Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN #4: chap 1 & 2

Đệ nhất chương

Tiết thanh minh vừa qua, khí trời liền thực sự là ấm lại. Trải qua lạnh lẽo mùa đông, se lạnh đầu xuân, các cô nương tiểu thư, công tử thiếu gia đều kiềm chế không nổi nhao nhao đi trên phố, tới bên hồ đạp thanh thưởng xuân, bày ra tất cả nụ cười hấp dẫn nhất và áo quần hoa mỹ nhất của mình, để có thể gặp được nhân duyên tốt của chính mình.

Trong đám người đang di chuyển, có hai vị nam tử dựa vào lan can mà ngắm dẫn tới nhao nhao ghé mắt của người đi đường. Hai vị nam tử thân hình bình thường, chẳng qua màu da một vị nam tử trong đó thiên màu mạch, một thân áo dài màu xanh đen; màu da nam tử còn lại thì xưng được là trắng sữa, một thân áo dài màu tím nhạt. Hai người dựa vào một chỗ trò chuyện, trên mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt. Vị nam tử màu da trắng nõn kia trông vô cùng đẹp mắt, có thể nói là tuyệt sắc diễm lệ, mà vị nam tử còn lại mặc dù bộ dáng chỉ có thể tính trung bình, nhưng khí phách và phong thái lại không mảy may thua vị nam tử mỹ mạo kia. Có thể nói, hai người mỗi người đều có phong tư, mỗi người đều có khí chất. Ai cũng đè không được ai, ai cũng át không được ai.

Hai người nhìn qua chưa quá ba mươi, nhưng nếp nhăn mảnh ở khóe mắt khiến người ta biết hai người nhất định không chỉ ngần đó tuổi. Nam tử mạo mỹ không biết nói cái gì khiến cho người còn lại cười ha ha mấy tiếng, người này cười như thế, lập tức làm người ta trước mắt sáng ngời. Luôn cảm thấy người này bình thường rất ít sẽ thoải mái cười to như vậy, mặt mày, khóe môi thậm chí khí chất người nọ đều mang theo mấy phần thận trọng nghiêm túc, quả nhiên, người nọ rất nhanh thu nụ cười, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt. Dường như chỉ là bởi vì thân thiết liên quan đến nam tử mỹ mạo cho nên mới cười khẽ.

Hai người không có làm ra cử động rất thân mật gì, nhưng xem trong mắt người ngoài lại cảm thấy tuyệt đối không bình thường. Nếu không nam tử mạo mỹ sẽ không không thèm để ý ánh mắt người ngoài chút nào tùy ý cười, nếu không nam tử màu mạch sẽ không khi đối phương khát nước từ hông cởi xuống bình nước đưa tới. Người ngoài âm thầm suy đoán quan hệ giữa hai người, nói là huynh đệ ấy à, dáng dấp không giống; nói là bạn bè ấy à, hình như lại hơi thân mật; nhưng nếu nói là tình nhân ấy à, hình như lại hơi xa cách. Nhưng mà nếu hai người thực sự là tình nhân, cũng sẽ không kéo tới phỉ nhổ xung quanh. Nếp sống Ni Sở quốc cởi mở, dù cho hai nam tử thành thân cũng bình thường. Lại nói, thái thượng hoàng triều đại Đông sát vách cũng quang minh chính đại cưới một vị thần tử làm hậu, đây coi là cái gì.

Vả lại mặc kệ mọi người liếc xéo thế nào, hiếu kỳ thế nào, hai người vừa thưởng thức sắc hồ vừa tán gẫu lại dường như không cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng quanh mình, còn đang nói nhỏ. Hai người hình như khó có được loại cơ hội cùng đi chơi này, thỏa thích hưởng thụ.

"Đã nhớ Hoan nhi như thế, ta dẫn ngươi đi kinh thành nhìn hắn, đừng để ý tới tên kia."

"Sao có thể không để ý. Nếu ngươi ta ném gã đi kinh thành, ta thực sự sợ gã giết Hoan nhi."

"Gã dám."

"Gã đương nhiên dám. Thiên hạ này ngoại trừ gã không người khác dám."

"Gã nếu dám, hai ta liền bỏ lại mình gã tiêu dao khoái hoạt đi. Cách gã, ngươi ta càng thoải mái."

"Ha hả, Hạo, mấy năm nay tính tình của ngươi thực sự là thay đổi rất nhiều, trước đây ngươi làm sao nói ra lời như vậy."

"Trước đây ta là cận vệ của gã, là chức trách. Hơn nữa không thể phản kháng gã, chỉ có thể nhịn. Bây giờ và khi đó lại là bất đồng thật lớn, ngươi ta đều là người đã sớm chết, cần gì phải quan tâm nhiều vậy. Thật ra có đôi khi nhìn gã sống bừa bãi như thế, ta cũng thường thường xét lại mình có phải quá theo khuôn phép cũ hay không."

"Cũng không phải. Khi đó ta vừa nhìn thấy ngươi liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người nọ muốn ngươi làm cái gì ngươi liền ngoan ngoãn làm cái đó. Lại đáng hận gã nơi chốn trêu chọc ta lại không cho ta thoải mái, cuối cùng còn tổn thương ta như vậy. Cũng chính là ngươi đồ ngốc này, còn có thể đi cứu ta."

"Sao lại nhắc tới?" Nam tử được gọi là Hạo mất hứng nhíu chân mày, sau đó nói: "Chuyện quá khứ đừng nhắc lại. Ngươi ta bây giờ vui vui vẻ vẻ sống qua ngày mới là thật. Người như gã, có đôi khi ta cũng hận không thể đâm gã mấy đao, chớ nói chi là ngươi. Ngươi cũng ngốc, người như vậy có cái gì đáng giá ngươi thích, còn vì gã chịu biết bao khổ như thế. Ta không cứu ngươi, ta cũng tha thứ không được chính ta. Ta chỉ trách ta không có sớm một chút đi gặp ngươi. A Nguyên ngốc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."

