Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cục bột nhỏ nhà giáo sư Thẩm (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sáng sớm ngày 30, sở điều tra đặc biệt bắt đầu bận rộn trang trí. Lão Sở nhớ tới đại nhân của hắn, muốn mời đại nhân cùng qua đón năm mới, nhưng lại không biết nói thế nào, liền bảo tiểu Quách đi nói với Triệu Vân Lan. Triệu Vân Lan cũng muốn gọi Thẩm Nguy cùng nhau đón năm mới để náo nhiệt thêm chút. Có tiếng chuông điện thoại, nhưng không ngờ đầu dây bên kia là Thẩm giáo sư khéo léo từ chối: "Thật xin lỗi Triệu sở trưởng, tôi không thể cùng mọi người đón giao thừa được, phiền Triệu sở trưởng gửi lời hỏi thăm của tôi đến mọi người."

     Thẩm Nguy cúp điện thoại, tiếp tục làm việc đang dở. Dùng muôi nghiền khoai hấp, thêm vào một chút sữa tươi, tiếp tục khuấy, sau đó thêm một thìa nhỏ bột nêm. Có lẽ khó có ai có thể tưởng tượng được, một Hắc Bào Sứ đại nhân uy phong ở Địa tinh, ở trường học thì là Thẩm giáo sư, nam thần nổi tiếng trong trường, ở nhà lại có bộ dạng đảm đang như vậy.

     Thẩm Nguy nghiêm túc làm bữa sáng, lại cảm thấy quần mình bị kéo. Cúi đầu xuống, thấy "cục bột nhỏ" nhà mình đang nằm bò dưới đất kéo kéo ống quần. Thẩm Nguy cả kinh, vội vàng thả muôi xuống, ôm lấy "cục bột nhỏ".

     "Không được như vậy ~ " giọng nói như đang trách mắng, nhưng vẫn đau lòng nhiều hơn, vỗ vỗ góc áo của "cục bột nhỏ". Diện Diện được ca ca ôm như mong muốn, hài lòng cười một tiếng ôm lấy cổ ca ca.

     Nhất quyết không chịu buông !

     Thẩm Nguy không có cách nào khác, chỉ có thể một tay ôm "cục bột nhỏ", tay kia tiếp tục nghiền khoai tây. Được ca ca ôm một cái, "cục bột nhỏ" cuối cùng cũng nghĩ đến những thứ khác, đôi mắt nhỏ hướng đến tay ca ca, "A ! Khoai nghiền ! Ăn !" Vốn đã đói bụng, ánh mắt "cục bột nhỏ" khóa chặt trên đồ ăn của mình.

     Thẩm Nguy thấy nước miếng của "cục bột nhỏ" như sắp chảy ra, không khỏi cười một tiếng, "Đợi thêm một chút nữa, ca ca lập tức nấu khoai nghiền cho Diện Diện ăn." Thẩm Nguy nói xong, tăng thêm lực đạo trong tay, đem nghiền thêm hai ba củ khoai nữa. Sau đó để Diện Diện lên ghế dành cho trẻ con bên cạnh bàn, cài dây an toàn. Vội quay lại lấy sữa bột.

     Diện Diện ngồi một bên thấy ca ca đột nhiên bỏ mình xuống, khoai nghiền cũng không có, ca ca ở cách đó không xa đưa lưng về phía cậu không biết đang làm gì.

     Ca ca đã bỏ quên mình sao ?!

     Cho nên......

     "Oa oa ~ ca ca... Ôm !" Ầm ĩ đòi sự quan tâm. Thẩm Nguy nghe âm thanh ầm ĩ phía sau, vỗ về, "Diện Diện ngoan, chờ ca ca một chút, ca ca pha sữa cho em."

     Diện Diện trong lòng như lửa đốt, căn bản không nghe ca ca đang nói gì, cậu kêu gào đòi ca ca.

     Sữa đã pha xong, Thẩm Nguy vội vàng đậy nắp bình sữa đưa cho Diện Diện. Không đúng ý muốn, Diện Diện tuyệt nhiên không cầm, trái lại giơ tay lên, "Ca ca... Ôm ~ "

     Thẩm Nguy bất đắc dĩ lắc đầu, đặt bình sữa lên bàn, đem "cục bột nhỏ" tử trên ghế ôm lên, rồi mới đặt bình sữa vào trong tay "cục bột nhỏ". Diện Diện lúc này mới ngoan ngoãn ôm bình, uống sữa.

