Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàn trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có mộng."
Không có mộng là bởi vì anh, tình chưa sâu đậm


1.

"A !"

"Thẩm Diện, em để anh vào ! Em có nghe thấy không, để anh vào !"

Đại đao phá phủ, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Nguy liền phá được kết giới Thẩm Diện bày
Ngọn lửa trong kết giới không biết nổi lên từ khi nào, cháy hừng hực

Thẩm Diện sao có thể mang thai, nam nhân sao có thể có thai. Thẩm Nguy tự giễu mình quá ngu xuẩn, anh đã sớm biết cho dù là Quỷ vương cũng không có khả năng mang thai, cũng không biết thế nào, vừa nghe liền tin lời nói dối của Thẩm Diện, còn tin rằng đây là ông trời ban ân cho họ

Có thể là trời quá tàn nhẫn, đã bao giờ nhân từ đâu. Thẩm Diện dùng máu tươi nuôi dưỡng một Hồn Hỏa tám tháng mới hóa ra được hai đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ mới cất tiếng oe oe chào đời, cơ thể Thẩm Diện liền bị nghiệp hỏa đốt sống

Như sớm biết số phận sẽ như vậy, ngay khi muốn sinh mấy hôm trước, Thẩm Diện đã mất tích. Một mình quay về Đại Bất Kính, dùng năng lượng còn sót lại lập kết giới không cho người khác biết tung tích của cậu, sau đó bình tĩnh đợi kết cục

Lúc Thẩm Nguy chạy tới, Thẩm Diện đã dùng sinh lực đem hai đứa trẻ bình an chào đời, hai đứa trẻ số khổ này, âm thanh đầu tiên mà chúng nghe được không phải là tiếng gọi thân thiết của cha mẹ, mà là tiếng rên rỉ của Thẩm Diện bị giam hãm trong nghiệp hỏa. Toàn thân như bị mũi dùi đâm vào đau đớn, cuối cùng cũng tác dụng lên sự liên kết sinh đôi, Thẩm Nguy sau vài ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng xác định được vị trí của Thẩm Diện, không do dự dùng toàn bộ năng lượng của cơ thể vung lưỡi đao, bổ ngang kết giới giữa hai người

2.

"Anh đừng kích động, sẽ luôn có cách."

"Anh sao lại nói cho em ấy biết phương pháp thụ thai này ! Anh nhất định phải để em ấy chết mới được sao !" Thẩm Nguy đỏ cả mắt, lòng bàn tay trắng bệch

"Phương pháp này là chính hắn tìm được, tôi chỉ giúp hắn chứng thực là có phương pháp này, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy."

"Anh không nghĩ đến cái gì ? Không nghĩ tới em ấy thực sự sẽ ngốc tới mức tự chịu chết sao !"

"... Tôi không... không nghĩ tới... Hắn sẽ như thế... yêu anh như thế."

Yêu tôi ? Yêu tôi sao lại muốn bỏ tôi lại một mình ?

Một lúc lâu Thẩm Nguy mới tìm về được một tia lý trí, cầm lấy tay áo Triệu Vân Lan, chờ Triệu Vân Lan ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, Thẩm Nguy đã cười ngốc nghếch đi quá xa. Triệu Vân Lan đứng dậy, chạy nhanh vài bước mới kéo lại tay Thẩm Nguy

"Chúng ta cần nghĩ cách một chút, tôi để Chúc Hồng tới Yêu tộc kiểm tra sách cổ."

"Không cần." Thẩm Nguy an ủi, vỗ cánh tay đang kéo mình lại của Triệu Vân Lan

"Tiểu Nguy, anh đừng như vậy."

"Côn Luân, yêu cầu của anh tôi đều làm xong rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để bù đắp cho những sai lầm của em ấy ?"

Triệu Vân Lan không dám nhìn thẳng vào mắt đã đỏ quạnh của Thẩm Nguy, Trảm Hồn Sứ máu lạnh, cả vạn năm gánh vác trọng trách trên vai, không gì có thể chèn ép anh, một chữ tình lại có thể, trong nháy mắt liền khiến anh cởi bỏ mũ giáp

"Nếu như quả thật, kiếp luân hồi không buông tha cho em ấy, tôi cũng nguyện không ở lại. Lần này tôi đi theo em ấy, không thể cùng sinh, cùng chết cũng coi như tôi không phụ em ấy."

3.

"Sợ sao ?"

Thẩm Nguy dựa sát vào Thẩm Diện ngồi ở giữa lửa, nhẹ nhàng kéo Thẩm Diện, bày kết giới che chở cho hai đứa trẻ mới chào đời, mặc kệ nghiệp hỏa làm cho bỏng cũng không động đậy, chỉ giơ tay vuốt tóc dài xám bạc của Thẩm Diện, ở bên tai Thẩm Diện khẽ nói

"Em không nghe lời anh, để anh tìm rất lâu, tìm đến mức muốn điên luôn."

"Anh không nên tới." Thẩm Diện giọng khàn khàn vang lên, liền bị nụ hôn của Thẩm Nguy cắt ngang

"Chúng ta nói xong rồi, nếu không thể đi ra, nếu em nhất định phải tự mình bù đắp cho nghiệp trước kia, anh liền theo em."

"Xin lỗi." Thẩm Diện run rẩy giơ tay lên sờ mặt Thẩm Nguy, có lẽ do ánh lửa chiếu lên, Thẩm Diện cảm thấy trong ánh mắt thường ngày luôn ôn nhu của Thẩm Nguy lại ánh mắt tia sáng chói mắt

"Em không cho là sẽ nhanh như vậy, em còn muốn bồi anh, bồi con."

Thẩm Nguy cầm tay Thẩm Diện ở trên gò má mình, nhẹ nhàng xoa. "Không sao, ngày của chúng ta còn dài. Côn Luân sẽ chiếu cố tốt cho con của chúng ta. Em không nhập luân hồi, anh cũng không, anh và em cùng nhau bị nghiệp hỏa đốt cháy thành mây khói, tản theo gió cũng tốt, hòa vào bùn đất cũng được, chúng ta cũng không bị chia cách."

"Ca ca."

"Ừ ?"

"Em đau quá."

Hai thân thể ôm vào cùng một chỗ, Thẩm Nguy dùng sức kéo mặt Thẩm Diện lại gần, hôn xuống trán Thẩm Diện

"Đừng khóc, đệ đệ. Ca ca vô dụng, không cách nào mang em chiến thắng được ông trời, nhưng chúng ta nhất định không được khuất phục. Đạo trời vô tình không tha cho hai chúng ta, chũng ta nhất định phải giữ vững."
Tình so với kiên định, không cần nói

4.

"Tiểu Nguy, tỉnh lại đi."

Thẩm Nguy mơ hồ nghe thấy Côn Luân gọi anh, mạnh mẽ lấy lại ý thức, mở mắt ra, thấy chỉ còn lại một mảng bị liệt hỏa đốt sạch, trong lòng đã sớm trống rỗng. Một nỗi bi thương đột nhiên xông lên đầu, đường nhìn cũng bị nước mắt che khuất không rõ, anh muốn kêu lên một tiếng thống khổ nhưng tiếng nói đã sớm bị khói làm cho không phát ra được tiếng, yên tĩnh chỉ có tiếng nước mắt rơi xuống mặt đất nặng nề và tiếng rên rỉ mất tiếng tê tâm phế liệt

"Thể xác hắn đã có thể được bảo vệ, nhưng hồn phách hắn đã bị thất linh bát lạc."

"Chúng ta dùng thần khí đem linh hồn tiêu tán tụ tập lại, cũng chỉ tìm về được bảy phần."

"Cho dù là hồi sinh nhưng tâm trí cũng bị tổn thương, cũng không biết là lúc nào sẽ tốt lên, cũng, cũng không biết có thể tốt lên hay không."

"Con của hai người rất tốt, đệ đệ được ca ca bảo vệ vào trong lòng đến một cọng tóc cũng không bị tổn thương gì, chỉ là trên mặt ca ca bị làm bỏng một phần."

"Chúc Hồng từ Yêu tộc tìm thuốc, tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng chỉ để lại một chấm đỏ nhỏ, ngược lại trông giống một chấm chu sa, cùng Thẩm Diện từ nhỏ đã là một mỹ nhân, trái lại thêm vài phần mị sắc."

"Đây là linh đan tôi rất vất vả mới tìm được, là loại tốt nhất để Thẩm Diện nuôi hồn, anh nhớ kỹ cho hắn dùng đúng kỳ hạn."

"Cuối cùng cũng trả được hết nợ."

"Tiểu Nguy, đừng nói vậy, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng muốn trách các anh."

"Tôi biết, nhưng em ấy để ý." Thẩm Nguy đưa tay sờ mặt Thẩm Diện, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hôn một cái, đôi mắt Thẩm Diện trong suốt nhìn anh chăm chú không chớp mắt. "Như vậy cũng tốt, sau này không ai có lý do gì để có thể làm tổn thương em ấy một chút nào."

"Ừ, hắn hiện tại sạch sẽ, thuần khiết không một vết bẩn." Triệu Vân Lan nhìn Thẩm Diện trong lòng Thẩm Nguy, chưa kịp âu yếm ca ca, vẫn cười ngốc nghếch run cả người, ánh mắt sáng ngời như một đứa trẻ có linh hồn ngây thơ, thuần khiết

"Tôi sẽ che chở cho em ấy, để em ấy có thể sống một cuộc sống vui vẻ, bình an trên đời này." Thẩm Nguy cầm lấy một tay đang vươn ra của Thẩm Diện, Thẩm Diện không nghĩ ngợi liền kéo thật chặt, không muốn buông ra

5.

"Ca ca, ca ca."

Thẩm Nguy bị Thẩm Diện nhẹ nhàng gọi dậy, cả người toàn mồ hôi lạnh, gương mặt đẫm lệ
"Ca ca anh sao vậy." Thẩm Diện giơ ống tay áo lên, định nước mắt ở khóe mắt cho ca ca, lại bị Thẩm Nguy kéo cổ tay vào lòng

"Ca ca không sao, ca ca vừa mơ."

"Mơ gì ? Là ác mộng sao ? Ca ca sợ sao ?"

Nhìn Thẩm Diện cau mày, lo lắng cho mình, đặt một loạt câu hỏi, ngực đau nhói giãn ra không ít, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu bảo bối trong lòng, hôn một cái vào vùng lông mày đang nhíu chặt của bảo bối, ôn nhu trả lời

"Mơ tới chuyện trước kia. Bất quá không sao, đều đã qua rồi, sau này cũng sẽ không có chuyện như vậy nữa."

"Ca ca đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."

Thẩm Diện được Thẩm Nguy ôm chặt trong lòng, giọng nói buồn buồn, hết sức chăm chú, khiến viền mắt Thẩm Nguy nóng lên, nước mắt lại không kìm được chảy ra

"Ca ca, anh đừng khóc."

Thẩm Nguy rũ mắt cười, ôm đứa ngốc trong lòng chặt hơn

"Đều nghe Diện Diện, trước đây Diện Diện lớn lên đều do ca ca bảo vệ Diện Diện, chờ Diện Diện trưởng thành, đổi lại Diện Diện bảo vệ ca ca."

"Cho nên Diện Diện phải mau lớn lên, ca ca một mình sợ."

"Tiểu Diệp và tiểu Vũ cũng muốn Diện Diện và ca ca cùng nhau bảo vệ mới được."

"Ca ca một mình, rất sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top