Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hung ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình xin lỗi rất nhiều vì đến bây giờ mới cập nhật được truyện này T_T

Mình sẽ bù lại bằng cách sẽ cập nhật lại nhiều hơn nhé, mong mọi người không bỏ lại mình 


Rạng sáng, bốn giờ canh ba

"Đừng, không được ! Đừng ! Ca... ca !"

"Thẩm Nguy !"

Thẩm Diện đột nhiên từ trong ác mộng, giật mình tỉnh dậy, vậy mà lúc này Thẩm Nguy cũng không bên người. Kiềm chế, tay không ngừng run rẩy sờ lên chỗ Thẩm Nguy, một chút độ ấm cũng không có, cảm xúc vải lạnh lẽo như băng trùy đâm thẳng vào lòng Thẩm Diện

Đau quá, thật là khó chịu. Một cỗ áp lực đã đè nén lâu trong lòng, cuồn cuộn dâng lên, Thẩm Diện bắt đầu không kiềm chế được, nức nở khóc, mọi thứ đều đến cực hạn, một cảm giác dâng lên khiến đầu cậu, dần dần mất đi ý thức

"Thẩm Nguy... Thẩm Nguy... Thẩm Nguy... Thẩm Nguy."

Thẩm Nguy lúc này ở cửa chuẩn bị quần áo, định ra cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít của Thẩm Diện, vội vàng quay về phòng ngủ

Thẩm Diện ngồi ở trên giường, tóc lộn xộn, nước mắt giàn giạu, tay bóp chặt cổ mình, trên mặt lộ vẻ thống khổ, ánh mắt dần mất đi tiêu cự

"Đệ !" Thẩm Nguy trong nháy mắt liền thất kinh, sau đó lập tức phản ứng, kéo tay Thẩm Diện ra. "Thẩm Diện ! Tỉnh lại, tỉnh lại đi ! Anh là Thẩm Nguy, anh ở đây."

Người trong lòng chỉ khóc thút thít, không đáp lại, Thẩm Nguy kéo người dậy, cấm lấy cổ tay và vai Thẩm Diện, không ngừng lắc

"Thẩm Diện, nhìn anh một chút ! Anh lệnh cho em tỉnh lại ! Anh là chủ, em là nô ! Anh lệnh cho em tỉnh lại !"

"Anh là chủ... em... em là nô..." Thẩm Diện không ngừng lặp lại câu này, ánh mắt dần dần tụ lại, tập trung tại gương mặt trắng bệch của Thẩm Nguy

"Thẩm Nguy..."

"Anh ở đây."

"Anh khóc."

Thẩm Nguy kéo người, ôm thật chặt, như muốn khảm người vào trong lòng mình, thật chặt, thật chặt, hồi lâu không chịu buông tay. Đầu để trên mái tóc Thẩm Diện, sự sợ hãi kìm nén hồi lâu hoàn toàn bùng nổ, tiếng nức nở từ trong cổ họng phát ra

Thẩm Diện nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Nguy, tùy ý để anh ôm mình thật chặt, khóc một lúc lâu

Cuối cùng hai người nặng nề ngã xuống giường, thoát lực

Thẩm Nguy nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, thanh âm có chút khàn khàn. "Tại sao phải như vậy."

"Em nằm mơ."

"Mơ gì."

"Em mơ thấy em đem anh và Triệu Vân Lan trói ở Thiên trụ, anh gọi hắn là Côn Luân, hắn gọi anh là tiểu Nguy."

"Em mơ thấy em đố kị đến điên lên, phẫn nộ, thống khổ, em đem toàn bộ hung ác chuyển hóa thành năng lượng đánh về phía tiểu Vân Lan."

"Mà anh, anh lại đứng trước mặt hắn, nhận tất cả hung ác của em, câu cuối cùng nói với em cũng chỉ có, đừng sai nữa."

Thẩm Diện đã không còn khí lực để khóc, chỉ có nước mắt ở khóe mắt vẫn không cầm được, từ từ chảy xuống

Thẩm Diện với lên cổ áo Thẩm Nguy. "Anh nói cho em biết, có thật là như vậy không. Cho nên quả thực là, em đã giết anh ?"

Thẩm Nguy cúi đầu, nhìn vào mắt Thẩm Diện, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, nhẹ nhàng hôn lên

"Không phải, em đã cứu anh."

"Có thể đem tất cả những chuyện em đã quên, nói cho em được không."

"Có liên quan gì ?"
"Anh sẽ bỏ em đi."

"Anh sẽ không."

Thẩm Nguy ôm Thẩm Diện, tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu trên người hai người, ở trong căn phòng tối, hiện lên hình ảnh hai người gắn bó chặt chẽ với nhau

"Em là chủ, anh là nô. Anh sẽ mãi mãi không rời bỏ em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top