tốt. Bầu không khí vây quanh cậu chan chứa một loại cảm giác thuần túy và trong sạch, ta nghĩ, cậu nhất định là một đứa trẻ rất hạnh phúc, một gia đình ấm áp tràn ngập yêu thương, mới có thể bảo bọc một đứa bé như vậy.

Chỉ cần có tư chất như vậy, cậu sẽ có thể dễ dàng tiến tới thuật pháp cấp cao, cậu có thể khiến những thứ không thể diễn tả bằng lời xuất hiện nhờ vào tưởng tượng, khiến tính năng vũ khí của ta phát huy hoàn chỉnh.

Nhưng ta cũng chỉ có liếc cậu ta một cái mà thôi, không biểu thị gì cả.

Bởi vì cậu quá sạch sẽ, không thích hợp triêm nhiễm giết chóc và máu tanh. Cậu không nên cầm vũ khí lao vào cuộc chiến đẫm máu với người khác, đoạt đi tính mạng của họ, nơi thích hợp với cậu là sân vườn sáng sủa cùng với những người hiền lành, một thế giới giống như cổ tích.

Nhưng mà một tháng sau, lại chính là đứa trẻ này được đưa đến trước mặt ta.

Englar.

Bị tước đoạt thị giác, mất đi nụ cười, mà vẫn an tĩnh ngoan ngoãn --

An tĩnh cứ như đã cách tuyệt năm giác quan, từ bỏ mọi thứ của mình.

Ta sẽ không làm trái quyết định của mình, nếu ta đã nhận định cậu có đủ thiên phú, ta sẽ nhận cậu làm chủ nhân. Thực tế ta cũng đã làm như vậy, sau khi trao đổi tên nhận chủ, cánh tay mảnh khảnh cầm lấy chuôi kiếm của cậu thử cầm kiếm lên, có điều chỉ mới bốn tuổi, thực sự làm không được động tác này, cuối cùng cậu ủ rũ buông đầu ngồi xuống, ôm lấy ta cùng với vỏ kiếm rồi dựa vào tường thiếp đi.

Cùng nhau giao tâm không mang mục đích cùng nghĩ ngợi như vậy cứ như thế kéo dài một năm hai năm.

Bọn ta thông qua tiếp xúc để chia sẻ sắc thái loang lổ trong mỗi một giấc mơ, dựa vào giấc mơ cùng thị giác của ta để cho cậu "nhìn thấy".

Dưới tình huống giữa lẫn nhau không tồn tại bất cứ giấu diếm nào, tâm thần cộng thông tiến triển rất nhanh chóng, không đến ba năm, cậu đã có thể khí hóa với ta, chưa đầy năm năm, cậu đã có thể mô phỏng dáng vẻ của ta.

Hết thảy điều này không phải không có cái giá. Mà sau khi những trưởng lão e ngại lực lượng càng ngày càng đáng sợ của cậu, đã quyết định chia tách bọn ta, dưới tình huống không cần thiết tuyệt đối không để bọn ta gặp mặt, về sau, ta khó có cơ hội lắng nghe nỗi tịch mịch trong lòng cậu nữa.

Mặc dù cũng nhận cậu làm chủ, nhưng Aifrol lại chẳng biết gì về chuyện của cậu.

Cô ta không thường ở trong cung, không thường bầu bạn bên cạnh cậu, thỉnh thoảng gặp cậu cũng là vì một vài chuyện nhỏ không quan trọng, ta cảm thấy phẫn nộ đối với thái độ này, nhưng Englar luôn là nở nụ cười ôn hòa bao dung cô ta.

"Aifrol không biết gì cả, cứ để cô ấy tự do đi."

"Xin lỗi, khiến ngươi bị khóa ở trong cung như vậy, bị ta liên lụy..."

Ta chưa từng sợ chịu khổ, cho nên ta nói cho cậu, đối với ta mà nói những chuyện này đều không hề gì.

Nếu ta có thể từng giây từng phút ở bên cạnh cậu thì tốt rồi.

Nếu là như vậy, ta cũng không đến nỗi ở khi cậu bị người sát hại, cho dù trong lòng có cảm ứng, nhưng vẫn bị khóa trong phòng, bất lực mà gào thét đến khi hồn ấn của khế ước bởi vì cái chết của cậu mà nhạt đi.

Ta từng cho rằng, bản chất của căm hận, ở trên mỗi một người đều như nhau.

Hận không thể chặt đối phương ra vạn mảnh, hận không thể tự tay kết liễu tính mạng của đối phương, chỉ có uống cạn máu tươi của kẻ thù, mới có thể tẩy xóa nỗi nhục mà đối phương gây ra cho mình.

Ta từng cho rằng hẳn là như vậy.

Giết chủ nhân của ta, tên hung thủ cho người lấy tà chú bức ta duy trì hình kiếm để hắn sử dụng, ta cho rằng giết hắn trăm lần cũng không đủ giải hận, hắn đáng dùng sinh mạng để chuộc tội, ai cũng không cần hắn sám hối.

Khi ta rót ánh sáng phệ hồn vào lòng bàn tay chọc xuyên thân thể của hắn, phản ứng tâm tình của Englar thông qua liên hệ tâm linh truyền đạt tới, khiến ta giật mình phát giác mình hình như sai rồi.

Sai không phải hành vi báo thù của ta, sai là ta không có lý giải nội tâm của cậu, hiểu lầm cậu muốn kết quả thế nào.

Tâm tư từ trên người cậu truyền đến bởi vì ta sát thương cái người kia mà vỡ vụn rối bời, dần dần kết thành một nỗi đau đớn không thể phớt lờ, khiến ta trầm mặc.

Lấy tư duy vũ khí đi suy đoán trái tim loài người, có lẽ vẫn rất khó khăn.

Cho dù bọn ta biết mọi sự của nhau, ta vẫn cảm thấy sửng sốt đối với kết quả.

Englar cứu vãn tính mạng của cái người kia, dường như chuyện này, ở trong khoảnh khắc ấy, quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.

Tình cảm để lộ ra từ nội tâm cậu, ta chỉ có thể lặng lẽ đứng ở bên cạnh thể hội.

Có lẽ cậu vẫn giống với khi ta lần đầu nhìn thấy cậu, không thích hợp giết chóc, không thích hợp cầm kiếm đoạt đi sinh mệnh người khác.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của ta, cậu có lẽ cũng là chủ nhân ta ấn tượng sâu sắc nhất và phục vụ lâu nhất.

Dù sao cậu cũng đã trở thành cư dân tân sinh gần như bất diệt, điều ta nên làm, chính là trở thành lực lượng của cậu ở khi cậu cần ta.

Trái tim từng cứng rắn, liệu có bởi vì tiếp xúc loài người mà trở nên mềm mại?

Trong lòng ta không có đáp án. Ít nhất, đây không phải vấn đề mà ta bây giờ có thể trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top