     "Em nói em, sao lại khó chiều như vậy !" Thẩm Nguy nhìn bộ dạng "cục bột nhỏ" ôm bình uống sữa, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh đẹp của "cục bột nhỏ".

     Lúc này Diện Diện lại không để ý đến ca ca, hết sức tập trung uống sữa.

     Thẩm Nguy ôm "cục bột nhỏ" để vào chỗ ngồi cạnh bàn ăn, bưng lên khoai nghiền mới làm xong. Chờ "cục bột nhỏ" uống xong mới đút từng miếng cho cậu, Diện Diện ăn vài miếng xong ngẩng đầu lên nhìn ca ca. Thẩm Nguy đưa thìa đến bên miệng Diện Diện, "cục bột nhỏ" lại không chịu há mồm, lại đẩy tay Thẩm Nguy một cái. Thẩm Nguy cho là cậu đã ăn no, nên để thìa xuống.

     Đang định ôm "cục bột nhỏ" qua một bên chơi với cậu một chút, không nghĩ Diện Diện lại giơ tay về phía khoai nghiền.

     "Không phải là không muốn ăn nữa sao ?" Thẩm Nguy có chút không hiểu, ngồi lại xuống xúc một thìa khoai nghiền đến bên miệng Diện Diện.

     "Cục bột nhỏ" vẫn như cũ nhìn Thẩm Nguy, đẩy tay anh.

     "Sao vậy ?" Thẩm Nguy bỏ thìa xuống, nhìn Diện Diện. Diện Diện liền chỉ vào khoai nghiền, "Ca ca ! Ăn !"

     Thẩm Nguy lặp lại động tác lần nữa, "cục bột nhỏ" vẫn đẩy cái thìa ra, "Ca ca ! Ăn ! Khoai nghiền !"

     Thẩm Nguy không hiểu cậu rốt cuộc muốn làm gì, thật có chút đau đầu. Vì vậy dứt khoát bỏ "cục bột nhỏ" lên bàn, mặc cho cậu nháo. "Cục bột nhỏ" được cho lên bàn, bò đến bên khoai nghiền, bàn tay nhỏ bé mập mạp cầm lấy cái thìa, không thuần thục xúc một chút, cái thìa bên cạnh liền dính một ít khoai nghiền. Thẩm Nguy không nhúc nhích, muốn xem "cục bột nhỏ" rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé run rẩy của Diện Diện, cầm cái thìa đưa đến bên miệng anh, "Ca ca ! Ăn !"

     Thẩm Nguy bây giờ mới hiểu, "cục bột nhỏ" nhà mình là muốn chia sẻ đồ ăn ngon với anh. Thẩm Nguy cười, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diện Diện, giúp cậu giữ vững cái thìa. Ăn thìa khoai nghiền, thấy vẻ mặt của Diện Diện vui vẻ.

     Thẩm Nguy giơ tay ôm lấy "cục bột nhỏ" vào lòng, mỗi người một miếng, để Diện Diện ăn hết khoai nghiền.

     Cho Diện Diện ăn sáng xong, Thẩm Nguy mới pha cho mình cốc cà phê, ăn một cái sandwich. Diện Diện đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế trẻ em nhìn ca ca ăn sáng. Thỉnh thoảng Thẩm Nguy cho cậu ăn một miếng nhỏ bánh mì chấm mứt dâu. "Cục bột nhỏ" lần đầu tiên được ăn mứt dâu, mắt to chớp chớp, cười vui vẻ. Thẩm Nguy vừa giơ tay lên, Diện Diện liền giơ tay kéo tay áo ca ca, há miệng, "A ~~ "

     Thẩm Nguy chọt chóp mũi nhỏ Diện Diện một cái, "Ngoan ~ không được ăn nhiều."

     Lần đầu tiên được ăn đồ ngọt như vậy, Diện Diện sao có thể dừng, lắc lắc cái mông nhỏ hướng đến tay ca ca. Thẩm Nguy hết cách, lại sợ cậu ngã xuống, nên một tay giữ "cục bột nhỏ" lại, một tay đưa cái bánh ra xa. Diện Diện không với được, cho một ngón tay của Thẩm Nguy vào mồm, cắn một cái.

     "Đau ~ " Thẩm Nguy cảm thấy đầu ngón tay tê rần, rụt tay lại, vỗ đầu Diện Diện, "Tiểu tử thối, làm như anh để em đói bụng vậy."

