Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trầm Nguyệt Chi Thược PN2-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng niệm trong lòng (tt)

“A! Bị nhốt nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng lại được hít thở không khí tươi mới rồi, đã quá —-“

Có thể thấy Âm Thị cũng sắp chết bí trong phòng rồi, Huy Thị gật đầu phụ họa, thoáng ngập ngừng rồi mới hỏi.

“Hôm nay vẫn là đến khu một Hư Không sao? Không cân nhắc đến khu hai Hư à?…”

“A, ma thú ở đó quá tạp, trừ khi có tin tức nói ở đó xuất hiện chủng loại đặc biệt, nếu không ta bình thường không đi.”

Âm Thị đột nhiên nói ra cái từ ma thú này, khiến Huy Thị do dự mấy giây.

“Không phải mèo tam thể à?”

“À, nghe nói cũng gọi là ma thú. Phẩm chất của khu hai không tốt bằng khu một, cho nên ta bình thường không gọi của khu hai là mèo tam thể.”

Không phải nghe nói cũng gọi là ma thú, mà vốn đã gọi là ma thú. Trái lại chưa từng gọi là mèo tam thể mới đúng…

“Âm Thị, ngươi thường đi bắt mèo tam thể sao? Đây là sở thích bình thường của ngươi?”

Huy Thị tò mò hỏi vấn đề này, Âm Thị thì lắc đầu.

“Không có, đây là lạc thú cao cấp, bình thường mà nói nếu không có người đi chung ta một tháng chắc chỉ đi một hai lần, có điều lạc thú cao cấp phải lấy để chiêu đãi bạn bè! Một tháng năm sáu chục lần cũng không sợ nhiều! Cho nên ta mới rủ ngươi đi bắt mèo tam thể —- A, ngươi thấy đấy, ta bình thường một tháng cũng chỉ có đi một hai lần, Lăng Thị lại cứ luôn đùn đẩy lạnh lùng từ chối đi theo ta, anh em tốt mà như vậy thì có phải là quá hẹp hòi không! Dù sao mười lần có chín lần cuối cùng vẫn đồng ý, vì sao không dứt khoát đồng ý ngay từ đầu cho rồi!”

Âm Thị đang giải thích thì đột nhiên phàn nàn sang chuyện riêng của mình với người khác, không chỉ luận điểm có chút mâu thuẫn, đang nói thậm chí còn bảo hắn bình luận…

Huy Thị cảm thấy mình hình như dần dần có thể bắt được tiết tấu suy nghĩ nhảy lung tung này, cảm giác rất tốt.

“Đúng là có hơi hẹp hòi thật.”

Trước mặt một Thị nói xấu một Thị khác, có hơi trái với kỳ vọng của hắn là xây dựng mối quan hệ sống yên ổn với mọi người, đặc biệt là quan hệ giữa Âm Thị với Lăng Thị rất tốt, mặc dù Âm Thị bây giờ đang tức Lăng Thị, nhưng sau khi nguôi giận nhớ tới hắn từng nói Lăng Thị không tốt, nói không chừng sẽ sinh bất mãn với hắn —-

Xây dựng mối quan hệ cái việc vừa phức tạp vừa phiền toái này, Huy Thị rất hiểu, nhưng câu vừa rồi chắc vẫn ở trong phạm vi có thể nói, khi đối tượng nói chuyện đang trong trạng thái kích động, tốt nhất cứ thuận theo lời nói của họ, hắn cho rằng như vậy.

“A, quả nhiên! Đây mới không phải thành kiến của ta, ngươi cũng cho rằng như vậy mà! Lần sau ta phải lý luận với hắn!”

Mà đối tượng hắn an ủi lập tức biểu thị muốn bộc lộ cho người đương sự biết, hắn cũng không thể không lấy làm mừng vì mình chưa nói gì quá mức.

“Đúng rồi, Huy Thị, trước khi xuất phát ta mang ngươi đi tham quan đám mèo tam thể của ta trước nhé, Lăng Thị nói ngươi rất hứng thú với đám mèo tam thể của ta, ngươi mà nói sớm ta đã mang ngươi đi xem rồi!”

Khi Âm Thị lần nữa chuyển đề tài nói như vậy, Huy Thị mặc dù duy trì nụ cười, cơ mặt lại có chút cứng đờ.

Hắn dường như có thể tưởng tượng cảnh Lăng Thị dùng giọng trào phúng nói với hắn “đầu óc không hỏng? Thích mèo tam thể? Vậy cho ngươi toại nguyện, tạo cơ hội tiếp xúc gần cho ngươi nhé?”.

Xem ra Lăng Thị hôm đó căn bản đã cảm thấy hắn đang trợn mắt nói dối, dứt khoát chuyển lời của hắn cho Âm Thị, hãm hại hắn rồi thuận tiện cười trên nỗi đau đó.

Nếu như vậy, sách lược cư xử với Lăng Thị hình như cần sửa chữa một chút. Trong đầu Huy Thị một mặt âm thầm suy nghĩ những chuyện này, mặt khác trả lời Âm Thị.

“Đây đúng là chuyện tốt ta cầu còn không được, chúng ta mau xuất phát thôi! Ở phòng gần đây sao?”

“A, không phải, ta chỉ có mang mấy con vào Thần Vương Điện mà thôi, còn lại đều ở bên ngoài, ta có thể bắt đến cho ngươi xem.”

Âm Thị Các mặc dù không tính là nhỏ, nhưng muốn nuôi thứ to như ma thú ở bên trong sợ rằng cũng sẽ có chút vấn đề, nuôi bên ngoài đúng là hợp lý hơn, nhưng cái câu bắt đến cho ngươi xem thì có hơi khiến người bất an rồi.