Nam tử mạo mỹ dịu dàng cười, nói: "Coi như là vì ngươi ta cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Ta cũng biết gã vì sao thích ngươi như thế, ta khi đó nhìn người không rõ, sớm biết hẳn là đoạt lấy ngươi mới phải, cũng tránh ngươi ta bây giờ bị gã áp bức."

"Ha hả, biết mình ngốc là được rồi. Đứng lâu như thế, tìm một chỗ uống trà đi?"

"Được."

Hai người rốt cuộc có động tác, rất nhiều người trộm nhìn bọn họ đều di chuyển theo. Nghiêng đầu liếc mắt người hai bên, Hạo giơ tay lên ôm vai Nguyên, đi về phía quán trà. Vừa nhìn thấy động tác này của y, bốn phía một mảnh ai thán, thì ra hai người thực sự là cái loại quan hệ đó nha. Nguyên cũng không biết có phải bởi vì nghe thấy những tiếng ai thán này hay không, ngược lại càng vui vẻ bật cười, cười mãi đến hoa nhường nguyệt thẹn, say ngả nghiêng một đám lớn công tử ngây ngốc.

Cứ như thế một đường ôm vai Nguyên, hai người tới một tửu lầu lớn nhất bên hồ. Muốn phòng trên lầu, Nguyên bảo tiểu nhị đưa lên bích loa xuân tốt nhất. Sau khi bày lên tất cả lá trà bộ đồ trà, điểm tâm trái cây, hạt dưa đậu phộng, động tác Nguyên thành thạo đun nước pha trà, Hạo thì ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, không giúp một tay. Vừa nhìn đã biết hai người ngày thường lúc uống trà đều là như vậy.

Đợi đến khi hương trà bay ra, Hạo uống một ngụm trà, thoải mái mà thở hắt ra, lúc này mới mở miệng: "Nguyên, ta là nói thật. Ta biết ngươi nhớ Hoan nhi, ta dẫn ngươi đi đại Đông nhìn hắn."

Nguyên thương cảm thở hắt ra, nhưng vẫn lắc lắc đầu: "Gã không thích, ta cũng không muốn vì chuyện này ngươi ta chọc tức gã, quên đi. Ta biết Hoan nhi bây giờ rất tốt, Tần Ca lại thương hắn tận xương, vậy là đủ rồi. Ta cũng sợ chính mình thấy Hoan nhi sẽ nhịn không được đi nhận hắn. Biết hắn tốt, là đủ rồi."

"Đâu đủ. Mười mấy năm nay, người khác không rõ ta còn không rõ sao? Tên kia lúc ngủ giống như người chết cái gì cũng nghe không được, ta thế nhưng thường thường nghe thấy ngươi gọi Hoan nhi trong mộng. Đừng nói nữa. Chuyện này cứ định như thế. Gã nếu đồng ý tốt nhất, gã nếu không đồng ý, thì ngươi ta đi. Lấy công phu của ta đủ, gã có đi hay không cũng không sao cả."

Nguyên cười, rót đầy trà cho Hạo, cảm kích mà lại cảm động nói: "Cảm ơn. Hạo, ta khi đó thật khờ, dù cho gã không thích ta, ta cũng nên đi tìm ngươi, ta thật khờ. Có thể thành huynh đệ, thành thân nhân với ngươi, ta nghĩ đến cũng vui mừng không thôi. Cám ơn ngươi, khi đó đi tìm ta."

"Nguyên ngốc. Ta nếu biết ngươi vì tên kia chịu khổ lớn như vậy, ta nhất định sớm một chút đi tìm ngươi, xin lỗi, ta đi chậm." Lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt đối phương, Hạo cầm lên một miếng điểm tâm đút tới bên miệng Nguyên, dụ dỗ nói: "Ăn miếng bánh ngọt, trong lòng ngọt ngào."

"Phì~" Nguyên cắn một ngụm, bật cười, "Ta cũng già rồi, ngươi còn dỗ ta như thế."

"Người ta đều nói, người già giống như trẻ con, không ai dỗ chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình dỗ mình." Hạo cũng bật cười, lại không thu tay, đút cho Nguyên ăn xong miếng bánh ngọt kia. Trước mặt Hạo, Nguyên tựa như một đứa nhỏ được huynh trưởng, được người thân yêu thương, cười đến thoải mái, cười đến hạnh phúc.

Nhìn Nguyên thoải mái như vậy, tâm tình Hạo cũng vô cùng tốt. Y không thích đồ ngọt cũng hiếm thấy mà ăn một miếng bánh ngọt, chẳng qua sau khi ăn xong y cau mày uống liền mấy chén trà, khiến cho Nguyên lại là cười ha ha. Ngay khi hai người thoải mái chè chén, có người sát phong cảnh xông vào phòng, vẻ mặt u ám nhìn hai người tiếng cười đột ngột dừng lại, âm u mở miệng: "Ô, chơi rất vui nha."

Thần sắc hai người đều rất mất tự nhiên, Nguyên liếc nhìn Hạo, sau đó lộ ra nụ cười lấy lòng với người tiến vào, đứng lên nói: "Ta và Hạo nghĩ ngươi còn muốn ngủ nhiều chút, chúng ta liền ra đi một lát." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn nam tử phía sau, giả bộ tò mò hỏi: "Chỉ một mình ngươi qua đây?"

"Ngươi còn muốn thấy ai?" Nam tử đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lên chén trà trước mặt Hạo kia liền ngửa đầu rót vào trong miệng mình.