     Diện Diện một bên, cái miệng nhỏ chóp chép vài cái. Đột nhiên cảm thấy bánh mì không ngon...


     Hai người cơm nước xong, Thẩm Nguy cùng Diện Diện ở nhà chơi đồ chơi một lúc. Lúc "cục bột nhỏ" đang đẩy xe, chuông cửa vang lên. Thẩm Nguy vội vàng đứng dậy mở cửa, không thấy "cục bột nhỏ" đang ra sức bò ở phía sau.

     "Hello !" Vừa mở cửa thấy cả đám sở điều tra đặc biệt cười cười đứng ngoài. Chúc Hồng ngoài cửa liếc mắt thấy "cục bột nhỏ" đang ở trên mặt đất hướng ra cửa, nhịn không được ôm ngực --- Hỗn Thế Ma vương này sao bây giờ có thể đáng yêu như vậy.

     "Các cậu... sao lại tới đây ?" Sau khi mời mọi người vào nhà, Thẩm Nguy hỏi.

     "Đến nhà Hắc Bào đại nhân đón giao thừa a !" Triệu Vân Lan quơ quơ túi rau và nguyên liệu để nấu lẩu.

     "Cục bột nhỏ" đang bò trên đất đột nhiên thấy một đám người vào, sợ đến sửng sốt. Sau đó lại thấy ca ca nói chuyện vui vẻ với họ, liền tức lên.

     Chuyện gì đây ? Ca ca là... hoàn toàn quên mất cậu ?

     "Oa a a a..." Khóc ầm lên.

     "Diện Diện sao vậy ?" Thẩm Nguy cả kinh, kệ người khác, vội vàng ôm lấy Diện Diện.

     "Cục bột nhỏ" được ôm vào, hít hít mũi, nước mắt ngừng chảy, xoay người ôm lấy cổ Thẩm Nguy, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ Thẩm Nguy. Thẩm Nguy hướng về phía mọi người, bất đắc dĩ cười một cái, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an "cục bột nhỏ" của anh.

     "Được rồi, Thẩm giáo sư, anh cứ dỗ bé đi." Chúc Hồng khoát khoát tay, "Còn lẩu, cứ giao cho chúng tôi."

     Thẩm Nguy áy náy gật đầu, đem "cục bột nhỏ" vào trong phòng ngủ. Muốn đem "cục bột nhỏ" đặt lên giường, cổ lại bị ôm chặt. Thẩm Nguy lắc đầu, vỗ vỗ "cục bột nhỏ", "Diện Diện sao vậy ? Nào, xuống đây được không ?"

     Vẫn như cũ không buông tay.

     Thẩm Nguy không dám dùng sức kéo tay nhỏ của cậu, chỉ có thể sử dụng cách cuối cùng. "Ngoan ~ Diện Diện, nhìn ca ca này..."

     "Cục bột nhỏ" quả nhiên giảm lực đạo, thẳng lưng nhìn Thẩm Nguy.

     "Thật ngoan ~ " Thẩm Nguy hôn một cái lên trán Diện Diện, "Đừng khóc... Em xem ngoài kia toàn các ca ca tỷ tỷ đến chơi với Diện Diện, nên Diện Diện cũng phải ngoan một chút." Thẩm Nguy lấy trong túi một cái khăn tay sạch luôn thủ sẵn cho Diện Diện, lau khuôn mặt đã đầy nước mắt. Sau đó khuyên bảo một chút, mới dám ôm cậu ra ngoài.

     Sau khi được ca ca kiên nhẫn giảng giải, "cục bột nhỏ" cũng không sợ người lạ như trước, nhưng vẫn là ôm chặt cổ Thẩm Nguy, không chịu buông tay. Chỉ là vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu. Thẩm Nguy muốn gỡ cậu ra hai lần, nhưng đều không có hiệu quả.

     "Thẩm giáo sư, trẻ con sợ người lạ là phải, anh không cần ngại." Vẫn là tiểu Quách hiểu chuyện.

     "Này ! Mau làm việc đi, đừng dọa bé." Chúc Hồng giục lão Sở, không cho hắn dùng ánh mắt dọa người nhìn tiểu hài tử.

     "Hắn đâu phải tiểu hài tử !" Lão Sở nghiêng đầu đi chỗ khác, lẩm bẩm một câu. Đến bây giờ hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi, Hỗn Thế Ma vương Dạ Tôn này lại biến thành một "cục bột nhỏ" mềm mại đáng yêu như vậy.


     Triệu Vân Lan nhìn tất cả mọi người ai cũng bận rộn, nên đi tới trước mặt Thẩm Nguy định ôm "cục bột nhỏ". Thấy vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn của cậu, Triệu Vân Lan móc ra trong túi một cái kẹo mút, "Này ~ "

     "Cục bột nhỏ" không vì kẹo mút mà dao động, vùng xung quanh lông mày vẫn như cũ nhíu chặt.

     Triệu Vân Lan chậm rãi lột giấy gói kẹo, "Tiểu Dạ Tôn a ~ ngươi nói một chút, ngươi từ nhỏ đã dính lấy ca ca như thế... Ngươi có biết không, một vạn năm trước, ta là dùng vật này bắt cóc ca ca ngươi đấy."

     "Triệu sở trưởng... Cái này..." Thẩm Nguy không hiểu, tại sao Triệu Vân Lan lại nói những lời này.

     Nhưng Triệu Vân Lan hiển nhiên không có ý định dừng lại, hắn bóc giấy gói kẹo ra, đem kẹo mút tới bên miệng "cục bột nhỏ", "Nào, nếm thử đi ? Ca ca ngươi trước đây rất thích đấy ~ "

     "Cục bột nhỏ" quả nhiên không vui, thậm chí còn nhe răng. Triệu Vân Lan đem kẹo mút dán bên môi "cục bột nhỏ", "Liếm một chút ? Ngươi nha... Từ nhỏ trong lòng đã khổ ~ sau mới hận đời như vậy ~ " Tay Triệu Vân Lan hơi dùng sức, đè nặng kẹo mút lên môi dưới "cục bột nhỏ".

     "Triệu sở trưởng ! " Thanh âm cảnh cáo của Thẩm Nguy vang lên, cách nói khó hiểu và khí thế hăm dọa bức người của Triệu Vân Lan khiến anh có chút không hài lòng. Bây giờ "cục bột nhỏ", chỉ là một đứa bé, sao phải đối với cậu như vậy. Thậm chí còn muốn lùi ra sau một chút tạo khoảng cách giữa hai người, lại bị Triệu Vân Lan nhanh tay kéo lại.

     "Dạ Tôn, ta từng nghĩ, nếu vạn năm trước ta cũng cho ngươi một cái kẹo mút, ngươi sẽ không hận thù nhiều đến thế."

     Thẩm Nguy giãy ra khỏi tay Triệu Vân Lan, lui ra phía sau một bước, "Triệu sở trưởng ! Hiện tại Diện Diện vẫn còn là con nít, anh không nên..."

     "Thẩm Nguy, anh có từng nghĩ tại sao hắn lại biến thành như hôm nay không ? Ai có năng lực này ? Đây không phải do tác động của thời không ! Dạ Tôn hắn tại sao lại biến thành như vậy, anh có từng nghĩ đến không ?"

     Thẩm Nguy không trả lời, quay đầu không nhìn Triệu Vân Lan. Sao lại không chứ ? Làm sao có thể không... Anh không chỉ nghĩ đến một lần, sau khi đại chiến kết thúc, Diện Diện sao lại trở về bên anh với bộ dạng như vậy.

     Trong lòng Thẩm Nguy không phải là không có đáp án, chỉ là anh không muốn nghĩ sâu. Anh thấy như vậy cũng rất tốt, Diện Diện của anh lại dựa vào anh, để anh có thể toàn tâm toàn ý bù đắp cho cậu. Bù đắp lại những năm tháng đã mất...

     Triệu Vân Lan ép lên, "Thẩm Nguy, Dạ Tôn đang lừa anh !"

     "Ta không có !" Thẩm Nguy nhìn "cục bột nhỏ" trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng muốn xông đến cắn người, trừng mắt với Triệu Vân Lan.

     "Thừa nhận rồi ?" Triệu Vân Lan dường như hài lòng lui về phía sau, ngồi ở trên ghế.

     Thẩm Nguy cúi đầu nhìn Diện Diện trong lòng, cơ thể nhỏ dường như vì tức giận mà run lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, nhưng kiên quyết không chịu ngẩng đầu nhìn anh. "Diện Diện ?" Thẩm Nguy có chút lo lắng mở miệng, "cục bột nhỏ" trong lòng lại đột nhiên dùng sức đẩy anh.

     Thẩm Nguy vốn giữ chặt tay lại không cho lộn xộn, lại thấy cánh tay "cục bột nhỏ" hằn vết đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống để "cục bột nhỏ" xuống dưới đất. Lại không hề nghĩ Diện Diện sẽ liền đẩy anh ra, chạy vào phòng, đóng cửa lại.


     Thẩm Nguy vừa định chạy vào, lại bị Triệu Vân Lan kéo cánh tay lại, "Thẩm giáo sư !"

     "Triệu sở trưởng, xin buông tay ra."

     "Tôi biết anh đang giận tôi, thế nhưng dù sao giữ ở bộ dạng đấy cũng không phải cách tốt. Vì tình cảm của anh em anh, tôi thực sự không muốn xem hai người cứ dùng phương thức kỳ quái này để chung sống, các anh nên nói chuyện lại một chút." Triệu Vân Lan nói xong xoay người đi, tiện thể cả đám sở điều tra đặc biệt về.

     Thẩm Nguy nghe Triệu Vân lan nói xong, tỉnh táo lại vài phần, Anh đứng trước cửa phòng ngủ một lúc lâu, mới bước chân nặng nề về phía ghế sô pha ngồi xuống.

     Đêm dần xuống.

.................................................................................

     "Triệu sở, anh là có ý... Dạ Tôn cải trang biến thành một đứa bé ?" Lâm Tĩnh vừa lái xe vừa hỏi, cảm thấy lạnh sống lưng.

     Triệu Vân Lan bỏ cây kẹo mút vị vải ra khỏi miệng, như là vừa mới chỉ là trêu chọc "cục bột nhỏ", "Cũng không thể nói làm giả bộ. Khi hắn mới tỉnh lại, đích thực là do hắc năng lượng bị tổn thương nặng cùng với bị thánh khí áp chế, mới thành dáng vẻ của một đứa trẻ. Nhưng sau tôi phát hiện ra, lỗ thủng của thời không đã được khôi phục, Dạ Tôn vẫn ở bộ dạng đấy, nhất định là do hắn cố tình."

     "Vậy hắn là đang giả ngốc sao ?"

     "Hắn chỉ giữ bản thân ở bộ dạng đấy, tự nhiên cũng biến thành một "cục bột nhỏ". Trái lại không phải là giả ngốc."

     "Vậy hắn... có thể gây gì bất lợi cho Thẩm giáo sư không ?" Tiểu Quách ngồi ở phía sau không khỏi run rẩy, mở miệng.

     "Yên tâm đi ! Dạ Tôn chịu vì Thẩm Nguy mà như thế, sao có thể làm tổn thương anh ta chứ." Triệu Vân Lan không thèm để ý, đem kẹo mút nhét trở lại miệng. Cảm thấy kẹo mút vị vải đặc biệt ngon.

.................................................................................

     Thẩm Nguy ngồi ở phòng khách một lúc lâu, lâu đến mức anh cảm thấy cơ thể mình có chút cứng lại, mới đứng lên, gõ cửa phòng một cái.

     "Diện Diện, chúng ta nói chuyện một chút, được không ?" Trong phòng không có động tĩnh, Thẩm Nguy lại gõ thêm vài lần, vẫn như cũ không có hồi âm. Trong lòng Thẩm Nguy đột nhiên lo lắng, anh sợ Diện Diện đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy đẩy cửa đi vào.

     Ánh trăng xuyên qua cửa kính lớn chiếu vào phòng, giường tối một mảng, một người mặc áo bào trắng nằm một bên giường, mái tóc dài màu xám phủ khắp giường, nước da trắng thoạt nhìn có phần yếu đuối.

     Thẩm Nguy thận trọng bước tới, đứng ở bên giường, nghe thấy thanh âm rất nhỏ của Dạ Tôn "Ca ca ~ "

     Thẩm Nguy không nói gì, ngồi xuống chỗ trống bên người Dạ Tôn, mặt đối mặt với Dạ Tôn. Lại gần nhìn người trước mặt, viền mắt ướt đẫm, nước mắt được ánh trăng chiếu lên phát sáng, thu vào trong lòng anh. Thẩm Nguy đột nhiên nở nụ cười, ở trán Dạ Tôn hôn sâu xuống, thăm dò, "Diện Diện của anh đã trở về rồi ~ "

     Chỉ một câu nói, khiến phòng tuyến Dạ Tôn đã xây dựng cả chiều liền sụp đổ, cậu dường như chật vật bám lên vai Thẩm Nguy, không nén được bản thân dâng lên sự bi thương và nước mắt, "Ca ca ~ "

     Thẩm Nguy cảm nhận được đuôi tóc xám mềm mại của người kia rơi trên cổ, làm rối loạn lòng anh. Thẩm Nguy giơ tay xoa lưng Dạ Tôn, cảm thấy dáng dấp này so với "cục bột nhỏ" mềm mại kia, khung xương rõ ràng, sự ấm áp từ da truyền tới, là người anh yêu thương nhất.

     "Diện Diện, đừng khóc ~ ngoan, để ca ca nhìn em." Thẩm Nguy nhớ lại "cục bột nhỏ" khi đó.

     Nhưng lúc này, Dạ Tôn lại không buông tay, trái lại càng ôm chặt hơn, "Đúng... Không dậy nổi, nhưng em lại không nhịn được mà lừa anh."

     Thẩm Nguy quấn sợi tóc của Dạ Tôn lên đầu ngón tay, sờ lên ót cậu, Dạ Tôn cảm thấy lòng nhiệt độ từ lòng bàn tay của ca ca, vừa an tâm, vừa sợ.

     Cậu đợi cả vạn năm, cuối cùng cũng đợi được ca ca, đợi được anh ôm.

     Chỉ là, tất cả đây...

     Chỉ là một giấc mộng.

.................................................................................

     "Diện Diện, không muốn nói gì với anh sao ?" Thẩm Nguy vừa nhìn người đang quấn chặt trong lòng mình vừa hỏi.

     Một lúc lâu sau, Dạ Tôn mới mở miệng, "Em không cố ý lừa ca ca, em lúc đó thực sự biến thành... Tự em cũng thấy sợ... Thế nhưng... Thế nhưng ca ca bế em... Em... rất vui... Anh nói thích dáng vẻ kia của em... Em nghĩ... em như vậy anh mới không bỏ em xuống đúng không... Không muốn biến lại... Em biết tội rồi... Em... Anh phạt em đi... Ca ca... Đừng ném em đi..."

     Thẩm Nguy nghe người đang chui trong lòng mình nói, lời nói có chút không mạch lạc. Những chữ kia không vào tai đi lên đại não, mà lại như một thanh kiếm sắc nhọn, xuyên qua ngực, đâm thẳng vào tim anh.

     Thẩm Nguy không nghĩ tới, Diện Diện của anh trong lòng có bao nhiêu bất an và sợ hãi. Mà tất cả những chuyện này, đều do anh. Anh vì thiên hạ muôn dân mà tận tâm tận lực, cuối cùng lại làm tổn thương người mà anh thực tâm lo lắng duy nhất trên thế gian này. Trong lòng Thẩm Nguy có bao nhiêu hối hận, tự bản thân anh biết.

     Nhưng thời gian tới, bọn họ không thể mắc thêm sai lầm nào nữa. Thẩm Nguy cứng rắn nâng mặt Dạ Tôn lên, nhìn dáng vẻ đầy nước mắt ấy, hôn thật sâu.

     "Ngô..." Trong lòng Dạ Tôn đầy lo âu, sợ rằng sau khi tỉnh lại sẽ lại lần nữa bị ca ca vứt bỏ, dù sao mình cũng là phạm phải lỗi không thể tha thứ như vậy. Cậu thậm chí đã điên cuồng đến mức tự tay giết chết người cậu yêu nhất. Thậm Nguy hẳn là rất hận cậu. Nhưng không ngờ rằng, nghênh đón cậu không phải là sự mắng chửi hay rời bỏ của ca ca, mà lại là một nụ hôn quyến luyến này.

      Nhưng bất quá cũng chỉ kinh hãi mất ba giây. Dạ Tôn tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn vội vàng đem mình vào trong miệng ca ca. Nếu như ca ca đã cho cậu sự ngọt ngào cuối cùng này, vậy cậu càng phải đặc biệt trân trọng. Thẩm Nguy cảm nhận được đầu lưỡi Dạ Tôn nghịch ngợm dò xét liếm trên môi anh, sau đó từng bước một tiến vào trong lãnh địa của mình.

     Hắc Bào Sứ đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn biết tự khắc chế, thiếu chút nữa không kiềm chế được, lòng bàn tay Thẩm Nguy ngầm dùng sức, đem hai người tách ra, "Diện Diện, anh sẽ không rời bỏ em."

     Nhờ vào ánh trắng, Thẩm Nguy nhìn đôi mắt đã từng chứa đầy hận ý với anh, nhưng Thẩm Nguy biết, nơi này bây giờ chỉ còn lại tình yêu, lúc này đây, anh nên chủ động hơn một chút.

     "Dạ Tôn, anh yêu em."
 
..............................................................................

     Cả đám sở điều tra đặc biệt về tới phòng làm việc, Lâm Tĩnh và lão Sở dọn cái bàn lớn để nồi lẩu lên, tiểu Quách và Chúc Hồng ở một bên giúp lão Lý rán sủi cảo. Triệu Vân Lan nằm vắt vẻo trên ghế sa lông, thỉnh thoảng lấy một miêng trong túi đồ ăn vặt Đại Khánh chuẩn bị sẵn cho vào miệng.

     Lâm Tĩnh nhìn bàn đồ ăn, thở dài, "Hôm nay tôi đã hai lần bày bàn tiệc đón giao thừa."

     "Cũng không biết Thẩm giáo sư bọn họ có muốn ăn lẩu không a ?" Uông Chủy bê một đĩa thịt đã chuẩn bị từ trưa để lên giữa bàn, không khỏi hỏi một câu.

     "Ăn ?" Triệu Vân Lan cười khinh thường, "Hai người bọn họ đoán chừng bây giờ chỉ lo tâm sự thôi."

     "A ? Vậy chẳng phải rất đáng tiếc không ?" Lâm Tĩnh ánh mắt tiếc nuối nghĩ lại cả buổi chiều làm đồ ăn ở nhà Thẩm Nguy.

     "Cậu làm đồ ăn, còn đại nhân là có chuyện quan trọng hơn để làm rồi." Sở Thứ Chi nói một câu khiến Lâm Tĩnh không dám nói lại.

.................................................................................

     Thẩm Nguy dỗ được người ra ngoài, đã là hơn chín giờ. Thấy trên bàn đầy đồ ăn với lẩu, "Hôm nay là giao thừa ở Hải tinh, Diện Diện có muốn cùng ca ca ăn bữa cơm đoàn viên không ?"

     "Bữa cơm đoàn viên ?" Mắt to vẫn còn đỏ, cái mũi nhỏ do khóc vẫn còn sụt sịt, hỏi anh, Thẩm Nguy chợt nghĩ đây vẫn là "cục bột nhỏ" hay nhào vào lòng mình.

     "Cùng người thân ăn một bữa cơm, tượng trưng cho việc chung ta vẫn luôn ở bên nhau, ở cùng một chỗ, không rời xa nhau." Nửa thật nửa giả, Thẩm giáo sư giải thích cho Diện Diện về bữa cơm đoàn viên.

     "Dạ ! Muốn ăn ~ " Dạ Tôn nhìn thấy nhiều đồ ăn trên bàn, gật đầu.

     Thẩm Nguy kéo người ngồi vào trước bàn ăn, sau đó mở ti vi --- vì là đêm giao thừa nên tất cả đài truyền hình đều phát một tiết mục giống nhau. Thẩm Nguy khởi động lò vi sóng, sau khi bên trong đã được, lấy ra vài miếng thịt, để vào bát trước mặt Dạ Tôn, tay trái đột nhiên bị Dạ Tôn cầm lấy.

     "Sao vậy ?"

     "Không... Không có gì." Dạ Tôn thu tay về. Cậu thật ra, chỉ đơn thuần muốn nắm tay ca ca.

     Thẩm Nguy nhìn bộ dạng đệ đệ như vừa làm sai chuyện gì, nhíu mày, nắm lấy tay Dạ Tôn đang rút về, "Diện Diện, đây là nhà của chúng ta, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn."

     "Ca... Ca..."

     "Diện Diện, anh hứa với em quãng đời còn lại, em là duy nhất của anh. Em hiểu không ?"

     "Dạ ~ " Dạ Tôn suy nghĩ một chút, tiến sát lại Thẩm Nguy, hôn lên khóe miệng của ca ca, "Đóng dấu ! Ca ca là của em ~ "


     Đêm giao thừa, nên mỹ mãn như vậy, không phải sao ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top