“Trong nhà là nuôi những con được ưa thích hơn sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, con ngoan nhất nghe lời nhất ta sẽ mang vào nhà nuôi, như vậy đỡ tịch mịch hơn.”

Nói đến tịch mịch, Huy Thị không có phát biểu cảm tưởng gì, đó là vấn đề hắn không thể đi suy nghĩ, hắn không có rảnh rỗi như thế.

Thời gian của hắn không nên dùng cho việc suy nghĩ làm thế nào xua tan cảm giác tịch mịch, bởi vì để ý tịch mịch là chuyện vô nghĩa.

“Bằng không chúng ta đi tới phòng đó, a, nhất định phải đi phía sau ta đấy, ta sợ ta chỉ nhầm hướng, kết quả ở đó có kết giới phòng hộ, lỡ như lại để ngươi bị thương thì không hay.”

Nghe thấy lời của Âm Thị, Huy Thị lập tức quyết định bất luận xảy ra chuyện gì hắn đều phải đi ở trên đường Âm Thị đã đi qua.

Căn phòng nuôi ma thú ở sâu bên trong, mà Âm Thị vừa mở cửa phòng ra, bên trong đã có một vật thể nho nhỏ lao vụt ra, khiến Huy Thị giật nảy mình.

Ma thú gì vậy?

Khi hắn vẫn chưa thấy rõ đoàn vật thể đó là thứ gì, Âm Thị đã nhanh tay lẹ mắt mà túm lấy, xách đến trước mặt, Huy Thị sau khi tập trung nhìn, tức thì có loại cảm giác nghẹn lời.

Đó là một con mèo tam thể.

Một con mèo tam thể hàng thật giá thật, không trật đi đâu được, trông có vẻ đang tràn đầy khủng hoảng.

Tận mắt nhìn thấy con vật nhỏ vô hại này chạy ra khỏi căn phòng mà Âm Thị muốn mang hắn vào, chấn động của hắn thật ra rất lớn, hắn nhất thời có loại cảm giác không biết nên sửa chữa giá trị quan của mình thế nào, dáng vẻ của thế giới này so với nhận biết của hắn tức thì có sự chênh lệch rất lớn.

Cứ luôn gọi mèo tam thể mèo tam thể, kết quả vậy mà thật sự là mèo tam thể?

Vì sao? Những con mà hôm đó ở khu một Hư Không nhìn thấy, rõ ràng nhìn làm sao cũng đều là ma thú mà!

Chẳng lẽ sau khi thuần phục sẽ biến thành mèo tam thể? Đây là đạo lý gì? Cho nên Âm Thị nói ở khu hai Hư Không là ma thú, là bởi vì ma thú ở đó không thể biến thành mèo tam thể sao? Ma thú đẳng cấp đủ cao mới có thể biến thành mèo, giống như vũ khí hộ giáp đẳng cấp đủ cao mới có thể biến thành người vậy…

Trong đầu Huy Thị cấp tốc xoay chuyển những suy nghĩ này, bị gián đoạn ở một chỗ khiến hắn có chút để ý, sở dĩ bị gián đoạn, là bởi vì hắn phát hiện mình hình như đã nghĩ đến thứ gì không nên bỏ qua.

Vũ khí… có thể biến thành người?

Hắn nhớ tới lưỡi kiếm màu vàng xuất hiện từ lòng bàn tay Âm Thị lúc trước, trong đầu liên kết với thần binh của nữ vương sở hữu, rồi đối chiếu với ghi chép có liên quan tới Nguyệt Nha Nhận Skies của Tây Phương Thành mình từng xem qua.

Chẳng lẽ thật sự là như vậy?

Nếu như là vậy, có thể giải thích sự dung túng của nữ vương đối với hắn rồi, mặc kệ làm ra chuyện gì, nữ vương chung quy không thể chém kiếm của mình, nếu là thân phận như vậy, dù đầu óc không bình thường vẫn chiếm được vị trí cao cũng là có khả năng, thân phận Thị chỉ là để che mắt mà thôi…

Đáp án chân chính đơn giản như thế? Chỉ đơn giản thế thôi sao?

Cho dù suy luận như vậy hình như rất hợp tình hợp lý, nhưng quá trình suy luận thuận lợi như thế trái lại khiến hắn không thể không hoài nghi một chút, đây có thể coi là một cái tật xấu của tính cách.

“A, con mèo này là ở đâu ra vậy? Trong Thần Vương Điện vì sao lại có mèo chứ?”

Âm Thị nghi hoặc nói ra câu này, lập tức lại lật đổ một nửa giả thiết vừa rồi của hắn.

Như vậy nghe lên đây chỉ là một con mèo bình thường không biết từ đâu chạy tới, không có bất cứ liên quan gì đến ma thú bị hắn gọi là mèo tam thể, nhìn vào bên trong, xác thực có một con ma thú cỡ lớn đang ngáy ở bên trong, con mèo kia lao vụt ra như vậy, chỉ sợ là do cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, thấy có đường để chạy liền vội vàng bỏ trốn.

Cho nên không có chuyện ma thú biến thành mèo tam thể… nhưng đây không đại biểu không có chuyện vũ khí biến thành người.

“Ta còn tưởng đây là của ngươi nuôi chứ.”

Về phần Âm Thị nhận ra nó là mèo, lại gọi ma thú thành mèo tam thể, Huy Thị đã không muốn so đo nữa, nếu cứ thật thật giả giả hoài nghi lời hắn nói như thế thì rất mệt.

“Của ta nuôi? Ta làm sao có thể mắt kém như vậy? Nhỏ như thế, một chút hữu dụng cũng không có! Nuôi thú cưng cũng phải nuôi thứ hữu dụng, huống hồ đây chẳng đáng yêu bằng đám mèo tam thể mà ta tinh tuyển.”