Hạo đoạt lấy cốc, tức giận nói: "Đây là cốc của ta."

Nam tử hí mắt, níu vạt áo Hạo kéo y đến trước mặt mình há mồm liền cắn miệng Hạo, sau đó ngay trước mặt Nguyên giữ hai tay muốn mở ra của Hạo không cho Hạo né tránh. Chờ khi gã buông Hạo ra, Hạo đã mặt đỏ rần, hô hấp dồn dập.

Nguyên một lần nữa rót đầy trà cho Hạo, lại rót một chén trà cho người tiến vào, lại giải thích: "Sáng sớm lúc dậy ta và Hạo thấy thời tiết không tệ, liền cùng nhau đến bên hồ. Thấy ngươi ngủ say, liền không gọi ngươi."

"Ta ngủ say còn không phải là bởi vì tối hôm qua phải hầu hạ hai người các ngươi? Kết quả ta mệt lử bận rộn một đêm, rời giường nhưng ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có, vừa hỏi lại là hai ngươi tự mình ra tiêu dao. Thế nào, lão tử tối hôm qua không hầu hạ tốt các ngươi?"

Gân xanh trên mu bàn tay Hạo nhô lên, đuôi mắt Nguyên co rút, nói không ngượng ngùng là giả, trong quán trà này không ít người, lời nam nhân nói không chừng đã khiến người bên cạnh nghe được. Nhưng khi nam nhân khó chịu, bọn họ chỉ có thể câm miệng, ít nói ít sai. Y lúc trước sao lại coi trọng tên khốn kiếp như thế!

"Có ý kiến với ta?" Nam tử ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyên.

Hạo không thể nhịn được nữa đứng lên, nắm Nguyên liền đi ra ngoài.

"Các ngươi nếu dám bước ra phòng này nửa bước, đêm nay liền chờ xin ta tha đi." Nam tử âm u lạnh lẽo tung một câu, miễn cưỡng dừng bước chân Hạo lại. Hạo xoay người, thẹn quá hóa giận gầm nhẹ: "Ta và Nguyên ra đạp thanh thì làm sao? Tối hôm qua ngươi còn không biết xấu hổ kể! Cũng không biết là uống xuân dược gì cả đêm không thành thật, sáng sớm không dậy nổi khỏi giường, chẳng lẽ ta và Nguyên còn phải quỳ bên giường chờ ngươi tỉnh lại? Với cả, cái gì gọi là ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có. Ngươi tùy tiện kêu một tiếng người sẵn lòng bưng trà rót nước cho ngươi nhiều đi, ta và Nguyên cũng không phải nha đầu sai khiến của ngươi."

"Các ngươi không phải nha đầu sai khiến của ta, nhưng là bà xã ta. Bà xã sáng sớm dậy bưng trà rót nước cho phu quân mình chẳng lẽ không hẳn là? Ta tối hôm qua uống xuân dược, đấy là ai ở một bên kêu nhanh chút nhanh chút? Xem ra lão tử bận việc còn chưa đủ, hai ngươi sáng sớm lại còn có tinh thần ra đạp thanh."

Tay Hạo sờ đến chủy thủ bên hông mình, suy nghĩ có nên làm thịt tên khốn miệng không kiêng kỵ này hay không.

Nguyên kéo kéo tay Hạo, bảo y cố gắng đừng xúc động. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Nguyên hỏi: "Hai ta đều đi ra, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Không dễ dàng gì đợi được trời quang, ngươi lại không thích đạp thanh, ta và Hạo cũng chỉ có thể tự mình ra đi một chút."

"Qua đây." Nam nhân lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Nguyên.

Nguyên xoa xoa tay Hạo bảo y ngàn vạn nhịn xuống, đi tới trước mặt nam tử. Nam tử một phen kéo Nguyên vào trong ngực mình, nắm cằm hắn hỏi: "Có phải hối hận theo ta hay không?"

Nguyên thực sự nhịn không được trợ mắt, mặc dù việc này sẽ phá hoại khí chất và mạo mỹ của hắn.

"Ngươi lại phát tà hỏa gì? Ta và Hạo lúc trước đã nói với ngươi muốn đi một chút bên Vân hồ, ngươi nói trời không đẹp, lại nói nhiều người phiền. Sáng sớm ngươi ngủ say, chúng ta cũng biết ngươi tối hôm qua mệt mỏi, nhưng trời thật sự đẹp, ở trong phòng lại oi bức, hai ta liền đi ra một chút. Đây không có lưu tin cho ngươi sao? Người tuổi tác một bó rồi, ngươi còn sợ chúng ta đi lạc sao?"

"Không đợi ta tỉnh ngủ một mình ra cửa, chính là phạm vào gia pháp!" Nam tử đã không phải cố tình gây sự.

"Ngươi muốn làm sao bây giờ!" Hạo đi qua ngồi xuống thật mạnh.

Mắt xếch gian ác của nam tử liếc Hạo một cái, sau đó bĩu bĩu môi: "Nói rồi. Chỉ cần hai ngươi buổi tối cho ta đến một đoạn 'song phượng hí long', ta tạm tha các ngươi."

"Đừng hòng!" Mặt Hạo vọt cái đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

Nguyên thì đẩy nam tử ra liền muốn đứng lên, cũng nói rõ không muốn, nhưng mà mặt cũng đỏ.

Nam tử không có miễn cưỡng, buông tay để Nguyên đi, sau đó rất tùy ý nói: "Không muốn thì thôi. Còn nói nếu các ngươi hầu hạ ta sảng khoái ta liền mang các ngươi về đại Đông, quên đi."

"Cái gì?!" Hạo và Nguyên đồng thời kinh ngạc.

Nam tử ngoáy ngoáy lỗ tai: "Kêu lớn tiếng như thế làm chi, cũng không sợ người khác nghe thấy lời riêng tư của chúng ta."

"Ngươi!" Tay Hạo không nhịn được.

Nguyên nắm lấy tay Hạo, khẩn thiết hỏi: "Ngươi đống ý để chúng ta đi đại Đông?!"

Nam tử vỗ vỗ chân mình, Nguyên cắn cắn miệng, đi qua ngồi xuống. Ôm Nguyên, tay nam tử dò vào vạt áo hắn lý tùy ý chiếm tiện nghi, trên miệng không nhanh không chậm nói: "Đêm nay các ngươi nếu cho ta 'song phượng hí long', ta liền mang các ngươi đi đại Đông. Nếu không muốn, thì thôi. Nhưng mà ta nói trước, qua thôn này không còn khách điếm nữa đâu, chỉ hạn đêm nay."

"Ngươi!" Hạo vẫn không thể nào nhịn xuống rút chủy thủ bất ly thân ra, "Ngươi cũng không sợ thận hư!"

Ngắm chủy thủ không có chút uy hiếp nào của Hạo kia, nam tử hừ lạnh: "Thế nào, muốn mưu sát chồng sao?"

"Ngươi tên khốn này, còn không biết xấu hổ nói là 'chồng', có ai bắt nạt người ta như ngươi sao!"

Nguyên đã bị nam tử sờ thở hồng hộc.

Nam tử vẫn là sắc mặt vô lại, nói: "Cũng bị cùng ngủ mười mấy năm rồi, các ngươi còn không buông ra, thế nào cũng phải ta cầu mới bằng lòng đáp ứng, các ngươi lại cũng coi là thê tử tốt sao?"

"Ngươi đây là cầu ư! Là cầu ư!" Hạo nắm quả đấm, y khó nhìn nhất chính là tên khốn này bắt nạt Nguyên.

Nam tử rút ra tay, ôm lấy Nguyên đã xụi lơ, lại hỏi: "Muốn hay là không muốn đây."

Nguyên cắn chặt răng, nhìn về phía Hạo. Hạo nắm chặt nắm tay, sôi gan. Y biết Nguyên muốn đi đại Đông, muốn đi nhìn nhi tử, y sao nỡ khiến Nguyên thất vọng. Nguyên vì tên khốn kiếp này chịu đủ đau khổ, thiếu chút nữa bị người ta ức hiếp, lúc cứu Nguyên ra y đã thề phải bảo vệ Nguyên, để Nguyên hạnh phúc. Huống chi, y cũng muốn về đại Đông đi thăm thân nhân. Tên khốn kiếp này!

Nhắm chặt mắt, Hạo nói với Nguyên: "Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta sẽ bằng lòng."

Mặt Nguyên hoàn toàn đỏ. Song phượng hí long... Hắn và Hạo cùng người này mây mưa không có gì, dù sao từ sau khi nam nhân lấy hắn vào cửa ba người bọn họ chưa từng phân giường, loại chuyện đó đương nhiên cũng là cùng nhau làm. Tuy rằng ban đầu hắn không buông được, nhưng mười mấy năm trôi qua, cũng sớm thành thói quen. Nhưng hai người cùng nhau hầu hạ người này bất kể là hắn hay là Hạo đều quá thẹn thùng, mà nam nhân cũng không biết vì sao, luôn thích ép hai bọn hắn chuyện như vậy, tuy nói mười mấy năm qua số lần như thế còn chưa đầy mười ngón tay, nhưng sau mỗi lần hắn và Hạo đều mắc cỡ hận không thể đào một cái lỗ chui vào, quá, quá mức. Nhưng... đại Đông... Hắn muốn đi đại Đông... Hắn nhớ Hoan nhi...

"Ngươi sẽ không sợ thận hư ư! Ngươi cũng không nhìn xem ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi!" Hạo giãy giụa lần cuối.

Nam nhân lưu lại dấu vết dưới vạt áo buông lỏng của Nguyên, nói: "Ta thận hư hay không các ngươi hẳn là rõ ràng nhất mới phải. Chỉ cần ta sống, chẳng sợ ta tới một trăm tuổi, ta nói muốn, các ngươi phải cho."

Tên khốn!

Biết Nguyên người này không muốn khó xử chính mình nhất, Hạo oán hận nói: "Được! Ta đáp ứng ngươi! Đêm nay chúng ta hầu hạ ngươi, được rồi chứ! Ngươi dẫn chúng ta đi đại Đông!" Chính y hoàn toàn có thể mang Nguyên đi, nhưng sẽ dẫn tới phẫn nộ của nam nhân. Nam nhân nếu thật sự tức giận, ấy quá đáng sợ. Thế nhưng muốn nam nhân cùng đi với bọn họ, lại phải làm loại chuyện đó, Nguyên hận không thể cắt đồ chơi ấy của nam nhân. Cũng bó lớn tuổi như thế còn ngày ngày nghĩ loại chuyện đó!

Nguyên sau khi Hạo đáp ứng thân thể run lên, mắt mở to nhìn về phía Hạo. Hạo đi qua nắm tay Nguyên, trừng nam nhân nói: "Ngươi là không nhìn được chúng ta dễ chịu, chưa từng thấy người đáng ghét như ngươi."

"Đáng ghét hơn nữa ta cũng là phu quân của các ngươi." Nam tử kéo Hạo ngồi xuống bên cạnh mình, gặm đôi môi bị mình vừa rồi hôn sưng của y, "Cũng vợ chồng già nhiều năm như thế rồi, cũng không biết các ngươi còn xấu hổ cái gì. Chỗ nào trên người các ngươi ta chưa từng nhìn từng nếm? Trên người ta chỗ nào các ngươi chưa từng hôn từng sờ? Khi thoải mái kêu muốn với ta, thoải mái xong liền nói ta khốn kiếp, ta còn muốn hỏi thử có ai làm vợ người ta như các ngươi ư!"

Nguyên bịt miệng nam tử, vô lực cầu xin: "Tần, chúng ta về nhà nói đi."

"Ta đói bụng, cơm còn chưa có ăn đâu. Xuống gọi đồ ăn cho ta đi." Kéo tay Nguyên xuống, Tần vỗ vỗ mông Nguyên và Hạo, cầm lấy chén trà như đại gia, uống một hơi cạn sạch.

Hạo nắm tay Nguyên vội vã rời đi, lại một lần nữa tự kiểm điểm bản thân lúc trước vì sao phải vì loại khốn kiếp này đi giả chết, còn cùng gã rời đi. Nguyên vỗ vỗ phía sau lưng căng cứng của Hạo, thấp giọng nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, cũng không phải ngày đầu tiên mới biết đức hạnh này của gã, trách chỉ có thể trách hai ta nhìn người không rõ, kết quả lên nhầm thuyền giặc."

"Lúc trước sau khi tìm được ngươi ta hẳn là mang ngươi chạy đi rất xa. Ta không phải nhìn người không rõ, ta là không phân biệt phải trái, sớm hẳn là bỏ qua tên khốn kia. Sớm muộn có một ngày ta phải hạ ba đậu cho gã, tiêu chảy chết gã!" Hạo rống lên lời thề mình đã rống lên không biết bao nhiêu lần trong đời, lại một lần cũng chưa thực hiện.

Nguyên cười nhẹ, kéo Hạo vào phòng bếp, người nọ rất kén ăn, nói là bảo bọn họ đi gọi đồ ăn, còn không phải là bảo bọn họ đi làm cho gã. Ôi, người nọ là tên khốn kiếp, nhưng hận thì hận, giận thì giận, chính là không thể rời bỏ.

"Nguyên, ngươi hỏi thử chưởng quỹ bọn họ có ba đậu không."

"Được, ta lát nữa đi hỏi, làm cơm trước."

"Tiêu chảy chết gã! Tiêu chảy chết gã!"

Đệ nhị chương

Tần là một người dục vọng rất mạnh, mạnh đến có chút khủng bố. Năm đó Hạo xui xẻo bị chọn làm thị vệ thiếp thân của Nguyên, nếu như khi đó y biết tương lai sẽ dây dưa không rõ với nam nhân này, hơn nữa mỗi ngày đều phải thừa nhận dục vọng khủng bố của nam nhân này, y nhất định sẽ mang theo người nhà trốn đi, trốn đi thật xa.

Khi đó nguy cơ tứ phía, thế cục hiểm trở, Hạo mặc dù rất không thích Tần làm việc quái đản, miệng thiếu đạo đức, nhưng là trách nhiệm, y lại là một người trung thành, cho nên vẫn cần cần mẫn mẫn, nhẫn nhục chịu khó ra sống vào chết vì Tần. Nhưng y cũng không ngờ, Tần không hề có phẩm hạnh nam nữ đều ăn sẽ đánh chủ ý lên đầu y.

Sau lần đầu tiên bị Tần đè trên giường ăn, y không thể nhịn được đâm một lỗ trên người Tần, vì thế cả nhà già trẻ lớn bé suýt nữa bởi vì lỗ mãng của y mà chịu tai ương lao ngục. Tần tên khốn kia lấy an nguy người nhà và vị hôn thê buộc y theo sự chi phối, y không thể không theo. Mà chính thỏa hiệp nhất thời ấy của y kết quả khiến bản thân sa vào vực sâu, không thể nào tự thoát khỏi.

Y yêu vị hôn thê của mình, đó là nữ nhân y vẫn muốn lấy vào cửa. Nhưng sau khi y bị nam nhân làm như vậy, y lại làm sao đón dâu. Y không phủ nhận y lấy cái chết ép nam nhân kia lấy thái tử phi có tư lợi của y, y hi vọng nam nhân kia có thể từ đấy tha cho y. Đáng tiếc, y tính sai.

Cho nên khi y phát hiện Nguyên thích Tần, y khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu. Nhưng y là loại người thành thật ít nói, hơn nữa kẻ địch bên người nhìn chằm chằm, y phải thời khắc dè dặt cẩn thận, cho nên không thể biểu đạt hi vọng của mình cho Nguyên biết. Từng gặp Nguyên ba lần, y đều không có cơ hội một mình với Nguyên, lần cuối cùng gặp mặt, Nguyên dùng kế bắt y, chỉ vì có thể ái ân với nam nhân. Ngày đó, y ở trong địa lao ăn ngon uống ngon không ngừng cầu khấn Nguyên mau chóng thu nam nhân đáng ghét đó, trả cuộc sống yên bình cho y.

Y không thích nam nhân, dù cho bị Tần thế này thế kia rất nhiều lần, y vẫn là thích nữ nhân. Nhưng nếu để y lựa chọn một nam nhân, y thà rằng lựa chọn Nguyên cũng sẽ không muốn nam nhân đáng ghét kia. Nguyên trông đẹp hơn nữ nhân khác ba phần, mặc dù bởi vì đang ở địa vị cao mà không thể không ác độc, nhưng y biết Nguyên là một người dịu dàng. Y thế nào nghĩ không ra, người tốt như Nguyên sao lại trúng ý nam nhân khốn kia? Nguyên muốn người thế nào không có? Ôi, những lời này y không cách nào nói với Nguyên, dù sao y không thân Nguyên, hơn nữa nếu bị nam nhân biết y sẽ rất thảm.

Thật ra, y vẫn là muốn về nhà sống chung với vợ con, cho nên nếu nam nhân thích Nguyên, y nhất định sẽ buông tay. Vốn y cũng chưa bao giờ nghĩ độc chiếm nam nhân. Dục vọng đáng sợ ấy của nam nhân y ước gì nam nhân tìm thêm mấy người, ấy quả thực không phải là người chịu được.

Thế nhưng, ông trời không có nghe được khẩn cầu của y. Y bị Nguyên thả ra, nhưng y phát hiện Nguyên bị tổn thương, bị nam nhân đáng ghét kia tổn thương. Y không biết nam nhân làm cái gì với Nguyên, lúc rời đi, mặt Nguyên rất tái nhợt rất tái nhợt, trong mắt là buồn bã tan nát cõi lòng.

Y và nam nhân rời đi, mà trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người lại lưu trong lòng y. Nguyên, tên kia căn bản là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, ngươi đừng đau lòng vì loại khốn nạn này, ngươi nhất định sẽ gặp được người thật tình thích ngươi, đối xử tốt với ngươi. Y kiếp này là không có biện pháp chạy thoát, y hi vọng Nguyên có thể hạnh phúc.

Thế nhưng, y sai rồi. Y không biết Nguyên vậy mà lại ngốc như thế, ngốc nghếch sinh con cho tên khốn kia. Nếu biết, nếu biết, nếu y biết, mặc kệ sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, y cũng nhất định phải mang Nguyên đi. Đều trách y. Trách y biết quá muộn.

Nam nhân cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình với Nguyên, nếu gã thực sự không thích Nguyên, gã cũng sẽ không luôn dùng ngôn ngữ trêu chọc Nguyên. Nam nhân là cái loại càng xem trúng ai, thì biểu hiện càng không để người đó vào mắt ấy. Nhưng nam nhân lại là tên khốn từ đầu đến cuối. Chỉ bởi vì Nguyên dùng thủ đoạn có được nam nhân một đêm, nam nhân liền sâu sắc cảm thấy tự tôn của mình bị thương tổn, lại dùng ngôn ngữ tổn thương lòng Nguyên, cũng khiến Nguyên triệt để hết hi vọng với gã. Về sau, trong nước mưa gió ập tới, y cũng không có cơ hội lại nhìn thấy Nguyên, một lần từ biệt chính là mười mấy năm.

Bị nam nhân cưỡng ép giả chết rời khỏi đại Đông, đi tới Ni Sở. Nam nhân mặc dù miệng ác độc, tính khí lại kém, nhưng rất nhiều người lại cực kỳ tiếp nhận gã, móc tim móc phổi với nam nhân, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngay lúc đó thái tử Ni Sở chính là một trong những người sùng bái nam nhân. Chẳng qua là thái tử Ni Sở tính cách không lạnh không nóng, mấy huynh đệ khác ai nấy như hổ sói nhìn chằm chằm vị trí thái tử của hắn. Nam nhân trong bóng tối giúp đỡ thái tử Ni Sở giao thiệp với đủ loại người, giúp đối phương leo lên ngai vàng, ổn định triều cục.

Y không rõ. Nam nhân buông ngôi vị hoàng thượng của mình không làm, chạy đến nước khác làm quân sư quạt mo, còn làm vui quên trời đất. Cuộc sống cứ như thế từng ngày trôi qua. Trong nháy mắt, y "chết" đã tám năm. Hoàng thất Ni Sở ngày càng vững chắc, y và nam nhân cũng có thể yên yên tâm tâm, thong dong hưởng phúc. Chẳng qua là trong nhàn nhã như thế, y lại thường thường nghĩ tới Nguyên, nghĩ tới trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người.

Có một ngày, quốc quân Ni Sở ngầm đưa cho y một phong thư. Nhìn thấy lá thư này, y lập tức liền vọt vào phòng thu thập bọc hành lý. Nguyên hình như đã xảy ra chuyện. Nữ Trinh và Ni Sở mấy đời giao hảo, dưới sự yêu cầu đặc biệt của y, phía Ni Sở rất sẵn lòng giúp y chú ý hướng đi của Nữ Trinh. Không lâu sau lần cuối cùng nam nhân rời khỏi Nữ Trinh y liền nhận được tin tức, Nguyên thành thân, sau đó, Nguyên có một nhi tử đáng yêu. Y cho rằng Nguyên tìm được hạnh phúc thuộc về mình, lại không ngờ tình huống của Nguyên xa xa vượt quá tưởng tượng của y.

"Ta mặc kệ ngươi có còn đang để bụng hay không, ta muốn đi Nữ Trinh. Ngươi thích cũng tốt, không thích cũng được, nếu như Hà Nguyên ở Nữ Trinh sống không tốt, ta muốn mang hắn đến Ni Sở!"

Nhịn nam nhân nhiều năm như thế, sau khi y vì nam nhân vứt bỏ mọi thứ đi tới nơi này, y càng lúc càng không nhịn được. Y trước kia là thị vệ thiếp thân của nam nhân, phải nhịn, bây giờ, hừ, ai sợ ai. Y đã chết, người chết không gì phải sợ.

Nam nhân xem xong thư trên tay, thiêu hủy, sau đó không nhanh không chậm nói: "Ta lại chưa nói không cho ngươi đi, ngươi gấp cái gì."

"Vậy ta lập tức khởi hành, ngươi có thể không đi."

Bỏ lại một câu, y vào phòng thu thập hành lý. Nam nhân đuổi theo, hai cánh tay ôm ngực dựa vào cửa không vui nói: "Người ta chưa chắc bằng lòng gặp ngươi, ngươi hào hứng chạy tới tự rước mất mặt à?"

"Ngươi có mặt mũi hay không, đừng được tiện nghi còn khoe mã. Hà Nguyên đem bản thân cho ngươi, ngươi có cái gì để uất ức. Muốn ta nói, Hà Nguyên là bị quỷ mê hoặc tâm trí mới có thể coi trọng ngươi!"

"Chậc chậc chậc, quả nhiên người ta nói nàng dâu không thể sủng, trông ngươi, chưa qua mấy năm, đã trèo lên trên đầu ta."

"Trước đây đấy là không có biện pháp, ngươi là quân, ta là một hộ vệ nho nhỏ, bây giờ ta không sợ ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ lại lấy ai tới uy hiếp ta."

"Ô, thật sự chuẩn bị được đằng chân lân đằng đầu nha." Khóe miệng nam nhân treo một nụ cười, thấy mà y lui về phía sau một bước. Y bây giờ là dám hô to gọi nhỏ với nam nhân, nhưng nam nhân mà đáng sợ vẫn sẽ làm y mềm chân. Không được, không thể do dự!

Vươn một tay đặt trên ngực nam nhân, ngăn trở nam nhân, Hạo nhếch miệng, trầm giọng nói: "Lần này ta nhất định phải đi. Ngươi cũng thấy đấy, hắn bị hai dưỡng tử giam lỏng, hình như còn bị bệnh nặng. Hắn từng bắt ta, nhưng hắn chưa từng hại ta, hắn chỉ là thích ngươi mà thôi, không có sai."

Nam nhân kéo tay y xuống, lôi người vào trong lòng, thu hồi nụ cười tà mị kia, nhìn như nghiêm túc nói: "Ngươi phải nghĩ kỹ. Nếu hắn không về cùng ngươi thì thôi, nếu hắn về cùng ngươi, ngươi định thu xếp hắn thế nào? Không phải ta khoe khoang, hắn rất có thể còn có tâm tư ấy đối với ta."

Hạo cúi đầu, im lặng thở dài.

"Ngươi nói thật với ta, ngươi với hắn thực sự là một chút cảm tình cũng không có? Ngươi đừng sợ ta ghen, ta muốn nghe lời nói thật của ngươi."

Nam nhân nheo mắt lại, ngón tay khẽ gõ trên người Hạo, hồi lâu sau, lồng ngực gã chấn động: "Tư vị của hắn không tồi, bộ dạng cũng thuận mắt, chính là tâm tư quá nhiều. Ngươi biết ta không thể nào buông tha ngươi, nhưng hắn muốn lại là toàn tâm toàn ý của ta, chớ nói chi là hắn là vương của Nữ Trinh, mà ta là vương của đại Đông, dù cho ta có ý với hắn, cũng không thể muốn hắn."

Hạo cho nam nhân một quyền: "Cái gì gọi tư vị không tồi, ngươi chỉ biết loại chuyện đó sao?"

"Nam nhân sống một đời vì không phải là cái loại tư vị đó? Hay là ngươi không thích?" Tay nam nhân không thành thật.

Đẩy nam nhân ra, Hạo lại hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn hắn hay không!"

"Ngươi không để ý?" Nam nhân nhíu mày.

Hai vai Hạo trầm xuống: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới để ý hay không. Ta chỉ nhớ rõ hôm đi đó, mặt hắn rất tái nhợt, rất thương tâm. Tần, ngươi ta đều là người đã chết, ta rất sợ ngày mình chân chính tử vong trong lòng còn có tiếc nuối, lại không nỡ. Ta thường thường sẽ nghĩ, nếu ngươi không phải vương của đại Đông, nếu hắn không phải vương của Nữ Trinh, giữa các ngươi liệu sẽ khác hay không."

"Ta từng phụ Thu Nguyệt, nhưng ít ra trước khi ta 'chết' tìm được chỗ dựa cho Thu Nguyệt. Nhưng hắn thì sao? Tần, nếu hắn không để ý, ta sẽ không để ý."

Tần cười lạnh một tiếng, nâng cằm Hạo lên: "Ngươi khẩn cấp đi tìm hắn như thế, không phải là vì nhiều người chia sẻ chuyện phòng the cho ngươi chứ."

Hạo bị nói trúng tâm sự gương mặt lập tức đỏ bừng: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy cái gì! Ta, ta mới không phải là bởi vì việc này!"

"Chậc, cũng nói lắp rồi còn nói không phải. Chút tâm tư ấy của ngươi có thể giấu được ta?"

Hạo thẹn quá hóa giận: "Phải thì làm sao! Dù sao ta muốn đi Nữ Trinh!"

Tần ngoáy ngoáy lỗ tai, ngửa đầu: "Được rồi. Ngươi muốn đi thì đi thôi. Nhưng mà ngươi là bà xã của ta, vi phu không yên lòng ngươi đi một mình, vi phu liền liều mình cùng bà xã đi."

"Muốn đi thì nói thẳng, không yên lòng ta cái gì." Lẩm bẩm một tiếng, Hạo xoay người tiếp tục thu thập hành lý, bây giờ là hành lý của hai người. Trên mặt không vui, trong lòng Hạo lại thở phào nhẹ nhõm. Chuyện cũ nghẹn trong ngực y có lẽ có thể giải quyết rồi.

Nhìn Hạo ở bên kia động tác nhanh chóng thu hành lý, Tần sờ sờ cằm. Vị người trong lòng này của gã sao cứ thích đẩy gã vào ngực người khác nhỉ? Trước mắt thoáng qua một dung nhan mỹ mạo, ấn đường Tần nhíu chặt, tên không dứt khoát kia, thực sự là phiền phức. Được rồi, gã cũng thừa nhận chính mình rất hoài niệm thân thể mỹ lệ của người nọ, tư vị ấy... Bụng dưới Tần nóng rực một trận. Nhìn Hạo dẩu mông thu thập trên giường, gã bước qua, hai tay giam eo Hạo.

"Tên khốn! Đừng động dục lung tung có được hay không!"

"Ta muốn, ngươi phải cho."

Đẩy Hạo lên giường, Tần cưỡi lên, dục vọng của gã mạnh gấp mấy lần nam nhân bình thường, có lẽ là nên lại lấy một người.

Lửa, lửa lớn ngút trời, muốn đốt cháy tất cả xấu xí và cấm kỵ hầu như không còn. Ngồi xếp bằng trên giường, chờ ngọn lửa thiêu đốt lan tới người mình, trên khuôn mặt Nguyên là nhẹ nhõm sắp giải thoát. Rốt cuộc có thể buông tất cả rời đi. Tới địa phủ, hắn sẽ không đi tìm hai người kia. Đời này, hắn rơi vào trong gút mắc tình yêu ba người, tới địa phủ, hắn muốn tìm một người mình yêu cũng yêu mình. Hắn có thể hạnh phúc hơn người ngu trung ấy. Người nọ ánh mắt thật đẹp, sao lại thích một gã ác liệt như thế.

Nguyên tự giễu cười cười, hắn lại làm sao không phải. Không phải rơi vào trong ánh mắt tà mị của người nọ, rơi vào trong nụ cười ngỗ ngược phóng đãng của người nọ. Mười mấy năm qua, hắn thường thường sẽ nghĩ. Nếu hắn không phải thái tử, không phải thái tử của Nữ Trinh, hắn liệu có hạ mình khẩn cầu Ngũ Hạo, khiến Ngũ Hạo đồng ý cùng hắn chia sẻ nam tử kia. Sẽ sao?

Nghĩ đến quan tâm trong mắt người nọ lúc rời đi với mình, nghĩ đến người nọ khi rời đi muốn nói lại thôi. Nguyên cười cười, hắn sẽ, sẽ. Mặc dù người nọ chẳng thèm ngó tới hắn, mặc dù hắn làm chuyện như vậy với Ngũ Hạo, nhưng Ngũ Hạo lại không có nửa điểm oán trách với hắn. Vì thế, hắn mới có thể hận lại hận không nổi Ngũ Hạo. Chỉ là... hai người kia đã chết, chính là chết cũng không muốn lưu một vị trí cho hắn, hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi, không muốn lại đau khổ đuổi theo nữa. Cứ, như vậy đi.

"Phụ vương! Phụ vương!"

"Mau vào cứu người đi!"

"Cửa bị chặn, đụng không mở! Thế lửa quá lớn!"

A, hắn là một lòng muốn chết, lại sao sẽ cho người tiến vào cứu mình. Hà Sầu Hà Lạc hai nghiệt súc kia, hắn tin Tần Ca xem xong lá thư này sẽ báo thù cho hắn, hắn tin, Tần Ca sẽ đối xử tử tế với Hoan nhi, bởi vì Hoan nhi là em ruột của nó, em ruột cùng cha khác "mẹ".

"Bịch!"

Ngói và xà gỗ rớt xuống, ngọn lửa tới gần, hắn thậm chí cảm thấy da cũng đang nóng lên. Nhắm mắt lại, Nguyên nhẹ nhàng hô trong lòng: "Tần Di... Ngũ Hạo..." Cuộc đời này có thể quen biết bọn họ, đáng giá.

Đột nhiên, hông của hắn bị người dùng lực ôm, Nguyên kinh ngạc mở mắt ra, chẳng lẽ có người tiến vào?!

"A!"

Vào mắt là một người bịt mặt, phản ứng đầu tiên của Nguyên chính là giãy giụa, bởi vì người này đã mang hắn nhảy lên xà nhà còn chưa sập, lại là muốn cứu hắn!

"Hà Nguyên!"

Đối phương đè thân thể giãy giụa của hắn lại, thân thể nhanh chóng bay về phía lỗ hổng lớn trên nóc nhà.

"Ngươi..." Thanh âm này, thanh âm xa lạ nhưng lại quen thuộc này, là ai, là ai?!

Quát Nguyên, nhưng người tới vẫn sợ hắn giãy giụa, lúc Nguyên đương ngẩn ngơ, y điểm huyệt đạo đối phương, cầm lấy một sợi dây thừng từ trên rơi xuống ôm Hà Nguyên nhanh chóng nhảy lên nóc nhà. Lửa mượn sức gió, hai bên đã toàn bộ rơi vào biển lửa. Nguyên lúc này mới phát hiện trên nóc nhà còn có một người bịt mặt. Xà nhà đang không ngừng rơi xuống, người phía dưới vội vàng dập tắt lửa căn bản không chú ý trên nóc phòng có người.

"Đi." Thu hồi dây thừng, người bịt mặt chờ trên nóc phòng kia nhận lấy Nguyên, khiêng trên vai mình, nhảy xuống một hướng khác. Người còn lại theo sát phía sau.

Nguyên bị tiếng "đi" này của nam nhân kinh ngạc tâm hồn cũng nứt ra, người này, người này... Cho dù lại qua mười mấy năm hắn cũng sẽ không nghe lầm!

Hắn quá mức kinh ngạc đã quên dạ dày bị đâm đến cực kỳ không thoải mái của chính mình, không rảnh quan tâm bản thân bị nhét vào trong túi vải, càng không rảnh quan tâm đủ loại tiếng la xung quanh truyền đến. Hai người này... Hai người này... Cổ họng Nguyên vọt lên một luồng tanh ngọt, ý thức rơi vào bóng tối.

am;?ty

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammei