Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Eddie ra tù, Trần Nghị đánh xe đến đón cậu.

Eddie đưa mắt nhìn dáng người cao ráo quen thuộc bước ra từ trong xe, lập tức nhận thấy anh có hơi gầy đi, dưới mắt cũng có quầng thâm, xem ra đêm qua ngủ không ngon giấc.

"Lên xe"

Eddie làm như không nghe thấy mệnh lệnh này, nắm lấy cánh tay Bạch Tôn Dịch kéo đi.

"Eddie!"

Nhưng người kia không để cậu thoát, chỉ vài ba bước đã đi tới tóm được cậu, khoác luôn lên vai.

Cũng phải thôi, chiêu thức đánh nhau của cậu đều là do Trần Nghị dạy cho mà.

"Trần Nghị! Bỏ tôi xuống! Anh bị điên à!"

Eddie vùng vẫy không ngừng, cảm giác bị đối phương khống chế trong lòng bàn tay khiến cậu vô cùng không thoải mái.

Nhưng sau cùng cậu vẫn phải chịu thua Trần Nghị, để anh chở về nhà.

"Người như chúng ta, cách xa cậu ấy một chút mới là có lợi cho cậu ấy" Trần Nghị nhìn thẳng lái xe, tuỳ ý buông ra một câu.

"Anh mới là người phải cách xa tôi đó" Eddie buồn bực cắn ngón tay, cậu có chút lo lắng Bạch Tôn Dịch sau khi ra tù sẽ tiếp tục sống thế nào.

"Em có muốn đi nhuộm tóc không?" Trần Nghị làm như không nghe thấy, chuyển chủ đề.

Thời điểm trước khi vào tù, Eddie mỗi tháng đều cần đi nhuộm tóc một lần, màu tóc vàng kim kia tuy đẹp, nhưng rất khó để giữ.

"Không cần" Eddie nhìn mái tóc đen của mình qua kính xe, lắc lắc đầu.

Ban đầu chân tóc đen mọc ra, mái tóc nửa vàng nửa đen cậu cảm thấy rất chướng mắt, nhưng trong tù không có cách gì, cậu chỉ có thể chịu đựng. Chịu được đến cuối năm, vào dịp Tết nguyên đán, cậu dứt khoát xin quản ngục cho cắt tóc, để chúng trở thành màu đen thuần tuý.

Sau đó, cậu thấy mình thật sự không cần cố chấp chịu đau nhuộm lại tóc vàng kim nữa.

Trần Nghị tuỳ ý vươn bàn tay ra muốn vuốt lên tóc cậu, trước đây Eddie đều để anh làm gì thì làm, nhưng lúc này đây, cậu lại né tránh.

Trần Nghị bất đắc dĩ thu về bàn tay đang giơ lên giữa không trung, tiếp tục nhìn về con đường phía trước.

Một lát sau, anh mới nói, "Em để tóc đen cũng rất đẹp."

Eddie im lặng không đáp, cậu cảm nhận được bầu không khí rất khác thường, Trần Nghị hôm nay dường như đã không còn là Trần Nghị của bốn năm về trước.

Trần Nghị của bốn năm trước sẽ không khen cậu như vậy.
____________________

Lúc bước vào lại căn phòng của mình, Eddie có chút sửng sốt.

Tất mọi thứ đều được gìn giữ ngay ngắn sạch sẽ y như lúc cậu rời đi, rõ ràng có người không ngừng ngày đêm chăm sóc.

Là Trần Nghị sao?

Anh ấy vẫn thường bước vào đây, vẫn thường...nhớ đến cậu?

Đúng lúc này, Trần Nghị bước vào, trên tay anh đang cầm điện thoại.

"Lão đại biết hôm nay em về, vừa gọi nói chúng ta tới tổng doanh mở tiệc mừng."

Eddie ra vẻ mệt mỏi nằm xuống giường, không nhìn Trần Nghị, "Hôm nay tôi hơi mệt, không đi."

Ngoài dự đoán của cậu, Trần Nghị gật đầu, "Anh cũng nghĩ vậy, nên đã thay em từ chối lão đại, hôm khác chúng ta mới tới tổng doanh."

Eddie mở to hai mắt nhìn anh, còn chưa kịp hỏi gì, Trần Nghị đã nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy cậu, "Tối nay ngủ cùng nhau đi"

Lúc nhỏ Eddie vẫn luôn đòi ngủ chung với Trần Nghị, còn thường xuyên nửa đêm cướp lấy chăn của anh, mặc dù lần nào Trần Nghị cũng nói lần sau sẽ không ngủ chung với cậu nữa, nhưng lần sau đó chưa bao giờ tới. Sau đó, Eddie đối với Trần Nghị nảy sinh ý khác, liền chủ động chuyển ra phòng riêng, không đòi ngủ cùng anh nữa.

Lần gần nhất hai người ngủ cùng giường, chính là vào hôm Trần Nghị đau lòng uống say, cậu chủ động lăn vào lòng anh, cả hai cùng nhau hoan lạc.

Trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập nhanh, Eddie cười cười, cố tỏ vẻ bình tĩnh trêu đùa, "Sao thế, thiếu hơi tôi anh khó ngủ à?"

"Ừ" Thế nhưng Trần Nghị thẳng thắn gật đầu, tựa lên vai cậu, hít hà hương thơm trên người cậu, "Thiếu em, anh sống thật vất vả."

Một lần tách biệt này kéo dài bốn năm, năm đầu tiên Trần Nghị còn cảm thấy có lẽ chuyện hai người lăn giường khiến Eddie trong lòng khúc mắc, hai người không gặp một khoảng thời gian để bình tĩnh lại cũng được.

Nhưng đến năm thứ hai, lần nào Trần Nghị muốn vào tù thăm hỏi cũng bị từ chối không gặp, anh mới mơ hồ phát giác, Eddie thật sự không muốn gặp anh nữa.

Suy nghĩ này nhen nhóm trong lòng Trần Nghị, khiến anh đau đớn không yên.

Đã có lần anh đến gặp lão đại để xin cho Eddie sớm ngày ra tù, nhưng lão đại chỉ nhìn anh, mất kiên nhẫn đáp, "Chỉ có bốn năm thôi, cậu không thể bình tĩnh đợi được à?"

Câu nói này như nhát búa gõ mạnh vào tâm trí anh, Trần Nghị phát hiện, thì ra việc rời xa Eddie lại khiến anh khổ sở đến vậy.

Lúc Eddie ra đi không mang theo nhiều đồ đạc, tất cả gần như đều còn nguyên trong phòng.

Không gian tràn ngập dấu tích của Eddie khiến Trần Nghị cảm thấy yên lòng đôi chút, rồi cậu sẽ quay trở lại thôi, nhưng cũng khiến anh nhớ cậu khôn nguôi, mỗi ngày đều mong thời gian trôi nhanh hơn đến ngày gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top