Lấy lý giải của Huy Thị, giá trị của thú cưng chính là để ngắm nghía vuốt ve, cho nên không cần năng lực thực tế gì, chỉ cần đáng yêu là được rồi, nhưng nếu thẩm mỹ quan của Âm Thị cũng khiến hắn chính miệng nói ra ma thú đáng yêu hơn, vậy hắn cũng không thể biện bác điều gì cho những con mèo chân chính.

“Con mèo này ngươi định làm sao?”

Từ trạng thái lông, dáng vẻ trông lên, Huy Thị cảm thấy đây không giống mèo hoang, nhưng mèo có người nuôi lại chạy vào Thần Vương Điện là một chuyện rất kỳ lạ, có khi là nhân viên trong điện tự nuôi, nhưng mang theo thú cưng đến nơi làm việc cũng có hơi không thích hợp, nếu mang mèo đi thông báo thất lạc tìm người nhận, bị Vi Thị nhìn thấy chắc chắn sẽ bị mắng.

“A, cũng đã chạy đến đây rồi, mặc dù vô dụng, ta vẫn tạm thời nuôi dưỡng vậy.”

Âm Thị xách mèo đến trước mặt nhìn chằm chằm vào nó rồi nói một cách không cam nguyện lắm. Hắn giống như hoàn toàn không nghĩ đến việc con mèo có khả năng có chủ nhân của mình, bởi thế không nghĩ đến trả mèo cho chủ nhân nó.

“Chỗ ngươi có đồ ăn cho mèo không?”

Mặc dù quản chuyện một con mèo rất không có ý nghĩa, chẳng qua nhìn Âm Thị toàn nuôi những con ma thú cỡ lớn, Huy Thị cảm thấy trơ mắt nhìn một con sinh vật nhỏ chịu chết, hình như có chút không nhẫn tâm, đành tốt bụng quan tâm một chút.

“Đương nhiên không có, dù sao cứ quăng cho người hầu chăm sóc là được rồi, vừa chẳng đáng yêu, thỉnh thoảng chơi một chút cũng không sao, không có hứng tự nuôi.”

Nghe thấy muốn quăng cho người hầu nuôi, Huy Thị cảm thấy an tâm hơn không ít, dù sao Âm Thị hiện giờ bị hắn tạm thời đánh giá là vũ khí “có lẽ đầu óc thật sự khác với người thường, thiếu rất nhiều thường thức”, mèo con có thể được người hầu bình thường chăm sóc thật là quá tốt, ít nhất sẽ không chết một cách không minh bạch.

“Ồ, A Cẩu đang ngủ, vậy thì thôi, chúng ta tới chỗ hoang dã xem mèo tam thể khác đi, nhốt con này lại trước đã, ngươi chờ ta.”

Một con ma thú, bị gọi là mèo tam thể, tên thì lại đặt là A Cẩu.

Nếu nghiêm túc đi phân tích sự ảo diệu trong đó, có lẽ sẽ đau đầu không ngớt, nhưng nếu đơn thuần không nghĩ gì hết chỉ nghe vậy thôi, lại khiến hắn nở nụ cười.

Hắn không biết người ngoài nghĩ thế nào, chẳng qua, những lời nói nhảy ra khỏi nhận biết bình thường này, nghe lâu trái lại sẽ khiến hắn mỉm cười trong lòng, cảm giác rất thú vị.

Sau khi nhìn thấy càng ngày càng nhiều biểu hiện khác thường Âm Thị, khi Âm Thị mang hắn đến khu bốn Hư Không, chỉ vào vùng đất rộng lớn trước mắt và bảo là bãi hoang để nuôi dưỡng, hắn cũng không còn bị co giật cơ mặt nữa.

“Ngươi xem, vùng đất rộng rãi, tầm nhìn cũng tốt, ở đây không tệ chứ.”

Âm Thị nói với hắn như vậy, khí thế cứ như cả thiên hạ chính là nhà ta vậy.

“Tuyệt thật đấy, nguyên một khu này sao?”

“A, không có đâu, ta có vẽ vòng trắng bao quanh, chẳng qua đám mèo tam thể đều không ngoan ngoãn ở trong vòng, có hơi phiền một chút, Lăng Thị từng nói có loại nghề nghiệp gọi là người chăn cừu, không biết có chuyên chăn mèo không, nếu có thể thật muốn mời một người đến giúp ta quản một chút.”

Nơi có mở đầu bằng Hư Không là khu vực vô chủ, chủ yếu là bởi vì hoàn cảnh không thích hợp cho người ở, muốn khai thác bất cứ giá trị lợi dụng nào từ vùng đất này đều có nguy hiểm quá lớn, quản lý không dễ vừa lại không đáng với đồng vốn bỏ ra, hai quốc gia dứt khoát dẹp nó luôn không đưa vào lãnh thổ của mình.

Lúc làm ra quyết định này, bọn họ hiển nhiên không ngờ sẽ có người bất chấp tất cả mà đến đây xâm chiếm đất đai, trực tiếp coi như khoanh tròn rồi thì chính là của ta… Mà cái gọi là người chăn cừu, sợ rằng dù lương có cao cũng mời không được, chuyện quản lý ma thú này, dù tua rua màu đen xám cũng không biết làm được chưa, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn.

“Sau khi chạy mất vẫn tìm được?”

Chẳng trách lại nói muốn bắt cho ta xem, không bắt thì căn bản nhìn không thấy… Có điều đây chỉ là để cho ma thú đổi nơi sinh tồn mà thôi đi?

