Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiểu Vân Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đoản sau này vẫn là cùng một tác giả nhé, chỉ là bạn tác giả này viết không theo trình tự thời gian lắm, các bạn thông cảm nha


     "Hay là giả bộ không ở đây đi." Thẩm Nguy quẫn bách nhìn Thẩm Diện

     "Ôi, Thẩm đại giáo sư, không đơn giản vậy a, hiện tại tiểu khôn vặt cái gì cũng học xong rồi." Thẩm Diện tùy ý trêu chọc Thẩm Nguy một câu mặt đỏ bừng

     Mặc kệ Triệu Vân Lan ở ngoài cửa gào thét một hồi, có thể nói là càng ngày càng khó nghe, đến cả từ thô tục cũng gào ra. Thẩm Nguy vẻ mặt vì đại nghĩ, mặt đen lại, tay nắm nắm cửa, liền mở ra

     Vừa mở cửa, Triệu Vân Lan liền nhận ra mặt Thẩm Nguy đầy tội lỗi ? ? ? ? ? Sao vậy, là lỗi của ta sao ? ? ? ? ? Không thể nhịn được nhưng trong lòng vẫn có chút kinh sợ

     "Oa, thầy Thẩm ở nhà a, tôi cho là anh lại chạy ra cải trang thành ông già Noel."

     "Tôi nghe không hiểu... nghe không hiểu, anh nói cái gì." Thẩm Nguy cúi đầu, tai đỏ như nhỏ ra được máu, ánh mắt hờ hững, từ dưới nách tìm sự trợ giúp của Thẩm Diện

     Thẩm Diện ung dung dựa trên ghế sô pha, nghẹo đầu nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thẩm Nguy, nhịn không được bật cười một tiếng

     Thật đúng là không có cách nào khi dễ anh

     "Tiểu Vân Lan, lâu rồi không gặp, thế nào vừa gặp đã đòi đánh đòi giết rồi."

     "Ôi, tiểu Diện Diện ở nhà này." Triệu Vân lan hơi nhếch mũi chấn nhìn vào trong một chút, cũng mặc kệ không thể nhìn thấy được bên trong, đường nhìn có thể nói là bị Thẩm Nguy chặn kín kẽ

     Triệu Vân Lan mất hứng, gương mặt ghét bỏ đánh giá bộ dạng hẹp hòi này của Thẩm Nguy. Một năm trước Thẩm Nguy nói cái gì mà Thẩm Diện mới sống lại, cần phải tĩnh dưỡng, ôm người rời khỏi tầm mắt của mọi người, tình huống bây giờ lại càng quá đáng, hắn tìm tới cửa, Thẩm Nguy còn chưa mời hắn vào trong ngồi một chút, thế nào đến liếc mắt nhìn cũng không được

     Triệu Vân Lan mắt dòm Thẩm Nguy, lớn tiếng nói vào trong nhà. "Thầy Thẩm đây là kim ốc tàng kiều sao, xem ra không mời được tôi vào ngồi trong một chút."

     Thẩm Nguy lắp ba lắp bắp không trả lời được, chỉ nghẹn trong cổ họng, mặt đỏ hoàn toàn, tay nắm chặt thêm một chút

     Thẩm Diện không nhìn nổi nữa, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi tới cửa, cầm ống tay áo của Thẩm Nguy kéo ra đằng sau, vừa dịu dàng kéo người đang giữ cửa ra, hướng đến Triệu Vân Lan làm động tác mời vào, nói : "Làm sao thế được chứ, Côn Luân đại nhân, đã lâu không gặp, mời vào."

     Triệu Vân Lan vừa nghe đến chữ "đại nhân", trong lòng vui vẻ không ít, chắp tay sau đít đi vào. Tiến vào như là lãnh đạo thị sát nhà Thẩm Nguy từ ngoài vào trong một lần, móc ra không ít khuyết điểm. Tổng kết lại bằng một câu :

     "So với căn nhà ở Long Thành tôi để lại cho các anh còn kém xa !"

     Thẩm Diện nghe xong cũng chỉ cười cười, kéo Triệu Vân Lan từ trên ghế ngồi xuống, hai người anh một câu tôi một câu, nói chuyện vô cùng ăn ý, Thẩm Nguy bị lãng quên ở một bên, chỉ có thể ở phòng bếp đun nước rót vào ấm trà, lại dùng Đại đao bổ cam, nước bắn tung téo

     Thực sự từ đầu vẫn không cho rằng Triệu Vân Lan đến là đúng, hai người bọn họ lấy đâu ra nhiều chuyện để nói đến thế ? ? ? ? Suy nghĩ một chút vốn muốn đem cam vào, không cẩn thận lại biến thành nước cam

     "Trò chuyện cái gì vậy ?" Thẩm Nguy bưng một bình qua và một đĩa hoa quả, gia nhập vào cuộc trò chuyện của Triệu Vân Lan và đại bảo bối

     "A hừ --- " Triệu Vân Lan vừa thấy Thẩm Nguy đi tới, vẻ mặt cợt nhả thoắt cái không thấy, cả người dựa ra sau, chân bắt chéo, trên mặt toàn là vẻ mặt trong sạch

     Thẩm Diện thấy, khẽ thở dài, đứng dậy dịch sang một bên, nhảy ra chỗ Thẩm Nguy, thấy Thẩm Nguy rót ba chén trà, lại cầm lấy một chén để bên miệng nhẹ nhàng thổi một lúc mới đặt vào trong tay mình

     Thẩm Diện nhận chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, lúc Thẩm Nguy đặt một cái đệm ra phía sau cậu, Thẩm Diện nâng chén trà quan sát Triệu Vân Lan. Thấy Triệu Vân Lan vẻ mặt đầy ghét bỏ, Thẩm Diện mới đặt chén trà xuống, vào chủ đề chính. "Được rồi, tiểu Vân Lan, anh nói một chút mục đích hôm nay tới là gì."

     Triệu Vân Lan nghe xong hướng đến Thẩm Diện lịch sự cười, lại nhận lấy ánh mắt đòi nợ của Thẩm Nguy

     "Trảm Hồn Sứ đại nhân gần đây thật hăng hái a, còn có thời gian đi làm ông già Noel."

     Thẩm Nguy cầm chén trà nhỏ trong tay, mải miết nhìn hơi nước từ chén trà, lại đặt ở bên miệng thổi thổi, uống một hớp mới hắng giọng trả lời : "Tôi không rõ anh đang nói cái gì."

     "Không rõ ? Có muốn tôi nhắc đại nhân một chút không, nghe đồn đại nhân cố gắng mang tuyết đi, ngay cả Địa tinh này mấy vạn năm chưa từng có tuyết, đây là lần đầu tiên có tuyết, thế nào, có cần tôi cho sở điều tra đặc biệt chuẩn bị giúp anh âm nhạc với quà không."

     "Tôi, tôi chẳng qua là, chỉ là."

     Thẩm Diện vỗ nhẹ đùi Thẩm Nguy, lại hướng về phía Triệu Vân Lan mỉm cười. "Bởi vì tôi muốn nhìn xem tuyết là như thế nào, mới xin anh ấy làm tuyết. Việc này nói cho cùng là do anh, nếu anh không nói với tôi tuyết đẹp thế nào, tôi cũng sẽ không mong có tuyết."

     Triệu Vân Lan mới vừa rồi vì xả giận mà nói cho Thẩm Nguy không nói lại được, một giây sau liền bị một câu nói của Thẩm Diện làm cho tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên

     "Ôi chao, tôi nói hai anh em các cậu thật không có lương tâm, ban đầu là tôi thành toàn cho hai người, hiện tại thể hiện ân ân ái ái ngay cả tôi chết cũng không quay đầu, tôi hôm nay thiếu chút nữa bị đám người ở sở điều tra đặc biệt đánh chết, tôi..." Triệu Vân Lan ý thức được mình lỡ lời, liền ngừng nói, cả người vùi vào ghế sô pha, nghĩ thầm dù sao mặt mũi cũng mất hết rồi, liền thẳng thắn ở đây, xem Thẩm Nguy anh xử trí làm sao

     "Tôi mặc kệ, dù sao các cậu cũng phải đền bù cho tôi."

     Thẩm Nguy nhìn Triệu Vân Lan dính trên ghế sô pha, cũng không biết làm thế nào. Không thể làm gì khác là hỏi hắn, "Vậy anh muốn tôi đền bù anh như thế nào."

     "Tôi muốn anh, dọn về Long Thành, sau đó quay lại tiếp tục làm cố vấn cho sở điều tra đặc biệt."

     "Không được." Thẩm Nguy đem chén trà uống một hơi cạn sạch, đem chén trà đặt lên bàn, cả người ngồi thẳng, gương mặt không lay động, bầu không khí trong phòng khách thoáng cái liền gượng gạo

     ..... Triệu Vân Lan ở trên ghế sô pha khó xử. Tôi đây chuyện nào cũng đều chia sẻ với anh, anh còn không nể tình một chút nào. Được, coi như tôi nợ anh, hôm nay mặt mùi tôi đây cũng không cần được chưa

     "Thẩm Nguy ! Hắc Bào Sứ ! Hắc lão ca ! Anh cùng tôi trở về đi, a ? Tất cả mọi người đều nhớ các anh, hơn nữa Địa tinh và Hải tinh vừa thiết lập quan hệ ngoại giao, điều này cần sắp xếp rất nhiều thứ, thực sự sở điều tra đặc biệt cần Hắc Bào Sứ đại nhân của chúng ta đóng góp sức lực a."

     Cứng rắn không được thì mềm dẻo, Triệu Vân Lan không tin anh còn có thể chịu được, nói xong còn ném cho Thẩm Nguy một ánh mắt thâm tình, khiến Thẩm Diện bên cạnh cảm thấy buồn nôn

     "Đệ đệ hiện tại cơ thể vừa ổn định, môi trường xung quanh an tĩnh, tương đối thích hợp để em ấy điều dưỡng." Thẩm Nguy nắm tay lạnh của Thẩm Diện, độ ấm trong lòng ban tay đã làm cho sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày trở nên ấm áp thêm vài phần, làm ấm cho Thẩm Diện

     "Côn Luân," Thẩm Nguy giương mắt, chăm chú nhìn vào mắt Triệu Vân Lan, ánh mắt thấm thúy nhìn thẳng vào trong Triệu Vân Lan. "Ban đầu tôi đáp ứng với anh, lúc anh không ở đây, bảo vệ thiên hạ và người dân của anh. Tôi làm xong rồi, bây giờ anh đã trở về, thiên hạ và người dân đều trả lại cho anh, người tôi muốn bảo vệ, chỉ có một mình đệ đệ."

     Triệu Vân Lan bị Thẩm Nguy nói, trong lòng liền chột dạ, nếu như không phải bảo vệ lời hứa này, Thẩm Nguy đâu phải một mình cô độc vạn năm, gánh trọng trách nặng nền, Thẩm Nguy và Thẩm Diện cũng đâu bị chia cách, lãng phí nửa cuộc đời

     "Thẩm Nguy, tôi không nên ép anh, nhưng anh thực sự cứ mặc kệ mọi chuyện ?" Triệu Vân Lan cũng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nguy, đối đầu một lúc, Thẩm Nguy chịu thua, dời mắt đi, rót thêm trà cho Triệu Vân Lan

     "Tôi vốn không phải thánh nhân gì, tôi sống ở Quỷ tộc."

     Tôi cũng có dục vọng, tôi cũng sẽ ích kỷ

     "Tiểu Nguy." Triệu Vân Lan giơ tay cầm lấy tay đang rót trà của Thẩm Nguy, một ấm trà đổ đầy trên bàn. Đang muốn khuyên Thẩm Nguy thêm vài câu nữa, lại bị Thẩm Diện kịch liệt nôn khan cắt ngang

     Thẩm Diện đứng dậy, rút tay mình trong tay Thẩm Nguy ra, che mồm chạy vào nhà vệ sinh

     Thẩm Nguy cũng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, thế nhưng Triệu Vân Lan lại giữ anh không chịu buông tay, Thẩm Nguy xoay người đối diện với Triệu Vân Lan, gỡ tay Triệu Vân Lan, nói từng câu từng chữ một mà Triệu Vân Lan cần phải nghe : "Em ấy đang mang thai, tôi chỉ muốn bồi em ấy thật tốt, những chuyện của người khác, tôi không có tâm tư để bận tâm, xin về trước, không tiễn." Nói xong xoay người chạy vào nhà vệ sinh

     Đến khi Thẩm Diện ổn định, hai người từ trong nhà vệ sinh đi ra, Triệu Vân Lan đã rời đi. Thẩm Nguy đem Thẩm Diện thu xếp, nằm trên giường thật ổn định, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thẩm Diện, cười nói. "Em không cần lo lắng, anh sẽ không đáp ứng với Côn Luân, anh chỉ muốn ở nhà với em."

     Thẩm Diện từ trong chăn, vươn tay ra kéo tay Thẩm Nguy. "Em không phải bởi vì cái này, em chỉ là không muốn anh ấy gọi anh là tiểu Nguy."

     "Ừ ?" Thấy vẻ mặt mù mờ của Thẩm Nguy, Thẩm Diện ngồi dậy, ôm lấy Thẩm Nguy, Thẩm Nguy cũng thuận theo dựa vào lòng Thẩm Diện

     Thẩm Diện vuốt tóc Thẩm Nguy, giọng nói còn có mấy phần tức giận. "Lão Côn Luân này không đứng đắn, ở trước mặt em còn muốn gọi anh là Thẩm Nguy, còn muốn nắm tay anh, em đương nhiên tức giận."

     Thẩm Nguy bị Thẩm Diện làm cho sửng sốt một chút, mới tiêu hóa được, hỏi một câu, "Em không phải giận vì anh ấy muốn anh quay về ?"

     Thẩm Diện ném vai Thẩm Nguy, kéo người từ trong lòng ra, nghẹo đầu nhìn anh, dẩu môi chất vấn. "Anh thực sự nghĩ rằng em không hiểu anh sao, nếu anh thực sự muốn, em lúc nào đã ngăn cản anh đâu, thu dọn xong cùng về, em thực sự có chút nhớ đám người ở sở điều tra đặc biệt kia."

     Thẩm Nguy tiến tới, hôn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên của Thẩm Diện, nhấc chân lên giường, ôm người vào trong lòng. "Chờ qua những ngày nghỉ đông kia rồi về, khó khăn lắm anh mới có ngày nghỉ, chúng ta ở cùng một chỗ, không để cho người khác tới làm phiền được không."

     Nói xong đi tới muốn hôn nhẹ đại bảo bối, lại bị đại bảo bối một tay bịt mồm lại. Đại bảo bối xoay người xuống giường, để lại Thẩm Nguy một mình ngồi trên giường, trong lòng dâng lên một trận mưa nhỏ

     "Nằm đấy làm gì, đứng dậy nấu cơm đi, em đói rồi."

     "...... Nga, được, lập tức làm."

     "...... Cũng không đứng đắn như lão kia."

     "......"



--------------------------------------



     Bánh bao : Ba ba, dù cho không có Vân Lan kia, cũng đâu phải chỉ có hai người a, còn có con, còn có con đây này !

     Ba ba thối : ... Câm miệng

     Bánh bao : Oa oa oa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top