Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie ngâm mình xuống bồn nước, nhiệt độ ấm áp khiến cả người cậu thả lỏng, đầu óc được thảnh thơi khỏi những suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Trần Nghị.

Đến khi bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy chủ nhân của mọi vấn đề ngồi sẵn bên giường, trong tay cầm máy sấy.

"Đến đây"

Lúc Eddie còn nhỏ thường xuyên trốn ra ngoài chơi, những lúc cậu đội mưa chạy về đều là Trần Nghị đẩy cậu đi tắm, sau đó vừa cẩn thận sấy tóc cho cậu vừa nhắc cậu lần sau không được thế nữa.

Nhưng cuối cùng lần nào anh cũng dung túng cho cậu cả.

Tiếng máy sấy thổi ồ ồ bên tai, Eddie nhắm mắt, cảm nhận bàn tay người kia xoa xoa trên mái tóc mình.

"Có chút nhớ màu tóc vàng của em" Trần Nghị bâng quơ nói "Nhờ màu tóc đó, có thể liếc mắt một cái lập tức nhận ra em trong đám đông."

Eddie im lặng không nói gì, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến khiến mí mắt cậu nặng trĩu.

Một lát sau, Trần Nghị sấy tóc xong đặt cậu xuống giường, cẩn thận giém chăn lại.

"Ngủ ngon"

Tiếng Trần Nghị giống vọng về từ nơi xa xăm, bàn tay anh lướt qua mái tóc cậu lần nữa rồi mới luyến tiếc rời khỏi phòng.

Rõ ràng không thuộc về cậu, nhưng lại khiến cậu không thể buông tay được.

Người ta vẫn thường nói gì nhỉ, đau dài không bằng đau ngắn, đừng mãi treo cổ mình trên một gốc cây?

Thế nhưng Eddie rất hoài nghi việc mình có thể yêu một ai khác ngoài Trần Nghị.
_____________________________

Buổi chiều hôm đó, Bạch Tôn Dịch đang ở trong nhà lật dở ghi chép trong sổ, đang đọc dở phần cách làm bánh thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Cuối cùng cũng tìm được, chỗ này khó tìm thật đấy"

Eddie vừa nói vừa tháo giày đi vào nhà, nhanh chóng ôm chầm lấy Bạch Tôn Dịch.

"Cậu thế nào rồi, mấy ngày qua luôn muốn đi tìm cậu nhưng lại bị đủ thứ chuyện chắn ngang."

Bạch Tôn Dịch cười hiền đáp, "Tôi vẫn ổn, đang tìm cách liên hệ lại ông chủ quán trước kia làm thêm."

"Nếu có khó khăn gì về tiền bạc, cứ liên lạc với tôi" Eddie rút điện thoại trong túi ra, "Số điện thoại của tôi là..."

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Eddie rung lên, màn hình hiện thị hai chữ Trần Nghị.

"Alo?"
"Hả, tôi đang ra ngoài một chút"
"Không cần tới đón đâu, lát nữa tôi sẽ tự về"
"Biết rồi, tôi sẽ về sớm"

Bạch Tôn Dịch chỉ nghe loáng thoáng câu trả lời của Eddie, nhưng hoàn toàn đoán được người ở bên kia đầu dây tâm tình ra sao.

"Còn tưởng hôm nay sẽ cùng anh ăn cơm, xem ra không được rồi" Bạch Tôn Dịch nhìn Eddie cười cười, "Hai người thế nào rồi?"

Eddie cúi đầu nhìn điện thoại, hất hàm đáp, "Chẳng thế nào cả."

"Thế gọi điện kêu anh về nhà sớm là sao?"

"Chỉ là quen quản thúc tôi thôi" Eddie nhếch môi, "Tháng sau tôi có việc phải đi Nhật rồi, anh ta cũng không quản tôi được bao lâu nữa."
___________________

Lúc Eddie bước vào bếp, cậu và người đối diện đều bất ngờ đến sửng sốt.

Trần Nghị nhìn mái tóc vàng kim giống hệt trước đây của Eddie, trong tim tràn đầy cảm giác vui sướng, giống như một đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi yêu thích tưởng chừng đã mất.

"Em nhuộm tóc lại rồi à?"

"Ừm"

"Chẳng phải mấy hôm trước nói là không muốn?"

"Thì...tôi đổi ý rồi"

Bởi vì anh mà đổi ý.

"Cái đó là gì?" Eddie chỉ vào chiếc bánh kem đang để ngăn ngắn bàn bếp. "Hôm nay đâu phải sinh nhật của chúng ta?"

"Đúng vậy, sinh nhật năm nay đã qua rồi. Nhưng anh muốn...cùng em chúc mừng"

Trần Nghị quay lưng thắp sáng nến, dẫn cậu đến trước chiếc bánh kem.

"Lời chúc này có hơi muộn, nhưng mà..."
"Eddie, sinh nhật vui vẻ"

Eddie nhìn Trần Nghị, đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Bốn lần sinh nhật bị anh bỏ rơi, không ngờ cũng có một lần được cùng anh đón sinh nhật.

"Em ước đi"

Eddie ngoan ngoãn chắp tay rồi thổi phù một cái thật mạnh, cậu ước mình và Trần Nghị đều được hạnh phúc.

Dù là không cùng nhau.


Hai người ăn tối được một lát, Eddie mới nhớ tới, xoè tay nhìn Trần Nghị, "Tổ chức sinh nhật, thế quà sinh nhật của anh đâu?"

Trước đây sinh nhật hai người, cậu luôn nhìn trước ngó sau rất lâu, tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho anh, còn anh thì luôn tặng muộn vài hôm, tuỳ ý hỏi cậu thích thứ gì.

Nhưng lần này không giống với trước đây, Trần Nghị xoè bàn tay của anh ra, nắm trọn lấy tay cậu, "Hôm nay anh sẽ tặng bản thân mình cho em."

Phản ứng đầu tiên của Eddie khi nghe câu này là bật cười, rút tay ra khỏi tay anh, "Đừng đùa nữa"

Eddie đã rất nhiều lần nghĩ về việc Trần Nghị sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý mà thích cậu, nhưng một câu rồi lại một câu huynh đệ của anh lại đập tan hết mọi khả năng.

Eddie đã không dám mơ mộng hão huyền nữa.

"Không phải đùa" Trần Nghị nhìn cậu không rời, từng chữ đều mang theo sức nặng, anh trở tay nắm lấy tay cậu, "Anh nói thật."

"Được rồi, không có quà cũng không sao, anh em với nhau nhiều năm, anh mua bánh kem là được rồi."

Hai tiếng anh em như nhát dao cứa lên trái tim Trần Nghị, từ trước đến nay đều là anh không ngừng nói hai từ này, lần đầu tiên phát hiện thì ra chúng lại khó nghe đến thế.

"Ý anh không phải như vậy"

Trần Nghị đi tới gần Eddie, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, cả người cậu nằm trọn trong vòng tay anh.

Khóe môi của Eddie hiện ra thật gần trước mắt, Trần Nghị cúi thấp đầu, mạnh mẽ hôn lên.

Xúc cảm mềm mại chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh, mọi thứ quả nhiên vẫn tuyệt vời như trong ký ức.

Eddie thấy tất cả phòng tuyến của mình đều bị Trần Nghị trong tích tắc đạp đổ, cậu giật mình giữ lấy tay anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Vì sao, vì sao, anh..."

"Đều là lỗi của anh." Trần Nghị nghẹn ngào đáp, bàn tay dịu dàng mơn trớn sau cổ cậu, "Anh đã mất quá nhiều thời gian."

Trần Nghị cúi đầu hôn cậu một lần nữa, xúc cảm ngọt ngào như làn sóng cuốn cả người lơ lửng, cậu thả lỏng người tựa vào Trần Nghị, cảm thấy chân mình dường như không còn chạm đất nữa.

"Anh yêu em"

"Giấc mơ này chân thực quá, em không muốn tỉnh dậy."

Trần Nghị nghe thấy cậu thì thào, đau lòng vuốt ve vai cậu, "Không phải là mơ, anh thật sự yêu em."

"Nếu đã là vậy thì" Eddie liếm môi, "Em có thể bóc quà chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top