“Tìm một chút rồi cũng sẽ có, đôi khi cũng sẽ đi mất, a, cho nên ta vẫn là muốn nuôi ở trong nhà, hôm nào nhất định phải mang thêm mấy con về, cho dù sẽ bị Lăng Thị mắng cũng mặc kệ, vất vả lắm mới bắt được, để ở đây lại bị người khác trộm đi, như vậy làm sao mà được chứ!”

Hẳn là chẳng có ai đến trộm thứ này. Chắc là tự chạy mất. Trong lúc Huy Thị nghĩ như vậy đồng thời cũng phát hiện mật độ dã thú ở đây rất thấp, liếc mắt nhìn qua gần như chẳng thấy được mấy con.

“Sinh vật hoạt động ban ngày ở khu bốn Hư Không ít nhỉ?”

“A, không phải như vậy.”

Âm Thị xua tay với hắn, sau đó giải thích.

“Đám mèo tam thể rất ngoan, sẽ tự mình kiếm ăn, sinh vật ở đây đại khái không phải bị ăn thịt thì cũng là trốn mất rồi, cho nên muốn tìm được mèo tam thể không khó, rất không khoáng.”

Đây hình như là hành vi phá hoại hoàn cảnh nguyên sinh. Đưa mấy con ma thú cao đẳng ở khu một Hư Không đến khu bốn Hư Không làm bá vương à…?

Huy Thị nghĩ thì nghĩ, nhưng cũng không có để ý lắm, hắn ngay cả sức lo quốc lo dân cũng chưa chắc có, quan tâm hoàn cảnh sinh thái càng không có khả năng.

“Vậy lỡ đám mèo tam thể đụng mặt nhau, tự tàn sát lẫn nhau thì làm sao?”

“A, bọn chúng rất thông minh, có con yếu để bắt nạt, đương nhiên sẽ không đi đụng con lớn.”

“Trong đám mèo tam thể không có con nào hiếu chiến sao?”

“Nếu đã bị ta bắt đến để nuôi, bọn chúng chính là anh em tốt! Dám cắn chết anh em tốt chính là không thể tha thứ! Nếu như có mèo tam thể đó ta nhất định sẽ bắt lại trừng phạt, rồi ném về khu một Hư Không, hừ!”

Ngay cả ma thú cũng bị bức tiếp thụ loại quan niệm anh em tốt này, khiến Huy Thị bật cười.

“Ngươi cũng thật nhân từ, chỉ là ném bọn chúng về, không có trực tiếp giết chết.”

“A, nếu không cần thiết, ta không thích giết chóc, lúc dọn sân để bắt mèo tam thể đã giết rất nhiều rồi.”

Không thích giết chóc? Thật là do vũ khí biến thành sao?

“Chẳng qua nói đến, trong mèo tam thể nếu như có con cái, ngươi làm sao để bọn chúng thành anh em tốt?”

Bởi vì tò mò Âm Thị sẽ trả lời thế nào, cho nên, mặc dù có chút cố ý bắt bẻ, Huy Thị vẫn hỏi vấn đề này.

“Ta sau khi bắt được đều có kiểm tra, con cái thì thả, đàn ông làm sao có thể nuôi mèo tam thể cái, đây không đúng.”

….? Chỗ nào không đúng?

Huy Thị cảm thấy lúc đầu óc mình vận chuyển không được, chính là do thiếu hiểu biết về chuẩn tắc hành sự nào đó của Âm Thị, lúc này không biết có nên hỏi đến cùng hay không, mà bỏ qua cái dịp này, Âm Thị đã nhanh chóng nhảy sang đề tài khác.

“Được rồi, ta đi bắt mèo tam thể quý giá của ta cho ngươi xem, ngươi muốn xem con nào? Cần ta đọc tên cho ngươi chọn không?”

Âm Thị hào phóng mặc cho người khác chọn, Huy Thị thì lắc đầu.

Dựa vào cái tên A Cẩu mới nghe được lúc trước, cho dù nghe tên cũng không thể biết được đặc trưng chân thực của con ma thú đó, trái lại sẽ có loại cảm giác hồi hộp kinh hãi giống như bị tung hỏa mù vậy.

“Nếu như muốn đặc biệt tìm con nào, có lẽ sẽ hơi khó, không bằng đi loanh quanh, đụng phải con nào thì xem con đó?”

Nếu như vậy, hắn sẽ có thể dùng tâm tình tham quan sở thú đi tản bộ với Âm Thị, tưởng tượng lên hình như là một lựa chọn không tệ.

“A, vậy cũng được, mèo tam thể đều thích trốn ở nơi có bóng râm để hóng mát, chúng ta tìm nơi có tảng đá lớn thử xem.”

Âm Thị không có phản đối đề nghị của hắn, đáng tiếc thực tế có hơi khác với tản bộ trong tưởng tượng của hắn.

Có lẽ là bởi vì nôn nóng muốn hiến bảo, cách hành tiến của Âm Thị không phải đi bộ, cũng không phải chạy, hắn lao vút từ tảng đá sang tảng đá khác, Huy Thị chỉ muốn theo kịp tốc độ của hắn thôi đã cảm thấy thể lực tiêu hao dữ dội.

Nguy rồi, nếu như sau này vẫn muốn xây dựng quan hệ tốt gia tăng cơ hội ở chung, thể lực cũng phải… nên luyện thêm một chút…

Hắn vừa thở dốc vừa suy tư tính cần thiết của việc luyện thân thể, lúc này, Âm Thị cuối cùng cũng dừng lại, nhảy nhót chỉ về phía trước.

“A! Phát hiện Tiểu Tam!”

Con dã thú phía trước chỉ có một chân, nhìn có vẻ mộc mạc, nó giật nảy khi nghe thấy tiếng gọi này, vừa nhìn thấy Âm Thị, lập tức liều mạng bỏ chạy theo hướng ngược lại.

“Tiểu Tam! Ngươi chạy cái gì mà chạy! Chờ ta với! Ở trước mặt bạn mới làm sao có thể làm mất mặt ta như vậy! Mau dừng lại —“

Cho dù con dã thú đó nhảy có nhanh, cũng không bì được tốc độ lao vọt của Âm Thị, cuộc bỏ chạy sau khi đụng độ chủ nhân chỉ kéo dài năm giây đã kết thúc, nhìn Tiểu Tam sau khi bị túm chân động đậy không được, cũng không dám công kích Âm Thị, Huy Thị thực sự không nhịn được hỏi một câu.

“Hm… ngươi từng bắt hai con mèo tam thể cùng loại hình, đây là con thứ ba cho nên gọi là Tiểu Tam, phải thế không?”

Hắn thử tìm một cái giải thích hợp lý cho cái tên này, nhưng Âm Thị không có dễ đoán đến thế.

“A, làm gì có. Có người nói trong đời thiếu cái gì thì phải đặt tên bù lại, ta cảm thấy Tiểu Tam thiếu ba cái chân, cho nên mới đặt là Tiểu Tam, hi vọng ba cái chân khác có thể bù lại.”

Bù lại? Bù làm sao? Mọc thêm ba cái chân sao?

“Vậy A Cẩu là do trên người thiếu chó?”

Lúc nói ra câu này Huy Thị liền cảm thấy mình rất đần độn, nếu như là mười ngày trước, hắn có lẽ không thể tưởng tượng lời nói thế này là phát ra từ miệng mình, thay đổi của con người quả nhiên vừa nhanh vừa bất tri bất giác.

“Cái gì mà trên người thiếu chó chứ? Huy Thị, lời này nghe lên thật ngu xuẩn, ta chỉ là thiếu con chó canh cửa cho nên đặt là A Cẩu, cũng không phải nguyên lý đặt tên của mỗi một con mèo tam thể đều như nhau, vậy chán lắm.”

Âm Thị nói ta ngu.

Ta bị Âm Thị nói ngu kìa…

“Ủa ủa! Huy Thị! Ngươi làm sao vậy! Đoán sai cũng đừng buồn đến thế! Bằng không lần sau chúng ta tìm cho ngươi một con mèo tam thể trên người thiếu con chó, ngươi cũng có thể đặt tên nó là A Cẩu, ngươi có thể!”

Mèo tam thể trên người thiếu con chó rốt cuộc là cái gì, vì sao ta cảm thấy nghe lên rất thô thiển?

“Ta không có để ý, chúng ta vẫn là tiếp tục xem mèo tam thể của ngươi đi.”

Sau khi thu lại vẻ ủ rũ, Huy Thị lần nữa nở nụ cười không có sơ hở, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu Tiểu Tam, nào biết Âm Thị vươn tay ra, vỗ vỗ đầu của Tiểu Tam, liền nói ra lời khiến hắn không ngờ tới.

“Được rồi, Tiểu Tam đã thấy rồi, chúng ta đi tìm con tiếp theo đi.”

Tiểu Tam sau khi phán đoán mình không sao thì giống như được đại xá, Âm Thị thì lần nữa lấy tốc độ khiến người hít bụi lao đến chỗ của tảng đá tiếp theo.

Chờ…

Chờ ta với…

Bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, Huy Thị nhất thời rất muốn ở lại bầu bạn với Tiểu Tam vô hại, nhưng Âm Thị chạy mất, đến lúc đó nhìn không thấy bóng dáng của hắn, rốt cuộc có quay đầu lại tìm hay không, hắn thực sự không chắc.

Huấn luyện thể lực, từ hôm nay bắt đầu.

Sau khi quyết định xong, Huy Thị bèn cam chịu đuổi theo dấu chân của Âm Thị.

“Đây là Uwadalaoka. Tháng trước mới bắt được! Ta đuổi theo nó rất là lâu, đuổi từ sáng đến chiều tối, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nó kiệt sức, hôm nay may mà nó đang nghỉ ngơi, không có cảnh giác, nếu không chúng ta có lẽ lại phải chạy với nó một đoạn đường rất dài mới bắt được nó đây.”

Con thứ hai xuất hiện ở trước mắt Huy Thị, là con ma thú chân ngắn. Nghe xong giới thiệu của Âm Thị, hắn cũng cảm thấy thật là may mắn, nếu bắt hắn chạy theo cho đến tối, hắn chỉ sợ ngày đầu tiên huấn luyện thể lực sẽ chết vì lao động quá độ.

“Vì sao nhất định phải dùng cách bức nó kiệt sức để bắt nó? Nghĩ cách vây khốn nó không được sao? Ta thấy dáng vẻ của nó, chạy hẳn là cũng không nhanh.”

“A, ngươi thế nhưng đừng coi thường nó, mặc dù Owadalaoka nhìn chân có hơi ngắn, nhưng mà chạy thì rất nhanh! Ta chính là trông nó chạy rất hài hước, lại có vẻ tưởng bở rằng chạy nhanh thì có thể chạy thoát, mới quyết định chạy chung với nó, muốn làm chủ nhân của mèo tam thể, thì phải để mèo tam thể thừa nhận ngươi mới được! Hạ thủ từ sở trường của nó, triệt để đánh sập tự tin của nó, để nó nhận rõ rằng ngươi hơn xa nó, cho dù là hạng mục sở trường của nó cũng mạnh hơn nó, như vậy nó mới thu lại lòng kiêu ngạo ban đầu, ngoan ngoan nhận ngươi làm chủ nhân!”

Huy Thị không biết nên nói “nghe lên rất có lý, không ngờ ngươi suy nghĩ sâu như thế, khiến ta nhìn bằng con mắt khác”, hay là “Có cần phải làm đến mức này không? Chỉ là một con ma thú được mỗi cái chạy giỏi mà thôi, ngươi có cần phải phủ định giá trị sinh tồn của nó một cách tàn khốc như vậy không”, chẳng qua, hắn vẫn muốn hỏi một vấn đề khác.

“Cho nên… Owadalaoka đã phục tùng ngươi rồi? Nó có phục không?”

Muốn nhớ được cái tên này sau đó đọc ra chính xác, thực sự không phải một chuyện đơn giản, Huy Thị sâu sắc cảm thấy như vậy.

“A! Đương nhiên có! Mặc dù nó cũng vừa nhìn thấy ta là lập tức co cẳng bỏ chạy, nhưng đây là biểu hiện nó vừa sợ hãi chủ nhân đồng thời cố gắng tiến bộ mong muốn đột phá bản thân! Nó chỉ là mỗi lần nhìn thấy chủ nhân đều hi vọng đấu thêm một lần nữa để lấy được thành tích tốt hơn mà thôi, chỉ cần nghĩ đến tâm nguyện của nó đơn thuần như vậy, ta đương nhiên lần nào cũng nên chạy với nó một chút cho nó thỏa mãn.”

Khi nói đến đề tài mèo tam thể, dòng suy nghĩ của Âm Thị hình như đặc biệt rõ ràng, hiếm khi có đạo lý, mặc dù một nửa trở lên là lệch lạc, cũng coi như là đáng khen rồi. Hơn nữa nghe nói Âm Thị không giỏi nhớ người, nhưng mà lại nhớ rất rõ đám ma thú, cho thấy thật sự có để tâm, chỉ có thể nói là sở thích hết sức đặc biệt.

Đây là lần thứ hai bọn họ ở bên ngoài chung với nhau, thời gian quan sát vẫn không tính là nhiều, chẳng qua Huy Thị đã gần như có thể kết luận “Âm Thị chính là người đơn thuần như biểu hiện của hắn” rồi.

Hắn đại khái có chín mươi phần trăm tin tưởng Âm Thị không có thâm trầm như mình nghĩ lúc đầu, hẳn là đối tượng có thể yên tâm kết giao, nhưng bởi vì cẩn thận, hắn vẫn cần nhiều chứng cứ hơn để chứng minh cảm giác của mình.

Làm thế nào chứng minh, hắn vẫn phải ngẫm nghĩ thêm, bây giờ cứ thoải mái tiếp tục hành trình tham quan mèo tam thể là được rồi… mặc dù hai chân của hắn không được thoải mái lắm.

“Hơn nữa hả, trong đám mèo tam thể ta từng cưỡi, Laodauwaka cũng là con chạy êm nhất! Ta cảm thấy nó là thú cưỡi ưu tú nhất, mặc dù khống chế phương hướng không tốt lắm, hơn nữa chạy hơi nhanh làm ta không kịp chào hỏi người khác, nhưng nó vẫn là một con mèo tam thể rất tuyệt!”

Cái tên kia đột nhiên thay đổi. Hình như không giống vừa rồi lắm. Mấy lần trước rõ ràng vẫn như nhau.

“Âm Thị, nó không phải tên là Uwadalaoka?”

“A, ngươi nói Wadakaoula sao?”

“… Ta có thể hỏi ngươi một chút cái tên này là đặt thế nào không?”

“Đây không phải ta đặt, là tên của chính nó, ta chỉ là cảm ứng được nó muốn được gọi như vậy mà thôi, nó có lúc chán quá lấy tên mình ra sửa mấy lần, chẳng qua đại khái vẫn mấy âm đó đổi qua đổi lại thôi, ha ha ha ha.”

Nghiêm túc chứ?

Dưới tình huống đang suy đoán Âm Thị là Skies, Huy Thị không khỏi nghĩ tới vấn đề vũ khí phải chăng có thể tâm linh tương thông với ma thú.

Chắc không thể nào… hẳn là không thể đi? Hm, đừng nghiêm túc với hắn, nghiêm túc với hắn là không đúng.

“A, Huy Thị, ta thấy ngươi chạy hình như có hơi hổn hển, ngươi bây giờ có thể cưỡi thử xem! Nếu đã có mèo tam thể đi thay, không dùng thì quá đáng tiếc, ta rất hào phóng, cho ngươi mượn đấy!”

Cưỡi thử xem? Cưỡi nó? Cưỡi cái này?

Huy Thị nhìn về phía Wadakaoula —- bây giờ không biết có đổi thành tên khác nữa hay không —- con ma thú chân ngắn này cũng như cảm ứng được gì đó mà trừng vào hắn, lỗ mũi phun khí.

“Ặc, Âm Thị, ta dù sao cũng chưa từng đua với nó, cũng chưa được nó công nhân, ta nghĩ nó sẽ không muốn để ta cưỡi đâu?”

“Nói cũng phải, bằng không ngươi cứ chạy đua với nó trước thử xem?”

“Ta không muốn.”

Huy Thị hoàn toàn không muốn cậy mạnh, trực tiếp từ chối thẳng.

Lúc này mà cậy mạnh là sẽ chết người, mà bây giờ hắn cũng sẽ không thấp thỏm suy đoán đây có phải là quỷ kế để kiểm tra hành hạ hắn của Âm Thị hay không nữa.

“Ơ, ngươi không thử sao? Ngay cả thử cũng không thử một chút? Biết đâu làm được thì sao? Cứ thử đi mà!”

Âm Thị hoàn toàn quên mất mình vừa mới nói “Thấy ngươi chạy hình như có hơi hổn hển”, dường như bởi vì không có náo nhiệt để nhìn thì bắt đầu không chịu yên.

“Âm Thị, ta cảm thấy ngươi có lẽ đã quên một trọng điểm.”

“Hả? Cái gì cái gì?”

“Mèo tam thể nếu như sẽ bởi vì hạng mục sở trường của mình bị đánh bại mà nhận chủ, vậy thì nếu ta chạy đua thắng nó, nó đổi sang nhận ta làm chủ, ngươi sẽ mất trắng một con mèo tam thể rồi, thấy ngươi thích nó như vậy, ta thực sự không nỡ đoạt đi. Ngươi chỉ là muốn cho ta mượn cưỡi mà thôi, cuối cùng vì cái nhỏ mà mất cái lớn, trong lòng ta sẽ áy náy không thôi.”

Huy Thị lấy thần sắc hết sức đứng đắn nói với Âm Thị như vậy, hắn vừa nói xong, Âm Thị lập tức giống như được nhắc nhở chuyện gì đó quan trọng, mở to mắt gật đầu.

“A a! Có lý! Lăng Thị còn nói ngươi là trẻ con giống như tiểu Lạc Thị, tiểu Lạc Thị sao nói được lời có đạo lý như vậy —- Hm —- Wadakaoulalauulalala hiện giờ dù sao vẫn là một trong những con mèo tam thể ta thích nhất, hơn nữa mới đầu không tặng ai mà chính là quyết định muốn nuôi nó, thân là chủ nhân ta đương nhiên phải phụ trách giữ gìn quan hệ giữa bọn ta… được thôi, con đó chỉ có thể như vậy rồi, chúng ta đi tìm con tiếp theo.”

“Ngươi hiểu được là quá tốt rồi.”

Sau khi lờ đi cái tên đột nhiên trở nên dài hơn rất nhiều kia, nụ cười của Huy Thị tỏ ra thành tâm thành ý hơn, trong đó cũng bao hàm lý do chỉ có hắn mới hiểu.

Dần dần tìm được cách nghênh hợp lối suy nghĩ của Âm Thị để ảnh hưởng quyết định của hắn, thật là quá tốt rồi.

“Đây là Ngày Kỷ Niệm Anh Em Tốt.”

Con ma thú thứ ba Huy Thị nhìn thấy có cái tên vô cùng rõ ràng dễ hiểu.

Đây là con ma thú đầu tiên chỉ nghe tên thôi đã có thể biết vì sao đặt thế, so với nói là rõ ràng dễ hiểu, không bằng nói là bởi vì loại lý do này mà bị đặt cái tên như vậy thật là đáng thương…

“Bắt được vào ngày kỷ niệm ngươi với Lăng Thị kết thành anh em tốt?”

Mặc dù chỉ nghe tên thôi đã đoán được, Huy Thị vẫn muốn ấn chứng một chút, có khi thật ra là bởi vì lý do khác, nếu có loại phát triển ngoài dự liệu này, đối với hắn mà nói cũng có thú vị bất ngờ.

“A, không phải đâu.”

Thú vị bất ngờ vẫn tới thật.

“Không phải sao? Vậy thì là…?

“Bởi vì ta căn bản quên mất ta với Lăng Thị quen biết ngày nào rồi, hôm đó đột nhiên phát hiện ta vậy mà quên mất chuyện quan trọng này, nên vội vàng coi hôm đó là ngày kỷ niệm rồi đi bắt con mèo tam thể này, sau đó chỉ cần nhớ đến nó thì sẽ không quên nữa.”

Nhưng… vốn đã không phải ngày đó mà? Ngày kỷ niệm mà chọn đại ngày nào cũng được sao?

“Đừng nói là ngươi chẳng nhìn trúng điểm nào của con mèo tam thể này, chỉ là đơn thuần muốn ở hôm đó bắt một con để đặt tên?”

“A! Ngươi làm sao biết! Ngươi cũng nhìn ra còn mèo tam thể này không có bất cứ mị lực nào sao!”

Ta đương nhiên nhìn không ra. Hẳn phải nói nó thiếu mị lực thu hút ngươi đi.

Lấy ánh mắt của Huy Thị, đây là một con ma thú rất bình thường, không có chỗ nào tương đối đặc biệt, bởi thế không thu hút được Âm Thị cũng là dễ hiểu.

Nếu đã không thích thì không có gì để xem nữa, giới thiệu không bao lâu, bọn họ cũng sẽ không tốn nhiều thời gian ở đây, Âm Thị lập tức lại biểu thị muốn đi xem con ma thú tiếp theo.

“Âm Thị, mèo tam thể ngươi nuôi ở đây tổng cộng có bao nhiêu con?”

Huy Thị cảm thấy mình tốt hơn là nên hỏi trước để chuẩn bị tâm lý.

“Ta không có đếm, hơn nữa không biết liệu có con nào lén chạy mất hoặc chết rồi… trốn ở nơi kỳ quái rồi chết, sẽ hại ta ngay cả tìm ra để lập tấm bia mộ cũng không thể, ài.”

Nghe lên số lượng có vẻ không phải chỉ xem vài ba con là có thể kết thúc, sợ rằng phải chờ đến hoàng hôn mới có thể trở về…

Huy Thị vừa mới đau đầu nghĩ đến đây, máy thông tin phù chú trên người Âm Thị đã vang lên.

“A, Lăng Thị tìm ta, ngươi chờ một lát.”

Cuộc gọi của anh em tốt, Âm Thị đương nhiên sẽ tiếp, chỉ là vừa mới nhận cuộc gọi, nói chưa được mấy câu, giọng của Âm Thị nghe lên đã không vui lắm.

“Cái gì chứ —- ta mới ra ngoài nửa ngày mà thôi —- Đúng rồi, ta ở cùng với Huy Thị, có cái gì không được sao? Ta đâu có mang trẻ con đi chơi lung tung, nó tự đồng ý mà! Bọn ta đã hẹn trước rồi! Ta cũng không mang nó đến nơi nguy hiểm, chỉ là mang nó đi tham quan đám mèo tam thể của ta thôi, mèo tam thể đều rất hiền lành, ngươi cũng đâu phải chưa thấy!”

Từ lời nói của Âm Thị, có thể đoán được đại khái Lăng Thị đang trách cứ hành vi thiếu suy nghĩ của Âm Thị. Nhưng trước đó Lăng Thị rõ ràng đã lấy thái độ xem kịch vui đứng ngoài xem, nói bọn họ muốn lập hội thích mèo tam thể cũng không có vấn đề, bây giờ bọn họ thật sự chạy ra tìm ma thú, Lăng Thị lại có ý kiến, cũng không biết rốt cuộc là chuyện làm sao.

Chẳng lẽ hắn cho rằng ta chỉ là nói giỡn, sẽ không thật sự chơi cùng với Âm Thị, nên mới cười trên tai họa người khác như vậy? Sau đó bây giờ cuối cùng cũng phát hiện chuyện không đúng sao?

Huy Thị nghĩ đến đây, bên Âm Thị cũng sắp kết thúc rồi.

“Anh vì sao lại tức giận rồi? Là ngươi chạy đi méc cô ấy đúng không! Anh em tốt làm sao có thể kéo chân sau anh em tốt như vậy chứ! Hơn nữa nếu như muốn gọi ta về, Anh làm sao không tự liên lạc với ta, lần nào cũng thông qua ngươi! A, tức chết ta rồi!”

Tất nhiên trong lòng có muôn vạn bất mãn, nhưng Âm Thị cuối cùng vẫn là cãi không lại Lăng Thị, dù sao đối phương cũng mang Tịch Anh ra để đàn áp hắn rồi, muốn lì lợm không chịu về, hắn vẫn làm không được. Bởi thế, sau khi kết thúc cuộc gọi, Âm Thị thở dài một hơi.

“A, Huy Thị, mặc dù vẫn còn rất nhiều mèo tam thể đáng yêu đang chờ chúng ta, nhưng lão già đáng ghét kia nhất định bắt ta mang ngươi về, còn nói cái gì mà không được thiếu tay mất chân, làm gì nghiêm trọng đến thế! Chúng ta lần sau lại tới vậy, lần sau nhất định phải chọn lúc Lăng Thị đang bận len lén chuồn ra ngoài! Chỉ cần hắn không chú ý đến, chúng ta sẽ thành công!”

Lúc đang vui mà bị quấy rầy, ngoại trừ cảm thấy mất hứng, có lúc cũng sẽ dấy lên đấu chí dữ dội, Âm Thị hiển nhiên là tiến vào tình huống này, muốn đạt thành mục đích của mình bằng được mới cam tâm.

“Chỉ cần ngươi thích, ta sẽ đi cùng.”

Lời hứa của Huy Thị rất dứt khoát, trên thực tế cũng là nhắm mọi người đều sẽ cho rằng là do Âm Thị lôi kéo hắn, cho nên sẽ không truy cứu việc hắn sao lãng công việc.

“Có câu này của ngươi là đủ rồi! Vậy chúng ta về thôi —-“

“Khoan đã, Âm Thị, còn có một chuyện.”

Nghĩ tới nghĩ lui, bỏ lỡ thời gian ở riêng lần này, về sau không biết còn phải chờ bao lâu, trong lúc đó khó đảm bảo sẽ không xuất hiện biến số, chuyện hắn muốn xác nhận tốt hơn vẫn nên xác nhận ngay lúc này.

“Lần trước… chuyện ngươi nhìn thấy ta dùng ma pháp…”

Lúc hắn nói đến chuyện này, ít nhiều mang chút do dự. Nếu như trực tiếp lưu loát tiến vào giai đoạn bịa giải thích, trái lại sẽ tỏ ra quá cố ý, tốt nhất là mở đầu trước, xem Âm Thị phản ứng thế nào, rồi quyết định ứng đối ra sao.

“A, cái đó à, ngươi yên tâm, ta không phải thuộc phái cổ hủ không được học đồ của ngoại quốc đâu! Ta không để ý chút nào, sẽ không khinh bỉ ngươi, huống hồ ta cũng biết dùng ma pháp nè!”

Âm Thị nghe hắn nhắc đến chuyện này, lập tức vỗ mạnh vai hắn, muốn hắn thả lỏng. Thái độ thân thiện này khiến Huy Thị thở phào, đồng thời cũng lấy được một cái tình báo.

Âm Thị biết dùng ma pháp.

Cứ cảm thấy khả năng Âm Thị chính là Skies lại tăng lên rất nhiều?

“Thế sao, thật tốt quá, may mà ngươi không câu nệ tiểu tiết, ta vẫn lo sau khi lên làm Thị bị người ta phát hiện mình biết dùng kỹ pháp của Lạc Nguyệt sẽ khiến người sản sinh khúc mắc đây…”

Âm Thị trước giờ vẫn luôn chậm tiêu, lần này trái lại nghe rất rõ, giống như là được Huy Thị nhắc nhở gì đó, hắn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh sau đó lập tức cam đoan.

“Ừ, ta hiểu rồi! Ngươi không muốn bị người ta biết chuyện này đúng không? Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật, sẽ không nói ra đâu! Chuyện xấu lần trước của ta ngươi cũng đã giúp ta giữ bí mật không nói cho Lăng Thị mà, đây là có qua có lại đôi bên cùng có lợi!”

Sau khi Âm Thị cam đoan như vậy, chút ngờ vực còn sót lại của Huy Thị đối với hắn cũng gần như tan biến.

Đơn thuần đến mức hết thuốc chữa, thật là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top