Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN #3: Chap 1 & 2

Đệ nhấtchương

Mười lăm tháng giêng năm Quảng Phong thứ mười, các thần dân đại Đông chìm đắm trong bầu không khí tết đoan ngọ bị một đạo sấm sét không nên xuất hiện vào lúc này chấn đến đầu váng mắt hoa, linh hồn suýt nữa thiếu chút nữa ra khỏi vỏ. Người ta nói tháng sáu tuyết bay, tháng giêng sấm sét ấy đều là dấu hiệu chẳng lành, nhưng các thần dân đại Đông lại không để ý những thứ này, người người đều nghiến răng nghiến lợi ngửa mặt lên trời mắng to người nào đó.

"Tên hỗn đản đản đản đản đản này... Y lừa tất cả chúng ta! Tất cả! Y muốn ngai vàng đế vương cái gì! Quyền thế trên vạn người cái gì! Y muốn căn bản chính là thái thượng hoàng của bọn họ! Tên hỗn đản đản đản đản đản đản này... Chúng ta đều bị gạt! Đều bị hai người kia kết phường diễn vở kịch này lừa lừa lừa lừa lừa lừa!!"

Nhất thời, thư tín khẩn cấp vài trăm dặm từ quý phủ mỗi đại quan kinh thành như hoa tuyết bay về phía mỗi góc đại Đông, thậm chí bay ra khỏi đại Đông. Cả cái kinh thành đều có thể nghe thấy tiếng thóa mạ của một số người. Gian thần! Nịnh thần! Lưu manh! Vô lại! Hỗn đản! Lừa đảo này! Y sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy! Vậy bảo đám thần tử khăng khăng một mực đi theo y làm sao mà chịu nổi nổi nổi nổi chứ chứ chứ chứ!!

Hoàng thượng mới mười tuổi! Tên kia đã giao thiên hạ này cho hoàng thượng. Tên kia vẫn chưa tới tuổi bất hoặc, đã đi làm cái gì Lương hậu. Còn nữa thái thượng hoàng! Ngài sao có thể mặc hoàng hậu ngài làm càn như vậy chứ! Chúng ta cũng đã tiếp nhận y là nhiếp chính vương kiềm chế vua để điều khiển chư hầu rồi, ngài bảo chúng ta sống trong âm mưu này lại làm sao? Ngài sao có thể nhẫn tâm nhìn vị hoàng hậu này của ngài lừa gạt chúng ta như thế chứ chứ chứ chứ chứ!!

Kinh thành đại Đông rối loạn, triều đại Đông rối loạn, một vị lão thái sư tóc râu cơ hồ trắng phau, vô cùng được người ta kính ngưỡng trên triều đại Đông tay cầm bút vẽ, khi nghe thấy học sinh của mình thổ huyết bẩm báo, tay run lên, đánh đổ một bãi mực nước lớn vào một bức tranh sơn thủy ông vừa mới vẽ xong.

"Càn quấy!"

"Lão thái sư à, ngài mau vào cung khuyên nhủ nhiếp chính vương bệ hạ đi. Hoàng thượng mới mười tuổi, y sao có thể đùa như vậy chứ! Còn có thái thượng hoàng, sao có thể lừa gạt chúng thần như thế chứ."

Hơn mười vị trọng thần triều đình quỳ gối trước mặt lão thái sư than thở khóc lóc, sắp bị tức chết rồi. Tay lão thái sư lại run lên, mặc dù ông rất nhiều năm trước cũng đã biết "gian tình" của hai người kia. Ôi, ông trời ơi, xin tha thứ cho ông, sao có thể nói ra từ không hợp với thân phận của ông như thế. Thế nhưng, ông thực sự rất muốn đánh lưu manh kia một trận. Đều là lưu manh kia dụ dỗ thái thượng hoàng hư hỏng. Xa xa nhớ năm đó, lúc lưu manh kia còn đang ở Lương châu, hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng cỡ nào. Chính là từ khi lưu manh kia mặt dày mày dạn trở lại kinh thành, hoàng thượng mới thay đổi.

Thở hổn hển mấy ngụm ngột ngạt, lão thái sư buông bút vẽ, thở dài.

"Lão thái sư, chuyện này ngài không thể không quản!" Mọi người dập đầu khẩn cầu.

