Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người họ rời đi, Thùy Trang lại càng ngượng ngùng mà nhìn Lâm Giai Tuệ, nàng nói: "Chị muốn ăn gì? Em gọi đồ ăn cho chị ăn nhé?"

Lâm Giai Tuệ làm nũng dụi dụi bên tai Thùy Trang nói: "Thật ra chị ăn rồi, chị đến đây muốn gặp em một chút thôi."

Thùy Trang nghe vậy thì có chút không vui, thở dài nói: "Ngày mai em phải đi quay sớm, chị chơi một lát rồi về đi nhé."

"Vậy cũng được, nhưng mà..." Lâm Giai Tuệ khẽ bĩu môi, đôi mắt chớp chớp nhìn nàng ấy.

"Làm sao?" Thùy Tràn nựng nựng cái má của Lâm Giai Tuệ, dịu dàng mà hỏi.

"Thật ra gần đây chị có thích một chiếc túi, không biết bảo bối có thể mua cho chị không? Chị đã đặt cho em cái điện thoại mới nhưng vì kẹt biên nên tạm thời điện thoại vẫn chưa về, tụi mình mua đồ qua lại cho nhau, vậy thì cả hai cùng vui." Lâm Giai Tuệ cười cười nói.

Thùy Trang có hơi sượng, nói: "Điện thoại của em Lan Ngọc em ấy mua lại cho em rồi, chị không cần mua làm gì đâu. Chị muốn mua túi sao? Em sẽ mua cho chị, chị cứ giữ điện thoại kia mà dùng."

"Bảo bối nói thật sao?" Lâm Giai Tuệ mừng rỡ mà nói.

"Em nói thật, bây giờ mua luôn nhé?" Thùy Trang nói rồi lấy cái điện thoại ra, hai người mò mẫm mua không ít đồ, tổng cộng hết gần 10 triệu tệ, Thùy Trang trả tiền ngay lập tức.

Sau khi tiễn Lâm Giai Tuệ về, Thùy Trang trên tay xách một túi có vài trái trứng gà sang phòng của Lan Ngọc, gõ cửa.

Tú Quỳnh đi ra mở cửa, Thùy Trang ló đầu vô hỏi: "Lan Ngọc đâu?"

"Lan Ngọc sao? Cô ấy vừa ra sân bay rồi." Tú Quỳnh trả lời.

"Ra sân bay làm gì?" Thùy Trang có hơi khó hiểu mà hỏi lại.

"Em không biết, chị ấy nói có việc cần trở về HCM nên đã đi rồi." Tú Quỳnh nói, cô nhìn Thùy Trang, dáng vẻ đầy lo lắng thế này, lẽ nào Thùy Trang có tình cảm khác với Lan Ngọc sao...? Không thể nào, bọn họ suốt ngày cãi nhau, Thùy Trang cũng đã có Lâm Giai Tuệ, chắc là Thùy Trang thấy áy náy khi Lan Ngọc bị như thế là vì nàng ấy đi.

Lan Ngọc đến HCM cũng là 1 giờ sáng, cô trở về căn hộ của mình để 8 giờ cô sẽ đi gặp người mà cô cần phải gặp.

Ngủ một giấc, Lan Ngọc thức dậy rồi lái xe đi đến trụ sở chính của công ty giải trí DLA, lên tầng cao nhất gặp người có chức vụ lớn nhất trong công ty.

Khi Lan Ngọc đến cũng có mặt người mà cô không ưa mấy, là Diệp Anh, Diệp Anh đã bị Diệp Kiến Minh gọi về ngay trong buổi tối hôm qua vì ông đã nhìn thấy hot search trên twitter.

Lan Ngọc đi đến cúi đầu chào Diệp Kiến Minh.

"Mau chào Lan Ngọc đi." Diệp Kiến Minh nhìn Diệp Anh, lớn giọng mà nói.

"Ba! Vì cái gì con phải chào cô ta? Cô ta chỉ là trợ lý của Thùy Trang mà thôi." Diệp Anh có chút bất bình mà nói.

"Không cần thưa ngài, chúng tôi không nên biết về nhau thì tốt hơn." Lan Ngọc nói.

Diệp Kiến Minh nhìn Lan Ngọc rồi lại nhìn sang Diệp Anh, ông nói: "Hôm qua hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Anh không đợi Lan Ngọc trả lời cô đã nhanh chóng trả lời: "Con đang xem điện thoại của Thùy Trang thì cô ta lại giật lấy, cô ta lấy cái quyền gì chứ!?"

Diệp Kiến Minh đập bàn, nói: "Vì sao con lấy điện thoại của người ta làm gì!?"

Diệp Anh mím môi, uất ức nói: "Dụ Ngôn là người yêu của con, con kiểm tra một chút cũng không thành vấn đề mà."

Lan Ngọc nghe vậy thì cười khinh khỉnh, không nói thêm.

"Con bé đó là người yêu của con khi nào?" Diệp Kiến Minh vô cùng nghiêm túc mà hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh nghe vậy không biết phải nói gì, tuy là hơi khó chấp nhận nhưng mà việc Thùy Trang không phải là người yêu của cô, đó là sự thật.

"Con có biết con đã gây ra tội tày trời gì không?" Diệp Kiến Minh tiếp tục hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh lắc đầu, nói: "Không, con thì có thể làm gì chứ."

"Có phải là ba dạy dỗ con không tốt nên con mới thành ra thế này không? Con thiếu thốn phụ nữ đến mức đi cưỡng bức con gái người ta sao Diệp Anh!?" Diệp Kiến Minh tức giận mà nói.

Diệp Anh nghe vậy thì xoay sang nhìn Lan Ngọc, lẽ nào Lan Ngọc đã... nói với ba cô sao?

"Mày...!" Diệp Anh nắm tay thành nắm đấm, lao đến muốn đánh Lan Ngọc, Lan Ngọc cũng mặc kệ cô ta làm gì, bởi vì cô đang muốn cô ta như vậy, phát điên lên rồi phát tiết, để Diệp Kiến Minh xem ông ấy đã dạy dỗ con gái mình như thế nào.

"Diệp Anh! Con mau buông ra trước khi ba tước cái chức tổng giám đốc của con!" Diệp Kiến Minh đứng dậy, đập bàn mà quát Diệp Anh.

"Vì sao ba bênh nó chứ!? Nó chỉ là một đứa trợ lý thấp hèn nghèo nàn mà thôi!" Diệp Anh đẩy Lan Ngọc ra, nước mắt chực trào tuôn ra.

"Con bé là chị của con!" Diệp Kiến Minh nghiến răng mà nói.

"Chị gì chứ!?" Diệp Anh có hơi mù mịt, cô ta thì liên quan gì đến cô?

"Thôi được rồi, tôi không đến đây để xem cha con các người cãi nhau, bài đăng hôm qua ông cũng đã thấy, tôi đã nương tay với con gái của ông để ông dạy dỗ lại nó, tôi cũng không mang những thứ kia lên cảnh sát để giữ sĩ diện cho cha con các người. Nhưng chỉ một lần nữa thôi, tên này làm bất cứ điều gì tổn hại đến nghệ sĩ của tôi, chính tay tôi thật sự sẽ dạy cho con ông một bài học đó." Lan Ngọc có hơi nhức đầu với hai cha con họ, cô lên tiếng đánh gãy cuộc tranh cãi gay gắt của hai người họ.

"Tôi sẽ trả lại những gì mà con gái ông đã gây ra." Lan Ngọc nói rồi xoay sang nhìn Diệp Anh, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta làm cô ta có hơi sợ hãi mà lùi lại.

"Con nghe chưa? Nếu con làm chuyện gì đồi bại một lần nữa, ba sẽ để mặc chị Lan Ngọc dạy dỗ con, lúc đó đừng khóc mà kêu ba cứu." Diệp Kiến Minh nhìn Diệp Anh mà nói.

"Diệp Anh, chuyện cái điện thoại này tôi cũng đã xác minh là chính cô cài thiết bị theo dõi vào bên trong, cô rốt cuộc là muốn cái gì?" Lan Ngọc móc trong túi cái điện thoại cũ của Thùy Trang, giơ lên trước mặt Diệp Anh mà hỏi.

Diệp Anh mím môi không nói.

"Thùy Trang chị ấy ám ảnh cô lắm rồi, vì vậy xin cô hãy xa chị ấy ra đi, đừng để chị ấy mệt mỏi thêm vì cô nữa. Nếu cô cứ làm càn như thế tôi sẽ mang tất cả lên cảnh sát." Lan Ngọc vô cùng nghiêm túc mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top