Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Loa Kèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tên của nàng có nghĩa là đoá loa kèn trác tuyệt nhưng mãi mãi nằm trong chiếc bình sứ tí hon."

:

    Năm ấy, gia đình Hầu tước Olirvy bị thiêu cháy, dòng họ nhà Bá tước xứ Lovette cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Bởi hai thân sinh đương thời là bạn qua thư tương mật và hàng tá lá thư không khuôn mẫu mà bình về dòng đời của Nữ hoàng tại thế. Giữa dè chừng và đố kỵ, lá thư của Lovette dần biến nội dung trở nên đen đúa và hoang đường hơn.

    Bất kính. Cha của Vocxi từng thẳng thắn với Ngài Bá tước như thế. Mặc dù trước gươm cao quyền thế Nữ hoàng, ai cũng phải quỵ trước gối, Ngài Lovette dường như cáu kỉnh hơn hẳn. Ngài không những bài xích Nữ hoàng và lũ chó trung thành của Người trong thư từ mà cả trong lời chào. 

    "Chúc Ngài mãi mãi sống trong vinh quang và sủng hạnh của Nữ hoàng."

     Bá tước đã dạy những đứa con của ông ta diện kiến những gia chủ gia đình quý tộc như thế, không phân cao thứ bậc. Bởi sự thiếu lễ độ ấy là mối hiểm hoạ khó lường, cha của Vocxi sớm lạnh nhạt với ông ta và khiến ông ta nổi giận mỗi khi những lá thư phản hồi toàn là những lời phù phiếm. 

     Đáng chết. Đứa con gái duy nhất, cũng là đứa con Ngài Bá tước thân yêu nhất, Iverrita Mercilaret Lovette, vào một buổi chiều u ám đứng bên trong thư phòng và nghe cha mình chửi rủa. Rồi đến lúc dinh thự Hầu tước bị thiêu rụi, lòng ông ta sung sướng và bùng lên niềm vui mừng rõ như ánh lửa khi ấy. 

     Có lẽ Iverrita sẽ không thể nào quên, rằng Ngài Công tước cao quý luôn sống bàng quan trước mọi ganh đua của giới quý tộc hoàng gia lại đi ra từ ngọn lửa rực rỡ. Nóng như lửa và hậm hực như lửa, tay Công tước bế một đứa trẻ đã ngất đi như sắp chết, bình thản bước đi. Chính Ngài đã bước qua lăng kính sáng trong của Iverrita và chìa mũi kiếm về phía cha của nàng. 

     Chẳng mấy lâu sau, cha nàng, gia chủ nhà Bá tước Lovette nổi tiếng lắm tài lẻ lại bỗng nhiên tức tưởi vì ngã ngựa gãy cổ mà qua đời. Rất nhanh, đứa con trai cả Phillip đã lên thay. Trước có cha quản thúc, nàng Iverrita như chồi non trong mảnh vườn rộng và nhỏ dần khi nàng lớn lên. Cứ nghĩ khi anh trai lên thay chiếc ghế Bá tước ấy, nàng sẽ được làm một đoá loa kèn tươi sáng, tự do và đầy mơ mộng. Nhưng sự truyền lây về tính cách độc đoán ấy muôn đời không ly biệt. 

     Iverrita Mercilaret Lovette - Tên của nàng có nghĩa là đoá loa kèn trác tuyệt nhưng mãi mãi nằm trong chiếc bình sứ tí hon.

    - Em cần đến thăm gia đình Ngài Công tước Vallanica trong ngày mai. 

    - Nếu em bảo không thì sao?

    Ở hai đầu bàn ăn cách xa một thước, Iverrita đưa mắt nhìn đăm đăm vào bộ dao đã bị đặt xuống. Trên gương mặt non nớt là sự ghét bỏ, phản pháo quyết liệt. Nàng ghét đứa trẻ ngất lịm trên tay Ngài Vallanica năm ấy. Làm sao nó có thể ngủ ngon lành đến thế, giữa khi cha mẹ của nó đã chết cháy bên trong. Và làm sao thì nó cũng là nguyên nhân khiến cha qua đời đột ngột và mẹ phải đi theo chầu chực hầu cha đến cổng thiên đường. 

     - Đi đi.

   Phillip xua tay, nhắc nữ hầu thêm một phần thịt đem qua cho Iverrita. Hạ giọng nhẹ nhàng dỗ dành đứa em nhỏ:

     - Ivy, nghe lời.

    - Không thích nghe.

   Đôi mắt nàng càng cong lên khi thấy vẻ mặt khó chịu từ người anh trai cao quý. Dù sao nàng cũng là đứa em thân yêu của Ngài Bá tước, Ngài phải chiều theo thôi. 

    - Anh sẽ mua quà đáp lễ em. 

    - Mơ đi.

    Iverrita nhận lấy đĩa thịt, dùng dĩa mạnh bạo đâm xuống, đưa lên rồi đặt vào dĩa. Như muốn dằn mặt Ngài Phillip, khiến Ngài nhíu mày ngay. Ngài trầm giọng hạ lệnh và nhìn vào đứa em với mái tóc xoăn nâu bồng bềnh đang giả vờ bị điếc đó. 

    - Đây là lệnh của Bá tước, Iverrita. Hãy sớm chuẩn bị và đến thăm phủ Ngài Công tước Vallanica với mong muốn thăm hỏi đứa trẻ bên cạnh Ngài đã khoẻ lại hay chưa. Thư truyền sẽ gửi đi sau khi bữa ăn hôm nay kết thúc.

    Iverrita trong lòng gào lên như muốn đứng dậy và chạy tới nắm tóc người đàn ông khốn khiếp ấy. Bỏ dao dĩa xuống, nàng đứng ngay dậy, cung kính đáp lại mệnh lệnh khó chấp nhận này rồi giận lẫy bỏ đi. Nhưng trước khi ra khỏi phòng ăn, mái tóc xoăn lơ ấy bỗng xoay chuyển, gương mặt nàng quay về phía Phillip. 

    - Tặng cho nàng Lovette xinh đẹp một chiếc bình mới đi hỡi Ngài Bá tước cao quý. 

   Nàng trẻ đẹp và tươi sáng hệt như dáng vẻ bề ngoài, tuổi đời nàng còn nghĩa nhưng cũng gần đến khi lập gia đình. Nhưng nàng là con thứ, lại là đứa con gái yếu thế giữa bốn người con trai của cố Bá tước. Khi nàng kết hôn, dù là thuộc dòng dõi quý tộc thì chưa chắc con cái của nàng là người thuộc giới cao cấp này. Vậy nên, chiếc bình mới ấy là một vị hôn thê quyền thế và giúp nàng cùng các con nàng tiến xa hơn. 

    - Chiếc bình ta chọn cho em đang chờ em vào ngày mai đấy. 

     Iverrita nghe đến tai thì bật cười: "Xem hay chưa lên Hầu tước thì Ngài đã rơi đầu vì đắc tội với Ngài Công tước chính xứ rồi."

     Chuyện Ngài Công tước sắp trở thành tân vương ngày một rõ ràng nhưng bên cạnh Ngài không hề có một vị phu nhân nào. Cũng vì Ngài quá cao quý, cũng vì Ngài quá thờ ơ hay cũng vì Ngài đã quyết định người thừa kế mà chẳng cần phu nhân Công tước. Chẳng ai biết rõ mà cũng chẳng ai dám nói tới. Thế nên ý nghĩ tham lam của Philip là một ý nghĩa dại dột.

    Nhưng ý nghĩ đấy không phải vô căn. Mối quan hệ giữa Arthur và Phillip khá tốt, nếu Ivy không lầm thì họ quen biết nhau từ trường quân sự và tiếp tục trao đổi thư từ sau khi tốt nghiệp. Quan trọng là từ khi bé tí, Ivy đã lẽo đẽo đi theo Phillip ghé thăm Ngài Arthur suốt, đến nỗi nàng coi Ngài như anh trai của mình. Vậy mà đòi cho nàng chiếc bình sứ mới là Ngài thì tanh tưởi quá.

    Thư thông báo nàng tiểu thư đáng yêu họ Lovette sẽ đến thăm đã truyền đến Arthur. Anh bật cười trước góc lá thư điểm xuyến một cánh hoa loa kèn. Nó vẫn tinh nghịch và trẻ con hơn so với tuổi thật. Anh chỉ mong nàng sẽ tươi trẻ mãi mãi về sau.

     Nhìn xuống Vocxi đang thẳng lưng tập viết chữ, Arthur bỗng nôn nao. Mặc dù đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, Arthur vẫn không chắc chắn được Vocxi đã chịu thay đổi cái tật ăn nói ngông cuồng ấy hay chưa. Và với kiểu cách nói chuyện của Iverrita, anh sợ không khống chế được hai đứa nó và sẽ đánh nhau tơi bời. 

    - Con đã khoẻ hơn chưa? 

    Arthur bất ngờ lên tiếng, thằng bé giật mình ngẩng mặt lên. Em không phát hiện được bản thân có bệnh và Ngài đang lo lắng cho sức khoẻ của mình. 

    Biết em nghĩ sai nên Ngài giải thích thêm: "Có nàng Lovette xinh đẹp sẽ đến thăm chúng ta, vì loan báo con yêu của ta đang không khoẻ." Những ngày trước Vocxi được triệu khiến đến cung điện nhưng vết thương quá lớn khiến Vocxi không thể đi đứng bình thường chứ nói gì đến lễ nghi. Vì vậy gia đình Công tước báo rằng em bị ốm, thế mà người đầu tiên phản hồi tin này lại là Iverrita.

    - Có lẽ nàng Lovette thích con hay chăng? Nàng cũng đâu hơn tuổi con là bao.

    Nụ cười trên gương mặt Arthur không phải vì vui mừng mà là mỉa mai. Một lời bềnh trào phúng. Iverrita không phải người dễ dàng phải lòng ai và Vocxi thơ ngây này chỉ có bị nó ăn thịt thôi. Trong cử chỉ nhẹ nhàng xoa vành tai con nhỏ, sự đánh giá thật sự của Arthur đang phủ nhận những gì anh ta vừa nói.  

    Nàng ta kiêu kỳ như đoá loa kèn, đẹp đẽ như đoá loa kèn và sớm tàn như loa kèn. Arthur bình như thế và nhìn lại đứa trẻ, khẽ mỉm cười và hạ người xuống hôn lên mi mắt của con. Anh tỉ tê những lời cuối trước khi chuẩn bị nghênh đón người con gái đó:

    - Hãy biết quý trọng cái mạng của mình và giữ thể diện cho Ngài Công tước, Vocxi. 

    Đẳng cấp quý tộc nhiều bậc, trong đó, Bá tước là các gia tộc nắm giữ biên cương. Phillip thường phải ra chiến trận là như thế. Nhưng nhờ ơn Chúa, đến bây giờ biên cương cửa ải đều yên ổn, nàng Iverrita không phải lo chuyện gia đình thay anh trai. Nàng bận vui vẻ đi hết tuổi xuân của mình rồi. 

     Đôi cao gót d'orsay thắt nơ đặc trưng vừa chạm đất, nữ hầu cận đưa nàng Iverrita xuống lộng lẫy. Nàng ăn mặc giản đơn, không phối phô trương và tối màu. Trông nàng đứng đắn và trưởng thành hơn với lần cuối anh gặp. Hôm nay, đích thân Ngài Công tước bước ra đón nàng. 

     Iverrita nhún gối, xoè nhẹ chiếc đầm ưa thích của mình ngày hôm ấy và ngước nhìn Ngài Công tước, trước khi họ mời nhau đi vào bên trong. Băng qua vườn hoa quen thuộc, nàng dừng lại trước đồng hoa huệ tây đang nở rộ, khẽ chạm và cất lời đầu tiên: 

    - Em thích chúng. 

    - Hôm nay chúng nở vì em.

    Arthur thật giỏi lấy lòng người khác. Ví như nàng tiểu thư thường khó chiều đó đã mỉm cười hài lòng và thơm nhẹ nhành hoa trước khi bước qua ngưỡng cửa nhà Công tước. 

    Vào phủ, cảnh vật không xa hoa nhưng muôn vạn trạng. Ngài để một toà u ám, tối màu nhưng sẽ cho những cánh cửa sổ bật mở. Ánh dương chiếu rọi qua ô kính và hằn lên những bóng kính lao xao. Nắng soi trên tường và chảy xuống sàn trải thảm kỹ lưỡng, những tiểu tiết của phủ Công tước làm bật lên nét đẹp của màu nắng và bật lên cả mọi giác quan của người đến thăm đầy xa lạ. 

    Có một Vocxi chầu chực ở cầu thang. 

    - Ngài Công tước, bé yêu của Ngài đây sao?

   Iverrita bỗng nhiên ngẩng cao đầu, giương mắt nhìn cậu bé rồi nhanh chóng bỏ chân ra phía sau hành lễ. Có chăng nàng khó chịu vì cậu bé đấy bé tuổi hơn nhưng vì tước vị mà nàng phải cúi đầu trước nó. Iverrita điềm nhiên nhưng ánh mắt đã không còn thiện cảm. 

   - Hôm nay em đến đây để thăm hỏi sức khoẻ cậu ấy mà.

   Nàng khẽ cười, đấy là cái cớ và anh trai của nàng chỉ muốn sớm tìm một cái bình hợp thời cho cành loa kèn sắp nở bung đầy bi hoài này mà thôi. Đôi mắt xanh ngọc bích chuyển động theo cử chỉ tay của Ngài Công tước, khi Ngài bỗng lên tiếng gọi nó:

   - Vocxi, con xuống đây.

   Điệu bộ xuống cầu thang của nó trong mắt Iverrita giống như một con thú cưng chạy lon ton đến cạnh chân chủ. Nàng cúi đầu hậm hực:

   - Có thật là con trai của Ngài không, hỡi Ngài cao quý muôn đời của thần?

    Mái tóc ấy bay theo chiều gió, là mái tóc có lẽ Vocxi không thể quên. Chính người có mái tóc đẹp đẽ nao lòng nó đã phun ra lời khó nghe như thế. Em đứng lại cạnh Ngài, cúi thấp đầu và không dám đứng ra chào. 

    - Sao không ra đón tiếp tiểu thư Lovette? - Ngài hỏi. 

     Arthur thừa biết cái miệng không lề lối của Iverrita và dù mắng nó đến tê rần khoé môi thì cũng không đấu lại. Và lời nói khi nãy chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng qua trong đầu anh nhưng đã mắc kẹt trong tâm tư em Vocxi cạnh Ngài. 

     - Vocxi... - Định nhắc nhở, bỗng thằng bé níu lấy một góc áo, anh lại hiểu ra - Ivy này, cậu ấy ngại đấy.

     Anh nghĩ lấy một cái cớ cho qua chuyện: "Vocxi không thể ra hôn tay nàng Lovette xinh đẹp được rồi, hay cậu ấy mời trà em coi như xin lỗi nhé?"

    Nàng gật gù, cất gót bước đi. Khi ngang qua Vocxi, sự diễm lệ ấy đang cười đùa với em và bảo rằng em là kẻ không xứng. Iverrita dùng tay che nửa miệng, bất chợt thủ thỉ: 

   - Cậu ta hồn nhiên hơn em nghĩ - Nàng đảo mắt nhìn Vocxi đang đi sát bên hông Arthur - Con trai của Ngài Công tước, chẳng xứng.

   - Hoa loa kèn lộng lẫy chỉ khi có người thương mà chăm. 

   Arthur thản nhiên nói, đưa hai đứa trẻ vào phòng tiếp khách, nơi đã sẵn bánh và trà. 

   - Có đoá loa kèn nào muốn mất cả người làm vườn duy nhất không? 

   Nàng ngồi xuống, cúi đầu giấu đi nụ cười gượng gạo và xoã hai mai tóc che đi vành tai đỏ ửng. Bằng sự kính cẩn và biết mình gần đi quá giới hạn, nàng đáp gọn gàng:

   - Tuyệt đối không, thưa Ngài.

   Mặc dù đã hồi đáp như thế nhưng bên trong nàng Iverrita là một con mãnh thú không ngán ai. Nàng dùng trà và hỏi thăm sức khoẻ Vocxi một cách tuần tự, để Ngài Arthur yên lòng và Vocxi dần thả lỏng, nàng lại bật ra một câu hỏi:

   - Vocxi không mời trà cha của cậu sao?

   Iverrita thậm chí không câu nệ mà gọi thẳng tên Vocxi trong khi những người thuộc tầng tước vị như nàng chỉ dám gọi tên thánh và họ của Vocxi mà thôi. Nàng chẳng quan tâm, dẫu sao cậu ta cũng không xứng được gọi tên thân mật của nàng. 

   Trước câu hỏi ấy, Vocxi lúng túng. Ngước lên nhìn Arthur cầu cứu thì Ngài chỉ khẽ cười và chìa tay về phía ấm trà. 

   - Đừng rót đầy tách.

   Đạo luật trà chiều là bài học vỡ lòng của Vocxi, Ngài tin thằng bé chả có gì là không làm được. Nhưng trước mắt anh, mọi sự hoàn toàn khác. Nó lúng túng đứng lên và khom lưng nhấc cái ấm trà nóng bừng ấy. 

    Ngốc nghếch. Arthur nhíu mày.

   Cứ ngỡ nó chỉ dở hơi mỗi khúc đó thôi thì tách trà vừa được thay mới đang đổ quá nửa. Lúc đầu cầm chưa quen tay nên nó bị vụt, chút nữa rơi cả ấm vào người của Ngài. Nhưng cũng vì ấm trà nặng nên đổ trà quá tay, đến ba phần tư tách thì cầm vững. Nhưng nó cứ đổ mãi không dừng, đến tận khi cái tách đầy ự nó mới ngừng. 

   Trong một khắc, đầu Arthur bốc lửa. Anh gật gù bảo nó ngồi xuống, nhắm mắt và trấn an bản thân. Nhìn Ngài Công tước vốn như thánh nhân ấy đang tức giận thì nàng Iverrita bật cười. 

   - Phải thôi, những đứa con ngoài giá thú luôn kém tập trung như thế, thưa Ngài. 

   - Em chẳng biết sợ là gì. 

   - Em xin nhận lời khen của Ngài.

    Đó là cố tình dè bỉu nó, dù nó là con trai Ngài Công tước và cô gái ngồi đó chỉ là con của vị Bá tước đời trước. Mà dù thế nào, Vocxi cũng xuất thân từ gia đình Hầu tước. Xét làm sao cũng hơn Iverrita. 

    Sự ngông cuồng ấy chọc vào nhành dương sỉ của cậu bé tuổi mới lớn.

    Vocxi căm phẫn bấu mười đầu ngón tay vào lòng bàn tay đau muốn bật máu. Nó điều chỉnh lại cách ngồi của mình, càng dồn sức vươn thẳng lưng và vuông vức hai vai thì càng cho nó biết tỉnh táo lại. Đôi mắt nhìn lên Ngài Công tước cầu xin Ngài hãy dừng cuộc trò chuyện khiếm nhã này lại. Hiểu ý, Arthur đặt tách trà xuống, giương mắt và cười một cách khuôn mẫu với nàng thơ còn ngây ngô trước mặt.

    - Ivy, ta tin em đã mệt mỏi sau một ngày dài, huống chi em còn phải ngồi xe một quãng đường xa như vậy.

    Không phải nhìn thấy mà là tin, Ngài đã dùng tin thì tức là Ngài không muốn ai sửa ý của mình. Iverrita hiểu chuyện lập tức đặt tách trà đã uống vơi đi một nửa xuống bàn. Đứng dậy, nhẹ nhàng xoè váy và cúi đầu khi lưng vẫn thẳng đứng. Cái dáng chào cơ bản lại đẹp đẽ khi áp lên người con gái này. Nhưng sẽ đẹp đẽ hơn nếu Iverrita không mở lời:

    - Chúc Ngài luôn sống trong vinh quang và đứa con trai của Ngài sẽ biết sống khiêm nhường.

    Lọn tóc vàng hoe xoã trên vai lộng qua ngực, em như đoá loa kèn đầy kiêu kỳ khi ngước mặt lên nhìn Vocxi mà nói cho hết lời dang dở:

   - Khiêm nhường, nhất là với phái yếu.

   Khoé môi cong lên, đàn ông gì mà hơn thua với nàng. Vocxi như những gì nàng bình phẩm. Quả nhiên không hề xứng danh đứa con duy nhất của Ngài Công tước tài ba.

꧁:꧂

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top