"Các ngươi bảo lão phu, quản cái gì?" Lông mày lão thái sư không ngừng nhảy lên, đương nhiên là bị tức. Vị thái thượng hoàng bốc đồng kia ngay cả đứa nhỏ cũng chịu sinh vì lưu manh đó rồi, ông còn có thể quản thế nào?

"Lão thái sư, chuyện thái thượng hoàng và nhiếp chính vương chúng hạ quan tạm thời không đề cập tới, nhưng hoàng thượng mới mười tuổi, nhiếp chính vương bệ hạ sao có thể cứ như thế ném triều chính cho hoàng thượng, chính y thì chỉ tay năm ngón? Ít nhất cũng phải chờ hoàng thượng qua mười sáu chứ."

Lão thái sư vô lực lại thở dài, thanh âm khàn khàn nói (bị tức mà khàn): "Các ngươi bây giờ đều biết tâm tư chân chính của người nọ là cái gì rồi, thật vất vả hoàng thượng lớn một chút, y đương nhiên là vội vàng ném củ khoai lang bỏng tay này đi. Chỉ cần y một ngày là nhiếp chính vương, y sẽ khó mà nói chuyện với hoàng thượng. Y cũng đã nói y muốn là ngôi vị hoàng hậu của thái thượng hoàng, dù cho lão phu tiến cung, lại có thể thay đổi cái gì?"

"Vậy cũng không thể cứ như ném tất cả triều chính cho hoàng thượng chứ?" Một người nóng nảy, "Hạ quan cũng không phải người cổ hủ như thế. Nhiếp chính vương bệ hạ hoàn toàn có thể thương lượng cùng chúng hạ quan mà, vì sao nhất định phải thoái vị? Nhiều năm như vậy nhiếp chính vương bệ hạ và thái thượng hoàng đều ở tại Nhân Tâm đường, dù cho chúng hạ quan ngoài miệng không nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Nhiếp chính vương bệ hạ làm như thế, rất tổn thương trái tim chúng hạ quan."

Vị đại thần này nói không sai. Nếu nói là ban đầu bọn họ vẫn còn rất là phẫn nộ và khó hiểu đối với việc người nọ bức vua thoái vị, vậy nhiều năm trôi qua như thế, bọn họ có ngốc cũng có thể nhìn ra một chút manh mối. Nhưng mà bọn họ ngàn tính vạn tính không tính được tên khốn kia lại có thể khiến bọn họ trở tay không kịp, trực tiếp kích thích bọn họ đến thổ huyết.

Lão thái sư hít ngụm khí thứ ba, nói: "Được rồi, lão phu tiến cung. Các ngươi cũng đừng hy vọng y một lần nữa làm vương, nhưng đừng quá lo lắng y sẽ mặc kệ triều chính, đây dù sao cũng là giang sơn y một tay gây dựng, y cũng không dám đùa. Chỉ là từ nay về sau, các ngươi phải nỗ lực phụ tá hoàng thượng, y và thái thượng hoàng cũng sẽ không hi vọng nhìn thấy các ngươi có dị tâm gì đối với hoàng thượng. Y chịu buông quyền hành trong tay chỉ vì làm hoàng hậu của thái thượng hoàng, vậy trung thành của y đối với thái thượng hoàng, trung thành của y đối với hoàng thượng các ngươi cũng nên hiểu trong lòng. Đừng nói lão phu không có nhắc nhở các ngươi, nếu các ngươi ai bất mãn với hoàng thượng, bất trung với hoàng thượng, không cần hoàng thượng ra tay, y cũng sẽ không tha cho các ngươi."

Các đại thần đã đứng lên lập tức gật đầu lia lịa, chỉ bằng hoàng thượng ở trên triều đình không hề kiêng dè kêu người nọ một tiếng "cha", bọn họ cũng không dám có tâm tư khác đối với hoàng thượng. Bọn họ chỉ xin người nọ đừng đem giang sơn đại Đông ra làm trò đùa, thực sự hoàn toàn ủy quyền cho hoàng thượng. Không phải là bọn họ không tin năng lực của hoàng thượng, mà là hoàng thượng chỉ có mười tuổi, bảo bọn họ yên tâm thế nào chứ.

Hít ngụm khí thứ tư, lão thái sư đi đổi triều phục, chuẩn bị tiến cung.

