Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

    Có biết bao nhiêu kí ức đáng được lưu mãi trong tâm trí nhưng không phải lúc nào cũng có thể lưu giữ được . Sự bất lực trước cảnh tượng những kí ức dần vơi đi trong trí nhớ nhỏ bé

Tôi là Lan Ngọc , năm nay tôi 23 tuổi là một sinh viên mới ra trường, tôi hiện tại đang làm việc tại một quán cà phê nhỏ. Và ở đây tôi đã có cơ hội gặp gỡ với một vị khách thân quen - Thùy Trang. Chị ấy là một giám đốc trẻ của công ty gia đình. Chị ấy thường đến quán tôi vào sáng sớm và thường gọi một ly americano . Do là khách hàng thân thiết nên tôi và chị ấy khá thường xuyên nói chuyện với nhau . Một ngày như mọi ngày khác.

Thuỳ Trang : Wow , em vẽ tranh đẹp lắm đấy Ngọc à
Tôi giật mình, do sáng sớm quán thường vắng khách nên tôi thường tranh thủ vẽ tranh. Tôi vẽ cũng đẹp lắm à nha.
Lan Ngọc : Dạ em cảm ơn mà sao nay chị qua sớm vậy?
Thuỳ Trang : Nay chị có cuộc họp sớm nên ghé quán sớm ấy mà .
Lan Ngọc : Vẫn u như kĩ phải ko chị
Thuỳ Trang : Hả
Lan Ngọc : hâhha là y như cũ đó .
Thuỳ Trang : Ngọc này còn chọc chị nữa
Lan Ngọc: Thôi để e làm nhanh cho chị còn đi họp .

Cô nhanh nhẹn vào làm món đồ uống quen thuộc cho chị để chị còn đi làm. Rất nhanh cô đã làm xong, món này khá đơn giản nên làm không mấy thời gian

Lan Ngọc : Đây của chị
Thuỳ Trang : Cảm ơn em nha . Ngày mới tốt lành
Lan Ngọc : Ngày mới tốt lành

Cô tiễn chị ra xe sau đó quay vào làm việc tiếp . Một ngày cứ trôi qua như vậy , cô làm việc từ sáng đến tối rồi về , lúc rảnh cô thường lấy ra bộ đồ nghề vẽ tranh của mình , đó là sở thích của cô.
Đến 20h cũng là giờ cô ra về . Vì là sinh viên từ quê lên thành phố thêm vào đó hoàn cảnh gia đình khó khăn nên cô thường đi bộ để tiết kiệm tiền để gửi về cho gia đình . Đi qua công viên trên đường về cô thấy bóng hình quen thuộc , mái tóc hồng nổi bật trong ánh đèn của công viên . Là chị khách thân thiết nhưng chị ấy sao lại ngồi một mình . Vì tò mò và quan tâm nên cô đến xem chị sao

Lan Ngọc : Sao chị ngồi đây một mình vậy ?
Thuỳ Trang : À do chị đi làm về nhưng chưa muốn về nhà nên qua đây ngồi hít thở không khí ấy mà. Ủa mà em sao ở đây?
Lan Ngọc : Em vừa mới từ quán về đi ngang qua đây thấy chị ngồi một mình nên vào hỏi thăm ấy mà.
Thuỳ Trang : Em đi bộ à.
Lan Ngọc : Do nhà em cũng gần đây
Thuỳ Trang : Nhưng tối vậy rồi con gái ai lại đi bộ về một mình vậy chứ , thôi lên xe của chị , chị chở em về
Lan Ngọc : Thôi chị ơi , em về một mình cũng được mà.
Thuỳ Trang : Không cãi , đi

Nói xong chị kéo cô ra xe của mình, không để cô kịp từ chối . Lên đến xe chị hỏi địa chỉ nhà cô rồi chở cô về . Trên đường đi họ chỉ im lặng , một người tập trung lái xe người kia nhìn ra cửa kính . Đến một khu trọ khá nhỏ nhưng cũng đầy đủ tiện nghi - đây là nơi cô sống .

Thuỳ Trang : Gần đây của em đấy hả từ công viên đến đây cũng 2km đi bộ thì đến 9h em mới về đấy . Chị mắng nhẹ
Lan Ngọc : Do em đi quen rồi nên thấy cũng gần ấy mà. Cô bối rối đáp .
Thùy Trang : Haizz hết nói nổi em . Mà sao em không kiếm việc gì làm mà lại làm ở quán đó mãi vậy ?
Lan Ngọc : em cũng muốn lắm nhưng em mới ra trường sao mà xin được chị .
Thuỳ Trang : em phải thử thì mới biết được chứ.
Lan Ngọc : dạ để em xem sao
Thuỳ Trang : Vậy thôi chị về , em ngủ ngon
Lan Ngọc : chị về cẩn thận và chúc ngủ ngon
Xong rồi chị lái xe rời đi , cô vững đứng nhìn chiếc xe đến khi không thể nhìn thấy nữa thì cô mới vào nhà.

Đêm đó , cô cứ suy nghĩ mãi về lời nói của chị. Cô cũng muốn có công việc với mức lương tốt để trang trải cuộc sống mà cũng gửi thêm được nhiều tiền hơn cho gia đình. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định ngủ để mai đi làm rồi tính tiếp chứ cứ nghĩ mãi thì có nước mai muộn giờ làm mất.
Sáng hôm sau cô thức dậy và đi làm như mọi ngày. Hôm nay cũng tiếp tục gặp chị

Thùy Trang : Chào em , sao rồi em đã nghĩ đến việc chị nói hôm qua chưa?
Lan Ngọc : Hả chuyện tìm việc a chị , em nghĩ rồi nhưng chưa biết nên xin vào đâu, em không có quan hệ nên muộn xin cũng khó.
Thùy Trang: Em thử xin vào công ty này thử ( chị đưa cho cô một tấm danh thiếp) . Đây là công ty của bạn chị, cậu ấy cũng không khó tính trong việc tuyển người mới đâu với lại chị thấy đây cũng phù hợp với em. Em thử đi nha.
Lan Ngọc: ( Cô cầm lấy ) Dạ , để em thử nhưng sao chị quan tâm em nhiều vậy.
Thùy Trang: Thì chị xem em như em gái ấy mà. Mà cô em này đáng yêu lắm nha....Chị thấy không khí khá trầm nên cố tình chọc em.
Cô bật cười nhưng chị lại có cảm giác như bị dòng điện chạy qua . Chị ngơ ngẩn trước nụ cười đó.

Kỉ niệm ngày Meta sập , tui ph chuyển sang hệ Zalo và Locket rùi đây :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top