Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tri Nguyệt chớp chớp mắt, mơ màng nghĩ mình uống nhiều sinh ra ảo giác.

Nhưng lon bia còn một phần ba nữa mới hết, tửu lượng của cô không tệ như vậy.

"Lệ... Tây Chiêu?"

Hứa Tri Nguyệt sững người một lúc khi nói ra cái tên này, chút lơ mơ sau khi uống bia cũng biến mất,... thật sự là người đó sao?

Dung mạo Lệ Tây Chiêu không thay đổi quá nhiều so với mười năm trước, khuôn mặt vẫn như cũ, tóc ngắn hơn, đường nét trưởng thành hơn, nhưng trong mắt anh không có ý cười, chỉ có một tia thâm thúy.

Lệ Tây Chiêu tựa hồ cũng đang nhìn cô, ánh mắt mờ mịt khó phân biệt.

"Hứa Tri Nguyệt, vừa rồi cô muốn làm gì? Muốn tự sát?"

Giọng anh có chút lạnh lùng, thật lâu Hứa Tri Nguyệt mới hoàn hồn lại, lúng túng nói: "Không phải, anh đanh nói nhảm gì vậy?"

"Thật không?" Lệ Tây Chiêu hơi híp mắt, ngữ khí rõ ràng không thể, thậm chí còn có một tia châm chọc, "Chắc là tôi nhìn nhầm."

Hứa Tri Nguyệt há hốc mồm, không biết trả lời như thế nào.

Cô nhìn lại mình, đi chân trần, đầu tóc bù xù, tay cầm một lon bia.

Thật là dễ gây hiểu lầm khi thấy một người uống bia đứng trên cầu vào ban đêm, vừa rồi còn nhoài người ra.

"Anh thực sự hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang uống một chút rồi hóng gió thôi."

Câu trả lời của Lệ Tây Chiêu là một tiếng "À" đầy khinh thường.

Hứa Tri Nguyệt cạn lời.

Cầm lấy đôi giày cao gót, cô xoay người định rời đi, phía sau có người gọi cô: "Lên xe đi."

Hứa Tri Nguyệt liếc nhìn, thấy một chiếc xe thể thao đậu bên đường, chắc là của thiếu gia kia rồi.

Sau mười năm, lần đầu gặp lại người này, cô lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, lồng ngực như bị nghẹn khí không nuốt xuống được, chỉ muốn nhanh chóng trốn đi, càng nhanh càng tốt.

Hứa Tri Nguyệt khẽ lắc đầu, không muốn nói chuyện với anh ta thêm nữa.

Lệ Tây Chiêu lại gọi cô: "Hứa Tri Nguyệt, lên xe đi."

Hứa Tri Nguyệt giơ tay ra sau lưng, ra hiệu cho anh để cô yên, rồi loạng choạng bước đi.

Nhưng Lệ Tây Chiêu đã sải bước về phía trước rồi nắm lấy cổ tay cô.

Hứa Tri Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, Lệ Tây Chiêu thần sắc lạnh lùng, chỉ có một câu: "Lên xe."

Hứa Tri Nguyệt cố gắng rút tay lại: "Anh đang làm gì vậy? Anh là ai? Anh định bắt cóc tôi à?"

Lệ Tây Chiêu đè thấp thanh âm, ngữ khí khó phân biệt cảm xúc: "Chia tay thôi mà, có cần phải sống chết vậy không?"

Hứa Tri Nguyệt sững sờ, nhưng Lệ Tây Chiêu đã mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, lon bia trên tay cô cũng bị anh ném vào thùng rác.

Xe thể thao khởi động, Hứa Tri Nguyệt không thể xuống xe được nữa, cau mày hỏi: "Sao anh biết?"

Cô quay đầu nhìn xung quanh, khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lệ Tây Chiêu mím chặt môi nhìn về phía trước, ánh đèn bên ngoài xe luân phiên lướt qua mặt anh, lập lòe chiếu lên đôi mắt sâu thẳm của anh.

Sau vài giây im lặng, Lệ Tây Chiêu bình tĩnh nói: "Bị tôi nói đúng tim đen rồi."

Hứa Tri Nguyệt không tin, tình cờ gặp được người này ở đây, chỉ cần tùy tiện nói ra cũng đoán được cô vừa thất tình, nếu như không phải mười năm chưa gặp lại, cô còn nghi ngờ rằng Lệ Tây Chiêu vẫn luôn đi theo cô, rồi cố tình giả vờ như tình cờ gặp nhau.

"Hứa Tri Nguyệt."

Trong lúc chờ đèn đỏ, Lệ Tây Chiêu đột nhiên gọi tên cô, quay đầu nhìn cô, Hứa Tri Nguyệt chưa kịp quay đi đã bắt gặp ánh mắt của anh.

Lệ Tây Chiêu cười lạnh: "Cô bị đá? Ánh mắt của cô càng ngày càng kém."

Hứa Tri Nguyệt ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói: "Không phải việc của anh."

Đèn đỏ đã chuyển sang xanh, Lệ Tây Chiêu lại đạp ga.

Không ai nói gì nữa, Hứa Tri Nguyệt sau đó mới nhận ra rằng họ thực sự đang đi về phía sân bay... Làm sao Lệ Tây Chiêu biết được?

"Anh biết tôi sống ở đâu không?"

Lệ Tây Chiêu: "Cô ở đâu?"

Hứa Tri Nguyệt kiên nhẫn, biết rằng người này cố ý đặt câu hỏi, nhưng cô không có tâm trạng để hỏi anh ta điểm mấu chốt nên trực tiếp báo địa chỉ của mình.

Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng Lan Hân Uyển, Hứa Tri Nguyệt tháo dây an toàn cho cô, cô nói câu cảm ơn, cầm giày cao gót, chuẩn bị xuống xe.

Lệ Tây Chiêu: "Giày không vừa chân, sau này đừng mang nữa, đổi một đôi mới là được, người cũng vậy, không cần phải tìm chết."

Hứa Tri Nguyệt quay đầu nhìn lại, bóng của Lệ Tây Chiêu phản chiếu trong con ngươi đen láy của cô, giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng lời nói ra không mấy dễ chịu: "Tôi không có hứng thú nhìn thấy tên cô trên bản tin."

Hứa Tri Nguyệt thở dài: "Anh lo lắng nhiều rồi, tôi cũng không nghĩ gì nhiều."

Cô mở cửa, xuống xe và bước đi thật nhanh.

Chiếc xe thể thao màu đen dừng tại chỗ một lúc, người trong xe hút xong một điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc rồi khởi động xe đi.

Khi Hứa Tri Nguyệt bước vào, Tô Sính đang nằm trên ghế sô pha, ăn khoai tây chiên và xem TV, thấy Hứa Tri Nguyệt về, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu về sớm vậy?"

Hứa Tri Nguyệt thay giày: "Đã hơn tám rưỡi rồi, có sớm đâu?"

Tô Sính: "Không phải còn sớm sao? Tớ còn tưởng..."

"Tưởng gì?" Hứa Tri Nguyệt kỳ quái nhìn Tô Sính.

Tô Sính chớp chớp mắt: "Tớ còn tưởng đêm nay cậu sẽ không về."

"Cậu nghĩ nhiều rồi," Hứa Tri Nguyệt bình tĩnh nói, "Mai tớ phải bay, mà cũng chia tay rồi."

Tô Sính: "...Hả?"

Chiều ngày hôm sau, Hứa Tri Nguyệt đúng giờ xuất hiện bên ngoài phòng chuẩn bị chuyến bay của hãng, đang kiểm tra hành lý trước khi vào.

Trụ sở chính của hãng hàng không Hoshino Airlines ở bên cạnh sân bay quốc tế Hưng Hòa, cả một tòa nhà, lúc này đang là thời điểm bận rộn, người ra vào tấp nập.

Sau khi kiểm tra nồng độ cồn kết thúc, Hứa Tri Nguyệt chào cơ trưởng, đối phương vội vàng xuất trình thẻ để kiểm tra nồng độ cồn, thúc giục Hứa Tri Nguyệt: "Mau vào đi."

Hứa Tri Nguyệt khó hiểu, họ không đến muộn chứ?

Cô đã bay cùng vị cơ trưởng này rất nhiều lần, lần nào anh cũng đến vào giờ chót, hôm nay không chỉ đến sớm mà còn vô cùng căng thẳng.

Hứa Tri Nguyệt có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, đi theo cơ trưởng vào phòng.

Thanh tra phi công (*) hôm nay cũng đã đến, anh ấy mang theo một thực tập sinh vừa mới được thăng hạng, đang đợi họ.

(*) Thanh tra phi công (Check Captian/Check Pilot): là phi công được Công ty phê duyệt và chỉ định để tiến hành các bài kiểm tra trình độ để cấp và gia hạn giấy phép bay của các phi công khác.

Tổ lái của chuyến bay quốc tế cần ít nhất ba người, chuyến bay hôm nay của họ có tổ lái bốn người, cấp bậc hiện tại của Hứa Tri Nguyệt là cơ phó, chỉ dưới cơ trưởng một bậc, nhưng cô vẫn là người có cấp bậc thấp nhất trong tổ lái hôm nay. Ngoại trừ cơ trưởng, hai người khác đều là phi công cấp cơ trưởng, thanh tra phi công là cấp cao nhất.

Hứa Tri Nguyệt trước giờ ít khi thấy một tổ lái nhiều phi công cấp cơ trưởng như vậy, nhưng bây giờ thấy khuôn mặt của mọi người đều nghiêm túc và bầu không khí có chút khác thường, cô cũng lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó.

Nhận túi bay điện tử, xác nhận tất cả thông tin xong, cô đi tới cuộc họp phối hợp trước khi cất cánh.

Những người trong phi hoành đoàn cũng rất căng thẳng, cơ trưởng liên tục nhắc nhở mọi người phải nghiêm túc và giữ kỷ luật, cuối cùng Hứa Tri Nguyệt không nhịn được hỏi: "Hôm nay trên máy bay có khách VIP đặc biệt nào không?"

"Cô chưa biết sao?" Một tiếp viên trẻ không khỏi thốt lên.

Hứa Tri Nguyệt bối rối, cô cần biết điều gì à?

Cơ trưởng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Tổng giám đốc mới của công ty hôm nay sẽ đi trên chuyến bay của chúng ta, mọi người chú ý một chút."

Nói đến đây, mọi người bắt đầu thảo luận, thắc mắc tại sao tổng giám đốc không đi chuyên cơ mà lại đi chuyến chở khách thông thường cùng họ.

Một tiếp viên có hiểu biết nói: "Cải trang đi vi hành đó. Nghe nói tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa (*), vị tổng giám đốc này mới nhậm chức trong vòng một tháng đã đánh bay khá nhiều cộm cán, bây giờ đến lượt chúng ta đó".

(*) 新官上任三把火 - Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng của họ.

Hứa Tri Nguyệt thực sự không biết điều này, cô chưa bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu linh tinh, cô chỉ biết rằng công ty có một tổng giám đốc mới, người này còn khá trẻ, anh ấy là con trai của gia đình chủ tịch tập đoàn, những thông tin này cũng là Tô Sính lúc nào cũng lải nhải bên tai cô, lâu lâu cô cũng nghe lọt vài chữ.

Cô nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, chỉ cần cô làm tốt công việc của mình là được.

"Thôi được rồi, không nói những chuyện này nữa."

Thanh tra phi công: "Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, mấy chuyện còn lại không phải lo."

Họp xong cô định ra xe để đi đến điểm kiểm tra an ninh, vừa ra khỏi phòng thì thấy cửa thang máy ở sảnh chính mở ra, là thang máy chuyên dụng dành cho quản lý cấp cao của tập đoàn, một nhóm người từ trong thang máy nhanh chóng bước ra.

Có bốn, năm người đang sải bước đi tới, người đàn ông đi đầu mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn qua còn rất trẻ nhưng khí chất rất mạnh, đang giải thích gì đó với một người trông giống như trợ lý bên cạnh, khi họ đi tới, mọi người xung quanh đều có ý thức tránh đường.

Hứa Tri Nguyệt và những người khác cũng dừng lại ở lối vào phòng chuẩn bị, muốn đợi những người này đi ra khỏi cửa tòa nhà trước.

Hứa Tri Nguyệt ngạc nhiên, cô không ngờ lại gặp Lệ Tây Chiêu ở đây, anh từ thang máy chuyên dụng bước ra, những người khác cô không biết, nhưng cô biết phó giám đốc điều hành đứng sau Lệ Tây Chiêu, và cô lập tức hiểu ra vị tổng giám đốc mới mà mọi người đang nói đến chính là Lệ Tây Chiêu.

Lệ Tây Chiêu đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô.

Thấy vậy, phó giám đốc điều hành nhanh chóng giới thiệu: "Đây đều là thành viên phi hành đoàn của chuyến bay hôm nay."

Sau đó, anh ta lần lượt giới thiệu các phi công, Lệ Tây Chiêu bình tĩnh lắng nghe, mắt vẫn dán vào Hứa Tri Nguyệt, phó giám đốc điều hành dường như nhìn ra điều gì đó, cười nói: "Tiểu Hứa là nữ phi công đầu tiên của công ty chúng ta, cũng sẽ nhanh chóng trở thành nữ cơ trưởng đầu tiên."

Lệ Tây Chiêu mở miệng, và người được hỏi là Hứa Tri Nguyệt: "Cô đã vượt qua cuộc kiểm tra nồng độ cồn chưa?"

Hứa Tri Nguyệt không khỏi nhíu mày: "Rồi ạ."

Công ty quy định không được uống rượu 12 tiếng trước khi khởi hành đối với các tuyến phổ thông, cô uống ly cuối cùng là 8 giờ tối hôm qua, đến bây giờ đã là 4 giờ chiều, đã hơn 20 tiếng nên không có vấn đề gì.

Lệ Tây Chiêu nói với những người xung quanh: "Sau này, lệnh cấm uống đồ có côn trên các tuyến bay phổ thông tăng lên thành trước 24 tiếng."

Mấy người đi theo đồng thời kinh ngạc nhưng không thể không đáp lại, sắc mặt các phi công đều hơi thay đổi, cho rằng Lệ Tây Chiêu có gì đó bất mãn với bọn họ.

Ánh mắt Lệ Tây Chiêu lại rơi xuống Hứa Tri Nguyệt: "Cô hôm nay không được bay, tới bác sĩ hàng không kiểm tra tâm lý trước đã, qua rồi mới được bay."

Mọi người đều sững sờ.

Hứa Tri Nguyệt hạ giọng: "Tôi có giấy chứng nhận y tế, mới được cập nhật ba tháng trước."

Lệ Tây Chiêu phớt lờ lời cô, ra hiệu cho phó giám đốc điều hành: "Nói với bộ phận bay rằng Hứa Tri Nguyệt sẽ ngừng bay cho đến khi cô ấy vượt qua kiểm tra tâm lý."

Phó giám đốc điều hành lúng túng hỏi: "Có vấn đề gì vậy ạ?"

Lệ Tây Chiêu không giải thích lý do: "Cứ thông báo vậy là được."

Thanh tra phi công có mối quan hệ khá tốt với người hướng dẫn của Hứa Tri Nguyệt, Nghiêm Vệ Dân, nên muốn nói giúp Hứa Tri Nguyệt, nhưng Lệ Tây Chiêu không cho anh ta cơ hội mở miệng, nhanh chóng sải bước bỏ đi.

Sau khi mọi người rời đi, nhóm người trước phòng chuẩn bị im lặng vài giây, thanh tra phi công bất lực bất lực an ủi Hứa Tri Nguyệt: "Không sao đâu, đây cũng không phải phạt, không có vấn đề gì đâu. Cô chỉ cần làm một bài kiểm tra tâm lý thôi."

"Đúng đúng đúng, chắc là muốn rung cây dọa khỉ thôi, cô cũng đừng quá để ý." Những người khác lần lượt nói.

Hứa Tri Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại và mỉm cười: "Tôi không sao, mọi người mau đi đi không muộn."

Nói vài câu xong, những người khác vội vàng rời đi.

Hứa Tri Nguyệt chỉ có thể than thở rằng cô không may mắn, lấy điện thoại di động ra và vào mạng nội bộ của công ty để mua vé máy bay.

Cô còn phải đi Úc, còn kiểm tra tâm lý thì hai ngày nữa làm cũng được.

Không còn vé hạng phổ thông và hạng thương gia, chỉ còn vé hạng nhất và cũng không có giảm giá cho nhân viên nội bộ, nhưng Hứa Tri Nguyệt vẫn miễn cưỡng đặt vé, trong lòng đã mắng Lệ Tây Chiêu một trăm tám mươi lần.

Cô thật sự nghĩ không ra, tại sao tên khốn đó lại không tin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top