Ngoài cung ầm ĩ ngất trời, trong cung lại làm sao không ầm ĩ ngất trời. Trước mặc kệ người khác thế nào, ít nhất tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu của chúng ta là tuyệt đối ầm ĩ ngất trời. Đương nhiên, đây chỉ là một loại hình dung đối với nội tâm bé, có phụ hoàng bé ở đây, bé không dám ầm ĩ đến quá lợi hại, nhưng chung quy phải biểu đạt một chút phẫn nộ chính mình bị giấu giếm.

"Cha! Ngài sao cũng không thương lượng một tiếng với con! Con mới mười tuổi mười tuổi mười tuổi mười tuổi... Con không muốn tự mình chấp chính tự mình chấp chính tự mình chấp chính tự mình chấp chính..."

"Tần Gia Hựu." Một người lạnh lùng hô tiếng, Tần Gia Hựu lập tức ngậm miệng.

Nhưng mà lập tức, bé đã tóm lấy cánh tay người còn lại ra sức vẫy, không có biện pháp, vì hạnh phúc của mình, chỉ có thể bất chấp tất cả.

"Cha, người sẽ không thực sự mặc kệ con chứ, con mới mười tuổi mười tuổi mười tuổi mười tuổi..."

Liếc mắt nhìn Tần Ca đã lạnh mặt, Ngũ Tử Ngang vội vàng trấn an nhi tử: "Con mặc dù mới mười tuổi, nhưng phụ hoàng và cha đều cảm thấy con có thể tự mình chấp chính. Lại nói, cha cũng sẽ không thực sự mặc kệ con. Nhưng mà con cũng biết, cha muốn làm nhất chính là hoàng hậu của phụ hoàng con, cha chờ không nổi nữa."

"Con biết con biết, thế nhưng hài nhi bây giờ đâu có năng lực tự mình chấp chính chứ." Tần Gia Hựu muốn khóc, cuộc sống hạnh phúc của bé, ngày tháng tự do của bé.

Ngũ Tử Ngang sờ sờ mặt nhi tử, nói: "Cha không thể giúp con cả đời mà, con bây giờ tự mình chấp chính, có việc cũng nên tự con học xử lý. Cha hứa với con, sẽ không hoàn toàn mặc kệ."

"Ngươi muốn cha ngươi quản ngươi đến khi nào?"

Vừa nghe thanh âm lạnh lùng này, Tần Gia Hựu run lên, sau đó tủi thân trề trề môi: "Phụ phụ, hài nhi sợ mà, hài nhi mới mười tuổi..."

"Sợ thì học nhiều! Ngươi bây giờ tự mình chấp chính, không được ném tất cả mọi việc cho cha ngươi!" Tần Ca mới mặc kệ nhi tử tủi thân bao nhiêu, không muốn bao nhiêu, nhi tử này của hắn nếu không sớm chút tự mình chấp chính, cũng không biết sẽ lười đến trình độ nào.

Nháy mắt với nhi tử, Ngũ Tử Ngang vội vàng nói: "Không phải là tự mình chấp chính thôi mà. Trước con theo cha nghiên cứu tập sớ tấu cái gì cũng làm rất tốt. Đừng sợ đừng sợ, cha sẽ không thực sự mặc kệ con."

Nhận được ánh mắt của cha, Tần Gia Hựu gật gật đầu, rất kính cẩn nghe theo nói: "Vậy hài nhi lui xuống."

"Đi đi đi đi."

Tần Gia Hựu vẻ mặt không muốn mà rời đi, Ngũ Tử Ngang cười hì hì với một người, sau đó bổ nhào tới, ôm lấy: "Hoàng thượng... Thần rốt cục là hoàng hậu của ngài."

Lạnh lùng nghiêm túc trên khuôn mặt Tần Ca trong nháy mắt biến mất, hắn véo véo mũi người nào đó, cười mắng một câu: "Lưu manh."

"Ha ha, ngươi không phải thích lưu manh ta đây." Hôn một cái thật mạnh trên mặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca cảm khái: "Rốt cục đã là hoàng hậu, đợi mấy năm như thế tóc cũng sắp bạc trắng rồi."

"Bọn họ liền chịu buông tha ngươi?" Tần Ca nhàn nhạt hỏi, nhưng trong mắt cũng là vui mừng rõ ràng, hắn và người này mãi đến ngày này mới xem như là tu thành chính quả thực sự.

Ngũ Tử Ngang chậc một tiếng, vẻ mặt vô lại nói: "Quản bọn họ làm gì, dù sao ta hạ chỉ rồi. Ta oan ức nhiều năm như thế chờ chính là ngày này."

Tần Ca trừng người nào đó một cái, oan ức? Rốt cuộc là ai oan ức. Sau đó, hắn tung một vấn đề: "Ngươi nói ngươi là hoàng hậu của ta, vậy bọn họ sau này nhìn thấy ngươi gọi cái gì? Thái hậu?"

Mặt Ngũ Tử Ngang vặn vẹo một chút, thương lượng hỏi: "Ngươi nói gọi cái gì thích hợp? Thái hậu chắc chắn không được. Gọi vương gia cũng thể hiện không ra thân phận của ta bây giờ."

"Xưng hô này đúng là một vấn đề." Tần Ca nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thế nào cũng nghĩ không ra một xưng hô thích hợp. Ngũ Tử Ngang chỉ nói với hắn gần đây sẽ hạ chỉ để nhi tử tự mình chấp chính, nhưng không có nói là hôm nay, hắn còn chưa nghĩ ra vấn đề này. Nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, hắn trầm tư hồi lâu rồi nói: "Gọi Lương hoàng thế nào?"

"Lương hoàng?" Ngũ Tử Ngang sửng sốt, thật ra y đã chuẩn bị khả năng bị người ta gọi là Lương hậu.

Ánh mắt Tần Ca khi lưu chuyển thêm mấy phần yêu thương sâu sắc: "Thiên hạ này, là của ta, cũng là của ngươi. Ngươi ta quân thần yêu nhau đã là phá vỡ thế tục, ngươi cùng ta chung thiên hạ này lại có ngại gì? Ta đoán bọn họ cũng không dám nhiều lời." Nói xong, tựa là hết sức hài lòng xưng hô này, Tần Ca đánh nhịp: "Cứ định như thế, ngươi là Lương hoàng (hậu) của ta."

Ngũ Tử Ngang cười, nghiêng người ngậm môi Tần Ca, nhỏ tiếng: "Ngươi nói gọi cái gì thì gọi cái đó, hoàng thượng của ta."

Tuy đã nghe vô số lần, Tần Ca vẫn không ngừng được trái tim rung động, mặc Ngũ Tử Ngang làm sâu thêm nụ hôn này, Tần Ca "say ngả nghiêng" trong dịu dàng của Ngũ Tử Ngang, dịu dàng hắn quyến luyến nhất.

"Thái thượng hoàng, à, vương gia, lão thái sư cầu kiến." Ôn Quế ở ngoài cửa khởi bẩm, nhiếp chính vương bệ hạ đột nhiên thoái vị, làm bọn họ cũng không biết nên xưng hô thế nào.

Tần Ca cất giọng: "Ôn Quế, lấy danh nghĩa của quả nhân hạ chỉ, nhiếp chính vương thoái vị làm hoàng hậu của quả nhân, đặc biệt ban 'Lương hoàng'. Nghe rõ ràng, là hoàng trong hoàng hậu, không phải vương trong vương gia. Tuyên lão thái sư."

Lương "hoàng"? Ôn Quế tâm trạng máy động, lập tức hô lớn: "Dạ, nô tài liền đi truyền chỉ."

Tần Ca từ trong lòng Ngũ Tử Ngang lui ra, căn dặn: "Lát nữa lão thái sư tiến vào ngươi chú ý giọng điệu nói chuyện một chút."

"Ta biết ta biết, yên tâm đi." Bị lão thái sư dạy dỗ không biết bao nhiêu năm, y rõ ràng nhất làm sao trấn an lão nhân gia này.

Rất nhanh, Lâm Giáp Tử tiến vào, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đồng thời đứng lên, không để cho lão thái sư quỳ lạy. Lão thái sư trong lòng có cơn tức, sau khi Tần Ca ban ngồi, ông nói thẳng: "Thái hoàng, lão phu biết ngài muốn cùng nhiếp chính vương quang minh chính đại bên nhau. Nhiều năm như thế, lão phu sớm đã thông suốt, cũng không phản đối. Nhưng hôm nay nhiếp chính vương không có báo trước mà thoái vị, khiến cho triều đình chấn động, đây thực sự không phải lão phu sẵn lòng nhìn thấy."

Ngũ Tử Ngang cười khổ một tiếng, nói: "Lão thái sư, ta biết ngài trách ta quá lỗ mãng. Nhưng chuyện này ta không thể không làm như thế."

"Nói vậy là sao?"

Ngũ Tử Ngang than thở: "Lão thái sư giáo dục hoàng thượng nhiều năm như thế cũng nên rõ ràng tính tình hoàng thượng. Hoàng thượng ý chơi đùa còn nặng, làm việc lại không nhẫn nại, nếu không phải là ta cùng với thái hoàng chỉ có một nhi tử là hoàng thượng, nó đã sớm đẩy ngôi vua đi rồi. Tính tình ấy của hoàng thượng, càng sớm tự mình chấp chính đối với nó, đối với giang sơn xã tắc càng tốt. Thế nhưng ta nếu thương lượng với nó, nó chắc chắn sẽ ầm ĩ với ta, nó mà ầm ĩ, ta dám chắc sẽ mềm lòng, chỉ có thể dùng loại phương pháp này buộc nó tự mình chấp chính. Ôi, nói đến nói đi cũng trách ta ngày thường quá cưng chiều nó."

Lâm Giáp Tử nghe đến đó cũng trầm mặc. Đúng vậy, ông còn không biết tính nết hoàng thượng sao. Liếc nhìn Ngũ Tử Ngang, Lâm Giáp Tử rất là bất mãn. Tính tình hoàng thượng mười phần mười giống tên vô lại này, không có một chút giống thái hoàng. Nếu hoàng thượng có một chút giống thái hoàng, ông cũng có thể sớm một chút từ bỏ chức thái sư (đế sư). Nếu thái thượng hoàng có hai nhi tử, hoàng thượng nhất định sẽ nhường ngai vàng, chính mình làm một vương gia nhàn tản, sau đó đi chơi khắp nơi.

Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Giáp Tử nói: "Lão phu biết đủ loại giữa vương gia và thái hoàng, cũng biết chuyện của hoàng thượng, nhưng chúng thần dân không biết. Hoàng thượng sớm một chút tự mình chấp chính là có thể khiến hoàng thượng thu lại thu lại tính tình, thế nhưng lại sẽ làm các triều thần trong lòng khủng hoảng, ắt sẽ khiến chấn động triều đình, vương gia tính toán làm thế nào?"

Ngũ Tử Ngang nói: "Chuyện này còn cần phiền phức lão thái sư."

"Vương gia mời nói."

"Xin lão thái sư trước tiên ám chỉ các đại thần ta sẽ không buông tay mặc kệ, yên ổn lòng của bọn họ, tiếp đó ta lại làm một vài việc bọn họ cũng sẽ an tâm. Nhưng mà ta không thể làm quá rõ ràng, không thể để cho hoàng thượng cho là ta còn là nhiếp chính vương, nếu không hoàng thượng sau này thực sự sẽ làm các triều thần đau đầu."

Lâm Giáp Tử hiểu.

"Lão phu biết nên làm thế nào."

Cơn tức của lão thái sư không có lớn như dự liệu, Ngũ Tử Ngang dễ dàng không ít, cũng yên tâm không ít, có lão thái sư ra trận, trên triều đình rất nhanh là có thể ổn định lại.

Lâm Giáp Tử cũng không ở lâu, biết dụng ý Ngũ Tử Ngang làm như thế, ông liền lập tức hồi phủ, trong phủ còn có rất nhiều người chờ tin tức của ông đấy. Có Lâm Giáp Tử ra mặt, phía Ngũ Tử Ngang và Tần Ca xem như là không quá nhiều áp lực, nhưng có một người lại là áp lực thật to, to đến bé chỉ thiếu chút lăn lộn trên mặt đất.

"Nhật Nhật Nhật Nhật, ta không muốn tự mình chấp chính tự mình chấp chính tự mình chấp chính tự mình chấp chính..." Ngồi trên giường, Tần Gia Hựu bị cha ruột của mình bày một đạo khóc tang cả mặt, chỉ cảm thấy đỉnh đầu là một mảng mây đen.

Diêm Nhật vừa mới được hoàng thượng triệu về cung không bao lâu đương nhiên không muốn hoàng thượng nhỏ như thế tự mình chấp chính, nhưng cũng biết chuyện này không có đường cứu vãn. Chỉ có thể khuyên nhủ: "Nhiếp chính vương bệ hạ sẽ không thực sự mặc kệ hoàng thượng. Ta lại cảm thấy hoàng thượng không cần lo lắng quá mức." Diêm Nhật có loại cảm giác, nhiếp chính vương cứ như vậy cho hoàng thượng tự mình chấp chính và đưa mình ra ngoài cung là có liên quan, đương nhiên, gã sẽ không đi chứng thực.

Miệng Tần Gia Hựu dẩu cũng có thể treo bình dầu, vuốt ve ngón tay Diêm Nhật, nói: "Muốn ta giúp phụ thân nghiên cứu tập sớ tấu gì đó ta còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, thế nhưng Nhật Nhật, đây là tự mình chấp chính đấy, tự mình chấp chính. Ta bây giờ không chỉ mỗi ngày phải đọc sách, còn phải vào triều, còn phải xử lý triều chính. Nhật Nhật, ta sau này ngay cả thời gian bay bay cũng không có, ta đã có thể tưởng tượng ta ngày sau sẽ thảm biết bao. Nhật Nhật, ngươi phải cứu ta chứ."

Vậy phải cứu thế nào? Đừng nói Diêm Nhật có thể cứu hay không, cho dù gã có năng lực này, hai vị trong phòng đối diện kia cũng không thể nào cho gã cứu. Nhưng Diêm Nhật cũng sẽ không nhìn hoàng thượng buồn bực, so với dĩ vãng lớn mật rất nhiều nắm tay hoàng thượng, Diêm Nhật nói: "Ta sẽ cố gắng san sẻ vì hoàng thượng."

Tần Gia Hựu vốn còn đang buồn bực thoáng cái liền cười, đương nhiên nói: "Nhật Nhật đương nhiên phải giúp ta rồi." Sau đó, bé lăn lông lốc bò dậy, hai mắt sáng lên: "Nhật Nhật, ta hôm nay mất hứng, chúng ta xuất cung đi."

"Hoàng thượng?"

Tần Gia Hựu nói làm liền làm, trực tiếp xuống sạp: "Hôm nay là tết nguyên tiêu, có đèn xem mà. Vốn ta còn nói buổi tối thương lượng một chút với phụ thân, phụ phụ ra ngoài xem đèn đấy, kết quả phụ thân cho ta một cái khiếp sợ lớn như thế, ta muốn đi ra ngoài giải sầu."

"Hoàng thượng, ta đi cùng người, nhưng mà phải nói một tiếng với thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ chứ."

Tần Gia Hựu dẩu môi: "Nói phụ phụ chắc chắn không cho ta đi."

Diêm Nhật sửa sang lại quần áo cho hoàng thượng, nói: "Sẽ không. Hoàng thượng bây giờ tự mình chấp chính, thái hoàng cũng sẽ không quản nghiêm như thế."

Đúng ha. Tần Gia Hựu lập tức nói: "Vậy ta đi nói với phụ phụ, ngươi chuẩn bị một chút việc xuất cung. Đêm nay cùng nhau thưởng thức với dân vẫn là để phụ thân đi là được."

Nói xong, Tần Gia Hựu liền chạy ra ngoài, Diêm Nhật tin thái thượng hoàng nhất định sẽ đồng ý, cho nên gã lập tức dùng ám ngữ căn dặn tiểu quỷ chuẩn bị để hoàng thượng ra ngoài.

Quả nhiên không ra khỏi dự liệu của Diêm Nhật, Tần Ca đồng ý yêu cầu của nhi tử. Loại thời điểm này thuận theo nhi tử một chút, nhi tử mới có thể ngoan ngoãn đi tự mình chấp chính, nếu không nhi tử mà ầm ĩ, hắn cũng sẽ đau đầu. Nhận được sự đồng ý của phụ hoàng, Tần Gia Hựu quét đi buồn bực ban nãy, kéo Diêm Nhật xuất cung.

Cùng lúc đó, thánh chỉ của Tần Ca cũng truyền xuống. Nhiếp chính vương Ngũ Tử Ngang thoái vị làm thái hậu, ban "Lương hoàng", ngang vai ngang vế với thái thượng hoàng. Nhất thời đại Đông náo động, hơn nữa có thể thấy được chính là, không lâu sau, toàn bộ thiên hạ đều sẽ náo động. Tần Ca cùng Ngũ Tử Ngang quân thần yêu nhau, còn cùng chung thiên hạ, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammei